The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 1



London, 1881

“Tôi thấy chiếc bát thời Minh này nhìn giống bầu ngực của phụ nữ.” Sir Lydon Mather nói với Ian Mackenzie, người đang nhón cầm chiếc bát giữa hai ngón tay. “Đường cong căng tròn với màu kem nhạt. Ngài có thấy thế không?”

Ian không nghĩ phụ nữ sẽ thấy hãnh diện khi bộ ngực của họ được so sánh với một chiếc chiếc bát, nên anh phớt lờ việc trả lời.

Chiếc bát mảnh mai này có từ thời đầu nhà Minh, men gốc hiếm khi có màu khác ngoài màu xanh, thành bát quá mảnh nên anh có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu xuyên qua chúng. Ba con rồng màu xanh xám rượt đuổi nối tiếp nhau phía mặt ngoài, và bốn đóa cúc nổi hẳn trải dài xuống tận đáy bát.

Chiếc bát nhỏ chỉ khum vừa một bầu ngực tròn nhỏ, nhưng không đủ để Ian sẵn lòng trả giá cao. “Một nghìn đồng guineas,” anh nói.

Nụ cười của Mather trở nên yếu ớt. “Thôi nào, thưa ngài, tôi nghĩ chúng ta là bạn bè cơ mà.”

Ian tự hỏi Mather lấy ý tưởng đó ở đâu ra. “Cái bát chỉ đáng giá một nghìn đồng guineas.” Anh lướt ngón tay lên mép chiếc bát có một miếng sứt nhỏ, đáy bát đã mòn do hàng thế kỷ được nhiều người cầm đến. Mather nhìn chưng hửng, đôi mắt xanh sáng lấp lánh trên khuôn mặt đẹp trai quá mức của anh ta.

“Tôi đã phải trả 1500 đồng mới có nó. Ngài hãy giải thích sao ngài lại làm như thế.” Chẳng có gi để giải thích. Đối với mọi vấn đề liên quan đến tiền bạc và sai sót, Ian chỉ cần tốn mười giây ngắn ngủi để tính toán.

Nếu như Mather không thế định giá được giá trị của những món đồ của mình, anh ta không phải là người kinh doanh sưu tầm đồ sứ. Có ít nhất năm thứ là giả trong cái tủ kính đặt cạnh tường trong phòng sưu tầm của Mather, và Ian đặt cược rằng Mather cũng chẳng biết điều đó. Ian đặt mũi lên lớp men, thích cái mùi vị sạch sẽ vì không bị nhiễm bẩn do mùi xì-gà đặm đặc trong nhà của Mather. Chiếc bát này là đồ thật, nó rất đẹp và anh muốn nó. “Ít nhất phải cho tôi bằng cái giá mà tôi đã phải trả để mua nó,” Mather nói bằng một giọng hoảng hốt. “Người đàn ông đó nói với tôi rằng tôi đã mua nó với giá hời.”

“Một nghìn đồng guineas,’ Ian nhắc lại.

“Quỷ tha ma bắt, tôi sắp lấy vợ.”

Ian nhớ nguyên văn bản thông báo trên tờ The Times - bởi vì anh nhớ mọi thứ đến từng câu chữ: Ngài Lyndon Mather, ở phố Aubrey, Suffolk, tuyên bố việc hứa hôn với bà quả phụ Thomas Ackertey. Đám cưới được tổ chức vào

“Tôi xin chúc mừng,” Ian nói.

“Tôi mong có thể mua cho người yêu một món quà từ số tiền tôi có được từ chiếc bát.”

Ian vẫn nhìn vào chiếc bát. “Tại sao không đưa luôn cô ta chiếc bát này?”

Tiếng cười của Mather vang khắp căn phòng. “Anh bạn yêu quý của tôi, phụ nữ không biết gì về đồ sứ. Phụ nữ chỉ muốn một chiếc xe ngựa và những thứ đi kèm trong đó, và một đám người hầu để mang vác tất cả những thứ quần áo loè loẹt họ mua. Tôi sẽ dành cho cô ấy điều đó. Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, con gái của một nhà quý tộc thấp kém, mặc dù cô ấy hơi già và là một quả phụ.”

Ian không trả lời. Anh chạm đầu lưỡi lên chiếc bát, như thể hiện cái bát còn đáng giá hơn mười chiếc xe ngựa với phụ kiện đi kèm. Bất kỳ người phụ nữ nào thấy được sự tinh xảo của nó đều là một kẻ ngu ngốc.

