The Ideal Man

Chương 39



Max ước gì anh được phép mang máy quay vào phòng xử án để quay Ellie đang trên bục nhân chứng. Cô đã đập tơi bời các luật sư hai ngàn đô một giờ và thể hiện với một thái độ duyên dáng.

Viên thẩm phán giải thích rằng đây là phiên tòa điều trần để cùng xem bằng chứng nào hợp lệ và không hợp lệ.

Ellie ngồi trong ghế nhân chứng với đôi tay khoanh lại, gương mặt biểu hiện sự thanh thản trong khi chờ đợi các luật sư bào chữa cố gắng bác bỏ mọi điều cô nói.

Christopher Hammond, trưởng nhóm luật sư, có một nụ cười giả dối nhất mà cô từng thấy. Anh ta là một người đàn ông cao ráo, có cung cách chững chạc, phù hợp với bộ vét được thiết kế riêng và một cái cà vạt lụa thắt nút hoàn hảo… tất cả đều thanh lịch trừ điểm giả dối đó.

Vợ chồng Landrys ngồi ở bàn phía bị cáo, gương mặt lạnh lùng. Bà Landry trong chiếc sơ mi trắng cổ điển và áo len đan, còn Ông Landry trong bộ vét doanh nhân màu xanh hải quân tạo hình ảnh đứng đắn. Ellie không được ở trong phòng xử án trong suốt quá trình chứng thực của Willis Cogburn, nhưng Max đã kể cho cô nghe Willis đã mô tả rất chi tiết mối quan hệ của anh ta với vợ chồng Landrys, và sau đó kể lại những hành động mà anh ta được lệnh từ họ. Các tay luật sư đã rất khéo léo làm hết cách của họ để làm anh ta mất thể diện, nhưng Willis rất bình tĩnh. Sau một giờ làm chứng, anh ta đã đủ dũng khí để nhìn vào mắt vợ chồng Landrys.

Hammond, với hai tay sau lưng và nhìn chằm chằm vào sàn nhà, đi đi lại lại trước ghế nhân chứng trong vài giây, trước khi cân não với Ellie.

“Cô có một lý lịch rất ấn tượng, Bác sĩ Sullivan,” anh ta bắt đầu. “Người ta nói cô là bác sĩ phẫu thuật chấn thương rất trẻ… và đã được sự công nhận… rất ấn tượng đấy.”

Nếu anh ta mong cô cùng “tán gẫu” với mình, thì anh ta đã đi sai nước cờ rồi. Cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào anh ta và chờ đợi. Khi Hammond nhận ra anh ta không thể “quyến rũ” cô, anh ta bắt đầu đi thẳng vào vấn đề. Anh ta yêu cầu cô nói cho anh ta biết Willis Cogburn đã nói gì trong khi cô chăm sóc vết thương cho hắn ở bên đường.

Cô trả lời câu hỏi của anh ta mà không cần phải thêm mắm dặm muối vào.

“Cô tin Ông Cogburn khi ông ta nói với cô ông ta được thuê để giết cô?”

“Phải, tôi tin.”

“Trong phiên tòa hôm nay đã cho thấy ông Cogburn đã nói dối rất nhiều để tránh bị truy tố. Tại sao cô tin vào một người gần như đã có thói quen nói dối như vậy chứ?”

Viên công tố tính phản đối nhưng ngồi xuống khi Ellie trả lời.

“Anh ta bắn tôi. Vì vậy, phải, tôi tin anh ta đang cố giết tôi.”

“Chúng ta không ở đây để xác định những hành động của Ông Cogburn,” anh ta nhắc nhở. “Chúng ta ở đây để xác định liệu có hay không chuyện ông Cogburn đã hành động dưới sự chỉ thị của ông và bà Landry. Cô có nghĩ mình là người tinh mắt không, bác sĩ Sullivant?”

“Có.”

“Cô đã ở trong một tình huống rất kinh khủng,” anh ta nói. “Willis Cogburn thừa nhận đã bắn mấy phát vào chiếc xe của cô với ý định nhắm vào bình xăng xe. May mắn là anh ta đã bắn trượt, nhưng anh ta đã bắn trúng một lốp xe.”

