Thế Hôn

Chương 4: Giao hảo



Nàng có bệnh gì ư? Vấn đềnày Lâm Cẩn Dung không biết phải trả lời Lục Luân ra sao, nói ra chính là việcxấu trong nhà. Lục Luân thấy nàng không nói lời nào, lại duỗi tay định vuốt máitóc của nàng, nhưng bị Lệ Chi bất động thanh sắc bước lên một bước ngăn lại.

Lệ Chi lớn tuổi hơn LụcLuân, vóc dáng đã trưởng thành, khi đứng so với Lục Luân cao hơn gần nửa cáiđầu, nàng đứng ngăn ở phía trước, rất có vài phần khí thế. Lục Luân tự xưng làthiếu niên anh hùng, cũng không tiện cùng một nha đầu động thủ, chỉ biết tỏ ratức giận bất bình.

“Đi, ta nghe nói trongđội diễn kịch có ca kỹ rất giỏi, chúng ta đi nhìn thử xem. Tứ muội muội hẹn gặplại.” Ngô Tương cười ôm cổ Lục Luân, hướng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, rồikéo cả hai huynh đệ Lục gia rời đi.

Quế Viên khó hiểu nhỏgiọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, vì sao người giúp Ngũ thiếu gia a?” Đây làmột cơ hội tốt, vừa vặn có thể hung hăng tiêu diệt uy phong của mẫu tử Hoàng dinương, khiến Tam phu nhân cao hứng, nhưng Lâm Cẩn Dung cứ như vậy nhẹ nhàngbuông tha.

“Hắn họ Lâm, ta cũng họLâm. Về sau loại chuyện này đừng để ta nghe thấy nữa.” Lâm Cẩn Dung căn bản mặckệ Quế Viên ủy khuất tủi thân, chỉ xoay người đi về phía ngược lại. Kiếp trước,người mà nàng ghét nhất chính là Lục Luân ác khẩu hay trêu ghẹo này, nhưng giờkhắc này nàng bị hắn bắt nạt, nàng lại cảm thấy thực hạnh phúc — bởi vì hắn cònvui vẻ, mà không phải là thi thể lạnh như băng cứng ngắc, chết không nhắm mắt.Sau khi hắn chết, trên đời này mất đi một huynh trưởng thật tình yêu thươngnàng, giúp nàng giải ưu sầu. Lâm Cẩn Dung cúi hạ thắt lưng, nhấc chân váy bịLục Luân giẫm bẩn kia lên, nhìn nhìn, khóe mắt trào ra một giọt lệ. Khi đó hắnluôn giúp đỡ nàng, lúc này nàng sẽ bảo hộ hắn.

“Lục Luân này thật sựđáng giận, váy mới tinh của muội muội bị hắn giẫm bẩn như vậy, vẫn là Ngô Nhịca tốt hơn hẳn, vừa ôn hòa lại biết lễ phép.” Lâm Diệc Chi vốn đã sớm rồi điđột nhiên từ trong rừng trúc chui ra, đưa khăn tay trắng sạch cho Lâm Cẩn Dung:“Ta mới vừa thấm qua nước suối, muội muội dùng để lau đi.”

Tuy là bánh ít đi, bánhquy lại, vốn là chuyện phải làm , nhưng từ trước sao nàng không biết Lâm DiệcChi cũng là người hiểu được đạo lý này? Có thể thấy được mọi chuyện đều vôtuyệt đối. “Cám ơn ca ca, muội muội không khách sáo.” Lâm Cẩn Dung cười nhìnhắn một cái, tự nhiên tiếp nhận khăn tay này.

Lệ Chi cầm lấy khăn tayẩm ướt, ngồi xổm xuống thật cẩn thận giúp Lâm Cẩn Dung lau chân váy, an ủihuynh muội hai người nói: “Chỉ bị bẩn một góc mà thôi, lau sạch xong sẽ khôngthể nhận ra.”

Lâm Diệc Chi bất an bẻ bẻngón tay, thấp giọng nói: “Tứ muội muội…… Đa tạ muội.” Bọn họ quan hệ từ xưađến nay luôn lãnh đạm, hắn tưởng rằng Lâm Cẩn Dung luôn muốn trông thấy hắn bịbẽ mặt, đứng nhìn hắn gặp chuyện không may, ai ngờ nàng lại vì hắn giải vây,còn nhiệt tâm khiến đám thiếu gia cao ngạo kia vì hắn làm chứng. Sự việc bấtthường tất có điều kỳ quái, Lâm Diệc Chi có chút hoài nghi có phải Lâm Cẩn Dungđang âm mưu quỷ kế gì hay không.