Mather nhăn mũi khi Ian liếm chiếc bát, nhưng Ian đã học được cách kiểm tra lớp men nguyên bản bằng cách này. Mather không thể đánh giá lớp men nguyên bản nếu như ai đó phủ lớp khác ra ngoài.

“Cô ấy có một tài sản rất lớn làm của riêng,” Mather nói tiếp, “thừa kế từ một phụ nữ họ Barrington, một quý bà lớn tuổi giàu có không có chính kiến của riêng mình. Phu nhân Ackerley, người bầu bạn hoà nhã của bà ấy, đã tóm được khối tài sản”

Vậy thì tại sao cô ấy lại cưới ông? Ian xoay chiếc bát trên tay để nghiên cứu, nhưng nếu quý cô Ackerley muốn chung chiếc giường với Lydon Mather, cô ấy phải nằm trên đó. Tất nhiên, cô ấy sẽ thấy chiếc giường đó khá đông đúc. Mather có một ngôi nhà bí mật dành cho tình nhân và một số phụ nữ khác để thoả mãn nhu cầu bản thân, gồm cả nhu cầu việc anh ta thích thú khi khoe khoang với những ông anh trai của Ian. Tôi cũng suy đồi như nhiều người, anh ta đã từng nói vậy. Nhưng theo quan điểm của Ian, Mather hiểu biết về khoái lạc xác thịt cũng giống như ông ta hiểu về đồ sứ thời Minh. “Đánh cuộc là ngài sẽ ngạc nhiên khi biết một người đàn ông độc thân như tôi lại thay đổi phải không?” Mather tiếp tục. “Nếu ngài tự hỏi liệu tôi có bỏ qua những người đàn bà khác hay không? Câu trả lời là không. Ngài biết là ngài luôn được đón chào đến thăm quan và tham gia bất kỳ lúc nào. Tôi luôn mở rộng cửa đón chào ngài và cũng như những anh trai của ngài.” Ian đã gặp những người phụ nữ của Mather, những người phụ nữ với cặp mắt trống rỗng sẵn sàng chịu đựng khuynh hướng của Mather nếu như anh ta đưa đủ tiền cho họ.

Mather lấy một điếu xì gà. “Như tôi nói, chúng tôi sẽ đến nhà hát Opera Covent Garden vào tối nay. Hãy đến gặp gỡ với vị hôn phu của tôi. Tôi rất quan tâm ý kiến của ngài. Mọi người đều biết ngài có một thị hiếu tinh tế với phụ nữ giống như với đồ sứ.” Anh ta cười thầm.

Ian không trả lời. Anh phải giải thoát chiếc bát này khỏi kẻ thô lỗ tầm thường này. “Một nghìn đồng guineas.”

“Ngài quả là một người đàn ông cứng rắn, Mackenzie.”

“Một nghìn đồng guineas, và tôi sẽ gặp ông ở nhà hát opera.”

“Ồ, được rồi, dẫu cho ngài đang huỷ hoại tôi.”

Ông đang huỷ hoại chính mình. “Bà qủa phụ của ông có một gia tài. Ông sẽ chiếm lấy nó.”

Mather cười lớn, khuôn mặt đẹp trai bừng sáng. Ian có thể nhìn thấy những người phụ nữ ở mọi lứa tuổi đỏ mặt bối rối hoặc những chiếc quạt tay run rẩy khi Mather mỉm cười. Mather rất giỏi sống hai mặt. “Thực sự, cô ấy cũng rất đáng yêu. Tôi là một người đàn ông may mắn.”

Mather rung chuông gọi quản gia và người hầu của Ian, Curry. Curry mang đến một hộp gỗ chứa đầy rơm, để Ian cẩn thận đặt chiếc bát rồng vào đó.

Ian không thích phải đậy lại cái đồ vật xinh đẹp này. Anh sờ vào nó lần cuối, anh cứ nhìn chằm chằm vào nó chỉ đến khi Curry phá vỡ sự tập trung bằng cách đậy nắp chiếc hộp.

Anh ngước lên thì thấy Mather đang ra lệnh cho quản gia rót rượu brandy. Ian nhận một ly và ngồi phía trước quyển séc mà Curry đã đặt trên bàn của Mather cho anh.

Ian đặt ly rượu sang bên cạnh và chấm cây viết vào lọ mực. Anh cúi người để viết và bắt gặp hình ảnh giọt mực đen treo lơ lửng trên ngòi bút thành một hình cầu tròn hoàn hảo. Anh nhìn chằm chằm vào giọt mực, có cái gì đó bên trong anh hát ngân nga trước sự hoàn hảo của khối cầu bằng mực, thứ chất lỏng dẻo dai long lanh đính trên đầu ngòi bút. Một hình cầu hoàn hảo, sáng lấp lánh và kỳ diệu.

