The Cutting Edge

Chương 4



Tessa luôn có mặt ở bàn làm việc sớm một chút, và hôm nay Sammy mang cho cô một tách cà phê trước khi bắt đầu giờ làm việc. “Anh không thể nhớ em uống với kem hay đưòng hay cà phê đắng, nên anh mang cho em đủ hết luôn,” anh ta nói, hơi đỏ mặt khi moi hết các túi mới tìm được hai gói đường nhỏ đóng gói sẵn và một hộp nhựa nhỏ có nắp đậy đựng sữa.

Cô nhận tách cà phê với vẻ biết ơn; sau khi nằm thức chong chong hết cả nửa đêm qua, sáng nay cô thức dậy hơi muộn và lỡ bữa sáng nhàn nhã thường lệ. Cô cảm thấy mắt thâm quầng và chỉ sau khi đã kiểm tra kỹ càng trước gương cô mới đủ dũng cảm dối mặt với một ngày dài. Trông cô vẫn bình thường, nhưng cô cảm thấy chẳng bình thường chút nào. “Anh đã cứu sống em đấy,” cô thở dài. “Cảm ơn anh, Sammy. Em không ăn gì sáng nay.”

Anh ta chuyển tư thế dồn sức nặng từ chân này sang chân kia. “Bọn anh làm việc với Nelda gần như suốt đêm. Hillary thật là tuyệt nhỉ, em có thấy thế không? Anh chưa cần giải thích cho cô ấy; cô ấy đã biết rồi.”

“Cô ấy đúng là lý tưởng với anh đấy,” Tessa nói chắc chắn. Nó đã bắt đầu ngấm vào đầu anh ta rồi.

“Nếu Hillary không giúp anh thì đến bây giờ anh vẫn còn đang mày mò lắp đặt Nelda. Cô ấy cũng có vài mối quan hệ có khả năng giúp bọn anh tiếp thị Nelda nữa đấy; ở ngân hàng cô ấy gặp nhiều người trong hầu hết các lĩnh vực.”

“Cô ấy là một cô nàng rất tuyệt đấy, lại còn xinh nữa.”

Anh chàng trông có vẻ hơi bị ngạc nhiên.”Ừ, đúng thế, nhưng điều tuyệt nhất ở cô ấy là cô ấy quá thông minh. Cô ấy đã viết chương trình cho Nelda đấy chứ.”

Thật là hết thuốc chữa; cô đã làm mọi thứ ngợi trừ cầu hôn anh chàng hộ Hillary. Cô ngờ rằng chưa chắc đã có cô nàng nào mê hoặc được anh ta như cô nàng Nelda, nhưng đó là vấn đề của Hillary. Ngay lúc này , Tessa cảm thấy cô cũng có một vấn đề lớn của chính mình để lo, và vấn đề của cô là một cái gì đó có chiều cao một mét chín tư cùng cặp mắt xanh. Cô đã chẳng biết ngay từ đầu rằng Brett Rutland mạnh hơn khả năng xử lý của cô rồi sao?

Cô chợt bắt gặp một chuyển động ngay sau vai Sammy, và ngước lên, thấy tim mình lỡ mất một nhịp khi bắt gặp cặp mắt đang nheo lại của Brett. Anh nhìn Sammy vẻ cau có, rồi với cùng ánh mắt đó, anh quay lại nhìn cô. “Xin chào,” anh nói, nhưng Tessa nhận ra vẻ giận dữ ẩn sau giọng nói lạnh lùng.

“Xin chào,” cô đáp trả bình tĩnh. “Ông Rutland, đây là Sammy Wallace, phòng xử lý dữ liệu. Sammy, Ông Brett Rutland;”

Sammy chìa tay ra bằng một cử động vội vã, vụng về, và nét mặt anh ta sáng lên háo hức. “Rất vui được gặp ông!”

Với vẻ kiềm chế hoàn hảo, Brett bắt tay anh chàng. “Tôi đã được nghe nhiều về anh, Anh Wallace. Anh là một thiên tài trong lĩnh vực máy tính đúng không nhỉ?”

Sammy đỏ mặt. Trước khi anh chàng kịp nói câu nào, Perry Smitherman vội vã lướt qua, nhận ngay ra Brett. Anh ta gần như phanh kít lại khi anh ta tới gần họ. “Ông Rutland!” Perry gào lên sung sưóng với sự giả tạo lộ liễu đến nỗi Tessa phải nhăn mặt xấu hổ thay cho anh ta. “Tôi có thể giúp gì cho ông không ạ?”

“Được,” Brett nói cộc lốc. “Tôi muốn gặp riêng anh, và tôi nghĩ tôi sẽ tạt qua chỗ anh trên đường đến phòng tôi. Có vài thông tin tôi cần anh làm rõ thêm.”

“Vâng, tất nhiên, tất nhiên,” Perry lắp bắp. “Đi đường này ạ -văn phòng tôi đây-”

Gật đầu một cái với cả Tessa và Sammy, Brett vào văn phòng Perry, với Perry xun xoe quanh chân anh như một con chó xù ngoe nguẩy vẫy đuôi.

“Em có thể tin được không?” Sammy hỏi vẻ ngờ vực. “Ông ta thực sự đã nghe nói về anh rồi đấy.” Anh chàng rạng rỡ vui mừng, mắt lấp lánh đằng sau cặp kính cận.

