Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 30: Đối lập



Đêm khuya, cây cối trong hoa viên mờ ảo. Một bóng dáng màu đen cao gầy đứng lặng yên, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.

Không lâu sau, hai người người áo đen khập khễnh nâng đỡ lẫn nhau bước tới quỳ xuống: "Thuộc hạ làm việc bất lực, xin chủ tử trừng phạt."

Trong bóng tối, nữ tử áo đen thâm trầm khó lường, trong mắt từ từ dâng lên sát ý nồng đầm: "Người đâu?"

"Bị người khác ...... Cướp đi, hình như đối phương biết tối nay chúng ta sẽ hành động." Một người áo đen đáp.

"Ta hỏi là bây giờ người đang ở đâu?" Nữ tử áo đen hung hăng chặt đứt một nhánh cây khiến cho con chim đang ngủ ngon trong tổ ấm giật mình kinh hoảng bay thẳng lên trời, kêu lên một tiếng rồi biến mất trong màn đêm. Mà bóng đêm lại càng lộ ra vẻ yên lặng.

"Bẩm chủ tử, bị Tô gia Tam thiếu gia Tô Tử Bội mang đi." Một người áo đen cúi đầu run rẩy trả lời, cực kì sợ hãi.

"Thì ra là người của Tô gia?" Nữ tử áo đen âm trầm hỏi.

"Hình như không phải, hai người kia cũng mặc y phục dạ hành màu đen còn Tô Tử Bội mặc trang phục bình thường. Vốn thuộc hạ đang khiêng Liễu Miên đánh nhau với hai người kia, ai ngờ Tô Tử Bội nửa đường nhảy ra. Hai người kia giúp đỡ Tô Tử Bội ngăn cản thuộc hạ, cho nên......". Người áo đen ngập ngừng nói.

"Nhiệm vụ thất bại chính là thất bại, không cần phải nguỵ biện." Nữ tử áo đen lạnh giọng nói, khuôn mặt đẹp đẽ ẩn trong bóng tối phát ra khí lạnh.

Hai người người áo đen kinh hoảng vội vàng dập đầu: "Chủ tử tha mạng, thuộc hạ nguyện trung thành với chủ tử."

Nữ tử áo đen nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười lạnh không dễ dàng phát hiện. Nàng ta mềm giọng cười nói: "Ta sẽ cho các ngươi cơ hội, các ngươi lui xuống đi."

"Tạ chủ tử." Quả tim đang treo trên không của hai người như trở về trong lồng ngực, thiên ân vạn tạ đứng dậy rời đi.

Khi bóng lưng bọn họ còn chưa ra khỏi hoa viên thì một bóng người màu đen bay ra từ sau lưng nữ tử áo đen, trường kiếm trong tay người đó chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo, hai người kia bỗng nhiên ngã xuống, thất khiếu* chảy máu, trong nháy mắt bị mất mạng.

*Thất khiếu: 7 lỗ trên khuôn mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.

Nữ tử áo đen hừ lạnh một tiếng, sắc mặt như bình thường, nhàn nhạt giao phó: "Cầm Âm, dọn dẹp cho sạch sẽ."

"Vâng" Triệu Cầm Âm cúi đầu cung tiễn nữ tử áo đen rời đi sau đó mới đi xử lý hai thi thể kia. Hắn nhìn hai tử thi thê thảm, trong lòng đột nhiên hơi phát rét. Bọn họ nào biết tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi, bọn họ chỉ là một con cờ nho nhỏ, ngoài ra không còn gì nữa. Bất luận là thành hay bại thì bọn họ đều không thể không chết. Bởi vì chỉ có người chết mới có thể tuyệt đối tin tưởng được.

Mà thật ra thì chính hắn cũng chỉ là một con cờ mà thôi.

——— —————— —————— —————— ————————

Sáng sớm, Tô phủ cực kỳ náo nhiệt.

Bởi vì Quân Mẫn Đình hưng sư động chúng* tới chơi. Nàng ta mang theo mười người, khí thế hung hăng đi đến, ngồi xuống chính sảnh* Tô gia, ầm ĩ muốn gia chủ Tô gia đi ra gặp nàng ta.

*Hưng sư động chúng: làm việc gì đó rùm beng, náo động khiến cho mọi người đều biết.

*Chính sảnh: giống phòng khách.

Quân Nhược Thủy khoan thai đi đến, ngồi xuống chủ vị. Tô Tử Bội không chút thay đổi, buồn vui đều không hiện lên trên mặt, ưu nhã ngồi ở bên cạnh Quân Nhược Thủy.