Anh ước anh có thể mãi mãi chiêm ngưỡng sự hoàn hảo này, nhưng anh biết trong một giây thôi nó sẽ rơi ra khỏi cây bút và và biến mất. Nếu như anh trai của anh Mac có thể vẽ thứ gì đó tinh tế, đẹp đẽ như thế, Ian sẽ trân trọng giữ gìn nó.

Anh không xác định anh đã ngồi bao lâu để nghiên cứu giọt mực cho đến khi anh nghe thấy tiếng Mather nói, “Mẹ kiếp, có phải anh ta thực sự bị điên hay không?”

Một giọt mực rơi xuống, rơi toé trên trang giấy, rồi kết thúc với tiếng giọt mực rơi. “Tôi sẽ viết sẵn cho ngài, được không, thưa ông chủ?”

Ian nhìn vào khuôn mặt giản dị của người hầu nam của mình, một người Cockney trẻ đã dành cả tuổi thơ đi móc tủi khắp các con phố London.

Ian gật đầu và buông bút ra. Curry xoay quyển séc về phía mình và viết lên phiếu chi bằng chữ in hoa thật cẩn thận. Người hầu chấm đầu bút vào mực lần nữa và đặt nó trở lại vào tay Ian, giữ ngòi bút chúc xuống để Ian không thể nhìn thấy mực. Ian cần cù ký tên mình, cảm thấy sức nặng từ cái nhìn chằm chằm của Mather.

“Anh ta có thường như thế không?” Mather hỏi khi Ian ngẩng lên, để cho Curry thấm mực tờ giấy.

Gò má Curry trở nên ửng đỏ. “Không, thưa ngài.” Ian nâng cốc rượu và ngay lập tức uống hết chỗ rượu brandy, sau đó ôm lấy cái hộp. “Tôi sẽ gặp ông ở nhà hát.” Anh thậm chí còn không bắt tay anh ta khi ra về. Mather cứng người, nhưng vẫn gật đầu chào Ian. Mather nhận thức sâu sắc thứ bậc trong xã hội, địa vị xã hội của Lord Ian Mackenzie, em trai Công tước Kilmorgan cao hơn hẳn anh.

Ở trong xe ngựa, Ian đặt chiếc hộp sang bên cạnh. Anh có thể cảm thấy chiếc bát ở bên trong, tròn trịa và hoàn hảo, lấp đầy khao khát của bản thân. “Tôi biết địa vị của tôi không thích hợp để nói ra,” Curry nói khi ngồi đối diện trong xe ngựa đang xóc nẩy trên đường phố đầy mưa. “Nhưng người đàn ông này thực sự là một kẻ đáng khinh. Không đáng để chùi dép cho ngài. Tại sao ngài lại quan hệ với hắn?” Ian vuốt ve chiếc hộp. “Tôi muốn vật này.”

“Ngài đều có cách để có cái ngài muốn, mà không chút sơ xuất, thưa ngài. Chúng ta thực sự sẽ gặp hắn ở nhà hát hay sao?”

“Tôi sẽ ngồi trong khoang của Hart.” Ian bắn cái nhìn lên phía khuôn mặt ngây thơ non choẹt của Curry và nhìn tập trung đầy thận trọng lên những bức vách bằng nhung của chiếc xe ngựa. “Tìm hiểu mọi thứ về phu nhân Ackerley, bà quả phụ được đã hứa hôn với ngài Lyndon Mather. Nói cho tôi mọi tin tức anh có trong tối nay.

“V’âng th’ưa ngài. Tại sao chúng ta lại quá quan tâm đến vị hôn phu của tên khốn khiếp đó?”

Ian lại lướt nhẹ những ngón tay lên chiếc hộp. “Tôi muốn biết liệu cố ấy là thứ đồ sứ tinh tế hay chỉ là đồ giả.” Curry chớp mắt. “Ngài quyết định thật đúng, thưa ngài. Tôi sẽ cho thấy tôi có thể đào xới được gì.”

******

Lyndon Mather hội tụ tất cả những gì là đẹp trai và quyến rũ, và tất cả mái đầu đều quay lại khi Beth Ackerley khoác tay anh ta bước đi trong nhà hát Opera Convent Garden.

