Thế Gia

Quyển 1 - Chương 51: Tú nương



Bốn người Nguyệt Dao ra mắt ma ma giáo dưỡng và hai vị tiên sinh xong, lại gặp tú nương dạy dỗ các nàng thêu thùa, tú nương họ Ma.

Nguyệt Băng vừa nghe họ Ma cười khúc khích: "Tổ mẫu. Có phải là người phiền toái hay không ạ? Sao có thể có dòng họ như vậy." Nguyệt Dao cũng là lần đầu tiên nghe nói tới họ này.

Ma (麻): tê tê, tê dại. Ở đây Nguyệt Băng nói tới từ Ma trong Ma phiền (麻烦 - đọc là [má·fan]), nghĩa là phiền toái.

Nguyệt Dao nhìn Ma tiên sinh mặc một thân y phục xanh đen, không chút phấn son, không đeo đồ trang sức. Ma tiên sinh giống như Uông ma ma trong mắt không một tia gợn sóng, nhìn thật giống như duyệt tẫn thiên phàm, trong lòng Nguyệt Dao có cảm giác quái dị khó nói.

*Duyệt tẫn thiên phàm: trải qua hàng ngàn sóng gió cuộc đời.

Nghe xong giới thiệu của Trịnh ma ma, Nguyệt Dao mới biết được Ma sư phụ là tú nương nổi danh vùng Tô Hàng. Tú nương đều là người thường xuyên dùng mắt đến nỗi vượt quá giới hạn nên khi tới độ tuổi nhất định con mắt sẽ không dễ sử dụng tốt, đây là bệnh nghề nghiệp của người làm nghề tú nương. Không thể làm việc ở hàng thêu, bình thường các tú nương có danh tiếng đều sẵn lòng đến các đại hộ nhân gia dạy dỗ nữ quyến, bởi vì ở đại hộ nhân gia chỉ cần hướng dẫn mấy vị cô nương, công việc đơn giản thoải mái, thù lao lại rất cao. Mà quan trọng nhất là yêu cầu của việc này không cao, chỉ cần tương lai các cô nương có kỹ thuật có thể  sử dụng tốt là xong, không cầu trở thành danh sư.

Lão phu nhân nói nói mấy câu, ý tứ cũng chỉ là mong muốn bốn người nghiêm khắc đốc thúc Nguyệt Doanh các nàng. Để cho bọn họ học được chút tài nghệ.

Bốn người đồng thanh trả lời chấp thuận, đây là chén cơm của các nàng, chỉ có dạy dỗ tốt các cô nương, làm cho chủ nhà hài lòng mới không đập phá thanh danh của bọn họ, danh tiếng tốt, sau này mới có nhiều người tới cửa tìm các nàng.

Lão phu nhân cười nhìn về phía bốn người Nguyệt Dao nói: "Từ ngày mai bắt đầu học tập, hôm nay sẽ nghỉ ngơi nhiều thêm một ngày." Đi theo ma ma học quy củ cực kỳ vất vả, mà học tập thư pháp cầm kỳ, thi từ ca phú cũng không phải chuyện dễ dàng. Sau này, sẽ có mệt mỏi.

Uông ma ma là người lão phu nhân mời, đã nói hết trước sau thời gian dạy dỗ trong Liên phủ. Ba người khác bởi vì khi mời có chút vội vàng, còn chưa gặp Đông Gia. Chẳng qua chỉ cần nói chuyện xong xuôi với Đông Gia, thì có thể phân thời gian đến dạy dỗ.

Lão phu nhân căn cứ ba người mà phân chia an bài thời gian, buổi sáng bốn cô nương theo ma ma học quy củ, buổi chiều chia thành ngày chẵn ngày lẻ, ngày lẻ lại chia ra hai vị tiên sinh cắt đoạn theo hai vị tiên sinh học tập; ngày chẵn lại đi theo tú nương học thêu thùa.

Uông ma ma ở sân nhỏ gọi là Tĩnh Tư Viên. Tĩnh Tư Viên, cũng là nơi sau này bọn họ học tập quy củ, có người nói chỗ đó là nơi lão phu nhân ở lúc còn trẻ.

