The Marcolini Blackmail Marriage

Chương 9



Claire lướt qua Antonio để bước vào phòng tắm xa hoa và đóng cửa lại một cách chắc chắn sau lưng cô. Cô nghĩ về việc khóa nó lại, nhưng ở phía trên có lắp thiết bị kiểm tra có thể nhận ra nó có hai chế độ, một chế độ có thể mở khóa từ phía ngoài – không nghi ngờ gì để thêm tính an toàn, dùng trong trường hợp khách hàng có bị trượt ngã trong phòng tắm. Cô nhận ra cái khóa duy nhất cô thực sự cần là cái khóa cho trái tim của cô, nhưng cô biết thứ đó không tồn tại. Cô có thể bị tổn thương bởi Antonio một lần nữa – bây giờ thậm chí còn hơn nữa khi cô được trải nghiệm sự sung sướng trong vòng tay anh.

Cô bước đến vòi hoa sen, hy vọng có thể xóa sạch mọi cảm giác râm ran vì những cái đụng chạm của anh, nhưng dòng nước chỉ làm cho nó trở nên tồi tệ hơn thôi. Cả cơ thể cô cảm thấy dường như mọi dây thần kinh bên dưới lớp da đều nổi cả lên. Từng lỗ chân lông căng ra và háo hức vì những cái vuốt ve và chạm lướt của bàn tay anh, sự đòi hỏi của miệng anh. Cô chạm vào ngực mình. Nó dường như đầy đặn hơn lúc bình thường, và núm vú của cô vẫn còn cứng lại, cái núm hơi nâu vẫn còn nhức nhối vì những cái mút và quét qua của miệng anh.

Hai tay cô đi xuống thấp hơn, khắp vùng bụng phẳng lì và xuống cái khe nữ tính của cô nơi anh vừa ở đó. Cô cảm thấy nó thật mềm và sưng phồng lên, vẫn còn nhạy cảm một cách sâu sắc. Toàn bộ dây thần kinh vẫn còn những cảm giác mạnh mẽ mà Antonio đã gợi lên.

Cô tắt nước và với lấy cái khăn lông trắng. Nhưng thậm chí sau khi đã lau khô và xoa khắp cơ thể bằng kem dưỡng thể thơm phức, cô vẫn cảm thấy những nhu cầu dữ dội xuyên qua cơ thể cô.

Căn phòng thì rất rộng nhưng mà chỉ có một phòng ngủ – và Claire biết cô sẽ được chờ đợi để cùng chia sẻ nó với Antonio. Bởi vì trong quá khứ, cô biết sẽ không có bất cứ ranh giới nào phân chia trên chiếc đệm đó.

Antonio là một người không nằm yên khi ngủ. Cô biết không có hy vọng nào để tránh chạm vào anh. Đó sẽ là một sự tra tấn khi cố gắng phất lờ sự hiện diện của anh. Nếu nó giống như trong quá khứ thì anh sẽ với đến cô, kéo cô lại gần anh, giống như hai cái muỗng úp lấy nhau, cái cương cứng của anh sẽ áp vào cô cho đến khi cô mở hai đùi ra và tiếp nhận lấy anh như cô đã làm không biết bao nhiêu lần trước đây.

Tâm trí của cô bắt đầu chạy đua với những hình ảnh gợi tình về việc anh chiếm giữ lấy cô: hơi thở của anh thổi vào tai cô khi anh đâm sâu vào sự ẩm ướt của cô, tốc độ làm tình của họ tăng lên theo nhịp độ nguyên thủy, cảm giác bùng nổ làm cô òa khóc và khiến anh lẩm bẩm và rên rỉ khi từng đợt sóng sung sướng quét qua họ, cuốn theo như họ đang trôi bềnh bồng trên mặt biển.

Claire bỏ khăn ra và khoác áo tắm vào, thắt đai lưng thật chắc quanh eo, hít thở đều đặn và mở cửa bước vào phòng.

