Thay Thế Phẩm

Chương 30: Phiên Ngoại 1



Lâm Cảnh Thư phiên ngoại



Thành phố G thời gian này, thời tiết dần dần ấm lên, tử kinh e ấp nở.

Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, tất cả mọi người đều nhân lúc tiết xuân dễ chịu, thi nhau ra ngoài du lịch thưởng ngoạn.

Cách tiệm bánh ngọt của Ngôn Thư Vũ không xa, dưới hàng tử kinh rợp bóng, một chiếc Land Rover lẳng lặng đứng yên. Bởi đã ở đó khá lâu nên trên nóc xe còn đọng lại một ít hoa tử kinh phiêu đãng.

Nam nhân trong xe dựa vào lưng ghế, giữa ngón trỏ và ngón cái một làn khói trắng mập mờ, sương khói vướng vít quanh không gian chật hẹp, hiển nhiên là đã hút không ít.

Lâm Cảnh Thư ngồi im lìm trong xe, gương mặt trầm ổn, sống mũi cao thẳng, dấu ấn thời gian hằn thành từng nếp giữa lông mày đang nhíu lại. Khí chất không còn giống thanh niên đầy sức sống năm nào, tháng năm dường như cố ý điêu khắc nên một Lâm Cảnh Thư hoàn toàn khác, cả người cậu lộ ra vẻ cẩn trọng khiến người ta an tâm, nhưng cũng lơ đãng toát lên cảm giác tịch mịch nhợt nhạt.

Lâm Cảnh Thư yên lặng qua cửa kính nhìn tiệm bánh ngọt cách đấy không xa, bên ngoài tiệm lắp cửa thủy tinh lớn, có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong không sót một thứ gì. Cậu bảo trì tư thế như vậy đã được ba ngày, ba ngày nhìn người mình từng yêu, ngay cả gặp mặt anh cũng không có dũng khí làm việc đó. Lúc trước chính cậu đã quyết định bỏ đi, hiện tại trở về, nhìn thấy anh tìm được hạnh phúc của mình, bản thân lại không dám quầy rầy đối phương.

Ngôn Thư Vũ so với trước kia vẫn không thay đổi, chỉ là nụ cười càng thêm thật lòng. Cậu tham lam cách lớp cửa kính nhìn chằm chằm vào nam nhân theo năm tháng càng thêm ôn nhuận.

Nhìn anh đi lại tiếp đãi khách nhân, cử chỉ lịch thiệp đủ để khiến khách hàng không cảm thấy xa lạ; rảnh rỗi nói chuyện cùng nhân viên, ngẫu nhiên bất đắc dĩ cười nhu nhu mày, thói quen đó càng làm cho anh có vẻ tràn đầy sức sống, tinh thần hơn.

Có đôi khi Trang Khải cũng sẽ đến tiệm bánh, nam nhân mặc tây trang xắn tay áo làm chút việc này nọ ngoài ý muốn lại vô cùng hài hòa, cùng Ngôn Thư Vũ ở một chỗ như khẽ dộng vào lồng ngực cậu. Ánh mắt mờ đi, nhưng không thể không thừa nhận hình ảnh đó thực sự lộ ra hương vị ấm áp.

Nếu lúc trước không phát sinh mọi chuyện, liệu hôm nay người đứng bên Ngôn Thư Vũ có thể là chính mình hay không?

Ý niệm này ngày càng không thể áp chế mà lớn dần lên, chỉ là cậu hiểu rõ, chung quy nó cũng chỉ là ảo tưởng. Trước đây khi chấp nhận buông tay, cậu đã biết bản thân sẽ không thể quay đầu.

Năm ấy cậu vội vàng thu thập, giống như trốn chạy mà lên máy bay bay đến thành phố B, không dám lưu lại thành phố G thêm nửa khắc. Cậu sợ chỉ cần nhiều thêm một giây thôi, mình sẽ hối hận mà quay trở lại.

Cậu không thể không rời khỏi nơi này.

Từ nhỏ cha mẹ mất sớm, cậu được chính tay cô chú mình nuôi lớn lên. Khi còn trẻ, hai người cơ hồ mọi thứ đều tùy theo cậu. Lên đại học, dưới khẩn cầu của cậu mà hai người phải buông tha ý định muốn cậu học ở thành phố B, để cậu trở về cố hương mà mẹ cậu sinh ra để tự lập.

