Thế Gia

Quyển 1 - Chương 32: Cữu gia



Chính ca nhi biết sắp phải đi đến nhà cữu cữu, có chút bận tâm cữu cữu sẽ không thích hắn. Thái độ lúc trước của Liên Đống Phương đã làm cho Chính ca nhi có chút mẫn cảm hơn.

Nguyệt Dao vuốt nhẹ đầu Chính ca nhi, vừa cười vừa nói: "Sẽ không đâu, cữu cữu nhất định sẽ yêu thích đệ." Lần này đi qua Mã phủ, ngoại trừ hai nguyên nhân kia. Nàng còn muốn nói với cậu một chút về chuyện để cho Chính ca nhi nhập gia phả ghi tạc dưới danh nghĩa của mẫu thân. Như vậy, danh phận Chính ca nhi mới xác định được.

Trong lòng Chính ca nhi lo lắng, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu.

Mạc thị biết được tỷ đệ hai người sẽ đi qua Mã gia. Đối với việc lần này Mã gia đột nhiên cho người tới đón như vậy, Tam nha đầu lại dễ dàng đáp ứng như thế, Mạc thị nghĩ như thế nào cũng có cảm giác không thích hợp: "Mấy lần trước người Mã gia tới đón, Tam nha đầu đều từ chối hết. Lần này trái lại bằng lòng vâng theo. Làm cho hạ nhân cẩn thận trông chừng, đừng để xuất hiện chuyện gì rắc rối. Tổn hại đến mặt mũi của Liên gia." Đây là điều thứ nhất, thứ hai chớ để cho người của Mã gia lừa gạt. Đặc biệt là Trình thị kia, thật sự là làm người ta không nhìn vào mắt được.

Lưu ma ma có chút lo lắng nói: "Gần đây tam tiểu thư hành sự càng ngày lại càng quái dị. Mà chúng ta lại không thể đưa tay bày trí trong Lan Khê Viên, phu nhân, người xem chúng ta có muốn hay không. . ."

Mạc thị khoát khoát tay: "Không thể gấp. Hiện giờ lão phu nhân đang từ phía trên nhìn xuống cái gì cũng không thể làm. Chúng ta vẫn nên chờ thêm một chút nữa!" Mặc dù bà ta cũng vô cùng lo lắng, thế nhưng lão phu nhân còn tại, vì ổn thỏa mọi thứ vẫn phải từ từ mà đi làm. Dù sao chuyện trong một lúc cũng không biến mất.

Lưu ma ma suy nghĩ một chút sau đó bàn bạc: "Phu nhân, hãy để cho người đi theo đi thôi!" Nha hoàn làm không tốt, người của mình làm việc sẽ chu đáo hơn.

Mạc thị suy nghĩ một chút, gật đầu.

Đi làm khách không thể ăn mặc y phục màu trắng quá mức, nhưng cũng không thể mặc đồ màu sắc quá tươi sáng, nàng vẫn đang ở trong hiếu kỳ. Nguyệt Dao suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cũng chọn lựa tốt phục sức.

Hai người thu thập thỏa đáng, sau đó đi qua thượng phòng gặp lão phu nhân, bởi vì người tới đón người là đại quản gia của Mã gia, lão phu nhân ngược lại không có gì là không yên lòng. Nói nói hai câu, đã để cho bọn họ đi. Lúc này hai tỷ đệ mới theo người lên xe ngựa.

Tước vị của Mã gia đã hết, Hầu phủ cũng phải trả lại cho triều đình. Người một nhà đều dời tới biệt viện sống, cái biệt viện này là do vị Hầu phu nhân đầu tiên xây nên làm nơi nghỉ mát du ngoạn. Biệt viện có diện tích hơn hai mươi mẫu, ở trong kinh thành, cũng không bị coi là nhỏ.

Nguyệt Dao thấy bộ dạng Chính ca nhi khẩn trương, cười nói: "Đình Chính, không cần lo lắng. Cữu cữu sẽ rất thích Đình Chính."

Chính ca nhi gật đầu. Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt, lộ ra vài phần khẩn trương. Nguyệt Dao cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là mu bàn tay của vỗ vỗ Chính ca nhi.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường phố rộng rãi nghiêm chính, Nguyệt Dao vén rèm xe lên, dọc theo đường phố tất cả tường nhà đều làm từ gạch thanh thủy, kéo dài chừng trăm thước. Ở chỗ này đều là những thế gia hiển quý, trên đường cái cũng không có lấy một người hỗn tạp đi lại. Trị an ở nơi này chính là nhất đẳng.