Mather có một lý lịch trong sạch, một cơ thể gọn gàng và khoẻ mạnh, với mái tóc vàng khiến các quý cô đều ao ước được lồng ngón tay vào đó. Cách cư xử anh anh khá hoàn hảo, và quyến rũ mọi người anh gặp. Anh có một thu nhập cao, một ngôi nhà rộng lớn ở Park Lane, và anh được chào đón bởi những người có vị trí cao nhất trong giới thượng lưu. Một sự lựa chọn hoàn hảo cho một quý bà với khối tài sản bất ngờ đang tìm kiếm người chồng thứ hai.

Thậm chí là một quý bà với khối tài sản bất ngờ đã chán cảnh cô đơn, Beth nghĩ khi cô bước vào khoang buồng xa xỉ của Mather với bà dì lớn tuổi của anh và người bầu bạn. Cô đã biết Mather trong vài năm, cô của anh và người chủ của cô là bạn thân của nhau. Anh không thực sự là quý ông thú vị nhất, nhưng Beth không cần sự thú vị. Không kịch tính, cô tự hứa với bản thân. Cuộc đời cô đã có đủ kịch tính.

Bây giờ Beth chỉ muốn sự thư thái; cô đã học được cách điều hành một ngôi nhà với nhiều người hầu, và cô có lẽ đã có cơ hội để có những đứa con mà cô ao ước. Cuộc hôn nhân đầu tiên cách đây chín năm của cô không có con, nhưng ngay sau đó Thomas đáng thương qua đời một năm sau khi họ nói lời thề nguyện hôn nhân. Anh quá ốm yếu, thậm chí anh không thể nói lời chào tạm biệt. Vở opera bắt đầu ngay khi họ ổn định chỗ ngồi trong khoang của Sir Lyndon. Người phụ trẻ trên sân khấu có một giọng nữ cao tuyệt vời và một cơ thể đồ sộ giúp phát âm thật chuẩn xác. Beth nhanh chóng chìm trong cảm xúc say mê với âm nhạc. Mather đã dời khỏi khoang ngay khi họ đến mười phút, như mọi khi anh vẫn làm. Anh thích dành cả tối ở nhà hát để gặp những còn người quan trọng và được nhìn thấy đi cùng họ. Beth không quan tâm.

Cô dần dần quen với việc ngồi cùng những bà mệnh phụ lớn tuổi và thích ngồi đó hơn là nói chuyện những câu vô nghĩa với những quý bà lộng lẫy của tầng lớp thượng lưu. Ồ, bạn yêu quý, bạn có biết tin gì không? Quý bà Marmaduke có ba lớp đăng ten buộc trên váy thay vì chỉ có hai. Bạn có thể hình dung ra thứ gì thiếu thẩm mỹ hơn thế không? Và đường may của nó còn bị lệch nữa chứ, bạn yêu quý, thực sự là bị lệch.

Những thông tin quan trọng kiểu như vậy.

Beth vừa tự quạt vừa thưởng thức âm nhạc trong khi dì của Mather và người bạn cố gắng hiểu rõ cốt truyện của vở La Traviata. Beth nghĩ rằng họ chẳng nghĩ gì ngoài một chuyến đi chơi đến nhà hát, nhưng đối với một cô gái lớn lên tại East End (*), nó không còn là điều bình thường. Beth yêu âm nhạc, mặc dù cô nghĩ bản thân cô chỉ là một nhạc sĩ tầm thường. Dù sao, có thể nghe và thưởng thức người khác chơi nhạc đã là điều tuyệt vời.

(*) East End của Luân Đôn, còn được gọi đơn giản là East End, là khu vực của Luân Đôn, Anh, phía đông thành phố Luân Đôn Trung cổ có tường thành bao quanh và phía bắc của sông Thames. Mặc dù không được xác định bởi ranh giới chính thức được chấp nhận, sông Lea có thể được coi là một ranh giới khác.[1] Việc sử dụng thuật ngữ với ý miệt thị bắt đầu vào cuối thế kỷ 19,[2] khi sự mở rộng dân số của Luân Đôn đã dẫn đến tình trạng dân số quá đông trên khắp khu vực và sự tập trung của những người nghèo và người nhập cư.[3] Các vấn đề trở nên trầm trọng hơn với việc xây dựng các bến tàu Katharine St (1827)[4] và đường sắt trung tâm Luân Đôn Termini (1840-1875) dẫn đến phải giải phóng mặt bằng khu ổ chuột cũ và các xóm nhà lụp xụp, với nhiều người dân bị di dời chuyển đến East End. Trong suốt một thế kỷ, East End đã trở nên đồng nghĩa với nghèo đói, bệnh tật, tình trạng quá đông và tội phạm. Theo http://vi.wikipedia.org.

