Thế Bất Khả Đáng

Chương 21: Lặng thầm bảo vệ em



“Trong đám tội phạm kia, có một tên chạy thoát.”

Viên Tung trầm mặc một hồi lâu, rồi mới nói: “Tôi biết rồi.”

Trở lại bãi huấn luyện, phó tổng huấn luyện viên thấy sắc mặt Viên Tung có chút nghiêm trọng, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Bên Bắc Kinh xảy ra chút chuyện.”

“Nếu anh có việc gấp thì cứ về trước đi, bên này có bọn tôi rồi mà. Kỳ thực anh cũng không cần thiết phải tự tay dẫn dắt từng học viên, chúng ta huấn luyện cũng giống nhau thôi, chẳng lẽ anh còn không tín nhiệm thực lực của ban lãnh đạo chúng tôi sao?”

Không phải vấn đề tín nhiệm hay không, mà là vấn đề lập trường và nguyên tắc. Rất nhiều học viên ở đây đều là nhắm vào Viên Tung mà đến, thanh danh của Viên Tung ở trong giới, khiến những người bảo tiêu này thà rằng vứt bỏ cuộc sống ưu việt hiện có, trải qua đợt huấn luyện tàn khốc để được trở thành học trò của Viên Tung, đây là một tấm biển chữ vàng trong ngành bảo tiêu.

Viên Tung lãnh đạm nói: “Tiếp tục huấn luyện đi!”

* * *

Hạ Diệu bên này cũng nhận được tin tức nghi phạm quan trọng đào tẩu, thì ra ngày đó trong xe không chỉ có bảy người, mà còn một tên vẫn luôn trốn trong xe không chịu xuống. Khi ấy cảnh sát cùng tội phạm truy nã giao phong chính diện, bận bịu đối phó, hơn nữa trời tối, không ai chú ý tới kẻ còn lại trong xe. Hơn nữa kẻ này thân thủ cực kỳ mẫn tiệp, lựa đúng thời điểm hai bên địch ta đang giao chiến ác liệt, gã liền lợi dụng địa hình và vật cản để lén đào thoát.

Thông tin tên sát nhân đào tẩu vừa được truyền ra, dân chúng liền mất bình tĩnh.

Đừng nói dân chúng, ngay cả cảnh sát trong cục cũng đều cảm thấy bất an. Dù sao cũng là một nhóm sát nhân vô cùng khủng bố, bỗng chốc bảy tên bị diệt, hơn nữa tình cảnh khi ấy loạn như vậy, chẳng ai biết mấy phát súng kia là do ai phóng ra. Tên sát nhân một khi tới cửa báo thù, thân nhân của mỗi viên cảnh sát tham gia truy bắt đều không được bảo đảm an toàn.

Ban ngày còn đỡ, tội phạm truy nã có càn rỡ đến mấy cũng không ngu xuẩn tới mức tự chui đầu vào rọ. Nhưng tới ban đêm, trên đường về nhà, bốn phía quanh nhà, thậm chí ngay trong nhà mình… khắp nơi đều ẩn tàng mối nguy hiểm.

Đặc biệt là Hạ Diệu, cậu là người có hành động và biểu hiện nổi trội nhất trong đợt truy bắt lần này.

Trong cục muốn cấp xe chuyên dụng cho Hạ Diệu, đặc biệt đón đưa, nhưng lại bị Hạ Diệu cự tuyệt.

Có ngon thì đến đây đi, vừa hay ông mày đang chờ mày tìm tới cửa đấy!

Chạng vạng, sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Viên Tung liền lái xe từ Yên Thai, ước chừng lái hơn năm tiếng đồng hồ mới về tới Bắc Kinh. Lúc này đã là đêm khuya, rất nhiều nhà đều đã tắt đèn, bao gồm cả phòng Hạ Diệu.

Viên Tung châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng hút ngoài cửa sổ phòng ngủ của Hạ Diệu. Nét mặt nhìn như nhàn tản, kỳ thực thần kinh lại kéo căng tới siết sao, tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mãi cho đến tờ mờ sáng, Viên Tung mới lái xe quay về Yên Thai, lại tiếp tục triển khai việc huấn luyện cho ngày kế tiếp.

* * *

Hai ngày nay, con đại yểng kia bỗng nhiên thành thật hơn nhiều, ban đêm cũng không nghe thấy tiếng nó kêu la nữa. Lúc Hạ Diệu thức dậy đi tiểu, liền mò ra cửa sổ thăm dò xem rốt cuộc là như thế nào, kết quả liền phát hiện con đại yểng kia đã biến mất.

Lại liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lập tức ngẩn ngơ.

Viên Tung quay lưng về phía cậu mà đứng, tấm lưng rộng lớn căng ra thành một đường nét cứng cỏi, hai tay hắn nắm chặt vạt áo tây. Hạ Diệu từng nghe người ta nói, hai tay nắm vạt áo tây, chính là để đề phòng trên tay có mồ hôi, thời điểm bắn súng hoặc lên đạn sẽ bị trơn, kết quả để địch nhân chiếm mất tiên cơ.

Hạ Diệu cũng nhìn thấy, trên cần cổ thẳng băng và sau tai Viên Tung đã bị muỗi đốt thành mấy nốt, hắn thậm chí chẳng buồn gãi, cứ như vậy mà đứng vững vàng. Sở dĩ chỗ này có nhiều muỗi như vậy, cũng là nhờ Hạ Diệu ban tặng, bát canh cá cậu đổ ra đến hôm nay còn tản ra chút mùi đấy.

Giờ phút này, trong lòng Hạ Diệu có một loại tư vị khó nói thành lời.

Cậu muốn mở bung cửa sổ, hướng về phía Viên Tung mà hét lớn: tôi không cần anh phải như vậy, tôi không muốn nợ nhân tình của anh… Thế nhưng cậu không nói được.

Cuối cùng lại lẳng lặng quay về giường, hít thở sâu một hơi, chui vào ổ chăn.

Một đêm mất ngủ, mãi tới khi trời gần sáng, từ cửa sổ truyền đến một động tĩnh rất nhỏ, trước kia Hạ Diệu chưa từng nghe thấy.

Cậu liếc mắt về phía ban công, đại yểng đã trở lại.