Thê Khống

Chương 73: Cung yến



Phương Cẩn Chi dùng hết tất cả sức lực cũng không thể kéo nổi dây cung.

Từ góc độ của Lục Vô Nghiên nhìn sang, Phương Cẩn Chi nâng cung lên, người hơi ngã về phía sau, vòng eo vốn thon thả giống như có thể gãy ngang bất kỳ lúc nào. Ánh mắt của Lục Vô Nghiên dừng lại trên vòng eo không đầy một nắm tay của nàng, không thể dời mắt.

"Hô......" Phương Cẩn Chi thở hắt ra, nàng thu lại sức lực, quay đầu nhìn về phía Lục Vô Nghiên. "Tam ca ca, huynh không định giúp một chút sao?"

Lúc này Lục Vô Nghiên mới đi tới, hắn đứng sau lưng Phương Cẩn Chi vòng tay qua người nàng, bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giúp nàng kéo dây cung tròn như mặt trăng.

"Vút --" một tiếng, mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, trúng giữa hồng tâm.

Trong khoảnh khắc khi mũi tên sắc bén bắn ra, dây cung rung mạnh, khiến đầu ngón tay Phương Cẩn Chi tê dại.

Lục Vô Nghiên để cung tên xuống, kéo tay Phương Cẩn Chi nâng niu trong lòng bàn tay, càng nhìn càng nhức đầu. Đôi tay xinh xắn mềm mại như vậy, bây giờ đã đỏ rực, lòng bàn tay còn hơi sưng.

Phương Cẩn Chi không để ý nhiều lắm đến tay của mình, có chút không vui nói: "Thật vô dụng mà......"

"Không trách muội được, cây cung quá nặng, dây cung quá căng."

"Lại dỗ dành muộ!" Phương Cẩn Chi bĩu môi. "Tam ca ca, sức lực của muội quá nhỏ. Làm cách nào mới có thể khiến sức lực trở nên mạnh hơn? Đánh quyền? Chạy bộ? Ăn nhiều cơm?"

Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nhưng mà đến lúc đó muội có thể trở thành một Đại Béo rồi. Lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ......"

Phương Cẩn Chi có chút mâu thuẫn nhíu nhíu mày, nàng hỏi: "Vậy nếu muội biến thành Đại Béo, Tam ca ca sẽ không thích muội nữa sao?"

Lục Vô Nghiên hơi đình trệ: "Cả ngày hỏi ta có thích muội hay không, có biết xấu hổ không hả?"

Hắn khẽ khom lưng, dùng trán cụng nhẹ vào trán Phương Cẩn Chi một cái.

Phương Cẩn Chi ngã người ra sau, lấy tay xoa xoa ấn đường. Nàng ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên: "Tam ca ca, huynh không thể cứ khi dễ muội hoài như vậy!"

"Như vậy?" Lục Vô Nghiên cười. "Vậy muội muốn ta khi dễ muội theo kiểu nào?"

Phương Cẩn Chi dĩ nhiên nghe hiểu ý tứ trong câu nói của Lục Vô Nghiên, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, cười nói với nàng: "Được rồi, muội muốn học những thứ này về sau luyện cũng không muộn. Tối mai chính là cung yến, trước tiên cần phải cho muội biết một chút lễ tiết trong cung."

Nghe Lục Vô Nghiên nói đến chính sự, Phương Cẩn Chi vội vã gật đầu không ngừng. Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn rất buồn chán, nàng chưa từng tiến vào hoàng cung, mặc dù có biết chút ít lễ tiết trong cung, nhưng thật ra cũng chẳng biết được bao nhiêu. Từ trước đến giờ, Lục Vô Nghiên là người nói không với quy củ, nhưng nàng không thể không chú ý quy củ nha! Mấy ngày nay, nàng vẫn lo lắng sau khi vào cung có làm mất mặt hay không đây, không ngờ Lục Vô Nghiên lại chủ động đề cập tới chuyện này.

