Thê Hiền Phu Quý

Chương 53: Ngoại truyện 1



"Tấn hoàng tử, đây không phải sự thật!" Thiếu niên Chử Vân Phi không dám tin nhìn Tấn hoàng tử, hắn hoàn toàn không thể tin được những lời hắn vừa nghe được toàn bộ.

Trong mắt Tấn hoàng tử không hề nhẫn nại, nhưng vẫn nói lại, "Vân Phi, hiện tại ngươi chạy nhanh về nhà, để cho đệ đệ hoặc là mẫu thân ngươi chạy trốn đi, nếu chậm trễ thêm một chút, thì không kịp nữa rồi."

Chử Vân Phi nán lại một lát, rất nhanh phản ứng kịp, "Hoàng tử đại ân, Vân Phi vĩnh viễn nhớ ở trong tâm."

Dứt lời, hắn nhanh tìm cung bài, trở lại Chử gia.

"...Hoàng Thượng lập tức liền hạ chỉ xét nhà diệt tộc, phụ thân, xin người, mang theo mẫu thân, chúng ta đi thôi..." Chử Vân Phi quỳ trên mặt đất, khổ sở cầu xin (chính đang) phụ thân đang quay lưng về phía mình.

Trấn Quốc Công do dự một chút, thân là võ tướng bất khuất, ông ưỡn ngực thẳng lưng, "Ta sẽ không đi! Vân Phi, việc này không thể là sự thật, hoàng thượng sẽ không ra tay ngoan độc như vậy, mẫu thân con cũng coi như là biểu muội của hoàng thượng, ta với hoàng thượng cùng làm bạn khi bé, loại tình cảm này, hoàng thượng sẽ không thể không để ý."

ChửVân Phi kinh hãi, lời nói của Tấn hoàng tử vẫn văng vẳng bên tai.

"..Phu nhân Trấn Quốc Công vốn nên vào cung làm phi, lại cùng Trấn Quốc Công đính hôn cự tuyệt phụ hoàng, phụ hoàng là người có thù tất báo, thù này trong lòng nhiều năm... Trấn Quốc Công công cao chấn chủ, danh tiếng với người dân rất có trọng lượng..."

Còn có một canh giờ nữa người của hoàng đế đã đến rồi, hắn lại dập đầu một cái, da đầu đều đã chảy máu ra, hắn khổ sở cầu xin phụ thân, cũng cầu xin mẫu thân nãy giờ không nói gì.

Thần sắc Trấn Quốc Công lạnh lùng, ông không tin, ông muốn đánh cuộc một lần, hoàng thượng không hồ đồ, lại càng sẽ không đối với ông như vậy!

Phu nhân Quốc Công giật mình, rốt cuộc cũng lên tiếng, "Nếu Phi nhi đã nói như vậy, vậy con... Mang đệ đệ đi chơi một lát đi...."

Chử Vân Phi cầu xin, vẫn không lấy được đáp án của mẫu thân, hắn cắn răng một cái, ra ngoài tìm đệ đệ ruột của mình.

...

"Đến phủ Tấn hoàng tử sao?"

Chử Vân Phi toàn thân chật vật, trong mắt phong hàn. cả nhà Chử gia bị diệt, hắn được người của Chử gia cứu đi, trốn gần một năm mới dám xuất hiện, hoàng đế đã chết bất đắc kỳ tử, thái tử kế vị, Tấn hoàng tử bị phái đến biên quan, hắn muốn vì dang nghĩa Chử gia đứng lên, đệ đệ đã được an bài tốt, hắn sẽ sống thật tốt, vì bản thân mình, vì Chử gia mà sống sót.

Ba năm sau.

"Vân Phi, ta cần ngươi làm giúp ta một chuyện." Tấn hoàng tử ngồi ở giữa sân, khẽ ngẩng đầu, ánh sán mặt trời chiếu trên mặt hắn, có một loại sức lực làm ấm áp lòng người.

"Thỉnh điện hạ phân phó." Chử Vân Phi trầm ổn nói.

