Thầy Thái Có Chút Ngọt

Chương 12



Bốn người tụ tập ở bãi đậu xe, sau đó đi vào phòng ăn đã đặt trước. Bắt đầu từ Thái Hữu Dương mà làm quen nhau một chút.

Thế là, Nghiêm Thực giới thiệu người đàn ông bên cạnh, nói: “Đây là bạn của em, Đỗ Oản.”

Thái Hữu Dương cũng giới thiệu người đàn ông bên cạnh, nói: “Đây là bạn của anh, Lục Phong.”

Bạn?

Lục Phong liếc Thái Hữu Dương, trên người “Vèo vèo” phóng khí lạnh.

Thái Hữu Dương lờ đi, một tay chống cằm mỉm cười, cùng Nghiêm Thực nói chuyện về công việc của nhau, một tay khác thì thò xuống bàn lén lút nhắn weixin cho Lục Phong.

“Nghiêm Thực đã biết rồi á, chỉ là sợ Đỗ Oản lúng túng nên mới nhờ em trước tiên đừng nói quan hệ của chúng ta. Lúc về sẽ gọi anh là chồng được không? Đừng giận moà.”

Lục Phong cúi đầu liếc nhìn di động, hừ mũi cười nhạo, sau đó lạnh nhạt ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười vô cùng đúng mực cũng quá mức lễ độ. Anh ngữ khí xa cách nói: “Đỗ tiên sinh thăng chức ở đâu vậy?”

Đỗ Oản nhận ra được địch ý ẩn giấu dưới khuôn mặt không chút đổi sắc, không ngoài ý muốn mà liếc Thái Hữu Dương một chút, mới ung dung nói: “Khéo thật, cùng một ngành với Thái tiên sinh.”

“Anh cũng là thầy giáo sao?” Thái Hữu Dương lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lên, cảm thấy rất hứng thú hỏi, “Dạy khoa nào vậy?” Y đoán là thầy giáo dạy Nhạc – Khí chất của Đỗ tiên sinh rất được – hoặc là dạy Mỹ thuật.

Đỗ Oản nói: “Tôi dạy Tâm lý học ở đại học A.”

Thái Hữu Dương như bị người bẻ cổ mà kẹt từ.

Lục Phong trơ mắt nhìn biểu thiện Thái Hữu Dương từ kinh ngạc biến thành sùng bái, ánh mắt nhìn về Đỗ Oản càng lạnh lùng, “Đỗ tiên sinh lợi hại thật.” Anh khẩu thị tâm phi nói, “Ngài là nhân sĩ trí thức, đúng là có khuôn cách hơn so với dân thường bọn tôi. Lát nữa phải mời ngài một chén mới được.”

Thái Hữu Dương huých cùi chỏ về phía Lục Phong, muốn anh nói chuyện bình thường một chút. Ai ngờ Lục Phong khoát tay lên ghế y, Thái Hữu Dương liền đụng phải khoảng không, nhào vào trong ngực Lục Phong.

Ở nhà liếc mắt đưa tình thì thôi đi, chỗ này có trăm cặp mắt dồn vào, Thái Hữu Dương thật sự có chút thẹn thùng. Y đỏ bừng mặt ngồi trở lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hồi lâu không dám lên tiếng nữa.

Đỗ Oản giống như không phát hiện hành động của hai người, lại nói: “Lục tiên sinh, hay tôi nên gọi anh là đội trưởng Lục, kỳ thực tôi đã sớm nghe danh anh rồi, trước đây từng muốn làm quen một chút.”

Lục Phong tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay lại, trong mắt mang theo chút lạnh lùng: “Tôi không có quen ai ở đại học A cả.” Anh nói xong, vẻ mặt không thay đổi, nhưng cơ bắp trên người lạ căng thẳng lên. Lúc Đỗ Oản nói ra danh xưng “Lục đội trưởng” này, hầu như trong nháy mắt anh đã nghĩ tới sau vụ án “Giết người 216”, phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm đã phác hoạ nên chân dung tâm lý –

Tuổi từ 25 đến 35, học vấn cao, có đãi ngộ sinh hoạt cao, khuynh hướng cố chấp có một trình độ nhất định, năng lực phản trinh sát rất mạnh, có sự hiểu biết nhất định với hệ thống cảnh sát.

Lục Phong từ một người đàn ông bình thường có lòng đố kị nhanh chóng đổi sang hình thức một anh cảnh sát khứu giác nhạy bén. Một giảng viên đại học ở thủ đô tại sao lúc nghỉ đông lại đi tới một thành phố nhỏ không có giá trị du lịch, đồng thời còn có thể nhận ra đội trưởng đội cảnh sát địa phương?

“Không cần nhìn tôi như thế.” Đối mặt với cái nhìn bức bách của Lục Phong, Đỗ Oản có vẻ vô cùng bình tĩnh, ánh mắt không chút né tránh,”Tôi chỉ là nghe thầy Đàm Nhuế Phương có nói về anh, ông ấy vô cùng tán thưởng anh, chỗ ấy chắc anh phải biết rồi.”

Lục Phong: “Anh đang nói đến chủ nhiệm Đàm của phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm?”

Đỗ Oản gật đầu: “Ông ấy là giảng viên đại học của tôi.”