Lâm Cẩn Dung nhìn hắnngọt ngào cười: “Ca ca, vốn không phải lỗi của huynh, huynh bất quá chỉ muốnthay lão gia phân ưu, chiêu đãi khách nhân mà thôi. Ai có thể nghĩ đến sẽ gặpchuyện ngoài ý muốn như vậy? Ít nhiều tảng đá kia bị rơi vào trong ao, bằngkhông nếu làm người khác bị thương, khi đó mới nghiêm trọng. Có phải vậy haykhông?” Khẩu khí của nàng mang theo vài phần ngọt ngào dụ dỗ, nếu Lâm Diệc Chikhông nói chuyện từ lúc đầu với nàng, hẳn không thể nhận ra đây là nàng.

Lâm Diệc Chi ánh mắt phứctạp nhìn Lâm Cẩn Dung, lẩm bẩm: “Tứ muội muội, ta…… Cũng là muội hiểu ta nhất.”Hắn hiểu được mình xuất thân không bằng người khác, vẫn luôn muốn hòa nhập vớinhi tử của chính thê hai nhà Ngô, Lục, nếu làm tốt tương lại sẽ có trợ lực, mặcdù bọn họ nhìn hắn luôn mang theo chút khinh thường, nhưng hắn không cam lòng,trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận bọn họ, cho nên mới cố ý nói ngoa rằng khốilinh bích thạch này đứng đầu ở Bình Châu, vòng qua các lão gia, đám ma ma trôngcoi vườn, dẫn bọn họ tới nhìn ngắm tảng đá kia. Nhưng tâm tư như vậy, hắn sẽkhông nói với Lâm Cẩn Dung, nếu Lâm Cẩn Dung đã thu xếp lý do cho hắn, hắn cứvậy mà nhận phần tình nghĩa này của nàng, theo cái thang này bước xuống làđược.

Lâm Cẩn Dung hướng hắngật gật đầu, lại mang theo vài phần nghiêm túc của tiểu chủ tử, thấp giọng nói:“Ca ca muốn hỗ trợ là chuyện tốt, nhưng về sau chuyện như vậy ca ca nên thậntrọng hơn, nếu bị bá mẫu cùng các thím nhìn thấy, tất yếu sẽ bị mắng mỏ.” Nàngdừng một chút, tăng thêm ngữ khí nói: “Ca ca cũng nên yêu quý bản thân mình,đừng hơi một chút lại nhảy vào trong ao, nếu nhiễm lạnh bị bệnh thì sẽ thế nào?Bất quá là liên lụy người thân mà thôi.”

Nếu là ngày xưa, Lâm DiệcChi sẽ không đem một tiểu nha đầu như Lâm Cẩn Dung để vào mắt trong lòng, hômnay có chút xấu hổ, cảm thấy nàng nói thập phần có lý, liên lụy người thân,không phải là liên lụy đến mẫu thân của hắn sao? Tam phòng trong gia tộc thấtbại, Đại phòng, Nhị phòng không có việc gì vẫn luôn chèn ép Tam phòng vài câu.Tam phu nhân tức giận, còn không phải sẽ phát tác trên người mẫu thân hắn? Kể cảphụ thân có ở đó, bản thân cũng không thoát khỏi có liên quan. Lâm Diệc Chi gậtđầu, lại lo lắng nói: “Phu nhân nơi đó……”

Lâm Cẩn Dung thân thiếtcười nói: “Ca ca còn không biết sao? Phu nhân tuy tính tình không được tốt cholắm, nhưng cũng hiểu được thị phi. Huynh cứ yên tâm đi đi. Sau đó để di nươngqua nói một tiếng là được.” Hôm nay khách nhân nhiều, mẫu thân cho dù khôngmuốn nể mặt Hoàng di nương, cũng sẽ không quá phận.

Lâm Diệc Chi hoàn toànthả lỏng tâm tình, thật lòng nói với Lâm Cẩn Dung: “Tứ muội muội, mấy ngày nữata có thể theo phụ thân xuất môn, ta sẽ mua tượng đất cho muội, thế nào? Haylà, ta nhìn thấy đồ chơi thú vị nào đó ta sẽ mua cho muội được không?”

Lâm Cẩn Dung cười đến mặtmày loan loan: “Tốt lắm, cám ơn ca ca. Tam tỷ tỷ cùng Thận Chi cũng rất thích.”

Nói đến ấu đệ Lâm ThậnChi, nhi tử của chính thê kia cùng hắn khác nhau như trời với đất, Lâm Diệc Chihơi hơi có chút không được tự nhiên, nhưng lập tức làm bộ dáng đương nhiên hàophóng nói: “Tất nhiên không thể thiếu Tam tỷ cùng Thất đệ.”

Lâm Cẩn Dung hướng hắnvẫy tay: “Ta đây đến phòng của phu nhân trước.” Nàng không trông cậy vào việcLâm Diệc Chi đối tốt với tỷ đệ các nàng thế nào, chỉ hy vọng có thể tận lực bảotrì vẻ ngoài bình thản, không để người khác lấy nương nàng làm cái cớ.