Antonio đang ngồi hai chân vắt chéo, với cái ly có màu hổ phách trong tay. “Em muốn uống một ly không, Claire? Trông em cần một thứ gì đó giúp em thư giản”

Cô liếc anh một cách cáu giận. “Thứ cuối cùng tôi cần là một cái gì đó sẽ làm mất đi sự quyết đoán của tôi” cô nói. “Điều tôi cần là một giấc ngủ ngon – hoàn toàn một mình”

Miệng anh nhướng lên một góc gợi tình đầy nguy hiểm. “Ở đây chỉ có một cái giường thôi, tesoro mio. Chúng ta có thể chiến đấu để dành lấy nó, nếu như em thích, nhưng anh thật sự biết ai sẽ là người dành chiến thắng”

Claire cũng biết như thế. Đó là lý do tại sao cô không đi tiếp tục cuộc tranh luận này. Cô liếc mắt về phía sô-pha. Nó trông đủ dài cho cô, và chắc chắn cũng đủ thoải mái. Cô sẽ làm thế. Cô sẽ phải làm thế – thậm chí nếu có trải qua hai tuần làm vật lý trị liệu cho cổ và lưng.

Antonio đứng lên di chuyển từng bước. “Đừng có nghĩ về nó nữa, Claire” anh nói, đặt ly rượu xuống cái bàn cẩm thạch. “Cuộc hòa giải của chúng ta sẽ không ổn nếu như nhân viên quét dọn phòng đến đây mỗi ngày và nhìn thấy chúng ta không ngủ trên giường cùng với nhau”

Cô nắm chặt hai tay lại và nhìn trừng trừng vào anh. “Tôi không muốn ngủ với anh”

Anh trao cho cô một nụ cưởi biếng nhác. “Ngủ không phải là một vấn đề – đúng thế không em yêu?” anh hỏi. “Chúng ta có thể ngủ cùng trên một chiếc giường trong nhiều tuần nếu chúng ta là một ai khác. Cơ thể chúng ta nhận ra nhau. Đó là kết quả chúng ta cần phải chia sẻ cùng một chiếc giường: cho dù chúng ta thực hiện hay phất lờ nó đi. Anh đoán rằng nó sẽ chứng minh chúng ta không thể nào phất lờ”

Mình có thể phất lờ nó, Claire quyết định – mặc dù cô không cô có thể làm được, giống như cô đã làm cách đây một tiếng đồng hồ.

Antonio kéo tấm khăn trải giường lại. “Anh sẽ để em nằm đây” anh nói. “Anh sẽ đi tắm”

Cô nắm chặt phần áo tắm ngay ngực. “Anh mong đợi tôi sẽ thức để đợi anh – sẵn sàng tiêu khiển cho anh khi anh trở lại?” cô giận dữ nhìn anh.

Anh làm phẳng góc tấm trải giường trước khi đối mặt với cô. “Anh không mong đợi một thứ như thế, em yêu” anh nói. “Em đã quá mệt mỏi rồi. Có thể em đã đúng. Anh không nên đòi hỏi quá nhiều ở em. Anh nghĩ cả hai chúng ta muốn cùng một thứ, nhưng khi nhận thức muộn màng có thể anh đã đánh giá sai tình huống này. Nếu thế thì cho anh xin lỗi”

Claire bắt lấy môi dưới, nhai lấy nó trong sự bối rối. Anh khiến nó nghe có vẻ như thể anh đã cưỡng bức cô mà không hề có sự đồng ý của cô, chẳng có gì khác sự thật. Thực tế cô đã xé toạt quần áo trên người anh một cách vội vàng để anh làm tình với cô. Cũng như anh cô đã mất đi sự kiểm soát bản thân, nhu cầu của cô đối với anh giống như một sự tác động không thể ngăn chặn được – một sự tác động cô có thể vẫn còn cảm thấy các dây thần kinh đang căng ra bên trong cô, chờ đợi được giải thoát và phá hủy toàn bộ một lần nữa.

“Đó không phải là lỗi của anh...” Những từ ngữ lướt qua vội vã. “Tôi sẽ không để mọi thứ đi xa hơn. Tôi không biết tại sao tôi lại làm thế. Tôi không nghĩ đó là do rượu hay khiêu vũ... Đó chỉ là sự tò mò... Tôi nghĩ thế”

Hai lông mày nhướng lên cao một lần nữa. “Tò mò ư?”

Lưỡi của cô đảo khắp hai vành môi, cái nhìn của cô ngay tức khắc rời khỏi anh. “Tôi đoán rằng, giống như anh, tôi muốn biết nó có giống... anh biết đó... giống như trước đây... trước khi mọi thứ trở nên sai lầm...”

