The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 10



Với đôi mắt vàng kim cháy rực, Ian chờ cô giải thích những bí ẩn của thế giới. “Đây là điều thiêng liêng nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng ra được,” cô cố gắng giải thích.

“Tôi không muốn nghe về sự thiêng liêng. Tôi muốn nghe về dục vọng. Tình yêu có giống như sự ham muốn không?”

“Một số người nghĩ như vậy.”

“Nhưng em thì không.”

Mặc dù những đám mây đã làm giảm đi cái nóng của mặt trời, mồ hôi đang chảy thành giọt phía sau lưng cô. Vấn đề ở đây là Ian Mackenzie đã đưa ra một câu hỏi khó có lời giải đáp. Tuy nhiên lẽ ra thì cô phải biết cách trả lời - tất cả mọi người lẽ ra đều phải biết cách. Nhưng họ cũng không thể, bởi vì mọi người đều đơn giản là biết điều đó. Tất cả mọi người ngoại trừ Ian. “Ham muốn chỉ là một phần của nó,” cô chậm rãi nói. “Là tình yêu dành cho cơ thể của một người khác. Nhưng cũng còn có tình yêu dành cho trái tim người ấy và cho tâm trí của người ấy, và cho tất cả những điều ngu ngốc người ấy làm, cho dù nó có ngớ ngẩn đến thế nào. Thế giới của ngài bừng sáng khi người đó bước vào phòng, ảm đảm khi người đó rời đi. Ngài muốn ở cạnh người mình yêu để ngài có thể nhìn thấy họ và chạm vào họ, nghe tiếng họ nói, nhưng ngài cũng muốn họ hạnh phúc. Điều này là ích kỷ, nhưng không hoàn toàn như vậy.”

“Tôi có thể cảm thấy khát khao và ham muốn. Tôi thấy em đẹp và tôi ham muốn em.”

Cô thấy thật ẩm áp. “Em phải nói rằng ngài làm em thấy thật tự hào. Nhưng khi ngài ngừng khát khao một người phụ nữ, liệu ngài có cảm giác gì về cô ấy hay không?”

“Chẳng cảm thấy gì cả.”

Beth thở dài. “Ian Mackenzie, đó là tại sao em đã nói rằng ngài sẽ làm tan vỡ trái tim em.’

Cái nhìn của anh lại trượt ra ngoài cửa sổ nhìn vào một Pari đầy mây. “Ham muốn là không đủ đúng không? Khát khao thì mạnh mẽ đến nỗi em sẽ làm bất kỳ điều gì để lấp đầy nó?”

“Đó là một thời khắc đáng nhớ nhưng về lâu dài thì không.”

“Trong trại tâm thần, tôi được học cách chỉ để ý đến những việc trước mắt.” Cô hình dung ra cậu bé Ian, cao lêu nghêu và cơ thể vẫn chưa phát triển đầy đủ như một người đàn ông, hoang mang và đơn độc. Cậu bé hoang mang đó nhắc cô nhớ về bản thân mình khi là một cô bé mười lăm tuổi, bị bỏ rơi, lang thang giữa bầy thú, chờ đợi trở thành nạn nhân tiếp theo của chúng. Thậm chí vào lúc này, với một danh phận được kính trọng cùng sự giàu có, Beth chưa bao giờ thực sự cảm thấy an toàn.

“Em thừa nhận rằng em cũng từng phải học cách chỉ để tâm đến những việc trước mắt,” cô nói.

“Em cảm nhận được sự ham muốn.” Ian cầm lấy bàn tay của cô, ép lòng bàn tay của họ vào nhau.

“Em đã cảm nhận thấy điều đó ở nhà của nữ công tước.” Mặt cô nóng bừng. “Tất nhiên là em cảm nhận được điều đó. Ngài đã có em ngay trong phòng khách đó, váy em thì tốc lên tận tai. Làm sao em lại không có cảm giác gì được cơ chứ?”

“Em có muốn cảm nhận lại điều đó không?”

Sự phấn khích như lướt qua cô. “Nếu em là một quý cô, em khẳng định chắc chắn em sẽ không bao giờ muốn có lại cái cảm giác ấy một lần nữa. Nhưng thực ra thì em muốn. Rất nhiều.”

“Tốt, bởi vì tôi muốn ngắm cơ thể em.”

Beth nghẹn lời. “Ngài thực sự đã nhìn một phần cơ thể em rồi.”

Anh mỉm cười đen tối với cô. “Và nó rất đẹp. Tôi ước được ngắm phần còn lại. Ngay bây giờ.”

Beth nhìn nhanh ra cửa. “Mac có thể quay lại trong ít phút nữa.”

“Anh ấy sẽ không quay lại trừ khi chúng ta ra về.”

“Làm sao ngài biết điều này?”

“Tôi hiểu Mac.”

“Cửa sổ.”

“Quá cao cho bất kì ai nhìn vào đây.”

Beth phải thừa nhận câu trả lời của anh khiến cô không thể phản bác dù là nhỏ nhất. Cô biết cô nên tìm những lý do phản đối khác. Nhưng vào lúc này cô không thể nghĩ được điều gì.

“Và nếu em quyết định là em nên chạy trốn?”

“Vậy chúng ta sẽ đợi.”

Beth lưỡng lự, hai chân trùng xuống, nhưng cùng lúc đó, cô biết rằng trừ khi có hỏa hoạn, không gì có thể khiến cô ra khỏi căn phòng này. Một trận hoả hoạn cực lớn.

“Em cần được giúp với những cái nút này,” cô nói.

Từng lớp quần áo của Beth được cởi ra, giống như một món đồ được gói kín cẩn thận được bóc dần, để lộ ra vẻ đẹp giản dị bên trong. Từng thứ một, quần áo của cô rơi rải rác trên ghế sofa của xưởng vẽ với nhiều màu sắc khác nhau: áo lót và váy ngoài màu xanh dương sẫm, váy trong màu xanh nhạt bằng chất vải mỏng mặc mùa hè. Hai lớp váy lót lụa màu trắng, rồi đến áo ngực, đến cuối cùng Ian cũng cởi được chiếc áo ngực bằng vải linen của cô.

