Thế Hôn

Chương 40: Cảnh cũ



“Tiểu muội!” Đào Thuấn Khâm mặc một thân cẩm bào lôngchồn trắng, đi giày làm bằng da hươu, gương mặt ngăm đen vén rèm bước vào.Khuôn mặt của hắn cùng Đào thị có vài phần giống nhau, giống như các nam nhâncùng độ tuổi khác, hắn cũng để râu dài, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân cóbao hàm tư thái dũng cảm sang sảng mà đa số người đọc sách không thể có.

Thấy huynh trưởng, Đào thị đỏ đôi mắt, lại cố nénnhịn, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vừa cười, cũng là liên tiếp ho khan, nàngcàng muốn nhịn xuống càng không được, đến mức mặt đỏ thở hổn hển. Hai tỷ muộiLâm Cẩn Dung vội vuốt vuốt ngực giúp nàng, đôi mắt cũng đỏ theo.

Đào Thuấn Khâm sắc mặt nhất thời biến đổi, cắn chặtrăng, trầm mặc sau một lúc lâu, đợi cho Đào thị dừng lại ho khan, mới cười nói:“Ta vừa mới ở chỗ lão thái gia thấy Thận Chi, thấy hắn còn nhỏ đã biết lễnghĩa, trong lòng thực vui mừng. Bây giờ đi vào, hai tiểu thư cũng đã trưởngthành rồi.”

Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm vội hô gọi: “Cậu.” Ánhmắt ba người giao nhau, đều hiểu được tâm ý của nhau.

Hàn huyên vài câu, Đào thị bắt đầu lên tiếng đuổingười: “Ta có lời muốn nói với cậu, A Âm đi cùng Cung ma ma, bảo nàng chuẩn bịcanh ba ba và món gà mà Cữu lão gia thích ăn nhất; A Dung thì xuất môn làmkhách, canh giờ không còn sớm, nên nhanh đi đi! Đừng để những người khác thúcgiục!”

Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ, đành mang theo Lệ Chi, QuếViên, cùng đám người Lâm Ngũ hội họp, rồi bước lên xe ngựa hướng Lục gia mà đi.

Lâm Ngũ cùng Lâm Cẩn Dung ngồi chung một xe, lên xeliền thân ái nóng bỏng ôm cánh tay Lâm Cẩn Dung lấy lòng khoe mẽ: “Tứ tỷ, tỷrốt cục có thể xuất môn cùng chúng ta, ta rất cao hứng. Lần trước Nhị biểu cathỉnh mấy người Ngô Nhị ca tới làm khách, Ngô Nhị ca thổi sáo, ta cảm thấy tàinghệ của hắn kỳ thật cũng chỉ ngang với tỷ, Lục muội cùng Thất muội lại thiênvị nói hắn thổi hay hơn tỷ. Hôm nay nếu có cơ hội, vừa vặn tỷ cùng Ngô Nhị caso tài cao thấp.”

Lâm Cẩn Dung không yên lòng nói: “Ta vốn không thổisáo hay bằng Ngô Nhị ca.” Nàng cũng không phải khiêm tốn, danh tiếng của NgôTương cũng không phải là hư danh, nàng lúc trước thật sự không cho rằng NgôTương thổi sáo hay, hai người tỷ thí vài lần, nàng cho tới bây giờ đều chưatừng thắng hắn. Mặc dù đã trải qua mấy năm nay, nàng cũng không có tin tưởng cóthể vượt qua Ngô Tương.

Lâm Ngũ nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung làn da trắng mịncùng hai hàng lông mi cong dài, muốn nói lại thôi — không phải, Lục Giam cùngLục Luân vẫn kiên trì cho rằng Lâm Cẩn Dung thổi hay hơn Ngô Tương. Lục Luânnàng tin là hắn bất công, nhưng Lục Giam nhất định có đạo lý của hắn. Nhưngnàng sẽ không nói với Lâm Cẩn Dung chuyện này, nàng luôn cảm thấy Lâm Cẩn Dungnên cách Lục Giam càng xa càng tốt.

Xe ngựa đi được một chút thì ngừng lại trước cửa củaLục gia. Có ma ma ở bên ngoài mở ô, cười nói: “Tuyết rơi khá dày, lại rét lạnh,các tiểu thư nhanh khoác áo choàng, cẩn thận dưới chân!”

