Thế Hôn

Chương 476: Ngày xuân (kết cục)



Tuyết mai vừa nở rộ hết, gió xuân bắt đầu phe phẩycành liễu, Lâm Cẩn Dung đứng trên lầu của nhà mới, nhìn thấy một con thuyềnxuôi dòng xuống, xuyên qua cầu đá hình vòm trước gia môn, đứng ở trước cửa bếntàu, một nam tử mặc áo xanh trong tay cầm ô giấy dầu, mang theo một đồng tử tầmmười tuổi khinh khinh phiêu phiêu xuống thuyền, đứng ở trước cửa nhà nàng, ngửađầu nhìn lên trên.

Đang lúc sau giữa trưa, ánh nắng chiếu rõ ràng lêngương mặt của hắn, gió thổi trúng áo choàng thanh bố của hắn bay lên lại hạxuống. Hắn kỳ thật còn trẻ, bất quá chỉ mới 26, 27 tuổi, bộ dạng cũng thựcthanh tú, nhưng trên mặt mày lại mang theo một loại tịch mịch nói không nênlời.

Cành hồng mai trong tay Lâm Cẩn Dung rơi xuống đất,lập tức không để ý tới Lệ Chi một bên oán trách, nhấc váy lao xuống lầu các,hướng tới thư phòng của Lục Giam: “Nhị lang, Nhị lang, mau đi ra đón khách.”

Lục Giam đang cúi đầu viết thư, nghe vậy vội vàng thảbút ngẩng đầu hỏi: “Ai tới? Nhìn xem bộ dáng nàng, chẳng lẽ là Đào gia hoặc làngười Lâm gia sao?”

“Không phải.” Lâm Cẩn Dung chạy hơi thở hổn hển, hàmchứa cười nói: “Ta vừa rồi muốn trang trí lầu các, cũng tiện ở đó phơi nắng xemxem sẽ đọc sách hay là pha trà thêu thùa, đang muốn cắm cành hồng mai vào bình,thấy có một người từ trên thuyền bước xuống.”

Lục Giam nói: “Đoán không ra, chẳng lẽ là Dương Mạt?Không phải nói nàng mấy ngày này không tiện xuất môn sao?”

Lâm Cẩn Dung ôm cánh tay hắn cười nói: “Đoán đúng mộtnửa, đoán lại a.”

Lục Giam nghĩ đến một người, trong lòng lại có chút ăndấm chua, liền chỉ lắc đầu: “Ta cũng không phải thiên lý nhãn thuận phong nhĩ,làm sao đoán được? Đoán không ra, đoán không ra, đoán không ra mà.”

Lâm Cẩn Dung thấy hắn không thích hợp, chỉ đành nói:“Là Ngô Tương a.”

“Là hắn a, ta đây chạy nhanh đi tiếp hắn.” Lục Giam lộra tươi cười, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Hay là nàng đi theo ta đến đại mônnghênh đón khách nhân? Nhanh đi chuẩn bị nước trà cơm canh.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vỗ tay một cái: “Đúng rồi, hắnđường xa mà đến, ta còn phải sai người đi thu thập phòng ở mới phải.” Nói xongnhanh như chớp rời đi.

Lục Giam đứng tại chỗ một lát, lớn tiếng nói: “Ngườiđâu, chuẩn bị nước cho ta rửa mặt chải đầu.” Rồi vội vàng thay đổi kiện quần áomới, soi gương lại một lần mới bước nhanh đi ra ngoài.

Ngô Tương dĩ nhiên đã được người đón vào, đang đứng ởtrong vườn ngắm một gốc mai già, hoa mai như lửa đỏ làm nổi bật áo xanh củahắn, trống rỗng làm cho người ta sinh ra cảm giác cô đơn tịch mịch. Mọi tâm tưcẩn thận của Lục Giam nhất thời không còn sót lại chút gì, thật cẩn thận gọimột tiếng: “Mậu Hoành?”

Ngô Tương quay đầu nhìn hắn mỉm cười: “Mẫn Hành.”

