Thầy Thái Có Chút Ngọt

Chương 21



Thái Hữu Dương nghĩ thầm là thầy giáo phải làm gương, không thể bị học sinh chặn họng được, nghĩ một lát lại nảy ra sáng kiến.

Thái Hữu Dương nói: “Vấn đề sinh sản của nhân loại là bài tập của thầy Ngô, các em không được cướp bài tập của thầy ấy.”

Học sinh kinh ngạc hỏi: “Thầy Ngô đã làm thầy giáo rồi mà vẫn phải làm bài tập hả thầy?”

Thái Hữu Dương nói: “Là như thế này, đề bài này không có đáp án chuẩn, thầy Ngô muốn biết mình có làm đúng hay không bèn giảng trên lớp cho các em nghe, các em mà hiểu được thì bài tập của thầy ấy cũng hoàn thành.”

Học sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thái Hữu Dương lặng lẽ lau mồ hôi lạnh: Công phu miệng lưỡi quan trọng thật.

Thời khắc mấu chốt, dựa cả vào việc uốn lưỡi.

Học sinh giơ tay: “Thầy Ngô ơi, thầy Thái nói có đúng không ạ?”

Thái Hữu Dương sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy thầy Ngô đang ở phía sau mình.

Thái Hữu Dương: “…”

Thầy Ngô cười nói: “Thầy Thái nói đúng lắm.”

Học sinh: “Ồ.”

Thái Hữu Dương lén lút thở phào một hơi, chỉ sợ học sinh lại có vấn đề gì nữa, không dam ở lại bèn vội vã rời đi. Y về văn phòng chấm bài tập, sau khi làm xong thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, đang muốn đi thì thầy Ngô đến.

Thầy Ngô nói: “Thầy Thái về rồi à?”

Thái Hữu Dương nói: “Sắp bảy giờ rồi, không về thì không kịp xe mất.”

“Tôi đưa thầy về nhé.” Thầy Ngô nói, “Tôi muốn cảm ơn thầy đã ủng hộ tôi.”

Thái Hữu Dương xua tay, rất ngại: “Tôi có làm gì đâu.” Y nói, “Thầy Ngô à anh quá khách sáo rồi.”

Thầy Ngô đến bàn làm việc của mình lấy chìa khóa xe, hỏi Thái Hữu Dương: “Đi chứ?”

Thái Hữu Dương bối rối: “Hai chúng ta cũng có tiện đường đâu.”

Thầy Ngô kéo Thái Hữu Dương ra ngoài: “Đi thôi nào”, cũng không cho Thái Hữu Dương cơ hội cự tuyệt.

Thái Hữu Dương thấy thái độ của thầy Ngô kiên quyết thì cũng thấy kỳ quái, nhưng vẫn lên xe của hắn. Làm việc với nhau một năm, y vẫn rất tín nhiệm nhân phẩm của thầy Ngô. Chỉ không biết sự khác thường của thầy ngô là do nguyên nhân gì.

Đi được nửa đường, quả nhiên thầy Ngô lên tiếng.

“Trước hết chúng ta đi cô nhi viện Triều Dương đã, tôi đi lấy đồ một tí.”

Thài Hữu Dương nói: “Cô nhi viện Triều Dương ở phía Bắc, nhà tôi ở phía Nam, nhà anh lại ở phía Tây. Thầy Ngô à, thầy muốn tôi làm gì cứ nói một tiếng, không phải sợ đâu.”

Thầy Ngô suy nghĩ một chút: “Không dối gì cậu.” Anh cảm thấy đã lừa được Thái Hữu Dương lên xe rồi, có giấu diếm nữa cũng không có ý nghĩ gì, bèn nói rõ: “Tôi và dì dọn vệ sinh của cô nhi viện đã nói xong rồi, đến lấy một phần tư liệu quản chế.”

Thái Hữu Dương với cái từ “Quản chế” này mẫn cảm hơn bình thường: “Anh cảm thấy cô nhi viện có vấn đề sao?”

Thầy Ngô không tỏ rõ ý kiến, nói: “Cậu cứ chờ tôi ở bên ngoài là được.”