Tessa ngồi im, nhưng Sammy không nhận ra cô không hưởng ứng với niềm vui của anh; anh chàng quá kinh ngạc và vui mừng để nhận thấy điều gì khác. Đã tới lúc anh chàng phải có mặt tại nơi làm việc và anh bỏ đi cũng thong thả như lúc đến. Tessa bật màn hình trước mặt nhưng cô cứ ngồi nhìn chằm chằm vào con trỏ đang nhấp nháy mà thực sự chẳng hiểu mình đang nhìn gì. Brett vẫn kiềm chế như thường lệ, nhưng cô rất nhạy cảm với tâm trạng của anh, và cô cảm nhận được nỗi giận dữ sôi sục bên dưới vẻ ngoài bình thản của anh. Sáng nay có việc gì mà anh lại mang tâm trạng tồi tệ như vậy, hay anh tức giận vì anh vào và nhìn thấy cô nói chuyện với Sammy? Anh đã ra lệnh rõ ràng cho cô không được gặp Sammy sau giờ làm, nhưng lúc này đang là giờ làm việc mà; chắc chắn anh không mong cô rẽ ngang để tránh mặt đồng nghiệp của cô chứ? Thật là nực cười khi nghĩ rằng anh có thể nổi ghen vì Sammy. Sammy thậm chí không đựoc liệt vào trong danh mục cùng Brett, và Brett phải biết điều đó chứ. Cô đã nói với anh rằng Sammy chỉ là một người bạn đơn thuần, nhưng anh đã trừng trừng nhìn Sammy như muốn tống cho anh chàng một cú xuynh chết chóc (chẳng biết giải thích thế nào, cú xuynh là cú đấm từ hai bên, như kiểu quả bạt trái, quả bạt phải khi nghe bình luận quyền Anh trên tivi ấy-mà sao truyện này bà LH lại chuyển sang mê quyền Anh thế này nhỉ), và anh chàng Sammy khốn khổ thậm chí không có một chút ý niệm nào rằng mình đang ở trong tình trạng nguy hiểm.

Brett có ghen thật không? Khả năng đó làm cô gần như choáng váng vì hy vọng. Anh chẳng có lý do gì để ghen tuông, nhưng ghen tuông có phải là dấu hiệu chứng tỏ rằng anh quan tâm đến cô nhiều hơn cô nghĩ không?

Tessa khá giỏi trong công việc chuyên môn, và khá kỷ luật để tập trung vào công việc mặc dù vẫn để một mắt theo dõi cánh cửa phòng Perry, chờ Brett xuất hiện trở lại. Cô bồn chồn và kích động, và cô khẽ mỉm cười giễu cợt chính mình, vì không ai trong số bạn cô ở đây lại tin được rằng Tessa Conway có thể bị kích động với một người đàn ông. Sự khác biệt ở chỗ này là Brett không chỉ là một người đàn ông, mà anh là đàn ông và điều đó khác nhau rất xa. Không ai, kể cả Andrew, từng làm cô cảm nhận như kiểu cô cảm nhận với Brett, ngay cả lúc Tessa nghĩ cô thực sự yêu Andrew. Cô đã biết được có rất nhiều cung bậc yêu đương khác nhau, và sự ham muốn sâu đậm, khát thèm cô cảm thấy với Brett vượt xa mọi cảm giác mà cô từng tưởng tượng.

Rốt cuộc Brett cũng rời khỏi phòng Perry, nhưng anh lướt qua cô mà thậm chí không thèm liếc mắt về hướng cô. Tessa cảm thấy tổn thương một cách vô lý; nói cho cùng, cô chính là người nói cô không cảm thấy thoải mái với những chuyện thóc mách chốn văn phòng, nên Brett đã chiều theo ý muốn của cô khi không công khai mối quan hệ của họ. Nhưng cô phát hiện ra mình vẫn muốn nhận được chút gì đó từ anh: một cái nhìn, một nụ cười, bất cứ cái gì để khẳng định lại với cô rằng anh không lạnh nhạt như anh đang thể hiện.

Bất kể anh muốn gì ở Perry, hiển nhiên Perry không coi đó là một cuộc thăm viếng dễ chịu. Qua cánh cửa mở của văn phòng Perry, Tessa có thể thấy anh ta hết vặn vẹo chân tay rồi lại vò đầu bứt tai đến nỗi mái tóc thưa thớt của anh ta rối bù hết cả lên. Cô đã nghe kể Brett thường xuyên để lại hậu quả như vậy với những nhân viên điều hành và các trưởng phòng, những người không may phải đối phó với anh. Tính cách anh chia làm hai mặt rõ rệt, và cô cảm thấy hơi bị mất phương hướng vì không thể trung hoà được ông lãnh đạo lạnh lùng, nghiêm khắc, người vạch lá tìm sâu những kẻ dám qua mặt anh với một người đàn ông đầy nhục cảm đã hôn cô thật ngọt ngào nóng bỏng.

Làm sao cô có thể nhận ra mình quá vô vọng khi yêu một người mà cô không hề hiểu rõ? Anh là một câu đố với cô, tính cách của anh như một mê lộ rối rắm phức tạp mà cô mong mỏi tìm ra lối thoát, vì cô cảm nhận được phần thưởng cho việc giải mã những bí mật trong tính cách anh sẽ là một tình yêu nồng nàn suốt đời.

Đến trưa, sự kiện Brett Rutland đã có buổi làm việc riêng với Perry đã lan truyền khắp văn phòng. “Điều gì sẽ tiếp theo đây?” Billie hăng hái hỏi sau khi ăn trưa. “Perry có chuyện gì à?”

“Theo mình biết thì không phải thế,” Tessa trả lời, giật mình bởi ý nghĩ đó.

“Vậy tại sao Rutland lại gặp riêng với anh ấy?”

“Nào, cậu phải biết là cậu luôn bảo mình không được quá thân thiện với mọi người đấy nhé,” Tessa nói vẻ ngây thơ. “Thế có phải nhiệm vụ của mình bây giờ là trèo lên gác gặp anh chàng đó và hỏi, “Anh Rutland thân yêu ơi, anh đang làm gì ở đây thế?”, đúng không hả?”

“Sẽ chẳng ai ngạc nhiên đâu,” Billie lầu bầu. “Và của nợ là, anh ta có thể nói, “Cô Conway thân yêu, tại sao anh không mời em đi ăn tối nay và tiện thể nói cho em biết luôn nhỉ?””

