Thế Hôn

Chương 472: Đi thuyền



Gió êm sóng lặng, trăng non từ mặt sông nhiễm nhiễmtrồi lên, màu vàng nhạt giống như sắc lá non tơ mùa xuân, bị ba quang mặt sônggột rửa mấy lần, rơi xuống trong mắt người vừa mới mẻ vừa đáng yêu.

Lâm Cẩn Dung đứng ở mũi thuyền nhìn lửa trại lúc sánglúc tối ở bờ sông, nhẹ nhàng hướng dựa vào bên cạnh Lục Giam, Lục Giam bất độngthanh sắc nhích về phía nàng một bước, lặng lẽ nắm chặt tay nàng, cùng nàng gắtgao gắn bó. Nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua xiêm y truyền tới hai người, đáylòng một mảnh ôn nhu ấm áp.

“Tối nay ánh trăng rất đẹp.” Lục Giam ngầm thưởng thứcngón tay Lâm Cẩn Dung, ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng cong động, trên mặtbiểu tình lại rất đứng đắn.

Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười cố ý vô tình cọ cọ trênngười hắn, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc không thể cùng chàng độc hưởng.”

Dọc theo đường đi địa thế hẹp hòi, nhiều người nhiềuviệc, đừng nói tới thân mật, ngay cả muốn ở riêng một chỗ cũng rất khó. Giốngnhư hai người đang được đứng ngắm trăng, vẫn là tận dụng mọi cơ hội mới cóđược. Lục Giam trong lòng giống như có mấy chục ngón tay đang khẽ gãi, khiếnhắn ngứa ngáy khó chịu chi cực, Lâm Cẩn Dung lần lượt cọ hắn hai cái, cọ khiếnhắn muốn phát cuồng, nhịn không được cầm tay Lâm Cẩn Dung đưa tới bên miệng cắnmột ngụm.

Lâm Cẩn Dung nửa làm nũng, nửa kinh ngạc khẽ kêu mộttiếng, oán trách đẩy hắn một cái: “Chàng làm gì vậy? Để người ta thấy bây giờ.”

Xem nàng giả bộ kìa…… Lục Giam oán hận trừng mắt nhìnLâm Cẩn Dung một cái, nói: “Nàng cứ như vậy cố ý chỉnh ta.”

“Ta chỉnh chàng thì làm sao? Không phục thì chàng cũngchỉnh lại đi.” Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười rộ lên, chỉ vào ba quang lânlân trên mặt sông nhẹ giọng nói: “Ai, tối hôm đó đợi mãi không thấy chàng tới,ta lại gặp giấc mộng lúc trước. Có điều không giống là, trong mộng nước sông làsuối nước nóng, đang kỳ quái, lại ngửi thấy mùi nước tiểu, hóa ra là nhi tửchàng tiểu vào trên người ta a.”

Lục Giam mặc mặc, thấp giọng cười rộ lên.

Lâm Cẩn Dung ngửa đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn thậtsự cực kỳ tuấn tú.

“Ta cũng thật ghen tị với hắn.” Lục Giam thu tươi cườicúi mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Về sau không cần gặp giấc mộng kỳ quái đónữa, nàng xem, ta giờ phút này ngay tại bên cạnh nàng và Nghị Lang, quả quyếtsẽ không bỏ mặc các nàng.”

Lâm Cẩn Dung nhìn hai mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Ta tinchàng.” Nhưng chàng còn có trách nhiệm khác, tựa như ta, cũng có trách nhiệmcủa chính mình, cho nên tuy rằng ta tin tưởng chàng, nhưng ta không hề mùquáng, tuyệt đối ỷ lại vào chàng, ta vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.

Lục Giam ôn nhu xoa đỉnh đầu Lâm Cẩn Dung, thấp giọngnói: “A Dung, nàng thực làm cho ta an tâm. Ông trời đối đãi với ta không tệ.”

Lâm Cẩn Dung trịnh trọng nói: “Ông trời đối đãi vớichàng quả thật không tệ. Đối đãi với chúng ta cũng không bạc.”