Mather thích đi đến nhà hát kịch, rạp opera và các chương trình hoà nhạc, do đó cuộc đời mới của Beth sẽ có thật nhiều âm nhạc.

Sự thưởng thức của cô bị gián đoạn vì sự trở lại ồn ào của Mather. “Em yêu quý,” anh nói rất to, “Anh giới thiệu với em một người bạn rất thân của anh, quý ngài Ian Mackenzie. Hãy đưa tay em ra cho ngài ấy, em yêu. Em biết không, anh trai của ngài đây là Công tước Kilmorgan.”

Beth nhìn qua Mather thì thấy một người đàn ông rất cao, người vừa bước vào khoang phía sau Mather và cả thế giới của cô như ngừng lại. Lord Ian là một người đàn ông to lớn với cơ thể cơ bắp rắn chắc, bàn tay anh ta thật to lớn đi một đôi găng da dê vươn về phía cô. Vai anh ta thật rộng, với vòm ngực nở, và ánh sáng mờ ảo khiến mái tóc đen của anh chuyển thành sắc đỏ, nhưng ánh mắt của anh khiến Ian Mackenzie khác biệt với tất cả những người Beth đã từng gặp.

Đầu tiên cô nghĩ mắt anh ta màu nâu nhạt, nhưng khi Mather gần như đẩy anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Beth, cô nhìn rõ chúng có màu vàng. Không phải mà nâu lục nhạt, mà như màu hổ phách của rượu brandy, lốm đốm sắc vàng như ánh mặt trời nhảy múa bên trong. “Đây là phu nhân Ackerley của tôi,” Mather nói. “Ngài nghĩ thế nào? Tôi đã nói với ngài rằng cô ấy là người phụ nữ ưa nhìn nhất London.”

Lord Ian nhìn lướt qua khuôn mặt của Beth sau đó cái nhìn của anh tập trung vào một điểm đâu đó trong khoang. Anh vẫn giữ lấy tay cô, cái nắm tay của anh mạnh mẽ, sức ép của nó lên ngón tay cô giống như sự nhức nhối đến ngượng ngùng.

Anh thật bất lịch sự khi không trả lời Mather, Beth nghĩ. Thậm chí nếu Lord Ian không đặt tay lên ngực và tuyên bố Beth là người phụ nữ xinh đẹp nhất từ thời Elaine của Camelot (*), thì ít nhất anh ta nên lịch sự trả lời.

(*) nữ hoàng xứ Camelot.

Thay vào đó, anh ngồi đó yên lặng đến lạnh lùng. Anh vẫn cầm tay của Beth, và ngón cái lần theo hoa văn của đường may phía trên găng tay của cô. Ngón cái di chuyển hết lần này đến lần khác, nóng bỏng qua lớp vải mỏng, sức ép như dồn hơi nóng qua các ngón tay của cô. “Nếu anh ấy nói tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất London, tôi sợ rằng ngài đang bị làm thất vọng,” Beth nói nhanh. “Tôi xin lỗi nếu anh ấy tạo ấn tượng sai cho ngài.”

Lord Ian nhìn lướt qua cô, khuôn mặt anh hơi nhăn lại, mặc dù anh chẳng hiểu điều cô đang nói. “Đừng dồn ép người phụ nữ đáng thương này, Mackenzie,” Mather nói vui vẻ. “Cô ấy rất mỏng manh, giống như chiếc bát thời Minh của ngài.”

“Ồ, ngài quan tâm đến đồ sứ hay sao, thưa ngài?” Beth túm lấy đề tài này để nói chuyện. “Sir Lyndon đã cho tôi xem bộ sưu tập của anh ấy.”

“Mackenzie là một trong những người lão luyện bậc nhất,” Mather nói với một chút ghen tị.

“Thật sao?” Beth hỏi.

Lord Ian lại liếc nhìn cô. “Đúng vậy.” Anh ngồi không gần cô bằng Mather, nhưng nhận thức về anh như gào thét trong cô. Cô có thể cảm thấy đầu gối rắn chắc của anh qua những lớp váy, áp lực mạnh mẽ của ngón cái của anh lên tay cô, sức nặng trong cái nhìn chằm chằm của anh ta lên Mather.

Phụ nữ sẽ không thấy dễ chịu với người đàn ông này, cô rùng mình nghĩ. Vì nó sẽ rất kịch tính. Cô cảm nhận điều này nhờ sự chuyển động không ngừng bên trong cơ thể anh, bàn tay to lớn ấm áp của anh bao lấy tay cô, đôi mắt anh không hoàn toàn chạm mắt cô. Cô có nên thương xót cho người phụ nữ mà đôi mắt này nhìn trúng? hoặc ghen tị với cô ấy?