Đoạn thời gian này Nguyệt Doanh theo lão phu nhân sống ở đây cũng không tệ lắm, sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận, gặp người liền mang theo ba phần tươi cười. Thấy Nguyệt Dao nhìn nàng cũng không khỏi lộ ra nụ cười hiền hòa.

Nguyệt Dao cười đáp lại.

Nguyệt Băng nhưng là bĩu môi, Nguyệt Hoàn như trước giả ngu. Chẳng qua trong lòng thầm nói, nàng vẫn rất mong được chung sống thật tốt với mấy cô nương còn lại.

Ngẫm lại kiếp trước một phòng ngủ cũng có thể thân như tỷ muội, hiện tại là tỷ muội có quan hệ huyết thống lại càng phải thân mật vô gian mới được. Chỉ là nàng mới đến, hơn nữa di nương khuyên răn, để cho an toàn nàng vẫn phải quan sát thêm một chút.

Lão phu nhân trông thấy mấy người nhìn nhau, đặc biệt ánh mắt lộ ra ngoài của Nguyệt Hoàn làm cho lão phu nhân rất hài lòng. Xem ra, lần ngã này đã giúp Nguyệt Hoàn ngơ ngác ngốc như khúc gỗ trở nên thông minh hẳn, không biết tới lúc nào Nhị nha đầu mới có thể thay đổi.

Lão phụ nhân cười để cho mấy người đi về: "Ngày mai bắt đầu tiến hành, các ngươi cũng không cần vội vàng đến chỗ ta thỉnh an, học tập cho giỏi mới phải điều quan trọng nhất."

Sau khi ra cửa Nguyệt Hoàn nói: "Tam tỷ, muội nghe nói Lan Khê Viên của tỷ rất đẹp, muội có thể tới xem không?"

Sắc mặt Nguyệt Dao không chút lay chuyển: " Lan Khê Viên không xinh đẹp bằng viện tử của Nhị tỷ tỷ. Bố trí trong Lan Khê viện lại càng không thể so sánh với Nhị tỷ tỷ được." Lời nói cực kỳ uyển chuyển, ý tứ rất đơn giản, nàng không có ý nghĩ tiếp đãi.

Nguyệt Băng nghe xong cười khúc khích: "Tam muội muội vẫn cứ như trước vậy đều không thích chơi đùa ồn ào với các tỷ muội. Tam muội muội, muội đã sao chép xong kinh thư của mình rồi hả?"

Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: "Không có, từ từ chép. Nhị tỷ tỷ, Tứ muội muội, ta còn có việc phải trở về, đi trước." Nói xong rồi rời đi.

Nguyệt Hoàn cực kỳ nhạy cảm nhận ra được Tam tỷ này chán ghét Nguyệt Băng. Tam tỷ chỉ tỏ ra xa lánh với mình, thế nhưng quay sang Nguyệt Băng lại chính là chán ghét. Nguyệt Hoàn buồn bực, coi như Tam tỷ không thích nhị tỷ, cũng không tới nỗi căm ghét thế chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết hay không?

Nguyệt Băng thấy gương mặt xoắn xuýt của Nguyệt Hoàn, cười nói: "Tứ muội muội, không phải là muội muốn qua lại thân thiết với Tam cô nương chứ? Tính tình Tam tỷ tỷ thanh lãnh, hơn nữa thiếu tình cảm, trước đó vài ngày còn đuổi bà vú của mình ra ngoài. Cho nên, nếu muốn giao hảo với Tam muội muội, muội phải suy nghĩ thật kỹ." Ngay cả bà vú của mình cũng đuổi ra ngoài, người như vậy đâu đáng tin. Hơn nữa Tam muội muội chính là một cái đuôi sao chổi, vừa đến Mã gia đã khiến Mã gia rối loạn một đoàn, thua thiệt trước đây nàng vẫn cho rằng tính cách Nguyệt Dao thuần lương, hóa ra tất cả đều là ngụy trang. Sau này nên chú ý nhiều, tỉnh táo chút tránh bị nha đầu này bán cũng không biết.