Sau đó gặp được Ngôn Thư Vũ, sau đó thuận lợi tốt nghiệp, cậu không về bên cô chú với công tác đã được sớm an bài tốt mà thu thập hành lí đến thành phố G lập nghiệp. Chú cậu vốn không đồng ý nhưng không thể lay chuyển được, đành phải để mặc cậu. Khi đó sự nghiệp ở thành phố G vừa mới khởi bước, tiệm bánh ngọt của Ngôn Thư Vũ cũng khai trương không lâu, cậu thực sự nghĩ rằng mọi chuyện hết thảy đều suôn sẻ diễn ra, thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ chú.

Hai người phát hiện ra chuyện cậu cùng Ngôn Thư Vũ, cô tức giận đến mức phải vào bệnh viện. Lâm Cảnh Thư không đành lòng nhìn hai người như cha mẹ thứ hai của mình khổ sở đồng thời cũng không muốn cùng Ngôn Thư Vũ chia tay. Từ nhỏ đến lớn cô chú đều tùy theo ý mình, nhưng lần này ngoài ý muốn của cậu hai người không mảy may một chút nhượng bộ.

Trước khi chia tay Ngôn Thư Vũ một thời gian, cậu nói với anh mình phải đi công tác, kì thực là một mình tới thành phố B gặp chú nói chuyện. Chú xưa nay đối với cậu đều yêu thương nhưng cũng dị thường nghiêm khắc, hôm đấy chú đã nói rất nhiều, nói về những năm qua, về những thứ không dám quên đi, dù cho mỗi lần nhớ đến chỉ mang lại đau đớn, tiếc nuối cùng dằn vặt.

“Cảnh Thư, cha mẹ con đã sớm không còn, từ nhỏ con ở bên cạnh chúng ta lớn lên, cô chú cơ hồ mọi thứ đều tùy theo ý con. Con nói muốn về cố hương, chúng ta đồng ý. Con nói muốn đến thành phố G, chúng ta cũng đáp ứng.” Ngữ khí dần trở nên bén nhọn, “Thế nhưng con không nên tìm một nam nhân nói chuyện yêu đương, anh trai chị dâu ta chỉ có duy nhất một mình con, vậy nên con phải cưới vợ sinh con, làm rạng danh gia đình.”

“Chú, hiện giờ khoa học hiện đại không có gì là không thể.” Cậu nghe thấy bản thân mỏng manh lên tiếng.

Đối phương cười lạnh, “Sau đó để đứa trẻ đó không có mẹ, bị người ta nhạo báng mà lớn lên hay sao? Lâm gia chúng ta không nhận nổi chuyện này, cũng có lỗi với phó thác của cha mẹ con.” Ngữ điệu biến chậm, một chữ một chữ trầm giọng nói, “Lâm Cảnh Thư, con chỉ có một lựa chọn, đó là nghe lời cô chú trở về đây đi. Cô mỗi ngày đều nhớ con, trở về chúng ta một nhà đoàn tụ, chuyện cũ coi như chưa từng phát sinh. Còn nếu con muốn tiểu nhân tình của mình không còn ngóc đầu lên được thì cứ trái lời.”

“Lâm Cảnh Thư, con tuyệt đối không phải đối thủ của ta, thủ đoạn và khả năng của ta không phải con không biết.” Nam nhân nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Lâm Cảnh Thư nhắm mắt lại, chuyện cũ ở trong óc quay cuồng.

Chú đi rồi, nháy mắt tay chân trở nên luống cuống, cậu biết lần này chú tức giận thật rồi. Mỗi lần chú gọi đầy đủ họ tên cậu nghĩa là không còn đường cho cậu thoái lui, từ nhỏ mặc dù được chú yêu thương nhưng hơn ai hết, cậu càng hiểu rõ chú là người nghiêm khắc đến mức nào.

Sau cuộc gặp mặt đó, cậu ở bên ngoài ngây ngốc hai ngày sau mới dám về nhà. Kia là hai ngày thống khổ nhất trong cuộc đời cậu. Cậu không muốn liên lụy đến Ngôn Thư Vũ, lại không muốn chia tay, mỗi ngày đều nhìn anh khẩn trương quan tâm lại không tránh được phiền muộn, vì thế bắt đầu không có nguyên do đi sớm về muộn. Chỉ là do dù một ngày gặp anh rất ít, nhưng mệt mỏi của cậu vẫn không ngừng tăng lên.

Thẳng đến khi cậu lại nhận được điện thoại của chú.

“Lâm Cảnh Thư, con nghĩ mình sẽ lo liệu được sao?”

Cậu buông tay, lòng bàn tay lạnh lẽo trượt xuống.