Lâm Cẩn Dung được Lệ Chi giúp đỡ bước xuống xe ngựa,giương mắt nhìn đại viện của Lục gia dưới màn tuyết bay tán loạn, quen thuộc màlại xa lạ, trong mắt trong lòng một mảnh trắng xóa.

Lục gia cùng Lâm gia giống nhau, đều từ kiến trúc cũdần dần xây dựng thêm, trong vườn có nhiều cổ thụ trăm năm, tinh xảo cẩn thận,rất thịnh vượng. Kiếp trước, nàng ở trong này gần sáu năm, từng gốc cây ngọncỏ, từng hòn đá vách tường đều nhớ như in, từng có kỷ niệm ngọt ngào, cũng từngcó đau thương, nhưng trải qua năm tháng sau này, ngọt ngào trước đó ngược lạiso với đau thương càng khiến cho lòng người đau đớn.

Con người đều là vậy, thích hồi tưởng lại sự thànhcông cùng vui sướng, không thích nhớ lại thất bại cùng bi thương, nàng cũngthế. Nơi đây chứng kiến sự thất bại cùng quẫn bách của nàng, nàng nghĩ có mộtngày, nàng có thể không sợ hãi mà đối diện với nó, vậy nên bắt đầu từ bây giờđi.

Lâm Tam thiếu phu nhân Văn thị dẫn đầu phía trước nhỏgiọng tế khí phân phó hầu hạ chúng nha hoàn: “Thời tiết lạnh, tuyết rơi nhiều,phải hầu hạ các tiểu thư cẩn thận.”

Ma ma giúp nàng che ô vui nói: “Tam thiếu phu nhânđừng lo lắng. Hôm qua buổi tối phu nhân nhìn sắc trời đã nói sẽ có tuyết rơi,cố ý phân phó chuẩn bị lô ấm đốt tại Thính Tuyết các. Đốt một ngày một đêm, lúcnày rất ấm áp. Các tiểu thư đang cảm thấy lạnh, chờ đi vào, sợ là mặc xiêm ymỏng hơn cũng cảm thấy nóng.”

Giúp Lâm Cẩn Dung che ô là một ma ma khác cũng cườinói: “Hôm nay phu nhân mở ấm lô hội này, thật sự là ngày lành, trời cao đổtiết, mai vàng bên ngoài Thính Tuyết các cũng nở rộ, hương thơm ngát.”

“Nga.” Lâm Cẩn Dung biết được bên ngoài Thính Tuyếtcác có hoa mai, chẳng những có mai vàng, còn có mai hồng, có thể nở từ đầu mùađông cho đến cuối mùa đông. Nàng vừa gả tới năm ấy, cũng từng cùng Lục Giamsáng sớm đến Thính Tuyết các, lại hứng tuyết đọng trên cành mai làm nước phatrà. Nhưng đến năm thứ hai, những cành mai đọng tuyết kia đã bị người lãngquên.

Lâm Ngũ đột nhiên nhìn Lâm Cẩn Dung thản nhiên cười:“Tứ tỷ tỷ, thật sự rất thơm. Có một lần Lục Nhị ca còn dẫn ta đi ngắm mai vàng.Trong mùi hương mai, hắn còn pha trà cho ta uống.”

Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn Lâm Ngũ một cái, thản nhiênnở nụ cười. Thứ khác có lẽ nàng sẽ tranh đấu, nhưng người này, nàng nhất địnhsẽ không thèm, nếu không như thế, hôm nay nàng còn muốn làm một chuyện khiếncho Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân chán ghét mình.

Lâm Ngũ cảm thấy tâm tư của mình ở dưới ánh mắt trongtrẻo kia của Lâm Cẩn Dung không thể che giấu, vì vậy cũng không dám cùng LâmCẩn Dung đối diện. Lại nghe phía sau Lâm Thất tiểu thư đột nhiên cười: “Ai u,như vậy, ta cũng muốn uống nước trà được pha từ tuyết trên cành mai nha…… Tứ tỷtỷ, tỷ yêu thích phẩm trà như vậy, không biết tỷ đã từng uống thử nước trà nhưvậy chưa?”

Lâm Lục tiểu thư nói: “Thật là, Tứ tỷ tỷ cho dù là có,nhưng tư vị được thưởng thức cùng cô gia tất nhiên không giống nhau.”