Anh đến gần và, dùng ngón tay của mình, nâng cằm cô lên để mắt cô nhìn vào anh. “Chúng ta không thể thay đổi những gì xảy ra” anh nói. “Quá khứ của chúng ta luôn luôn ở đó, cho dù chúng ta có tiếp tục sự liên kết hay không. Chúng ta sẽ cùng đem nó theo bất cứ nơi nào chúng ta đi đến trong tương lai, và bất cứ ai tham dự vào cái tương lai đó đều phải chấp nhận nó như một phần của bản thân họ” (Moko: mình thích câu này của Antonio ^.^)

Đôi mắt cô mờ sương. “Ôm lấy em đi, Antonio”. Cô thì thầm khi hai cánh tay vòng qua eo của anh. “Ôm em và khiến em quên nó đi”

Antonio ôm cô thật gần, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, hít lấy mùi hương hoa từ dầu gội của cô khi cơ thể anh tựa vào cô. Anh muốn cô một lần nữa, nhưng lần này anh biết rõ nhu cầu của cô đối với anh được thúc đẩy bằng sự mong muốn được an ủi chứ không phải sự đáp ứng xác thịt. Anh nhắm mắt lại và lắng nghe hơi thở của cô, cảm thấy ngực cô nâng lên hạ xuống tựa vào ngực của anh, từng phần trong anh đau đớn muốn nhấn cô xuống giường và chiếm hữu toàn bộ con người cô một lần nữa.

Anh đã phải kiềm chế cái thôi thúc đó trước đây. Trong những tuần sau khi con của họ mất đi, anh đã nghĩ cách tốt nhất để chữa lành vết thương của cô đó là cơ thể cô và anh hòa hợp vào nhau một lần nữa – đem cuộc sống trở lại, để bắt đầu mọi chuyện lần nữa, đốt cháy lên sự say mê họ đã có khi lần đầu gặp nhau. Nhưng cô đã quá lạnh lùng, quá giận dữ, như thể anh đã tính toán trước về cái chết của đứa bé. Phản ứng của cô giống như dây IV cắm vào ven máu tội lỗi của anh, hyrat hóa nó, nuôi dưỡng nó cho đến khi nó chảy xuyên qua tất cả lỗ chân lông của anh, hủy hoại anh cho đến khi cuối cùng anh phải từ bỏ.

Antonio vuốt ve phía sau tóc của cô, những lọn tóc quăn chạm vào những ngón tay anh làm cho nhiệm vụ ôm lấy cô trở nên quá khó khăn. Cô khóc một cách nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi anh có thể không nhận ra nếu như anh không cảm nhận được sự ẩm ướt do nước mắt của cô dính vào bộ ngực trần của anh. Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều người khóc. Có biết bao nhiêu bệnh nhân đã khóc lóc trong phòng khám bệnh của anh trong những năm qua? Hết lần này đến lần khác anh đã đưa ra cho họ những giải pháp hay nói vài lời với hy vọng sẽ giảm bớt gánh nặng mà họ sẽ phải chịu đựng. Và đa số đều có tác dụng. Nhưng nó không có tác dụng đối với Claire. Không một từ nào anh nói có thể làm thay đổi bất cứ điều gì.

Anh biết những cảm giác của anh đã trải qua một sự thay đổi không thể nhận ra được, nhưng anh chưa sẵn sàng để kiểm tra chúng một cách quá tỉ mỉ. Anh đã được rèn luyện để nhìn mọi thứ theo khía cạnh lạnh nhạt. Anh đã thường xuyên để những cảm xúc của mình đi theo hướng này, để không gây phức tạp cho việc đưa ra một quyết định. Điều anh cần chính là khiến đầu óc thật tỉnh táo để vượt qua đoạn đường trong vài tháng tới.

Lúc này đây ly hôn là một từ ngữ đầy xúc phạm. Trong gia đình anh nó luôn luôn là một từ ngữ gây xúc phạm. Cha mẹ anh là những người có tư tưởng cũ, những quan niệm tôn giáo của họ khẳng định rằng hôn nhân tồn tại “cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta”. Niềm tin của cha anh khác đi trong những năm từ khi Claire bỏ đi nhưng Salvatore không làm bất cứ điều gì. Antonio tự bảo mình rằng đó chỉ là một sai sót đơn giản – giống như rất nhiều người khác cha anh không mong đợi mình chết quá sớm – nhưng anh tự hỏi không biết có còn lý do nào khác ngoài cái đó không.