Đương nhiên, mặc dù Lục Vô Nghiên biết mấy thứ lễ tiết phức tạp ở trong cung, nhưng hắn không có ý định tuân thủ, lại càng không có ý định giảng thao thao bất tuyệt cho người khác. Hắn đã tìm cho Phương Cẩn Chi một vị ma ma đức cao vọng trọng ở trong cung đến dạy nàng.

Phương Cẩn Chi học cái gì cũng rất nhanh, chỉ mất một buổi chiều đã nắm hết tất cả những lời dạy của ma ma, khiến cho vị ma ma từ trước đến vẫn luôn nghiêm nghị phải gật đầu liên tục.

Biệt viện của Trưởng Công Chúa cũng không giống phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi cũng không thể tự tại như trước, thật may là mấy ngày nay Lục Vô Nghiên cũng không có việc gì làm, vẫn luôn ở bên cạnh nàng, đấu võ mồm với nàng.

Có lúc Phương Cẩn Chi bị hắn chọc giận, nàng liền tức giận trốn vào trong phòng không để ý tới ai. Nhưng không được bao lâu, nàng lại chạy ra ngoài: trước "Tam ca ca", sau cũng "Tam ca ca", rồi lôi kéo Lục Vô Nghiên nói chuyện. Giống như quên sạch toàn bộ những chuyện bị Lục Vô Nghiên cố ý trêu chọc nàng trước đó.

Rất nhanh đã đến tối ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi phải theo Lục Vô Nghiên vào cung.

Nàng khoác lên người bộ cung trang nặng nề, học theo dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng đầu của Trưởng Công Chúa ở phía trước, thả bước nhẹ nhàng mà chậm chạp, làn váy vừa dày vừa nặng ở sau lưng nàng xòe ra.

Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn bộ dạng nghiêm trang của nàng, rồi dời mắt đi, nhưng nụ cười trên khóe miệng hắn vẫn còn đọng lại chưa tan.

Bàn tiệc được bày đầy trong ngự hoa viên, quần thần ngồi vây quanh. Sở Hoài Xuyên vẫn chưa tới.

Nhìn thấy Trưởng Công Chúa đến, quần thần đều đứng dậy hành lễ.

"Hôm nay cung yến không cần đa lễ." Trưởng Công Chúa giơ tay làm động tác nâng dậy. Mặc dù bà nói chuyện, nhưng bước chân cũng không dừng lại, trực tiếp xuyên qua đám quần thần hướng về vị trí chủ tọa.

Bà đi đến chỗ ngồi kế bên long ỷ, rồi xoay người ngồi thẳng.

Lục Vô Nghiên dắt Phương Cẩn Chi hướng về phía chỗ ngồi bên phải. Ngồi bên phải long ỷ là một trung niên nam tử, nhìn ông ấy có chút gầy gò, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại hàm chứa một phong thái lạnh lùng sắc bén. Mỗi một cái liếc mắt đều tạo cho người ta cảm giác nghiêm khắc quá mức.

Lúc Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đi đến bên cạnh ông ấy thì dừng lại, hắn hơi gật đầu: "Cẩm Hi Vương."

"Thỉnh an phụ vương." Phương Cẩn Chi lập tức dựa theo lễ nghi trong cung hành lễ với Cẩm Hi Vương, đoan trang thỏa đáng. Lần này nàng vào cung, vốn là vì gặp vị nghĩa phụ này của mình một lần.

Cẩm Hi Vương nhìn Phương Cẩn Chi, ông gật đầu một cái, nói: "Hôm nay thân thể Vương Phi khó chịu, không thể vào cung, ngày mai Bổn vương sẽ phái người đón con vào vương phủ. Vương Phi có lễ mọn muốn tặng."

Lạnh nhạt, lạnh lùng.

Trong lòng Phương Cẩn Chi hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ vì một đạo thánh chỉ liên kết hai người không hề có mối quan hệ máu mủ nào lại với nhau, vốn chẳng có quan hệ thân tình gì, nên trong lòng Phương Cẩn Chi cũng không có bao nhiêu gợn sóng.

Phương Cẩn Chi quy quy củ củ khom người đáp tạ lần nữa: "Đa tạ phụ vương ưu ái."