Tấn hoàng tử hơi hí mắt, "An Dương ở trong cung, ta cần một người đi chăm sóc nàng, còn có... Một tháng sau, tam tiểu thư Lương gia vào cung làm phi."

Trong lòng Chử Vân Phi căng thẳng, tam tiểu thư Lương gia... sớm đã định là phi của Tấn hoàng tử, đã đính ước, đơn giản là Tân hoàng yêu cầu Tấn hoàng tử vì tiên đế giữ đạo hiếu ba năm, hôn sự mới trì hoãn lại. Lại không nghĩ rằng...

“Ta muốn ngươi giúp nàng, sống sót! Nói cho nàng, ta chỉ muốn nàng còn sống!" Tấn hoàng tử nói chua xót, lại ẩn chứa một cỗ cảm xúc mãnh liệt.

Hai mươi ngày sau, An Dương công chúa vào điện, thêm một người gọi là thị vệ Y Phi.

Chử Vân Phi nhìn thấy trước mắt là một tiểu công chúa chỉ biết khóc lóc, chỉ cảm thấy đau đầu. Bất quá chỉ là váy bị dính dơ liền khóc thành như vậy, bất quá...

Đám người kia gặp cao đè thấp! Cũng dám thất lễ với An Dương công chúa, ngày nào đó Tấn hoàng tử nếu được đăng ngôi hoàng đế, thứ đầu tiên hắn sẽ không tha cho đoàn ác phụ này!

"Ngươi giúp ta canh cửa có được hay không?" Giọng nói mềm dẽo vang lên, hắn hơi nghiêng đầu, thấy An Dương công chúa sợ hãi nhìn hắn.

"Ta sợ có người..."

Hắn hiểu rõ, mẹ đẻ của An Dương công chúa và Tấn hoàng tử đã qua đời, nàng là con tin của hoàng thượng đối với Tần hoàng tử, tuy là công chứa, cũng không được coi trọng, quan trọng hơn là, nàng đã qua mười tuổi, đã biết đến chuyện khuê phòng, nhưng lại cứ hết sức xảo quyệt, ở Thọ Dương Cung này, lại luôn có a miêu a cẩu "vô ý" xông tới. Lần trước nếu không phải hắn sớm phát hiện, cái tên tiểu tử thúi chết tiệt kia đã có thể xông vào tẩm cung của nàng.

Chử Vân Phi gật đầu, trên mặt An Dương công chúa lập tức vui mừng, vừa bước vào cửa, nàng lại chuyển sang nhút nhát.

"Ngươi không cần tránh ra..." 

Ngay cả một giấc ngủ trưa cũng phải rất gian nan đề phòng! Nhìn dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng, tâm tình Chử Vân Phi cũng mềm lòng, "Yên tâm".

Hai chữ vô cùng đơn giản liền đổi lấy nụ cười tươi tắn của nàng, rất nhanh, nàng yên tâm vào tẩm điện, mà Chử Vân Phi, lại đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng không tự giác bắt đầu nhu hòa.

Tam tiểu thư Lương gia muốn vào cung, hắn được mệnh lệnh Tấn hoàng tử, muốn đến nói cho Lương tam tiểu thư, vì chuyện này, hắn không thể không trốn vào bên trong Phương Hoa Điện trước khi Lương tam tiểu thư vào, chỉ đợi Lương tam tiểu thư bước vào, hắn có thể nắm chắc cơ hội đem lời nói chuyển cho Lương tam tiểu thư.

Nhưng mà chuyện kế tiếp ngoài dự kiến của hắn, Lương tam tiểu thư thực sự bị hoàng đế kéo vào, đúng, là kéo, nắm tóc kéo vào.

Hắn không dám làm xằng, chỗ hắn tránh né có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong điện, nhưng chỉ cần vừa động, hắn cũng sẽ bị phát hiện.

Vẻ mặt Lương tam tiểu thư đầy dứt khoát: "Ta sống chết cũng không làm phi tử của ngươi! Ta vốn là phi của Tấn hoàng tử, ngươi cướp đoạt đệ muội, hôn quân!"