Vật đàn ông của Ian đập mạnh và anh biết anh sẽ không thoả mãn cho đến khi anh được nhìn cô hoàn toàn khoả thân. Anh cởi chiếc quần chẽn của cô, sau đó cởi nút áo lót. Những lớp lụa nổi lồng phồng duyên dáng trong phòng và Beth bước ra khỏi chúng, hoàn toàn khoả thân trước anh. Cô lại gần anh nhưng anh tránh đi. Beth dừng lại, ngượng ngùng vì xấu hổ.

Tóc cô buông xoã lộn xộn, những lọn tóc nhỏ li ti rơi xuống từ những lớp tóc xoăn trên đỉnh đầu. Hai cánh tay cô mềm mại và tròn trịa, hai đùi cũng vậy. Vòng eo nhỏ xíu sau nhiều năm mặc áo nịt ngực.

Từ phần thắt lưng, bờ hông mềm mại của cô nở tròn duyên dáng với cặp mông rắn chắc. Anh đã từng nhìn thấy vùng chữ V của cô khi anh nâng váy cô lên trong căn phòng nhỏ mạ vàng đó. Nhưng giờ đây nó còn trông đẹp hơn nhiều dưới ánh sáng ban ngày.

Dưới cái nhìn quá chăm chú của anh, mặt cô đỏ bừng, cô gập cánh tay che ngực.

Ian ngả người dựa vào lưng ghế và đắm chìm trong vẻ đẹp của cô. “Em không cần che giấu trước tôi.” Beth lưỡng lự, sau đó cười nhẹ và quay tròn một vòng, hai cánh tay buông xuôi.

Cô quá đẹp với những lọn tóc lõa xõa, cái miệng đang cười, đôi mắt xanh lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Mây ngày càng dày đặc và mưa bắt đầu rơi nhưng điều này không chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp rực rỡ trong phòng. Beth lại cười. “Cuộc sống quả là kỳ lạ phải không?” cô hỏi.

“Lúc trước bạn là người bầu bạn hèn kém không một đồng xu, lúc sau bạn đã là người tự do phóng túng giàu có ở Pari. Lúc trước bạn là người làm thuê, lúc sau bạn đang mua quà tặng người tình.”

Lời cô nói như nước chảy qua anh. Anh nhớ chính xác thứ tự trước sau của từng từ, nhưng kể cả sau này, anh cũng sẽ không bao giờ hiểu được chúng.

Beth túm lấy tấm lụa mà cô Cybele để lại và quấn nó quanh người. Những lớp lụa mỏng nhẹ như sương sa ôm lấy mông và ngực cô, những gần như không thể che giấu cô. Cô xoay tròn rồi lại vừa cười vừa xoay tròn.

Ian cấm lấy tấm lụa khi cô đã xoay hết và dùng nó để kéo cô lại về phía anh. Cô ngã nhào trong vòng tay anh, vẫn tiếp tục cười. Nụ hôn đầu tiên của anh khẽ tách môi cô, ngăn tiếng cười của cô khi cô tan chảy trong anh.

Beth đã nhìn thấy anh lúc anh ở trong tâm trạng tồi tệ nhất, và vì vậy, cô đến đây hôm nay, nhỏ nhẹ xin lỗi và tặng anh một món quà. Anh bắt gặp tia sáng lấp lánh của chiếc kẹp vàng trên ve áo và dưới đó trái tim anh cảm thấy thật ấm áp.

Cả những bộ phận khác của anh cũng thấy sự ấm áp. Anh nâng cô dựa vào anh, yêu thích sự khuất phục của cơ thể để trần trụi của cô trong vòng tay anh. Nếu như cô là một cô gái điếm, anh sẽ lập tức đè cô dưới anh và đi vào trong cô không chút khó nhọc. Nhưng người chồng của Beth đã dạy cô về sự thoả mãn trên giường, và cô không biết gì về công việc nguyên thuỷ của những cô gái điếm. Cô mỉm cười với anh bằng sự tin tưởng tuyệt đối, như một bông hoa vừa hé nở.

Sự tin tưởng mong manh của Beth đang nằm trong tay Ian. Anh đã từng lầu bầu nói rằng anh không muốn được bảo vệ nhưng bản năng bảo vệ cô rất mạnh mẽ trong anh. Beth đã quá cô đơn trong thế giới này, rất dễ tổn thương và thậm chí cô không nhận ra điều đó.

Ian xoa bàn tay khắp cơ thể ấm áp của cô, muốn hoà nhập với cô và không để cô đi. Suy nghĩ của anh trở nên điên cuồng khi anh nghĩ tới bất kỳ điều gì xảy ra cho cô hoặc việc có người đàn ông khác muốn có cô.

“Hôn tôi,” anh nói.

Beth cười trên môi anh. Cô vòng cánh tay ôm anh, tấm lụa mỏng quấn quanh cổ anh. Cô nếm thấy vị mật ong ấm áp với sự ngọt ngào diệu kỳ. Có thứ gì đó nằm sâu trong anh như đáp lại. Ian nhận ra đó là sự khao khát, nhưng có gì đó còn hơn thế nữa.

Anh lách đầu gối to lớn của mình vào giữa chân cô, dỗ dành đẩy người cô về phía trước khi anh hôn cô. Anh dùng tay nâng mông cô để cô tin tưởng ngồi giạng ra trên đùi anh. Anh hơi thả lỏng trong một khảnh khắc rồi để cô trượt hẳn vào bắp đùi rắn chắc của anh. Beth nhìn đầy ngạc nhiên và rồi môi cô thốt ra một âm thanh nhỏ.

Anh dùng hai tay giữ chặt mông cô, đu đưa cô trên cái chân dài rắn chắc của anh, dậy cô tự thoả mãn bản thân. Hương thơm ngọt ngào và hấp dẫn của cô bao phủ anh. Anh hôn cô rồi để cô một mình tận thưởng cảm giác mới lạ của lớp vải cọ lên vùng khe giữa chân cô.