Lâm Diệc Chi lại gọi LâmCẩn Dung: “Tứ muội muội.” Ánh mắt hắn dừng ở trên váy Lâm Cẩn Dung, có chút dodự nói: “Hôm nay nhiều khách nhân, nếu không, muội đổi chân váy khác đi? Tathấy Ngũ muội, Lục muội, Thất muội đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp.”

Lâm Cẩn Dung nao nao, độtnhiên nở nụ cười: “Như vậy là được rồi. Chẳng lẽ ca ca cảm thấy không tốt sao?”Ba đường muội của nàng, tuổi tác xấp xỉ nàng, đều đã đến thời điểm định hônphối, giống như trường hợp lần thọ yến này, vốn là cơ hội để người có tâm chọnlựa, làm sao có thể không trang điểm xinh đẹp cho được? Đặc biệt có Ngô Tươngcùng Lục Giam, Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu chắc chắn thập phần ra sức trang điểmcông phu cho nữ nhi nhà mình. Nhưng nàng thì sao, hoàn toàn không muốn có chútliên quan, nàng thầm nghĩ ngồi nhìn Đại phòng, Nhị phòng vì nam nhân bạc tìnhkia tranh giành không ngớt.

Rốt cuộc Tam phu nhân dùsao tuổi cũng nhỏ hơn lại sơ ý, sẽ không có tâm tư này, vì vậy không có aihướng dẫn nàng…… Lâm Diệc Chi không tiện nói thẳng ra, thấy nàng một bộ dáng ravẻ không sao, cũng chỉ tùy ý nàng, cười gượng nói: “Rất tốt, rất tốt.”

Lâm Cẩn Dung mím môi cườirời đi. Đền đáp, đền đáp, những gì nhân tình cần làm, lúc trước nàng thất bạihiện giờ sẽ không còn gì liên quan? Nhờ điều này nàng đã học được một chút nhântình thế thái.

Lâm Diệc Chi nhìn theoLâm Cẩn Dung, chỉ cảm thấy nàng hôm nay có một tư thái không thể nói rõ, từtrước nàng nhìn hắn chỉ hờ hững, hôm nay nhìn hắn lại thật sự hòa khí. Hắn caumày suy nghĩ thật lâu cũng không thể nắm bắt, liền thầm nghĩ, vô luận như thếnào bản thân được lợi, về sau tuổi càng lớn, nàng có thể vì mình nói lời haytrước mặt phu nhân là tốt rồi, sau này tốn chút công phu giao hảo tốt với nànglà được.

Lâm Cẩn Dung đi qua mộtcây cầu nhỏ, vòng qua hai ba tòa đình đài lầu các, mới đi tới sân viện của LâmTam phu nhân Đào thị, mẫu thân của nàng. Đang định bước vào cửa viện, chợt nghethấy bên trong có người vui cười, tiếng cười thoải mái sang sảng.

Thanh âm đó, không một nữnhân Lâm gia nào có thể cười như vậy! Bởi vì Quế Viên bị mắng vẫn đang tủi thânrầu rĩ không vui mở to mắt nhìn, vui mừng nhìn Lệ Chi nói: “Là Cữu phu nhân!Rốt cuộc người đã tới!”

Lệ Chi thản nhiên nhìnnàng một cái, rũ mắt xuống không nói chuyện. Trong miệng Quế Viên vừa nói tớilà Cữu phu nhân, đúng là thân mợ của Lâm Cẩn Dung, Ngô thị trưởng tẩu của Đàothị, cũng chính là thân cô cô của Ngô Tương. Ngô thị tính cách hoạt bát, ra tayhào phóng, mỗi lần thấy các chất nhi bên ngoại luôn tặng lễ vật, ngay cả bọnnha hoàn bên người cũng được thưởng, vì vậy Quế Viên không khỏi hưng phấn.Nhưng vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy cũng quá hạ giá rồi, người khôngbiết, còn tưởng rằng Lâm gia nghèo khổ, ngay cả bọn hạ nhân cũng nịnh bợ nhàkhác. Lệ Chi nghĩ như thế.

Lâm Cẩn Dung trên mặtcũng tươi cười, cước bộ nhanh hơn vội vàng đi vào. Nàng thật tâm thích người mợnày, tính tình hoạt bát hào phóng không nói tới, hiếm có chính là tâm tínhthiện lương, từ đầu tới cuối, vẫn đối với tỷ đệ các nàng rất tốt. Nhà mẹ đẻchính là cột sống của nữ tử xuất giá, trong khoảng thời gian tăm tối gian nankia, nếu không phải có cậu mợ chống đỡ, mẫu thân chỉ sợ đã sớm ngã xuống, chỉtiếc mợ thân mình không khỏe, ra đi quá sớm. Lúc này có thể gặp lại mợ, nàngsao lại không cao hứng?