Hoàng đế tát một cái, trên mặt xuất hiện hung dữ, "Ngươi nghĩ rằng ta muốn nhìn thấy ngươi? Nếu như ngươi không phải là nữ nhân của hắn, ta cũng thực không muốn loại tiện nhân không biết tốt xấu như ngươi!Phụ hoàng muốn truyền ngôi cho hắn sao? Rất tiếc, ta mới đúng là thái tử! Hắn dựa vào cái gì! Ngươi không phải muốn làm phi sao? Ta thành toàn cho ngươi!"

Chuyện tiếp theo hắn không đành lòng nhìn, hắn phải nhẫn, tất cả mọi người phải nhẫn! Thấy gã hoàng đế này, trong đầu hắn nhớ đến tiên đế và hắn ta cùng một bộ dáng, hai người đàn ông, thật không quả là hổ phụ sinh hổ tử! Thái tử không hổ là nhi tử hoàng đế tự mình nuôi lớn! Phụ thân giết cả nhà hắn, người con đoạt thê tử của đệ đệ, thật sự là một hoàng gia tốt!

Hoàng đế xong việc dừng lại, Lương tam tiểu thư người như khúc gỗ, hoàng đế cười gằn, Chử Vân Phi chợt lóe lên, trong lòng hắn thầm kêu không tốt, lại không kịp ngăn lại, Lương tam tiểu thư đã giơ cây trâm đâm tới.

Hoàng đế là người đã học qua võ thật, một chiêu liền chế trụ Lương tam tiểu thư, trong giây lát, Lương tam tiểu thư đã nằm xuống mất hồn.

Chử Vân Phi nhìn rõ ràng, cây trâm kia, là Tấn hoàng tử đưa cho Lương tam tiểu thư làm vật đính ước.

Giờ phút này, nó lại đâm sâu vào ngực Lương tam tiểu thư, máu tươi đỏ sẫm từ ngực Lương tam tiểu thư chảy ra, chảy qua cái bụng trắng noãn trượt xuống lòng bàn chân.

Chử Vân Phi chớp mắt thất thần, đây là dùng máu rửa sạch nổi áp bức và lăng nhục của bản thân sao? Nhưng mà Lương tam tiểu thư, người có biết, Tấn hoàng tử hy vọng người còn sống.

Liền thất thần như vậy, chân Chử Vân Phi hơi động, phát ra một tiếng động, liền bại lộ nơi Chử Vân Phi trốn.

"Người nào?"

Hoàng đế kinh sợ, Chử Vân Phi một đá một cước làm tắt nến, hướng về phía hoàng đế tung một chiêu, từ cửa sổ bổ nhào ra ngoài.

Trong cung một mảnh hoảng loạn, Lương phi mới tiến cung bị khích khách ám sát, hoàng đế hạ lệnh nghiêm khắc lục soát khắp cung, Chử Vân Phi vài lần né tránh, mới bỏ chạy về Thọ Dương cung.

Mới vừa bỏ chạy về Thọ Dương cung, Chử Vân Phi chưa kịp thay đổi y phục dạ hành, đã bị người ở ngoài gõ cửa. Trong cung mọi người sợ gây chuyện, cửa cung rất nhanh được mở, Chử Vân Phi dưới tình thế cấp bách đành phải đi vào tẩm điện của An Dương công chúa .

Biết được muốn bắt thích khách, nhóm người trong cung cực kỳ khẩn trương, cũng không sao, hằng năm đều có một hai lần như vậy, bọn họ sớm đã thành thói quen rồi.

Tất cả Thọ Dương cung, chỉ có tẩm điện của An Dương công chúa là chưa lục soát, quan binh cầm đầu nhìn lướt qua, nhất thời quát lạnh.

"Thị vệ thủ điện đâu?"

Hắn nói, chính là Chử Vân Phi.

Két...Cửa bị mở ra, An Dương công chúa sợ hãi đi tới, quan binh cầm đầu ánh mắt chợt lóe, làm bộ làm tịch cúi đầu thi lễ, ồn ào liền muốn lục soát tẩm điện.