Nguyệt Hoàn cũng nghe nói chuyện này, đối với chuyện này Nguyệt Hoàn cũng cảm thấy thật kỳ quái. Coi như nàng là một kẻ từ thế giới bên ngoài tới đây cũng đều biết ở chỗ này bà vú tương đương với nửa người mẹ mà! Tưởng tượng tới chuyện bà vú Lý thị của Khang Hi năm đó thì cũng biết một ... hai ... . Cũng bởi vì Lý thị bà vú của hoàng đế Khang Hi, về sau được quang vinh phong làm chính nhất phẩm phu nhân; nhờ bà ta mà Tào thị nhất tộc cũng trở nên hưng thịnh. Chân chính là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.

Nguyệt Hoàn trầm tư, Tam cô nương này không để ý danh tiếng cũng muốn đuổi bà vú đi, là vì cái gì kia chứ? Sợ là trong này có chút chuyện xưa gì đó.

Trong lòng Nguyệt Hoàn lộp bộp một cái, đột nhiên trợn to mắt. Ngược lại lắc đầu, lẩm bẩm: "Sẽ không, sẽ không, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi."

Hồng Mai nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, cô nương suy nghĩ gì vậy?"

Nguyệt Hoàn liếc mắt Hồng Mai, lắc đầu nói: "Không có gì." Di nương nói phải coi chừng Hồng Mai và Hồng Y, không thể thổ lộ tình cảm với bọn họ.

Ban nãy trong đầu Nguyệt Hoàn dần hiện ra một ý nghĩ, nàng suy đoán điệu bộ Tam cô nương này không giống như là xuyên qua, ngược lại không nghĩ tới trùng sinh. Chẳng qua Nguyệt Hoàn suy nghĩ biểu hiện của Nguyệt Dao, thấy thế nào cũng không giống như trùng sinh. Người trùng sinh, hầu hết toàn là những người trải qua cuộc sống không mấy tốt đẹp, nên cõi lòng đầy sự oán hận trở về báo thù, đâu có thể yên lặng an lành như Nguyệt Dao.

Ngày tháng chín, khí trời bắt đầu mát mẻ. Cho dù có ánh nắng, cũng không quá nóng. Thế nhưng trên trán Nguyệt Hoàn vẫn chảy đầy mồ hôi.

Lúc này Nguyệt Dao lại không cảm thấy nóng, ngược lại còn để cho Hoa Lôi lấy chiếc dù xanh trên đầu đi, nói với Xảo Lan và Hoa Lôi: ""Bắt đầu từ ngày mai, hai người các ngươi cùng đi theo ta." 

Nha hoàn bên mình cũng phải nhận dạy dỗ. Chỉ có học thuộc lòng quy củ, có thể sử dụng thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó mới không bị quy củ ràng buộc, có thể phòng ngừa người khác dùng quy củ chèn ép các nàng.

Hoa Lôi và Xảo Lan đồng thời gật đầu: "Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ học thật tốt." Học mấy thứ này, học thật tốt chỉ có lợi mà không hại.

Nguyệt Băng tới chính phòng, bất mãn nhìn Mạc thị đang xử lý công việc nói: "Nương, ma ma giáo dưỡng này mang bộ mặt quan tài, con vừa nhìn đã thấy sợ. Nương, có thể không cho con theo nàng ta học không." Nguyệt Băng thật lòng không muốn học tập cùng Uông ma ma.

Mặt của Mạc thị trầm xuống: "Nói hưu nói vượn cái gì, đây chính là người tổ mẫu con phải phí hết tâm tư mới tìm thấy được, nếu con không ngoan ngoãn theo ma ma học hành, nương sẽ để cho cha con dùng gia pháp trị con." Cái gọi là gia pháp, chính là không cho Nguyệt Băng ra khỏi cửa, hơn nữa còn bị cấm túc ở trong phòng sao chép kinh Phật. Đối với Nguyệt Băng mà nói đây là chuyện tương đương với đau khổ. Sở dĩ nàng ta đối với việc Nguyệt Dao động một chút là lấy chuyện sao chép kinh thư ra nói, đó là nhìn không thuận mắt vạn lần.

