Thế Hôn

Chương 18: Phong ba 1



Lại nói cặp song sinh sau khi ra khỏi rừng trúc, mộttrước một sau chạy vào chỗ xem diễn, Lâm Thất lệ đầy mặt, nức nở gọi một tiếng“Tổ mẫu”, liền chui đầu vào trong lòng Lâm lão thái thái cũng không ngẩng lênnữa, Lâm lão thái thái xem diễn đang mê mẩn, chợt thấy nàng như thế, không khỏibị hù nhảy dựng, liên thanh nói: “Đây là làm sao vậy?”

Cặp song sinh rất biết cách cáo trạng, Lâm Thất khôngnói một lời, chỉ ôm Lâm lão thái thái khóc lóc không ngừng, liền hấp dẫn ánhmắt toàn trường, khiến mọi người chú ý.

Sau đó Lâm Lục theo đuôi mà vào, trộm dò xét nhìn Đàothị nhỏ giọng nói: “Lục Ngũ ca cho Thất đệ một con chim quốc, Thất muội chưathấy bao giờ nên tò mò, muốn tới gần để nhìn một cái, Thất đệ không cho cònngồi bệt xuống đất khóc lóc, ta khuyên hai câu, Tứ tỷ liền mắng Thất muội và tavô lễ, muốn chúng ta nhận lỗi trước Thất đệ, nếu không sẽ động thủ đánh Thấtmuội. Trước mặt ca ca hai nhà Lục, Ngô, ta sợ sự tình náo loạn, liền nói haicâu khuyên nhủ ý muốn tức sự ninh nhân, nào biết Lục Ngũ ca liền nhảy ra mắngchúng ta không quy củ, là nữ nhân chết dẫm, tương lai không có một ai muốn lấyvề……” Nói xong liền cúi đầu, ủy khuất nắm góc áo, hai giọt nước mắt trong vắtrơi xuống, một bộ dạng vừa khổ sở vừa thẹn thùng đến cực điểm

Nàng vừa nói xong, Lâm Thất liền khóc lớn hơn nữa, tựanhư bị ai đó lấy dao đâm vào người vậy.

Lâm lão thái thái nhíu lông mày, Lâm Ngọc Trân đangcùng Lâm Nhị phu nhân nói giỡn cũng dừng lại, đau lòng nhìn về phía ái nữ, lạikhông có ý tốt nhìn về phía Đào thị.

Đào thị cũng nhướn mày, lập tức định nói rằng nữ nhicủa nàng không phải người không phân rõ phải trái, rõ ràng là cặp song sinh vuoan giá họa, vừa hé miệng chưa kịp lên tiếng, đã bị Ngô thị đè lên cánh tay,thấp giọng nói: “Đừng xúc động, trước nhìn xem tình huống thế nào rồi nói sau.”

Xuân Nha theo sát phía sau cũng đi đến, ở bên tai Đàothị nhẹ giọng nói vài câu. Đào thị nghe chân tướng rõ ràng, lại giận tím mặt,thầm nghĩ Nhị phòng thật sự khinh người quá đáng, đầu tiên người làm mẫu thânkhông tích đức, làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, không biết thu liễmkhiến Lâm Cẩn Dung bị khiếp sợ, tiếp theo nữ nhi của nàng ta còn dám đối vớiLâm Thận Chi động thủ, giờ phút này trước mặt mọi người cố tình phá hủy danh dựcủa Lâm Cẩn Dung, muốn nhẫn cũng không thể nhẫn nhịn nổi, thật sự muốn pháthỏa. Thấy tình thế không ổn, Lâm Cẩn Âm cùng Ngô thị mỗi người một bên gắt gaođè lại, thấp giọng khuyên giải an ủi.

Ngô thị nói thầm: “Ngươi đừng phân không rõ nặng nhẹ,đây là trường hợp nào chứ? Nháo loạn thì bản thân dù có lý cũng biến thành vôlý.”

Lâm Cẩn Âm thì nói: “Tổ mẫu không phải còn chưa nói gìsao? Giờ phút này khiến tổ mẫu mất mặt vẫn là cặp song sinh, trước nên nhẫnnhịn xem thế nào, tứ muội tính tình mềm mại biết lễ nghĩa mọi người ai cũngbiết.”