Beth lắc qua lắc lại, hơi thở ngày càng dồn dập, má ửng hồng và đẫm mồ hôi. Anh nhận ra rằng cô chưa bao giờ tự thoả mãn. Điều này quá mới đối với cô, đầy ngạc nhiên và thú vị. Đầu cô ngửa ra sau và cô nhắm mắt lại. Những lọn tóc chảy xoã trên cổ, môi hé mở vì khao khát. “Ian,” cô thì thầm. “Làm sao ngài biết rõ điều... em muốn?”

Anh biết vì cơ thể cô nói với anh. Anh thích một người phụ nữ giống như Beth phản ứng với sự đụng chạm của anh, với đôi mắt mờ đi vì khoái cảm. Phụ nữ trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết khi họ đạt cực khoái. Anh yêu thích mùi hương họ có, hương vị của họ, tiếng họ thở dài, sự ấm áp của cơ thể họ dưới bàn tay anh.

Điều đó có nghĩa Ian có thể đứng trong xưởng vẽ của Mac, mặc nguyên quần áo và khiến Beth trở nên hoang dại vì dục vọng. Anh thích thứ quyền lực đó và thưởng thức việc ngắm đôi mắt Beth mở to, nghe tiếng thở hổn hến của cô trở thành tiếng nức nở điên cuồng vì sung sướng. Ian dùng môi ngậm một lọn tóc trên trán cô. Anh muốn cô theo nhiều cách có thể nhưng anh thích chậm rãi thưởng thức để kéo dài sự đam mê, mỗi lần cho cô một cảm giác, nhìn cô học cách ham muốn anh.

Một đêm nào đó, anh sẽ có cô. Và rồi, Beth sẽ muốn anh nhiều đến mức anh có thể có cô mãi mãi. Ian từng thú nhận anh không hiểu về tính yêu, nhưng anh biết có Beth trong cuộc đời là điều thực sự đáng để đấu tranh giành lấy. Lần đầu tiên anh hỏi cưới cô, cô đã từ chối; cô giải thích tính cách nhạy cảm của mình khiến cô không muốn kết hôn.

Nhưng Ian sẽ thay đổi suy nghĩ của cô. Ian Mackenzie đã học được cách đạt được những điều anh thực sự mong muốn. Tiếng nức nở của Beth dội lên trần nhà cao chót vót của xưởng vẽ. Cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh rồi hôn anh thật mãnh liệt. “Cám ơn Ian,” cô thì thầm.

Ian để những ngón tay của anh ngập dưới mông cô và đáp lại nụ hôn, nhấm nháp cô cho đến khi sự hưng phấn của cô dịu xuống. Cô đã cám ơn anh trong phòng khách nhỏ bé của nữ công tước, giờ đây vẫn là con người đó đang dựa ngực vào anh. Anh nên cám ơn cô đã dành cho anh sự yên bình này, dù nó chỉ là một khoảnh khắc quý giá.

Ngày hôm sau, Beth đã viết trong cuốn nhật ký của mình.

Tôi đã trở thành một người đàn bà thực sự tội lỗi. Hàng ngày tôi thấy mình mong ngóng để tôi và Ian lại làm những điều hư hỏng. Ngày hôm qua, anh đã hộ tống Isabella và tôi tới một cửa hàng thời trang mới mở của Drouant nơi mà mọi người đến chỉ để xem ai ở đó và đi cùng ai. Khi đi cùng chúng tôi, Ian gần như không nói chuyện và không để ý đến việc Isabella và tôi luyên thuyên như những kẻ ba hoa - mà thực ra, chủ yếu Isabella kể cho tôi về tất cả mọi chuyện về những người cô ấy nhìn thấy, và tôi thích thú lắng nghe.

Trong suốt bữa ăn, Ian nắm tay tôi dưới gầm bàn. Isabella tất nhiên là biết chuyện. Cô dường như rất phấn khích khi Ian chú ý đến tôi. Nhưng nếu cô biết cái cách Ian nắm tay tôi, cô sẽ không quá lạc quan như vậy.

Ian không thể làm những việc đơn giản như cầm tay phụ nữ. Anh di chuyển ngón cái lên sát eo tôi và luồn dưới găng tay, tìm ra những điểm nóng hoang dại trên khắp cơ thể tôi. Anh dùng những ngón tay mềm mại mơn man lòng bàn tay và anh lồng những ngón tay đó vào ngón tay tôi rồi giữ thật chặt như thể đang tuyên bố cả bàn tay tôi thuộc về anh. Không nói một lời, anh từ tốn ăn món bánh cuộn bơ của mình, hay uống bất kỳ thứ kỳ cục gì mà Isabella khăng khăng bắt chúng tôi dùng thử. Ian và tôi như là những kẻ đang yêu - khi tôi viết những từ này, cảm giác đó mới kỳ lạ làm sao. Thế nhưng mối quan hệ của chúng tôi vẫn chưa đi đến điểm tận cùng, vẫn chưa như kiểu trên chiếc giường hôn nhân. Trong xuởng vẽ của Mac, tôi đã từng nghĩ rằng anh sẽ cởi quần áo và hoà nhập vào tôi trên chiếc ghế dài. Nhưng anh đã không làm vậy. Anh không cởi bất kỳ thứ gì, thậm chí còn không nới lỏng cà-vạt trong khi tôi nằm đó dựa vào anh không mảnh vải che thân. Thực sự rất hổ thẹn.

Tuy nhiên, làn da trần của tôi chạm vào lớp vải áo anh tạo ra một cảm giác lạ kỳ nhưng dễ chịu. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại sa đọa đến như vậy, nhưng nó khiến tôi cảm thấy thực sự hoang dại và phóng đáng. Trong căn phòng đó, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì anh muốn nhưng anh chỉ nhẹ nhàng gợi ý tôi cởi váy và nên về trước khi Isabella lo lắng tôi đã đi đâu.

Tôi làm đúng như thế nhưng cái cách anh hôn tôi trước khi tôi về hứa hẹn nhiều cuộc phiêu lưu táo bạo tiếp theo. Và lạy Chúa lòng lành, đúng là như vậy, hôm nay tôi thực sự đã có một chuyến phiêu lưu...

