Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 47



Cho dù giờ phút này mây đen che lấp ánh trăng, chỉ có ánh đèn ở nơi không xa còn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, nhưng Ngôn Dụ lại cảm thấy tâm trạng của cô, giống như ngày đó tỉnh dậy trong xe đắm chìm trong ánh mặt trời.

Lời của anh Thành Thực, giống như mặt trời ấm áp, chiếu sáng trái tim cô.

Anh đang nói cho cô biết, anh không trách cô.

Nhưng Ngôn Dụ lại có một câu, luôn muốn nói với anh, rốt cuộc cô đi tới, ôm lấy anh trai cô. Người anh trai năm đó cõng cô đi trên đường núi, năm đó dẫn cô bay nhảy hái quả dại trong núi, năm đó nắm tay cô đưa cô đi học.

"Anh ơi, em xin lỗi."

Dù cho anh không trách em, nhưng em vẫn muốn nói với anh rằng, em xin lỗi.

Thành Thực đưa tay ôm cô vào lòng, họ đã chia cách nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể không cố kỵ gì mà ôm lấy nhau.

Sau đó nói một tiếng, thật nhớ em (anh).

"Đừng khóc, thành mặt mèo hết rồi này," Thành Thực cúi đầu nhìn cô, cười nói.

Ngôn Dụ bị anh nói vậy, thì nín khóc.

Thành Thực lấy khăn tay trong túi ra, đây là thói quen nhiều năm của anh, anh lau nước mắt cho Ngôn Dụ, dịu dàng nói: "Về nhà thôi."

Xe Ngôn Dụ đậu ở phía trước, sau khi hai người lên xe, Ngôn Dụ nghe theo chỉ dẫn của anh, thuận đường đi về trước, có lẽ lái mười phút thì dừng lại ở một tiểu khu.

Cổng tiểu khu rất sơ sài, cổng rất hẹp, cũng có thanh chắn.

Lúc này chỗ bảo vệ cổng lại sáng đèn, thấy có xe đến, bảo vệ đi ra.

"Chú Liễu, phiền chú mở cửa một chút ạ," Thành Thực hạ kính xe bên ghế lái phụ xuống, khách sáo nói với chú bảo vệ.

Chú Liễu vừa thấy là Thành Thực, thì đặc biệt vui vẻ nói: "Là bác sĩ Thành về đấy à."

Ông khom người nhìn Ngôn Dụ lái xe, giống như nhìn thấy chuyện gì khó lường. Nhưng Thành Thực lại cười nói trước: "Chú Liễu, đây là em gái cháu, vừa từ nước ngoài về."

"Em gái à," chú Liễu không ngờ anh còn có em gái, nên vui vẻ hơn: "Khó trách tướng mạo giống cháu đến vậy, nhưng thật xinh đẹp nha."

Ngôn Dụ hơi nhướng mày, phải biết cô không bật đèn xe, cho nên trong xe tối thui.

Thị lực ông chú này tốt thật, còn có thể nhìn ra bộ dáng cô xinh đẹp nữa cơ đấy.

Đến khi chú Liễu đi vào mở thanh chắn, Ngôn Dụ lái xe vào tiểu khu. Tiểu khu này vừa nhìn chính là nhà phá dở và tái định cư, điều kiện không tính là tốt, trên con đường chính của tiểu khu đều có xe đậu, may mà kỹ thuật lái xe của Ngôn Dụ cũng xem như không tệ, nếu không thật sự phải va quệt rồi.

Lái thẳng vào trong hai ba phút, Thành Thực chỉ tòa nhà bên cạnh nói, "Là chỗ này."

Ngôn Dụ dừng xe lại, Thành Thực đẩy cửa định xuống xe, Ngôn Dụ đột nhiên mở miệng: "Anh, hôm nay em đưa anh đến đây thôi, ngày khác em lại đến thăm anh và mẹ."

Cô nói có hơi lo lắng, còn có hơi sợ hãi.

Loại sợ hãi kia không giống khi đối mặt với Thành Thực, ngay cả bàn tay đang nắm vô lăng của cô cũng trắng bệch.

