Thề Nguyền

Chương 54



Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngMấy ngày liên tiếp qua đi, Thanh Huyền vẫn không tỉnh lại, dáng vẻ của hắn lúc này trông giống đang ngủ say vì quá mệt mỏi, tướng ngủ có hơi trẻ con, khiến người đang lo âu nhìn thấy cũng phải mỉm cười. Thiên Sắc không nôn nóng, chỉ lẳng lặng ở bên giường của hắn, đút nước canh một ngày ba bữa cho hắn.

Còn Triệu Thịnh, sau khi hoàn dương một ngày thì đã tỉnh lại, nhưng Cửu Công chúa Dụ Lan sai người phong tỏa tin tức, tiếp đó cả thành Ninh An lập tức trình diễn tiết mục được sắp đặt từ trước.

Triệu Thịnh đột ngột ngả bệnh vào thời khắc đón dâu, tính mạng như chỉ mành treo chuông. Việc này bị đám dân chúng không biết chân tướng vừa tô vẽ vừa thổi phồng thành thiên kim của Hữu Thừa tướng mạng lớn khắc phu. Hữu Tướng nghe được lời đồn này thì cực kỳ buồn bực. Dựa vào thân phận đế sư của mình xin một đạo thánh chỉ của hoàng đế, dùng lý do con gái nhà mình vẫn chưa bước qua cửa nhà chồng mà hủy hôn, trả lại sính lễ, rồi lập tức gả con gái cho một vị đồ đệ của ông. Sau đó, trong thành Ninh An xuất hiện rất đông thầy bà không rõ tung tích, họ đồng loạt phán rằng Tiểu Vương gia Ninh An không phải mắc bệnh lạ mà là đang gặp phải tử kiếp trong số mạng mình, trừ phi y cưới được một nữ tử mạng lớn hơn mình, nếu không e rằng sẽ mãi mãi không tỉnh lại.

* Đế sư: thầy dạy hoàng đế.Ninh An Vương phi là một quả phụ luôn giữ đúng phụ đạo, xưa nay ăn chay niệm phật. Trước đó bà đã lo lắng bất an vì chuyện con mình cưới cô nương ở bên ngoài mà không đi hiến tế thủy quỷ ở trên sông, bây giờ thấy tâm can bảo bối nhà mình bị mắc bệnh lạ, bất tỉnh nhân sự, bà rối loạn chẳng biết làm sao. Lời đồn đãi vớ vẩn như thế, bà bị người xung quanh giật dây mà tin đến bảy tám phần, rơi vào bước đường cùng, bà đành phải xem như cầu may, bà lập tức phái người chuẩn bị sính lễ đích thân đến nhà Tố Bạch.

Sau khi Triệu Thịnh tỉnh lại, Dụ Lan phái người lặng lẽ đưa Tố Bạch quay về nhà. Dụ Lan không nói một lời dư thừa chỉ bảo nàng yên tâm dưỡng thai. Tố Bạch không thể làm gì khác với sắp xếp của Dụ Lan nên đành phải nghe theo, tuy nhiên lòng nàng vẫn luôn lo lắng cho Triệu Thịnh. Còn Thiên Sắc thấy Chu Ngưng suốt ngày chơi bời lêu lổng, ồn ào không thôi, bèn sai nàng đến nhà trông coi Tố Bạch nhằm tránh xảy ra chuyện bất trắc.

Cho nên, lúc Ninh An Vương phi tới nhà cầu hôn, Tố Bạch sững sờ, hốt hoảng một lúc lâu mà vẫn không biết nên trả lời thế nào. Sau đó, là Chu Ngưng phản ứng nhanh nhẹn, ngay tức thì giúp Tố Bạch nhận sính lễ và chấp nhận hôn sự này.

Cả thành Ninh An lập tức bùng nổ, cô ba thím bảy dốc hết sức lực chứng tỏ sức mạnh của dư luận một lần nữa. Có người hâm mộ số mệnh Tố Bạch tốt, gả cho Triệu Thịnh mãi mãi không tỉnh lại thì đã sao, chỉ với việc nàng đến Ninh An Vương phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý đã đủ khiến người ta ghen tức đỏ mắt. Đương nhiên, cũng có người thương xót, than thở cho số mệnh Tố Bạch chỉ có thể gả cho một cái xác còn sống. Mặc dù có bái đường thành thân, chỉ e là phải bái đường với gà trống thế thân, tất cả đều là số mệnh. Đương nhiên, trong đó có không ít người giữ thái độ bảo thủ, ác ý ngồi xem náo nhiệt, khiến chuyện này càng ngày càng ồn ào huyên náo.