Đúng thế, anh có thể nói chính xác như thế, Tessa nghĩ, và mỉm cười. Cô phải là một con ngu hạng nhất, nhưng cô nóng lòng đếm từng giờ đến lúc cô được gặp lại anh, mặc dù vẫn biết rằng anh không ở trong tâm trạng dễ chịu nhất và anh đã rất khó điều khiển nó ngay cả khi anh vẫn thấy thoải mái. Nhưng cô muốn gặp anh; cô muốn ngả đầu lên đôi vai vững chãi của anh và đắm mình trong sự gần gũi của anh như bông hoa đắm mình trong ánh mặt trời. Cô biết anh chưa đến một tuần, nhưng anh đã in dấu sâu đậm trong suy nghĩ cô đến nỗi cô không thể nhớ được trước đây cô đã như thế nào, lúc cô chưa có người đàn ông cao lớn với mái tóc nâu và đôi mắt xanh thẫm, người đã làm lu mờ hết mọi kẻ dàn ông khác mà cô từng biết, người đã hiện diện trong giấc mơ của cô cả ngày lẫn đêm. Có phải đây là thời điểm của cuộc đời cô khi cô thực sự mất lý trí vì anh? Cô không thể nghĩ đến ai khác. Thậm chí cả khi cô đang ngủ , anh cũng ở trong tâm trí cô, đến nỗi cô chìm vào giấc ngủ khi đang nghĩ đến anh và thức dậy chỉ để tiếp tục những ý nghĩ vẫn còn dang dở, như là anh vẫn luôn ở đó.

“Cậu lại mơ mộng gì thế,” Billie nói, theo dõi cô. “Dù anh ta là ai đi nữa, anh ta phải là một người đặc biệt.”

Tessa nghẹn lời. “Đúng thật đấy.”

“Có phải là Brett Rutland không? Cái cách cậu mỉm cười lúc nẫy, khi bọn mình nói chuyện về anh ta… Mình không thể diễn tả được.”

Có chối cũng chẳng ích lợi gì, vì ngay giây phút này Tessa cũng đang cảm thấy cô không thể điều khiển được nét mặt mình, và trong mọi trường hợp cô không có ý chối bỏ cảm xúc của cô với anh. Cô không thấy xấu hổ khi yêu anh; cô tự hào vì tình yêu của cô, có vẻ như cuộc sống của cô bây giờ mới thực sự là cuộc sống. “Ừ,” cô lặng lẽ chấp nhận.

Billie ngạc nhiên cực độ. “Có thật cậu mới gặp anh ấy lần đầu tiên ở trong thang máy hôm đầu tuần không hả?”

“Đúng thế. Bọn mình đã cùng đi ăn tối hôm đó…và tối qua.”

“Cậu đã đi chơi với anh ta hai lần, và cậu nghĩ cậu yêu anh ta hả? Yêu sát thủ dùng rìu? Tessa, không thể tìm được hai ngưòi nào khác không phù hợp với nhau như cậu và Brett Rutland đâu! Cậu là sức sống của mọi cuộc tiệc tùng, và anh ta…thế đấy, cậu tự mà hình dung lấy. Anh ta bước vào phòng, và thế là cả phòng đột nhiên im bặt.”

Đấy là Brett ở nơi công khai; Billie sẽ không bao giờ nhận thức được sức mê hoặc đầy uy lực anh có thể bộc phát khi ở chốn riêng tư, dồn mọi cảm xúc vào chỉ một người đàn bà và đòi hỏi anh cũng phải được đáp lại tương đương.

Nhưng Tessa đã biết những cái hôn của anh, cảm nhận hơi nóng của anh ôm ấp cô, và cô sẽ không còn khả năng để nghĩ anh là một chuyên gia giải quyết sự cố lạnh lùng, nhẫn tâm, người chỉ có trách nhiệm báo cáo với một mình ông Joshua Carter.

“Cậu có thể giữ kín chuyện được không?” cô hỏi Billie. “Anh ấy nói anh ấy không quan tâm nếu có người biết, nhưng mình không thích cái ý nghĩ mọi người bàn tán về chuyện của bọn mình.”

“Chắc chắn rồi,” Billie đồng tình hưởng ứng, đưa tay ra vỗ mạnh vào tay cô. “Cậu không chọn một người dễ chịu mà yêu, đúng không nào?”

“Tất nhiên là không rồi.” Cái miệng mềm mại của Tessa cong lên giễu cợt. “Những người dễ chịu thì cũng…dễ chán.”

Mặc dù Billie cho là cô đã quan tâm chú ý đến Tessa ngay từ khi người cô nàng trẻ tuổi này chuyển tới Los Angeles, nhưng cho tới giờ, cô chưa bao giờ nhận thấy Tessa đang đương đầu với rắc rối ngập ngụa như lúc này. Thậm chí ngay cả khi cô phải thích nghi với sự khác nhau giữa Tennessee và California, Tessa đã luôn bắt đầu giải quyết mọi việc với đầy nghị lực và tậm trạng thoải mái. Nhưng Brett Rutland có thể phá vỡ tâm trạng sáng sủa của Tessa bằng sự tàn nhẫn lạnh lùng của anh ta nếu bạn cô quan tâm quá nhiều đến anh ta và anh ta quan tâm quá ít đến bạn cô. Cặp mắt Billies đầy băn khoăn khi cô nhìn bạn mình. “Nếu cậu cần mình , tất cả cậu phải làm là nhấc phôn lên và gọi mình,” cô đề nghị. “Mình luôn có thể mời cậu uống chút gì đó, một cái giường để ngủ và một bờ vai cho cậu dựa vào mà khóc, cậu có thể dùng lần lượt từng thứ một hay tất cả luôn đều được.”

“Cảm ơn cậu. Mình biết cậu luôn ủng hộ mình khi mình cần cậu.” Tessa mỉm cười ấm áp với bạn mình. “Nhưng đừng có cau có thế! Mình luôn luôn trụ vững được mà, nhớ không?”

“Cậu chưa yêu bao giờ,” Billie bắt bẻ. “Tin mình đi, Tình yêu luôn có thể là địa ngục đấy.”

