Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 17



Editor: coki (Mèo)

Nhẹ nhàng đóng lại cửa lớn màu đỏ thắm của cửa hàng, nghe thấy âm thanh ổ khóa vang lên thanh thúy, Quân Nhược Thủy sung sướng xoay người lại, giương mắt nhìn về chân trời xa xôi, mặt trời đã lặn về phía Tây.

Sáng sớm hôm nay nàng và Tử Trúc vội vàng đi tới thành Nam.

Tử Trúc chọn cửa hàng này theo lời của nàng, đây quả thật là lựa chọn thích hợp nhất hiện nay. Tuy không phải nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất thành Lâm Giang nhưng ở đâu có hương hoa thì ở đó sẽ có bướm bay tới, không chừng về sau trung tâm phồn hoa sầm uất sẽ dời dần về phía thành Nam cũng không chừng.

Bàn đầu cửa hàng này là một cửa hàng bán đậu rang, phía sau là Tứ hợp viện cho chủ nhân ở, nguyên nhân là gần đây nữ nhi của nhà này mới được thăng quan ở kinh thành cho nên cả nhà mới dọn đến kinh thành hưởng phúc, nóng lòng muốn bán nhà cửa cho nên giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều, giao dịch được tiến hành vô cùng thuận lợi. Bởi vì từ thành Lâm Giang đến kinh thành đường xá xa xôi, nhưng đồ vật trong phòng lại khó khuân vác chuyển đi nên cũng thuận tiện bán luôn cho Quân Nhược Thủy. Đối với chuyện này Quân Nhược Thủy cực kì hài lòng bởi vì nhà cửa vừa mua đã có thể sử dụng được nên giúp tiết kiệm rất nhiều sức lực.

Vương Hân mừng rỡ đúng hẹn đưa dược liệu tới đây, sau đó cầm những bức hình cây thuốc mà Quân Nhược Thủy đã vẽ, nóng lòng khởi hành đi về phương Bắc.

Quân Nhược Thủy lại phân phó Tử Trúc đi tìm một ít người sống bằng nghề khuân vác sau đó để cho bọn họ thu dọn sân, phơi dược liệu, công việc thuận lợi suôn sẻ, khí thế ngất trời.

"Tử Trúc, em cầm lấy phương thuốc này đi y quán mua thuốc sau đó mang về Quân gia, sắc cẩn thận rồi cho phụ thân ta uống." Quân Nhược Thủy từ trong lòng rút ra một tờ giấy ghi phương thuốc đưa cho Tử Trúc.

Chữ của tiểu thư từ khi nào thì trở nên.... ....Xấu như vậy? Tuy có thể đọc và hiểu được nhưng nét chữ quá tệ lại càng không thể nhắc tới mỹ cảm thư pháp.

Nhận lấy phương thuốc trong khoảnh khắc Tử Trúc trở nên trầm mặc, đột nhiên ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn Quân Nhược Thủy nói: "Tiểu thư, để cho em ở lại đây giúp người được không? Em sẽ cố gắng học hỏi, nhất đinh có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của người."

Quân Nhược Thủy lắc lắc đầu, vỗ vai nàng ta nói lời thấm thía: "Tử Trúc, quả thật trước mắt ta cực kỳ thiếu người trợ giúp, em cũng là người mà ta tin tưởng nhưng em còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Em phải chăm sóc tốt cho phụ thân ta, phòng bị những chuyện mờ ám ở Quân gia. Qua vài ngày nữa ta sẽ nghĩ biện pháp đón phụ thân về đây, khi đó em cũng sẽ cùng đi theo phụ thân. Chỉ cần em có thể đảm nhận được thì vị trí chưởng quầy nơi này liền giao cho em."

Tử Trúc trừng lớn hai mắt, mừng rỡ không thôi: "Tạ tiểu thư! Em sẽ chăm sóc tốt cho chủ tử." Chưởng quầy đó, từ một nha hoàn thường xuyên bị bắt nạt lên đến chưởng quầy của một cửa hàng, nàng ta ngay cả nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh dậy: " Nhưng mà tiểu thư, y quán cũng phải cần chưởng quầy sao?" Nàng ta nghĩ nghĩ, hoang mang hỏi.

