Thế Hôn

Chương 12: Cốt nhục 3



Lâm Cẩn Dung ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, biết rằng cặpsong sinh sẽ không chỉ nói về một chuyện như vậy. Cặp tỷ muội này kế thừa bảntính của Nhị bá mẫu La thị, mặt ngọt tâm khổ, không cần nói tới Ngũ tiểu thư,bản thân nàng cũng đã ăn qua vài lần chịu khổ trên tay hai vị tiểu thư này. Tuytrong chuyện hôm nay đã xảy ra một vài chi tiết không giống với kiếp trước,nhưng đại khái cũng không thay đổi, nhất định là Ngũ tiểu thư bị cặp song sinhtỷ muội này liên thủ bắt nạt.

Nàng hơi hơi suy nghĩ, lộ ra mỉm cười ngọt ngào, hướngtới Ngũ tiểu thư ngoắc gọi: “Ngũ muội muội……”

Lâm Ngũ tiểu thư bị tỷ muội song sinh xa lánh, bị cáctrưởng bối bỏ qua mà thương tâm, chợt nghe thấy thanh âm ngọt ngào này, ánh mắtnhất thời sáng lên, giống như lơ đãng đụng phải người Lâm Thất tiểu thư mộtcái, cười hì hì hướng Lâm Cẩn Dung đi tới: “Tam tỷ, Tứ tỷ, Vân muội muội.”

Lâm Thất bị va chạm, thiếu chút nữa bổ nhào vào tronglòng Lâm Ngọc Trân, khó khăn dựa vào tay Lâm Lục tiểu thư mới đứng được vữngvàng, hung tợn quay đầu, chỉ nhìn thấy Lâm Ngũ tiểu thư vừa mới xoay người, mặcdù không cam lòng, nhưng nề hà trước mặt khách nhân không tiện phát tác, lại nởrộ ra tươi cười sáng lạn, như không có việc gì quay đầu tiếp tục lấy lòng Lâmlão thái thái cùng Lâm Ngọc Trân.

Lâm ngũ đi về phía này, chuyện thứ nhất không phảicùng tỷ muội Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Dung thân thiết chào hỏi, mà thân ái nóng bỏngcầm lấy cánh tay Lục Vân, cúi đầu thưởng thức túi thêu bên hông của nàng, cườinói: “Vân muội muội, hoa sen trên túi này thực tinh xảo, là muội thêu sao?”Cũng không đợi Lục Vân trả lời, liền tự nói: “Ta sớm nghe người ta nói quá, nữhồng của muội vô cùng tốt, là danh gia ở Giang Nam, không hề thô kệch giống nhưta, lúc nào rảnh, muội nên chỉ giáo ta một chút a.”

Tiểu cô nương mười một tuổi, có ai không thích đượcngười khác khen ngợi chứ? Lục Vân quả nhiên che miệng lại cười khẽ: “Ngũ biểutỷ khen ta quá lời rồi, thứ này tuy là ta tự tay làm, nhưng nào được như tỷnói?” Hai người một người thổi phồng, một người thích thú, rất nhanh liền điđến một chỗ yên lặng khác nói chuyện.

Cuối cùng đã đuổi được Lục Vân đi, Lâm Cẩn Dung nhẹnhàng thở ra một hơi. Vốn là cùng một người, cùng một sự việc, nhưng bởi vì tâmtình không giống nhau, lại cảm thấy tư vị hoàn toàn khác biệt. Nàng không khỏinảy sinh một nghi vấn, năm đó, nàng căn bản không hiểu thủ đoạn mấy tỷ muội nàylấy lòng khoe mẽ, a dua nịnh bợ, làm việc chỉ bằng trực giác. Nàng như vậy saolại được Lâm Ngọc Trân ưu ái đây? Huống chi Đào thị đối với Lâm Ngọc Trân cũngkhông thuận mắt. Không nghĩ ra, thật sự không thể nghĩ ra a.