Đúng vậy, có thể lắm chứ, và Tessa đã bị bỏng vì ngọn lửa của của nó rồi, nhưng ngọn lửa nhỏ Andrew đã nhóm chẳng là gì so với cơn bão lửa mà Brett khơi bùng lên mỗi khi anh bước vào phòng. Một chút bối rối, bởi cô chưa bao giờ nghi ngờ rằng cô đã yêu Andrew, nhưng bây giờ cô bắt đầu tự hỏi rằng hay có khi cô chỉ thích anh ta một chút thôi. Chẳng có gì để so sánh giữa cảm giác của cô lúc đó và cảm giác của của cô với Brett lúc này. Với Brett, cô cảm nhận được một hấp lực không thể cưỡng lại phải bước vào vòng tay anh và không bao giờ rời bỏ nơi đấy, chỉ đơn giản là ấp vào người anh và bám chặt cho đến khi da thịt cô tan chảy vào anh, cho đến khi họ không còn là hai thực thể tách rời nữa mà người này là một phần của người kia , nối liền với nhau mãi mãi bằng cả da thịt và trái tim và tâm hồn. Khi cô không cùng Brett, cô cảm thấy…cô độc, mà trước đây, có bao giờ cô thấy cô độc đâu. Cô đã từng một mình rất nhiều lần, và thích thú tận hưởng sự riêng tư chẳng kém sự ồn ào của đám đông bạn bè, nhưng bây giờ cô cảm thấy lẻ loi kỳ lạ.

Khi Brett tới căn hộ của cô tối đó, Tessa chỉ cần liếc qua anh cũng biết anh đang rất tức giận. Cơn giận của anh không quá khích, nhưng anh đã phải vận dụng nhiều đến khả năng kiềm chế của mình. Sống lưng cô lạnh toát khi cô nhìn vào đôi mắt nheo nheo của anh. “Nếu em không muốn chia tay với Wallace, em chỉ cần nói thẳng với anh là xong. Anh không thích bị lừa dối.”

“Em chẳng lừa dối gì anh hết,” cô khẳng định chắc chắn. “Sammy là một người bạn, chỉ thế thôi. Bọn em làm việc cùng tầng và nhìn thấy nhau suốt ngày. Em không thể trốn sau bàn làm việc để khỏi gặp anh ấy được.”

Có một cái gì đó thật hoang dã trong nét mặt anh khi anh nhìn xuống cô, và anh chạm vào cái cằm thon nhỏ của cô với những ngón tay gân guốc cứng cỏi, một cái chạm rất nhẹ nhưng vẫn làm cho cô choáng váng vì đầy tính chiếm hữu. “Đừng bao giờ nói dối anh,” anh gằn giọng; rồi cúi xuống hôn cô.

Như thể đã là mãi mãi từ khi cô được thưởng thức hương vị của anh, cảm giác miệng anh đói khát trên miệng cô, và cô nâng tay lên bám chặt lấy vai anh. Run rẩy, miệt mài trong khoái cảm tràn ngập khắp người cô, trong sự hưởng ứng với từng động chạm nhỏ nhất của anh, cô hôn anh với sự tất cả nồng nàn thuần khiết mà cô có thể trao anh. Khi cuối cùng anh có thể ngẩng đầu lên, mắt anh rừng rực, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán.

Sự căng thẳng giữa hai người càng tăng khi đêm càng khuya. Mặc dù cô thích ăn tôm hùm, nhưng Tessa chỉ có thể ăn một nếm náp một tí tẹo, vì tất cả các đầu dây thần kinh của cô đang tập trung tìm kiếm những dấu hiệu anh đang bị khuấy động thể xác, và một sự ham muốn nóng bỏng tương xứng cuồn cuộn nhức nhối trong cô. Anh làm cô cảm thấy thật đàn bà, cứ như từ trước đến giờ cô chưa bao giờ có khái niệm thực sự về giới tính của mình vậy. Với anh, cô chỉ là một kẻ ngây thơ, và những xúc cảm mãnh liệt của chính cô làm cô sợ hãi, nhưng cùng lúc, cô cũng bị quyến rũ bởi sức mạnh của chúng. Thời điểm để bỏ chạy đã qua rồi; có lẽ đã là quá muộn cho cô ngay từ giây phút đầu tiên cô nhìn lên màu xanh tuyệt đẹp của mắt anh.

“Ngày mai ở với anh cả ngày ,” anh nói cộc lốc, lần đầu tiên trong đời anh đặt quan hệ tình cảm lên trước công việc. Công việc vẫn chưa xong, nhưng nó chẳng có chút nào quan trọng nữa khi so sánh với sự khẩn thiết anh cảm nhận được phải khẳng định mối quan hệ của anh với Tessa. Khi anh nhìn thấy Sammy lượn lờ quanh bàn cô sáng nay, anh đã bị xâm chiếm bởi một cơn thịnh nộ lạnh băng làm anh chỉ muốn nhào đến bóp cổ thằng nhóc đó. Trước đây anh chưa bao giờ có ý chiếm hữu một người đàn bà, nhưng những người đàn bà đến với anh dễ dàng và anh cũng nhanh chóng đánh giá họ chẳng gì nhiều hơn là niềm khoái lạc nhục thể. Nhưng Tessa không chào mời bản thân cô cho anh; cô cám dỗ anh bằng nụ cười trêu ghẹo và đôi mắt tươi cười, rồi khiêu vũ nhảy nhót khỏi vòng tay anh. Anh là một người đàn ông, và một kẻ săn mồi. Anh phải có cô, và sớm thôi.

“Vâng,” Tessa đồng ý, mặc dù đó không phải một lời mời mà là một mệnh lệnh. Mắt cô lang thang trên khuôn mặt cứng cỏi, góc cạnh của anh, và sự căng thẳng trong ngực cô cảnh báo cô rằng cô lại một lần nữa quên thở.

Anh khẽ chửi thề, chỉ vừa đủ nghe. Cái nhìn dịu dàng, mê đắm trên nét mặt cô làm cơ thể anh căng lên đòi hỏi. “Về thôi,” anh thô bạo hỏi, đứng lên và kéo cô ra khỏi ghế. Cô không phản đối; cô im lặng chờ anh thanh toán tiền; rồi nép vào anh một chút trên đường ra xe.

