Thay Thế Phẩm

Chương 23



Từ sau lần đó, Ngôn Thư Vũ vốn nghĩ rằng Trang Khải một thời gian sẽ không quấy rầy mình nữa, không ngờ ngược lại dù mưa gió hắn vẫn không đổi ngày ngày đến tiệm bánh của cậu.

Trang Khải lúc này đã quyết định, trước kia muốn từ từ dung nhập nhưng căn bản đều vô dụng, nếu đã cùng Ngôn Thư Vũ nói rõ thì bây giờ bằng bất cứ giá nào hắn sẽ quấn quít lấy cậu, mọi chiêu trò đều đem ra dùng.

Ngôn Thư Vũ đương nhiên không thèm để hắn vào mắt. Kể từ sau khi phân rõ ranh giới với Trang Khải, chút tình cảm bằng hữu cũng xem như đánh mất.

Nhưng Trang Khải mỗi ngày đều đến cửa hàng cậu cũng không có biện pháp nào khác. Cậu đã thử nói chuyện nghiêm túc hai lần, thậm chí dùng cả những từ ngữ vô cùng khó nghe. Những lúc ấy Trang Khải chỉ bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, coi cậu như đứa trẻ cố tình gây sự. Ngôn Thư Vũ không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt cho qua, mặc kệ Trang Khải tự do xuất nhập.

Cửa hàng Ngôn Thư Vũ nằm ở khu phố xá sầm uất, vị trí đẹp nên khá nhiều người biết đến, làm ăn sinh ý tốt. Trang Khải trực tiếp đẩy cửa đi vào như khách bình thường cậu không thể đem người đuổi ra, chỉ đành lạnh mặt hờ hững mong hắn biết khó mà lui.

Có điều Trang Khải làm sao có thể dễ dàng lui bước như vậy, hắn vất vả mới tới được ngày hôm nay, cho dù Ngôn Thư Vũ sắc mặt không tốt nhưng tối thiểu hắn cũng muốn cậu biết tâm ý của hắn. Trước kia hắn muốn dần dần để cậu động tâm, tuy nhiên hiệu quả quá mức nhỏ bé. Kì thật Trang Khải không phải không có những thủ đoạn nhỏ khác để Ngôn Thư Vũ ngoan ngoãn nghe theo mình, chỉ có điều hắn thực sự không nỡ, nên đành dùng biện pháp ngu ngốc cứng đầu này để Ngôn Thư Vũ chứng kiến thành ý của mình.

Bên này Trang Khải mỗi ngày tìm đến, bên đó Ngôn Thư Vũ mặt không biểu tình, nhìn không chớp mắt, coi hắn như không khí. Trang Khải tìm mọi chủ đề để gợi chuyện Ngôn Thư Vũ chỉ mắt điếc tai ngơ.

Hiện giờ người cậu không muốn nhìn thấy nhất chính là hắn, nếu đã tiễn đi không được thì bảo cậu phản ứng với mấy câu chuyện của hắn, là hoàn toàn không có khả năng.

.

Xế chiều hôm nay, Trang Khải lại tới cửa hàng của Ngôn Thư Vũ. Thời gian này đúng lúc tan tầm cùng tan học, trong tiệm nhiều khách hơn bình thường, công việc cũng lu bù lên. Lúc Trang Khải đến Ngôn Thư Vũ và hai nhân viên đang bận túi bụi.

Ngôn Thư Vũ cúi người giới thiệu điểm tâm cho một vị khách, vừa đứng thẳng dậy liền nhìn thấy Trang Khải mở cửa đi vào.

Trang Khải mỉm cười ý chào, giữa lông mày tràn ngập ấm áp vui vẻ. Ngôn Thư Vũ nhíu nhíu mày, quay đầu không thèm nhìn.

Trang Khải không được đáp lại cũng không để ý, tiếp tục đi tới chào hỏi Tống Giai Giai và Trầm Thu. Trầm Thu mỉm cười gật gật đầu, Tống Giai Giai nhướng mắt nhìn ông chủ của mình dạo qua dạo lại trước mắt, ngượng ngùng cười “Ha ha” hai tiếng rồi tiếp tục chạy đi giới thiệu thực đơn, khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc sang bên cạnh.