Mạc thị nhìn Nguyệt Băng thở phì phì rời đi, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này cũng bị ta làm hư rồi. Cũng may hiện tại dạy dỗ lại vẫn còn kịp." Có ma ma giáo dưỡng, ở bên cạnh nghiêm khắc giám sát nàng, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể thay đổi tính tình nữ nhi, không hành sự lỗ mãng nữa, lớn như vậy mà chỉ cần chuyện gì không như ý liền kêu to như thế. Sau này làm mai làm mối cũng là một chuyện khó.

Tô di nương cũng nhận được tin tức nói lão phu nhân không những mời ma ma giáo dưỡng, còn mời nữ tiên sinh và tú nương. Sau khi Tô di nương nghe xong vui mừng vô cùng.

Chờ Nguyệt Hoàn trở về, Tô di nương vội hỏi tình huống cặn kẽ.

Tô di nương cảm giác được đối với cầm kỳ thư họa cùng thi từ ca phú Nguyệt Hoàn đều rất có hứng thú, Tô di nương rùng mình, ngay sau đó nghiêm túc nói: "Cô nương, nữ tiên sinh cầm tiền bạc thì sẽ dùng cả tấm lòng dạy dỗ tài nghệ cho các ngươi. Thế nhưng ham nhiều nhai không nát, học  không có khả năng tinh thông hết mọi thứ, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú nếu muốn tinh thông mọi thứ sẽ phải tiêu tốn vô số tinh lực cùng thời gian. Tứ cô nương, người không những phải học những thứ này mà còn cả nữ hồng trù nghệ, sau này còn có học quản gia, hoàn toàn không có nhiều thời gian để học giỏ tất cả mọi thứ. Tứ cô nương, học tài nghệ chỉ cần học giỏi một hai thứ là được, như thế so với việc cái gì cũng biết mà chỉ biết non nửa sẽ tốt hơn nhiều. Tứ cô nương, sau này ra ngoài xã giao chỉ cần thể hiện thật tốt một loại tài nghệ như vậy đủ rồi." Tô di nương nói với Nguyệt Hoàn, cái duy nhất không cần tiêu tốn quá nhiều tâm tư chính là thêu thùa. Tô di nương có kĩ thuật thêu thùa tài giỏi, nếu so về thủ nghệ thì tất nhiên nàng vẫn kém Ma tú nương. Chẳng qua cái nàng tinh thông chính là Kinh tú, Ma tú nương dạy lại là Tô tú, tú nghệ của hai nơi đều có nét đặc biệt riêng. Tô di nương cho rằng nữ nhi không cần dựa vào nghề thêu để sống, sau này chỉ cần có thể làm được vài thứ, chút vấn đề đó để nàng dạy cũng không có vấn đề gì.

**Kinh tú: kỹ thuật thêu thùa theo phong cách kinh thành hay hàng thêu kinh thành.

***Tô tú: hàng thêu Tô Châu.

Nguyệt Hoàn nghe xong có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Tô di nương lại là người thông suốt như vậy. Trừ phi là người tài hoa hơn người lại được trời cao chăm sóc, bằng không làm sao có thể học gì cũng giỏi. Nguyệt Hoàn suy tư một chút: "Di nương, ta muốn học vẽ, ta thích vẽ vời."

Tô di nương nghe được lập tức lắc đầu: "Không được không được, không thể học vẽ. Cầm kỳ thư họa ngoại trừ học họa ra những cái khác đều được, chính là chớ học vẽ." Thư pháp không nói, chữ đẹp, là cần thiết. Nếu nữ nhi viết chữ khó coi, lão gia phu nhân đều sẽ không bằng lòng, Liên gia là gia tộc thư hương môn đệ, chữ viết của nữ nhi xấu xí, đến lúc đó Liên gia sẽ bị mất mặt.