“Nàng có mệt không?” Lục Giam cởi áo choàng ra phủ lênngười nàng: “Chúng ta đứng thêm một lát.” Tuy rằng bận việc, nhưng giờ phút nàyhắn thầm nghĩ cùng nàng ở riêng thêm chốc lát.

“Vốn là mệt, nhưng ở cùng chàng thì không phiền lụy.”Lâm Cẩn Dung ý bảo hắn mặc lại áo choàng: “Ta không lạnh, trên người ta mặc rấtnhiều.” Nàng kéo tay hắn chỉ kim châu bạc vụn khâu đầy trong áo bông nàng đangmặc, khoe khoang nói: “Đều là hạt châu to bằng móng tay. Mặc dù không thể sosánh với cái tổ mẫu đưa, nhưng toàn gia ăn uống cũng là không có vấn đề gì.”

“Nàng từ trong nhà đi ra vẫn mặc ở trên người sao?”Lục Giam nhéo hai cái, lại cầm vạt áo của nàng dò xét, nhìn nàng muốn nói lạithôi.

“Đúng vậy, làm sao.” Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc cổquái, hình như có ý trách cứ, không khỏi oán giận nói: “Sao lại nhìn ta nhưvậy? Chàng không nghĩ ra, ta chu đáo còn muốn dùng loại ánh mắt này nhìn ta,chẳng lẽ toàn gia không cần ăn uống sao? Phụ thân chàng còn dưỡng ba tiểu lãobà như hoa như ngọc kia kìa.”

Nàng mặc bộ quần áo nặng nề này rất tự nhiên sẽ khiếnđạo tặc đề ra nghi vấn điều tra, lại đi bộ từ trong thành Bình châu, vẫn đi tớibên ngoài Khưu gia trang, chưa từng nói qua một tiếng mệt, chưa từng lộ mộtchút manh mối, ngay cả hắn làm trượng phu cũng không biết nàng đã làm như thế.Lục Giam xoa xoa cái trán, thấp giọng nói: “Đêm nay khi ngủ thì cởi ra.”

Lâm Cẩn Dung không đồng ý nhìn hắn: “Ta cởi ra chàngthay ta mặc sao? Đây là thời điểm nào chứ? Tiền tài phải giấu kín, tùy thân đềuphải mang theo, chẳng phải sao?”

Lục Giam xúc động muốn dùng sức nhéo hai má phấn hồngcủa nàng, nhưng chỉ miễn cưỡng kiềm chế: “Trên sông có giang phỉ, nếu……” Đều sẽcướp đoạt, hắn không muốn nói ra rõ ràng, lại hy vọng Lâm Cẩn Dung có thể hiểuđược ý tứ của hắn, chủ động làm theo.

Lâm Cẩn Dung vừa nghe có chuyện như vậy, dễ dàng nói:“Ta biết, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Đến lúc đó ta cởi là được.” Đừng vộinói chuyện này, áo bông khi hút nước thật sự rất nặng, chắc chắn sẽ phải cởi,nàng cũng không ngốc như vậy.

Lục Giam rõ ràng lo lắng cho nàng, ý đồ thuyết phụcnàng: “Này không thể so với ở trên đất bằng.”

Lâm Cẩn Dung tiếp lời hắn: “Ta tự biết.”

Hắn sợ nàng không rõ. Lục Giam tận tình khuyên bảo:“Nếu nàng thật sự lo lắng, đưa nó cho ta, chờ qua sông xong ta lại đưa chonàng. Nếu là thiếu một hào thôi, ngày sau ta cũng nghĩ cách trả lại cho chàng.”

“Nhị ca, Nhị tẩu.” Lục Luân cùng Lục Thiện đạp ánhtrăng bước chậm đi tới, nhìn thấy hai người dường như đang tranh chấp, rất sợsẽ huyên náo không vui, không khỏi lại đây ngắt lời.

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ba huynh đệ chậm rãi nóichuyện, ta phải đi trở về.” Nói xong cười khẽ hướng Lục Giam chớp mắt, bướcnhanh rời đi.

