The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 8



Beth đóng cánh cửa và đứng quay lưng lại nó.

“Thời gian làm gì cơ? Ngài có ổn không thế?”

“Qua đây.”

Beth nâng chiếc váy khiêu vũ và bước cẩn thận về phía anh.

Bước cẩn thận bởi bàn chân cô đã sưng phồng lên do đôi giày quá chật, và việc leo bốn tầng gác đã khiến cô cau mày vì đau đớn.

Ian nắm tay cô và kéo cô đi những bước cuối cùng về phía anh. Cô dựa vào cơ thể vững chãi của anh, và cánh tay mạnh mẽ của anh ôm quanh người cô. “Điều gì...”

Anh dùng miệng chặn lời cô nói. Lưỡi anh vuốt ve lưỡi cô, khuấy đảo ngọn lửa đã tắt sau lần gặp cuối cùng của họ. Người đàn ông này thật biết cách hôn.

Beth khó khăn đẩy anh ra. “Nếu chúng ta không có nhiều thời gian, có lẽ ngài nên nói cho em có chuyện gì xảy ra.”

“Em đang nói về chuyện gì vậy?”

“Tờ tin nhắn.” Cô lấy nó ra từ túi áo. “Ngài không gửi nó ư?”

Ian nhìn liếc qua và trong khoảnh khắc đôi mắt màu hổ phách của anh gặp ánh mắt cô. “Tôi đã gửi.”

“Tại sao?”

“Để em có thể đến bên tôi.”

“Ngài đang nói rằng cái việc rất khẩn cấp mà ngài đã cho gọi em đến đây chỉ là để hôn em?”

“Đúng. Để tiếp tục mối quan hệ của chúng ta.”

“Ở đây, bây giờ?”

“Tại sao không?”

Anh lại cúi xuống hôn cô và cô cố gắng tránh đi. Gót chân cô vướng vào tấm thảm và anh túm cô trở lại vòng tay anh.

Ian mỉm cười. Đó là một nụ cười đầy hoang dã, một nụ cười của con thú đi săn đã bắt được con mồi. Trái tim đập thình thịch của cô tiết lộ cô không để tâm đến điều này lắm.

“Đây là nhà của người lạ,” cô cố gắng nói.

“Đúng.” Ngữ điệu của anh như muốn nói, Thế thì sao?

Beth hình dung họ sẽ làm việc đó trong phòng ngủ của cô một cách bí mật, sau khi cô biết chắc mọi người đều không có ở nhà. Điều này cần phải kín đáo và được làm trong lén lút - không giống như cô nghĩ về việc họ đang làm bây giờ. “Người nào đó có thể vào đây,” cô nói. “Và giường thì chẳng có.” Ian cười dịu dàng. Trước đây cô chưa bao giờ nghe tiếng anh cười, và cô thích nó, chúng rất êm dịu, khàn khàn và ám muội. Ian đi về phía cửa và rút chiếc khoá nhỏ ra, sau đó từ phía sau vòng tay ôm lấy cô. “Chúng ta không cần giường.”

“Ở đây không có chiếc ghế dài nào trông thực sự thoải mái.”

Anh rúc dưới tóc cô. “Em chưa quen với điều này.”

“Em thừa nhận, đây là mối quan hệ đầu tiên của em.”

Anh hôn cổ cô và luồn tay qua vòng eo bị xiết chặt lên phần ngực cô. Beth nhắm chặt mắt và nghiêng người dựa vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

“Ngài nói đúng,” cô thì thầm. “Dù sao em chưa từng quen với điều này. Ngài định làm gì?”

“Chạm vào em,” anh nói bên tai cô. “Tìm hiểu em. Làm cho em chạm vào tôi.”

Tim Beth như nẩy lên. “Ngài nói chúng ta không có nhiều thời gian.”

“Không.”

“Vậy em nên làm gì?”

Ian liếm cái cổ để trần do chiếc váy cắt trễ ngực. “Kéo váy em lên.”

Anh định làm điều này khi đang đứng ư? Beth không dám chắc sẽ làm nổi điều này, đặc biệt với chiếc áo lót dài phủ tới tận mông. Thứ đồ lót chết tiệt. Ian túm lấy chiếc váy và bắt đầu kéo chúng lên.

