Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 3: Tỉnh lại



Nữ tử yếu đuối gọi Đinh Nhu là Lục tiểu thư. Tại triều Minh cổ đại, chỉ có hai loại khả năng. Một là nàng là bà vú của Lục tiểu thư. Hai là… Đinh Nhu không cam lòng rằng bản thân mình là thứ nữ và nữ tử yếu đuối kia chính là mẹ đẻ của thân thể này. Từ cuộc nói chuyện kia cùng trí nhớ trong đầu thì có thể biết, Đinh Nhu không chỉ có thể là thứ nữ, mà còn là một thứ nữ bị thất sủng, bị đưa tới thôn trang tự sinh tự diệt.

Đinh Nhu cảm thấy rất bất đắc dĩ. Kiếp trước, dù cuộc sống có trôi qua khó khăn đi chăng nữa thì nàng cũng đường đường chính chính. Ông trời không phải là đối tốt với nàng mà là cố ý chơi nàng. Đinh Nhu hiểu rất rõ một thứ nữ không được cưng chiều ở cổ đại sẽ phải gặp cảnh ngộ gì. Đinh Nhu thậm chí có thể cảm thấy ông trời đang đùa cợt nàng. Không phải ngươi thề không làm vợ sau, không làm mẹ kế, không làm nhân tình đấy sao? Đinh Nhu nắm chặt tay. Mặc dù đối mặt với triều đại xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, Đinh Nhu nàng cũng sẽ không để cho vận mệnh của mình bị người khác định đoạt. Mạng của nàng là do nàng chứ không do người khác. Vì sống sót, nàng có thể từ từ hòa nhập vào cổ đại, nhưng Đinh Nhu nàng sẽ không buông tha cho điểm mấu chốt nhất. Lời thề mà nàng đã nói ra sẽ không vì thay đổi thời không mà biến mất. Tính tình ương ngạnh của Đinh Nhu phát tác, nàng không tin là nàng không tìm ra con đường của riêng mình.

Tấm màn được treo lên, bàn tay có vết chai sờ lên trán Đinh Nhu, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhõm cùng giọng nói yên tâm: “Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng hết nóng rồi. Tiểu Nhu, con đã tỉnh chưa?”

Lời nói ôn nhu yếu ớt lại tràn đầy ân cần, lòng Đinh Nhu lại mềm mại thêm một phần. Không ai có thể lựa chọn mẹ đẻ. Dù nàng là thiếp cũng là mẹ đẻ. Mặc dù tính tình yếu đuối nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức để cứu chữa con gái mình. Cho dù đem chiếc vòng tay quý giá nhất của nàng giao ra cũng chỉ vì giữ lại đôi bình sứ mà con gái coi trọng nhất. Nàng cam tâm tình nguyện như vậy. Một câu “Con đã tỉnh chưa?” khiến Đinh Nhu thiếu chút nữa đã mở mắt. Khóe mắt cũng rơi lệ. Đinh Nhu vẫn cho rằng mình rất kiên cường độc lập, không cần bất kỳ người nào thương hại. Mặc dù đối mặt với việc chồng cùng em gái vụng trộm phản bội, Đinh Nhu cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng lúc này đây nàng muốn khóc, muốn vùi đầu vào trong lòng người con gái nhu nhược kia để khóc một hồi, chỉ vì đây là một phần tình thương của mẹ mà Đinh Nhu hoài niệm.

Khăn lụa mang theo mùi thơm nhẹ lau qua khóe mắt, bên tai là giọng nói tràn ngập yêu thương: “Tiểu Nhu, con mơ thấy gì vậy? Đừng khóc nữa, là do ta vô dụng, chỉ có thể cầu xin phu nhân cho ta tới thôn trang chăm sóc con. Tiểu Nhu, là di nương vô dụng.”

Thân thể nhỏ bé của Đinh Nhu được kéo vào trong cái ôm ấm áp. Cánh tay nhu nhược tinh tế như muốn ngăn cản ác mộng của con gái mình. Đinh Nhu tham luyến loại ấm áp này. Trong ký ức, hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Một phu nhân đoan trang uy nghiêm, trong ánh mắt chứa thất vọng và lạnh lùng. “Đinh Nhu, đi tới thôn trang yên lặng mà suy nghĩ đi.”

“Không đi! Mẫu thân, con không cố ý. Là Tam tỷ tỷ, là tỷ ấy…”

“Đủ rồi, ta chỉ thấy nàng bị con đẩy xuống hồ, chỉ vì nàng có thể tới Vinh Ninh hầu phủ. Đinh Nhu, con làm ta quá thất vọng rồi.”

Cô bé không cam lòng, cô bé oán hận. Cho tới tận khi linh hồn nàng biến mất thì sự oán hận đó vẫn còn trong tâm lý. Đinh Nhu thầm than, bất kể có phải là nàng làm hay không thì việc đẩy người xuống nước hay thủ đoạn hãm hại này thật sự là quá thấp cấp, đơn giản thô bạo.

Cô bé cô đơn từ tòa nhà hoa mỹ bị đưa đến thôn trang vắng vẻ, bị mọi người xem thường, châm chọc nói là thứ nữ vô tình, đố kỵ tỷ tỷ. Chỉ có nàng, mẹ đẻ của thân thể này khẩn cầu phu nhân cho tới thôn trang cùng nữ nhi. Phu nhân không chịu được nàng cầu xin liền đồng ý.