Lâm Thất tiểu thư nói: “Ta sẽ nói với cô cô, thỉnh Nhịbiểu ca lúc pha trà cho Ngũ tỷ uống, cũng tiện thể pha cho chúng ta a.”

Lâm Lục tiểu thư che miệng cười: “Nha đầu kia, ngay cảchén trà pha từ tuyết đọng trên cành mai của người khác cũng muốn thưởng thức,muội thật sự là Lâm gia tiểu thư hay sao mà lại có ý tứ này. Đừng nói ta quenbiết muội nga!”

Cặp song sinh mỗi người một câu châm chọc khiêu khíchrất náo nhiệt, Lâm Ngũ lại cảm thấy tức giận, nghiêm mặt nói: “Lục muội cùngThất muội nói chuyện thật thú vị……”

Lâm Lục tiểu thư cùng Lâm Thất tiểu thư đồng thời haha cười, cùng nói: “Cũng đâu có gì thú vị?”

Văn thị nhíu mày nói: “Thận trọng từ lời nói đến việclàm!”

Mấy nữ hài tử lúc này mới phẫn nộ nhịn xuống đấu khẩu.

Không bao lâu, một mùi hương đặc trưng của mai vàngxông vào mũi, hẳn đã sắp đến Thính Tuyết các. Lâm Cẩn Dung hít sâu một hơi,theo bản năng để ý bảo thạch dây kết đeo bên hông, quay đầu nhìn quanh.

Ngay lập tức nàng thấy một nắm tuyết ập đến, hung hăngnện xuống đầu vai của ma ma đang cầm ô cho nàng. Ma ma kia “Ai u” một tiếng,quay đầu nhìn, lại bị một nắm tuyết khác nện ở trước ngực.

Dám ở viện này làm như vậy, trừ bỏ Lục Luân, cũngkhông còn người thứ hai. Ma ma kia một bên phủi tuyết trên áo, một bên lớntiếng nói: “Ngũ thiếu gia, đừng chơi đùa náo loạn nữa, sẽ khiến khách nhân kinhhãi!” Lời còn chưa dứt, lại một nắm tuyết bay tới mặt bà, trong lúc cả kinh bàcái gì cũng đều bấp chấp, cầm ô che lại.

Nắm tuyết đập vào mặt ô bắn ra xung quanh, rơi vàotrong cổ áo của Lâm Cẩn Dung, lạnh lẽo khiến nàng rùng mình. Lệ Chi cùng QuếViên vội tiến lên, thay Lâm Cẩn Dung phủi sạch tuyết trong cổ áo.

Ma ma luôn miệng xin lỗi: “Nô tỳ đáng chết!” Lại oángiận nói: “Ngũ thiếu gia thật sự là bất hảo!”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Không sao.” Năm đó cũng là nhưthế, Lục Luân nếu không ném tuyết, nàng còn cảm thấy kỳ quái đây. Nàng xoaychuyển ánh mắt, cách đó không xa, dưới một gốc cây đông thanh (Một loại cây quanhnăm xanh biếc, đầu mùa hạ trổ hoa màu vàng nhạt, và kết trái hình cầu màu đỏtía) lộ rathân ảnh Lục Luân mặc áo màu lam, thò đầu ra nhìn, hai bên tai có đeo lớp lôngxù giữ ấm. Nhìn ra được hắn đã sớm có chuẩn bị, dưới chân có một đống tuyếtlớn, chỉ chờ các nàng đi qua sẽ phát động tập kích.

Lục Luân đắc ý hướng Lâm Cẩn Dung chớp mắt, hai taygiương lên, lại là hai nắm tuyết gào thét bay tới, lần này là hướng tới Lâm CẩnDung. Kiếp trước khi Lâm Cẩn Dung bị ngốc tiểu tử không biết nặng nhẹ này némtuyết khiến mặt đều sưng vù lên, làm hại nàng nhận lấy cười nhạo, lần này nàngsớm có phòng bị, chạy nhanh cầm lấy ô của ma ma chặn lại.

Lâm Lục tiểu thư cùng Lâm Thất tiểu thư cười ha ha,đều vỗ tay nói: “Thú vị, đùa thật vui!” Vừa cười vừa xoay người lại dồn tuyết ởgốc cây cạnh đó tạo thành một nắm tuyết, hướng tới phía bên kia.