"Em," Thành Thực suy nghĩ, thả nhẹ giọng hỏi: "Không muốn gặp mẹ?"

"Không phải ạ," Ngôn Dụ liền phủ nhận.

Không phải không muốn, mà là không dám.

**

Lúc Ngôn Dụ nghe thấy Thành Thực phải cắt chân, thì thật sự muốn điên, cô ôm Mạnh Trọng Khâm ra sức gọi: "Bố ơi, bố cứu anh Thành Thực, bố cứu anh ấy đi, đừng để họ cắt chân anh ấy mà bố. Bố ơi, bố......"

Mạnh Trọng Khâm ôm cô, ra sức an ủi: "Được được được, bố cứu cậu ấy, bố nhất định sẽ cứu cậu ấy."

Đêm đó, chuyên gia khoa xương giỏi nhất Bắc Kinh được mời đến.

Họ ngồi ngoài phòng phẫu thuật, ngay cả Tống Uyển cũng chạy đến. Bà vừa kết thúc buổi biểu diễn, thì nhận được điện thoại của thư ký Mạnh Trọng Khâm, đến khi đến bệnh viện, bà nhìn Mạnh Trọng Khâm ôm Ngôn Dụ người đầy máu trong lòng, giật mình suýt nữa thất hồn lạc phách.

Họ ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật nguyên một đêm.

Ngôn Dụ không dám chớp mắt, cứ thế nhìn đèn phòng phẫu thuật, giống như đang đợi một giây sau nó có thể tắt, nhưng lại sợ một giây sau nó tắt thật.

Ngọn đèn kia giống như một thanh đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu cô.

Đao sáng bức người, mũi kiếm sắc bén.

Tùy thời đều có thể rơi xuống, đâm vào lòng cô.

Ngay cả Mạnh Trọng Khâm và Tống Uyển cũng không dám bảo cô đi nghỉ, họ đều cùng Ngôn Dụ im lặng canh giữ ở cửa. Phẫu thuật tiến hành đúng ba mươi lăm tiếng đồng hồ, nửa chừng thậm chí đã đổi vài nhóm bác sĩ.

Ngay cả Mạnh Trọng Khâm cũng không ngờ, Ngôn Dụ yếu đuối như vậy, lại có thể kiên cường đến thế.

Họ thậm chí không dám bảo cô rời đi, chỉ muốn bảo cô đi đến phòng bệnh nằm nghỉ một chút, cô cũng kiên quyết không đồng ý. Nín thở, một câu không nói, nhưng ai dám động đến cô, thì ánh mắt đỏ ngầu của cô cũng có thể ăn thịt người đó.

Bởi vì chân Thành Thực tùy thời đều phải cắt bỏ, ca phẫu thuật này cần phải do người thân của anh ký tên.

Trên thế gian này, chân chính có thể ký tên cho Thành Thực, chỉ có một người.

Hôm sau mẹ Thành chạy đến, là thư ký Mạnh Trọng Khâm tự mình đi sân bay đón người.

Đây là lần thứ hai Mạnh Trọng Khâm và Tống Uyển gặp được người phụ nữ này, một người phụ nữ làm họ áy náy. Năm đó sau khi họ biết được chuyện ôm nhầm con, bèn đi đến Thành gia tìm Ngôn Dụ. Họ nói chuyện này cho bà biết, người phụ nữ trong núi không biết chữ này, nắm chặt tờ giấy trong tay, hồi lâu mới hỏi: "Vậy con gái tôi đâu?"

Ai cũng không biết con gái bà đã đi đâu, Mạnh Thanh Bắc cũng không phải con gái bà.

Trước khi đi, Mạnh Trọng Khâm cho bà một tấm thẻ, bên trong có mười vạn. Vốn bà không cần, cuối cùng Mạnh Trọng Khâm cứ nhét cho bà. Vốn tưởng bà đã nhận, nhưng lúc Ngôn Dụ về Bắc Kinh thu dọn hành lý của mình, thì tìm được tấm thẻ này trong túi xách cô.