Quân Nhược Thủy đã có dự định trong lòng, mỉm cười gật đầu: "Toàn bộ đều nghe ta an bài thì có thể."

Tất nhiên là y quán cũng phải cần người quản sự, kinh doanh y quán nhất định cũng cần thủ đoạn quảng bá. Nàng cũng không phải là hành y vì lý tưởng cứu giúp mọi người vĩ đại như thế, lợi nhuận mới đúng là mục đích duy nhất của thương gia. Độ cong của khóe miệng đang nhếch lên ngày càng gia tăng, thật sự là gần mực thì đen, chỉ sợ là ở lại Tô gia quá lâu nên bây giờ trên người nàng cũng lây dính hơi tiền của thương nhân?

Ngồi trên xe ngựa mới thuê được, Quân Nhược Thủy dựa vào đệm trúc nhắm mắt dưỡng thần. Theo xe ngựa xóc nảy nàng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của mình và Tô Mộ Bình tối hôm qua, cảm giác hình như nàng ta còn giấu giếm điều gì đó. Vẫn còn gạt nàng cái gì đây? Thực sự là Tô Mộ Bình biểu hiện ra bên ngoài quá thẳng thắn cùng thành khẩn, đúng là lòng người khó dò đặc biệt là thương nhân có khả năng vì đạt được mục đích nào đó mà biểu hiện thẳng thắn thành khẩn nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ mở rộng lòng mình cùng tin tưởng không hề giữ lại.

Làm cho nàng khó chịu nhất chính là lúc phát hiện ra mình bị người khác giám thị, cảm giác đó thật sự không tốt giống như mình là phạm nhân không có tự do, mỗi nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi.

Khi đó đêm đã khuya, Tô Mộ Bình muốn đứng dậy đi về phòng, nàng vội vàng tiến lên cẩn thận đỡ nhân lúc đó bắt mạch. Cảm giác được mạch trầm nhỏ, chư dương không nằm ở trong lồng ngực mà chuyển qua sau lưng, dương khí không chuyển động, khí cơ trở ngại tê liệt mà dương khí không đủ, mất đi ấm áp, ngột ngạt khó thở, ngực đau nhói, sắc mặt trắng xanh, tay chân lạnh ngắt, cần phải làm cho dương khí bị tê liệt thông suốt, xua tan hàn khí. Chẳng qua bệnh tà xâm nhập đã lâu, từ từ tăng lên, có hiện tượng vong dương. Bây giờ nếu như điều dưỡng đúng cách thì có thể kéo dài thêm nửa năm, nếu muốn khỏi bệnh hoàn toàn nét mặt tỏa sáng thì đó là chuyện tuyệt đối không thể nào. Nói như vậy bệnh này tương tự như bệnh mạch vành ở trong Tây y, có khả năng giảm bớt bệnh trạng những không có khả năng chữa khỏi hoàn toàn, thậm chí còn có nguy cơ đột tử bất cứ lúc nào.

Trong đầu suy nghĩ không ngừng, bất tri bất giác xe ngựa đã đến trước cửa Tô phủ. Quân Nhược Thủy nhảy xuống xe, sắc trời đã dần dần tối hơn. Ở thế giới này nữ tử cực kỳ tự do, nàng có thể tự do đi ra ngoài, tùy ý hành tẩu. Trả tiền xe, nàng đang định đi vào cửa thì đột nhiên một bóng dáng mảnh khảnh màu xám xông tới đụng vào người nàng. Nàng lập tức cảnh giác bảo vệ túi tiền của mình, lui lại mấy bước. Nàng thường thấy kỉ xảo này trên TV, bình thường sẽ bị người khác cố ý va chạm sau đó túi tiền liền không cánh mà bay. Lúc bình tĩnh lại mới phát hiện tên trộm đã chạy mất rồi.