Nhưng mà, cơn sóng đồn đãi này nhanh chóng biến mất, vì một cơn sóng khác ào ào ùa tới. Bởi vì, Ninh An Vương phi vừa đính thân trở về thì được báo lại Triệu Thịnh đã tỉnh.

Có người lập tức phỏng đoán rằng bây giờ Triệu Thịnh tỉnh lại chỉ sợ sẽ từ hôn, dựa vào quyền thế và gia môn của Ninh An Vương phủ, làm sao có thể cưới một nữ tử có xuất thân thấp hèn, mạng xấu làm vợ. Cũng có người đoán, chỉ sợ Tố Bạch không có mạng để hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho dù thật sự có thể gả vào Ninh An Vương phủ cũng chỉ là thân phận tì thiếp. Dù sao một người là tiểu vương gia, một người là cô gái mồ côi bán đậu rang mà sống, thân phận và địa vị đều cách nhau rất xa, làm sao xứng đôi đây?

Mọi người đều chăm chú theo dõi Tố Bạch, chờ xem kết cục tân nương thay thế của nàng sẽ thành thế nào.

Mà lúc này, Dụ Lan cười mà không nói, ỷ vào thân phận Cửu Công chúa của mình nhận Tố Bạch làm nghĩa nữ, để nàng đường đường chính chính gả vào Ninh An Vương phủ.

Thiên Sắc đã sớm nghi ngờ, bây giờ nàng chợt hiểu ra.

Thảo nào Dụ Lan luôn xuất quỷ nhập thần lại nhúng tay vào việc vớ vẩn này, dựa vào giao tình của Hàm Nhụy và Dụ Lan, thì việc Dụ Lan ở bên trong thân xác Cửu Công chúa là vì muốn Triệu Thịnh có thể cưới được nữ tử mà y yêu thương.

Thật đáng thương cho tấm lòng bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ.

******

Cứ Phong cố ý sai nha hoàn và phó dịch rời khỏi phòng ngủ của Thanh Huyền, trông thấy Thiên Sắc rời khỏi đó để tìm nước ấm, y bèn thừa dịp này lặng lẽ lẻn vào trong phòng ngủ.

Y đứng trước giường của Thanh Huyền, chẳng biết rõ là đố kỵ hay là ghen tị. Cứ Phong chằm chằm nhìn khuôn mặt của Thanh Huyền, nhưng đáy lòng lại trào dâng một ít cảm xúc khác lạ, có chua xót, có cô đơn và cả thất vọng.

Đúng vậy, thân thể này rất mạnh mẽ, nếu y có thể dùng cơ thể này đương nhiên là chuyện tốt. Ngẫm nghĩ một lát, mấy ngàn năm nay, vì trở ngại thể xác cho nên cứ cách mười năm y sẽ đổi cơ thể một lần. Cho dù sử dụng biện pháp tu luyện ác độc ra sao thì tu vi của y cũng không thể đi theo hồn phách, thế nên mỗi lần gặp tình cảnh nguy hiểm, y mãi là gánh nặng của Dụ Lan.

Nhưng mà, y đổi cơ thể hết lần này đến lần khác, giờ cả chính y cũng đã quên mất hình dáng lúc đầu của mình. Bấy lâu nay, việc duy nhất y có thể làm là máy móc nương nhờ linh hồn vào thể xác của các thiếu niên đẹp trai hợp nhãn Dụ Lan, dùng khuôn mặt không thuộc về mình lấy lòng nàng. Thậm chí, y không dám soi gương, bởi vì y sợ gương mặt tuyệt mỹ đó, bởi vì y đã quên mất bản thân mình là ai.

Mà cơ thể trước mắt này, thật sẽ là lựa chọn cuối cùng của y hay sao?

Cơ thể càng mạnh mẽ thì khống chế càng vất vả, y không sợ khổ cực, chỉ sợ…

“Thế nào, thể xác này không tệ chứ?” Đằng sau, có một người nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng y, gác cằm lên vai y, dường như người đó đã mất hết sức lực, dồn tất cả sức nặng lên cơ thể y. Giọng nói lười biếng đó thoáng chút ý cười, không cần quay đầu y cũng biết đó là ai.

Cứ Phong nhanh chóng thu lại tất cả cảm xúc trong mắt mình, y liếc nhìn khuôn mặt tựa trên vai, lạnh lùng hừ, còn cố tình bóp méo lời nàng: “Quả là bề ngoài không tệ, vừa nhìn đã biết rất hợp với sở thích của nàng.”

Dụ Lan biết tính y khó chịu xưa nay, lại còn mắc chứng cuồng uống dấm, nàng nhất thời hứng chí bèn thuận theo lời y: “Chàng nói đúng rồi.”