Antonio đã không gần gũi đặc biệt với cha mẹ anh kể từ khi anh trưởng thành. Mong ước trở thành bác sĩ của anh không nhận được sự đồng tình trọn vẹn, và sau đó anh cảm thấy như thể anh đã để họ đi theo một con đường khác, bằng việc không sống theo những gì họ đã sắp đặt trước cho anh. Anh đã tin chắc rằng tình yêu của họ rồi sẽ lớn dần lên, và chắc chắn rằng họ sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để ủng hộ anh trong suốt những năm học dài đằng đẵng, nhưng cái hố sâu ngăn cách họ với anh dường như ngày càng lớn lên theo từng năm.

Cha anh chỉ nói chuyện với anh có một lần về việc bỏ đi của Claire. Anh vẫn còn cảm thấy tất cả điều đó quả thật không công bằng; Anh đã tức giận khi người khác xâm phạm vào cuộc sống cá nhân của anh, và sau một cuộc tranh cãi nảy lửa gây nên những ngày tháng ngăn cách cay đắng rốt cuộc cha anh cũng xin lỗi và đề tài ấy chưa bao giờ được đề cập đến lần nữa. Mẹ anh vẫn còn quá tức giận. Trong suốt năm năm qua anh không thể nhớ có lần nào bà đề cập đến tên của Claire khi có sự hiện diện của anh.

Bây giờ nhìn lại, anh nhận ra anh đã không giải quyết mọi chuyện thật tốt. Anh đã để cho sự tức giận và sự tổn thương lòng tự tôn mà Claire để lại cho anh làm lu mờ óc phán đoán của anh. Anh đã quá tức giận vì cô đã buộc tội anh ngoại tình, nó khiến anh không thể ngừng suy nghĩ tại sao cô lại cảm thấy bấp bênh sâu sắc như thế, và những gì anh làm hay không làm để góp thêm những cảm giác đó. Anh đã tin rằng cô đang tìm cách thoát khỏi mối quan hệ của họ, và anh đã không làm gì để ngăn cản khi cô bỏ anh vào lần đầu tiên.

Antonio kéo cô ra một cách nhẹ nhàng. “Lên giường đi, Claire” anh nói. “Tối nay anh sẽ ngủ trên sô-pha”

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt vẫn còn nhòe lệ. “Bây giờ em không muốn ở một mình” cô nói, nhỏ đến mức anh hầu như không nghe thấy.

Hai bàn tay anh nắm chặt lấy vai cô. “Em chắc chứ?”

Cô gật đầu. “Làm ơn, Antonio, đừng để em một mình tối nay. Em không thể nào chịu đựng được nó”

Antonio thở dài và trượt bàn tay xuống cánh tay của cô, những ngón tay của anh nắm quanh cổ tay cô. “Em khiến nó thật khó để anh có thể nói không, Claire à” anh nói, nhìn xuống những vết mờ nhạt anh đã để lại trên làn da mềm mại của cô. “Tất cả mọi thứ về em đều khiến anh khó có thể nói không”

Cô đặt hai bàn tay lên ngực anh, ngước lên nhìn anh với đôi mắt tỏa sáng. “Em muốn quên đi quá khứ” cô nói. “Anh là người duy nhất có thể khiến em quên đi điều đó. Hãy làm em quên nó đi, Antonio”

Anh đem miệng mình xuống miệng cô trong một nụ hôn mềm mại và âu yếm đau đớn. Áp lực của môi anh lên môi cô lúc đầu là nhẹ nhàng, dịu dàng khám phá đường viền bờ môi của cô. Anh vuốt ve môi cô cho đến khi chúng mở ra với tiếng thở dài nhỏ. Lưỡi anh nhảy múa chạm đến lưỡi cô, trêu ngươi cô, kéo lưỡi cô vào miệng anh, thách thức cô đến với anh trong một sự kết nối bùng nổ.