Beth xoắn những ngón tay mình vào lớp vải và giúp anh. Đó là cả một nhiệm vụ, và Beth ngẫm nghĩ nếu như cô biết anh có kế hoạch này, cô sẽ mặc thứ váy lót đơn giản hơn. Nhưng cô đã muốn những khuôn váy trông thật đẹp mắt, cô mới phù phiếm làm sao. Ít ra chiếc váy này dùng để khiêu vũ nên cô đã bỏ đi lớp khung váy.

Trong khi cô túm chiếc váy thành một đống trong tay, Ian kéo lê chiếc ghế với thành ghế uốn cong đặt lên phía trước mặt cô và ngồi xuống. Hành động này làm mắt anh ngang tầm với chiếc quần cộc của cô. Cô đang mặc một cái mới tính, chất lụa màu kem, rất mỏng, thêu trang trí bằng những bông hoa li ti trông rất đáng yêu. Beth chưa bao có một thứ đồ lót điệu đà, nữ tính đến thế trong đời nhưng Isabella đã khăng khăng buộc Beth phải mua chúng

Ian cởi dây đai của chiếc quần cộc. Với đống váy trong tay, Beth khó có thể ngăn anh lại, nhưng cô đã tạo ra một tiếng rít nhỏ khi anh kéo chiếc quần xuống. Nhờ sự dịu dàng trong mắt anh, cô có thể kết luận rằng anh có lẽ đã nhìn thấy mọi thứ.

Anh chạm vào vùng lông loăn xoăn giữa hai chân cô. Một cơn kích thích nóng rực phừng phừng tràn khắp cơ thể cô khiến cô thốt ra một âm thanh nho nhỏ.

“Thật đẹp,” anh lẩm bẩm.

Beth gần như không dám thở. “Em mừng vì đã không làm ngài thất vọng.”

“Em sẽ không bao giờ có thể làm tôi thất vọng.”

Anh chậm rãi nói, như thể anh nghiêm túc tiếp nhận những từ ngữ khiếm nhã của cô. Anh nghiêng về phía trước và chạm môi vào điểm nhạy cảm nhất đang sưng phồng hết mức.

“Em đã ướt vì tôi.” Hơi thở của anh lướt lên cơ thể cô tại nơi mà chưa hơi thở của bất cứ người đàn ông nào dám chạm tới trong phòng khách của người lạ. “Quá ướt.” Lưỡi anh thè ra và liếm điểm đó.

Mình sẽ chết ngay tại đây, ngay lập tức. Bà Barrington sẽ gặp cô tại cổng thiên đường và sẽ cười cô ngu ngốc. Bà sẽ nói đây chính là điều sẽ xảy ra khi cô nhượng bộ cho dục vọng tầm thường.

Nhưng mà, nếu Beth chết vì đã nhượng bộ cho dục vọng tầm thường, thì liệu thiên đường có mở cổng cho cô hay không nhỉ?

Thánh Peter, con xin lỗi, nhưng con đã không được đàn ông vuốt ve trong một thời gian quá dài. Ngài đã mang Thomas của con đi; con không thể có những khoái cảm xác thịt khác để bù đắp lại hay sao?

Ian nắm mắt cá chân phải của cô và nâng nó thoát ra khỏi chiếc quần cộc nhàu nát đặt trên sàn nhà. Anh chống chân cô lên trên ghế cạnh đùi anh, rồi mở hai chân cô ra. Anh lướt hai bàn xoa mông cô, cúi xuống và đặt lưỡi vào cái khe đó của cô.

Cô muốn hét lên. Thực sự đã quá lâu rồi. Cô âm thầm hối tiếc cho những người phụ nữ nghĩ rằng chung giường với chồng là một gánh nặng, bởi vì cô biết đó là một niềm sung sướng. Nhưng kinh nghiệm đó lại có một mặt trái - cô biết được cô thiếu cái gì trong suốt những năm dài cô đơn. Cái lưỡi khéo léo của Ian cuối cùng đã giải phóng cô.

Ở tư thế đặt chân lên ghế cô khiến anh có thế kéo giạng cô ra theo ý muốn của anh. Và dường như anh thích điều đó. Ngón tay cái của anh mát xa cho cô trong khi lưỡi thăm dò sâu phía bên trong. Anh đã đúng.