Lần này, gặp được bà lần nữa, đã già đi không ít.

Trên người bà mặc một bộ đồ giặt hơi trắng, trên chân là một đôi giày da đế bằng màu đen, mái tóc đã hơi bạc, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng nhiều thêm không ít.

Lúc thư ký dẫn bà đến, mẹ Thành ngỡ ngàng nhìn họ, sau đó tầm mắt rơi trên người Ngôn Dụ.

"Anh trai con thế nào," mẹ Thành nói chuyện, mang theo giọng quê đặc sệt.

Nhưng vừa mở miệng đã khiến Ngôn Dụ đỏ vành mắt, cô nắm chặt vạt áo mình, một chữ cũng không nói ra được.

Cô không dám nói cho mẹ biết, anh trai là vì cứu cô, mới bị tai nạn.

Cô cũng không dám nói cho bà biết, chân anh rất có khả năng không thể giữ lại được.

"Quả Quả," mẹ Thành lại gọi cô.

Bà không biết cô bây giờ tên Ngôn Dụ, trong mắt bà, cô vẫn là Quả Quả.

Vào giây phút này, trong phòng phẫu thuật bỗng có người đi ra, ông ấy đi thẳng đến trước mặt Mạnh Trọng Khâm, bất đắc dĩ nói: "Chân thật sự không có cách nào giữ lại được, phải làm phẫu thuật cắt bỏ, người nhà đến chưa?"

Đây là bác sĩ mổ chính, Mạnh Trọng Khâm đã dùng quan hệ riêng mời ông ấy đến, chính là hy vọng có thể giữ được chân của Thành Thực.

Mẹ Thành sững sờ, bà nghe hiểu tiếng phổ thông, nhưng bà không nghe hiểu lời vị này nói.

Lúc bác sĩ cầm giấy phẫu thuật bảo mẹ Thành ký tên, bà ngỡ ngàng nhìn bác sĩ hỏi: "Tiên sinh, chân con trai tôi thật sự không được ư?"

Một người mẹ nửa đầu bạc trắng, khuôn mặt bất lực lại mù mờ nhìn đối phương.

Cho dù là bác sĩ đã quen thấy sinh tử, cũng có chút không thể nhịn.

Ai cũng không biết, người mẹ ngàn dặm xa xôi chạy đến gặp con trai mình này, việc đầu tiên làm, lại là ký giấy phẫu thuật cắt chân cho con trai.

Sau khi bác sĩ cầm giấy phẫu thuật đi, cả hành lang chìm vào yên lặng đến đáng sợ.

Mạnh Trọng Khâm biết chuyện này từ đầu đến cuối phải nói rõ ràng, liền nói lại quá trình sự việc cho mẹ Thành biết. Tài xế gây chuyện đã bị bắt, không chỉ mỗi Thành Thực, mà còn có hai người nữa bị thương.

Nhưng ông còn chưa nói xong, mẹ Thành luôn đứng ở đó, chợt đi đến trước mặt Ngôn Dụ đang đứng bên cạnh Tống Uyển, giơ tay cho cô một bạt tai.

Cái bạt tai này, đánh Ngôn Dụ nghiêng sang một bên, cô đã hơn một ngày không ăn bất cứ thứ gì rồi.

"Đều là vì cô, anh trai cô mới thành thế này, kiếp trước rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì......" mẹ Thành khóc lóc nói.

Lúc cô lại sắp bị đánh, Tống Uyển che trước mặt Ngôn Dụ. Bà không cản mẹ Thành, mà là im lặng chịu cái tát này.

Bà mặt đầy nước mắt nhìn mẹ Thành đang mất khống chế, giọng khẩn cầu: "Cầu xin bà, đừng đánh con gái tôi."

"Ngôn Ngôn không phải cố ý mà, nó thật sự không phải cố ý đâu," Tống Uyển khóc lóc cầu xin.

Mạnh Trọng Khâm đi lên đỡ bà, họ ai cũng không đưa tay ngăn lại.