Lục Giam bất đắc dĩ thở dài, quay đầu thay đổi khuônmặt cùng Lục Luân cùng Lục Thiện thương lượng: “Tuy nói sáng mai sẽ khởi hành,nhưng ban đêm cũng nên tỉnh táo chút, nửa đêm trước ta mang theo nhân thủ, nửađêm về sau là nhờ các đệ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.” Thấy hai ngườiđều đáp ứng, mới lại dặn dò Lục Luân: “Nhất định phải chiêu đãi tốt bằng hữucủa đệ. Đáng tiếc xuất môn ở bên ngoài, không có rượu thịt ngon, ngay cả tràngon cũng không có một chén để mời bọn họ.”

Lục Luân vô tình nói: “Bọn họ đều là người thô hào,chỉ nhìn thành tâm hay không, cũng không coi trọng mấy thứ này.” Từ trong lònglấy ra một quyển thanh bố đưa cho Lục Giam, đè thấp thanh âm nói: “Đem thứ nàygiao cho nhà đò, ngày mai thời điểm đi thuyền treo phía trên cột buồm, ướcchừng có thể giúp lên đường bình an.”

Lục Giam dựa theo đèn bão mở ra xem, chỉ là ba khốivài bố màu trắng thêu thành hình lá cờ tam giác, vật liệu mộc mạc, cũng khôngcó chỗ đặc thù nào.

Lục Thiện tò mò hỏi: “Ngũ ca, đây là cái gì? Thực sựhữu dụng sao?”

Lục Luân thản nhiên nói: “Đây là giống với lá cờ xanhtrắng của giang phỉ hoành hành trên phiến sông này, phàm là thuyền treo lá cờnày, cùng với giang phỉ hắn nước giếng không phạm nước sông.”

Lục Thiện hơi hơi thay đổi thần sắc: “Có thể bị ngườita phát hiện hay không?”

Lục Giam trịnh trọng đem lá cờ thu hồi để vào tronglòng giấu kỹ, bình tĩnh nói: “Không nhìn ra là tốt nhất, nhưng nếu phát hiệncùng không thấy lá cờ là giống nhau, không có tổn thất gì. Trở về ngủ đi, nửađêm về sáng đến thay ta.”

“Vâng. Nhị ca.” Lục Thiện thuận theo lên tiếng, luiđầu vai xoay người trở về phòng. Lục Luân dùng sức vỗ lên lưng hắn một cái:“Bảo đệ thẳng lưng lên.” Đánh cho Lục Thiện một cái lảo đảo, giận mà không dámnói gì rời đi, rồi quay đầu nhìn Lục Giam lấy lòng cười: “Nhị ca……”

Lục Giam liếc mắt nhìn hắn: “Nói đi, muốn nói cái gì?”

Lục Luân nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta cùng bằng hữu củata đưa các ngươi qua sông sau, sẽ không cùng mọi người đến Giang Nam. Ta trướctiên nói rõ ràng với huynh, đến lúc đó sẽ không cùng các trưởng bối cáo từ,miễn cho do dự khóc sướt mướt, khó coi.”

Lục Giam tuy rằng đã sớm theo hành tung lời nói củahắn đoán được một chút, nhưng giờ phút này nghe hắn nói rõ ràng như vậy vẫn lànhịn không được khổ sở, lại hiểu được không ai hay việc gì có thể giữ lại, trầmmặc sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ngày sau đệ tính thế nào?”

Lục Luân ngửa đầu nhìn trăng lạnh phía chân trời, mỉmcười, hào khí ngàn vạn: “Ta muốn lộn trở lại cùng mấy bằng hữu của ta giết ĐạiVinh dã man.”

Mỗi người một chí hướng, Lục Giam dùng sức vỗ vỗ bờvai của hắn.

Lục Luân lại đột nhiên đè thấp thanh âm nói: “Nhị ca,huynh không cần nghiêm mặt khó chịu với ta, như ta vậy càng tự tại, tối thiểuhiện tại mạc bắc bên kia không có ai nhận ra ta.”

