Thế Giới Nhỏ - Cận Sắc Ivy

Chương 25: Phiên ngoại 02. Đèn cảm ứng trong hành lang đã hư từ lâu, vật nghiệp vẫn chưa đến sửa. Ông chủ nhà sát vách…



Ngoại truyện hai: đã lâu không gặp.

Đèn cảm ứng trong hành lang đã hư từ lâu, vật nghiệp vẫn chưa đến sửa. Mỗi lần người đàn ông nhà sát vách về vào ban đêm vì muốn đèn sáng lên đều cố hết sức mà giẫm, sau đó mới có thể nhắm ngay ổ khoá mở cửa.

Tối hôm đó, âm thanh dùng giày da nặng nề đạp sàn của người đàn ông lại đúng hẹn mà vang lên, vừa lúc Thư Khánh Bồi hoàn thành phần tài liệu cuối cùng, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường đã gần một giờ sáng. Người đang ngủ say trên giường vẫn không nhúc nhích, hắn tắt đèn nằm xuống, lại nghe thấy sát vách truyền đến tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng bên đó, ngay sau đó, đi kèm với âm thanh đập đồ là tiếng khóc của phụ nữ.

Người bên cạnh hiển nhiên bị đánh thức, trở mình qua, nửa mê nửa tỉnh hỏi: “…Sao vậy?”

“Không có gì, cặp vợ chồng nhỏ bên sát vách cãi nhau,” hắn đứng dậy đóng cửa phòng ngủ, lúc nằm lại trên giường thuận tay kéo người kia qua rồi ôm chặt, “Ngủ đi.”

Hai ngày nay Lý Trạch Niên đã rất bận rộn với phòng trưng bày tranh, dựa vào người đàn ông bên cạnh, rất nhanh liền không lên tiếng. Khánh Bồi nhắm mắt lại, cũng đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Trong bóng tối im lặng không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng hít thở liên tục của hai người.

Trong giấc mơ lộn xộn, hắn dường như xuyên qua khoảng thời gian xa xôi ấy, một lần nữa trở lại sân trường vừa quen thuộc vừa xa lạ: sân bóng rổ bị ánh nắng và nước mưa giội rửa từng centimet không biết bao nhiêu lần cho đến khi bạc màu; hành lang ký túc xá thật dài, lối đi mờ mờ; mỗi tầng chỉ có chín bậc thang; còn có bóng lưng thon dài trước cửa bước chân thong thả chờ hắn —— năm ấy, bọn họ hai mươi hai tuổi, cậu lần đầu tiên chúc mừng sinh nhật hắn, hắn lần đầu tiên hôn trộm lên môi cậu.

Vài năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Có ai chưa từng trải qua những năm tháng khờ dại? Nhưng nếu nói tuổi thanh xuân không hối hận, được đánh bóng trong vài năm, thì thay vào đó, là mỗi một ngày bình thản trong cuộc sống đều tầm thường. Đáng quý chính là, luôn có người vẫn kiên trì.

Thư Khánh Bồi đã không còn viết tiểu thuyết nữa, nhưng Lý Trạch Niên lại chưa từng từ bỏ việc vẽ tranh. Mà bọn họ cũng không hề từ bỏ lẫn nhau, vẫn ở trong toà nhà cũ, năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, Lý Trạch Niên chuyển từ lầu dưới lên lầu trên ở. Bọn họ cũng sẽ làm ra một số chuyện nhỏ vô nghĩa không vui, hiếm khi chọc giận Trạch Niên, Khánh Bồi sẽ tới đường Thọ Hỉ mua bánh rán cho cậu ăn; ngược lại, nếu cậu sai, sau khi bình tĩnh sẽ chủ động lấy lòng.

Thế nhưng, không phải ai cũng may mắn như bọn họ. Giống như hai người sát vách yêu nhau tám năm, sau đó bước vào cung điện ‘người yêu mẫu mực’ của hôn nhân, hôm nay lại vì những chuyện củi gạo dầu muối trong sinh hoạt mà chỉ trích lẫn nhau, thậm chí sáng sớm còn đập đồ dùng trong nhà rồi gào thét với người kia.

Sáng hôm sau, thấy khuôn mặt tiều tuỵ của bà chủ nhà sát vách trong thang máy, Khánh Bồi chỉ có thể lúng túng gật đầu chào hỏi, sau đó quay đầu sang chỗ khác không nhìn mặt bà ấy nữa.