Lựa chọn duy nhất bây giờ Lâm Cảnh Thư đó là thỏa hiệp. Cậu không dám nói với Ngôn Thư Vũ chân tưởng mọi việc, tính cách của anh chắc chắn sẽ không đồng ý chia tay, nhưng một khi đã xảy ra tranh chấp với chú chắc chắn anh không phải người có lợi thế.

Vì thế cậu tự mang một chiếc mặt nạ lên mình, bịa đặt chuyện mình có người yêu này nọ. Cậu biết ba từ “Thay thế phẩm” là cấm kị trong lòng anh, cũng là nơi khiến anh đau đớn mà chết tâm nhanh nhất. Cho nên, vì anh, cậu đã dùng thứ vũ khí sắc bén nhất mà tổn thương người mình yêu nhất.

Một mũi tên bắn đi, sau đó chính mình cũng vạn kiếp bất phục.

Khi đó vội vã lên máy bay trở về thành phố B, tự cho là lối ra tiêu sái vĩ đại, cuối cùng chỉ có một mình mình ngồi trên phi cơ, một lời chào với anh cũng vĩnh viễn không có cơ hội nói ra được.

Thư Vũ, ít nhất em cũng chưa từng lừa anh.

Anh có lẽ không biết, lần đầu tiên gặp anh ở thành phố G, em liền nói với mình, chính là anh, là người em muốn yêu suốt đời suốt kiếp.

Được bước vào cuộc sống của anh, anh không hối hận về quyết định của mình, giống như hôm nay em cũng sẽ không hối hận. Trước kia em không hiểu được, vì sao một người có thể đem người mình yêu nhất giao cho người khác, nếu là em, em đương nhiên muốn người ấy tâm tâm niệm niệm nhớ kĩ tên mình.

Nhưng hôm nay cuối cùng em cũng hiểu được, nguyên lai yêu một người không đơn thuần là độc chiếm, mà còn muốn đối phương được hạh phúc. Là em vô dụng, không mang lại được hạnh phúc cho anh. Mong anh đừng nhớ đến đau thương em gây ra, đơn giản hãy đem tất cả những kí ức về em quên đi hết.

Thư Vũ, thời gian sẽ giúp anh quên em.

Ngày ở phía trước còn dài, anh phải hạnh phúc, chắc chắn phải hạnh phúc.

 

Từ trong hồi ức tỉnh lại, tàn thuốc đã mau cháy hết, cậu dập đầu lọc, ném vào gạt tàn chuyên dụng trên ô tô, nhắm mắt tựa vào lưng ghế chợp mắt.

Hai mắt khẽ nhắm lại, tay không nhịn được lần vào túi bên trong áo khoác, cách một lớp y phục nhẹ nhàng vuốt lên vật nhỏ nhỏ nằm bên trong. Đó là một đôi nhẫn nam giới đơn giản, chiếc nhẫn theo động tác của cậu dần trở nên ấm áp, trong ngực lại là một mảnh lạnh lẽo.

Khi còn trẻ cậu đã nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất.

Tự mình che đi vết thương đầm đìa máu chảy, nghĩ thời gian sẽ là dần xóa mờ nó đi, mặc kệ thế nào vẫn là vì nghĩ cho Ngôn Thư Vũ.

Qua vài năm mới biết được, cái gọi là tự nguyện trước đây hết thảy đều là chút ‘anh hùng rơm’ của thiếu niên, vừa ngây thơ vừa buồn cười. Cậu tự cho rằng mình lừa dối Ngôn Thư Vũ vì tốt cho anh, vụng về đâm người mình yêu một đao, đau đớn như vậy lại nghĩ rằng anh cũng không hề vướng bận. Hiện tại cậu mới hiểu được, là do mình không tôn trọng anh, không hỏi ý kiến anh, mà một đao kia của cậu đã khiến anh không còn dám tin tưởng người khác, làm sao có thể tái tìm được hạnh phúc.

Đêm khuya mộng hồi, trằn trọc.

Nếu lúc trước cậu hiểu ra điều này, liệu có thể hay không thay đổi được quá khứ? Biết vậy đã chẳng làm, giờ cũng chỉ có thể một mình tiếc nuối, đớn đau.

Sau khi trở lại thành phố B nghe theo an bài của chú, từng bước vững chắc khẳng định vị thế của mình, cậu nghĩ đến trước đây được mọi người bao bọc như vậy, tự nhiên sẽ có phản ứng cản trở việc cậu với Ngôn Thư Vũ. Âm thầm hạ quyết tâm đạt được thành tựu rồi, có lẽ lúc ấy trở về bên anh cậu sẽ có hi vọng.