Đêm trở nên lạnh hơn, và Tessa ngửa khuôn mặt nóng bừng đón chút không khí lạnh mát. Cô cảm thấy bức bối, như lò sưởi đang cháy bên trong cô đã được bật ở nút cao nhất, và cô muốn bỏ hết số quần áo đột nhiên trở nên quá chật chội. Anh mở khoá và mở cửa xe, rồi đặt cô vào trong, và Tessa hít vào một hơi thở thật sâu, run bắn lên. Làm sao cô có thể kiềm chế nổi sự đòi hỏi hoang dại trong cô? Nó đang cháy bùng trong cô, làm cơ thể cô rơi vào tình trạng ham muốn và tràn ngập yêu thương. Khi anh luồn vào sau vô lăng, cô gọi, “Brett,” bằng giọng mê muội và đưa tay chạm vào anh.

Anh giật nảy lên khi tay cô chạm vào ngực anh. “Em đang làm anh mất kiềm chế đấy,” anh nói bằng giọng khàn khàn giận dữ. “Anh chỉ muốn đè em ra ngay trên ghế xe và chiếm em ngay lập tức. Mẹ kiếp, nếu đó không phải là điều em muốn lúc này, vậy thì đừng đùa giỡn với anh nữa, vì em đang đùa với lửa đấy” (nguyên văn: trượt trên lớp băng mỏng.)

Cô cũng chỉ vừa đủ kiềm chế mình, nhưng cô hiểu được lời cảnh cáo nhạo báng trong giọng anh, và cô nhích xa anh, hai tay nắm vào nhau đặt trên lòng trong một nỗ lực chống lại ham muốn được chạm vào anh. Chẳng lẽ anh thực sự nghĩ rằng cô chỉ đùa giỡn với anh thôi sao? Cô nàng hội hè lúc này có cười nổi đâu; cô đã yêu, và ham muốn, và cô đau lòng. Tại sao tình yêu lại được miêu tả như hạnh phúc tột bực khi nó quá đau đớn đến vậy? Tình cảm của cô dành cho anh quá mãnh liệt và sâu nặng đến nỗi cô cảm thấy như phần căn bản nhất trong cô, phần cốt lõi tạo nên cô, đã bị lấy đi khỏi cô mà cô không thể chống lại và trao vào tay anh. Tình yêu kiểu đó như một thanh gươm, và yêu thương Brett cô đã tự đặt mình vào thế hiểm nghèo như đứng trên lưỡi gươm sắc; anh không phải là một người an toàn để yêu. Cô đã liều không chỉ trái tim cô khi yêu anh; cô đã liều cả cuộc đời cô, cho cái mà anh muốn ở cô, và nếu có điều gì xảy ra với anh, thì ánh sáng sẽ tắt trong cuộc đời cô, và tiếng cười của cô sẽ phai tàn.Thật là đáng sợ khi yêu một ai đó như vậy, nhưng Tessa hiểu rằng, với Brett, những rào chắn an toàn của cô-tính hóm hỉnh và tiếng cười vui vẻ-trở nên vô dụng. Anh đánh đổ chúng với nam tính mạnh mẽ, và rút đến giọt đam mê cuối cùng trong huyết mạch cô. Cô đã luôn nghĩ cô có khả năng yêu thương sâu sắc, nhưng đến Brett, cô không còn biết đến đâu mới là sâu.

Anh lái hơi nhanh hơn thưòng lệ, và khi cô liếc sang anh, cô thấy hàm anh nghiến chặt, và cái miệng gợi cảm của anh mím lại thành một đường thẳng. Anh nhìn khắc nghiệt và nguy hiểm,không phải là loại đàn ông mà đàn bà nên chơi đùa cùng. Có lẽ nếu ở thời trước, thì anh đã ném cô lên vai vác đi đâu đó mà chiếm đoạt cô rồi. Tessa liếc nhìn anh lần nữa, và một cơn run rẩy chạy dọc xương sống cô, vì nét tàn nhẫn trên gương mặt anh làm cô hoảng sợ.

Khi anh về tới căn hộ của cô, anh im lặng cầm chìa khoá từ tay cô và mở cửa; rồi bước lùi lại cho cô vào. Tessa bật đèn lên và quay lại đối mặt với anh, nhưng bất cứ gì cô muồn nói đã bị bỏ quên mãi mãi khi anh đóng cửa và khoá lại. Cô nghẹn lời, mắt cô ngước lên nhìn anh. Mi mắt anh sụp xuống đầy tình ý, chỉ còn hé ra một khe hẹp màu xanh biển, ý định của anh đơn giản và dễ hiểu. Không một lời, anh nhích vai để tuột áo khoác ra và tháo nút và vạt, kéo nó ra khỏi cổ áo và quăng lên lưng ghế cùng áo khoác. “Bây giờ,” anh thì thầm nghiệt ngã, “lại đây và chạm vào anh đi.”

Mù quáng, Tessa bước vào vòng tay anh.

Miệng anh đói khát và làm cô đau đớn, nhưng miệng cô vẫn níu chặt với anh trong cơn run rẩy hạnh phúc đòi hỏi tất cả của anh có thể trao cô. Xương sườn cô bị vòng tay thô bạo của ghì xiết, nhưng cô vẫn chưa thể gần anh đủ. Cô nhức nhối căm ghét sự tách biệt của da thịt họ. Cô nghe thấy những tiếng khàn khàn rên rỉ, nhưng mặc dù cô không nhận ra đó là tiếng mình, Brett đã nghe được chúng, và mọi bản năng đàn ông trong anh hưởng ứng ngay với những âm thanh phụ nữ đầy khoái cảm đó. Anh ngả người cô trên tay mình,và miệng anh rời khỏi miệng cô kéo lê từ trên xuống dọc cần cổ mượt mà của cô, xuống thấp hơn nữa đến phần trên ngực lộ ra của cô. Anh gắn chặt miệng trên da thịt cô, và thậm chí qua lớp vải áo, cô vẫn cảm nhận được hơi thở ẩm ướt, nóng bỏng của anh, và dục vọng qúa sắc bén xuyên qua cô đau đớn.