Beth ngừng viết để lắng nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ. Thành phố Pari đang đón những cơn bão mùa hè, mưa và gió rơi xuống không ngừng trên khắp thành phố. Nó đã phá hỏng buổi đi dạo sáng nay của Beth, khiến cô và Isabella phải hoãn việc mua sắm.

Hôm nay, Ian nói anh sẽ đánh xe ngựa đưa Isabella và tôi đi dạo trong công viên và anh đã đến đúng giờ hẹn. Isabella nhìn lên bầu trời xám đen và thẳng thừng từ chối không đi. Cô nói nếu chúng tôi muốn không khí trong lành, Ian và tôi có thể đi mà không cần cô ấy. Ian trông như thể anh không quan tâm đến việc đó vì vậy tôi nhận ra mình đang trèo vào trong xe ngựa một mình với anh. Có phải Isabella đầu hàng thời tiết quá dễ dàng? Cô ấy nhanh chóng để tay lên đầu và thông báo cô đột nhiên bị chứng đau nửa đầu? Cô ấy dường như muốn tôi làm chuyện thiếu đứng đắn - có lẽ để khuyến khích Ian cầu hôn? Nhưng Ian và tôi đã là những người trưởng thành - Isabella nói anh hai bảy tuổi nghĩa là trẻ hơn tôi hai tuổi. Tôi đâu phải cô trinh nữ mới ra mắt lần đầu tiên e lệ núp sau váy mẹ, và anh không phải là một kẻ hung tợn bí hiểm. Chúng tôi đơn giản chỉ là một quả phụ và một người độc thân tuổi tác tương đồng muốn đồng hành cùng nhau để tận hưởng sự vui vẻ. Khi chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển khá nhanh vòng quanh công viên, tôi táo bạo nói với Ian rằng tôi thực sự thích cảm giác quần áo của anh chạm vào cơ thể tôi khi ở xưởng vẽ của Mac. Anh mỉm cười ấm áp đến tan chảy và nói rằng nếu tôi thích cảm giác đó, tôi có thể cởi váy ra và sau đó đặt đôi mông trần trong lòng anh.

Suy nghĩ đó đã lập tức khuấy động tôi và Ian biết điều đó, gã đàn ông chết tiệt. Tôi tin rằng anh thích thú khi đặt tôi vào tình trạng này. Tôi không làm theo vì tôi có thể tưởng tượng cảnh chiếc xe ngựa gặp tai nạn và tôi lộn xuống an toàn với chiếc váy ren tụt tới tận mắt cá chân. Pari là nơi sống buông thả hơn London nhưng tôi nghĩ thậm chí ở đây tôi sẽ không bao giờ làm việc đó. Ian mỉm cười trước sự sợ hãi của tôi và nói với tôi rằng đuổi bắt thực sự là điều thú vị. Tôi phản đối bằng cách nói rằng anh đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của tôi trong khi tôi chưa thấy chút gì của anh.

Sau đó anh hỏi tôi đang nghĩ gì trong đầu.

Tất nhiên, tôi muốn nhìn thấy mọi thứ của anh. Cảm giác về những múi cơ rắn chắc bên trong bộ vét của anh cho thấy một cơ thể được rèn luyện tốt, và nghĩ đến việc nhìn ngắm bất kỳ bộ phận nào đều khiến tim tôi đập nhanh vì kích động. Thật tiếc, chúng tôi đang đi trên xe ngựa và việc Ian cởi quần áo rồi mặc lại là không dễ dàng. Anh nói với tôi có thể nhìn chút xíu nếu tôi muốn, nhưng tôi phải tự cởi quần áo ở nơi đấy của anh. Tôi đúng là một kẻ đồi bại khi tôi vươn tay ra và bắt đầu cởi quần của anh.

Ian ngồi dựa lưng và để mặc tôi, đôi mắt nheo lại thành một khe hở màu vàng. Anh duỗi chân và từ chối giúp tôi. Điều này làm tôi bực mình vì quần áo đàn ông thực là những thứ đáng ghét. Tôi không biết họ mặc chúng thế nào. Tôi phải cởi khuy, tháo dây và gỡ bỏ một vài lớp vải tôi mới có thể tìm được thứ tôi muốn. Tôi tin là vào lúc tôi hoàn thành, Ian cười rung cả người. Cuối cùng khi một phần quần áo của anh được cởi ra, và tôi có thể phát hiện rằng phần cơ thể đàn ông này là nguyên nhân chính của sự đồi bại. Tôi thích thú khi nói rằng tôi không chút cảm giác bối rối hay rụt rè khi đặt tay mình ôm lấy nó và kéo nó lên xuống.

Ian cũng không cần phải bối rối. Anh đã dựng đứng hoàn hảo. Bộ phận thẳng đứng đó của anh mượt mà và đen sẫm, rất nóng trong chiếc xe ngựa lạnh lẽo. Điểm cuối là đầu đỉnh lớn, giống như một cái chóp với những rãnh nhỏ ở giữa. Tôi dùng ngón tay vuốt ve những rảnh nhỏ và Ian phát ra một âm thanh gấp gáp.

Nhận thấy anh thích điều này, tôi di chuyển ngón tay cái lên trên đỉnh với những vòng xoay cho đến khi anh lại rên rỉ. Tôi chơi đùa với anh theo cách đó, tận hưởng sự chủ động của mình. Tôi đổi những cách khác nhau, cầm lấy bộ phận hình trụ và ngón tay đưa lên xuống vuốt ve, hay cù lên những phần gờ ra.

Anh đặt một tay lên mặt và vòng cánh tay kia ôm chặt lấy tôi. Tôi dựa má lên ngực anh và tiếp tục chơi đùa những phần phụ hấp dẫn khác.

Sau một lúc, tôi muốn nhiều hơn thế. Chiếc xe ngựa di chuyển khá êm, rồi tôi trượt khỏi ghế và quỳ xuống. Tôi ngắm anh ngang tầm mắt, thưởng thức quan sát mọi bộ phận của anh, Sau đó tôi cúi xuống và ngậm nó trong miệng. Ian giật mình như thể tôi đã cắn anh. Tôi sợ tôi đã làm đau anh nhưng khi tôi cố gắng lùi lại, anh luồn những ngón tay vào tóc tôi và kéo tôi lại.