Nguyệt Hoàn kinh ngạc nói: "Vì sao không thể học vẽ?" Lúc học đại học nàng tham gia vào club vẽ manga, đã học vẽ manga mấy ngày, cũng có chút bản lĩnh. Chẳng qua sau này vì vội vàng kiếm tiền nên đành từ bỏ. Nhưng có cơ sở này rồi thì bây giờ sẽ là làm chơi ăn thật, không nghĩ tới bỗng chốc lại bị di nương phủ quyết mất.

Tô di nương biết nữ nhi quên rất nhiều chuyện, nhưng chuyện của Tam cô nương nàng cũng đã nói qua với nữ nhi, không nghĩ tới chẳng mấy chốc nữ nhi lại quên mất: "Thiên phú hội họa của Tam cô nương người không thể sánh được, đến khi đó dù người có học xong hội họa cũng chỉ trở thành kẻ làm nền cho Tam cô nương tỏa sáng. Tứ cô nương, ngay cả khi người có học được vẽ được cảnh sắc tốt hơn đi nữa, cũng không ai nhớ kỹ người. Chỉ có học thứ mà Tam cô nương và Nhị cô nương không học, như vậy người mới có thể ngẩng đầu." Căn bản Tô di nương không nghĩ tới chuyện nữ nhi có thể vượt lên Tam cô nương. Có vài người có thiên phú này, sau này những người khác có xuất sắc gì ra sao cũng không cách nào so sánh.

Nguyệt Hoàn lại lắc đầu: "Di nương, Tam tỷ giỏi là chuyện của nàng, ta học lại là chuyện của ta, cái này không có gì mâu thuẫn với nhau cả!"

Tô di nương nhìn Nguyệt Hoàn nói: "Tứ cô nương, đến thời điểm người tiêu phí mấy năm, nhưng sau này tất cả mọi người chỉ khen Tam cô nương, xem thường thành quả nỗ lực của người, người còn có thể giữ vững tâm thái như vậy sao?" Coi như nữ nhi sẵn lòng trở thành vật làm nền cho Tam cô nương, nàng cũng không đồng ý.

Nguyệt Hoàn há miệng, rốt cuộc không lên tiếng.

Tô di nương bất đắc dĩ giải thích với Nguyệt Hoàn nguyên nhân vì sao không cho nàng học hội họa: ""Không phải di nương không tin năng lực của người, mà là Tam cô nương có thiên phú và vốn liếng trong lĩnh vực này. Tứ cô nương, ta đã nói với người bởi vì bản thân Tam cô nương bái được danh sư. Điểm khởi đầu của Tam cô nương cao như vậy, người xa xa so sánh không bằng. Cho nên, học vẽ người chỉ có thể thành vật làm nổi bật cho Tam cô nương."

Nguyệt Hoàn không cam lòng mà nói: "Di nương, họa nghệ của Tam tỷ tỷ cực giỏi ngươi sợ ta bị nàng áp chế không thể ngóc đầu ta có thể hiểu được. Thế nhưng vì sao môn Nhị tỷ tỷ học ta cũng không được theo học, cũng bởi vì nàng là đích nữ, còn ta là con thứ sao." Thật ra trong lòng Nguyệt Hoàn cũng đồng ý với nửa đoạn trước của Tô di nương. Thế giới này chính là như vậy, tất cả mọi người đều nhớ kỹ người đứng thứ nhất, sẽ không ai quan tâm tới những người phía sau ra sao, ngay cả người thứ hai cũng sẽ bị lãng quên. Nàng tự biết mình, tuy nàng có hai năm học hội họa làm cơ sở, thế nhưng cũng không dám đi khiêu chiến người vừa có tài danh vang dội ở ngoài lại còn có thiên phú trác tuyệt như Nguyệt Dao. Không thể so sánh với Nguyệt Dao, đó là vì người ta có thiên phú, thế nhưng còn phải chờ sau khi Nguyệt Băng chọn xong mình mới được chọn, cảm giác này chẳng khác gì nàng là người nhặt lấy đồ thừa mà người khác để lại, trong lòng Nguyệt Hoàn thật khó chịu.

