Thầy Ơi, Em Ghét Thầy

Chương 2



Con ma men Đản Đản

Đinh Trạch đã nói với tôi từ trước, thầygiáo mới họ Chu này là một người chẳng hề đơn giản. Từ ngày đầu tiên biết anhta đến hôm nay, tôi xem như tự mình đã hiểu được.

Anh ta là một người t trong ra ngoài, từtrên xuống dưới, từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở đểu cáng.

Tôi thật sự bội phục Đinh Trạch ngay từđầu đã có thể nhìn thấu con người Chu Dật. Đúng là người tôi thầm mến, con mắtcũng khác những người.

Tôi nghĩ dù mình có thật sự mang bệnhtim, thì cũng cố yêu cầu bác sĩ làm cho tôi chết một cách không đau đớn, chứ đừnggiao tôi vào tay Chu Dật.

Buổi chiều, thời tiết bỗng sáng sủa hẳnlên. Mùa thu ở thành phố A lạnh lẽo ít có ánh nắng ấm áp. Khí hậu tuyệt vời nhưvậy mà chúng tôi phải ngồi ì trong lớp cắm cúi học tập, điều này càng khiến tôichán nản hơn. Tôi rủ hai bạn thân của mình là An Nhược và Lăng Linh lén lút trốnhọc chạy đến khu phố mua bán phía sau trường đi dạo. Tất nhiên nó nhằm mục đíchtăng thêm màu sắc sinh động cho năm cuối cấp.

Lăng Linh rũ mắt xuống, nói: “Quên đi! Nếubị bắt lại, mẹ mình sẽ lột da mình mất.”

An Nhược che miệng cười không dứt, còntôi vỗ nhẹ lên vai bạn nhỏ Lăng Linh trấn an: “Chủ nhiện lớp chúng ta là Chu Dật,chẳng phải cậu yêu anh ta nhất sao? Được ở một mình cùng anh ta là niềm mơ ướcthiết tha nhất của cậu mà.”

Mắt cô nàng sáng lên: “Đúng đúng đúng,hay chúng ta trốn luôn cả buổi tự học đi, ha ha ha ha…”

An Nhược gật đầu dứt khoát: “Cậu đã muốnở chung một phòng với anh ta như thế, nếu nhỡ bọn mình bị bắt lại thì sẽ đổ hếttội lên đầu cậu nhé. Bảo đảm mỗi ngày cậu sẽ được ăn cơm trưa với anh ta.”

“Mình cóc thèm! Hai người các cậu là cầmthú.”

Chúng tôi vẫn tiếp tục cãi nhau ầm ĩ suốtdọc đường đi cho đến cửa sau. Phố buôn bán này chủ yếu phục vụ cho đám học trò.Bây giờ chỉ có thưa thớt vài người qua lại ngắm nghía. Một bên là dãy bán quầnáo lung linh đủ loại màu sắc, một bên tập trung các dãy quán ăn ngon miệng.

Tôi không có khả năng cưỡng lại nhữngdãy hàng vặt ở đây. Nào là lẩu cay, khoai tây chiên, sủi cảo, cơm chiên... đềulà những món ăn mà tôi yêu thích nhất.

Trong lúc tôi thèm nhỏ dãi, thì An Nhượcnhịn không nổi đã kéo tôi và Lăng Linh vào quán bán cánh gà nướng thoa mật: “Mẹơi, mình nằm mơ cũng đều mơ thấy hương vị này.” An Nhược khịt khịt mũi hít mộthơi thật sâu.

Ông chủ quán nhiệt tình nướng cho chúngtôi một vỉ miễn phí, An Nhược dẹp luôn hình tượng, lao vào ăn như hổ đói: “Wow,ngon quá, các cậu ăn nhanh đi. Ăn xong món này, chúng ta đi ăn sủi cảo.”

[o_o] Đúng là ‘thần ăn’.

Tôi rút ra một chân gà từ vỉ nướng, miễncưỡng gặm nhấm, hương vị không tồi, nhưng vẫn thua cách cha tôi làm. Tôi thầmnghĩ, đến một ngày nào đó cho hai cô nàng này nếm thử tay nghề của cha, bảo đảmbọn họ sẽ nhớ mãi không quên. Sau đó tôi sẽ uy hiếp họ, nếu không ngoan ngoãn lấylòng tôi, thì đừng mong được thưởng thức, ha ha ha...