Họ đều là người làm cha mẹ, có thể hiểu được tâm trạng tuyệt vọng của một người mẹ giờ phút này.

"Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cả đời với Thành Thực, nếu như cậu ấy cắt chân, Mạnh gia chúng tôi sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời, cho nên cầu xin bà, cầu xin bà đừng trách Ngôn Ngôn," Tống Uyển không biết nên cầu xin bà thế nào, nhưng bà biết, nếu như chuyện này đều đổ hết lên người Ngôn Dụ, thì đứa trẻ này sẽ không còn đường sống.

Giờ phút này mẹ Thành kéo áo mình, đau đớn đến mức chỉ có thể đập vào ngực mình. Bà ra sức đánh mình.

Hận không thể người nằm bên trong lúc này là bà.

Sau khi nghe được câu này của Tống Uyển, khắp mắt bà tràn đầy đau đớn: "Thành Thực chúng tôi, về sau phải làm bác sĩ, phải làm bác sĩ mà."

Nói xong câu này, thì bà ngồi phịch xuống đất.

Mạnh Trọng Khâm muốn đi tới đỡ bà, cũng bị bà đẩy ra.

Bà khóc quá mức tuyệt vọng, hy vọng cả đời, con trai cắn răng liều mạng nuôi lớn. Sau khi chồng mất, cho dù có cực khổ hơn nữa, bà cũng chưa từng muốn tái hôn, bởi vì có hai đứa con.

Lúc đó có người thấy Ngôn Dụ tướng mạo xinh đẹp, lại thấy bà một quả phụ dẫn theo hai đứa trẻ, thì bảo bà dứt khoát đem Ngôn Dụ tặng cho người ta.

Nhưng bà cố cắn răng chịu đựng, bởi vì đều là con của bà.

Nhưng ai ngờ con gái bà liều mạng nuôi dưỡng, căn bản không phải con bà. Mà bà phải khoanh tay chịu đựng đến cùng, nhìn con trai có tiền đồ......

Cũng không biết đã qua bao lâu, bà khóc mệt rồi, ngồi dưới đất.

"Năm đó nếu không phải cô sinh bệnh muốn ăn táo, thì bố Thành Thực sáng sớm cũng sẽ không đi chợ, rồi xảy ra chuyện trên núi," bà như đang nói mê, nhưng Mạnh Trọng Khâm và Tống Uyển ở đối diện nghe được đều thay đổi sắc mặt.

Họ chỉ biết bố Thành mất sớm, nhưng không biết là vì nguyên nhân này.

Tống Uyển che miệng, gần như muốn quỳ xuống.

Mà Ngôn Dụ luôn không nói chuyện, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Nửa bên mặt cô đều sưng vù, trên làn da trắng nõn in rõ dấu ngón tay, đáy mắt rõ ràng đều là tơ máu, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.

Nếu như có thể, bây giờ cô nguyện chết đi.

Ngôn Dụ bị đuổi đi, bởi vì mẹ Thành nhìn thấy cô sẽ rất kích động. Tống Uyển đành đưa cô về nhà, mà Mạnh Trọng Khâm vẫn ở lại bệnh viện.

Tống Uyển ở cùng cô, ngay cả mắt cũng không dám nhắm.

Nhưng cô lại rất ngoan, ngoan đến mức khiến mọi người đều sợ.

Cô không nhắc đến chuyện đi bệnh viện thăm Thành Thực nữa, cô ăn cơm đúng giờ, ngủ cả ngày. Bên trường học, Mạnh Trọng Khâm dứt khoát bảo người xin cho cô nghỉ phép dài hạn, trường học cũng biết tình huống của cô, đồng ý cho cô khai giảng học kỳ sau được thi lại cuối kì.

Lúc đó Tưởng Tĩnh Thành đang bận rộn chuyện phân công tốt nghiệp, phải đi đơn vị mới, tập huấn một tháng.

Tống Uyển muốn điện thoại gọi anh về, chí ít để anh bầu bạn với Ngôn Dụ, cùng cô chịu đựng qua khoảng thời gian này.