Lục Vô Nghiên chợt thấy buồn cười, một Phương Cẩn Chi đoan trang lại trong trẻo lạnh lùng như thế này, so với một Phương Cẩn Chi cả ngày quấn lấy hắn mở miệng là một tiếng "Tam ca ca" quả thật khác biệt không nhỏ.

"Vậy chúng ta nhập tọa trước thôi." Lục Vô Nghiên nâng nâng tay, dẫn Phương Cẩn Chi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

Phương Cẩn Chi chú ý ly rượu trước mặt Lục Vô Nghiên khác với ly rượu của mình, ánh mắt của nàng nhẹ nhàng đảo một vòng, mới phát hiện chỉ có ly rượu của Lục Vô Nghiên là khác. Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên vừa nhập tọa, tiểu cung nữ đứng phía sau bưng một bình rượu Tang Lạc tinh khiết và thơm nồng đến gần.

"Giao cho ta." Trước khi tiểu cung nữ đến gần, Phương Cẩn Chi đã giơ tay lên đón lấy bình Tang Lạc từ trong tay tiểu cung nữ, tự mình rót đầy cho Lục Vô Nghiên.

Cẩm Hi Vương ở bên cạnh hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái.

Rượu trước mặt Lục Vô Nghiên là do Phương Cẩn Chi rót đầy, sau khi Phương Cẩn Chi rót rượu cho hắn, liền đặt bình Tang Lạc xuống, chờ tiểu cung nữ rót rượu cho nàng.

Cẩm Hi Vương nhíu mày một cái, rồi thu tầm mắt về.

Lục Vô Nghiên nở nụ cười, hời hợt bưng ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó nói với Phương Cẩn Chi: "Rượu này muội không uống được."

Phương Cẩn Chi cười mỉm, dùng đôi mắt sáng lấp lánh lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên.

Trong mắt người khác chỉ cảm thấy nàng đoan trang dịu dàng, nhưng Lục Vô Nghiên nhìn thấy trong mắt nàng một chút nghịch ngợm chỉ chỉ đặc biệt thuộc về nàng.

Nếu không ở trong trường hợp như thế này, nàng nhất định sẽ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi mà nói: "Tam ca ca, huynh lại chê cười dáng vẻ sau khi say của muội!"

Lục Vô Nghiên cúi đầu bật cười, tránh để người khác nhìn thấy nụ cười thấp thoáng trên khóe miệng hắn.

Trong trường hợp náo nhiệt như vậy, bọn họ không cần nói gì, chỉ một ánh mắt thôi là đã đủ hiểu ý của đối phương. Loại ăn ý độc nhất vô nhị này khiến cho Lục Vô Nghiên cảm thấy thỏa mãn.

Hắn thu hồi nụ cười thoáng qua trên khóe miệng, sau khi khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như trước, mới quay sang nhìn Phương Cẩn Chi. Nàng cũng quay đầu lại, mỉm cười ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn.

Dáng ngồi im lặng mỉm cười của nàng đẹp như vầng trăng sáng nơi cuối chân trời.

Nét đẹp của nàng khiến cho Lục Vô Nghiên nhất thời sinh ra một loại kích động -- quản cung yến gì chứ, cứ như vậy dẫn nàng rời đi! Đi đến nơi chỉ có hai người bọn họ!

Lục Vô Nghiên nhịn được.

Trong tiết trung thu, hắn đã không nhịn được mà bế nàng đi trước mặt mọi người, cuối cùng trắc trở lắm mới có thể dỗ dành được bé con của hắn. Lục Vô Nghiên ngã một lần đã khôn hơn một chút, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phương Cẩn Chi, hắn cũng không dám tự tiện chủ trương nữa, làm xằng làm bậy.

Trong tiếng thông báo lanh lảnh của hoạn quan, Sở Hoài Xuyên đi giữa một đám người vây quanh tiến vào.

Phương Cẩn Chi cũng quỳ xuống đất hành lễ giống như những người khác, mắt không dám liếc ngang.

"Bình thân cả đi, hôm nay là cung yến, những thứ lễ nghi phiền phức miễn được cứ miễn." Sở Hoài Xuyên mang theo một phi tần nhập tọa.