Cái lưỡi của Beth lỡ lời lên tiếng. “Sir Lyndon rất yêu thích những đồ này. Khi tôi sờ vào một độ vật mà hoàng đế đã cầm cách đây hàng trăm năm, tôi cảm thấy... Tôi không chắc lắm. Như có sự kết nối của không gian, thời gian với hoàng đế, tôi nghĩ. Thực sự đó là một vinh dự.”

Những tia sáng màu vàng lấp loé phát ra khi Ian nhìn cô trong khoảnh khắc. “Cô phải đến xem bộ sưu tập của tôi.” Giọng điệu anh hơi mang âm điệu Scots, giọng thấp trầm, thô ráp và chậm rãi.

“Thật tuyệt vời, ông bạn già,” Mather nói. “Tôi sẽ tới xem khi chúng tôi có thời gian.”

Mather nâng chiếc kính xem nhạc kịch để nghiên cứu cô ca sĩ giọng nữ cao hát đầy cảm xúc và cái nhìn của Lord Ian chuyển về phía anh ta. Biểu hiện ghê tởm và chán ghét mãnh liệt không chút che giấu của Lord Ian làm Beth giật mình. Trước khi cô có thể nói, Lord Ian đã nghiêng người về phía cô. Cơ thể nóng rực của anh chạm vào cô như một cơn sóng đột ngột, mang đến mùi hương của xà phòng cạo râu và mùi đàn ông. Cô đã quên mùi đàn ông có thể đậm đặc đến thế. Mather luôn luôn xực nước hoa lên khắp người.

“Hãy đọc khi anh ta không nhìn thấy.”

Hơi thở của Lord Ian lướt qua tai Beth, sưởi ấm sâu tận tâm can nơi không được chạm trong chín năm dài vừa qua. Những ngón tay của anh trượt vào bên trong phần găng tay hở ra phía khửu tay cô, và cô cảm thấy một tờ giấy được gấp lại nhét dưới cánh tay trần của cô. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng của Lord Ian đang quá sát đôi mắt cô, nhìn thấy đôi đồng tử mở rộng của anh trước khi anh nhìn ra chỗ khác. Anh đứng dậy, khuôn mặt phẳng lặng và vô cảm. Không nhận ra điều gì, Mather quay về phía Ian bình luận về cô ca sỹ.

Lord Ian đột nhiên đứng lên. Áp lực ấm áp trên tay cô mất đi, và cô nhận ra anh đã cầm tay cô suốt thời gian qua. “Định đi sao, anh bạn già?” Mather ngạc nhiên hỏi.

“Anh trai tôi đang đợi.”

Mắt Mather sáng lấp loé. “Ngài công tước?”

“Anh trai tôi Cameron và con trai.”

“Oh.” Mather trông thật thất vọng, nhưng anh ta đứng lên và nhắc lại lời hứa sẽ đưa Beth tới xem bộ sưu tập của Ian. Không thèm nói lời chào tạm biệt, Ian di chuyển qua hàng ghế trống và ra khỏi khoang. Beth nhìn chằm chằm, không dời bờ lưng của Lord Ian cho đến khi cánh cửa đóng lại phía sau anh. Cô nhận thức rất rõ tờ giấy được gấp phía trong cánh tay cô và những giọt mồ hôi bên dưới chúng. Mather ngồi xuống cạnh Beth và thở mạnh ra.

“Em yêu quý, kẻ lập dị đó đi rồi.”

Beth nắm chặt tay vào chiếc váy màu xám bằng lụa bóng, bàn tay cô lạnh ngắt khi không có sự bao phủ của Lord Ian. “Một người lập dị ư?”

“Điên cuồng dồ dại. Một gã đáng thương sống trong một trại tâm thần của tư nhân trong phần lớn cuộc đời và hắn ta đã được tự do chỉ bởi vì anh trai hắn là công tước và đưa hắn ra khỏi đó. Nhưng đừng lo lắng.” Mather cầm tay Beth. “Em sẽ không phải gặp anh ta khi không có mặt anh. Toàn bộ gia đình này rất tai tiếng. Đừng bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai trong số họ mà không có anh, em yêu, đồng ý chứ?”

Beth thì thầm điều gì đó không tin tưởng. Bởi vì bà Barrington lớn tuổi thích những câu chuyện ngồi lê đôi mách về giới quý tộc, nên cô đã từng nghe kể về gia đình Mackenzie, tước hiệu Công tước Kilmorgan là được cha truyền con nối. Nhà Mackenzie nổi bật trên nhiều trang báo gây xôn xao dư luận mà Beth phải đã đọc cho bà Barrinton trong những đêm mưa.