Hai người đối diện một lát, đồng thời tiến lên mộtbước, vươn quyền đánh vào nhau, ngay cả lời trong miệng thốt ra cũng giốngnhau: “Nhìn thấy ngươi thật tốt.” Vì thế không khỏi thổn thức.

Lâm Cẩn Dung vui vui vẻ vẻ chuẩn bị cơm canh, mới độtnhiên nhớ tới, tổ mẫu Ngô Tương đã mất, hắn còn đang giữ hiếu, không thể ănmặn, lại bỏ đi, bảo người ta một lần nữa làm một bàn đồ ăn chay tinh xảo. Đợiđến khi dẫn người đưa đi qua, Lục Giam đã mang theo Ngô Tương gặp qua trưởngbối trong nhà, dắt Nghị Lang đi ra quỳ lạy.

Nghị Lang hành lễ xong, tò mò nắm bàn tay mũm mĩm,ngửa đầu nhìn Ngô Tương: “Bá phụ từ đâu tới đây? Sao ta chưa từng gặp người?Nhà người là làm gì a? Bọn họ nói người ngồi thuyền tới, ta cũng từng ngồithuyền, thuyền rất lớn a.”

Lục Giam nhịn không được trầm mặt: “Không có quy củ.”

Ngô Tương cũng không đến ý, xoa xoa đầu Nghị Lang cườinói: “Tính tình này của nhi tử ngươi chẳng giống ai cả, hắn gặp ai cũng đềuquen thân thế này sao?”

“Cũng không phải, có lẽ là thấy huynh quen thuộc, chonên nói đặc biệt nhiều.” Lâm Cẩn Dung từ bên ngoài tiến vào, hàm chứ cười chàohỏi Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, nhìn thấy huynh thật cao hứng.” Muốn hỏi Ngô Tươnghuynh trưởng của hắn thế nào, cũng không dám mở miệng, chỉ đành nói: “Trong nhàđều tốt chứ?”

Ngô Tương hàm chứa cười yên lặng đánh giá nàng mộtphen, nhẹ giọng nói: “Đều tốt. Hiện nay đều ở Đình huyện, nhà của ta bên kia cócửa hàng, Đại ca của ta dưỡng thương cũng tốt, cũng không có trở ngại gì, chínhlà tổ mẫu lão nhân gia…… Không thể về cố hương.”

Lâm Cẩn Dung thở dài, nói: “Nén bi thương.”

Ngô Tương tiêu sái cười: “Sinh lão bệnh tử là nhân chithường tình, cũng không sao, chính là cảm thấy lão nhân gia người có lẽ rất đauđớn, đã cao tuổi còn phải chịu tội kia.”

Lâm Cẩn Dung vì lời của hắn mà cái mũi chua xót, nhanhchóng che giấu đi: “Chắc là đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, rượu cũng là uốngrượu chay, không có gì đáng ngại, các huynh chậm rãi tán gẫu. Đến đây liền ởlâu mấy ngày đi, ta đã thu thập phòng ở cho huynh.” Lại phân phó Nghị Lang:“Hành lễ cáo từ với Ngô gia bá phụ.”

Nghị Lang không muốn đi, đang muốn tìm cớ, Lâm CẩnDung liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn trộm lại, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung sắcmặt khó coi, lập tức như cỏ lay theo gió, như khuôn như dạng thi lễ với NgôTương, cười nói: “Bá phụ, người ở nhà của ta chơi vài ngày a.”

Ngô Tương không biết nên khóc hay cười, ngồi xổm xuốngnhìn hắn nói: “Được. Bất quá ta thích ăn đường, con có đồng ý không?”

Nghị Lang lắc lắc ngón tay do dự một lát, hì hì cườinói: “Người hỏi phụ thân ta, ta quản không được.”

Vài người lớn không khỏi cười ha ha, cũng bớt đi mấyphần thương cảm.