Rót một ly trà nóng trong phòng nước ở công ty, di động nhận được tin nhắn của Lý Trạch Niên, nói buổi tối phải ở lại phòng trưng bày trễ một chút. Khánh Bồi trả lời cậu: Nếu kịp thì tối đến đón cậu.

Gần đây hai người bọn họ rất bận rộn, Lý Trạch Niên đang chuẩn bị cho một buổi triển lãm tác phẩm cho hoạ sĩ mới, sẽ trưng bày tác phẩm đương đại của mười hoạ sĩ trẻ, trong đó có một phần của cậu, đây là lần đầu tiên cậu thật sự tham gia vào buổi triển lãm có ý nghĩa; còn Thư Khánh Bồi vì chuẩn bị công tác cho cuộc họp thường niên vô cùng quan trọng trong năm nay; chờ đến tối thuận lợi kết thúc hoạt động, mới có thể thở phào một cái.

Nơi tổ chức hội nghị đã chọn là một quán rượu cấp sao. Chiều, các công ty cao cấp của mỗi ngành và nhân viên truyền thông đều lần lượt có mặt. Thỉnh thoảng gặp được vài người quen thuộc trong nghề, khó tránh khỏi khoe khoang với nhau, khách sáo vài câu. Khánh Bồi vốn không thích những việc này, sau khi nghỉ ngơi và trao đổi danh thiếp với một vài người xa lạ, liền lấy đồ uống trốn ra khoảng sân nhỏ bên ngoài hóng mát.

“Giám đốc Vương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Nào có nào có, Dương tiên sinh hậu sinh khả uý.”

Đúng lúc gặp hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau trong sân, đây vốn không phải là chuyện gì mới mẻ, mà chỉ là bóng dáng của một người trong đó quá quen thuộc. Lúc bắt tay với người đàn ông y nhẹ nhàng lễ độ, tuy rằng không thấy mặt của y, nhưng Khánh Bồi gần như đã xác nhận được, biết nhau nhiều năm như vậy, hắn sẽ không nhìn lầm. Vội vã muốn đi tới tìm ra kết quả, nhưng lại thấy hai người một trước một sau đi về phía hội trường chính, rất nhanh lẫn vào trong đám người nhốn nháo.

Mấy năm trước, y thay đổi tất cả cách thức liên lạc, điện thoại, email, thậm chí ngay cả chỗ ở, những tin tức liên quan tới y, cũng chỉ vẻn vẹn đến từ vài người bạn cùng phòng thân thiết lúc học đại học. Chỉ nghe nói sau khi tốt nghiệp y tìm một công việc bình thường, hơn hai năm trước đây có tham gia họp lớp một lần, sau đó gần như không liên hệ thân thiết với ai nữa.

Trong WC nam của quán rượu cấp sao, Khánh Bồi đứng cạnh cửa, nhìn y vốc nước lên rửa mặt, sau đó rút khăn giấy ra lau. Lúc mở mắt, y nhìn thấy hắn qua gương, nhất thời dừng lại động tác trên tay, sau đó, nặn ra một nụ cười đã lâu không thấy: “Lâu rồi không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Bọn họ ai cũng không ngờ, lần đầu tiên gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp lại là ở WC quán rượu.

Hơn năm năm, Dương Sinh hình như cũng không thay đổi chút gì, lúc cười rộ lên vẫn đẹp mắt như vậy. Râu trên cằm được cạo sạch sẽ, vẫn giống như cậu sinh viên năm đó không đi học nhưng lại rất ưu tú. Hồi trung học, bọn họ cùng trường; bây giờ, bọn họ cùng nghề.

Không ăn những món ăn thịnh soạn của quán rượu cấp sao, mà lại cố ý tìm một quán nhỏ ven đường. Giống như có một bụng những lời muốn nói ra, nhưng không biết bắt đầu như thế nào.

Hai người gọi một bàn thức ăn, Khánh Bồi vừa định gọi rượu, người ngồi đối diện lại lên tiếng, “Không không, tớ không uống.”

“Không phải đó chứ?” Khánh Bồi giả vờ trêu chọc.

“Thật sự không uống, tới cai thuốc lẫn rượu lâu rồi.”

Quán ăn mở máy sưởi nên có chút oi bức, Dương Sinh kéo kéo caravat, hời hợt nói ra cuộc sống của mình trong vài năm nay với Khánh Bồi: Công việc trong hai năm sau khi tốt nghiệp, sau đó từ chức, tiếp tục tự học tiếng Pháp, sau đó tới Lyon(*) học thương mại, sau khi trở về trong năm tiếp tục làm việc ở thành phố H, lần này đặc biệt đại diện cho công ty tham dự cuộc họp.