Đào thị cố gắng nhịn, trên trán gân xanh đều nổi lên,chung quy tận lực áp chế cỗ lửa giận, thấp giọng cười lạnh: “Ta thật muốn xemcác nàng sẽ nháo thế nào?”

Lục gia Nhị phu nhân Tống thị (mẫu thân của Lục Kinhvà Lục Luân) ngồi ởmột bên nghe xong cười gượng nói: “Lục Ngũ tiểu tử hỗn đản này, sao lại khôngbiết đúng mực như vậy?” Lập tức vươn tay nâng Lâm Thất dậy, dùng khăn lụa củamình lau lệ cho nàng: “Đến đây, tiểu thư ngoan của ta, nước mắt của một tiểuthư khuê các rất quý giá, đừng hơi một tí là khóc lóc, đừng chấp nhặt với tiểutử hỗn đản kia. Ta sẽ thay con thu thập tiểu tử hỗn đản kia, bảo hắn nhận lỗiđể con hết giận.”

Lục Luân dù có tiếng bất hảo, nhưng lời này thật sựkhó nghe đến cực điểm, có điều Lâm lão thái thái vẫn rất phong độ cười kháchkhí nói: “Đừng trách bọn họ, tiểu hài tử vui đùa, nổi nóng nói vài ba câu thấtlễ, tất nhiên lúc nói ra cũng không nghĩ nhiều, đều là lời vô tâm, sao có thểcho là thực?”

Lâm Đại phu nhân Chu thị cũng cười: “Đúng vậy, đúngvậy, tiểu hài tử cãi nhau là chuyện rất bình thường. Nếu chuyện nào cũng phảiphán xét rõ ràng, ta thấy tốt nhất là chúng ta chuyện gì cũng đừng làm!” Cóchút ba phải, ý tứ hy vọng mọi chuyện không được giải quyết.

Đào thị nếu là người thông minh, nên tiến lên cúi đầuphục tùng, kiểm điểm nói vài câu nhu thuận, nhưng nàng luôn cho rằng bản thânmình mới đúng, ngồi tại đó phụng phịu không nói được một lời.

Lâm Nhị phu nhân không cam lòng liếc Đào thị một cái,hờn giận trách cứ cặp song sinh: “Hai người các con cũng không hiểu chuyện. Hômnay là ngày mừng thọ của tổ mẫu, có gì ủy khuất không thể để sau hay sao? Khôngnên làm ầm ĩ trước mặt các khách nhân! Một chút đúng mực đều không có, bản thânlà một tiểu thư mà giờ thành bộ dạng gì đây, không sợ người khác chê cười haysao! Còn không đi xuống rửa mặt chải đầu? Rửa mặt chải đầu xong ở trong phòngsao chép nữ giới, không chép đủ một trăm lần không cho phép ra ngoài!” Không hềphân trần đã gọi nha hoàn bên người của cặp song sinh đỡ hai người lui xuống,sau đó đứng dậy cùng Lâm lão thái thái và mọi người nhận lỗi: “Đều là thiếpthân giáo dục nữ nhi không chu toàn, khiến lão thái thái ưu phiền, khiến các vịtrưởng bối bằng hữu tỷ muội chê cười.”

“Thôi, các nàng biết sai là được rồi.” Lâm lão tháithái ha ha cười, gương mặt đầy nếp nhăn quay đầu nói với các tỷ muội: “Thật sựkhiến các vị chê cười, trong nhà tiểu hài tử nhiều, đúng là hay nghịch ngợm gâysự. Dù là quản giáo nghiêm khắc, nhiều lúc khó có thể ép buộc bọn họ!”

Mọi người cười cười, đều nói Lâm gia gia giáo kỳ thậtrất nghiêm khắc, có điều hài tử nhỏ tuổi, thiên tính hoạt bát, cần phải từ từmài giũa. Còn nói hài tử nhà mình cũng rất ngỗ nghịch, so sánh với chuyện nàyquả thực chỉ có hơn chớ không kém, ai ngày bé mà không nghịch ngợm như vậy? Mọingười đều khiêm tốn mấy câu, vì thế sự tình này trôi qua hòa thuận vui vẻ, mọingười tiếp tục xem diễn uống trà.