Tô di nương cười khổ: "Ai bảo người không gửi thân hồn vào bụng phu nhân, hết lần này tới lần khác lại đầu thai trong bụng ta đây! Tứ cô nương, đây là số mệnh." Nhị cô nương tốt số, số phận nữ nhi nhà mình không tốt.

Nguyệt Hoàn ôm cánh tay của Tô di nương nói: "Di nương, đều là lỗi của con, con không nên nói những lời này làm người thương tâm. Di nương, con chỉ nói vậy thôi, người đừng buồn khổ, nếu không con biết phải làm sao." Cái xã hội lắm lừa nhiều gạt này, xuyên qua thành thứ nữ một xíu tự do cũng không có. Cũng không biết là ai nói xuyên qua thành thứ nữ cũng có thể ăn sung mặc sướng, trừ phi đương gia chủ mẫu là kẻ đầu heo, bằng không thứ nữ có cao siêu mấy thì vĩnh viễn chẳng thể hơn được đích nữ. Bởi vì vừa có dấu hiệu, liền bị đích nữ tiêu diệt. Nàng còn chưa muốn chết sớm như vậy, cũng không muốn làm liên lụy tới di nương và đệ đệ, chỉ có thể tạm thời làm một thứ nữ nhu thuận nghe lời.

Nguyệt Hoàn chuyển đề tài, nói tới chuyện Cổ ma ma: "Di nương, Nhị tỷ tỷ nói Tam tỷ tỷ đuổi vú nuôi của mình ra ngoài, cho rằng Tam tỷ tỷ là người khắc nghiệt thiếu tình cảm. Di nương, chuyện có phải là vậy hay không?" Ở trong mắt Nguyệt Hoàn, Tô di nương là người vô cùng thông minh. Hơn nữa nàng ấy thật tình thương yêu nàng, cho nên nếu nàng có thắc mắc gì nàng đều hỏi Tô di nương.

Sắc mặt Tô di nương có chút phức tạp, chẳng qua cuối cùng vẫn nói: "Cổ ma ma là một nô tài phản chủ, Tam cô nương chỉ đuổi bà ta ra khỏi Liên phủ, mặt khác còn đưa cho một số tiền lớn, đó đã là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi." Tuy rằng nàng bảo nữ nhi mình giả vờ ngốc nghếch, thế nhưng nàng không hy vọng nữ nhi bị phu nhân và Nhị cô nương ảnh hưởng, trở thành một người ngu dốt, không có năng lực tự mình phân tích.

Nguyệt Hoàn kinh ngạc nói: "Phản chủ?" Thời gian nàng tới thế giới này tuy rằng ngắn, thế nhưng cũng biết phản chủ là có ý gì, hạ nhân phản chủ phải gánh chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Tô di nương nói cho Nguyệt Hoàn biết chuyện của Cổ ma ma. Tuy rằng không nhắc tới Mạc thị, thế nhưng thoáng chốc Nguyệt Hoàn đã hiểu được. Chính là sau khi nghe xong, trong lòng Nguyệt Hoàn lại càng không yên ổn. Đang yên lành làm sao Tam cô nương lại biết được vú nuôi mình vứt bỏ mình chứ!

Nguyệt Hoàn không dám để mình nhớ lại rồi suy nghĩ tiếp , sợ là nếu còn nghĩ thêm nữa, nàng sẽ không nhịn được mà vọt tới Lan Khê hỏi Nguyệt Dao rằng có phải nàng ấy là người trùng sinh hay không.

Nguyệt Doanh vẫn hầu hạ lão phu nhân, cũng không biểu hiện ra vẻ mặt mừng rỡ quá mức. Chỉ là từ bước đi giọng nói của nàng có thể nghe ra được, tâm tình nàng lúc này cực kỳ sung sướng.

Người duy nhất bình tĩnh chính là Nguyệt Dao, với Nguyệt Dao mà nói, đây chỉ là hoàn thành một việc mà kiếp trước nàng chưa làm được, bù đắp khuyết điểm của kiếp trước. Những thứ khác, không có nữa.