Trước đây, tôi chưa bao giờ nếm vật đó của đàn ông, tôi liếm nó và đánh giá nó. Tôi thấy nó có vị mặn nhàn nhạt, nhưng u ám không giống môi anh.

Tôi tự hỏi liệu tôi có thể để lại một vết cắn tình yêu cho anh ở đây không, và khi tôi bắt đầu thử, anh rên rỉ thật lớn. Anh tách chân rộng hơn trong khi tôi tiếp tục, bàn chân cong lên trong ủng. Tôi nghe tiếng anh thì thầm tên tôi, nhưng tôi không thể trả lời, miệng tôi ngậm đầy vật đó của anh.

Tôi không thể để lại một vết cắn tình yêu mặc dù tôi đã thử một lúc lâu. Cuối cùng khi tôi từ bỏ chuyện đấy, tôi đẩy miệng để vật của anh ngập sâu như thể tôi thực sự muốn nuốt chửng nó. Ý nghĩ này hấp dẫn tôi. Và tôi muốn ngấu nghiến tàn phá anh. Tôi không hiểu mong muốn này nhưng tôi đẩy vật đó thật sâu hết mức có thể trong miệng mình. Tôi biết anh thích điều này vì anh vòng hai chân qua ngang người tôi và âm thanh anh phát ra rời rạc. Mông anh nâng cao hẳn lên chỗ ngồi. Tôi cảm thấy hân hoan khi tôi có thể chòng ghẹo anh bằng cách này giống như anh đã làm với tôi. Giờ đây tôi đã biết cách để anh thoả mãn và khiến anh không thể ngồi yên.

Tôi hạ tay xuống giữa hai chân giang rộng của anh để tìm kiếm quả cầu rắn chắc và vui đùa với chúng bằng cách xoa chúng thật nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy anh rùng mình, cảm thấy sự rung động bên trong anh và sau đó đột nhiên gào to một tiếng rồi phun trào hạt giống trong miệng tôi.

Tôi thực sự ngạc nhiên và gần như bật ngược lại, nhưng trái tim tôi đập nhanh và tôi quyết định vẫn ngậm chúng. Của Ian có vị giống như vị kem mượt nhưng hơi đắng, không hắn là thứ đồ uống tệ. Tôi dùng lưỡi liếm mép khi anh rút ra và tôi nuốt xuống, hạnh phúc được giữ một phần của anh trong người mình.

Anh kéo tôi ngồi lên ghế mà không quan tâm đến việc cài lại quần. Anh hôn tôi dữ dội bất chấp điều tôi vừa làm, như thể anh muốn nếm hương vị sót lại trên môi tôi. Anh nhìn vào tôi và không nói gì nhưng bàn tay ôm lấy mặt tôi dịu lại. Tôi thấy cái nhìn của anh cố gắng gặp cái nhìn của tôi nhưng lại cụp ngay xuống như mọi lần.

Cuối cùng, anh gầm gừ nho nhỏ và kéo tôi vào trong vòng tay anh. Anh ôm tôi, vuốt ve và hôn lên tóc tôi, cho đến khi chiếc xe dần dần dừng lại đỗ trước cửa nhà của Isabella.

Ian từ chối vào nhà, điều này tôi hiểu, hiển nhiên vì anh chưa mặc lại quần. Tôi chờ anh nói câu tạm biệt và cho tôi biết khi nào chúng tôi có thể gặp lại nhau để tiếp tục cuộc vui phóng đãng này, nhưng anh vẫn im lặng. Anh đang thở mạnh vì vậy tôi cho rằng anh vẫn chưa thực sự trấn tĩnh lại.

Isabella chào đón tôi mà không có chút dấu hiệu nào của bệnh đau đầu dù là nhỏ nhất như trước khi tôi ra ngoài. Người phụ nữ trẻ này giả vờ lên tầng và thay trang phục để tham dự một cuộc gặp mặt của giới văn nghệ sĩ, mặc dù trời vẫn mưa không ngừng. Tôi từ chối tham gia vì Ian không hộ tống chúng tôi. Tôi nghĩ chẳng còn có điều gì hứng thú như điều tôi vừa trải qua cùng Ian trong chiếc xe ngựa chật chội vào một ngày mưa như thế này.

******

Phòng khách sạn nóng và ngột ngạt mặc dù các cửa sổ đều mở toang để đón làn gió nhẹ mùa hè. Căn phòng được lắp chiếc quạt trần đang lờ đờ quay tròn ở trên đầu, cánh quạt chạy bằng khí gas nén. Nhưng nó hoạt động rời rạc cũng chẳng làm được gì để xua đi cái không khí oi ả của nước Ý.

“Thưa Đức ngài, lại thêm một tờ báo khác.”

Người hầu của Công tước Kilmorgan, gầy như một con chó săn, đặt một tờ báo lên chồng báo sẵn có trên bàn của ngài công tước.

Hart nhìn lướt qua trang báo được Wilfred mở sẵn cho anh, hiển nhiên vẫn là câu chuyện tương tự. Một tờ báo dành cho tầng lớp thượng lưu đăng tải chân dung của Ian Mackenzie đi cùng một người phụ nữ trẻ đáng yêu với mái tóc đen đang đứng trong đám đông ở nhà hát. Bên cạnh người phụ nữ trẻ là em dâu của anh, Isabella, đang tươi cười rạng rỡ. Bằng chữ in hoa nổi bật cùng với nhiều dấu cảm thán trang báo đã làm nổi bật bài viết bằng tiếng Pháp.

Tình yêu mới của em trai ngài công tước?Nữ thừa kế bí mật người Anh, cô A--, đi cùng tiểu thư I và em chồng của cô tới buổi ra mắt tác phẩm La Bonne Femme, vở nhạc kịch hài mới nhất và đầy tai tiếng nhất ở Pari. Cô A hư hỏng.