Phương Cẩn Chi cũng đứng dậy theo những người khác, lúc này mới nhìn đến Sở Hoài Xuyên của hiện tại. Trong trí nhớ của Phương Cẩn Chi, Sở Hoài Xuyên chính là một tiểu hài tử quậy phá lại thích khóc, vẫn luôn quấn lấy Lục Vô Nghiên.

Hôm nay nhìn thấy Sở Hoài Xuyên, Phương Cẩn Chi thật sự lấy làm kinh hãi.

Lúc hắn mười ba tuổi đã gầy yếu hơn so với mấy đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí còn thấp hơn một cái đầu. Nhưng hiện tại dáng vóc của hắn ngược lại đã cao hơn rất nhiều, mặc dù vẫn thấp hơn Lục Vô Nghiên, nhưng đứng giữa quần thần cũng được xem là một người cao ráo. Chẳng qua hắn vẫn gầy gò như cũ, sắc mặt cũng tạo cho người ta cảm giác nhợt nhạt yếu đuối. Hay bởi vì hắn đang mặc một bộ long bào màu vàng sáng chói, cho nên cảm giác gầy yếu và tái nhợt càng thêm rõ ràng.

Hơn nữa, lúc Sở Hoài Xuyên còn nhỏ, ngũ quan của hắn rất giống Lục Vô Nghiên, nhưng hôm nay xem ra dáng dấp của hắn đã không còn giống Lục Vô Nghiên lắm. Phương Cẩn Chi cảm thấy Tam ca ca của nàng là rất đẹp, rất rất đẹp, nét đẹp của hắn không chỉ ở ngũ quan, mà còn ở đôi mắt.

Phương Cẩn Chi rất thích ánh mắt của Lục Vô Nghiên, thích đôi mắt biết cười đầy dịu dàng, thích cái phong tình nơi đuôi mắt khi hắn trêu chọc nàng.

Mặc dù đôi mắt của Sở Hoài Xuyên cũng hẹp dài, nhưng lại khác hoàn toàn so với Lục Vô Nghiên. Trong ánh mắt của Sở Hoài Xuyên giống như chất chứa một nỗi u sầu không tan.

Hắn đã không còn là Tiểu Hoàng đế trong ấn tượng của Phương Cẩn Chi nữa rồi.

Sở Hoài Xuyên quay đầu sang nói với Trưởng Công Chúa hai câu, sau đó hắn xoay đầu lại, nhìn về hướng Lục Vô Nghiên ngồi cách đó không xa.

Đúng lúc Lục Vô Nghiên quay đầu sang hỏi Phương Cẩn Chi có muốn ăn điểm tâm ở trên bàn hay không.

Chỉ một lúc sau, Sở Hoài Xuyên đã dời tầm mắt đi nơi khác.

Phương Cẩn Chi liếc nhìn Lục Vô Nghiên, trong lòng mơ hồ đoán được Lục Vô Nghiên cố ý, hắn cố ý tránh ánh mắt của Sở Hoài Xuyên.

Quần thần hướng về phía Hoàng Đế ca tụng công đức, Lục Vô Nghiên nhàm chán chỉ một đĩa Đường Chưng Tô Lạc cho Phương Cẩn Chi nói:"Cái này không tệ, muội sẽ thích đấy."

Phương Cẩn Chi cắn một miếng nhỏ, mỉm cười nói: "Ngon lắm."

"..... Thuận Bình Sơn này cách xa Hoàng Thành, mạt tướng lại không quen thuộc địa hình đồi núi, tình huống cụ thể vẫn là Lục Tướng Quân rõ ràng nhất!"

Lục Tướng Quân dĩ nhiên không phải là Lục Thân Ky, mà là Lục Vô Nghiên.

Ban đầu Lục Thân Ky tháo bỏ quân chức Nhất phẩm Thượng Tướng Quân, sau đó Đại Liêu giao chiến cùng Kinh Quốc năm năm, mặc dù Lục Vô Nghiên không được phong làm Đại Tướng Quân, nhưng trong tay hắn nắm giữ binh phù, lại chưởng quản binh mã Đại Liêu, cho nên trong quân đội cũng xưng hắn là Lục Tướng Quân.