Claire không thể kháng cự lại sự công kích lên những giác quan của cô, lưỡi cô lao vào miệng anh, tìm kiếm lưỡi anh, cuốn lấy nó một cách mạnh mẽ, trong khi phần cơ thể dưới cô bắt lửa tựa vào áp lực cứng rắn từ những cái ôm của anh. Cô cảm thấy sự cương cứng căng phồng của anh xuyên qua lớp vải quần lót mỏng anh đã mặc vào từ sớm. Bàn tay cô đi xuống, khum lấy anh xuyên qua lớp sa tanh, thích thú với tiếng rên rỉ sâu của anh khi những ngón tay của cô ở phía ngoài chiều dài của anh. Cô cảm thấy hơi thở anh trở nên nhanh hơn, và chậm nhưng chắc chắn cô kéo cái quần lót xuống cho đến khi cô chạm vào anh, những ngón tay cô vòng quanh anh. Vui sướng với cái cách anh run lên với ham muốn tựa vào cô. Cô bắt đầu lướt những ngón tay lên xuống và biết nó sẽ khiến anh van xin trong một lúc – và nó đã như thế.

Anh gầm gừ trên bờ môi sưng phồng đam mê của cô. “Làm ơn, cara, đừng tra tấn anh nữa”

Cô mỉm cười trên miệng của anh, một nụ cười của người phụ nữ ham mê khoái lạc, không phải một cô gái trẻ e thẹn. “Anh muốn em làm nhanh hơn sao?” cô hỏi một cách khàn khàn.

Anh cắn lấy bờ môi dưới của cô một lần, hai lần, rồi ba lần. “Anh nghĩ em biết anh muốn cái gì, tesoro mio. Em dường như luôn biết anh muốn cái gì”

Claire cảm thấy áo tắm trượt khỏi vai cô, mắt cô nhìn vào ngọn lửa cháy rực trong mắt anh khi anh uống lấy từng chi tiết trên cơ thể trần trụi của cô. Ánh mắt của anh như thiêu đốt da thịt cô, từng nơi thân mật trở nên nóng lên và ngứa ran. Ngực cô vung lên một cách tự do khi cô đẩy anh lên giường, bò đến anh như một con mèo, dừng lại ở đó và liếm lấy anh, bụng cô quặn lên với dục vọng, giống mỗi lần khi miệng cô tiếp xúc với da thịt của anh, anh hơi giật mình đáp trả lại. Hai bàn tay anh chụm lại tựa vào khăn trải giường khi cô đến gần hơn với cái cương cứng nóng bỏng của anh. Mỗi chuyển động của cô đưa anh đến khoái lạc tột cùng. Một nụ hôn nhẹ ở đây, một cái cắn nhẹ ở kia, một cái quét qua của lưỡi cô trên cái hông rắn chắc của anh trước khi cô dùng răng cắn lấy anh, từng sự đụng chạm của miệng cô làm lưng anh cong lên khỏi giường và tiếng rên rỉ thoát khỏi môi anh.

Claire đã mơ về khoảnh khắc này trong nhiều năm qua. Nằm một mình trên giường, cực kỳ không vui và trống trải, cô đã mơ được ở bên Antonio một lần nữa, có anh rộn ràng với nhu cầu chỉ do một mình cô mà thôi, giống như anh đang làm lúc này. Anh đã gần như mất kiểm soát. Cô có thể nhận ra nó trong từng múi cơ căng lên vì cái chạm bằng tay, bằng môi hay bằng lưỡi của cô, nhưng cô còn chưa đến giới hạn trong tiết mục khoái lạc của cô.

Cô nhìn vào mắt anh, nó mờ đi, bùng cháy mong chờ, hoàn toàn tập trung vào cô. “Nếu em muốn anh van xin, thì tiếp tục những gì em đang làm đi” anh nói với hơi thở rời rạc. “Nhưng anh cảnh báo em, em sẽ chịu hậu quả đó”

Cô trao cho anh một cái nhìn quỷ quyệt khi cô di chuyển xuống phía dưới cơ thể anh bằng một hành động trượt xuống. “Em khó có thể chờ được” cô hít thở, cúi xuống để thực hiện với bàn tay của mình.

Claire dùng lưỡi quét khắp người anh, thật nhẹ, giống như cái liếm của một con mèo hầu như không chạm vào phần da thịt như sa-tanh của anh. Nhưng nó đã đủ làm anh cong cả lưng lên. Cô làm lại lần nữa, lần này mạnh hơn, từ gốc cho đến phần đỉnh ươn ướt, lưỡi cô xoay tròn lấy anh trước khi cô đưa anh vào miệng của mình.

Anh rùng mình ngay từ cái mút mềm mại đầu tiên, hai bàn tay anh đi đến đầu của cô, những ngón tay anh luồn vào những lọn tóc quăn của cô, như thể nó có thể khiến anh thoát khỏi cơn bão xúc cảm cô đang gợi lên.