Nguyệt Dao quay về Lan Khê viện bắt đầu chỉ bảo Chính ca nhi nhận thức chữ. Ngày mai đã bắt đầu đi học, sẽ không có nhiều thời giờ như trước, ban ngày phải theo ma ma và tiên sinh học tập, buổi tối phải dạy bảo Đình Chính, nhất định sẽ rất bận bịu.  Nguyệt Dao cảm giác thời gian không đủ dùng, lại càng lo lắng mình không chịu đựng nổi. Cho nên, nàng cực kỳ hy vọng có thể tiên sinh sẽ tới sớm hơn. Để Đình Chính đi theo tiên sinh học tập.

Chính ca nhi thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của Nguyệt Dao nói: "Tỷ tỷ, có phải có chuyện gì làm tỷ lo lắng hay không?" Nhìn tỷ tỷ nhìn hắn chằm chằm, giống như hận không thể nhìn ra mấy cái động trên người mình, Đình Chính không nhịn được mà cười, chẳng lẽ có quan hệ gì với mình sao?

Nguyệt Dao sờ đầu Chính ca nhi: ""Không có việc gì. Tỷ tỷ đang nghĩ đến chuyện ngày mai thôi! Đệ cố gắng học đi." Những thứ ngổn ngang kia đừng bảo là Chính ca nhi không hiểu, cho dù có hiểu, ngoại trừ tăng thêm phiền não cho Chính ca nhi thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác

Chính ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Luyện chữ xong, Nguyệt Dao cầm tay Chính ca nhi, thấy trên tay hắn có thật nhiều bọng máu to. Nguyệt Dao có chút đau lòng, bọng máu đều là do mấy ngày nay luyện chữ ma sát mà ra. Thế nhưng, muốn thành công đây lại là một bước chắc chắn không thể thiếu.

Mười năm học hành gian khổ không phải là nói vài câu là được, năm đó tư chất phụ thân xuất chúng như vậy cũng chưa từng lười biếng dù chỉ khoảnh khắc. Tư chất Chính ca nhi kém xa người khác rất nhiều, lại càng là không thể lười biếng. Cho nên, nhất định phải tìm cho Đình Chính một tiên sinh tốt, dốc lòng dạy dỗ, bồi dưỡng Đình Chính thành tài. . .

Haiz, nghĩ tới đây, Nguyệt Dao lại không nhịn được thở dài. Đình Chính đã học lâu như vậy, vẫn chưa học xong Bách Gia Tính. Đối mặt với tư chất của Đình Chính, Nguyệt Dao chỉ có thể thở dài!

Nguyệt Dao đâm thủng mấy bọng máu cho Chính ca nhi, lại thoa thuốc mỡ lên, dỗ Đình Chính trở về phòng của mình ngủ. Nguyệt Dao ngồi trên băng ghế suy nghĩ chuyện tình.

Đặng ma ma rửa mặt chải đầu cho Nguyệt Dao, không nhịn được nói: "Cô nương đừng làm mình quá mệt nhọc. Nếu không được thì đưa ca nhi tới học đường đi." Đặng ma ma không nói tới tộc học, tộc học có cái dạng gì nàng đều biết được. Đưa Chính ca nhi vào tộc học chẳng khác gì đưa đi phế, thế nhưng đi học đường thì vẫn có thể.

Nguyệt Dao lắc đầu, học đường đương nhiên phải đi, nhưng không phải hiện tại. Chẳng qua Nguyệt Dao lại có chút khó hiểu: "Ma ma, sao lại đột nhiên mời nữ tiên sinh đến?" Nguyệt Dao luôn cảm thấy chuyện này lộ ra chút gì đó quái dị. Nếu tổ mẫu thật có ý nghĩ này, đã sớm mời đến. Mà không cần chờ tới bây giờ.

Đặng ma ma cũng lắc đầu: "Cô nương, ta nghe ngóng, ma ma và tú nương là lão phu nhân mời, hai vị nữ tiên sinh là đại lão gia mời. Có thể đại lão gia suy nghĩ trong nhà có ba cô nương, phải mời nữ tiên sinh dạy dỗ thật tốt, bằng không lan truyền ra ngoài nét mặt Liên gia sẽ không dễ nhìn. Đặng ma ma trực tiếp gạt bỏ Nguyệt Dao ra. Hiện tại Nguyệt Dao còn chưa trừ hiếu không thể đi theo học. (trừ hiếu: tương đương với xả tang giữ hiếu.)