Cô đột nhiên ngã vào anh khi hai đầu gối cô loạng choạng mất khả năng giữ cô đứng vững. Ngay lập tức, anh bế cô lên tay và bước vài bước tới cái ghế gần nhất, ngồi xuống đặt cô gọn tronglòng. Tessa khép hờ đôi mắt mê mẩn vì yêu của cô, màu xanh lá sâu thẳm thẳm mơ màng khi cô nhìn lên anh. Hai tay cô quấn quanh cái cổ chắc khoẻ của anh. “Em đã cố không yêu anh,” cô thì thầm đau đớn, không có khả năng giấu giếm lâu hơn nữa tình yêu thầm kín của mình, “nhưng em không thể tự dừng lại được.”

Một cơn rùng mình cuộn quanh anh khi anh nghe được lời cô. Chẳng còn quan trọng bao nhiêu người đã nghe những lời yêu đương từ cái miệng ngon lành của cô. Chẳng còn quan trọng rằng anh chưa bao giờ muốn một người đàn bà yêu anh. Anh luôn lạnh nhạt hững hờ với bất cứ thứ tình cảm yêu thương nào anh có thể đã khuấy động lên…cho đến Tessa. Cô là một thách thức anh chưa từng nếm trải trước đây. Đấy không phải là sự kháng cự mà cô bày đặt trêu ngươi anh, vì cô thực sự chẳng hề kháng cự anh chút nào. Hơn thế, cô đã lảng tránh anh, để anh thoáng thấy vị ngọt ngào nữ tính, rồi lướt khỏi tầm tay anh. Cô quá phụ nữ đến nỗi anh ham muốn cô đầy bản năng, cô là một phụ nữ có thể hoà hợp hoàn hảo với nam tính mạnh mẽ của anh. Yêu thương anh, cô đã trao bản thân cô cho anh, và anh không có ý định thả cô tự do trở lại.

Cánh tay trái anh ở dưới lưng cô, anh cong cô lên đón nhận sự chiếm hữu đói khát của miệng anh, trong khi tay còn lại của anh bắt đầu mở hàng khuy nhỏ chạy dọc thân váy trước của cô. Tessa run rẩy trong vòng tay ôm ấp của anh, nhưng không phản đối. Cô không muốn anh dừng lại; cô muốn anh yêu cô như thế này mãi mãi. Cô đã học được rằng có thời khắc để dâng hiến và có thời khắc để đón nhận. Và đây là thời khắc của cô để dâng hiến. Cô đã dâng tặng tất cả của cô cho người dàn ông cô yêu, hào phóng, với tất cả bản năng yêu thương của cô. Trái tim cô đập dồn dập trong lồng ngực đến nỗi cô cảm thấy choáng váng, và trong một nỗ lực kiếm thêm chút không khí, cô quay mặt khỏi nụ hôn của anh, phơi bày cần cổ thanh nhã, nhạy cảm của cô cho anh. Anh thưởng thức nó bằng bờ môi nóng bỏng, và Tessa thốt ra một âm thanh thút thít khe khẽ. Cô muốn anh; cô cần anh quá nhiều đến đau đớn, và cô níu chặt lấy anh bằng những ngón tay tuyệt vọng.

“Chậm thôi. chậm thôi nào,” anh thì thầm, gỡ chiếc váy khỏi vai cô. “Anh muốn tận hưởng thật lâu. Chúng ta hãy bỏ cái này ra cho em đã, rồi anh có thể ngắm nhìn em; anh muốn cởi hết ra cho em và chạm khắp người em.”

Cô rút hai tay ra khỏi váy và nằm lại trong hõm tay anh, để anh nhìn ngắm no nê cách bầu ngực cô áp vào làn vải lụa mỏngmanh của áo lót cô đang mặc trên người. Cô không mặc áo ngực, nên hai điểm hồng đậm của hai núm vú cô hằn rõ qua làn vải, những núm nhỏ xinh đang cầu xin anh chăm sóc tới. Hơi thở anh trở nên nặng nề và gấp gáp hơn khi anh nâng cô lên và kéo mạnh cái váy xuống hông cô, rồi kéo tiếp nó xuống chân cô và kéo luôn khỏi người cô. Cô nằm trong lòng anh, những mẩu vải sót lại chỉ là một cái quần đùi ôm chặt, một cái dây đeo tất bằng đăng ten thanh nhã, đôi tất lụa và đôi sandals cao gót mảnh mai. Bàn tay lướt nhẹ trên thân mình cô, tìm hiểu những đưòng cong của cô, vuốt ve đôi chân đi tất lụa của cô cho đên khi anh chạm vào mắt cá chân cô. Chậm rãi, anh cởi bỏ đôi sandals của cô thả rơi chúng; rồi những ngón tay của anh vạch một đường ngược lên đùi cô. Anh kiểm tra độ co giãn của dây đeo tất, và một cái nhìn ham muốn gần như tàn bạo làm mặt anh rắn đanh.

“Em nên bị khoá lại và vứt luôn chìa đi mới phải,” anh nói lầm thầm trong cổ, mắt không hề rời khỏi con đường bàn tay anh đang sục sạo. Những ngón tay anh cong lại dưới cạp quần lót của cô và anh kéo nó xuống, phô ra hõm rốn nhỏ xíu của cô. Anh lượn vòng quanh nó bằng một ngón tay dịu dàng, rồi những phần không bị che phủ của thân thể cô dụ dỗ anh, và bàn tay anh chuyển lên trên tới ngực cô. Anh mơn trớn cô, bàn tay anh thiêu đốt da thịt cô. Tessa vặn vẹo trên lòng anh, muốn anh cởi bỏ chiếc áo lót mỏng và chạm vào da thịt trẩn trụi của cô.

“Làm ơn đi anh,” cô năn nỉ nhẹ nhàng, cong người lên mời gọi.

“Em muốn cái gì nào?” anh thì thầm. “Thế này à?” Anh trượt tay vào trong áo lót cô và khum tay ôm lấy bầu ngực cô, ngón tay cái miết lên nụ hoa săn cứng của cô và làm nó bừng bừng.