Nàng vốn có cơ hội ở lại tòa nhà giàu sang đường hoàng. Mẹ đẻ của Đinh Nhu mặc dù là di nương nhưng lại là nha hoàn hầu hạ phu nhân từ nhỏ. Nghe nói còn từng cứu mạng phu nhân, sau đó tới tuổi thành thân liền được nâng làm di nương. Tính tình mềm mại điềm tĩnh, cũng hơi được nam chủ nhân thích, bản thân lại có chừng mực, luôn trung thành với phu nhân. Trong cả đám di nương ở phủ thì nàng coi như yên ổn nhất, có sủng mà không hại. Ai cũng biết hại nàng chính là đánh mặt mũi của phu nhân, cho dù là giữa các di nương tranh thủ tình cảm thì cũng rất ít liên lụy tới nàng.

Phu nhân vốn thật tâm có ý giữ nàng lại, thậm chí còn âm thầm ám chỉ cho nàng rằng có thể có thêm nữ nhi hoặc là nhi tử, chỉ cần lưu lại trong phủ là có cơ hội. Nhưng nàng lại cố ý muốn chiếu cố nữ nhi, cho dù biết phu nhân thất vọng, cho dù biết cả đời này khó có thể nhìn thấy lão gia thì nàng vẫn theo tới. Khi bị đưa tới thôn trang, Đinh Nhu từng mắng nàng, oán hận nàng: “Vì sao ta không phải là con ruột của mẫu thân, sao không từ trong bụng của phu nhân sinh ra chứ?”

Những lời này hẳn là sự đả kích rất lớn đối với nàng. Nàng không oán không hối hận chăm sóc con gái tính tình nóng giận không thể trở về nhà chính. Sau khi con gái ngã bệnh còn tìm mọi cách mời đại phu. Ngày hôm đó, trời còn mưa to. Đinh Nhu âm thầm thở dài, ngươi đã làm sai bao nhiêu? Có từng tiếc nuối khi đánh mất tính mạng của mình? Sau khi đoạt xá trọng sinh, Đinh Nhu cần tự mình làm chủ mọi thứ, bắt đầu từ vai phụ ác độc sao? Rất thú vị! Ai nói nữ phụ thì không thể biến thành nữ chính?

“Tiểu Nhu, di nương đi bắt cho con một con gà, lát nữa là con có canh gà uống.”

“Tiểu Nhu, di nương còn không nói cho con, di nương còn một tấm vải rất tốt, là phu nhân thưởng cho di nương. Di nương tìm thấy, làm cho con một bộ đồ mới, thêu hoa mẫu đơn mà con thích nhất. Nữ công của di nương không kém với những tú nương ở trong phủ.”

“Tiểu Nhu, di nương, di nương…”

Nước mắt ấm áp rơi trên mặt Đinh Nhu. “Tiểu Nhu, di nương cũng muốn con là do phu nhân sinh. Nhưng… nhưng… con là nữ nhi của di nương, là mạng của di nương. Tiểu Nhu, nếu con mà không tỉnh, di nương sẽ cùng đi với con. Địa phủ lạnh lắm, di nương làm bạn với con có được hay không?”

Đinh Nhu rơi lệ không ngừng. Nàng là một người mẹ tốt. Trước kia trong mắt Đinh Nhu chỉ có giàu sang phú quý, không nhìn thấy mẹ đẻ đối với nàng từ ái. Đinh Nhu mở mắt ra, lau đi nước mắt vui mừng của nữ tử kia. Khoảng cách thật gần, Đinh Nhu giờ mới nhìn rõ nàng là một mỹ nhân, dịu dàng điềm tĩnh, cặp mắt kia long lanh dịu dàng, thật ấm áp. Không trách được tại sao nàng không tranh thủ tình cảm mà lại được nam chủ nhân một phần để ý. Nàng rất dễ dàng khiến cho người ta thấy thương tiếc.

“Tiểu Nhu, con đã tỉnh? Đã tình lại rồi sao?”

“Vâng!”

Đinh Nhu cố ý nói, làm ra vẻ lạnh: “Nương, con tỉnh. Con không đi Địa phủ, ở đó lạnh lắm! Chúng ta ở thôn trang sống tốt hơn.”

“Tiểu Nhu, Tiểu Nhu!”

Đinh Nhu bị nữ tử ôm chặt lấy: “Nữ nhi của ta, tỉnh rồi, Tiểu Nhu tỉnh rồi!”

“Con khát.” Đinh Nhu cũng không muốn để cho nàng tiếp tục khóc. Đinh Nhu thừa nhận, nhìn nàng khóc thì chính bản thân mình cũng không dễ chịu, giống như có tảng đá đè lên: “Nương, con đói bụng” Tìm cho nàng một ít chuyện để làm nàng sẽ không khóc nữa. Đinh Nhu thật sự sợ nước mắt của nàng.

“A, đúng đúng. Cần uống nước.”

Đinh Nhu nhìn nàng vọt tới bên bàn, bàn tay run rẩy rót nước trà. Nước trà rớt cả ra bàn. Đinh nhu biết nàng còn đang chú ý tới con gái mình. Chết mà sống lại, xuyên qua thời không. Đinh Nhu, nàng là mẹ của ngươi. “Nương, ngài chầm chậm lại, không cần vội vã.”

Nữ tử nhìn thấy nữ nhi ôn nhu nở nụ cười, nước mắt chảy dài: “Tiểu Nhu, con gọi ta là nương sao?”

“Ngài vốn chính là nương của ta, không gọi nương thì gọi là gì chứ?”

Nữ tử vui quá mà khóc. Nữ nhi của nàng trải qua một kiếp nạn sinh tử đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. Nàng có chịu thêm nhiều khổ nữa cũng đáng.

*Vì ở thời cổ đại nên cách xưng hô đổi thành cổ đại. Nhưng do Đinh Nhu từ hiện đại xuyên tới nên trong một số trường hợp, theo mạch văn là suy nghĩ của Đinh Nhu thì vẫn để cách xưng hô là của hiện đại. Có gì sơ sót mong mọi người thông cảm.