Lâm Cẩn Âm thì lo lắng thật sự, tổ mẫu nhà mình trọngnhất mặt mũi, bình thường lại cưng chiều Nhị phòng cùng cặp song sinh, cặp songsinh này nháo loạn, Nhị bá mẫu nhìn thì công chính nghiêm minh, kì thực rắp tâmác độc, mẫu thân của mình từ trước đến nay chưa bao giờ biết thể hiện nhúnnhường tùy theo hoàn cảnh, chỉ sợ trong lòng Lâm lão thái thái đang rất khóchịu. Thất đệ thật ra tuổi nhỏ nhất lại là tôn tử sẽ không bị trách cứ, Tứ muộisợ rằng không thể tránh khỏi bị trách phạt. Vì thế còn có chút đứng ngồi khôngyên, chỉ hận không thể chạy nhanh xuống tìm Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thận Chi, bảobọn họ đừng lên lầu nữa, né tránh trận bão tố này, nhưng thấy người Nhị phòngchặt chẽ nhìn mấy người Tam phòng, muốn đi cũng không dễ.

Đang lúc đứng ngồi không yên, Hoàng di nương thiện tâmhiểu ý thấp giọng nói: “Tam tiểu thư, để ta đi nhìn thử xem.” Trong lòng nàngnghĩ đến Lâm Diệc Chi, chỉ sợ Lâm Diệc Chi không cẩn thận cũng liên lụy, dùtrong việc này không có liên quan, vẫn chọc giận phu nhân cùng các đích nữ,nàng phải nhân cơ hội an bài một phen mới thỏa đáng. Nàng biết, chuyện lúctrước của Lâm Diệc Chi chưa được hoàn toàn giải quyết, con người vốn sinh tồntrong kẽ hở, vốn không chuyện nhàn hạ mà không phải dùng đến mánh lới, dù saotrước tiên cũng phải lo lắng chu toàn.

Lâm Cẩn Âm mặc dù không tin tưởng nàng lắm, nhưng cũngkhông còn biện pháp nào khác, liền cười nói: “Làm phiền di nương, thỉnh dinương bảo hai người tạm thời né tránh trước, đừng đến đây khiến mọi người mấtvui.” Sau đó lại đánh mắt ra hiệu cho nha hoàn Sơn Trà bên người, Sơn Trà liềntươi cười nâng đỡ Hoàng di nương: “Di nương, bệnh người còn chưa hết hẳn, nô tỳđỡ người đi nghỉ.”

Hoàng di nương cười, cũng không tức giận, được Sơn Tràthân ái nhiệt tình dẫn xuống lầu tìm Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thận Chi.

Mọi người chăm chú xem diễn, thừa dịp thời điểm thưởngbạc cho đội tạp kịch, Lâm lão thái thái đứng dậy thay quần áo, quả nhiên saingười gọi Đào thị đến, cau mày bình tĩnh thản nhiên nói: “Tứ nha đầu không phảibị bệnh sao? Sao không ở trong phòng dưỡng bệnh, hoặc là ngồi yên ở đây xemdiễn, lại mang theo Thất đệ náo loạn? Nàng là trưởng tỷ, đệ đệ muội muội có lỗigì thì phải khuyên nhủ ngăn đón, ngược lại lại đứng đầu chuyện này. Đã sắp đếntuổi cập kê, còn cùng Lục Ngũ tiểu tử hỗn đản kia ở chung một chỗ, làm ra mấychuyện vô liêm sỉ này, nói mấy lời xấu xa khó nghe làm bại hoại khuê danh củamuội muội, tỷ muội bị người khác nhục nhã, chẳng lẽ nàng còn thể diện sao? Nửađiểm cũng không khuyên nhủ, khiến người khác chê cười Lâm gia! Ngươi gọi nàngcách xa Lục Ngũ cho ta, rồi tới gặp Lục nha đầu, Thất nha đầu nhận lỗi, tỷ tỷmuội muội thân ái cùng đi tới đây, ngồi xuống nói chuyện, việc này cũng coi nhưđược giải quyết.”