Nguyệt Dao vén rèm lên. Nhìn hai con bạch ngọc sư tử ngồi chồm hổm trước cổng lớn, trên đại môn đỏ thẫm treo một bức hoành phi, viết: "Mã phủ."

Cữu cữu của Nguyệt Dao là Mã Thành Đằng làm quan tứ phẩm, nhậm chức ở Lễ Bộ. Tuy rằng Lễ Bộ không phải là một bộ phận quan trọng, thế nhưng quan lớn một cấp cũng đè chết người, vả lại mối quan hệ của Mã gia ở trong quan trường, cũng rất rộng rãi. Đây là nguyên nhân thực sự làm lão phu nhân đáp ứng để cho Nguyệt Dao tới, bất kể như thế nào, thì cửa thân thích này vẫn cần phải thường xuyên đi lại. Không ai dám đảm bảo rằng tương lai mình sẽ không đến chỗ những người khác cầu cạnh.

Đến Mã phủ, Nguyệt Dao đã nhìn thấy bốn người mặc y phục màu xanh đậm đứng trước cửa, chờ khi xe ngựa đến nơi, người dẫn đầu đi lên nói: "Biểu tieru thư và biểu thiếu gia đã đến."

Cổng chính phủ đệ lại không mở ra, mọi người là từ hai cánh cửa phía đông và phía tây ra vào. Xe ngựa chuyển sang hướng phía phía cánh của tây giác mà chạy nhanh vào. Vào trong tòa nhà, đi một hồi, xe ngựa mới dừng lại.

Một người mang trang phục xanh thẫm đi tới, là một ma ma trên đầu cài trâm vàng tóc kiểu phụ nhân. Vén rèm lên nói: "Biểu tiểu thư, đã đến rồi ạ."

Nguyệt Dao dẫn theo Chính ca nhi bước xuống xe ngựa, nhìn thấy bốn gã sai vặt nâng một cỗ kiệu. Bà tử kia vừa nhìn thấy Nguyệt Dao còn dẫn theo một ca nhi, đầu tiên là ngẩn người, ngược lại cười nói: "Không nghĩ tới tiểu thư sẽ đưa theo biểu thiếu gia tới cùng. Là nô tài không tốt không chuẩn bị mọi việc thích đáng. Kính xin biểu tiểu thư và biểu thiếu gia chờ thêm một chút." Kỳ thực cái bộc phụ nhân kia không thể nào không biết. Chỉ cần hỏi qua, đều sẽ biết hiện tại Nguyệt Dao đang tự mình chỉ dạy cho Chính ca nhi. Tới nhà cữu cữu làm khách, làm sao lại không mang theo đệ đệ mình tới. Như vậy chẳng khác nào nàng không thừa nhận người đệ đệ này.

Mã Viễn đứng ở một bên không nói chuyện, hắn là đại quản gia ở ngoại viện, chỉ cần không trắng trợn gây khó dễ trên mặt, hắn sẽ không quản tới chuyện nội viện.

Nguyệt Dao nhìn sang bộc phụ kia, đó là bà tử đắc lực nhất của Trình thị, Trần bà tử. Nguyệt Dao cười nhạt trong đầu, hiện tại nàng cũng đã đưa Chính ca nhi đặt ở bên người tự mình chỉ dạy, lần này tới cữu gia làm sao có thể không mang theo Chính ca nhi tới. Đây rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu mà. Cho là mình còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không biết sẽ dễ dàng bị hồ lộng sao. Nguyệt Dao khinh thường trong bụng, sắc mặt cũng lạnh nhạt vô cùng: "Vô phương, để Đình Chính ngồi trong kiệu cùng ta là được." Để xem đến cuối cùng người mất mặt sẽ là ai chứ!

Nụ cười trên mặt Trần bà tử thoáng cái đã không còn, cứng ngắc nói: "Tiểu thư, chuyện này làm sao. . ."

Nguyệt Dao cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ của bà ta, dắt theo Chính ca nhi bước vào cỗ kiệu. Trần bà tử trên mặt hiện lên vẻ tức giận, cái vị biểu tiểu thư này cũng thật quá cao ngạo đi. Đến cả hai vị cô nương đang ở tạm ở trong phủ đệ trong hiện nay, ai mà không đối với bà ta tiếp đãi long trọng có thừa.