“Đó là câu hỏi, hay anh chỉ là đang kể lại sự việc vậy?” viên công tố hỏi.

Hammond tiếp tục. “Cô có nhớ có bao nhiên phát súng được bắn ra không?”

“Tôi tin có ba phát súng được bắn ra.”

“Nhưng cô không chắc chắn.”

“Không.”

“Tuy nhiên cô đã khẳng định mình tinh ý.”

“Phải.”

“Dưới làn đạn, tôi nghĩ tri giác của cô hẳn sẽ rất hỗn loạn. Vì cô đang cố cứu mạng sống mình mà.”

“Nhắc lại,” viên công tố nói, “anh đang lạc đề đấy Mr. Hammond.”

“Vì vậy khả năng xác định của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, đúng không?”

Ellie nhìn viên thẩm phán, sau đó quay sang Hammond. “Nếu anh vẫn nhớ, tôi là một bác sĩ phẫu thuật chấn thương. Tôi được đào tạo cho những tình huống căng thẳng nhất.”

“Phải, tất nhiên là cô đã được đào tạo, nhưng cô phải thừa nhận hai chuyện khác nhau. Cô bị truy sát bởi một kẻ điên cuồng tin là anh ta được thuê để giết cô. Một tay súng bị ảo tưởng.”

Ellie không trả lời mà chờ câu hỏi khác.

“Ông Cogburn đã rất đau lúc đó, đúng không?”

“Phải. Anh ta đã bị bắn.”

“Hãy cho chúng tôi biết chính xác cái điều mà cô nghĩ là cô đã nghe được từ ông Cogburn nói, trong khi cô đang chăm sóc cho ông ta.”

Cô lặp lại lần nữa từng từ một cuộc nói chuyện đó.

Khi cô hoàn thành, Hammond nói, “Cho dù anh ta có nói những lời như thế, thì cô có đồng ý ông Cogburn có thể đã mất tỉnh táo và cô đã có một sự nhận định không chính xác tình trạng của anh ta lúc đó. Chốt lại, chỉ có cô mới chịu đựng nổi một sự việc như thế.”

“Đôi mắt anh ta rất tỉnh, và anh ta rất tỉnh táo,” cô nói.

“Đó là những đánh giá của cô?”

“Phải. Willis Cogburn không bị ảo giác và anh ta cũng không nói dối,” cô nhấn mạnh.

“Vì vậy cô tin đánh giá của mình là chính xác?” anh ta hỏi với giọng chế giễu.

Ellie đang bị kích động. Tại sao cái người luật sư này cứ tiếp tục hỏi những câu hỏi ngốc nghếch đó vậy nhỉ?

“Phải, đúng vậy. Tôi nghĩ tôi rất tinh mắt đấy,” cô nói. Cô lẽ ra không nên nói tiếp, nhưng cô không thể cưỡng lại. “Tôi thấy cái nốt phát ban trên cánh tay trái của anh sẽ không bớt đi đâu nến anh cứ tiếp tục bôi loại thuốc mỡ cũ. Anh đang bị dị ứng với nó đấy. Tôi thấy người đàn ông đang ngồi ở hàng thứ ba bên trái mắt đang bị viêm kết mạc – hay còn gọi là bị mắt đỏ, từ thường được mọi người gọi. Còn người phụ nữ ngồi ở hàng ghế thứ hai có một túi kẹo trong giỏ xách của mình, và đang cố tìm cách để nhai nó mà không gây ra tiếng ồn. Đó là kẹo M&M. Tôi cũng quan sát thấy vị trợ lý luật sư của anh đang ngồi ở bàn bị cáo đang tiếp tục nhìn đồng hồ, có vẻ rất lo lắng để được ra khỏi đây bởi sự có mặt của anh ta ở đây hình như có điều gì đó với phòng viên tòa án thì phải.”

Viên trợ lý có vẻ hoảng hốt và sau đó cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

Ellie dừng lại, nhìn vào mắt Hammond, và nói, “Và tôi thấy cái khóa quần của anh chưa được kéo lên kìa.”

Mặt viên luật sư đỏ ửng lên với sự bối rối. Anh ta vội vàng kéo nó lên.

“Không còn câu hỏi.”