Tessa rên rỉ, quằn quại áp vào anh. “Vâng. Vâng.” Cô bắt đầu rung động mãnh liệt đến nỗi toàn thân cô lẩy bẩy, và anh dỗ dành cô, ôm cô chặt hơn vào thân mình cường tráng của mình trong khi bàn tay anh vẫn ve vuốt ngực cô.

“Thư giãn đi nào, bé yêu,” anh nựng nịu. “Anh sẽ cho em cái em muốn mà. Chạm vào anh đi; nói anh biết em muốn anh làm gì với em.”

Phần đầu tiên trong lời hướng dẫn của anh dễ dàng để nghe theo. Đằng nào bàn tay cô cũng đang bị anh lôi cuốn và cô đặt chúng lên ngực anh, cảm nhận hơi nóng của cơ thể anh bừng bừng qua làn vải áo. Nhưng phần thứ hai…Làm sao cô có thể nói với anh,khi tất cả những gì cô biết là cô quá ham muốn anh và cô đang chết mòn vì cơn đau đớn thấm thía đó? Cô bị bao phủ bởi sức mạnh của anh, sức hấp dẫn thể xác của anh.

“Em không biết,” cô run run thầm thì, bám vào anh. Cô buông một hơi thở sâu, ngập ngừng. “Em không biết làm thế nào để chỉ cho anh.”

Đôi mắt xanh của anh tối lại gần như thành đen. “Em bé, em biết chính xác phải điều khiển anh thế nào. Em biết anh muốn gì rồi.”

“Nhưng đấy chính là vấn đề, em không biết.” Sử dụng hết lòng can đảm, Tessa tặng anh một nụ cười bối rối dịu dàng. “Hay đúng hơn, em biết anh muốn gì, nhưng em không biết cách làm thế nào.”

Brett sững người lại, đôi mắt anh rừng rực khi chúng lướt trên thân thể cô. Anh cân nhắc ý nghĩa của những lời cô nói, và bởi thể xác anh đã quá bị khuấy động, nhận biết sâu sắc từng hành động của cô, anh cứng người khi hiểu ra ý nghĩa của sự việc. “Tessa, em chưa từng có một người đàn ông nào bao giờ à?”

“Chưa.” Đôi tay cô đưa lên chạm vào mặt anh. “Em yêu anh, và em muốn anh là người đầu tiên.”

Một cơn co giật kỳ dị thoáng qua mặt anh; rồi anh đứng lên, vẫn ôm cô trong vòng tay. “Anh sẽ chỉ cho em,” anh thì thầm khàn đục. “Anh sẽ chăm sóc cho em, bé yêu. Em sẽ không phải lo lắng gì hết.”

Anh nhanh nhẹn sải bước tới phòng ngủ, huých vai mở cửa, rồi băng qua phòng và đặt cô nằm xuống giường. Anh bật ngọn đèn ngủ, và cô ngước lên nhìn chăm chú vào mặt anh. Lúc này nhìn anh không còn vẻ lạnh lùng và xa vắng nữa. Anh đang bừng bừng vì ham muốn, và tất cả mọi ý nghĩ khác đã bị xoá sạch trong tâm trí anh. Dịu dàng anh cởi nốt chỗ quần áo còn lại trên người cô, để cô nằm khoả thân trên giường, và cô làm một cử động bản năng đưa tay lên che chắn cơ thể cô trước cái nhìn sục sạo của anh.

“Đừng, để anh ngắm em,’ anh nói, và giữ hai tay cô phía trên đầu cô trong khi anh vuốt ve từng centimet cơ thể cô bằng mắt mình. Thật kỳ lạ là tạo vật đầy nữ tính thanh nhã đáng yêu này chưa bao giờ nằm trần truồng dưới cặp mắt đói khát của một thằng đàn ông nào trước đây. Thật kỳ lạ là chưa một thằng đàn ông nào trước anh được chìm đắm trong nơi sâu thẳm ngọt ngào của cô. Thật kỳ lạ, nhưng anh chưa một giây phút nào nghi ngờ cô. Sự ngây thơ của cô là lý do cho sự lảng tránh của cô. Sự thiếu hiểu biết về tình dục của cô làm cô nài nỉ anh tạm hoãn việc làm tình trong khi một người đàn bà có kinh nghiệm hơn, biết rằng khoái lạc đang chờ cô ta, sẽ không kháng cự nổi sự cám dỗ.

Và cô là của anh, của một mình anh. Một bản năng nguyên thuỷ mà anh chưa từng biết rằng anh có, làm anh muốn khắc dấu ấn của anh lên cô, để cho không thằng đàn ông nào dám có ý định xâm phạm vào lãnh địa của anh. Anh đứng thẳng lên và bắt đầu cởi bỏ quần áo mình.

Tessa nhìn theo anh, miệng cô khô rang vì thích thú, mắt cô đói khát theo dõi màn trình diễn khi anh trút bỏ quần áo. Cô chưa bao giờ nhận thức được anh cường tráng như thế, Khi áo sơ mi của anh bị vứt sang bên cạnh, cô há hốc mồm trước những cơ bắp gợn lên bên dưới làn da nâu mượt mà của anh. Vồng ngực anh rộng lớn và rắn rỏi , cuộn lên đầy cơ bắp, phủ đầy một lớp lông sẫm loăn xoăn. Bụng anh phẳng và rắn chắc, hai chân đầy sức mạnh như của những người thường xuyên cưỡi ngựa. Anh nằm xuống giường với cô và ngả người xuống cô, kéo cô áp vào người anh chặt hơn, và mắt Tessa mở lớn khi cô bị che phủ hoàn toàn bởi kích thước cơthể anh. Ở trên giường với anh làm cô nhận thức được rõ ràng sự khác biệt trong kích thước và sức mạnh của họ. Cô không có khả năng chống lại sức mạnh của anh. Nếu cô kiếm được chút kiềm chế nào trong tình huống này, thì đó chỉ là do anh cho phép cô làm thế.