Hắn không nói thì Lục Giam còn thấy đỡ, nghe hắn nóinhư vậy Lục Giam càng khó chịu: “Hóa ra là thế này, nhưng đệ vừa lộ diện, khôngkhỏi sẽ khiến cho người ta chú ý, chỉ sợ đệ sẽ bị bọn họ làm phiền.”

Lục Luân hơi hơi cười thảm: “Không, bên kia quy củ lànhư thế, Lục Ngũ lang ta bị hủy dung, bọn họ không thể nhận biết ta là Lục Ngũlang. Bằng không ta sẽ giết bọn họ, bọn họ cũng không tìm được ta.”

Trên giang hồ quy củ kỳ kỳ quái quái, Lục Giam khônghiểu rõ lắm, nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lục Luân. Huynh đệ haingười vây quanh tiểu hỏa lò, ôm một bình nước ấm, nói chuyện tới nửa đêm, LụcThiện đến thay ca mới tản đi.

Sáng sớm, trên cỏ lau cùng bãi bùn bên bờ sông ngưngmột tầng bạch sương, thái dương ló ra chiếu vào phát ra ánh sáng chói mắt.Thuyền sắp nhổ neo, bao gồm Lâm Cẩn Dung, tất cả mọi người lâm vào không khíkhẩn trương không hiểu vì sao.

Lục Giam nhìn cờ tam giác có hai màu xanh trắng treotrên chỗ cao nhất của cột buồm, ra lệnh một tiếng: “Đi.” Ba chiếc thuyền đượcsắp xếp thành một hàng chậm rãi tiến vào lòng sông, đón ánh triêu dương hướngvề phía bờ đối diện.

Sau giữa trưa, thuyền đã vững vàng đi tới giữa sông,lúc trước từng có mấy chiến thuyền nhỏ không nhanh không chậm đi theo sau mộtkhoảng thời gian lại tự rời đi, cũng không thấy dị động gì. Theo lời Thủy Hùng,nếu không có vấn đề là có thể tới bờ đối diện trước khi trời tối, vì thế tất cảmọi người nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Cẩn Dung liền có nhàn tâm mang Nghị Lang ra khoangthuyền cho thoáng khí: “Đây là buồm, đây là cột buồm……” Nghị Lang khoái hoạtnắm tay nàng, đem thân mình tựa vào trên đùi nàng, từng chữ líu ríu nói khôngngớt: “Trong sông có cá, bắt cho tổ phụ ăn, để tổ phụ cũng đi ra ngắm cột buồmcủa thuyền a.”

Lâm Cẩn Dung ngồi xổm xuống cùng hắn bốn mắt nhìnnhau: “Tổ phụ bị bệnh, không thể ra đây ngắm buồm, Nghị Lang đi vào nói cho tổphụ nghe được chứ?”

Nghị Lang xoay thân mình, từ chối nói: “Không đi.Nương nói đi.”

Lục Kiến Tân tính tình thật sự táo bạo, Nghị Lang cơhồ mỗi lần nhìn thấy hắn hắn đều đang phát giận. Tuy rằng không thể động, nóicũng nói không rõ ràng, nhưng ý tứ phẫn nộ lại biểu đạt không thể che giấu,cũng không thể gạt được ánh mắt của tiểu hài tử. Lâm Cẩn Dung cũng không miễncưỡng Nghị Lang, chỉ ôn nhu nói: “Tổ phụ sở dĩ đang tức giận, là vì hắn sinhbệnh không thoải mái, Nghị Lang nên trấn an thông cảm hắn mới là hài tử ngoan.”

Nghị Lang không đáp, giương mắt nhìn Lục Giam đứng ởxa xa đang nhìn ra xung quanh, cúi thắt lưng lớn tiếng gọi: “Phụ thân, phụthân.”

Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam ngọt ngào cười, đưa ra thủthế, nói cho hắn bộ quần áo kia nàng còn mặc ở trên người. Lục Giam trừng mắtnhìn nàng một cái, lại bị Nghị Lang chọc cho nở nụ cười.