Đối với cô, Lord Ian dường như không phải là người điên mặc dù anh chắc chắn không giống bất kỳ người đàn ông nào cô đã từng gặp. Bàn tay của Mather trong tay cô chỉ cảm thấy ẻo lả và lạnh lẽo, trong khi áp lực mãnh mẽ của bàn tay Lord Ian lại làm cô nóng bừng theo cách cô đã không còn cảm nhận trong một thời gian dài. Cô đã quên mất sự thân mật cô cảm thấy với Thomas, những đêm dài ấm áp trên giường với anh. Cô biết cô sẽ phải chia sẻ chiếc giường với Mather, nhưng suy nghĩ đó chưa bao giờ khuấy động cô. Cô cho rằng đó là điều cô có với Thomas là đặc biệt và đầy lôi cuốn, và cô không mong chờ cảm giác đó với người đàn ông nào khác. Nhưng tại sao hơi thở của cô lại dồn dập khi lời thì thầm du dương của Lord Ian chạm vào tai cô, tại sao tim cô đập nhanh hơn khi anh di chuyển ngón cái lên mu bàn tay cô? Không. Lord Ian đầy những rủi ro, Mather, là sự an toàn. Cô sẽ chọn sự an toàn. Cô phải làm vậy.

Mather chỉ ở lại đó trong năm phút rồi đứng lên. “Anh phải tỏ lòng kính trọng tới ngài Beresford và phu nhân. Em sẽ không phiền, phải không, em yêu?”

“Tất nhiên là không rồi,” Beth trả lời một cách máy móc

“Em là kho báu của anh, em yêu. Anh luôn nói với quý bà Barrington yêu quí rằng em luôn ngọt ngào và lịch sự.” Mather hôn lên tay Beth, sau đó dời khỏi khoang.

******

Giọng nữ cao bắt đầu một đoạn aria(*), những nốt nhạc lấp đầy không gian của nhà hát opera. Đằng sau cô, dì của Mather và người bầu bạn đang lấp lo sau những chiếc quạt, thì thào nói chuyện. Beth luồn ngón tay xuống dưới mép của chiếc găng tay dài và kéo mảnh giấy ra. Cô xoay lưng đối diện với hai quý bà lớn tuổi và nhẹ nhàng mở tờ giấy. Phu nhân Ackerley, bức thư được bắt đầu bằng nét chữ viết tay cẩn thận và rõ ràng.

Tôi mạo muội cảnh báo bà về tính cách thật sự của Sir Lyndon Mather, người mà anh trai tôi, Công tước Kilmorgan biết rất rõ. Tôi muốn nói với bà rằng Mather có một ngôi nhà ngay ở Strand gần Temple Bar, nơi ông ta gặp một vài phụ nữ cùng một lúc để thoả mãn bản thân. Ông ta gọi họ là “Những cô gái ngọt ngào” và cầu xin họ đối xử với ông ta như nô lệ của họ. Họ không thực sự là gái điếm cao cấp nhưng những người phụ nữ này cần tiền nên sẵn sàng phục vụ ông ta. Tôi có danh sách của năm phụ nữ ông ta thường xuyên gặp gỡ, bà có muốn đặt câu hỏi với họ hay không, hoặc tôi có thể sắp xếp cho bà nói chuyện với ngài Công tước.

Tôi vẫn luôn ở đây khi bà cần,

Trân trọng,

Ian Mackenzie

(*) An aria - theo tiếng Ý là không khí, số nhiều: Arie hoặc aria thường được dùng phổ biến- trong âm nhạc là bất kỳ giai điệu diễn cảm, thông thường, nhưng không phải luôn luôn được một ca sĩ biểu diễn. Thuật ngữ này được sử dụng hầu như chỉ để mô tả một trích đoạn độc lập cho một giọng ca thường kết hợp với dàn nhạc đệm.

Cô ca sĩ giọng nữ cao mở rộng hai cánh tay, cất lên nốt nhạc cuối cùng của khúc nhạc ở một tông nhạc ngày càng cao đầy hoang dã cho đến khi chìm trong tiếng vỗ tay vỡ oà.

Beth nhìn chằm chằm vào bức thư, tiếng ồn trong nhà hát opera như ngạt thở. Những từ ngữ trong tờ giấy vẫn không thay đổi, vẫn là những dòng mực đen nhức nhối trên nền giấy trắng tinh.