“Người phụ nữ này là ai?” Hart làu bàu. Anh chưa bao giờ nghe nói về cô, chưa bao giờ gặp cô.

“Lord Ian khá giàu, thưa Đức ngài,” Wilfred nói bằng thứ giọng mũi khìn khịt. “Có lẽ cô ấy đang tìm cách nhân đôi khoản đầu tư của mình.”

“Tôi thấy điều này chẳng hài hước chút nào, Wilfred.” Hart bẻ cong chiếc bút trong tay khiến cho cái vật mảnh mai đó gãy đôi. Tiếng mực rơi lộp độp trên khắp mặt báo.

“Tất nhiên là không rồi, thưa Đức ngài.”

“Chết tiệt, Isabella đang chơi trò gì không biết?”

“Ngài nghĩ cô ấy có nhúng tay vào chuyện này ư, thưa Đức ngài?”

“Bằng cả hai tay. Mẹ kiếp.”

“Liệu điều này có nguy hiểm đến thế không?” Khi Hart liếc mắt nhìn Wilfred, anh chàng đỏ bừng mặt. “Ý tôi là, thưa ngài, nếu như phu nhân thích cô Ackerley, chấp nhận cô ấy, có lẽ đó cũng là điều tốt? Nếu em trai ngài muốn hộ tống cô ta... ồ, anh ấy cũng đã đến tuổi để suy nghĩ đến việc ổn định.” Hart nhìn chằm chằm anh chàng khiến Wilfred phải lết đi.

“Anh đã làm cho tôi được mười năm, Wilfred. Anh biết Ian, và anh biết cậu ấy có những khả năng gì.”

“Tôi biết, thưa Đức ngài.”

“Isabella không nhận thức được bản chất vấn đề. Anh cũng vậy.”

“Đúng vậy, thưa Đức ngài.”

“Hãy tin lời tôi, dù cô ta có là ai, Ian đều phải tránh xa người phụ nữ này.” Hart ngắm bức hình trong tờ báo, một người phụ nữ với khuôn mặt tròn xinh đẹp, với những lọn tóc xoăn sẫm màu. Cô trông thật ngây thơ và vô hại nhưng Hart biết rõ hơn ai hết khuôn mặt này có thể giả dối thế nào. Đây là lần thứ năm báo chí Pari chọn đăng một mẩu tin hấp dẫn về Ian và cô Ackerley này. “Dù mục đích của cô ta là gì, đó không thể là ý định tốt đẹp.”

“Đúng vậy, thưa Đức ngài.”

“Hãy chuẩn bị hành lý sẵn sàng cho tôi, Wilfred. Tôi muốn chấm dứt sự chú ý này.”

“Tất nhiên, thưa Đức ngài. Tôi sẽ xử lý những tờ báo này chứ?”

“Không cần.” Hart đặt tay lên tờ báo. “Chưa đến lúc.” Wilfred gật đầu và để anh lại. Hart nhìn lại tấm hình, chú ý đến cách Ian quay nửa người để nhìn cô Ackerley. Tất nhiên theo cách nói của giới nghệ sĩ, dường như nó không sai lệch nhiều lắm. Cô Ackerley phải biết về quá khứ của Ian, tính lập dị, chứng đau đầu và những cơn ác mộng của anh. Ngoài ra điều này còn phụ thuộc liệu cô ta đã bò vào giường Ian hay chưa. Hart nắm chặt bàn tay và nhìn chăm chăm vào tờ báo. Ian thậm chí không định đến Pari, Ian đáng lẽ nên có mặt ở London để trở lại Scotland khi Hart hoàn thành công việc ở đại lục. Ian chưa bao giờ nhắc đến việc sẽ thăm Mac và Isabella ở Pari.

“Tôi không biết cô là ai,” Hart nói, miết tay theo nụ cười của cô Ackerley. “Nhưng cô đã đi quá xa.”

Hart chậm rãi vò nát tờ báo bằng hai tay rồi xé nó thành từng mảnh.

******

Trong suốt tuần giữa chuyến đi dạo lý thú bằng xe ngựa với Beth và cuộc hẹn tiếp theo với cô mà anh đã kế hoạch, anh không hề thấy bóng dáng của thám tử Fellows. Anh đã cử Curry đi tìm hiểu nhưng Curry không tìm được điều gì. “Hắn ta chắc đã bỏ trốn,” Curry tuyên bố, “như một con chó cụp đuôi.”

Ian không nghĩ như vậy. Thám tử Fellows là kẻ từng trải và khôn ngoan và hắn sẽ không bỏ chạy chỉ vì Ian đã đe doạ hắn. Nếu đúng là hắn đã quay lại London, đó thật sự là điều tốt lành. Ian ước anh biết người đàn ông này đang định làm gì. Isabella đã rủ Ian đi cùng cô và Beth ra ngoài chơi vào thứ Tư. Mặc cho cơn bão mùa hè đang làm Pari ngập nước, Isabella vẫn khăng khăng muốn đi

“Đó là hang ổ của tội lỗi, bạn yêu quý,” Isabella nói với Beth khi ba người đi tới trước cửa một ngôi nhà trông khá bình thường ở ngoại ô Montmartre. “Bạn sẽ thích nó.”

Ian đã từng đến đây cùng Mac, nhưng tay trong tay đi vào ngôi nhà này với Beth dễ chịu hơn nhiều. Cô mặc bộ váy lụa đỏ sẫm dành cho buổi tối với những bông hồng trước ngực. Mọi thứ cô mặc đều toả sáng và mời gọi theo một cách nào đấy. Anh vòng tay giữ chặt cánh tay cô và không để cô rút tay ra khi cô cố gắng giật lại. Anh hài lòng vì thấy Isabella khá khôn ngoan khi đề nghị Ian hộ tống họ bởi vì anh sẽ là kẻ ngu ngốc nếu anh để Beth vào đây một mình.

“Hang ổ tội lỗi ư?” Beth hỏi, nhìn chăm chú xung quanh một cửa hàng tối om và bẩn thỉu họ vừa bước vào. “Mình tin rằng trước đây đã có người đưa bạn đến đây.”