Có điều nàng cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này,đầu lưỡi đau đớn tùy thời tùy chỗ đều đang nhắc nhở nàng, không thể để xảy raviệc như kiếp trước, Lâm Ngũ các nàng thích tranh thì cứ tranh đi, tranh cànghăng càng tốt. Nàng nhẹ nhàng cười, cũng thả lỏng tinh thần, tùy ý nghe Lâm CẩnÂm nói chuyện, ôm Lâm Thận Chi, lặng lẽ ngồi vào bên cạnh Đào thị cùng Ngô thị,yên lặng xem náo nhiệt.

Lần chúc thọ này của Lâm lão thái thái cực kỳ náonhiệt, có rất nhiều bằng hữu thân thích đến dự, thời gian trôi qua, trong sảnhđường hoà thuận vui vẻ, khách nhân càng ngày càng nhiều, dần dần còn có vẻ hơichật chội, ngay cả tỷ đệ Lâm Cẩn Dung đều đứng dậy nhường chỗ, đứng ở một bên.

Đào thị thấy thế, không khỏi nhíu mày nói: “Làm cái gìvậy? Vốn định đến đâu dự tiệc thì nên dẫn đến đó chứ, vì sao đều dẫn mọi ngườitới sảnh đường này vậy? Nơi này đâu có chỗ cho nhiều người chứ?” Liền hỏi XuânNha: “Giờ nào rồi?”

Xuân Nha nói: “Đã là giờ Tỵ.”

Đào thị liền gật gật đầu: “Cũng sắp đến giờ rồi.”

Đang nói, chỉ thấy Lâm gia Đại phu nhân Chu thị cùngNhị phu nhân La thị một thân ngăn nắp, sóng vai nhau đi vào, tươi cười thi lễvới mọi người, đa tạ mọi người đến chúc thọ Lâm lão thái thái, sau đó thỉnh mọingười ra ngoài ngồi vào vị trí xem diễn. Sau đó Chu thị dẫn đường đãi khách, Lathị cùng Lâm Ngọc Trân một trái một phải nâng đỡ Lâm lão thái thái, ba tỷ muộiLâm Ngũ cùng đi với Lục Vân, cao hứng phấn chấn vây quanh Lâm lão thái thái,vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, rất náo nhiệt.

Đào thị giống như người dư thừa, chỉ yên lặng đi theophía sau, mẫu thân như thế, ba tỷ đệ Lâm Cẩn Dung tất nhiên cũng yên lặng đitheo phía sau nàng, vừa nhìn qua đã thấy, Tam phòng giống như bị ngăn cách vắngvẻ ở một bên vậy. Ngô thị không khỏi khẽ nhíu mày, liền trách Đào thị: “Ngàynhư thế này, muội cũng không đi giúp hai tẩu tử quản lý, ở trước mặt bà bà hiếukính một chút hay sao?”

Đào thị hèn mọn nhìn hai tẩu tử của mình liếc mắt mộtcái, thản nhiên nói: “Các nàng có khả năng vui cười chào đón, cứ để các nànglàm, mà cũng khiến lão thái thái vui mừng. Ta thì sao, lười giao tiếp náonhiệt, chỉ muốn càng thanh nhàn càng tốt.”

Ngô thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muội nha!Muội cho dù không vì chính mình suy nghĩ, cũng nên vì mấy hài tử mà suy nghĩ.”

Đào thị cười lạnh một tiếng: “Ai có thể đối xử với bọnnó thế nào? Bọn nó chính là tiểu thư thiếu gia của chính thê Lâm gia!” Nói đếnđây, lại lo sợ nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, phẫn hận thở dài. Phía saukhông có chỗ dựa, nàng có thể thế nào đây? Muốn thay nữ nhi công đạo cũng khôngcó khả năng. Nhưng kêu nàng nịnh nọt lấy lòng như vậy nàng không làm được, bàbà vốn không thích nàng, mà nàng cũng không thích bà bà.

Trong lòng cảm động, Lâm Cẩn Dung thật ra có thể lýgiải tâm tình của Đào thị giờ phút này, nàng cười hì hì nói: “Ta mới khôngthích cùng bọn họ giao tiếp, ta thích đi theo nương và mợ.”