Lăng Linh vừa ăn vừa mở to mắt nhìn vềsau lưng tôi: “Các cậu mau nhìn kìa.”

Tôi và An Nhược cùng quay đầu, thấy mộtngười đẹp quyến rũ đi lướt qua cửa hàng. Mái tóc xoăn dày thả tự nhiên, vóc ngườithon thả làm người ta muốn ngoái đầu nhìn hoài.

An Nhược nuốt nước miếng xuống cổ họng:“Là giáo viên hay là học sinh nhỉ? Đẹp

Tôi không để ý đến lời cô nàng, cứ có cảmgiác cô gái kia giống người phụ nữ đi đến cùng Lâm Phù và Chu Dật bên ngoài hộiđồng tính ‘Hủy’. Đáng tiếc, tôi chỉ nhìn thấy một bên mặt.

Ăn xong cái chân gà, cho dù thần ăn AnNhược cũng không thể ăn thêm một bát sủi cảo. Thế nên cô nàng và Lăng Linh phớtlờ luôn tôi, bàn bạc tìm nơi chụp ảnh.

Tôi âm thầm tức ói ra máu. Mấy cái ý tưởngphiền chán này tôi đã cùng hai vị ‘nữ thần’ chơi đùa từ thời còn học cấp hai.Thật chẳng ngờ bây giờ học cấp ba, mà Nhược Nhược và Linh Linh vẫn còn giữ đượctâm hồn trong trắng không tì vết như thế. Tôi khoái chí, không muốn làm họ mấthứng, chỉ vào một quán nước bên cạnh.

“Hai cậu cứ đi đi, mình ăn no quá, sợ chụpảnh sẽ dọa mọi người.”

Bọn họ hung hăng nhục nhã tôi tráo trở.Sau đó, tuyệt tình nghênh nganh bỏ đi, tôi buồn bực đến nghẹn họng.

Vốn nghĩ cả nhóm sẽ đi uống nước dừa, aidè chỉ còn mình tôi ôm cục tức đi uống một mình, đau lòng mà uống.

“Này…” Một giọng nam trong trẻo vanglên.

Thật bất lịch sự, không biết gọi chủquán à?

“Này!” Hắn vẫn gọi.

Tôi tiếp tục uống nước dừa.

“Này, cái người tóc tai bù xù, mặc áo kẻxọc kia.”

Tôi cúi đầu liếc qua chiếc áo caro củamình, lại nhìn mái tóc rũ xuống, im lặng ba giây, quay đầu lại.

Một khuôn mặt non choẹt hồng hào như búpbê, với mái tóc mềm mại rũ trên trán, ánh mắt u buồn nhìn tôi chằm chằm. Cáidáng vẻ èo uột ấy, còn ai ngoài Lâm Phù.

“Tên tôi là Chu Đạm Đạm đấy.” Đừng có gọibằng ‘này’.

Hắn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Chậc chậc, nhìn xem hai má đau thương,sóng mắt u sầu kia đi, bạn hãy nói thử khuôn mặt đẹp chói chang hơn mặt trờinày đang rầu rĩ chuyện gì đây? Còn gì thú vị hơn việc trốn học nữa

Tôi tiến lên như một người chị em tri kỷhỏi han: “Chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đây giận dỗi một mình?”

Hắn bĩu môi: “Chuyện tình yêu, cậu hiểuquái gì.”

Hừm! Sao tôi lại không hiểu chứ?

“Tốt xấu gì chị đây cũng đã cứu cái mạngnhỏ của cậu một lần rồi. Nhớ ngày đó chúng ta đồng cam cộng khổ, kề vai sátcánh chiến đấu đánh lui bọn lưu manh kia không? Đó là hình ảnh cảm động chết điđược!”

Hắn xì một tiếng rõ dài: “Nếu không cóChu Dật tới cứu kịp thời, thì e rằng tôi và cậu vẫn đang nằm trong bệnh viện dưỡngthương đó.”

Ơ… Tôi khinh thường vỗ xuống bàn: “Nếu cậukhông yêu đơn phương, thích thầm lặng, thì là cãi nhau với người yêu… Nói xem,cậu nằm trong vế nào hả?”

Hắn lắc đầu, lẩm bẩm: “Khó nói lắm.”

“Có gì mà khó nói chứ? Tôi nói nhỏ cho cậubiết, ba cái vụ yêu đơn phương hay thích thầm lặng tôi đều có kinh nghiệm thựctế. Hãy tin tưởng khả năng của chị đây.”