Ai ngờ, nàng vừa dứt lời, Cứ Phong tức thì nổi giận, dứt khoát bước lên trước. Dụ Lan không kịp đề phòng, cơ thể bất giác ngã về phía trước. Dụ Lan biết mình sắp ngã sấp xuống đất, dù rõ ràng nàng có thể đứng vững lại nhưng nàng cố ý chẳng làm gì hết, chờ y dùng bộ mặt lạnh đen thui bước lên trước ôm lấy nàng vào phút cuối cùng, lúc này nàng mới nhướng đôi mày liễu, híp mắt cười vừa lòng, đôi môi đỏ thẫm cong cong xinh đẹp.

“Nếu đã vậy, nàng cứ đi mà thân mật với hắn.” Cứ Phong trông thấy nụ cười đắc ý như con mèo ăn vụng của nàng, càng thêm khó chịu nên nặng lời hơn: “Hà cớ gì phải để ta nhập xác phiền phức như vậy?!”

Biết rõ y dễ giận, bây giờ rõ ràng y đang nổi nóng, nhưng nàng lại cố ý muốn nhổ râu hùm. Dụ Lan vươn tay ôm lấy cổ của y, đôi mắt phượng hơi xếch lên càng thêm quyến rũ: “Thật ra ta rất muốn, nhưng đáng tiếc trong mắt hắn chỉ có mình sư phụ hắn thôi.”

Đôi tay đang ôm lấy hông nàng khẽ buông ra, dường như nàng đã biết trước hành động tiếp theo của y là gì. Đôi tay đang vòng trên cổ của y lập tức kéo đầu y xuống, đặt đôi môi đỏ thắm lên môi y.

Dường như y hơi mâu thuẫn, mím chặt môi không chịu đáp lại, phải để nàng quấn quýt dỗ dành một lúc lâu, rồi mới ủ rũ đáp lại nàng bằng một nụ hôn say đắm.

Nụ hôn chấm dứt, Dụ Lan chôn mặt vào ngực y thở hỗn hển, nhưng vẫn không quên dỗ dành: “Nhìn chàng xem, tính tình hệt như quả pháo, kích thích một chút là nổ bùm.” Nụ cười của nàng rất mê hoặc lòng người, đôi con ngươi trong vắt hòa lẫn nét cười, một chút xảo quyệt và một chút hứng thú dạt dào. Ngón tay ngọc thuôn dài vẽ một vòng cung hoàn hảo trong không khí rồi nhẹ nhàng đặt trên ngực y: “Nhưng mà, so ra ta lại thích tính tình của chàng hơn.”

“Thật ư?” Dù biết rõ lời nàng nói chẳng có câu nào là thật, nhưng đôi mắt Cứ Phong vẫn sáng rực lên vì lời ngon tiếng ngọt của nàng. Tuy rằng nét mặt y vẫn lạnh nhạt nhưng ngữ điệu bộc lộ rõ sóng gió đã qua.

“Đương nhiên rồi.” Dụ Lan đặt một ngón tay lên môi, nở một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ. Nụ cười và hành động đó rõ ràng là động tác ngây thơ tự nhiên của những cô gái thanh xuân, nhưng từng cử chỉ của nàng không phải là bắt chước cho giống mà lại tự nhiên đến khó mà tin được: “Trái tim hắn đã có nơi có chốn, ta cần gì phải hao phí tâm tư dỗ dành.”

Sóng gió vừa qua thì mây đen lập tức ập xuống, Cứ Phong chán nản cau mày bất mãn, ngữ điệu bất giác cũng cao lên: “Dụ Lan, nàng…”

Y còn chưa dứt lời, ở bên này Dụ Lan đã sáp tới, xấu xa hôn nhẹ y một cái.

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi.” Môi nàng kề bên môi hắn, khẽ khàng thì thầm, trong đáy mắt đã ngập tràn ý cười. Thái độ rất thân mật tựa như hai người đã hòa thành một thể: “Đừng quấy rầy người không nên quấy rầy, sư phụ của hắn không dễ chọc đâu.”

Vốn đang rất bất mãn, nhưng vừa nghe vậy, sự cáu kỉnh của Cứ Phong đã biến mất tăm, y bỗng thấy lo lắng: “Nàng đã biết nàng ta không dễ chọc, vậy mà còn dám nhắm vào y.” Liếc nhìn Thanh Huyền, y cúi đầu xuống chăm chú nhìn nữ tử trong lòng mình. Những ngón tay len lỏi vào mái tóc nàng, chậm chạp vuốt xuôi theo mái tóc đen nhánh, trông thật thân thiết, và ngữ điệu cũng không còn tùy tiện như lúc nãy nữa: “Dụ Lan, chẳng qua chỉ là một cái xác thôi, có cũng được mà không có cũng không sao. Ta không muốn nàng vì ta mà gây thù chuốc oán. Lần trước nàng vì tìm kiếm thân thể này cho ta mà đã đắc tội…”

“Chàng đừng lo chuyện này, ta biết việc mình làm.” Dụ Lan nheo mắt cắt ngang lời y, dường như nàng rất thích cảm giác được y vỗ về thế này, tuy nhiên nét mặt nàng lúc này đã hơi lạnh lẽo: “Dù sao ta đã đắc tội với rất nhiều người, thêm một người nữa cũng chẳng sao. Chỉ cần tìm được cho chàng một thể xác mạnh mẽ, cho dù phải đắc tội tất cả mọi người trong ngũ hồ, lục giới và bát hoang thì có sao đâu, ta không quan tâm.”