Đợi đến khi mẫu tử Lâm Cẩn Dung đi ra ngoài, Lục Giamtiếp đón Ngô Tương ngồi vào vị trí, hai người mải nói chuyện, đồ ăn bị nguộiphải đổi mấy lần, mãi cho đến khi trăng treo giữa trời vẫn còn uống rượu.

Uống rượu chay mặc dù nhạt, nhưng vẫn say lòng người.Lâm Cẩn Dung trong lòng vướng bận, không khỏi làm canh giải rượu tự mình đưaqua, đi tới hành lang, lại nghe thấy Ngô Tương nói: “Nhị lang, ngươi còn nhớ rõnăm đó Nghị Lang mới sinh ra ngươi đã viết lá thư này cho ta không?”

Lục Giam mặc mặc, hơn nửa ngày mới nói: “Nhớ rõ.”

Chỉ nghe Ngô Tương đột nhiên nở nụ cười một tiếng,nói: “Nhị lang, không phải ta chê cười ngươi, ngươi có đôi khi thật là lòng dạhẹp hòi. Ngươi viết lá thư kia a, chậc chậc……”

“Ngươi uống say rồi đúng không? Ta không cùng ngươi sođo.” Lục Giam có chút thẹn quá thành giận: “Không phải ngươi mạc danh kỳ tặngcho nàng cây trâm hình hoa mai bằng bạch ngọc nạm vàng kia sao, ta biết nói thếnào? Chính ngươi làm việc còn nói ta.”

Ngô Tương cười ha ha: “Nhị lang a Nhị lang……”

Lục Giam có chút thô lỗ nói: “Có chuyện nói mau có rắmnhanh phóng, đừng mượn rượu giả điên.”

Ngô Tương thấp giọng nói: “Ta nói cho ngươi biếtnguyên nhân…… Ngươi còn nhớ rõ năm ấy, A Dung cùng ngươi nghị thân, trên phốđột nhiên đồn đãi nói nàng buôn bán như thế nào không, các ngươi không thểkhông trước tiên thành thân không? Là ta. Lúc ấy đều nghe người ta nói ai lợihại như thế nào, ta khó chịu, liền nhiều lời một câu, nói là A Dung làm, vốn làthấy chuyện này là chuyện tốt, nàng có tài, cũng không từng nghĩ sau đó lạikhiến người có tâm truyền lời đàm tiếu đến mức đó. Qua đi ta thực hối hận,nhưng không có dũng khí cùng nàng thừa nhận sai lầm, đành phải dựa vào cơ hộibiểu muội ta thêm trang cho nàng mà tặng cây trâm kia…… Cũng không nghĩ đến mộtlời nói dối cần dùng thêm mười câu khác để che giấu……”

Hóa ra là nguyên nhân này. Lâm Cẩn Dung bình tĩnhnghe, Đậu Nhi cũng là hận nghiến răng: “Trong đầu Ngô Nhị gia thiếu não sao.”

Lâm Cẩn Dung cười cười, lệnh Song Toàn đem canh giảirượu đưa vào, truyền lời của nàng: “Uống rượu chay mặc dù nhạt, vẫn sẽ say lòngngười, nhị vị tâm sự xong, sớm một chút ngủ đi.”

Trở lại trong phòng, Lâm Cẩn Dung cũng không chờ LụcGiam, trước tắm rửa nằm trên giường, mới nằm xuống không bao lâu, chợt ngheSong Toàn ở bên ngoài hành lễ vấn an với Lục Giam, đơn giản nhắm mắt giả bộngủ.

“Nàng đang ngủ?” Giường hơi hơi trầm xuống, Lục Giamnằm xuống bên cạnh, từ phía sau ôm lấy thắt lưng nàng.

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Tắm rửa đi đã.”

Lục Giam lấy lòng nói: “Lau rửa rồi mới dám đến, khôngtin nàng ngửi mà xem? Nàng sai người đưa canh giải rượu tới, chúng ta liềntan.”

Lâm Cẩn Dung “Hừ” một tiếng, cũng không nhiều lời.