Lục Phong vừa định tiếp tục dò hỏi mục đích đến Tân Thành của Đỗ Oản, phục vụ lại vừa mang món ăn đến. Nghiêm Thực nhìn thấy đồ ăn, vội vàng bảo mọi người ăn cơm, câu nói của Lục Phong cũng bị cắt ngang.

Lại muốn nói về chủ đề lúc trước, Đỗ Oản lắc đầu, hơi mỉm cười nói: “Đội trưởng Lục à, tôi không phải là phạm nhân của anh.”

Lục Phong cũng cười: “Tuỳ tiện hỏi một chút thôi.” Anh nhìn rượu vang đỏ và bia trên bàn, “Đỗ tiên sinh uống rượu hay bia?”

Đỗ Oản làm một động tác tuỳ ý. Lúc Lục Phong đứng dậy rót rượu cho mọi người, hắn lại đột nhiên nói: “Kỳ thực chân dung tội phạm mà phòn nghiên cứu đưa cho các anh là tôi tham gia hoàn thành.”

Lục Phong cầm chai rượu vang, động tác hơi dừng một chút.

“Do đó,” Đỗ oản dùng loại ngữ khí trào phúng nghe không kĩ sẽ không nhận ra nói, “Anh không cần có địch ý với tôi, theo một nghĩa nào đó, tôi hẳn là đồng đội của anh, đúng không?”

Lục Phong trấn định rót rượu xong, sau đó ngồi xuống, giơ ly rượu lên cười nhạt nói: “Đỗ chuyên gia, vừa rồi đều là thói quen nghề nghiệp, thứ lỗi.”

“Không sao.” Ban đầu Đỗ Oản không noi, chờ đến khi Lục Phong hiểu lầm chính mình mới mở miệng giải thích, chính là chờ xem dáng vẻ lúng túng của Lục Phong. Hắn giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng ly với Lục Phong, vô cùng rộng lượng nói, “Lần sau chú ý là tốt rồi.” Hắn nói xong nở nụ cười, gọng kính vàng phản xạ ra một tia sáng chói mắt.

Lục Phong ăn vài miếng, liền nói trong cục còn có việc, sớm rời đi. Thái Hữu Dương nói thầm, không phải nói có hơn một tiếng nghỉ trưa sao? Lúc này mới được bao lâu chứ.

Không ngờ, Lục Phong trở lại cục liền gọi tất cả mọi người đang nghỉ trưa quay về – Vụ án còn chưa phá, nghỉ trưa á? Không tồn tại.

Điều anh còn chưa nói ra chính là: Chúng ta đường đường là cảnh sát hình sự, không thể để cho một giảng viên đại học coi thường.

Mà sau khi bữa cơm này kết thúc, Đỗ Oản lái xe đưa Thái Hữu Dương và Nghiêm Thực về nhà. Sau khi Thái Hữu Dương xuống xe, Nghiêm Thực hỏi Đỗ Oản, sao hôm nay lại giống như có ý nhằm vào Lục Phong vậy: “Anh có phải là người tranh cường háo thắng thế đâu.” Cậu buồn bực nói.

Đỗ Oản cười nói: “Hôm nay anh không giống với bình thường sao? Là ảo giác của em đó.”

Nghiêm Thực gãi gãi đầu, không xác định nói: “Chắc là vậy.”

Nụ cười của Đỗ Oản không đổi, nhưng trong đầu lại nhớ tới đánh giá của thầy Đàm Nhuế Phương với Lục Phong: Can đảm thận trọng, chỉ là hơi thiếu kinh nghiệm, theo thời gian, rất có triển vọng.

Rất có triển vọng?

Chỉ là một đội trưởng cảnh sát mà thôi.

Đỗ Oản lạnh lùng nghĩ, có lẽ thầy Đàm lớn tuổi rồi, mắt mờ cũng nên. Hắn nhớ tới một màn Lục Phong vội vã rời đi, nghĩ thầm, đại khái là bị mình làm cho tức giận đi. Coi ý của thầy Đàm, hắn sẽ không tiếp tục đối nghịch với vị đội trưởng Lục này nữa.

Lúc này, Nghiêm Thực bỗng nhiên mở miệng nói: “Chao ôi, Đỗ Oản anh đừng nói nữa, Lục Phong không hổ là làm cảnh sát. Vóc người rắn rỏi, lưng vượn eo nhỏ, quan trọng nhất là còn đẹp trai nữa. Đứng một cái, quào, mặt đẹp dáng đẹp*, còn vừa mắt hơn so với người mẫu.”

*Nguyên văn là bàn tịnh điều thuận bàn tịnh điều: con thuận, theo một topic trên Douban giải thích thì thập niên 60, 70 ở Bắc Kinh thịnh hành câu này. Ý bàn tịnh là người có khuôn mặt đẹp ; điều thuận là người có thân hình nuột nà. Ờm mà câu này thường dùng để chỉ gái đẹp cơ...

Đỗ Oản sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Em dùng từ hình dung không đúng lắm nhỉ.”

Nghiêm Thực vung vung tay: “Nói chung là đẹp trai.”

Đỗ Oản: “....” Hắn nắm chặt vô lăng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước.

Lục Phong, chúng ta ngày sau còn dài —

Anh chờ đấy cho tôi! Tôi cho anh đẹp trai này! Đẹp trai này!

Lúc này nếu có thầy Đàm tự mình đến khuyên cũng vô ích. Đỗ Oản Đỗ đại giáo sư, coi như là triệt để kết thù với đội trưởng Lục.