Đang nói, chỉ thấy Ngũ tiểu thư nhẹ nhàng hô mộttiếng, tiếp theo đứng lại, có nha hoàn thay nàng đi tìm hài, hóa ra hài củanàng không biết bị ai trong hai tỷ muội song sinh đá văng. Thời gian bị trìhoãn, Ngũ tiểu thư bị đoàn người bỏ lại phía sau, vì thế đứng tại chỗ nước mắtlưng tròng đánh nha hoàn Tín Nhi bên người để xả giận.

Đại phu nhân Chu thị đang dẫn khách phía trước nghethấy thanh âm liền quay đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn cặp song sinh cùng Nhị phunhân La thị một cái, rồi nghiêm khắc trừng mắt với Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thưlập tức thu hồi nắm tay, ủy khuất đứng ở nơi đó, vừa không dám khóc, vừa khôngdám nháo, chỉ có thể ủy khuất thút thít, đến mức đầu vai run run, Tín Nhi thấpgiọng khuyên nhủ hai câu, bị nàng hung trừng một cái, sợ tới mức không dám hérăng nữa.

Lâm Ngọc Trân giống như lơ đãng quay đầu nhìn lướt qua,lại làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, quay đầu đi, cười hì hì cùng Lâm lão tháithái cùng La thị nói chuyện. Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, có vài phần hiểuthấu, Lâm Ngọc Trân nhìn như cái gì cũng không quản, kỳ thật luôn luôn yên lặngquan sát đức hạnh của các nàng, không khỏi còn có vài phần kinh tâm, với biểuhiện của cặp tỷ muội song sinh và Lâm Ngũ tiểu thư, bản thân chỉ trốn ở một gócchắc chắn cũng không ổn.

Đào thị có chút vui sướng khi người gặp họa, nâng nângcằm, thấp giọng nói với Ngô thị: “Nhìn xem, nhiều người giành một cái bánhđây.” Tuy Lục Giam kia xác thực rất khá, nhưng Nhị phòng cùng Đại phòng cũngquá nóng nảy rồi, nữ nhi tuổi còn nhỏ, đã dạy các nàng trước mặt người kháctranh giành rõ ràng như vậy, tỷ muội hỗ trợ, lúc này nhìn thì có vẻ tốt đẹp,nhưng lâu dài đối với nữ nhi có gì ưu việt chứ? Tiểu thư khuê các, là giáodưỡng như thế này sao? Tuy nói tính tình của nàng hỏa bạo, nhưng nhân phẩm củanàng so với những người này cao thượng hơn nhiều, nữ nhi của nàng không mất quycủ, lại văn tĩnh nhu thuận.

Ngô thị tất nhiên cũng biết đính ước của hai nhà LâmLục, nghe vậy lại nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, từ chối lên tiếng cho ýkiến.

Hoàng di nương vẫn không lên tiếng, giống như ngườitàng hình giờ phút này nhẹ nhàng đẩy Lâm Cẩn Dung một cái, cười nói: “Ngũ tiểuthư rốt cuộc tuổi còn nhỏ, để Tứ tiểu thư đi khuyên nhủ là được rồi.”

Hoàng di nương lúc này cũng là ý tốt, một tiểu cônương điêu ngoa bốc đồng vừa khóc vừa hậm hực, Lâm Cẩn Dung đến dỗ dành, hìnhtượng ôn nhu có hiểu biết cứ vậy mà biểu lộ. Nhưng Lâm Cẩn Dung không hề cảmkích, điều nàng sợ nhất chính là lọt vào mắt của Lâm Ngọc Trân, chỉ nghiêng đầucười: “Nàng đang nổi nóng, ta đi chỉ sợ ngược lại sẽ bị nàng mắng.”

Lâm Cẩn Âm là đại tỷ, liền cười nói: “Ta đây đi dỗ,làm cho người ta nhìn thấy mà chê cười cũng không tốt.” Lập tức tiến lên nắmlấy tay Lâm Ngũ tiểu thư, thấp giọng khuyên nhủ vài câu, Lâm Ngũ liền lau lệ,ngoan ngoãn đi theo tỷ đệ Lâm Cẩn Âm.