Mắt cô trần ngập nỗi sợ hãi bản năng mọi phụ nữ đều cảm thấy khi lần đầu tiên trong đời nằm cùng một người đàn ông. Brett nhìn thấy nó, và nỗi âu yếm tràn ngập trong anh. Anh cúi người xuống cô và bắt đầu hôn cô thật nhẹ nhàng, những cái hôn ngọt ngào không hề mang dấu vết của đam mê mãnh liệt trong anh. Không quan trọng anh phải trả giá bao nhiêu, anh sẽ không hấp tấp với cô, không hung bạo với cô. Sẽ có nhiều thời gian để anh chứng tỏ bản thân bằng hành động sở hữu nồng nhiệt, nhưng không phải lần này, khôg phải lần đầu tiên của cô. Vần tiếp tục hôn cô, anh chậm rãi bắt đầu để cô làm quen với những sờ mó vuốt ve của mình.

Chẳng mấy lúc, Tessa đã lại vặn vẹo trong vòng tay anh lại, cơ thể cô như bị tra tấn bởi những cái vuốt ve chậm chạp thiêu cháy da thịt cô. Anh biết tất cả những nơi ngọt ngào, và tất cả chúng đều cảm nhận được ma thuật trên những ngón tay lão luyện của anh. Cô ghim móng tay trên vai anh, tâm trí mờ mịt trong trạng thái bừng bừng. Cô không thể suy nghĩ được; cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc cong lên và quằn quại, cố gắng tìm kiếm thêm khoái cảm điên cuồng anh đang trao cô. Bàn tay anh đặt giữa hai đùi cô, và anh đang làm những điều gì đó với cô tạo nên những làn sóng căng thẳng không thể chịu nổi sâu thẳm trong cô. Những làn sóng dâng lên, dâng lên cao mãi , và cô bật khóc nức nở trước cơn khoái lạc ngọt ngào đến không thể chịu nổi làm cô gần như bùng nổ.

Brett nhổm người lên trên cô, và dặt mình vào vị trí thân mật giữa hai đùi cô. Bằng sự chậm chạp đầy khổ sở, anh xuyên thủng nơi trinh bạch của cô.

Tessa kêu thét lên khi cô cảm thấy cô bị lèn kín, nhưng cô không nhận ra cô đang làm ầm ĩ. Cô đang bị thu hút vào một cái gì đó mạnh mẽ hơn cơn đau nhói, một cái gì đó xua đuổi mọi thứ khác ra khỏi ý thức cô ngoại trừ cơ thể cô và sự cuồng nhiệt xuyên suốt cơ thể cô khi anh chiếm lấy cô. Đó không phải là một hành động xác thịt đơn giản, thiết yếu. Đó là một hành động mang đầy tính sở hữu, cái mối chỉ đang nối họ với nhau đã buộc chặt từng phần cơ bản tạo thành họ. Cô trao và anh nhận, nhưng trong cuộc trao đổi họ lại phát hiện ra có vẻ mọi việc đã hoàn toàn thay đổi. Với từng cú đẩy chậm rãi anh đóng dấu của anh lên cô, và sợi chỉ mỏng manh trói buộc cô vào anh cũng trói buộc anh vào cô. Rùng mình sợ hãi vì sự dữ dội của dục tình trong chính bản thân mình, mỗi centimet cơ thể anh bỏng cháy vì hơi nóng ngọt ngào của cô, anh ngừng một chút để cố gắng tìm lại sự tự chủ thường lệ.

Khuôn mặt cô trong ánh sáng đèn vừa đau đớn vừa hăm hở, mắt cô nhắm lại khi hơi thở cô trở nên gấp gáp không còn giữ được nhịp thở điều hoà. Cái gì đó xiết chặt lại trong ngực anh khi nhìn xuống cô. “Anh có làm em đau không, người yêu ?” anh thì thầm khẩn thiết, không nhận ra mình đã buột mồm thốt lên một từ anh chưa từng dùng trong đời.

“Không,” cô rên lên, thân mình cô cong lên áp vào anh. “Có…Em không biết. Bret, Em không nghĩ em chịu được đâu…em đang rơi đây này…”

“Nào bé, sẽ ổn thôi mà,” anh dịu dàng, lại bắt đầu những chuyển động chậm chạp làm anh nổ tung. “Tiếp đi nào, em bé. Anh sẽ theo em mà; anh sẽ chăm sóc cho em. Tới với anh đi, em yêu, tới với anh.” Anh ôm cô vào mình, hai hàm anh nghiến chặt khi anh miễn cưỡng kìm mình lại, và tất cả ánh mắt anh tập trung vào cô, nhận biết mỗi cử chỉ hưởng ứng cô trao lại anh. Thân mình trần truồng của anh lấp lánh vì mồ hôi, mái tóc nâu vàng của anh ướt sũng chuyển thành đen.

Đầu Tessa lăn qua lại trên mặt gối, cô kêu thét lên mù quáng. Không có từ nào diễn tả được cơn đại hồng thủy của cảm xúc bắt đầu tràn ngập bên trong cô, làm cô nảy người lên. Cô thét gọi tên anh. Rồi không một từ nào khác tồn tại, không gì khác còn tồn tại ngoại trừ sự thực cô đang dâng hiến hoàn toàn bản thân cô cho những cảm xúc không thể tin là có thực mà anh đã khuấy động nên bằng nam tính dữ dội của anh. Lờ mờ cô nhận thức được cách anh đang chuyển động lúc này, với sức mạnh gấp gáp, và cô nghe tiếng anh gầm trầm sâu đầy thoả mãn.

Trong sự thanh thản sau đó, họ nằm cùng nhau im lặng kiệt sức, mặt anh dúi vào cổ cô. Tessa dịu dàng vuốt ve tóc anh, nhẹ nhàng mơn trớn lưng và vai anh, mặc dù cô quá mệt mỏi đến nỗi cô tự cảm nhận được mình đang chìm dần vào giấc ngủ ngay khi cô vẫn còn đang nằm đó. Nhưng trước khi ngủ đi, có một điều cô phải nói với anh. “Em yêu anh,” cô uể oải thì thầm, một món quà bằng lời nói từ trái tim cô. “Brett… yêu.” Với cô hai từ đó có cùng một nghĩa. Cô ngủ thiếp đi ngay lập tức, giống như một đứa trẻ, nằm tin cậy trong vòng tay anh.