Loại tình cảnh này ở trong cung đã từng xuất hiện, gặp ái phi hoặc công chúa không được  sủng ái, lấy cớ lục soát một lần, chẳng lẽ không rơi ra một chút tiền bạc, người ta có thể có cớ hội vơ vét một chút tài sản.

Ngày thường An Dương công chúa rất nhát gan, hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu, chắn ở cửa tẩm điện, liền không cho người đi vào, quan binh cầm đầu không thấy Chử Vân Phi đâu, vốn có mộ chút hoài nghi, giờ thấy An Dương công chúa vậy, liền càng hoài nghi hơn rồi.

Hai người sóng đôi khiến cho không khí ngày càng cứng, đúng lúc này, Chử Vân Phi người đầy mùi rượi, đôi má đỏ bừng xuất hiện từ cánh cửa, thấy tình huống này, hắn vẫn sửng sốt một chút.

Công chúa, phi tử không được sủng ái bên cạnh thường có tiểu nhân lười biếng, quan binh cầm đầu hỏi đại khái một lúc, xác định không có điểm đáng ngờ, cực kỳ khó chịu đi ra ngoài.

Ngày thứ hai, hoàng thượng bởi vì việc nhỏ, giận dữ mắng chửi An Dương công chúa.

Cứ như vậy, An Dương công chúa ngày càng không dễ chịu.

Phần ăn mỗi ngày, cũng vốn cực kỳ hà khắc hai món một canh giảm còn chỉ một canh, Thọ Dương cung cũng có chút người không cần tâm, đồ ăn bưng lên nhiều khi đã lạnh lẽo.

Cải trắng là cải trắng bình thường, đậu hủ thì chỉ có chút mẩu vụn, Chử Vân Phi nhìn thịt kho tàu trong phòng mình, một khối cá viên lớn và canh, không để ý  đến người bưng đồ ăn mặt đỏ bừng, vẫn đuổi người ra ngoài một mình trở về phòng.

Ban đêm, Chử Vân Phi đem đồ ăn đến chỗ An Dương công chúa, từ nay về sau, hắn ăn đậu hủ trắng, nàng ăn thịt kho tàu.

Ban ngày trong cung không hề tịch mịch, đối với một công chúa bị người bỏ đi mà nói, ngày cũng có chút dài lâu, bất tri bất giác, nàng cũng mười lăm tuổi rồi.

Không biết là may mắn hay vẫn là bất hạnh, bởi vì bị hoàng đế lãng quên, hôn sự của nàng cũng bị người quên đi, trong cung chỉ cần người hiểu chuyện một chút, đều biết giá trị tồn tại của nàng, không ai nguyện ý bởi vì loại người này mà trở mặt với hoàng đế, hôn sự của nàng liền bị trì hoãn xuống như vậy.

Đồng thời, cơ sở ngầm của Tấn hoàng tử ở trong cung đã xong, đã có lực lượng đủ mạnh có thể bảo trụ công chúa An Dương bình an, mà hắn, cũng nên trở lại bên cạnh Tấn hoàng tử rồi.

Đêm trước khi rời đi, nàng ru rú trong lòng hắn.

"Chàng không đi có được hay không?"

Chử Vân Phi vuốt ve máy tóc dài của nàng, "Ta phải đi."

"Nhưng mà ta sợ..." An Dương công chúa vẫn nhát gan như vậy, hay mắt đẫm lệ, một mình nàng thật sự không ứng phó dược.

Chử Vân Phi nhìn dáng vẻ cua nàng, bức bản thân mình hạ quyết tâm,"Mặc kệ phát sinh chuyện gì, An Dương, ta chỉ muốn nàng còn sống, còn sống chờ ta cứu nàng, biết không? Phải sống!"

Trong cung mấy năm nay, các loại thủ đoạn  ngấm ngầm hay công khai khó lòng phòng bị, hắn giông như Tấn hoàng tử năm đó, biết rõ con đường phía trước không còn năng lực bảo vệ người con gái mình yêu, chỉ duy nhất một hy vọng, chính là nàng có thể còn sống.