“Dụ Lan…”

Khoảnh khắc đó, Cứ Phong thoáng chút phiền muộn xenlẫn lo lắng, mà sự cảm động lại chiếm phần hơn. Còn nhớ ngày xưa, nàng là Công chúa Yêu giới, pháp lực cao cường, nhưng tính tình thất thường sớm nắng chiều mưa. Mà y chỉ là một người phàm tầm thường, tuổi thanh xuân tựa như đóa phù dung sớm nở tối tàn chẳng chịu nổi sự thử thách của thời gian. Nàng vì y mà từ bỏ tất cả, bôn ba trong lục giới cùng y, không ngừng đổi thể xác chỉ vì muốn giữ lại ký ức thuộc về cả hai.

Ôm chặt nàng, y không biết mình nên nói điều gì, hiếm có khi y muốn chủ động đến gần hôn nàng, nhưng kẻ phá rối lại xuất hiện.

Thật ra gọi là kẻ phá rối cũng không đúng, dù nói thế nào, cũng là do hai người âm thầm lẻn vào phòng ngủ của người khác, hai người còn thân mật tâm tình thắm thiết, bây giờ chủ nhân quay trở lại sao có thể gọi là kẻ phá rối được chứ?

“Nếu hai vị muốn khanh khanh ta ta, làm phiền tìm một nơi thích hợp hơn.”

Thiên Sắc bưng một chậu nước ấm, nét mặt không chút biểu cảm đẩy cửa bước vào. Trông thấy điệu bộ quấn nhau như như sam của hai người họ, Thiên Sắc càng chán ghét, nàng cất tiếng đuổi khách. Đặt chậu nước xuống, Thiên Sắc không thèm liếc mắt nhìn hai người họ dù chỉ một cái, chỉ chăm chú quan sát Thanh Huyền, nàng phát hiện hắn không hao tổn lấy một sợi tóc. Nàng có thể đoán được mục đích của hai tên yêu nghiệt này bèn lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu đã biết ta không dễ chọc, thì tránh xa hắn ra một chút! Nếu không…” Thiên Sắc nhướng mày, nàng lườm Dụ Lan vẫn luôn cười biếng nhác, lời lẽ không hề nể nang: “Dụ Lan, ngươi thừa biết thủ đoạn của ta, nếu quả thật muốn dùng vũ lục, e rằng ngươi không phải đối thủ của ta.”

Đúng vậy, tuy Dụ Lan là bạn của Hàm Nhụy, cho dù cả hai đứng cùng chiến tuyến trong chuyện của Triệu Thịnh lần này, nhưng không có nghĩa là hai người sẽ trở thành bạn bè.

Bị quấy nhiễu trong lúc đang thân mật, Dụ Lan cũng không thèm để ý, xưa nay nàng là loại người thích gì làm nấy, đã bao giờ để bụng những chuyện đó. Nhưng khi nghe thấy lời cảnh cáo của Thiên Sắc, nàng có phần không vui. “Ta vốn chẳng có âm mưu gì, chỉ muốn đến xem tiểu đồ đệ bảo bối của ngươi đẹp trai thế nào, mà có thể khiến kẻ không coi ai ra gì như ngươi liều lĩnh kim ốc tàng kiều.” Dụ Lan cố ý nói chuyện ở tận đẩu tận đâu, cuối cùng nàng nhếch miệng cười, cố ý khiêu khích: “Tuy nhiên, ngươi đã nói thế, vậy ta càng muốn chọc giận ngươi đó, làm gì được ta?”

“Dụ Lan!” Vào thời khắc mấu chốt, Cứ Phong giữ chặt nàng, ngăn cản nàng khiêu khích Thiên Sắc. Cứ Phong nhận ra thanh “Lục kiếm tiên” của Thiên Sắc, đương nhiên y cũng biết chút chuyện có liên quan đến Thiên Sắc, y lo lắng Dụ Lan sẽ chịu thiệt bèn hạ thấp giọng khuyên can: “Đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi thôi.”