Lục Giam liền sờ soạng trên người nàng, xoay ngườinàng lại đối mặt với mình, tự nhủ nói: “Vừa rồi cùng Ngô Tương nói thật nhiềua.”

“Ân hừ.” Lâm Cẩn Dung không thèm để ý tới.

Lục Giam tay thực tự giác chui vào vạt áo nàng: “Hắn ởĐình huyện bên kia xem tướng một cô nương, là vọng tộc một phương, vốn lúctrước đã bẩm báo trong nhà chuẩn bị đưa sính lễ, tiếc rằng gặp sự kiện kia. Lúcnày phải đợi hắn tròn kỳ hiếu mới có thể nghị thân.” Ngẫm lại lại bỏ thêm mộtcâu: “Hắn giống như rất vừa lòng.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung nghe thấy thật sự hứngthú, đè lại tay Lục Giam: “Ta dường như nghe thấy hai người nói cái gì cây trâmhoa mai bạch ngọc a?”

“Ân.” Lục Giam mơ hồ không rõ nói có lệ một câu:“Chúng ta sẽ phái người đi đón tổ mẫu lại đây.”

Chuyện đã qua, điểm đến mới thôi, Lâm Cẩn Dung vốncũng không có ý chất vấn hắn, liền theo mạch câu chuyện hỏi hắn: “Được a. Mấyngày trước đây mẫu thân đã nói với ta về việc của mẫu thân, nói là Nhị thúc phụbọn họ không viết thư, cũng không biết tổ mẫu ở bên kia thế nào. Nếu muốn thìđón qua đây luôn đi. Có điều sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?”

Lục Giam thành công dời đi lực chú ý của nàng, bấtđộng thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: “Ngô Tương nói cho ta biết,trước đó vài ngày Lục Kinh dẫn Tam đệ muội cùng Lực Lang chuyển đến Đình huyện,tính một mình chuẩn bị chạy hải vận.”

Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Đó là vì sao? Vốn khôngphải vẫn sống tốt sao?” Nhị phòng vẫn luôn nhất trí đối ngoại đoàn kết mà.

Lục Giam nhân cơ hội kề sát nàng, động tác vẫn khôngngừng: “Nàng nhớ rõ tổ phụ cố ý để lại cho Ngũ đệ cửa hàng kia không, chính làcửa hàng kia chọc họa a.” Hóa ra Lục Luân viết thư đến Thái Minh phủ muốn cửahàng của hắn, Lục Kiến Trung không cho hắn, hắn cũng không cưỡng cầu, huynh đệLục Thiệu, Lục Kinh thì tranh giành vì nó. Hiện tại sinh ý không tốt, cửa hàngkia là chỗ kiếm tiền tốt nhất, ai cũng đều muốn, Lục Thiệu công kích Lục Kinhđộc sát thân đệ, dụng tâm ác độc, nói không dám cùng Lục Kinh chung sống dướimột mái hiên. Lục Kinh một mạch liền nháo loạn muốn ở riêng, cứ thế đến tận hơnhai tháng, Lục lão phu nhân mới nói, vậy phân gia đi, cứ tiếp tục sẽ thành kẻthù. Lục Kiến Trung tuy rằng bất đắc dĩ phân gia, lại bị chọc tức đến ngã bệnh,đến bây giờ cũng không thể đứng dậy.”

Lâm Cẩn Dung nghe xong, lẳng lặng nói: “Sáng sớm ngàymai ta liền an bài người đi đón tổ mẫu lại đây.” Có Lục lão phu nhân cùng LâmNgọc Trân làm bạn, cũng rất tốt.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, đem trầnthiết trong phòng nhuộm dần một tầng màu bạc nhàn nhạt, Lục Giam ôm sát Lâm CẩnDung, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân nói với ta, không câu nệ ta khởi phục sau sẽ đilàm gì, đều cho nàng và Nghị Lang theo giúp ta, sinh thêm vài nhi tử mới tốt.Trong nhà có nàng, không cần lo lắng, chính là có rảnh đừng quên về nhà thămmọi người a.”