Cô thật sự ướt, và Ian liếm từng giọt ẩm ướt. Ian đã tra tấn cô một lúc lâu, uống cô cho đến khi cô không thể kìm lại tiếng khóc. Beth cảm thấy mông cô xoay tròn, bàn tay cô túm chặt chiếc váy. Tiếng nức nở của cô bật ra, niềm sung sướng nữ tính đã bỏ quên cô quá lâu. Nước mắt lăn dài trên mặt cô.

Ian rút ra và ngước lên, đôi mắt anh như thiêu đốt cô. Cô cảm thấy mình muốn ngã quỵ nhưng Ian kịp giữ cô lại và kéo cô vào trong lòng anh, an toàn trong vòng tay mạnh mẽ của anh. “Tôi làm đau em ư?” Beth giấu mặt trong bờ vai có mùi thật dễ chịu của anh. “Không, nó thật tuyệt vời.”

“Em đang khóc.”

Beth ngẩng đầu lên. “Bởi vì em chưa bao giờ nghĩ em lại có cảm giác sung sướng đến như vậy.” Cô đặt tay lên má anh, cố gắng kéo cái nhìn của anh về phía cô, nhưng cô không thể làm anh nhìn thẳng vào cô. “Cám ơn anh.”

Anh gật đầu lần nữa, và nụ cười hoang dã trở lại.

“Em có muốn cảm giác sung sướng đó thêm một lần nữa không?” Beth bặm môi lại nhưng không thể che giấu nụ cười. “Vâng, xin anh,” cô nói.

Anh thả cô lên trên ghế, sau đó trượt đầu gối vào giữa cô. Anh đẩy hai chân cô mở ra, sau đó cúi xuống và chỉ cho cô điều anh vừa hoàn thành được một nửa bằng cái miệng tài năng của mình.

******

“Bạn vừa đi đâu vậy, bạn yêu quý?” Isabella kéo Beth đi theo mình xuyên qua những chiếc váy rực rỡ đang xoay tít trong phòng khiêu vũ. “Bạn hãy nhìn thẳng vào mắt mình. Bạn đang làm gì vậy?”

Giọng điệu cô không chút tán thành.

Beth nhìn thấy bóng dáng Ian ở trong phòng giải trí được lát đá hoa cương phía ngoài phòng khiêu vũ và cảm thấy má đỏ ửng.

Isabella tóm được cái nhìn đó và thở hổn hển vì vui sướng.

“Bạn vừa hôn Ian, đúng không? Bạn thân mến, thật tuyệt vời.”

Beth không trả lời. Nếu cô nói ra, cô có thể sẽ bốc cháy từ trong ra ngoài. Đó là mình ư, Beth Ackerley? Trang phục bằng vải sa-tanh và lấp lánh những viên kim cương, có mối quan hệ nguy hiểm với người đàn ông phóng đãng nhất Pari?

Cô nghĩ về những ngày thơ ấu đói khát, về những con phố toàn sự khắc nghiệt và những đứa trẻ gầy còm, về những gã say rượu, về những phụ nữ tuyệt vọng và kiệt sức. Cô chưa bao giờ mơ đến cuộc sống của mình có thể thay đổi bất ngờ như vậy.

Ian dừng lại nói chuyện với một quý ông, sau đó quay người, đi ngược lại qua đại sảnh tối om. Tất nhiên, anh sẽ không trở lại phòng khiêu vũ. Anh ghét đám đông.

Beth cố kìm lại sự nhói đau vì thất bại. Cô không thể mong chờ anh tham gia khiêu vũ. Hay đó là một phần của điều anh đã nói với cô, rằng anh không thể lấy trái tim mình ra để cam kết?

Beth lại ngu ngốc. Cô tiếp tục nói chuyện líu lo vui vẻ với Isabella và các bạn cô, nhưng sự chú ý của cô vẫn hướng về phía đại sảnh. Ian không bao giờ xuất hiện trở lại.