“Chọc vào ta, ngươi không có kết quả gì tốt đâu.” Thiên Sắc chậm rãi vắt chiếc khăn trong chậu nước, nét mặt bình thản, nhưng lời nói không những thẳng thừng ám chỉ mà ý cảnh cáo càng rõ ràng hơn: “Nghĩ lại, nếu y không có ngươi, chỉ e tình cảnh của y cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Dụ Lan hoàn toàn biến mất, câu này của Thiên Sắc chọc trúng chỗ hiểm của nàng, lát sau nàng khẽ hừ rồi kéo Cứ Phong ra ngoài.

Trông thấy đôi yêu nghiệt bỏ đi, Thiên Sắc bước tới đóng cửa phòng ngủ lại. Bây giờ nàng mới nhúng khăn tay rồi vắt lại lần nữa, nàng ngồi trước giường cẩn thận lâu khuôn mặt và cổ của Thanh Huyền.

Có lẽ, nàng nên giúp hắn lau sạch cơ thể, như vậy có lẽ hắn sẽ ngủ ngon hơn.

Ôm ý tưởng như vậy, nàng không nghĩ gì nhiều, bèn vén chăn rồi cởi áo tháo thắt lưng giúp hắn lau người.

******

Thanh Huyền chưa từng ngủ ngon như vậy, tuy rằng vẫn luôn nằm mơ, nhưng trong giấc mơ này sư phụ nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng săn sóc, không còn vẻ nghiêm túc và hững hờ ngày thường, khiến hắn say mê, lưu luyến. Nếu có thể nhìn sư phụ như thế này cả đời thì cho dù hắn ngủ mãi không tỉnh cũng được.

Nếu không phải chiếc khăn ấm áp lau qua cơ thể, mang đến sự thoải mái khó nói nên lời, có lẽ hắn vẫn sẽ không thoát khỏi giấc mơ. Đáng tiếc, đây là thời điểm cuối thu, sau khi chiếc khăn ấm áp lướt qua, một ít nước còn sót lại bị gió thổi qua khiến hắn cảm thấy lạnh run.

Vừa mở mắt, hắn liền trông thấy sư phụ ngồi trước giường, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh không cười như trước, dường như người đang bận bịu gì đó.

Trong thời gian ngắn, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ, đương nhiên hắn vẫn chưa nhận ra sư phụ xuất hiện trước mắt mình là người thật hay là ảo giác, cho đến khi…

Đến khi chiếc khăn ấm áp trong tay sư phụ lướt qua vị trí mẫn cảm ở bên dưới của hắn, gió lạnh lướt qua, hắn bất giác nổi hết da gà. Lúc này hắn chợt hoảng hốt, hắn lớn như vậy rồi mà bây giờ nằm bẹp trên giường, từ đầu đến chân hết bị nhìn một lần rồi đến bị sờ một lượt.

“Tỉnh rồi?” Thiên Sắc không hề chớp mắt, tiếp tục giúp hắn lau người rồi lạnh nhạt hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Thanh Huyền ngơ ngác nhìn sư phụ, hắn quên mất phải gật đầu. Chỉ cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh của nàng cách một lớp khăn lướt qua nơi mẫn cảm của hắn một cách cẩn thận, khiến hắn khó có thể kiềm chế nỗi kinh hoàng bùng lên trong trái tim, đôi tay bất giác run lên nhè nhẹ. Thậm chí, cái bản mặt xưa nay còn dày hơn cả tường thành của hắn cũng thoắt đỏ bừng.

Trong tình cảnh này, đối diện với người mình yêu mến, hắn khó lòng kiềm chế được phản ứng bình thường của cơ thể. Hắn cực kỳ xấu hổ, đầu óc trống rỗng, tri giác mất tự chủ mà chạy theo chiếc khăn kia như con ngựa hoang lạc đàn, dù cố thế nào cũng không kéo lại được.

Giúp hắn lau người xong, Thiên Sắc kéo chăn che lại cơ thể trần trụi của hắn, nàng xoay người đi, bấy giờ mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa nãy, thật ra nàng không dám nhìn, nàng không những phải dựa vào tri giác lau người giúp hắn, mà lại còn phải giữ vẻ trấn tĩnh và lạnh nhạt bề ngoài. Thật ra, nàng phải liên tục niệm kinh, thế mới có thể áp chế tà niệm bùng lên trong lòng.

Dù sao, nàng chưa bao giờ làm những chuyện như thế, đây quả là lần đầu tiên!

“Sư phụ…” Thấy thái độ Thiên Sắc như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nhúng nước vắt khăn. Thanh Huyền ôm chăn ngồi dậy, đầu óc rối loạn, khẽ khàng gọi Thiên Sắc, giọng nói hơi run rẩy.