Thanh Văn đúng lúc dâng lên một ấm Lâm Giang bạch cúc. Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ung dung nói: "Mẫu thân đại nhân, mời uống trà. Khó có được mẫu thân đại nhân đến thăm, Nhược Thủy cố ý phân phó hạ nhân pha một bình Lâm Giang bạch cúc, mời mẫu thân đại nhân nếm thử một chút."

Dĩ nhiên là Quân Mẫn Đình đã có nghe nói qua về Lâm Giang bạch cúc, đây là cống trà*, ở trong dân gian rất khó mua được. Mặc dù còn có chính sự chưa làm nhưng nàng ta vẫn là không nhịn được nâng chung trà lên, tỉ mỉ thưởng thức.

*Cống trà: hiểu đại khái là trà đưa vào trong hoàng cung, dâng lên cho vua.

Quân Nhược Thủy nhếch miệng lên, giọng nói ấm áp giống như bình thường: "Không biết mẫu thân đại nhân có chuyện gì mà sáng sớm đã đến thăm hỏi?"

Quân Mẫn Đình đặt ly trà xuống, cười lạnh một tiếng: "Nhược Thủy, con càng lúc càng lợi hại rồi."

"Vì sao mẫu thân lại nói thế?" Quân Nhược Thủy cười nhạt một tiếng, khách khí hỏi.

"Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, giao Liễu Miên ra đây." Quân Mẫn Đình trầm giọng nói.

Quân Nhược Thủy kinh ngạc nói: "Mẫu thân đại nhân, phụ thân là phu thị của người, tại sao lại tìm con đòi người? Lại còn nhìn một con mắt cho rằng hắn đang ở Tô gia?"

"Có ở đây hay không để cho ta lục soát một chút là biết liền." Quân Mẫn Đình lạnh lùng kiêu ngạo nhìn nàng, chờ nhìn thấy vẻ mặt hoang mang sợ hãi của nàng. Theo mật báo cho biết đêm qua Liễu Miên đã được Tô Tử Bội mang vào Tô phủ, đến bây giờ vẫn có ra ngoài. Hừ, cho dù nàng phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra Liễu Miên. Muốn dẫn người đi dưới mí mắt nàng, trừ phi là nằm mơ.

"Xin hỏi mẫu thân đại nhân có quyền gì mà tự ý xông vào nhà dân đây?" Quân Nhược Thủy uống một hớp trà, lành lạnh hỏi.

"Chỉ cần con không sợ gặp quan, tất nhiên ta sẽ cho con một tờ lệnh soát nhà." Sắc mặt Quân Mẫn Đình xanh mét, lạnh lùng nói. Nàng không ngờ đến một ngày mình lại cùng nữ nhi hai bên giằng co, mà lại là nữ nhi nàng chưa bao giờ coi trọng dù chỉ là một chút xíu.

Quân Nhược Thủy cười nhạt một tiếng, đã có tính toán từ trước: "Tất nhiên là con không sợ quan phủ tham gia."

Quân Mẫn Đình cười gian nói: "Ta đã sớm ngờ tới con sẽ mềm không được cứng không xong." Nàng ta quay đầu gọi một gã sai vặt tới: "Ngươi đi ra ngoài cửa nhìn một chút, xem Lưu tri phủ đã tới hay chưa?"

"Vâng". Gã sai vặt lĩnh mệnh đi.

Nghe nói Tri Phủ đại nhân tới, Tô Tử Bội có chút lo lắng nhìn Quân Nhược Thủy, Nhược Thủy gật đầu với hắn một cái, cười cười an ủi thì hắn mới hơi yên lòng. Từ xưa đến này dân không đấu với quan, hắn sợ nàng thiệt thòi.

Ước chừng qua nửa nén hương mà bóng dáng Lưu tri phủ vẫn chưa thấy đâu. Quân Mẫn Đình không khỏi có chút lo âu, nhấp nhổm ngồi xuống đứng lên.

"Ai." Quân Nhược Thủy than nhẹ một tiếng, lười biếng vô lực dựa vào trên ghế dựa.

Tô Tử Bội cười một tiếng, biết nàng là đói bụng. Còn nhớ rõ hắn từng cười nàng ăn còn nhiều hơn heo thì nàng rất tự luyến nói: có heo xinh đẹp như ta sao?

"Cười cái gì?" Quân Nhược Thủy sẳng giọng.

Tô Tử Bội ngưng cười, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có nắm chắc không?"

"Yên tâm đi." Quân Nhược Thủy cười trấn an một tiếng.