Khuôn mặt Lâm Phù chợt đỏ bừng. Mẹ nó!So với tiểu thụ trong tranh biếm họa còn yếu ớt hơn. Hắn cúi đầu nuốt nước bọtxuống cổ họng, nói: “Tôi thích một anh chàng ngồi cùng bàn.”

“Dễ ợt… Cậu ta thẳng hay cong?” [15]

[15] Cong và thẳng: một cụm từ dùng phânbiệt giữa các anh chàng đồng tính và người thường. Thẳng: chỉ thích nữ. Cong:thích nam.

A Phù ‘Lâm Đại Ngọc’ [16] đưa mắt quétqua: “Hôm nay cậu ta có bạn gái rồi.”

[16] Lâm Đại Ngọc: một nhân vật nữ xinhđẹp và rất yếu đuối trong Hồng Lâu Mộng. Ở đây ý chỉ A Phù vừa yếu ớt vừa xinhđẹp.

Tôi run rẩy một chút, rồi lấy lại bìnhtĩnh.

“Với tình hình này, cậu cần có bạn bègiúp đỡ, hiểu không?”

Hắn lắc đầu, bất lực nói: “Ở trong trường,tôi không có bạn bè.”

Oh no! Thời buổi giờ, chẳng lẽ đồng tínhluyến ái còn bị kì thị sao?

Vẻ mặt hắn ẩn chứa những nổi đau thươngkhổ sở, trông như một chú thỏ trắng nhỏ cần một bà vú chăm sóc. Mà tôi – Chu ĐạmĐạm! Quyết định đảm nhiệm chức vụ bà vú nuôi đó.

“Vui vẻ lên nào, tôi sẽ giúp cậu!”

“Ơ? Vì sao?”

Tôi hùng dũng, oai vệ, hiên ngang hất cằmlên, nói: “Không vì sao cả! Thầy cô giáo đều dạy, chúng ta cần phải làm một sứgiả công lý, luôn trân trọng từng cành cây, ngọn cỏ quanh mình.”

Chủ quán đang ngủ gật bên cạnh giật mìnhté luôn xuống ghế, đang cố sức leo lên. Vẻ mặt đồng chí A Phù khinh bỉ và im lặng…

Tôi bối rối, xẩu hổ nheo mắt lại, thẳngthắn nói: “Cậu và Chu Dật hình như thân thiết nhỉ? Tôi muốn biết thông tin vềthầy ấy.”

Hắn im re, xem thường liếc xéo tôi mộtcái: “Đã thỏa thuận xong rồi nhé. Bây giờ tôi còn có việc, hết giờ tự học tôi sẽđến tìm cậu. Mang cậu đến một nơi rất đẹp.”

Tiểu thụ chính là tiểu thụ, chỉ nghĩ mộtbiện pháp thôi mà cũng tìm một nơi hữu tình.

Trong giờ tự học, ai cũng đều tỏ vẻ chămchỉ. Cả phòng đông nghìn nghịt người, bị cả đống bài vở, sách giáo khoa đè nặng,thậm chí hít thở cũng trở nên khó khăn. Đây là phương pháp giáo dục của TrungQuốc, tôi giả vờ thở dài như kiểu một thi sĩ.

Bỗng nhiên có một ánh mắt sắc lạnh bắnthẳng lại đây. Có nhắm chặt mắt, tôi cũng đoán được nó đến từ Chu Dật, trongđôi mắt phượng hẹp dài ấy nhá lên vẻ cảnh cáo: Nhanh – làm – bài – tập – đi, nếukhông lại ra đứng hành lang hóng mát.

Tôi vững như Thái Sơn, tùy ý lấy ra mộtquyển sách, vừa đọc vừa cưỡi ngựa xem hoa, trong lòng nhịn không được cười thầm.Một lát nữa tan học, tôi sẽ moi thông tin bí mật của ông từ A Phù, sẽ kéo cái bộmặt giả tạo của ông xuống, khiến ông thân bại danh liệt, ha ha ha...

Có thể do tôi cười rất điên cuồng, nênAn Nhược khẽ huých tôi một cái.

Tôi như đang đứng trên đống lửa, ngồitrên đống than, thật vất vả chịu đựng đến giây phút cuối cùng. Tiếng chuông thứnhất vừa vang lên, tôi chẳng cầm theo thứ gì, chạy thật nhanh ra khỏi phòng học.A Phù đã đứng chờ tôi ở cửa.