Lòng người sao có thể thiên vị như vậy? Không hỏi xanhđỏ trắng đen liền nhận định là lỗi của hai tỷ đệ nhà mình? Lâm lão thái tháicũng nói Lục Ngũ bất hảo, chẳng lẽ Lâm Cẩn Dung còn có thể sai sử xúi giục hắnmắng mỏ cặp song sinh hay sao? Thật sự là chê cười! Dù thế nào Lâm Cẩn Dungtính tình vốn là nhu nhược, nếu không vì thấy đệ đệ yêu quý bị bắt nạt sao cógan lớn động thân bước ra? Rõ ràng là vô tội, lại bắt nàng đi nhận lỗi với cặpsong sinh, về sau chỉ sợ Nhị phòng càng dẫm đạp lên nữ nhân của Tam phòng mấtthôi! Trong nhà hạ nhân ai mà không nịnh ngọt người có quyền thế mà khinhthường người thế yếu? Chủ tử yếu đuối cũng bị khinh bỉ! Nàng kiên quyết khôngđáp ứng!

Đào thị chỉ cảm thấy huyệt thái dương giựt giựt hốthoảng, nâng mắt nhìn Lâm lão thái thái cứng ngắc nói: “Bà bà minh giám, Tứ nhađầu từ trước đến nay tính tình yếu đuối nhàn tĩnh, Thận Chi tuổi lại nhỏ, nàodám sinh sự? Lục Ngũ bất hảo ai ai cũng biết, các tiểu thư bình thường đại mônkhông ra nhị môn không mại (ý chỉ luôn ở trong phủ kín cổng caotường, ít khi xuất môn), cùng biểu ca biểu muội thân thíchgặp mặt số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, sao có thể cùng hắn gây sựbắt nạt người? Lại làm sao có thể quản khách nhân nói những gì? Rõ ràng là Lụctiểu thư cùng Thất tiểu thư khinh người quá đáng, người ngoài không nhẫn nhịn được,mới tự rước lấy nhục! Dựa vào cái gì bắt Tứ nha đầu nhận lỗi trước các nàng?Chẳng lẽ bắt tỷ đệ bọn nó bị mắng cũng không biết đáp lại, bị đánh cũng khôngbiết hoàn trả, có ủy khuất cũng phải nhẫn nhịn vì đại cục, mới có phong phạmcủa trưởng tỷ? Nhị tẩu là chất nữ ruột thịt của người, nhưng nữ nhi của ta cũnglà tôn nữ ruột thịt của người! Người sao có thể chỉ nhìn một phía liền nhậnđịnh là lỗi của bọn nó?! Thật không công bằng!”

“Ta không công bằng?! Đào gia nuôi dưỡng nữ nhi thậtngoan! Ngươi nói ta bất công, không ưu ái mẫu tử các ngươi? Giống như ngươi mụcvô tôn trưởng (trong mắt không có trưởng bối), đốivới mọi chuyện đều tranh cường bao che khuyết điểm, ác ngôn ác ngữ, thì có nănglực dạy dỗ ra nữ nhi thế nào! Ta là muốn tỷ muội bọn nó hòa thuận, giữ lại thểdiện, bất quá chỉ nhún nhường một chút, chuyện trôi qua Tứ nha đầu vẫn đượclợi, ta chẳng lẽ không phải muốn tốt cho bọn nó?” Lâm lão thái thái bị Đào thịnói cho nghẹn hơi, trước mặt hạ nhân vẫn phải giữ chút quy củ, ngữ khí cũngcàng trở nên nghiêm khắc.

Đào thị cười lạnh nói: “Muốn tốt sao, chính là bấtcông khiến người khác không thuận mắt.”

“Ngươi mục vô tôn trưởng, thật đúng là nghiệp chướngmà, để ta thay phụ thân, mẫu thân ngươi giáo huấn ngươi!” Lâm lão thái thái nổigiận đùng đùng giơ quải trượng lên hướng về phía Đào thị.

Tính tình của Đào thị luôn là vậy, rõ ràng là một câukhẩu thị tâm phi mềm mại có thể khiến chuyện trôi qua êm đẹp, vì sao mỗi lầnđều cố tình ăn nói gay gắt khiến mọi chuyện không thể thu xếp.