Isabella cười. “Điều này là tuyệt mật. Đi đường này nào.” Cô dẫn họ đi xuyên qua cửa hàng tới một cánh cửa không bảng hiệu ở phía sau. Ánh sáng, tiếng ồn, mùi khó chịu của khói thuốc ci-gà và cả mùi nước hoa toả ra từ phía cầu thang trải thảm. Ian nghĩ không có gì là bí mật khi anh để Beth đi trước anh xuống tầng dưới. Cảnh sát Pari biết rõ hang ổ cờ bạc bất hợp pháp này nhưng họ đã ăn tiền nên bỏ qua. Như những đứa trẻ tinh nghịch, những người Pari giàu có nghĩ rằng họ muốn tìm đến một nơi nào đó thú vị. Cầu thang dẫn họ đến một nơi sáng lấp lánh. Căn phòng thông sang mấy khu nhà và những chùm đèn pha xếp thành hàng dài trên trần. Thảm dầy màu đỏ phủ khắp sàn nhà và những bức tường được ốp gỗ cây óc chó.

Mọi người đang đi lại xung quanh các bàn chơi, cười nói, la hét và gầm gừ. Tiếng đổ xúc xắc, tiếng chia bài loạt xoạt lẫn với tiếng kêu vù vù của vòng quay ru-let nhấp nhô ở khắp nơi. Mọi người chen chúc xung quanh Ian. Anh không thích điều này. Họ xô vào anh, nhìn anh chằm chằm, liên mồm nói chuyện khiến anh không thể nghe rõ điều họ đang nói. Anh cảm thấy cần chạy trốn giống như một cây leo luôn luồn lách và anh nhìn xung quanh để tìm nơi ẩn náu gần nhất.

“Ian?” Beth nhìn anh, mùi nước hoa nhàn nhạt thoang thoảng trên người cô. Những lọn tóc xoăn trên đầu cô ngang với mũi anh. Anh có thể vùi khuôn mặt mình trong mái tóc đó rồi hôn cô. Khi đó anh sẽ không phải chạy trốn.

Tay anh xiết chặt tay cô. “Anh không thích đám đông,” anh nói.

“Em biết. Chúng ta có nên về không?”

“Chưa đâu,” Isabella nói. Cô ngoái lại nhìn họ bằng đôi mắt lấp lánh và dừng lại trước bàn chơi ru-let. Vòng quay làm bằng đồng thau phát sáng lấp lánh khi đang quay tròn, những thanh gỗ mỏng của chiếc khay được lắp sát nhau tuyệt đẹp. Những chồng thẻ dùng thay tiền mặt đặt trên các con số trên bàn phủ bằng vải len tuyết màu xanh.

Ian quan sát viên bi chạy vèo vèo quanh vòng xoay, ngược chiều với hướng quay của vòng. Vòng xoay Ru-let có độ cân bằng cực cao đang quay lơ lửng trên bàn xoay giống một cỗ máy chuyển động liên tục. Ian muốn túm lấy viên bi để bắt nó chạy lại từ đầu, để có thể đếm được số lần viên bi có thể lướt tròn theo quán tính trước khi chịu sự ma sát trên đường quay.

Vòng xoay quay chậm dần. Ian quan sát kỹ hơn để dự đoán số vòng còn lại trước khi viên bi dừng quay. Mười lăm, anh dự đoán, hoặc hai mươi.

Viên bi nảy qua hai khe rồi cuối cùng cũng dừng lại. “Rouge quinze” Một quý bà ăn mặc hở hang phía sau hô lên. Đỏ mười lăm.

Người thì rên rỉ, người thì thở dài. Người hồ lì gạt những thẻ cào về phía mình và những bàn tay đưa ra lấy tiền thưởng hoặc bỏ lại thẻ chơi.

“Mình thích trò ru-let.” Isabella thở dài. “Ở Pháp nó bị cấm nhưng bạn vẫn có thể chơi được nếu bạn biết chỗ. Đỡ phải phiền phức khi cứ phải đến tận Monte Carlo để chơi. Đưa tiền của bạn cho mình và mình sẽ đổi thẻ chơi cho bạn.” Beth nhìn Ian như dò hỏi. Anh gật đầu. Cổ họng bị thít chặt như được nới lỏng và anh thở được dễ dàng hơn. Isabella đưa cho Beth thẻ chơi và Beth đặt một chồng lên một con số.

“Không phải ở đó,” Ian nói nhanh.

“Có vấn đề gì sao?” tay cô khựng lại, những viên kim cương lấp lánh trên cổ tay đeo găng của Beth.

Ian lấy thẻ chơi từ tay cô và đặt vào một hàng giữa bốn con số. “Xác xuất ở đây cao hơn.” Beth nhìn đầy vẻ nghi ngờ, nhưng cô thu tay lại đặt lên mép bàn. Người hồ ly quay vòng xoay, cơ bắp căng ra trên đôi vai trần của cô ta.

Vòng xoay kêu vù vù, tất cả mọi ánh mắt đều dán vào đó. Viên bi quay tròn với những chuyển động thú vị cho đến khi nó rơi tọt vào khe tạo ra một tiếng động nhỏ.

“Noir dix-neuf.” Màu đen mười chín.

Beht gõ nhẹ lên bàn đầy thất vọng khi người hồ gạt lấy thẻ tiền của cô.

“Lại lần nữa,” Ian nói.

“Nhưng em đã thua.”

“Lại lần nữa,”

“Em hy vọng ngài biết mình đang làm gì, Ian” Cô ngoan ngoãn đặt thẻ lên chỗ cũ. Bánh xe lại quay, viên bi dừng lại. “Rouge vingt et un.” Đỏ hai mươi mốt.

Beth hét lên sung sướng và nhảy cẫng lên. Người hồ lỳ đẩy một chồng thẻ mới về ô số mà Beth đã chọn. “Em thắng rồi. Trời ạ, em có nên làm lại lần nữa không?”