“Nơi nào đẹp thế?” Tôi hỏi hắn.

Hắn chớp chớp mắt, chỉ lên trên sân thượngcủa phòng học đối diện, trên đó có rất ít người leo lên. Xung quang là lan can,buổi tối ngọn đèn trường quét qua lại, làm bức tường sáng nhấp nháy như đèn huỳnhquang. Đây là nơi cao nhất trong trường.

A Phù vừa đi vừa nói: “Trên đó cậu có thểngắm sao, hơn nữa rất gần. Tuy nhiên hơi lạnh một chút.”

Hắn quay đầu lại: “Cậu có sợ lạnhkhông?”

Tôi kiên cường lắc đầu.

Trong lòng âm thầm rơi nước mắt. Má ơi,tôi sợ nhất là lạnh đó! Nhưng vì bí mật của Chu Dật, tôi phải liều cái mạng giànày!

Học sinh toàn trường đều đi ra ngoài, chỉcòn hai chúng tôi đi lên trên. Vừa đẩy cánh cửa sắt ra, đã cảm thấy ngay được bầukhông khí hết sức trong lành.

Tôi giơ ngón tay cái ra khen ngợi hắn.Nơi này thật đẹp, có thể quan sát toàn bộ khuôn viên trường, có thể thấy nhữngánh đèn xa xa của thành phố, và có cảm giác như quân vương đứng trên thiên hạ.

A Phù thuần thục trèo lên thành lan can,ngồi lên nơi cao nhất của sân thượng, hai chân thả xuống dưới. Hắn quay đầunhìn tôi, vỗ vào vị trí bên cạnh:

“Lại đây đi.”

Tôi sợ tới mức hai chân đều run rẩy, caonhư vậy… Tôi chưa đi bệnh viện khám xem mình có bị bệnh sợ độ cao hay không.

Hắn cười nhạo: “Cậu lại đây đi, phía dướikhông phải mặt đất đâu, có mái hiên bảo vệ.”

Tôi nghe vậy, yên tâm đi qua.

Ngồi ở ‘bậc thang như bay trên không’, cảmgiác rất kỳ diệu. Nó như cả người đều đang phiêu trong gió, thấy được mây baygió thoảng, sao sáng đầy trời, ngửi được dư vị ban đêm phả vào mặt mang theomùi hương dìu dịu.

Tôi thư giãn toàn thân.

A Phù hơi xoay người, bất ngờ lấy ra mộttúi nhựa… Hóa ra bên trong toàn là bia.

Thằng nhóc này, thật sự đã bị tình yêulàm cho đầu óc choáng váng rồi. Tôi quyết định đánh nhanh, thắng nhanh hỏi: “Cậuta tên gì thế?”

“Đới Việt.”

“Là người ra sao?”

“Thích bóng đá, thành tích học tập tốt,khi cười tươi lên rất đẹp.”

Hóa ra là một tên con trai thích chơi thểthao dưới ánh nắng mặt trời.

“Nếu cậu thật sự muốn bẻ cong cậu ta, việctrước tiên là phải làm cho cậu ta bỏ bạn gái đi.”

A Phù nghe xong không nói gì, hắn im lặngthật lâu, rồi thở dài: “Thật ra trong giờ tự học, tôi đã nhìn cậu ấy thật lâu,suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng quyết định từ bỏ. Dường như cậu ấy rất yêu bạngái của mình.”

Tôi lắc đầu: “Tình bạn – lùi một bước trờicao biển rộng. Tình yêu – lùi một bước mất cả trái tim. Nếu cậu thật sự thích cậuta, thì đừng buông tay.”

A Phù mờ mịt quay đầu, miệng thì thầm:“Tình yêu – lùi một bước mất cả trái tim…”

Sau đó A Phù như chìm sâu vào suy tư,không biết đang nghĩ điều gì.

Đột nhiên hắn cầm lon bia bên cạnh, bậtnắp, đưa cho tôi một lon: “Cụng ly nào, chúng ta cùng nhau uống đi, thật chánquá! Con mẹ nó, học cấp ba phiền phức chết được.”

“Ha ha…” Tôi bị cái kiểu nhíu mày, hétto của hắn làm cho bật cười, nhịn không được uống một hớp bia thật lớn.