Claire nhấm nháp anh, kéo anh vào sự vui sướng theo cái cách cô tác động đến anh. Cô có thể nghe thấy hơi thở của anh trở nên nhanh điên cuồng, những cơ bắp của anh căng lên như dây thép khi anh đã hoàn toàn đắm chìm vào nguy cơ bị lôi cuốn đi.

Cuối cùng Claire không cho anh bất kì sự lựa chọn nào. Cô tăng thêm cường độ những cái mơn trớn. Thậm chí khi anh nỗ lực một cách vô ích kéo ra cô kháng cự lại, đẩy tay anh sang một bên khi cô kéo toàn bộ chiều dài của anh một cách mạnh mẽ thêm. Cô nghe thấy anh thở ra một cách cực kỳ khó nhọc, những ngón tay anh hầu như đau đớn khi chúng đặt lên đầu cô làm điểm tựa. Anh nổ tung trong lần bùng lên ngắn ngủi thứ ba, anh rùng mình, ngực anh nâng lên rồi hạ xuống, gương mặt vặn vẹo vì khoái cảm khi làn sóng cuối cùng quét xuyên qua anh.

Claire ngồi thụt lại, hơi choáng váng vì cô đã phóng đãng như thế nào, khi chỉ mới một phút trước cô khăng khăng rằng mình sẽ không chia sẻ chiếc giường cùng với anh. Cô nhận ra lúc này cô đã chia sẻ với anh nhiều hơn một cái giường. Hành động cô vừa làm chắc chắn là hành động thân mật nhất giữa các cặp đôi.

Cô vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên cô làm việc này. Cô đã e thẹn và do dự, tự hỏi không biết nó có đúng không, nhưng Antonio đã dạy cô một cách kiên nhẫn, kìm nén lại tất cả sự say mê của anh cho đến khi cô hoàn toàn thoải mái để hoàn thành nó. Nó cần vài cố gắng nhưng Antonio dường như không cảm thấy phiền. Ngoài ra, anh cũng làm như cô – rất nhiều lần. Lần đầu tiên anh đặt miệng mình lên hoa tâm bí mật của cô đã khiến cô nảy cẫng lên khỏi giường, quá nhiều cảm xúc mãnh liệt. Nhưng sau đó cô đã học cách thư giản vào những cái vuốt ve của môi và lưỡi anh, quên đi sự e thẹn và đơn giản hưởng thụ sự tôn sùng của anh đối với cơ thể cô hết lần này đến lần khác.

Antonio nhẹ nhàng đẩy lưng cô lại trên gối, đôi mắt đen như mực của anh giao hòa với ánh mắt của cô. “Anh nợ em” anh nói.

Claire cảm thấy bụng mình quặn lại nhưng nó sữa trứng chưa làm xong. “Em thấy mình giống như một kẻ đạo đức giả” cô thú nhận.

“Tại sao thế?” anh hỏi khi chạm khẽ miệng vào ngực phải của cô.

Cô hít lấy một hơi khi núm vú của cô sít chặt lại. “Em đã nói với anh là em không muốn ngủ với anh nhưng em không thể phủ nhận những gì đã xảy ra”

“Vậy, ai là người đang ngủ?” anh hỏi, nhìn cô nung nấu.

Cô lại gặm lấy bờ môi dưới một lần nữa, lông mày cau lại.

“Này” anh nói, vuốt ve môi cô bằng đầu ngón trỏ. “Hãy dừng làm như thế đi. Em sẽ làm bản thân mình chảy máu đó”

Claire quét lưỡi khắp đôi môi và bắt gặp ngón tay của anh. Sự tiếp xúc quá gợi tình khiến cô cảm thấy một cái giật mạnh trong bụng.

“Nằm lại đi” Anh đề nghị.