“Ừ.” Thiên Sắc đáp lời, vẫn còn đang đắm chìm trong sự xấu hổ.

“Sư phụ…” Hắn khẽ gọi, lúc này giọng nói hơi cao lên, hình như càng run rẩy hơn.

“Ừ?” Thiên Sắc đáp lời, xoay người lại nhìn. Nàng chợt bắt gặp hắn cuộn chặt tấm chăn ngồi co ro một góc, nét mặt hắn trông rất đáng thương. Khoảnh khắc đó nàng chỉ nghĩ rằng hắn không khỏe. Thiên Sắc sốt ruột, tức khắc bước đến bên giường, thân thiết quan tâm: “Ngươi sao vậy?”

“Thứ nên sờ không nên sờ người đều sờ tất, cái nên nhìn không nên nhìn người đều nhìn bằng sạch…” Thanh Huyền cúi đầu khẽ khàng lẩm bẩm không rõ lời. Nhưng giây lát sau hắn ngẩng đầu nét mặt có phần đắc ý, giọng nói run run kia không giống đang khó chịu, rõ ràng là hắn quá mức kích động, cuối cùng hắn mới thốt ra lời đã chuẩn bị từ lâu: “Người không thể bội tình bạc nghĩa, nhất định phải chịu trách nhiệm với Thanh Huyền!”

Trong giây lát Thiên Sắc bị lời lẽ và phản ứng của hắn làm cho không biết nên cười hay nên khóc, nàng định đứng dậy lại bị hắn vươn tay kéo lại. “Chịu trách nhiệm thế nào đây?” Nhìn nét mặt chờ mong của hắn, nàng hơi bất đắc dĩ, đành cố tình xụ mặt nhíu mày nhìn hắn.

“Chi bằng để Thanh Huyền đời đời kiếp kiếp làm tiểu lang quân của người đi.” Đôi mắt hắn vụt sáng, tận dụng triệt để vẻ mặt tội nghiệp của mình, dường như nếu nàng không nể tình từ chối thì chính là tội ác tày trời, không thể dung tha.

Thiên Sắc dở khóc dở cười, trả lời không được mà không trả lời cũng không xong, chỉ đành cúi đầu thở dài: “Ngươi muốn làm tiểu lang quân của vi sư đến vậy sao?”

Thanh Huyền quả quyết gật đầu: “Sư phụ có thấy Cửu Công chúa kia không, chẳng phải luôn có một tiểu lang quân vênh váo kiêu ngạo, oai phong lẫm liệt đi theo nàng ta sao?” Hắn vô liêm sỉ kéo Dụ Lan và Cứ Phong ra làm ví dụ, lời lẽ cực kỳ kiêu hãnh: “Chỉ có những nữ tử có bản lãnh thì mới có tiểu lang quân theo bên cạnh.”

Những lời này của Thanh Huyền nếu để Cứ Phong nghe thấy, đương nhiên y tức nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da, róc xương của hắn ra. Mà Thiên Sắc cho dù biết chân tướng, nhưng trong tình huống thế này, đối diện với bộ mặt dày vô sỉ của Thanh Huyền, nàng chỉ đành giữ im lặng.

Thiên Sắc không đáp, Thanh Huyền thấy chẳng thú vị gì. Hắn quệt miệng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt đày hoang mang: “Sư phụ, gần đây Thanh Huyền thấy hơi kỳ lạ.”

“Hở?” Thiên Sắc không nhìn hắn, còn đang hiểu lầm hắn lại giở trò đùa không đứng đắn, nàng bèn thuận miệng đáp một tiếng: “Lạ cái gì?”

“Hình như gần đây Thanh Huyền trở nên lợi hại.” Thanh Huyền nhìn thanh kiếm Càn Khôn giản dị đang đặt bên gối, hắn càng nhìn càng thấy nó lạ lùng: “Chắc là vì thanh kiếm này.”

Trước kia, hắn vẫn luôn sử dụng thanh “Lục Kiếm Tiên” của sư phụ, ngày thường đa phần là hắn dùng cách thức điều khiển hồn kiếm, rất hiếm khi cầm kiếm. Nhưng thanh kiếm Càn Khôn này lại khác hẳn, mỗi lần rút kiếm, hắn đều cảm nhận thấy dường như có một sức mạnh vô hình từ chuôi kiếm dâng lên truyền vào tứ chi bách hải của hắn. Khi vung kiếm xuất chiêu sức mạnh phát ra to lớn đến độ cả hắn cũng thấy khó tin.

Như khi ở U Minh Ti, hắn không rõ sức mạnh lúc đó đến từ đâu, mà hắn lại có thể đối kháng với Bắc Âm Phong Đô đại đế.

Xem ra, hôm đó sư tôn truyền thanh kiếm này lại cho hắn, dường như người đã biết chuyện đó mới dám phó thác an nguy của sư phụ cho hắn.