"Vậy thì chịu đựng thêm một lát nữa, Thanh Phong đã đi bảo phòng bếp chuẩn bị điểm tâm." Tô Tử Bội nhỏ giọng nói.

Quân Nhược Thủy vui mừng nhìn hắn, trong lòng dâng lên ấm áp nhàn nhạt."Thật tốt quá, ta...... Quả thật là rất đói bụng. Ha…ha". Nàng có chút ngượng ngùng nói.

Lúc này, gã sai vặt kia vội vàng chạy vào bẩm báo: "Chủ tử, Lưu tri phủ đã đến."

Quân Mẫn Đình vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa nghênh đón.

"Chúng ta cũng đi đi, dù sao cũng là quan phụ mẫu một phương, phải nể mặt người ta một chút." Quân Nhược Thủy đứng dậy: "Nếu như ngươi mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi trước đi, những chuyện này vốn không cần nam quyến phải ra mặt."

"Không được, ta nhất định phải đi theo." Tô Tử Bội ngẩng đầu lên, cường hãn nói.

Quân Nhược Thủy không khỏi buồn cười: "Được, mời đại gia ngài cùng đi thôi." Lắc đầu một cái, vẫn là ôn nhu nắm tay của hắn cùng nhau ra cửa đón người.

Lúc kiệu của Lưu tri phủ hạ xuống, mọi người đều hành lễ nói: "Bái kiến Lưu đại nhân!"

Chỉ thấy Lưu tri phủ này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, mắt to mày rậm, ánh mắt nội liễm, thân hình cao lớn, rất có uy nghiêm của quan.

Vẻ mặt của Lưu tri phủ tươi cười đi vào Tô phủ trong tiếng cung ngênh của mọi người.

"Tô phu nhân, tất cả sự tình ta đã nghe Quân lão phu nhân nói rồi, căn cứ vào luật pháp của vương triều Kim Bích thì cho dù ngươi là nữ nhi của Liễu Miên cũng không thể không có sự cho phép của Quân lão phu nhân mà tự ý mang Liễu Miên xuất phủ, càng không thể vào phủ cướp người, tác phong này quả thật giống như cường đạo. Theo như luật pháp của vương triều Kim Bích là phải bị xử phạt." Lưu tri phủ nhìn thì giống như có ý tốt muốn khuyên bảo, kì thực là đang âm thầm ra oai.

Khóe miệng Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng nâng lên, giống như rất sợ hãi lại ra vẻ vô tội nói: "Lưu đại nhân minh giám. Ta chỉ là một thảo dân, trời sinh mảnh mai, tay lại trói gà không chặt, làm sao dám lấy bản thân ra đùa giỡn đây?"

"Chẳng lẽ Liễu Miên không có ở trong phủ?" Lưu tri phủ trầm giọng hỏi: "Bổn quan sẽ phái quan binh lục soát ở trong phủ một lần, nếu như không có liền chứng minh Tô gia trong sạch."

Quân Nhược Thủy cau mày, Tô gia trong sạch? Xem ra người sau lưng Quân Mẫn Đình đã không thể chờ đợi muốn kéo cả Tô gia rơi xuống nước. Ngay sau đó nàng tỏ vẻ uất ức nói: "Đại nhân, giờ phút này phụ thân ta đang Tô phủ, nhưng mà......"

Vẻ mặt của Lưu tri phủ và Quân Mẫn Đình đều gian kế thực hiện được, rất hài lòng nói: "Nhưng mà cái gì?" Lưu tri phủ hỏi tới.

"Nhưng mà phụ thân ta đã nhận được thư từ hôn của mẫu thân. Phu thân ta một mình lẻ loi hiu quạnh lại bị mẫu thân hưu* cho nên vạn bất đắc dĩ mới đến tìm ta. Ta đây lại là nữ nhi duy nhất của người, tất nhiên là phải chiếu cố cho phụ thân của mình để làm tròn chữ hiếu." Quân Nhược Thủy cúi đầu, lời nói hiên ngang lẫm liệt, tình chân ý thiết.

*hưu: bỏ

Quân Mẫn Đình giận dữ: "Ngươi nói bậy, ta viết thư từ hôn khi nào?"

"A, mẫu thân đại nhân, làm sao con biết được người viết khi nào? Chỉ sợ là từ rất lâu trước kia đã muốn vứt bỏ phụ thân rồi?" Quân Nhược Thủy giống như vô tâm nói.

"Con......"