Nhưng Mạnh Trọng Khâm lại ngăn bà.

Buổi tối ngày đó, cũng giống như một buổi tối bình thường trong một tháng này, Tống Uyển rời khỏi phòng Ngôn Dụ. Mạnh Trọng Khâm đang gọi điện thoại, lúc bà vào cửa, ông cúp điện thoại, khẽ nói: "Ngôn Ngôn ngủ rồi à?"

"Uhm," Tống Uyển gật đầu.

Hai người nhìn nhau không nói, vẫn là Mạnh Trọng Khâm vỗ vai bà, nhẹ giọng nói: "Ngủ sớm chút đi, chúng ta kiên trì, thì Ngôn Ngôn mới có thể kiên trì được."

Chuyện của Thành Thực, đối với tất cả họ mà nói, đều chưa bao giờ tốt.

Tống Uyển gật đầu, hai người tắt điện lên giường nghỉ ngơi. Nhưng không biết vì sao, Tống Uyển đột nhiên bật dậy. Mạnh Trọng Khâm bị động tác của bà làm tỉnh giấc, còn chưa nói chuyện, thì thấy bà đã chân không xuống giường, vội vàng đi ra ngoài.

Lúc bà không mở được cửa phòng Ngôn Dụ, thì trái tim Tống Uyển trầm xuống.

Bà hét thất thanh, sau đó Mạnh Trọng Khâm vọt ra, đá cửa phòng Ngôn Dụ.

Bệ cửa sổ mở toang, gió đêm thổi vào, tiếng đá cửa kinh động đến người ngồi trên cửa sổ. Ngôn Dụ mặc đồ ngủ, yên lặng ngồi ở đó, tóc dài xõa vai, gió dịu dàng thổi bay tóc cô, đẹp như một bức tranh.

"Ngôn Ngôn," Tống Uyển thấy cô ngồi ở đó, nhũn chân gần như muốn khụyu xuống đất.

Sắc mặt Mạnh Trọng Khâm tái mét, trách mắng: "Ngôn Dụ."

Ngôn Dụ ngồi trên cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn ở phía chân trời, trăng có âm tinh tròn khuyết, người có buồn vui ly hợp. Trăng tròn rồi, nhưng người lại tan đi......

Cô vùi đầu vào trong gối, giống như đà điểu, dường như muốn duy trì mãi tư thế này.

Giọng Ngôn Dụ rất khẽ, phảng phất như gió vừa thổi thì có thể tan đi, cô nói: "Xin lỗi, hình như con thật sự không chịu đựng được nữa rồi."

Mặc dù mỗi ngày cô đều nằm trên giường, nhưng vừa nhắm mắt lại, đều là cảnh tượng đó, là anh Thành Thực người đầy máu nằm ở đó, cô liều mạng muốn chịu đựng tiếp, nghĩ đến anh tiểu Thành, nghĩ đến anh Thành Thực, nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến mọi người bên cạnh.

Nhưng mà không được, thật sự không được.

Mạnh Trọng Khâm nhìn cô, vẻ mặt nặng nề: "Ngôn Dụ, bố biết, điều này rất khó khăn. Cho dù đến cái tuổi này của bố, nếu như gặp phải chuyện như con bây giờ, cũng sẽ rất khó khăn. Nhưng chết thực sự có thể hết sao? Con chết rồi, bố mẹ sẽ đau khổ, ngay cả Thành Thực và mẹ Thành cũng sẽ đau khổ. Thành Thực là dùng mạng để cứu con mà."

Ngôn Dụ che mặt, cô biết.

Chính là vì biết, nên cô mới ra sức chịu đựng, muốn chịu đựng qua ngày.