Lâm Ngũ hai tay cũng có chút ngứa ngáy, nhưng nhớ raphải trước mặt người khác duy trì hình tượng thục nữ, liền cố gắng nhịn xuống,khuyên nhủ: “Chúng ta đừng điên với hắn, người ta mà nhìn thấy sẽ chê cười!”

Lâm Lục tiểu thư cùng Lâm Thất tiểu thư căn bản khôngđể ý tới nàng, chẳng những cùng ném tuyết, còn ra lệnh nha hoàn cũng hỗ trợ.Văn thị căn bản không ngăn cản được, đành phải mặc kệ.

Vô số nắm tuyết hướng tới phương hướng của Lục Luânbay đến, Lục Luân ngăn cản một lúc, không thể địch lại, bộ dạng chật vật, ngườiđầy tuyết, hô lớn: “Các ngươi thật xấu, ỷ vào có nhiều người nha! Không đượckêu nha hoàn hỗ trợ!”

“Vậy cho ngươi kêu gã sai vặt thay ngươi nắm tuyếtđi!” Lâm Thất nhắm ngay, “Ba” một cái vừa vặn ném trúng cái trán của Lục Luân,đắc ý vỗ tay nói: “Tên mập đen thối tha, ai bảo ngươi mắng ta! Làm hại ta bịphạt!”

Lục Luân kỳ thật là người rộng lượng, cũng không tứcgiận, chỉ ném một nắm tuyết tới, lớn tiếng nói: “Lâm Thất quỷ hẹp hòi, ta đãquên mà ngươi vẫn còn nhớ.”

“Cho nên ngươi lại muốn gặp rắc rối ? Lần trước bịphạt quỳ đã quên rồi sao? Xem ta nói lại với phụ thân thế nào!” Phía sau gốccây đông thanh đột nhiên chui ra vài thiếu niên, chính là Lục Giam, Ngô Tương,Lục Kinh. Người lên tiếng là Lục Kinh, khi nói chuyện một bàn tay của hắn dĩnhiên cũng vươn ra nhéo lỗ tai của Lục Luân.

“Tên trắng mập mạp! Lắm mồm!” Lục Luân nhẹ nhàng tránhthoát, hướng hắn làm cái mặt quỷ, tiếp đó nói một tiếng: “Lục đệ, chúng ta chạymau!” Mọi người thấy sau gốc cây đông thanh có một tiểu nam hài thấp bé gầyyếu, sắc mặt tái nhợt, ước chừng 8, 9 tuổi, trên mặt hàm chứa tươi cười, sợ hãihướng nhóm nữ hài tử nhìn thoáng qua, rồi theo Lục Luân chạy đi xa.

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy rõ ràng, tiểu nam hài kia đúnglà nam đinh duy nhất của Lục gia Tam phòng, là thân đệ đệ tên Lục Thiện của LụcGiam. Đứa nhỏ này từ nhỏ cơ thể đã mắc nhiều bệnh, hàng năm uống không biết baonhiêu thuốc bổ, vì vậy được phá lệ nuông chiều, tuy là thân huynh đệ, lại cũngkhông thích cùng Lục Giam tiếp xúc, chỉ thích thân cận với hỗn thế ma vươnggiống như Lục Luân vậy.

Lục Kinh kêu to: “Lão Ngũ, ngươi lại dạy Lục đệ làmchuyện xấu! Hắn thân thể không tốt, ngươi lại bảo hắn nghịch tuyết, Tam thẩmnương nếu biết……”

Lục Giam đột nhiên xen lời hắn: “Tam đệ đừng lo, tiểuhài tử bướng bỉnh đâu có định làm chuyện gì xấu? Các biểu muội cũng sẽ không sođo với hắn. Lục đệ thân mình không tốt, phải nên vận động nhiều mới đúng.” Sauđó hướng Lâm gia nữ quyến bên này ôm quyền thi lễ: “Mẫu thân đang ở Thính Tuyếtcác cùng biểu tẩu và các muội muội, các vị xin cứ tự nhiên.”

Mọi người đều tươi cười, hoàn lễ sau đó tiếp tục đi vềphía trước. Cặp song sinh đưa mắt nhìn Lâm Ngũ, thấy Lâm Ngũ liên tiếp quay đầulại, không khỏi cười nhạo một tiếng, Lâm Ngũ trên mặt đỏ ửng, rũ mắt xuốngkhông nói gì.