Thời điểm này nhiều học sinh tan tầm tới quán tìm cái gì lót bụng, cũng có không ít người muốn mua điểm tâm về nhà, chẳng mấy chốc trong quán toàn người là người. Trang Khải như không có chuyện gì vén tay áo đến giúp hỗ trợ. Hắn áo sơmi xắn tay, tiếu dung thành khẩn, thanh âm ôn hòa, hơn nữa đối với các loại bánh trong tiệm hắn cũng có chút hiểu biết, lúc này còn có thể thuận tiện giới thiệu cho một vài vị khách.

Trang Khải lớn lên không sai, khí chất lại tốt, khi xắn tay áo lên làm người ta có cảm giác như đang ở nhà. Mọi cử động của hắn đều đúng tiêu chuẩn của nhân viên cửa hàng, thắng được không ít cảm tình của khách nhân.

Ngôn Thư Vũ đứng ở bên nhìn, nội tâm oán giận lại không làm được gì. Tiệm đang lúc đông khách nên cậu không thể lạnh mặt đuổi Trang Khải, chỉ có thể nén giận một bên đóng gói cho khách, một bên nghiến răng kèn kẹt.

Tống Giai Giai cẩn cẩn dực dực quan sát bọn họ, nàng vốn nhạy cảm lại giỏi quan sát, những chuyện phát sinh gần đây đã sớm đoán ra được một ít. Thừa dịp mọi người không chú ý tiến đến bên người Ngôn Thư Vũ nói nhỏ, “Ông chủ, có muốn em giúp anh một chiêu diệt hết không?” Tuy nàng cũng yêu mến Trang Khải nhưng ông chủ là lần đầu tiên khó chịu như vậy, đương nhiên nàng phải ở cùng phe với ông chủ lớn rồi.

Ngôn Thư Vũ cắn môi, thở khẽ lên tiếng, “Không cần.”

“Ông chủ, ngài thật sự không có vấn đề chứ?” Tống Giai Giai lén lút đứng sát vào người Ngôn Thư Vũ, tiếp tục thấp giọng hỏi thăm.

“Không có việc gì.” Ngôn Thư Vũ đáp, biểu tình không xao động nhưng trong lòng lại muộn phiền, việc chướng mắt này của cậu và Trang Khải đến cả nhân viên cửa hàng đều đã nhận ra.

Đến bảy giờ tối, trong tiệm cũng không còn nhiều khách, Ngôn Thư Vũ cho Tống Giai Giai và Trầm Thu về trước, tự mình một người trông tiệm.

Trang Khải kéo tay áo xuống, thuận tay sửa sang lại quần áo một chút, mỉm cười tiến lên phía trước nói, “Thư Vũ, em đói bụng chưa, anh mang đến một ít đồ ăn.”

Ngôn Thư Vũ nhìn diễn xuất ôn nhu săn sóc của Trang Khải, kìm nén rốt cuộc cũng bộc phát, lạnh giọng nói, “Trang Khải, tôi nhớ rõ chúng ta không còn gì để nói với nhau hết, anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

Tiếu dung Trang Khải khẽ biến, dừng lại, tay trái vuốt lên khớp xương ngón tay phải, “Anh không nghĩ muốn quấy rầy em, chỉ là muốn trong khả năng của mình mà giúp đỡ em một chút.”

“Không cần. Tôi nói lại một lần nữa, không cần.” Ngôn Thư Vũ chỉ tay ra cửa nói, “Hơn nữa anh bây giờ là đang quấy rầy tôi, xem như tôi xin anh, phiền anh từ nay về sau đừng tới nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Thư Vũ, đừng như vậy, được không?”

“Trang Khải, là tôi xin anh đừng như vậy nữa. Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần, giữa chúng ta tuyệt đối không có khả năng.” Ngôn Thư Vũ bực bội nhắm mắt lại, Trang Khải như thế nào lại liều chết quấn lấy cậu, những sự tình này trước kia tuyệt đối cậu không bao giờ dám tưởng tượng. Người này lạnh lùng cẩn thận, bộ dạng ngày hôm này quả thực làm cậu chán ghét.

Trang Khải dừng một chút, khóe miệng giật giật có điều không muốn tiếp tục tranh chấp, hắn nhìn ra Ngôn Thư Vũ thực sự tức giận, cũng không nên quá mức dồn ép cậu.

Ngôn Thư Vũ đau đầu nhìn bóng lưng Trang Khải rời đi.

Lần trước đã lật bài ngửa, Ngôn Thư Vũ cho rằng tối thiểu hắn cũng yên tĩnh một thời gian, ai ngờ Trang Khải vẫn kiên trì tìm tới.