“Đây là thần binh thời thượng cổ.” Thiên Sắc cũng theo tầm mắt hắn nhìn thanh kiếm Càn Khôn, sự nghi ngờ của nàng không kém cạnh gì hắn, nhưng nàng không nói rõ chỉ trấn an hắn: “Nó có thể phát huy được sức mạnh trong tay ngươi thì đó là duyên phận.”

“Nhưng mà Thanh Huyền lại có cảm giác, sau khi rút kiếm ra hình như Thanh Huyền hoàn toàn biến thành người khác.” Hắn vẫn hoang mang, khó hiểu: “Thanh Huyền không thể nói rõ đó là cảm giác thế nào nữa.”

Thiên Sắc mỉm cười, giây tiếp theo, nàng thốt ra một câu mà chính nàng cũng không ngờ tới: “Dù ngươi biến thành thế nào, ngươi vẫn mãi mãi là đồ đệ của vi sư.”

Thanh Huyền chợt sửng sốt, ngay sau đó hắn cấp tốc phản ứng, nghiêm trang chỉnh lại: “Sư phụ, người nói sai rồi.”

“Sai cái gì?” Thiên Sắc khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ.

Nàng quả thật không hiểu mình nói sai ở chỗ nào, dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn mãi là đồ đệ của nàng, nàng sẽ dốc hết sức bảo vệ hắn, việc này có gì sai ư?

“Người phải nói…” Thanh Huyền đột ngột sáp đến gần Thiên Sắc, cười hắc hắc rồi tiếp lời: “Dù Thanh Huyền có biến thành thế nào thì mãi mãi vẫn là tiểu lang quân của người.”

Thanh Huyền lại tiếp tục nhắc tới “Tiểu lang quân”, khiến Thiên Sắc càng xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào, bèn ho nhẹ hai tiếng tránh khỏi sự lôi kéo của hắn, nàng đứng dậy tìm y phục sạch sẽ khô ráo cho hắn.

“Sư phụ.” Kết quả là khi Thiên Sắc đưa quần áo đến thì Thanh Huyền lại gọi một tiếng, giọng nói ngập tràn vui sướng.

Thiên Sắc sợ hắn lại nói những lời kinh thiên động địa, tuy nàng lo lắng bất an nhưng chỉ đành nén lòng, kiên nhẫn hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Trông thấy điệu bộ cẩn thận của sư phụ, nụ cười của Thanh Huyền càng rạng rỡ.

“Chuyện người hứa với Thanh Huyền, khi nào mới thực hiện?”

Quả nhiên, lại là những lời rung trời giật đất.

“Ngươi…” Thiên Sắc thấy đau đầu, nàng biết nếu mình còn trả lời qua loa nữa, chưa biết chừng hắn còn sẽ hỏi những lời còn trắng trợn và giật gân hơn. Nàng đành lắp bắp trả lời, không những giọng nói hạ xuống rất thấp mà đến cả biểu cảm cũng lúng túng, xấu hổ: “Chuyện này, ngươi phải cho vi sư chút thời gian cân nhắc, vì đây không phải chỉ là chuyện của hai người. Ta và ngươi là thân phận thầy trò, có liên quan đến thể diện và danh tiếng của Thần Tiêu phái. Nếu vội vàng, gấp gáp quá thì lại không ổn, tóm lại sẽ không ổn…”

Thiên Sắc nói những lời này một cách đứt quãng còn Thanh Huyền thì cực kỳ vui sướng: “Sư phụ, người thật sự đang cân nhắc chuyện thành thân với Thanh Huyền sao?” Lòng hắn ngọt như uống mật, vui vẻ không sao tả xiết, nhưng lại cố tình giả vờ giả vịt ngơ ngác khó hiểu: “Ý Thanh Huyền đâu phải vậy.”

“Hở?” Thiên Sắc trợn tròn mắt. Bây giờ sự xấu hổ, lúng túng của nàng không chỉ là chút chút thôi, mà nỗi ngượng ngùng đã ùn ùn kéo đến bao trùm lấy nàng. Vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh xưa nay hoàn toàn biến mất, mặt nàng vụt đỏ bừng, nóng ran lên. Nàng cắn môi, cúi đầu, chẳng biết phải làm thế nào.

“Ý của Thanh Huyền là khi ở trong Linh Lung Cục chẳng phải người đã hứa sẽ may một bộ áo đỏ làm hỉ phục để Thanh Huyền thành thân ư?” Thanh Huyền cười thầm, hỏi rất chậm rãi, thật hiếm khi trông thấy khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều của Thiên Sắc, càng nhìn càng thấy xinh đẹp: “Khi nào làm ạ?”