"Ta?" Lục Vô Nghiên thoáng nhíu mày. "Không nhớ rõ."

"Ngươi......" Người kia dừng một chút. "Sự tình liên quan trọng đại, Lục Tướng Quân vẫn nên nhớ lại nhiều hơn!"

"Tiếng gọi "Lục Tướng Quân" này cũng quá kỳ quái rồi, ta được phong làm Tướng Quân khi nào? Hay là ngươi tìm phụ thân ta? Nếu ngươi muốn tìm phụ thân ta, có thể đến các tửu lầu thử vận khí một chút." Lục Vô Nghiên bắt chéo hai chân, lười biếng tựa vào thành ghế, vẻ mặt ngạo mạn.

Sở Hoài Xuyên giơ tay lên ngăn cản người kia tiếp tục hỏi, hắn nói: "Trẫm cho là, chức Thượng Tướng Quân trong quân vẫn còn trống. Khả năng lãnh binh của Vô Nghiên không thể coi thường. Không bằng phong Vô Nghiên làm Nhất Phẩm Thượng Tướng Quân. Giao binh mã Đại Liêu vào tay Vô Nghiên, Trẫm cũng an lòng. Hoàng tỷ thấy thế nào?"

Lúc hỏi câu cuối cùng, Sở Hoài Xuyên quay đầu sang nhìn Trưởng Công Chúa ở bên cạnh.

Yến hội bàn luận xôn xao, quần thần chỉ chực chờ Trưởng Công Chúa lên tiếng sẽ lập tức tỏ thái độ kiên quyết phản đối!

Trưởng Công Chúa vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái, bà không đi thẳng vào vấn đề, mà nói: "Bệ hạ, Bổn cung nghe nói khoảng thời gian trước, trời giáng bão tuyết vào ngày tế thiên, suýt chút nữa dập tắt đèn tế trời."

"Quả thật có chuyện này."

Trưởng Công Chúa lướt ánh mắt lạnh lùng qua đám quần thần, chậm rãi nói: "Chiến hỏa liên tục nhiều năm liền, thời tiết năm ngoái cũng không tốt, dẫn đến thu hoạch trên đồng ruộng rất kém. Đại Liêu ta thật sự không đủ vững chắc."

"Hoàng tỷ nói đúng lắm." Sở Hoài Xuyên rũ mắt, yếu ớt nói.

"À, Bệ Hạ vừa nói muốn phong quân chức cho Vô Nghiên? Thôi đi, đúng lúc nó cũng có việc khải tấu." Trưởng Công Chúa giống như tùy ý nói.

Sở Hoài Xuyên lại dời mắt sang Lục Vô Nghiên. Lúc này, quần thần trong yến tiệc đều dời mắt về phía Lục Vô Nghiên. Dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, Lục Vô Nghiên chậm rãi đứng dậy.

Đừng thấy hắn đứng lên, nhưng thần thái kiêu ngạo của hắn thật sự giống trời sinh mang theo một chút lười biếng cương quyết.

"Hiện tại Đại Liêu ta đang trong tình trạng thù trong giặc ngoài, thần cho rằng Bệ Hạ nên tĩnh tâm lễ phật thành tâm cầu nguyện Phật tổ phù hộ Đại Liêu ta năm nay mưa thuận gió hòa......"

"Hoang đường! Bệ Hạ là nhất quốc chi quân sao có thể xuất gia!" Lục Vô Nghiên còn chưa nói hết câu, chợt có một vị quan văn đứng lên. Tuổi của ông ta cũng gần sáu mươi, mái tóc đã điểm bạc, bị lời nói của Lục Vô Nghiên chọc giận đến phùng mang trợn mắt.

Vẻ lười biếng trên mặt Lục Vô Nghiên hơi nhạt đi đôi chút, hắn không vui nhìn sang người vừa cắt ngang lời hắn. Sau đó cất giọng uể oải nói: "Cho nên, thần nguyện ý thay Bệ Hạ xuất gia ăn chay niệm Phật cả ngày lẫn đêm cầu nguyện Đại Liêu quốc thái dân an."