Sương mù đã bao phủ khắp nơi khi Beth và Isabella ra khỏi căn nhà lúc đã rất muộn. Khi họ đi dọc trên vỉa hè hẹp để đợi xe ngựa của Isabella, Beth nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới bóng của cây cột đèn. Anh ta lẩn tránh khi gặp phải cái nhìn của cô, nhưng ánh sáng đèn đường cũng kịp chiếu sáng bộ ria mép rậm và tỉa tót của anh ta.

******

“Cô Ackerley.”

Beth đột ngột quay lại khi cô đang đi dạo đến Vườn Tuileries vào sáng hôm sau. Những vết cháy còn sót lại của cung điện Tuileries hiện ra lờ mờ bên cạnh công viên, như nhắc đến sự bạo lực đã xảy ra tại nơi tuyệt đẹp này.

Katie đi bên cạnh cô, gắt gỏng bởi Beth khăng khăng đi ra ngoài vào lúc sáng sớm sau một đêm tối muộn như hôm qua. Isabella vẫn nằm trên giường, ngủ ngon giấc, nhưng Beth cảm thấy đầy năng lượng và bồn chồn. “Những quý cô thời thượng không bao giờ ngủ dậy trước buổi trưa,” Katie làu bàu nói. “Em nghĩ hiện giờ chúng ta cũng là những người quý phái.”

“Im lặng, Katie,” Beth nói. Cô ra lệnh cho Katie đi lên trước và đợi người đàn ông cao lớn trong bộ đồ đen bắt kịp cô. “Được rồi?” Cô hỏi khi Katie đã ngoài tầm nghe. “Tôi biết ông đã theo dõi tôi, ông thám tử. Hãy nói cho tôi lý do.”

“Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ.”

Gió từ bên sông thổi lại, mang theo mùi ẩm mốc hôi thối đến khó chịu của hơi nước và tiếng chuông từ Notre Dame.

“Scotland Yard có biết ông đang ở Pari hay không?” cô hỏi “để tìm hiểu vềnhững kẻ sát nhân mà ông bị cấm điều tra?”

“Tôi xin nghỉ phép. Tôi đi nghỉ ở Pari.”

“Do vậy tôi cho rằng ông sẽ không thể thực hiện bất kỳ sự bắt giữ nào.” Fellows lắc đầu, cặp mắt màu hạt dẻ cứng lại. “Nếu tôi cảm thấy cần bắt ai đó, tôi sẽ dùng cách thức khác. Tôi sẽ thông báo cho Surete và hỗ trợ họ bằng mọi cách.” Beth lạnh lùng nhìn hắn. “Tôi đã nói với ngài, tôi sẽ không theo dõi bạn bè mình.”

“Tôi đến không phải để nói lại lời đề nghị.”

“Bởi ông biết nó là vô ích?”

“Bởi vì tôi nhận ra cô rất chính trực, cô Ackerley. Căn cứ vào nguồn gốc của cô thì điều này thật ngạc nhiên.”

“Đó là quan điểm của ông. Hãy nhớ rằng mẹ tôi được giáo dục tử tế, mặc dù bà có cuộc hôn nhân không may mắn.”

“Đúng vậy, tôi cũng kiếm được một số thông tin và phát hiện một địa chủ thôn quê ở vùng Surey tên là Hilton Yardley. Rất được kính trọng, người Anh thuần chủng. Chết vì đau buồn khi cô con gái cưới một kẻ nguồn gốc thiếu minh bạch.”

“Không, ông chết vì bệnh gan bốn năm sau,” Beth nói. “Ông không thể nghi ngờ việc đó là do cú sốc khi con gái ông ấy cưới cha tôi.”

“Không chút nghi ngờ,” Fellows trả lời khô khốc.

Beth xoay người và bước một bước thật dài và nhanh, nhưng Fellows dễ dàng theo kịp cô. “Tôi tiếp cận với cô vì một vấn đề khác, cô Ackerley.”

“Tôi không quan tâm, ngài thám tử.”

“Cô sẽ.”

Cô dừng lại đột ngột làm chiếc váy đung đưa. Cô cầm chắc chiếc ô và liếc nhìn hắn ta. “Được rồi, có chuyện gì vậy?”

Hắn nhìn cô từ đầu đến chân, đôi mắt màu hạt dẻ nhìn cô săm soi đầy xấc xược. Ria mép hắn ta giật giật. “Cô Ackerley, tôi muốn cô lấy tôi.”