“Ngày mai vi sư sẽ đi lựa vải.”

Sau một lúc trầm mặc, rốt cuộc Thiên Sắc cũng mở miệng, vệt ửng hồng trên lúm đồng tiền lan ra đỏ ủng.

*****

Sáng hôm sau, Thanh Huyền vừa thức dậy đã vội vàng giục Thiên Sắc lên phố lựa vải cho hắn, điệu bộ vội vã kia trông còn nôn nóng hơn cả chú rể Triệu Thịnh.

Xưa nay Thiên Sắc vẫn chiều theo ý hắn, huống hồ gì chuyện này nàng đã hứa với hắn, nên tất nhiên không có gì phản đối, cũng không nói thêm gì cả.

Nhưng ai ngờ, hắn kéo nàng ra ngoài, không phải là đến tiệm vải mà là vào “Miếu Nguyệt lão” nổi tiếng nhất thành Ninh An.

Nghe đồn, hương khói ở “Miếu Nguyệt lão” rất thịnh vượng, thiện nam tín nữ đến rất đông. Hễ là thanh mai trúc mã đã đính hôn, hoặc là vợ chồng mới cưới, đều đến miếu nguyệt lão bái lạy để đa tạ Nguyệt lão se duyên tơ hồng. Thiên Sắc và Thanh Huyền đến rất sớm nên miếu Nguyệt lão rất im ắng, không có người nào khác ở đây.

“Sư phụ, Thanh Huyền có vật này muốn tặng người.”

Dường như đã có kế hoạch từ lâu, Thanh Huyền kéo Thiên Sắc đứng dưới tượng Nguyệt lão, lấy một vật ra khỏi vạt áo.

Đó là một cây trâm gỗ.

Tuy lúc trước, hắn từng tặng cho nàng một cây trâm gỗ lê rất mộc mạc, nhưng cây trâm lần này đương nhiên hao phí không ít tâm tư của hắn.

Cây trâm tử đàn lấp lánh ánh vàng, có thể thấy rõ dọc theo hoa văn là từng sợi từng sợi tơ vàng. Trên đầu cây trâm được cẩn một đóa hoa bằng bạch ngọc rất tinh tế, có thể nhận ra đóa hoa đó được khắc bằng từng nhát dao một. Mà sợi dây tua ngọc rũ xuống ở cuối trâm, tuy không phải là chất liệu hiếm có, nhưng từng hạt ngọc đều được mài sáng lấp la lấp lánh, xanh biếc ngọc ngà, nhẹ rung một cái chuỗi hạt sẽ phát ra âm tinh tang rất vui tai.

Đúng vậy, cây trâm này do Thanh Huyền tự tay làm. Không những hắn dùng từng dao từng dao khắc nên cây trâm gỗ và đóa hoa bạch ngọc kia, mà ngay cả chuỗi ngọc cũng là do hắn tìm đá thô rồi mang ra suối dần dần mài từng viên một.

Thật ra, những hạt ngọc trên cây trâm này chỉ là một phần nhỏ trong số ngọc hắn mài được, số còn lại hắn định tự tay đính lên mũ phượng sư phụ đội sau này.

Như thế, khi thành thân, hắn mặc y phục tự tay may, còn mũ phượng sư phụ đội sẽ do hắn tự tay làm.

Hắn rất hy vọng, hắn có thể mặc hỉ phục nàng may để thành thân với nàng, và càng hy vọng nàng có thể đội mũ phượng hắn làm trở thành thê tử của hắn.

“Thanh Huyền nghe nói, hẹn ước phu thê cần phải có tín vật.” Hắn cười tủm tỉm cài cây trâm ngọc lên mái tóc Thiên Sắc, trông thấy cây trâm kia càng tôn thêm vẻ đẹp và phong thái của Thiên Sắc, Thanh Huyền càng đắc ý, vui vẻ: “Sư phụ có tín vật gì trao đổi với Thanh Huyền không?”

Đã vô số lần hắn tưởng tượng dáng vẻ sư phụ khi cài cây trâm này, bây giờ xem ra cây trâm này rất hợp với người.

Thiên Sắc vẫn đang kinh ngạc, cho đến khi cảm nhận được trọng lượng cây trâm cài trên mái tóc, nàng mới hoàn hồn lại.

Tín vật trao đổi ư?

Nàng cười khẽ, đột ngột kiễng chân, lướt nhẹ môi mình trên đôi môi Thanh Huyền, sau đó nàng lập tức xoay người rời khỏi miếu Nguyệt lão.

Chỉ còn lại mình Thanh Huyền sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, sau một lúc lâu mới kịp hoàn hồn, bấy giờ hắn ngạc nhiên mừng rỡ đuổi theo Thiên Sắc.

Hết chương 54