Yến tiệc bỗng chốc tĩnh lặng.

"Đây, đây, làm sao có thể?" Sở Hoài Xuyên kinh ngạc.

"Cũng không phải là lần đầu tiên." Lúc này, Lục Vô Nghiên mới nhìn về phía Sở Hoài Xuyên.

Lập tức có quần thần đứng ra đồng ý chủ trương của Lục Vô Nghiên.

Hiện tại, trong triều vẫn kiêng kỵ quyền lực trong tay Trưởng Công Chúa, trước đó Lục Vô Nghiên mang binh đánh giặc lại càng phong quang vô hạn. Điều này khiến cho lòng kiêng kỵ của quần thần đối với hai mẫu tử này càng thêm sâu, cả ngày bọn họ chỉ nghĩ tới làm cách nào để đoạt quyền. Ngay cả vị võ tướng vừa mới nhắc tới Lục Vô Nghiên, ý định ban đầu của hắn cũng là gây phiền phức cho Lục Vô Nghiên mà thôi.

Nhưng ai cũng không ngờ Lục Vô Nghiên lại đột nhiên đề xuất như vậy, hắn vứt bỏ binh quyền đi làm hòa thượng, đám cựu thần này thật sự mong còn không được. Tiếp đó, đám lão thần này vui vẻ cười to trong yến tiệc, tâm tình của người này còn tốt hơn người kia.

Phương Cẩn Chi treo trên mặt một nụ cười đoan trang đúng mực, nhỏ giọng nói: "Tam ca ca, bọn họ đều hy vọng huynh đi làm hòa thượng đấy."

Lục Vô Nghiên nghiêm túc suy tư một lúc rồi nói: "Một người làm hòa thượng rất cô đơn, bằng không muội đi cùng với ta nhé? Muội sẽ làm tiểu ni cô trong am ni cô bên cạnh, như thế nào?"

"Muội muốn ăn thịt uống rượu, còn lâu mới chịu đi cùng với huynh." Phương Cẩn Chi cười bưng ly rượu Tang Lạc lên.

Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc, hỏi: "Muội xác định là muốn uống? Rượu Tang Lạc này còn mạnh hơn rượu Quế Hoa rất nhiều."

Ánh mắt Phương Cẩn Chi dừng lại trên ly rượu một lát, rồi đặt xuống bàn. Nàng nghiêm túc nói: "Muội không thể cứ không uống rượu nha. Một người không biết uống rượu có thể trở thành một người biết uống rượu không? Có phải uống nhiều rượu thì sẽ có tửu lượng, sau này cũng sẽ không dễ dàng say như vậy?"

"Cái này...... cũng khó nói." Lục Vô Nghiên cũng không hiểu rõ.

Trong đầu Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên dáng vẻ lúc say rượu của Phương Cẩn Chi. Lần đầu tiên thấy nàng say rượu, nàng vẫn là một hài tử 5, 6 tuổi, sau khi say rượu thì cái miệng nhỏ nhắn lại nói huyên thuyên không ngừng. Nói ra hết tất cả lời thật lòng, còn coi hắn là mẫu thân mà bú sữa......

Lần thứ hai nhìn thấy Phương Cẩn Chi say rượu là Tiết Trung Thu mấy tháng trước, chỉ là một ly rượu Quế Hoa rất nhạt cũng có thể uống say. Không biết có phải do nàng đã trưởng thành, hay do loại rượu Quế Hoa đó không mạnh như loại rượu nàng uống khi còn bé. Lần đó sau khi nàng say rượu cũng không khóc không gây ầm ĩ, vô cùng ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn. Qua lâu như vậy, Lục Vô Nghiên vẫn còn nhớ cảm giác thân thể mềm mại của nàng dựa vào hắn, mang theo sự dịu dàng yếu đuối.