Mã Viễn thời là có phần bất ngờ, không nghĩ tới biểu cô nương cùng lời đồn một chút không giống. Nhìn thế nào cũng là một người cực kỳ có chủ kiến. Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, người có chủ kiến của chính mình sẽ không dễ dàng bị người khác hồ lộng đùa bỡn. Mã Viễn là đại quản gia ở ngoại viện, lần này cũng chỉ là phụ trách việc nghênh đón người. Đưa đến nhị môn cũng phải lui ra.

Vào viện tử, vòng qua bức phù điêu, tới cửa thùy hoa, hai bên là sao thủ hành lang, tiếp qua hai gian phòng khách nhỏ, liền thấy chính phòng phía sau đại sảnh. Trong viện có năm gian phòng chính, ba sương phòng. Gian phòng điêu khắc phức tạp hiện ra vẻ tinh trí sang trọng. Hai bên lối rẽ hành lang, bày biện nhiều chậu hoa đầy màu sắc.

Nguyệt Dao dẫn theo Chính ca nhi bước xuống cỗ kiệu. Nắm lấy tay nhỏ của Chính ca nhi, nhìn Chính ca nhi có chút khẩn trương, cười nói: "Đừng sợ, đây là nhà cữu cữu. Cứ tự nhiên như nhà mình."

Trên gương mắt của Trần bà tử theo ở phía sau liền lộ vẻ khinh bỉ. Cái gì gọi là giống như  nhà của mình. Nơi này họ Mã không phải họ Liên. Hơn nữa nó cũng chỉ là một đứa con của quan tỳ, xuất thân đê tiện. Nếu không phải phu nhân nhận được phân phó của lão gia, bà ta mới không phải qua đây hầu hạ! Đương nhiên, những thứ này chỉ có thể ngấm ngầm nói trong đầu. Đối với đứa cháu ngoại sinh nữ này lão gia vẫn cực kỳ coi trọng. Công phu trên mặt bọn họ nhất định phải làm cho tốt.

Trần bà tử đang nghĩ ngợi, đã thấy Nguyệt Dao nhìn bà một cái. Tim Trần bà tử đập thình thịch một cái, ánh mắt sắc bén này trông giống như đã nhìn thấu tâm tư của bà vậy. Thế nhưng nhìn sang lần nữa, đã thấy Nguyệt Dao đang nhỏ giọng nói chuyện với biểu thiếu gia. Trần bà tử âm thầm nói với mình, tuyệt đối là do bà ta hoa mắt.

Nguyệt Dao nhìn bố trí trong viện, tắt cả đều là xa lạ như vậy. Kiếp trước, ở dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Mã Thành Đằng, khi ra khỏi hiếu kỳ Nguyệt Dao cũng tới Mã phủ ở đó hai ngày. Lại bị Mã Lâm Lâm châm chọc một phen, nói nàng ở nhờ nhà mình không chịu đi trở về. Còn có đại biểu tẩu, là chất nữ của Trình thị - Trình Lệ Tư nói gần nói xa sỉ nhục nàng. Khi ấy đó nàng là người tâm cao khí ngạo, chỗ nào chịu đựng được túc giận mà ở đây, còn không có ở hết hai ngày đã lập tức lại ồn ào dòi phải đi về. Cho dù cữu cữu đã bắt Mã Lâm Lâm và Trình Lệ Tư nói lời xin lỗi nàng vẫn trở về Liên phủ, sau đó mãi đến lúc cữu cữu mất, nàng mới qua đây phúng viếng. Sau, đã không có đặt chân Mã phủ lần nào nữa. Bởi vậy, đối với Mã phủ, nàng thật sự cảm thấy xa lạ.

Hai cái nha hoàn ăn mặc lòe loẹt đang đứng đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Nguyệt Dao cười nói: "Mau đi bẩm báo lão gia cùng phu nhân, biểu tiểu thư và biểu thiếu gia tới."

Nguyệt Dao hồi phục lại tinh thần, cười nói: "Làm phiền mấy vị tỷ tỷ." Nhìn thấy Chính ca nhi có chút khẩn trương, cúi đầu nói hai câu, Chính ca nhi trấn định, nàng mới dẫn Chính ca nhi vào phòng khách.

Vừa bước vào phòng khách, nhìn trên tường chính đường bố trí một bàn dài bằng gỗ lim khảm loa cẩm thạch. Phía trước bày một đỉnh huân lô luy ti khảm hồng thạch, hai bên đặt phù thủ y* cùng kiểu dáng, bên trên trải tấm đệm gấm màu đỏ thẫm. Trên mặt đất trưng bày hai dãy tám chiếc ghế bằng gỗ lim giáp nhau, mỗi cái đều lót đệm dựa ngũ phúc đoàn viên hoa** .