Claire run rẩy khi cô xoay lưng lại nằm trên nệm. Cô hầu như không để ý đến sự trần trụi của mình nếu như không có cái nhìn rực lửa của anh, uống lấy toàn bộ cơ thể cô. Cô nhìn thấy cái cách mà hai mắt anh tập trung vào ngực của cô, cái cách mà ánh mắt của anh di chuyển từ bụng cô đến vùng tam giác nữ tính hầu như không được che đậy gì bởi những lọn xoăn sẫm màu nhỏ bé rũ xuống nơi đó. Nó gần như một miếng sáp ong Brazil khi cô đến thẩm mỹ viện vào lần cuối, nhưng bây giờ cô ước gì mình đã làm toàn bộ. Cô muốn làm anh hài lòng, làm anh ngạc nhiên, cho anh thấy cô không còn là một cô gái ngây thơ đến từ vùng xa xôi hẻo lánh của nước Úc, nổi tiếng nhờ diện mạo và địa vị tốt của anh. Bây giờ cô đã là một người phụ nữ – một người phụ nữ biết bản thân muốn điều gì. Và điều cô muốn chính là anh.

Nếu nó chỉ diễn ra trong ba tháng tới thì cô sẽ giải quyết điều đó. Trước đây cô đã đối mặt với thất bại và sống sót. Cô đã sai lầm khi để mình sống trong quá khứ quá lâu. Đây là thời điểm đúng đắn để bước tiếp, để sống như rất nhiều người phụ nữ khác. Họ không lo lắng về việc trải qua vài tuần khoái lạc với những người tình ngẫu nhiên. Họ không đau khổ khi mình có thể ngủ với một người đàn ông mà họ thực sự bị lôi cuốn hay không. Họ chỉ làm nó và tận hưởng từng phút trôi qua.

Trái lại, cuộc sống của Claire, trở nên lỗi thời. Cô khóa bản thân cô vào vòng đai thời gian, không bước tiếp, không đề cập đến quá khứ, sa vào sự quên lãng trống rỗng nơi những cảm xúc chân thực của cô bị che dấu lại trong hầu hết mọi lúc – cho đến khi Antonio Marcolini lại xuất hiện trong cuộc sống của cô và đảo lộn hoàn toàn thế giới của cô.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi cô nghe thấy anh gọi tên cô trong điện thoại thì tất cả mọi thứ đã thay đổi. Những cảm xúc cô đã cố gắng vứt bỏ lại lần nữa dâng lên. Bây giờ chúng đang sôi sục lên, giống như nham thạch, những đốm tròn cảm xúc to lớn, kêu xèo xèo, nổ lốp bốp, không thể lường trước được, hướng cô đến sự mất kiểm soát.

Anh hôn lên miệng cô một cách nấn ná, sâu và say mê, bỏ cô lại với nhu cầu thiếu suy xét. Dục vọng xuyên qua cô khi lưỡi anh chạm nhẹ qua lưỡi cô đưa cô vào cuộc tranh chấp khoái lạc, khiến cô thở hổn hển vì những cái chạm của anh.

Anh di chuyển xuống ngực của cô, định hình chúng, nhào nặn chúng với lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh, trước khi đưa núm vú nhăn nheo của cô vào miệng của anh. Anh xoay tròn lưỡi khắp những điểm nhức nhối, trước khi mút lấy chúng, cái miệng ẩm ướt nóng bỏng của anh với cảm xúc tra tấn tuyệt vời, gửi những phản ứng bùng nổ đến nơi sâu kín nhất của cô.

“Em có một bộ ngực tuyệt đẹp” anh thì thầm khi anh kéo lê miệng xuống phía dưới lỗ rốn của cô, xoay tròn nó với đầu lưỡi của anh. “Tất cả mọi thứ của em đều tuyệt đẹp”

Claire tan chảy vào những từ ngữ của anh. Cô luôn luôn xác định mình là một cô gái có vẻ ngoài trung bình – không xấu xí, không có những đường nét siêu mẫu, nhưng là ở khoảng giữa đó. Antonio làm cô cảm thấy như thể cô là người phụ nữ lộng lẫy nhất mà anh từng để mắt đến.

Khi anh tách những nếp gấp mềm mại của cô bằng những ngón tay, cô nao núng đáp lại. “Em xin lỗi” cô nói trong hơi thở hỗn loạn. “Em không chắc mình có thể...”

“Đừng xin lỗi, tesoro mio” anh nói, vuốt ve phía trong hai đùi của cô. “Chúng ta có thể làm từ từ mà”

Claire cảm thấy trái tim mình vỡ òa ra với cảm xúc. Anh đối với cô quá kiên nhẫn, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô trầm lặng, e thẹn, không chắc làm sao có thể tiếp nhận khoái lạc theo cách thân mật như thế, nhưng anh kiên nhẫn chỉ dạy cho mọi dây thần kinh cảm xúc trong cơ thể cô, mang từng nơi bí mật của cô đến sự sống choáng váng đất trời.