"Tốt lắm tốt lắm, Quân Nhược Thủy, ngươi nói phụ thân ngươi bị hưu nên rời phủ, như vậy ngươi phải lấy thư từ hôn ra để làm bằng chứng." Lưu tri phủ ngăn cản Quân Mẫn Đình đang tức sùi bọt mép.

Quân Nhược Thủy cười nhạt, sai Tử Trúc đi lấy thư từ hôn ra.

"Đây… đây không phải là thư từ hôn do ta viết." Quân Mẫn Đình nói lớn tiếng.

Dĩ nhiên đây không phải nàng ta viết, chữ này là bút tích của Quân Hiểu Phù, rồng bay phượng múa, thanh lệ đầy ý nghĩa. Quân Mẫn Đình nào có phần bản lĩnh này?

"Nhưng mà mẫu thân đại nhân đã ký tên cũng đã ấn dấu tay lên trên đó." Quân Nhược Thủy tốt bụng nhắc nhở.

Quân Mẫn Đình nhìn phía dưới tờ giấy, nhìn thấy ba chữ Quân Mẫn Đình to rõ, đúng là bút tích của mình. Cái dấu tay đó chỉ cần so sánh là biết ngay thật giả. Làm sao có thể? Nàng kí thư từ hôn lúc nào, tại sao nàng không có một chút ấn tượng?". Không, không thể nào." Quân Mẫn Đình sợ hãi nhìn chữ viết của mình, dụi dụi con mắt, thật sự là không thể tin được.

Quân Nhược Thủy không thèm quan tâm nàng ta, chuyển sang Lưu tri phủ, bi thương nói: "Phụ thân ta ở Quân phủ chưa bao giờ có ngày tốt, hôm nay nếu mẫu thân đã hưu người thì cũng đến lúc ta nên hầu hạ dưới gối rồi."

Lưu tri phủ trầm ngâm chốc lát, đành phải nói: "Nếu Quân lão phu nhân đã hưu lệnh tôn thì tất nhiên là do Tô phu nhân phụng dưỡng, về sau đều nghe theo ngươi."

"Tạ Lưu đại nhân phán đoán sáng suốt." Quân Nhược Thủy làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt. Luật pháp Vương triều Kim Bích quy định rất rõ ràng về thư từ hôn, bởi vì suy tính đến việc rất nhiều nữ tử nhà nghèo khổ không có tiền học chữ nên thư từ hôn chỉ cần mời người khác viết theo mẫu đã được quy định, bản nhân ký tên in dấu tay là có hiệu lực. Cho nên lá thư từ hôn trong tay Quân Nhược Thủy rõ ràng là có hiệu lực pháp luật đồng thời hiển nhiên là Lưu tri phủ không thể nói thêm được gì nữa. Mà nam tử bị thê chủ hưu, nếu có nữ nhi thì nghe theo nữ nhi, nghĩa vụ gánh vác phụng dưỡng do nữ nhi thực hiện.

"Chuyện đến đây đã rõ ràng rồi, bổn quan xin cáo từ." Sắc mặt Lưu tri phủ không tốt đứng dậy.

Quân Nhược Thủy và Tô Tử Bội cũng những người liên can đều đứng dậy cung tiễn. Quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng Quân Mẫn Đình vẫn còn đang trong tình trạng bị kích thích, sắc mặt đầy giận dữ. Tử Trúc đã sớm thu hồi thư từ hôn, chỉ sợ Quân Mẫn Đình nổi điên sẽ xé nát nó.

"Tiểu thư, không phải gia chủ điên rồi chứ?" Tử Trúc lặng lẽ hỏi.

Quân Nhược Thủy vội vàng gật đầu không dứt, nói: "Đúng vậy, nhanh đưa người trở về đi, nếu phát điên ở Tô gia sợ rằng người khác sẽ đổ lỗi lên đầu chúng ta !" Nàng chỉ chỉ những gia bộc sau lưng Quân Mẫn Đình kia, nói: "Các ngươi còn ngây ngốc cái gì? Còn không mau đưa chủ tử các ngươi về!" Trên khuôn mặt thanh tú dần hiện ra nụ cười thông minh: "Tử Trúc, tiễn khách!"

"Vâng" Tử Trúc được lệnh, đuổi khách không lưu tình chút nào.

Phía bên này, Quân Nhược Thủy lôi kéo tay Tô Tử Bội, cười hì hì nói: "Chúng ta đi ăn điểm tâm đi. Ta đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Ngươi đói chưa?"

Nàng nha...... Tô Tử Bội hé miệng cười cười, lặng lẽ nắm tay của nàng, cùng nhau đi về Tố Tâm Cư.