*Phù thủ y: ghế dựa có tay vịn ở hai bên.

**Ngũ phúc đoàn viên hoa:  năm hoa văn họa tiết hình tròn

Nguyệt Dao nhìn nha hoàn tôi tớ ăn mặc phú quý, trên người mang đầy kim ngân. Lại nhìn bày biện ở trong phòng. Trước kia còn không cảm thấy gì, hiện tại Nguyệt Dao chỉ có thể thở dài. Hầu phủ kia cũng chỉ còn là vẻ bề ngoài, còn thật nghĩ đây là Hầu phủ nữa sao (Ý là cái danh hầu phủ chỉ là tên gọi ở ngoài chứ thực chất đã k còn nữa). Cữu cữu cũng không phải người giỏi việc kinh doanh, miệng ăn núi lở. Chẳng trách tại sao sau khi cữu cữu mất đi, Mã phủ liền nhanh chóng suy bại đi xuống.

Nguyệt Dao còn đang suy nghĩ vậy, đã nhìn thấy một nam tử mặc y phục nhuyễn đoạn màu xanh đậm đang ngồi phía trên, có chút gầy gò, nhưng khí sắc không tệ. Nguyệt Dao nhìn đến nam tử ngồi trên ghế trên cùng mẫu thân của mình tương tự, trong mắt đầy lệ.

Nguyệt Dao biết, cữu cữu là thật tâm thương yêu nàng. Cữu cữu và nương nàng là bào huynh muội, lại bởi vì tuổi tác huynh muội hai người chênh lệch hơi lớn, bởi vậy lại càng thương yêu xem như châu như bảo. Mẫu thân mất sớm, cữu cữu cũng trông mong, xem nàng như nữ nhi thân sinh mà chiếu cố rất nhiều, nếu không phải cữu cữu mất sớm, nàng còn chỗ dựa vững chắc là cữu cữu, Mạc thị sẽ không dám đối xử với như vậy nàng.

Nguyệt Dao che giấu chua xót khổ sở nơi đáy mắt, cầm tay kéo Chính ca nhi quỳ xuống nói: "Nguyệt Dao, Đình Chính chào cữu cữu, cữu mẫu." Nên có lễ tiết, một chút cũng không thể thiếu. Xuất môn tại ngoại, không được để người khác có cơ hội miệng lưỡi này nọ.

Mã Thành Đằng đem người đỡ lên, đưa tới bên cạnh nói: "Chỉ trong chớp mắt, đã lớn như vậy nha!" Nhìn người nắm trong lòng bàn tay dung nhan chẳng khác gì muội muội, trong lòng Mã Thành Đằng ngược lại cũng là vạn phần khó chịu.

Da mặt Nguyệt Dao so sánh với đời trước phải nói là dày hơn rất nhiều. Nghe được giọng nói nghẹn ngào của cữu cữu, ngay sau đó cũng không quản cái gì lễ nghi hay không lễ nghi nữa, ôm lấy Mã Thành Đằng mà khóc. Khóc đến thương tâm vô cùng.

Mã Thành Đằng bị ôm một cái Nguyệt Dao như vậy, đầu tiên là sửng sốt. Dẫu sao như bọn họ như vậy, mọi thứ đều phải làm theo lễ nghi. Bỗng nhiên bị Nguyệt Dao không biết lễ nghi một hồi thế này, cộng thêm ngay cả mình con của mình cũng chưa từng ôm qua một hồi hắn như vậy, cho nên thật bất ngờ. 

Chẳng qua rất nhanh, trong mắt Mã Thành Đằng đã bốc lên lửa giận. Nói như vậy, ngoại tôn nữ sống ở Liên gia không tốt, chịu ủy khuất rồi. Lúc trước nhận được thư của Nguyệt Dao, thì Mã Thành Đằng nghi ngờ. Hiện giờ lại nhìn tới ngoại tôn nữ khóc đến thương tâm như vậy lại càng xác định.

Chính ca nhi nhìn thấy Nguyệt Dao khóc, hắn cũng khóc theo.

Vành mắt Mã Thành Đằng cũng trở nên hồng hồng, trong lòng vô cùng đau xót. Muội muội cứ như vậy chỉ còn một cốt nhục duy nhất, hắn lại không chiếu cố thật tốt. Cũng không biết muội muội ở trên trời sẽ oán trách hắn như thế nào.