“Vậy sau này cậu tính làm gì? Vẫn ở lại đó sao?”

Y lấy đũa gắp đồ ăn trong chén, trước sau vẫn không nhúc nhích, thật lâu mới bỏ vào miệng, sau đó nở nụ cười gian xảo như trước đây: “Còn cách nào đâu, công việc mà.”

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, từ so hạng điểm số thời cao trung, thẳng đến nhớ lại phố mỹ thực ở làng đại học. Gần đây nghe nói chỗ đó phải phá đi xây dựng lại, vẩn cảm thấy buồn bã.

Dương Sinh không nói cho Khánh Bồi biết, mấy hôm trước về đây, một mình ngồi tàu điện hết nửa tiếng tìm đến quán ăn thích nhất của những năm trước. Mì lạnh của tiệm đó vẫn là cái mùi vị ấy, một chút cũng không đổi. Y mặc âu phục ngồi trong một cửa tiệm vừa nhỏ vừa bẩn, nhìn bề mặt sạch sẽ của vách tường trắng bóng, hết lần này đến lần khác bị sinh viên vẽ graffiti chằng chịt. Cái này, cũng có một phần của y.

Cố gắng kiềm chế lâu như vậy, cả hai bên đều cố gắng không vào trọng tâm của chuyện đó, nhưng đúng là vẫn có người chịu thua trước. Dương Sinh cong cong mắt mở miệng, “Còn cậu, gần đây thế nào?”

“Rất tốt,” Khánh Bồi chợt không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ cúi đầu hiểu rõ mà cười một tiếng, “Cậu ấy cũng vô cùng tốt, vẫn còn vẽ tranh, hai ngày nữa có triển lãm tranh của cậu ấy ở bảo tàng Nghệ thuật đương đại, dù là liên kết triển lãm với người khác nhưng vẫn rất vui, hai ngày nay vì buổi triển lãm này mà bận không tưởng nổi.” Còn muốn biết gì nữa?

Người đối diện cúi đầu ăn cơm nhìn không ra biểu cảm gì, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống khiến đường viền mặt dường như cũng mềm mại hơn.

“Hôm nào cùng hẹn nhau ăn cơm đi,” Dương Sinh vẫn im lặng nghe, mãi cho đến khi nghe Khánh Bồi nói: “Cậu ấy chắc cũng rất muốn gặp cậu một chút.”

Y ngẩng đầu bật cười, trong ngực lại giống như bị chém một dao: Làm sao cậu ấy còn muốn gặp tớ?

“Điên quá, tớ ngày mai liền đi. Cùng lắm thì lần sau quay về gọi cho cậu rồi hẹn nhau, dù sao cũng còn cơ hội.”

Lúc bữa cơm kết thúc, Khánh Bồi nhận được điện thoại của Lý Trạch Niên, trước khi nghe, hắn theo bản năng nhìn về phía Dương Sinh, chỉ thấy người ngồi đối diện lắc đầu với mình.

Vì thế, hắn nhận điện thoại như mọi lần: “Alô?… Ừm, bên mình ổn… Tới đón cậu sao?”

Thừa dịp Khánh Bồi đang nói chuyện điện thoại, Dương Sinh đến quầy tính tiền. Mở ví tiền ra lấy hai tờ giấy bạc, sau khi lấy tiền thừa liền nhanh chóng đóng lại. Không ai chú ý đến, cách ngăn của cái ví đen, có để một chiếc nhẫn bạc, vùng viền bên ngoài đã bị oxi hoá thành màu kim loại.

Đêm nay, Khánh Bồi kéo Trạch Niên đi bộ một mạch về nhà, bất ngờ phát hiện đèn cảm ứng trong lối đi đã sửa xong.

Lý Trạch Niên tắm xong, ngồi trên ghế salon sửa móng chân. Khánh Bồi mở máy sưởi trong phòng ngủ rồi cầm khăn lông khô ra phía sau lưng lau tóc cho cậu.

Da tay của cậu rất trắng, Khánh Bồi còn nhớ, lúc trước mắt cá chân trái cậu bị thương, dưỡng hơn nửa năm mới được, còn để lại một vết sẹo rất đậm. Thế nhưng năm năm, sau khi liên tục dùng gừng ngâm giấm trắng xoa, gần như đã không nhìn ra vết sẹo nữa.

“Đúng rồi, nghe nói phố mỹ thực ở làng đại học bị phá?”