Sau một lúc cô bắt đầu thư giản dưới những cái vuốt ve nhẹ nhàng của bàn tay anh. Sự chuyển động trên làn da mềm mại của cô chậm rãi nhưng chắc chắn. Nó trở nên rõ ràng hơn khi anh nhớ đến mọi nơi khoái lạc của cô. Anh biết phải chạm vào đâu, cứng như thế nào, mềm mại như thế nào, nhanh chậm như thế nào. Cô cảm thấy cơ thể mình đáp trả lại với những run rẩy kích động bên dưới da, và khi anh vuốt ve cái khe ẩm ướt của cô, một làn sóng bắt đầu hình thành, cao hơn và cao hơn, tụ lại cho đến khi thời điểm cuối cùng khi anh chạm vào viên ngọc sưng phồng tại nơi bị khuấy động của cô hết lần này tới lần khác, trong một cử động bùng cháy, khơi lên một sự cực khoái mạnh mẽ, cô thở hổn hển vì ngạc nhiên choáng váng, hai bàn tay cô giữ chặt lấy anh khi cô vượt qua những cơn bão cảm xúc mạnh liệt.

Khi cô bình tĩnh lại, Antonio kéo một lọn tóc quăn chắc khỏe màu hạt dẻ phía sau tai cô, những ngón tay anh nấn ná trên đường cong xương gò má của cô. Cô nằm đây trông thật xinh đẹp, mi mắt đen nhánh như cánh quạt nhỏ phủ trên đôi mắt cô, hơi thở cô vẫn còn cuồng nhiệt, miệng cô vẫn còn sưng phồng và đỏ lên vì những nụ hôn của anh.

Anh sẽ có đủ cô để cô ra đi hay không? anh tự hỏi. Đó có phải là lý do khiến anh không ký vào giấy ly hôn? Đó có phải là lý do anh để cho chúng lướt qua, đặt cuộc sống của anh vào một sự hy vọng tiềm thức là một ngày nào đó cô sẽ quay trở về với anh? Anh đã sử dụng em trai của cô như một công cụ để đưa cô trở lại giường của anh, nhưng bây giờ anh cảm thấy như thể đã có một sự thay đổi nhỏ trong con người của anh. Bây giờ cô chỉ ở bên anh bởi vì cô tin rằng mình không còn sự lựa chọn nào hết. Một khi cô nhận ra cô sẽ nhận được nhiều lợi ích đến thế nào nếu như họ ly hôn, thì cô có dùng nó chống lại anh như một hành động trả thù hay không?

Anh kéo cô lại gần trong cái ôm ghì chặt của mình, cơ thể anh nhức nhối vì muốn có cô một lần nữa, nhưng cô đã chìm vào giấc ngủ và anh sẽ phải chờ. Sau đó anh cảm thấy tay cô với tới anh, tiếng thở dài thỏa mãn của cô tìm kiếm anh một cách rộn ràng khiến anh hít lấy một hơi thở đề phòng. Anh nhắm mắt lại khi cô thực hiện ma thuật trên anh, từng dây thần kinh xúc cảm đáp trả lại sự đụng chạm của cô. Anh để cho cô tiếp tục cho đến khi anh có thể chịu đựng được trước khi anh kéo tay cô ra và giật lấy lưng cô, đâm vào sự ấm áp của cô sâu đến mức khiến cô túm chặt lấy anh hòa vào những chuyển động của anh.

“Anh xin lỗi” anh nói, ngay lập tức dừng chuyển động của mình lại. “Anh làm đau em à?”

“Không” cô nói, hôn lên miệng anh với những nụ hôn nhẹ như cánh bướm. “Anh làm em ngạc nhiên, đó là tất cả”

Antonio mỉm cười trên môi cô. “Em cũng khiến anh ngạc nhiên, cara” anh nói, chầm chậm tiến hành nhịp điệu của anh cho đến khi cô run rẩy trong vòng tay anh.

Anh nhắm mắt lại và cảm thấy cơ thể mình nâng lên, sự co giật của cơ thể cô làm bùng lên sự giải thoát của chính anh, một lần nữa làm anh nhận ra anh nhớ cô nhiều đến thế nào và anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ cô tại nơi anh có cô.

Trong vòng tay anh, trên giường của anh, lâu đến mức anh có thể.