Thái Hữu Dương cũng không để ý đến anh, tự mình suy luận: “Nếu như cô nhi viện không có vấn đề, hà tất anh phải thông qua người dọn vệ sinh để lấy được phần quản chế này? Vấn đề có thể xuát hiện nhất ở cô nhi viện hẳn là ngược đãi trẻ em, hoặc là tham ô tài chính, quần áo cơm nước hằng ngày bị thiếu. Anh có thể liên lạc với dì dọn vệ sinh, chứng tỏ đã theo dõi một thời gian rồi. Dì ta đã cho anh quản chế rồi, lại để anh đến cô nhi viện lấy, như vậy rất không an toàn. Vậy nên anh nghi rằng có lừa bịp, nhưng lại không cam lòng. Do đó mà bây giờ anh ở đây.”

Thầy Ngô giẫm phanh lại, dừng xe ở ven đường, nói: “Cậu nói cũng không sai, cho nên tôi mới mời cậu cùng đi với tôi. Nếu sau mười lăm phút mà tôi vẫn chưa đi ra, cậu hãy giúp tôi báo cảnh sát, nói là tôi sắp chết rồi, cứu tôi ra ngoài.”

Thái Hữu Dương hỏi: “Tôi tay trối gà còn không chặt thế này, sao anh lại gọi tôi theo?”

Thầy Ngô cười nói: “Người không sợ phiền phức như cậu không nhiều lắm đâu.”

Thái Hữu Dương lại hỏi: “Tại sao không báo cảnh sát? Ngược đãi trẻ em cũng được, tham ô cũng đượ, cảnh sát đến điều tra vừa chuyên nghiệp vừa không sợ gặp phải nguy hiểm.”

Thầy Ngô vốn vẫn luôn thong thả, lúc này lại lộ ra vẻ mặt có chút cay đắng: “Cậu cho là tôi không báo ư?” Anh nói, “Đồn công anh không điều tra, không lập án mà trực tiếp đuổi tôi ra. Tôi ở quanh chỗ này mấy lần thì có côn đồ đến hỏi chuyện.”

Thái Hữu Dương nói: “Anh xác định chỗ này có vấn đề sao?”

Thầy Ngô gật đầu: “Lúc tôi đến đây làm tình nguyện đã tận mắt thấy trẻ con bị đánh đập, tuy rằng không nặng lắm, nhưng mà đứa bé khóc rất lớn. Lúc toi đến đặc biệt lưu ý, thấy bọn trẻ không dám tiếp xúc với người, một phần là vì nhát gan, một phần là vì trên người có vết thương, sợ đau, nên không thể để cho người chạm vào.”

Thái Hữu Dương nói: “Cho dù có quản chế, cũng không nhất định sẽ bắt được. Chúng ta vẫn là báo cảnh sát đi.”

Thầy Ngô buồn bã nhìn Thái Hữu Dương: “Cảnh sát sẽ không quản, làm thế nào đây?”

Thái Hữu Dương lắc đầu, lấy di động ra, mở danh bạ? tìm đến dãy số có ghi “Cảnh sát Lục”, bấm gọi.

Đầu kia, Lục Phong nhận điện thoại: “Thầy Thái à? Hôm nay anh không về ăn cơm đâu, em tự mình ăn nhé.” Lúc nói chuyện anh vẫn đang xem hồ sơ vụ án.

Thái Hữu Dương lại nói: “Em muốn báo cảnh sát.”

Lục Phong: “…” Thả hồ sơ vụ án xuống, biết rõ chuyện cô nhi viện, liền bảo Thái Hữu Dương báo vị trí cho mình, sau đó gọi điện thoại cho công an địa phương, để họ xuất phát.

Anh nghe Thái Hữu Dương nói có khả năng cô nhi viện Triều Dương có quan hệ với xã hội đen địa phương, không khỏi lo cảnh sát phái ra không đủ, do vậy liền gọi điện thoại cho Thái Hữu dương, muốn biết chi tiết về tình huống hơn nữa.

Kết quả điện thoại mới nhận liền truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như âm thanh va chạm.

Lục Phong quay người: “Tiểu Chu!”

Tiếng này kêu quá gấp gáp, Tiểu Chu theo bản năng mà để họp cơm xuống, đứng nghiêm: “Có!”

Lục Phong trầm giọng nói: “Trước tiên khoan ăn đã, có vụ án.” Anh nói, nhanh chân đi ra ngoài.