"Nói không chừng là như thế." Lục Vô Nghiên hơi cong môi. "Đợi khi trở về, ta tìm cho muội mấy loại rượu mạnh khác nhau, để muội thử một lần. Nói không chừng sau khi thử qua mùi vị của nhiều loại rượu, muội cũng sẽ không dễ say như hiện tại."

"Được!" Phương Cẩn Chi khẽ gật đầu một cái. "Vậy, Tam ca ca phải trông chừng muội, đừng để muội gây họa sau khi say rượu!"

"Nhất định." Khóe mắt đuôi mày của Lục Vô Nghiên đều là ý cười. Trong đầu hắn lại hiện lên dáng vẻ sau khi say rượu của Phương Cẩn Chi.

Cung yến kết thúc, Trưởng Công Chúa mang theo Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi xuất cung. Trên đoạn đường phải đi qua nhìn thấy Cẩm Hi Vương đang đứng trên đường, hình như đã chờ khá lâu.

"Trưởng Công Chúa, có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không?" Cẩm Hi Vương mỉm cười đứng một bên. Nhưng trên mặt người này trời sinh đã mang theo một loại nguy hiểm tàn bạo, cho nên ngay khi khóe miệng của ông ta có cười, thì nụ cười đó nhìn cũng không chân thành.

"Hai đứa vào trong xe ngựa chờ trước đi." Trưởng Công Chúa phân phó Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, không mang theo dù chỉ một tỳ nữ, liền theo bước Cẩm Hi Vương đi về trước, đi vào bên trong lương đình bị vây quanh bởi rất nhiều mai vàng.

Cẩm Hi vương nói: "Trưởng Công Chúa nên diệt trừ đảng phái của đám lão thần trong triều."

Bởi vì biết phong cách làm việc của Trưởng Công Chúa, Cẩm Hi Vương cũng không vòng vo.

"Chẳng hay Cẩm Hi Vương có cao kiến gì? Hoặc là Cẩm Hi vương nguyện ý giúp Bổn cung giúp một tay?" Trưởng Công Chúa cũng không phủ nhận.

"Dĩ nhiên Bổn vương nguyện ý giúp Công Chúa một tay."

"Vì sao Bổn cung phải tin ngươi?" Trưởng Công Chúa nheo mắt lại, dùng đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Cẩm Hi vương.

Đối với Trưởng Công Chúa, những lúc bà híp mắt đánh giá một người, trong lòng đã có mấy phần coi trọng.

Cẩm Hi Vương cười một tiếng, nói: "Trưởng Công Chúa đã hòa ly nhiều năm, có định tái giá hay không? Công chúa cảm thấy Bổn vương như thế nào?"

Trưởng Công Chúa không thể không quan sát Cẩm Hi Vương ở trước mặt thêm lần nữa.

Vị Cẩm Hi vương này cùng với Sở gia Hoàng Thành có thiên ty vạn lũ quan hệ thông gia. Nếu cẩn thận xét theo quan hệ, Trưởng Công Chúa còn phải gọi ông ta một tiếng "Biểu ca". Bởi vì quan hệ gia tộc quá rộng, quyền thế trong tay cũng không nhỏ. Ấn tượng ông ta để lại cho Trưởng Công Chúa vẫn luôn là một người sáng suốt lại không dễ đối phó.

Thật may là những năm qua, mặc dù Cẩm Hi Vương nắm trong tay quyền thế cực lớn, nhưng không đối nghịch với Trưởng Công Chúa. Nếu không, Trưởng Công Chúa sẽ lại có thêm một kẻ địch rất mạnh.

Hiện tại ý của hắn là gì?

"Cẩm Hi Vương là một nhân tài tiêu biểu, còn là trụ cột của Đại Liêu ta." Trưởng Công Chúa chậm rãi trả lời, bà vừa nói, vừa nghiền ngẫm dụng ý của Cẩm Hi Vương.

Cẩm Hi Vương tiếp lời: "Bổn vương biết rõ Trưởng Công Chúa bận rộn sự vụ, cũng không dám quấy rầy nhiều, nên sẽ nói ngắn gọn. Nếu Trưởng Công Chúa nguyện ý, Bổn Vương sẽ giữ lại vị trí Vương Phi cho ngươi."