Phía sau Hoàng di nương thể hiện ưu điểm của mình,nàng nhẹ nhàng nói vài câu ôn ôn nhu nhu, liền đem Lâm Ngũ tiểu thư đang nínkhóc mỉm cười, vui mừng, dụi dụi mắt nói: “Cũng là mấy người tốt. Không giốngngười khác……” Tín Nhi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nàng đành ngậm miệng lại, vẻmặt phẫn hận, dùng sức chà chà chân.

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy đôi hài vàng nhạt mặt trên thêuhoa tinh xảo của Lâm Ngũ bị dẫm bẩn, tất cả đều là dấu chân, cũng hiểu được cặpsong sinh kia đã quá đáng, lại thầm nghĩ, nếu các nàng biết được, nam nhân màcác nàng đang tranh đoạt thực chất chỉ có vậy, các nàng còn có thể bất chấptình nghĩa tỷ muội như thế này nữa hay không?

Đã thấy Lâm Ngũ tròng mắt vòng vo chuyển, nhẹ nhàngnắm tay nàng, dán bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ đã gặp Lục gia Nhịbiểu ca chưa?”

Lâm Cẩn Dung yên lặng nhìn Lâm Ngũ, Lâm Ngũ một ngườiđơn đả độc đấu đấu không lại cặp song sinh, hẳn muốn kéo nàng tới hỗ trợ.

Đây là một cơ hội.

Nếu chỉ trốn tránh thì thật sự không ổn, như vậy nàngcũng chỉ có hai con đường có thể đi. Thứ nhất là cực lực thúc đẩy một trong bađường muội cùng Lục Giam đạt thành cửa hôn nhân này, chỉ cần thuận thế làmtheo, không cần tiêu phí nhiều khí lực; Thứ hai là khiến Lâm Ngọc Trân hoặc làLục Giam ghét bỏ mình, điều này cần mưu kế tinh tế sâu xa, còn phải tự mình mạohiểm.

Đi con đường nào đây? Lâm Cẩn Dung vô ý thức nắm chặttay thành quyền. Không hề nghi ngờ, con đường đầu tiên là an toàn hữu hiệunhất. Dù sao chỉ cần nàng không tranh đoạt Lục Giam, trong ba đường muội tấtnhiên sẽ có một người phải gả đi, kết quả đều giống nhau . Dù sao tâm cơ của bađường muội so với nàng cũng lợi hại hơn, cha mẹ cũng có thế lực, các nàng gả đisẽ không phải chịu khổ như mình. Nàng chỉ cần đáp ứng Lâm ngũ, tìm cơ hội nhẹnhàng thúc đẩy…… Nàng liền nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, an nhàncả đời), không cần phải lo lắng đề phòng nữa.

“Tứ tỷ! Ta đang hỏi tỷ đó! Rốt cuộc đã gặp hắn chưaa?” Ngũ tiểu thư thấy Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm mình, chậm chạp không đáp,không khỏi có chút xấu hổ, nghĩ chắc hẳn tâm tư của mình đã bị người khác nhìnthấu.

Ngũ tiểu thư xấu hổ, Lâm Cẩn Dung trong lòng đang tínhtoán có chút chột dạ, cả kinh thốt ra: “Đã gặp.”

Bộ dạng quái dị như vậy, hay là Tứ tỷ cũng coi trọngLục Giam? Lâm Ngũ mị ánh mắt, hoài nghi tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Cẩn Dung,sau đó khóe môi lộ ra tươi cười mang ý tứ “Bị ta nắm thóp”, chỉ vào Lâm CẩnDung nói: “Hừ hừ…… Ta biết tỷ có một bí mật…… Còn không mau mau thanh thật khaira!”

Suy bụng ta ra bụng người, Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cườinói: “Ta không biết ta thì có bí mật gì, Ngũ muội nói ra cho ta nghe thử mộtchút?”