Cậu đã làm được, nhìn chú vừa lòng tươi cười, dần dần thay thế tiếp nhận sự nghiệp của chú. Cậu rốt cuộc cũng từ thanh niên lớn dần thành một nam nhân trầm ổn, nhiều năm cố gắng, đã có tin tưởng mình có thể mang lại hạnh phúc cho người khác.

Cậu bắt đầu tìm người thu thập tin tức về anh.

Chỉ có điều, đứng bên cạnh anh lúc này đã là Trang Khải.

Tập tư liệu dày cộm đặt trên bàn, bên trong là tất cả hồ sơ về những gì Ngôn Thư Vũ trải qua vài năm gần đây, trang đầu tiên là ảnh chụp của anh cùng người đó.

Cậu cầm ảnh chụp lên, dưới ngọn đèn mờ mịt yên lặng vươn tay vuốt ve khuôn mặt Ngôn Thư Vũ. Anh vẫn tuấn tú như vậy, hạnh phúc cười với nam nhân bên cạnh.

Chỉ cần nhìn ảnh cũng biết được hai người đó thực lòng yêu nhau.

Lâm Cảnh Thư giương mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh, không biết bản thân nên cao hứng vì anh rốt cuộc cũng hạnh phúc, hay nên bi ai bởi mình cuối cùng cũng đã đánh mất anh.

Từng tài liệu ghi lại toàn bộ cuộc sống của Ngôn Thư Vũ, cậu muốn hiểu anh thật rõ, nghĩ có thể bù lại khoảng thời gian mình không ở bên anh. Anh bi thương, anh mỉm cười, anh mất mẹ, anh thống khổ,… Trái tim hung hăng ai đó hung hăng nhéo mạnh, thời điểm anh khó khăn nhất mình lại không thể an ủi anh đến một lời, hơn nữa còn có người khác thay cậu làm việc đó.

Khép lại tư liệu, khép lại tấm ảnh anh đứng đối diện Trang Khải khẽ mỉm cười.

Biểu thị công khai hạnh phúc của bọn họ, cũng một lần nữa khẳng định cậu đã lầm.

Lâm Cảnh Thư không còn ôm mộng tưởng xuất hiện trước mặt anh lần nữa, cậu không dám quầy rầy hạnh phúc hiện tại của anh. Chỉ là vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy anh, muốn tận mắt nhìn thấy anh hạnh phúc.

Tối hôm ấy cậu bay tới thành phố G, thời tiết lúc này mơ hồ giống như lần đầu tiên cậu cùng anh tới đây. Tử kinh e ấp chờ ngày hé nở, mà tâm mình lại đã như hoa tàn xơ xác nhẹ rơi.

Cậu đậu xe cách tiệm bánh ngọt không xa, dưới hàng tử kinh, ở đó suốt ba ngày.

Ngày thứ tư thì nhận được điện thoại của trợ lí, buộc cậu phải trở về thành phố B.

Quay đầu xe, lần đầu tiên xe cậu lướt qua cửa tiệm của anh, vốn muốn nghĩ nhìn anh gần thêm một chút nữa, tình cờ lại gặp Ngôn Thư Vũ cùng Trang Khải ra ngoài.

Tầm nhìn vừa tiếp xúc, trái tim Lâm Cảnh Thư không nghe sai sử mà co thắt lại, cổ cứng ngắc chuyển động, lại phát hiện họ căn bản không nhìn thấy mình.

Cậu thả chậm tốc độ xe, từ từ đi qua mặt tiền tiệm bánh. Ngôn Thư Vũ đứng trước cửa phất tay chào Trang Khải, trên mặt lộ vẻ ấm áp. Bất giác nhận ra mình đang dõi theo ánh mắt anh, tay nắm tay lái hơi run lên, đáy lòng cuộn sóng, lại vẫn chỉ có thể yên lặng cáo biệt.

Hơi nghiêng đầu nhìn Ngôn Thư Vũ vẫy tay với Trang Khải, chậm rãi lướt qua bọn họ.

Thư Vũ, tái kiến.

 

 [Hoàn phiên ngoại 01]

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: *giấu mặt* Ta đây viết xong phiên ngoại cẩu huyết không nói nên lời này cũng không dám nhìn thẳng… Bất quá chính văn đã cẩu huyết một lần, phiên ngoại nhất định phải tẩy đen thành trắng, tiểu tử Cảnh Thư đáng thương, vì đại cục ngươi liền hi sinh đi *bưng mặt bỏ chạy*