"Lý do?" Trưởng Công Chúa lạnh giọng hỏi.

"Trưởng Công Chúa cần quyền thế trong tay Bổn vương, mà Bổn vương liên thủ với Công Chúa dĩ nhiên có thể mở rộng quyền lực trong tay. Như thế vẹn cả đôi đường, vì sao không xúc tiến chứ?" Ý cười trên khóe miệng Cẩm Hi Vương lại sâu thêm mấy phần, tính toán trong đó không hề che giấu.

"Đương nhiên." Ông ta còn nói. "Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, Công Chúa cứ cân nhắc rồi trả lời Bổn vương."

Nói xong, Cẩm Hi Vương khẽ vuốt cằm, xoay người đi về một hướng khác.

Trưởng Công Chúa đứng tại chỗ suy tư một hồi, mới đi ra khỏi hoàng cung, cùng trở về với Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi.

Trên cung yến ngày hôm nay, Trưởng Công Chúa cũng đã uống không ít rượu. Sau khi trở về, đầu của bà có chút váng vất, hiếm thấy có lúc hoãn lại chính vụ, nghỉ ngơi sớm một chút.

Phương Cẩn Chi không ngủ được. Trên cung yến, cả người nàng đều cứng ngắc, vừa buồn bực vừa nhàm chán. Lúc trở về lại đồng hành cùng Trưởng Công Chúa, nàng cũng không thể không quy củ. Hôm nay, Trưởng Công Chúa ngủ sớm, nàng mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cả người nhẹ nhõm không ít.

"Thật sự muốn thử uống rượu?" Lục Vô Nghiên đi tới, tay cầm một bình rượu Bách Diệp.

Phương Cẩn Chi nhìn bình rượu trong tay Lục Vô Nghiên, dùng sức gật đầu, nói: "Đúng vậy! Muội muốn uống rượu! Muội nhất định phải khắc phục tật xấu sau khi say rượu!"

Nàng từ trên ghế đứng dậy, đón bình rượu trong tay Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi rót một ly rượu, nâng ly rượu lên môi, nhưng sau đó lại có chút do dự.

Thật sự muốn uống rượu sao? Nhất định sẽ say chứ? Dáng vẻ sau khi say rượu có phải rất xấu xí hay không? Say rượu mấy lần cuối cùng tửu lượng cũng sẽ tăng lên, sẽ không say rượu sao?

Hết nghi vấn này đến nghi vấn khác xẹt qua đầu của Phương Cẩn Chi, khiến nàng do dự.

Hơn nữa, chuyện khiến Phương Cẩn Chi khổ não hơn là nàng hoàn toàn không biết sau khi mình say rượu có có bộ dạng gì. Mỗi lần nàng hỏi Lục Vô Nghiên, hắn đều nói cho nàng biết sau khi nàng say rượu rất ngoan, chỉ ngủ mà thôi.

Nhưng không biết vì sao, Phương Cẩn Chi lại có cảm giác Lục Vô Nghiên không nói thật.

Phương Cẩn Chi không thể hạ quyết tâm, Lục Vô Nghiên ngồi ở chiếc ghế đối diện nàng, hai chân thon dài bắt chéo nhau. Hắn nói: "Uống đi, không sao đâu. Uống thêm vài lần nữa, muội cũng sẽ không giống như trước kia đụng rượu liền say như vậy."

"Đừng sợ, Tam ca ca ở đây. Nếu muội say, lập tức sai người nấu trà giải rượu cho muội. Nhập Y đã nghiên cứu chế ra một loại trà giải rượu vô cùng hiệu quả." Lục Vô Nghiên tiếp tục nói không ngừng.

Mùi rượu chui vào trong mũi, mùi thơm của loại rượu này hết sức xa lạ đối với Phương Cẩn Chi, nhưng nàng cũng không ghét mùi rượu này.

Phương Cẩn Chi nhấp một ngụm rượu Bách Diệp, thật cay.

"Uống đi."

Trong giọng nói gần như mê hoặc của Lục Vô Nghiên, cuối cùng Phương Cẩn Chi cũng uống cạn ly rượu Bách Diệp.