Mạnh Trọng Khâm đi lên trước, thẳng đến khi sắp đến gần cửa sổ, mới đứng vững nhìn cô nói: "Ngôn Dụ, con có nhớ lời mẹ nói ở bệnh viện không. Nếu Thành Thực thật sự phải cắt chân, thì Mạnh gia chúng ta có thể chăm sóc cậu ấy cả đời. Bố có thể giúp con chăm sóc cậu ấy cả đời, nhưng chuyện này càng nên để con đi làm, chỉ có chính con trở nên mạnh mẽ, mới có thể chăm sóc cho bất cứ người nào mà con muốn chăm sóc. Mỗi người lúc trẻ, đều sẽ gặp được ngã rẽ, đừng dễ dàng nhận thua."

"Phải dũng cảm đối mặt."

Nói xong, ông đưa tay ra, rất lâu sau Ngôn Dụ mới giao mình cho ông, nắm rất chặt.

Ngày hôm sau, Ngôn Dụ nhận được điện thoại của Tưởng Tĩnh Thành. Đầu kia điện thoại giọng anh hơi khàn, còn có chút đắc ý: "Đêm qua lều của đồng hương phía sau doanh trại bọn anh bị cháy, chữa cháy cũng không đi nhanh bằng bọn anh, chiến đấu hăng hái cả một đêm.

Anh tiểu Thành của cô, tiêu sái lại phấn chấn thế đấy.

Nhưng cô thì sao, suýt nữa đã đi tìm chết, mình như thế, rốt cuộc có tư cách gì.

Ngôn Dụ rời đi, rời khỏi ngôi nhà che gió che mưa cho cô, rời khỏi thiếu niên luôn tâm tâm niệm niệm muốn cưới cô.

**

"Đi thôi," Thành Thực xuống xe, vòng qua đầu xe, mở cửa xe cho cô, khom lưng nói.

Ngôn Dụ còn đang do dự, Thành Thực đã đưa tay đến kéo cô. Lúc anh dắt tay cô vào thang máy, thì trái tim Ngôn Dụ đập rất mạnh.

Cho đến khi Thành Thực gõ cửa, người bên trong mở cửa ra.

Lúc mẹ Thành nhìn thấy Ngôn Dụ đứng ở cửa, ngẩn người nhìn cô, đến khi Thành Thực gọi: "Mẹ."

"Về rồi à," mẹ Thành gật đầu, sau đó xoay đầu đi, giống như đang kiềm chế.

Thành Thực kéo Ngôn Dụ vào cửa, cười nói: "Mẹ tìm cho Quả Quả đôi dép mới đi."

Giọng anh bình thường, giống như Ngôn Dụ chỉ ở bên ngoài dạo chơi một vòng, rồi quay về.

Mẹ Thành không nói chuyện, mà vào phòng, tìm cho Ngôn Dụ đôi dép. Sau khi họ mang dép đi vào, Ngôn Dụ hiển nhiên có hơi luống cuống.

Cho đến khi Thành Thực gõ mạnh lên đầu cô: "Sao bây giờ không có quy củ gì vậy, thấy mẹ cũng không thưa."

Ngôn Dụ há miệng, rốt cuộc gọi: "Mẹ."

Mẹ Thành vẫn không có cảm xúc gì, hai tay nắm trước người, rất lâu mới hỏi Thành Thực: "Ăn cơm rồi sao?"

"Vẫn chưa ạ, nếu không mẹ làm chút gì đi?" Thành Thực cười cười.

Ngôn Dụ sửng sốt, nhưng nhân lúc mẹ Thành xoay người đi vào bếp, Thành Thực nháy mắt với cô.

Trong bếp, mẹ Thành mở tủ lạnh ra, lấy ra hai quả trứng gà, nhưng chưa đầy một lúc lại mở tủ lạnh ra, lấy thêm một quả nữa.

Căn phòng này cũng không lớn, chỗ Ngôn Dụ đang đứng, là gần bếp.

Sau đó cô rõ ràng nghe thấy mẹ Thành đưa lưng về phía cô nói: "Con gái bây giờ sao đều gầy như vậy."

Cô ngẩn người.

"Phải mập một chút mới khỏe mạnh chứ."

Chớp mắt, nước mắt cô rơi lã chã, lần này thế nhưng là ấm áp.