Cái này thật sự nói cũng không được, đuổi cũng không ra.

Ngôn Thư Vũ cảm thấy đau đầu, người này hôm nay sao lại quấn cậu như vậy, hiện tại chưa thể nghĩ ra được biện pháp vậy trước tiên dứt khoát không thèm đếm xỉa tới hắn vậy.

Xế chiều ngày hôm sau, Trang Khải không có tới.

Ngôn Thư Vũ có chút kinh ngạc, sau đó âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến có thể hắn bỏ cuộc rồi, làm gì có ai ngày nào cũng muốn đến thăm bị mặt lạnh.

Hi vọng từ nay về sau hắn sẽ không đến nữa.

Lại không nghĩ tối hôm đó về nhà, vừa thay giầy đi vào phòng khách đã nhìn thấy Trang Khải ngồi trên ghế sopha cùng cha cậu nói chuyện, cũng không biết hắn nói gì mà cha Ngôn ha ha cười vui vẻ.

Ngôn Thư Vũ nắm chặt nắm tay. Trang Khải hôm nay không tới tiệm, ngược lại lại không kiêng nể gì chiếm cả đất nhà cậu. Tuy biết rõ mấy năm qua hắn thường xuyên tới thăm cha mẹ cậu nhưng kì thực bọn họ chưa từng đụng mặt nhau. Cứ tưởng đã có thể đem chuyện này buông xuống, ai ngờ hiện giờ lại thấy hắn ở trong nhà.

Đang ngẩn người thì mẹ Ngôn từ phòng bếp đi ra, trông thấy Ngôn Thư Vũ đứng phát ngốc ở cửa nhà, tiến lên vỗ đầu đứa con một cái, “Sao còn đứng ở đây, ban nãy có để phần con chút đồ ăn khuya, mau đi rửa tay để mẹ hâm nóng lại cho.”

“A.” Ngôn Thư Vũ sững sờ lên tiếng, thuận tiện theo vào phòng bếp rửa tay, lúc đi qua ánh mắt lại không nhịn được liếc qua hai người vẫn ngồi trên ghế.

Lúc này Trang Khải cũng phát hiện cậu đã về nhà, mỉm cười nói, “Em đã trở lại.” Thần thái giọng điệu tự nhiên giống như đang ở nhà mình.

Ngôn Thư Vũ chào cha Ngôn, sau đó trực tiếp bỏ qua Trang Khải xoay người theo mẹ Ngôn đi vào bếp.

Mẹ Ngôn quay đầu nhìn bộ dáng hoảng hốt của con trai, động tác trong tay ngừng một chút, mở miệng nói, “Mấy năm này con không ở nhà, tiểu Trang thường xuyên đến đây” đoạn khẽ thở dài một cái, “Lúc đầu mẹ và cha con cũng không thích, nhưng thời gian lâu cũng nhìn ra được hắn là một đứa trẻ tốt. Cha mẹ già rồi, chỉ mong con có được hạnh phúc của riêng mình, nhưng nếu đây không phải nguyện vọng của con cha mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng.”

“Cha mẹ không phải hi vọng con cùng hắn một chỗ, chỉ là muốn nói, nếu như con yêu mến hắn cha mẹ sẽ không ngăn trở hai đứa.”

Ngôn Thư Vũ tắt vòi nước, vẩy vẩy nước trên tay, thấp giọng nói, “Hai người không cần tưởng tượng quá nhiều, con cùng hắn không có khả năng.”

“Mẹ không biết hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cha mẹ nguyện vọng chỉ có một, chính là con làm chủ được trái tim mình.”

“Vâng, con biết rõ.” Ngôn Thư Vũ ách ách đáp.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mẹ Ngôn đem đồ ăn đặt lên bàn ăn, hướng Ngôn Thư Vũ gật gật đầu, “Đến ăn đi, thuận tiện gọi tiểu Trang vào ăn luôn, hồi tối nó cũng chưa ăn gì nhiều.”

Ngôn Thư Vũ không chú ý đến nửa câu sau của mẹ Ngôn, toàn tâm toàn ý đặt trên đồ ăn mẹ Ngôn bày trên bàn. Những lời này cha mẹ Ngôn trước nay cũng sẽ không nói, hôm nay lại nói ra tất cả. Cậu nhìn qua mái tóc điểm hoa râm của nàng, trong lòng không khỏi chua xót.