Bàn tay to lớn của Ian vươn ra và anh kéo chiến lợi phẩm của Beth về cho cô. “Ru-let chỉ là trò chơi ngu ngốc. Đi với tôi.” Isabella cười toe toét với họ, đặt thẻ của mình vào ô Beth vừa đặt. “Thực sự rất vui phải không? Bạn thật may mắn, bạn yêu quý. Mình biết vậy mà.” Cô cười và quay trở lại bàn chơi.

Ian nắm tay Beth đi tới một cái bàn dài nơi một người đàn ông mập mạp đang lắc một cái cốc bên trong có hạt xúc xắc. Người chơi nhấp nhô quanh bàn la hét vì phấn khích, và khuôn mặt người đàn ông lấp lánh mồ hôi. Một quý bà trong trang phục lộng lẫy bên cạnh huých cánh tay ông ta và nhảy lên đầy kích động. “Cô ấy làm chệch viên xúc xắc của ông ta,” Beth kêu lên giận dữ.

“Nếu cô ta làm việc cho sòng bạc thì có lẽ đúng vậy,” Ian thì thầm đáp lại.

“Thế là lừa bịp?”

Anh nhún vai coi thường. “Đó chính là rủi ro khi đến một nơi thế này.”

“Isabella dường như rất thích.”

“Cô ấy thích mạo hiểm.” Xét cho cùng cô ấy đã cưới Mac.

“Em sẽ đặt tiền cá cược chứ?” cô hỏi.

Trò chơi xúc xắc có tỷ lệ cược rất cao, viên xúc xắc có thể tạo ra rất nhiều kết quả khác nhau. Đối với Ian, dự đoán điều gì sắp tới hoặc chờ đợi một tính toán chính xác là không hiệu quả. Mọi người thấy kích thích trước trò chơi rủi ro này nhưng anh thì ngược lại. Đôi mắt Beth sáng lấp lánh khi cô chăm chú nhìn người đàn ông đang căng thẳng lắc xúc xắc.

“Em nên đặt cược vào đâu?” Ian dùng ngón tay xoa trán, những con số lướt qua não anh như một chuỗi phép tính toán học chính xác. “Đây và đây,” anh nói, chỉ vào một số ô vuông trên bàn. Cuối cùng người đàn ông cũng thả viên xúc xắc, tạo thành một con số như anh đã chọn, số mười. Sau đó anh ta lắc lần nữa. Mọi người kêu lên khi xúc xắc dừng lại ở mười hai điểm.

“Em thua rồi,” Beth nói đầy thất vọng.

“Em thắng.” Ian thu lại thẻ tiền. “Em đã cược rằng là anh ta lần này sẽ thảy được một số lớn hơn là trong lần thảy đầu tiên.”

“Em thắng ư?” Beth nhìn vào những thẻ tiền rồi lại nhìn lên bàn. Má cô ửng hồng và môi căng mọng. “Em nghĩ em không nên đặt cược nếu em chẳng có ý tưởng gì về việc em đang cá cược.”

“Em là một phụ nữ giàu có.” Ian đặt thẻ tiền vào tay cô. “Em đã có lại số tiền đã mất.”

“Em sẽ không còn giàu nữa nếu em đặt cược may rủi vào trò ru-let. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài không ở đây?”

“Nếu tôi không ở đây, em sẽ không đến.”

“Không ư?”

Cô nhíu mày nhìn anh bằng đôi mắt bồ câu trên khuôn mặt. Ngay tại đây giữa dám đông này, Ian chỉ muốn cúi xuống và hôn chúng. Beth, người tình của anh, người phụ nữ của anh. Anh muốn mọi người biết cô thuộc về anh.

“Ian?”

Cô đã hỏi anh điều gì đó. “Mmm?

“Em hỏi làm sao ngài biết em sẽ không đến đây nếu không có ngài?”

Anh nắm lấy khửu tay của cô và đưa cô ra chỗ vắng vẻ hơn trong phòng. “Tôi sẽ không để em tới đó.”

“Thật sao? Ngài sẽ theo dõi em giống như thám tử Fellows ư?”

“Đây là một nơi nguy hiểm,” anh nói dứt khoát. “Isabella biết. Em thì không.”

Ngực Beth đập mạnh. “Ngài che chở em quá mức.” Cô nghiêng người thì thầm với anh. “Em nghĩ chúng ta đều thống nhất rằng mối quan hệ của chúng ta là giữa hai người muốn tận hưởng khía cạnh kia của cuộc sống. Không gì hơn.”

Ian không nhớ đã từng đồng ý chuyện đó. Cô đã nói, chúng ta đều rất thích nhau và cô không dự tính sẽ lại kết hôn.

Ian đã không trả lời và giờ đây anh cũng không trả lời. Quan hệ với cô không bao giờ là đủ. Việc chơi đùa cùng cô trong xưởng vẽ của Mac, niềm sung sướng khi cô ở dưới anh trong chiếc xe ngựa chưa khiến anh thoả mãn. Anh muốn nhiều hơn nữa, niềm vui bên cô là mãi mãi. Beth không giống mấy cô gái điếm của anh, mối quan hệ yêu đương này sẽ không chấm dứt khi anh rời khỏi Pari. Anh muốn Beth mãi mãi.

Vấn đề là làm điều này thế nào. Beth đã nói cô không muốn kết hôn. Cuộc đính hôn với tên Mather quỷ quyệt đã làm cô hoảng sợ và cô đã một lần từ chối Ian. Anh phải nghĩ ra một cách nào đấy nhưng việc này không làm anh bận tâm. Ian rất giỏi khi chú ý tập trung vào một vấn đề cho đến khi anh giải quyết xong nó, loại bỏ tất cả những chướng ngại khác. Một người đàn ông mảnh khảnh với mái tóc dày màu vàng bước đến trước mặt anh, và những suy nghĩ của Ian biến mất.

“Tôi nghĩ chắc là anh rồi.” mắt người đàn ông sáng lên và anh ta bắt tay anh. “Ian Mackenzie, hiện hữu như tôi đang còn sống và hít thở. Anh thế nào, ông bạn già? Tôi đã không gặp lại anh kể từ khi họ thả anh ra khỏi cái nhà tù đó.”