“Thật sao? Khi nào?” hình như tâm trạng Lý Trạch Niên rất tốt, vừa khom người cắt móng tay vừa hỏi.

“Không lâu đâu. Nói tiếp, sau tốt nghiệp mình cũng không còn ăn được mì lạnh và cơm đùi gà ngon như thế nữa. Cậu còn nhớ cửa tiệm kia không?”

“Nhớ chứ…”

Lý Trạch Niên dừng lại, giống như thật sự nhớ lại cái gì đó.

Động tác trên tay Khánh Bồi cũng dần dần ngừng lại, vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thấy Lý Trạch Niên quay đầu sang cười với hắn: “Khi nào lại đi ăn lần nữa xem sao?”

Tuy rằng cuối cùng, bọn họ vẫn không thể kịp đến cửa tiệm đó trước khi nó bị dỡ đi, nhưng đêm đó Khánh Bồi nhìn thấy nụ cười của Lý Trạch Niên, đột nhiên cảm giác rất an tâm.

Trước khi đi, Dương Sinh tới xem triển lãm tranh.

Mặc dù đã qua vài năm, nhưng y vẫn quen thuộc như thế. Trong phòng triển lãm rộng lớn, cho dù không có chỉ dẫn lẫn giới thiệu tác giả, y cũng có thể liếc mắt liền nhận ra tác phẩm của cậu.

Y cũng giống như mỗi một quan khách bình thường ở đây, mặc bộ quần áo cùng với đôi giày bình thường nhất, để kiểu tóc đơn giản và gọn gàng. Cho nên, không ai chú ý tới y, không ai để ý đến, có một người đàn ông trẻ tuổi dừng lại rất lâu trước một tác phẩm, không bỏ đi được.

Bức tranh đó, là tác phẩm trong thời còn đi học của một hoạ sĩ trẻ tham gia triển lãm lần này. Tác phẩm được đề tên là 《 mùa hè đẹp nhất 》, những hình khối đơn giản giao nhau, tượng trưng cho tính chất mà miêu tả hình dáng của ly rượu và bàn cờ vua, trừu tượng và khó hiểu. Phong cách tác phẩm và ý nghĩa hình thái này nọ, người đàn ông không hề hiểu, nhưng y từ trong bức tranh nhìn thấy được bóng dáng người yêu sâu đậm vào năm hai mươi tuổi mà mình đã vụt mất, y vẫn nhớ rõ cậu từng nói với y, những ước mơ trong tương lai ——

“Thật sự hi vọng rằng sau này có người có thể uống rượu chơi cờ với mình qua mỗi một mùa hè.”

Y chợt nhớ tới một mùa hè đã qua, dáng vẻ bọn họ ngồi sâu bên trong một cửa tiệm ăn mì lạnh. Y lấy ra một cây viết từ trong túi, viết một câu tiếng Pháp lên tường. Lý Trạch Niên vừa khinh thường trêu đùa, “Xuỳ, giỏi lắm, mình không thèm biết” vừa âm thầm nhớ lại về tra google, cuối cùng hiểu ra là một lời yêu, khoé miệng cũng cong hết lên, nhưng vẻ mặt lại chán ghét nói màu mè gần chết.

Y một mình quay lại, ăn xong một chén mì lạnh, sau đó lấy bút ra, đặt bút dưới câu đó, nắn nắn nót nót viết thêm một câu.

Mặc dù, lời xin lỗi và hối hận không nói ra khỏi miệng này rất nhanh sẽ tiêu tan cùng với gạch đá và cát bụi, nhưng y biết rõ, người này nhất định sẽ tha thứ cho y. Bởi vì từ bỏ, cho nên tha thứ.

Giờ khắc này đối mặt với bức tranh thật lớn, Dương Sinh như có thể thấy được một Lý Trạch Niên hoàn toàn mới đang đứng trước mặt mình, thản nhiên như thường mà nói: “Đã lâu không gặp, Sinh Sinh.”

“Sorry baby, for the stupid things I wish I didn ‘t do but I do to you.” (Xin lỗi em yêu, xin lỗi vì những điều ngu ngốc anh ước gì mình không làm ra nhưng lại làm thế với em.)

——

CHÚ THÍCH

Lyon: là thành phố toạ lạc ở phía đông nam nước Pháp,là nơi hợp lưu của 2 con sông là sông Rhône và sông Saône. Lyon là tỉnh lỵ của tỉnh Rhône, thuộc vùng hành chính Rhône-Alpes của nước Pháp. Trong tiếng Pháp người dân Lyon được gọi là Lyonnais. (Wiki)—HẾT—