Nguyệt Dao nghĩ tới Nguyệt Băng, lại nhớ tới ánh mắt phức tạp của tổ mẫu, kiềm chế sự khác thường trong lòng lại. Nàng có thể nói lòng dạ Mạc thị khó lường trước mặt Đặng ma ma, thế nhưng không thể nói vậy về Đại bá phụ. Những thứ này đều là hoài nghi của nàng, cũng không có căn cứ chính xác. Bởi vì cho đến bây giờ, Đại bá phụ cũng không có chỗ nào không thích hợp: ""Ma ma, ta cũng định đi theo Vân tiên sinh học tập thư pháp, lại cùng tú nương học tập thêu thùa, những cái khác sẽ không học."

Sắc mặt Đặng ma ma hơi đổi. Ban đầu định nói vài câu khuyên bảo, lại thấy vẻ mặt Nguyệt Dao mệt mỏi, nuốt những lời muốn nói vào trong: "Cũng được. Cô nương đừng khiến chính mình mệt mỏi quá."

Chờ sau khi Nguyệt Dao đi ngủ, Đặng ma ma ra ngoài tìm Hoa Lôi hỏi xem đã có chuyện xảy ra ở thượng phòng. Nghe được Nhị cô nương đề nghị muốn cô nương nhà mình đi theo học tập sắc mặt lập tức xanh mét, Nhị cô nương nói thế này rõ ràng là không có ý tốt: "Đừng xem Nhị cô nương trên mặt tỏ ra đơn thuần, nữ nhi của Mạc thị nào có thể đơn thuần. Sau này ngươi phải có nhiều tâm nhãn hơn." Đây là Đặng ma ma nói tránh Xảo Lan, bất kể như thế nào Xảo Lan cũng là người lão phu nhân ban cho. Đối với lão nhân gia mà nói tôn nữ ai cũng như nhau, tuy rằng không tỏ ra ý gì trên mặt, nhưng trong lòng vẫn thương yêu tất cả như nhau. Nếu biết các nàng nói xấu Nguyệt Băng, bọn họ chắn chắn sẽ không được dễ chịu.

Trong thượng phòng, lão phu nhân trằn trọc trên giường, cuối cùng thực sự không ngủ được bèn tựa vào đầu giường, sai Trịnh ma ma ôm tráp ra. Bà nhìn phong thơ sau cùng của nhi tử, đặc biệt khi nhìn thấy tới lúc cuối cùng nhi tử đã khẩn cầu bà chăm sóc cho Nguyệt Dao thật tốt, trong lòng lão phu nhân run run.

Lão phu nhân biết lúc tiểu nhi tử bệnh nặng đã viết thơ cho hảo hữu tri giao của hắn là Thẩm Thiên cùng Lý Quốc Hạnh, quỷ dị là chưa từng viết cho đại nhi tử dù chỉ một phong thơ. Nói cách khác tiểu nhi tử thà tình nguyện tin tưởng người ngoài cũng không tin vào bào huynh của mình. Trước đây lúc nào bà cũng cố tình quên đi mâu thuẫn giữa hai nhi tử, thế nhưng bây giờ sự thực bày ra ngay trước mắt mình, khiến cho lão phu nhân vô cùng đau lòng.

*Bào huynh: anh trai ruột cùng cha cùng mẹ.

Trịnh ma ma thấy lão phu nhân vạn phần lo nghĩ: "Lão phu nhân, đại phu nói ngươi không thể hao phí tinh thần sức lực phải nghỉ ngơi thật tốt, bằng không bệnh cũ sẽ tái phát." Trịnh ma ma uyển chuyển khuyên giải, bà rất mong lão phu nhân có thể sống lâu trăm tuổi.

Lão phu nhân lắc đầu, không nói chuyện.