Hơi thở của cô cũng đã quay trở lại trong lồng ngực, buốt nhói và cay nồng. Cô liếc nhanh về phía dì của Mather nhưng người phụ nữ lớn tuổi này và người bạn còn đang vỗ tay và hét lớn, “Hoan hô! Hoan hô!” Beth đứng lên, nhét mảnh giấy trở lại găng tay. Căn phòng nhỏ với những chiếc ghế bọc đệm và bàn trà như đang nghiêng ngả khi cô lần tìm đường đi ra cửa.

Dì của Mahther nhìn chăm chú cô đầy ngạc nhiên. “Cháu ổn chứ, cháu yêu quý?”

“Cháu chỉ cần chút không khí thôi. Ở đây ngột ngạt quá.”

Dì của Mather bắt đầu đi tìm gì đó trong đống đồ của mình. “Cháu có cần muối ngửi không? Alice, hãy giúp tôi.”

“Không, không cần đâu ạ.” Beth mở cửa và vội vã ra ngoài trước khi dì Mather bắt đầu sai bảo người bạn đồng hành. “Cháu sẽ ổn ngay thôi.”

Hành lang bên ngoài vắng người, cám ơn Chúa. Ca sĩ có giọng nữ cao là một người nổi tiếng và đa số khán giả đang ngồi yên trên ghế, say sưa xem cô biểu diễn. Beth đi vội vàng dọc theo hành lang, nghe tiếng cô ca sĩ bắt đầu hát tiếp. Tầm nhìn của cô mờ đặc, và tờ giấy dưới găng tay như bỏng rát trong cánh tay.

Lord Ian có ý gì khi viết cho cô những điều như vậy trong bức thư? Anh ta là một người kỳ cục, Mather đã nói như vậy - đó chẳng phải là lời giải thích hay sao? Nhưng nếu như những lời buộc tội trong bức thư giống như tiếng gào thét của một người điên, tại sao Lord Ian lại đề cập đến việc sắp xếp cho Beth gặp anh trai anh ta? Công tước Kilmorgan là người đàn ông giàu có và đầy quyền lực tại nước Anh - anh ta là Công tức Kilmorgan thuộc giới quý tộc Scotland, khi quay lại những năm 1300 - hay khoảng đó, và cha ông của họ đã được chính Nữ hoàng Anh phong tước Công tước Kilmorgan thuộc giới quý tộc Anh.

Tại sao một người đàn ông cao quý như thế lại quan tâm đến những người tầm thường như Beth Ackerley và Lyndon Mather? Chắc chắn một điều là cả cô và Mather còn lâu mới xứng đáng nhận được sự chú ý của một công tước.

Không, bức thư này quá kỳ lạ. Nó chắc chắn là dối trá, bịa đặt. Và thêm nữa... Beth nghĩ đến những lần cô bắt gặp Mather đang nhìn cô như thể anh ấy đã làm một điều thông minh.

Lớn lên ở vùng East End, có một người cha như cô đã có, đã cho Beth có khả năng nhận ra một người lừa đảo một cách tự tin chỉ trong vòng mười bước chân. Đã có những dấu hiệu về Sir Lyndon Mather, và cô dường như chọn bỏ qua chúng?

Nhưng, không thể, điều này không thể là sự thật. Cô đã biết về Mather rất rõ khi cô còn là người bầu bạn của bà Barrington lớn tuổi. Cô và bà Barrington đã đi cùng Mather trong xe ngựa của anh, đến thăm anh và dì của mình tại ngôi nhà của anh tại Park Lane, đã được anh hộ tống đến các buổi hoà nhạc. Anh chưa bao giờ cử xử với Beth bằng hành động nào ngoài sự lịch sự do cô là người bạn của một quý bà cao tuổi giàu có, và sau cái chết của bà Barrington, anh đã cầu hôn với Beth.

Chỉ sau khi mình thừa kế tài sản của bà Barrington, một giọng nói hoài nghi như nhắc nhở cô. Lord Ian ngụ ý điều gì với từ “những cô gái ngọt ngào? Ông ta cầu xin họ đối xử với ông ta như nô lệ.

Khung áo nịt của Beth quá là thích hợp, cô thực sự muốn ngưng thở. Những đốm đen loang loáng trước mắt cô, và cô đặt một tay lên dụi mắt lấy bình tĩnh. Một cử động mạnh mẽ túm chặt lấy khuỷ tay cô. “Hãy cẩn thận,” một giọng nói của vùng Scotland thoáng bên tai cô. “Vào đây với tôi.”