Nhịn không được lại bất đắc dĩ nghĩ tới Trang Khải, người này ngay cả gia đình hắn cũng đều xâm lấn tới.

Cậu ở trong phòng bếp ăn khuya, sau đó nhìn thấy Trang Khải từ phòng khách đi vào, còn hướng ra phía ngoài cười cười nói, “Vậy cảm ơn dì, thật đúng là cháu có điểm đói bụng.”

Ngôn Thư Vũ vừa uống một ngụm súp, nuốt không trôi.

Trang Khải kéo cái ghế ở trước mặt cậu ngồi xuống, thuận tay cầm bát bày ở bên cạnh tự múc cho mình một ít súp, động tác thuần thục tự nhiên như hắn đang ăn ở nhà mình.

Trang Khải nhấc đũa, trong thấy Ngôn Thư Vũ ngồi yên còn săn sóc hỏi, “Thư Vũ, sao không ăn đi? Không hợp khẩu vị sao?”

Ngôn Thư Vũ không đáp lại, nhắc mình nhịn cảm giác muốn lật bàn xuống, tại sao lại có loại người vô sỉ đến mức này.

Trang Khải xem như không nhìn thấy, bao dung cười cười, tự tay gắp món ăn gần nhất trước mặt mình vào bát Ngôn Thư Vũ, “Nếm thử đi, anh nhớ em thích món này.”

Ngôn Thư Vũ cầm đũa ngăn lại động tác của Trang Khải, hàm răng nghiến chặt, từ cổ họng gằn ra một tia âm thanh, “Cảm ơn, anh tự ăn đồ của mình đi là tốt rồi.”

Trang Khải cũng không dây dưa, vòng đôi đũa một vòng tròn quay về bát của mình, bắt đầu say sưa ăn, còn không quên ca ngợi hai ba câu, “Tay nghề của dì càng ngày càng tốt.”

Lửa giận trong lòng Ngôn Thư Vũ thoáng chốc bùng lên, “Tôi đã nói anh đừng xuất hiện trong tầm mắt môi, cách xa nhà tôi ra một chút.” Khả năng nhẫn nại tu dưỡng nhiều năm bị Trang Khải triệt để công phá, cậu trước đây còn không biết người này có thể làm ra loại việc quấn quít vô lại như vậy, hơn nữa còn vô lại đến tự nhiên như không.

Trang Khải để đũa xuống, ngữ khí ôn như lại có điểm bất đắc dĩ, phảng phất như sủng nịnh nói chuyện với đứa trẻ cố tình gây sự, “Thư Vũ, anh tới đây để thăm cô chú đã nhiều ngày không gặp.”

“Anh…” Ngôn Thư Vũ muốn nói cha mẹ tôi không cần anh quan tâm, chính là nghẹn ở yết hầu không nói nên lời. Cha mẹ cậu đích xác được Trang Khải chiếu cố không ít, bất kể là trước kia hay hiện tại. Những năm này cậu không ở nhà, Trang Khải người này không biết đã dùng cách nào mà cha mẹ cậu đều đối đãi với hắn như con cháu trong nhà, có thể nói cười, lại còn lưu lại ăn cơm.

Ngôn Thư Vũ là người tinh ý, tuy cậu không đem những chuyện này nháo trước mặt cha mẹ nhưng cũng không có nghĩa là cậu chịu để yên xem Trang Khải đóng kịch.

Cậu hít một hơi thật sâu, tận lực kìm nén ngữ điệu, “Trang Khải, từ nay về sau tôi sẽ chiếu cố tốt cha mẹ của tôi, xin anh không cần tới nữa.”

Trang Khải khẽ thở dài, “Thư Vũ, em đừng như vậy. Anh là thật tâm nghĩ có thể giúp cô chú làm chút gì đó, không phải chỉ là cho em, những năm này ở chung anh thực sự coi cô chú như người nhà của mình.”

Ngôn Thư Vũ nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn Trang Khải.

Trang Khải buông bát ôn hòa nhìn cậu mỉm cười, vẫn là bộ dáng săn sóc ôn nhu.

Ngôn Thư Vũ càng thêm tức giận, một khắc cũng không muốn ở cùng hắn một chỗ nhưng lại sợ cha mẹ nhìn thấy, đành cố nén rầu rĩ ăn xong bữa khuya này.