“Lớp mười hai biến đi, chúng ta cần tựdo!”

“Ha ha ha…”

Hắn cười thật vui vẻ: “Bây giờ cậu có hyvọng gì?”

“Bây giờ à?”

“Ừ.”

“Cậu thì sao? Có hy vọng gì?” Tôi hỏi lạihắn.

“Có thể làm những chuyện mình muốn, còncậu?”

Gió luồn vào gây ngứa cổ họng tôi, vì thếtôi cầm lon bia lên tu một hơi, rồi nói: “Bây giờ tôi hy vọng có thể thoải máis dụng tiền trong ví của mình. Sau đó, lấy tờ một trăm tệ ra, nhấn ‘Ctrl+C’, tiếptheo không ngừng ấn ‘Ctrl+V’.” [17]

[17] Tổ hợp phím: Ctrl+C là copy, Ctrl+Vlà paste, ý Đản Đản là nhân ra thật nhiều, thật nhiều tiền.

“Ha ha ha.” Hắn cười nghiêng ngả.

“Cậu thật thú vị, Chu Đạm Đạm.”

“Ha ha ha…”

Bỗng dưng hắn chuyển đề tài: “Cậu rấtghét Chu Dật à?”

“Bình thường thôi, không ghét lắm. Tôichỉ cảm thấy anh ta không giống một giáo viên.”

A Phù khẽ cười một tiếng: “Chính xác anhấy không phải là thầy giáo, làm gì có giáo viên nào mà gia thế như vậy chứ?”

“Sao cơ?” Tôi nghe không rõ lắm.

“Không có gì, thật ra tôi với anh ấy chẳngcó quan hệ gì cả. Chị gái tôi theo đuổi anh ấy, và hai nhà lại quen biết nhaunên thân thiết thôi.”

Ồ, thì ra là vậy!

“Nào, cụng ly, cậu là người bạn đầu tiêncủa tôi!”

Tôi và hắn ngửa đầu uống cạn, rồi tựkhui cho mình thêm một lon.

“Chu Đạm Đạm, tôi có nghe qua về cậu.Nghe nói khi vào năm thứ nhất, cậu học đứng đầu toàn trường.”

Tôi thiếu điều chết vì sặc: “Làm hảo hánkhông nhắc chuyện quá khứ.”

Hơn nữa, bây giờ có lẽ tôi đứng đầu từdưới lên.

Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ uốngbia.

Trong lòng tôi bỗng dưng buồn bã nhìnlên bầu trời đầy sao, không biết ngôi sao nào là mẹ?

Từng lon bia được rót vào miệng chúngtôi. Cũng không biết từ khi nào, ánh mắt mình trở nên mơ hồ, ngồi cũng không vữngnữa. Tôi hết nghiêng sang trái, rồi lắc sang phải, A Phù ở bên cạnh cũng đã ngàngà say.

Sau gáy tôi nóng ran, mặt mày và toànthân đều nóng như bốc cháy. A Phù bên cạnh đang nghe điện thoại. Tôi liếcthoáng qua, trong mông lung hư ảo, tôi thấy hắn thật vui sướng. Hình như điệnthoại vừa gọi đến là của tên họ Đới kia.

Lúc hắn nghe điện thoại, tôi chẳng có việcgì làm, chán nản đưa bia lên miệng uống tiếp. Cả người bay bổng, hoàn toàn mấtcảm giác, tôi ngửa mặt lên trời hét thật lớn tiếng.

A Phù bị tôi làm cho sợ khiếp vía, liêntục lảm nhảm nói tôi tửu lương kém cỏi, hỏi tôi đã uống hết bao nhiêu lon rồi?

Một lát sau, hình như lại nghe thấy tênhọ Đới kia tìm hắn. Toàn thân tôi mềm nhũn, ngã lăn ra đất, nhưng ý thức còn mộtchút tỉnh táo: “Cậu ta tìm à? Cậu phải đi thôi~~ Ngày tươi sáng, cảnh tốt tươiđã tới~~”

“Cậu như vậy mà bảo tôi đi thế nào được?”Hắn kéo tôi từ mặt đất đứng lên, tôi lại ngã xuống lần nữa.

“Đợi chút, tôi gọi điện thoại.”

Hắn mặc kệ tôi nghiêng ngả, không biết gọiđiện cho ai, nói liên tục ồn ào. Tôi đau đầu quá, mất kiên nhẫn, nói: “Cậu đanglàm gì thế?”

Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh, chođến khi cánh cửa sắt phía sau tôi mở ra, A Phù mới rời đi.

Một cánh tay thật mạnh mẽ bế lấy tôi đứnglên, từ người đó tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ hấp dẫn.

“Chu Đạm Đạm, đến chừng nào em mới có thểlàm thầy bớt lo lắng?”

Giọng nói lạnh lẽo nhưng vòng tay vôcùng ấm áp, tôi nhắm mắt, cuộn tròn người lại. Trên sân thượng hôm nay rất lạnh,tôi càng rúc sâu vào lòng anh ta hơn, nhưng vẫn còn lạnh quá. Vì thế, tôi vươnđôi tay ra, ôm lấy cổ anh ta.

Bá vương Đản Đản

“Gâu...” Tôi ôm cổ anh ta, không biết vìsao ý nghĩ trong đầu nóng lên, hét to một tiếng.

“Chu Đạm Đạm, em là con cún nhỏ sao?”

“Thầy mới là con cún, meo m”

“...”

Anh ta bế tôi cẩn thận đi từng bước xuốngcầu thang. Đến ngã rẽ, anh ta ngây người một lát vì thiếu ánh đèn, nhìn khôngrõ đường.

Trong tay còn vướng bận con cún nhỏ này,sợ vấp té mà quăng mất tôi luôn.

Trong bóng đêm, tôi hoàn toàn không còntỉnh táo, để tùy ý anh ta ôm lấy. Đầu óc dưới tác dụng của cồn, mất luôn ý thứcnhận ra người đang bế là thầy giáo của mình.

Anh ta dừng lại vài giây, rồi dùng bàntay đang vỗ nhẹ lên mặt tôi: “Chu Đạm Đạm, em kêu một tiếng xem.”

“Gâu!”

Đèn ở góc cầu thang bật sáng…

Suốt đường đi, tôi vẫn kêu mãi, cuốicùng chúng tôi cũng an toàn xuống dưới. Giờ này sân trường vắng lặng, đèn venđường cũng từ từ tắt bớt. Chỉ có ngọn gió khuya lạnh lẽo rầm rì thổi qua bêntai.

Mỗi bước chân của Chu Dật đều vô cùng cẩnthận. Tôi nằm trong vòng tay anh ta ngước mắt nhìn lên, ngoại trừ đôi môi mỏngquyến rũ ra, chẳng thấy thêm gì khác. Qúa thất vọng, tôi nhắm chặt mắt lại.

Có lẽ anh ta cảm nhận được hành động củatôi, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Tại sao leo lên đó uống rượu hả?”

Tôi mấp máy môi: “Bởi vì em là cô gái hưhỏng! Mà cô gái hư hỏng phải biết uống rượu, hút thuốc và trốn học…”

Bỗng có một luồng khí xông đến khiến tôibị nấc cục: “Rượu cũng đã uống, còn trốn học là sở trường của em, chỉ còn lại…Này, thầy có thuốc lá không?”

Nói xong, không gian chợt lặng ngắt nhưtờ. Từ trên đỉnh đầu tôi truyền xuống tiếng cười khẽ, pha lẫn giọng nói chế nhạocủa Chu Dật: “Con cún nhỏ cũng muốn hút thuốc ư?”

Tôi ợ lên một cái, chẳng biết mình bị bếđi đâu. “Em còn muốn thử qua thú: Chưa cưới đã mang thai nữa.” (>0

Thốt xong câu đó, phía trên đỉnh đầu tôihoàn toàn yên lặng, chỉ còn tản ra hơi thở của sự không hài lòng.

Tôi thức thời ngậm, nhắm mắt giả vờ làmxác chết. Đỉnh đầu lành lạnh không biết vì gió thổi, hay là do rượu xông lên.Trong lúc đang choáng váng vì cơn ngà ngà, tôi nghe thấy tiếng Chu Dật mở cửaxe… Sau đó anh ta đặt tôi ngồi vào chiếc ghế da lạnh lẽo, làm cho tôi không tựchủ mà run rẩy.

Anh ta thắt dây an toàn cho tôi và càiluôn cho mình, rồi bật đèn trong xe lên. Ánh sáng ập vào chói mắt, tôi nhắm mắtkhó chịu làm ầm lên: “Tắt đèn, tắt đèn đi… Chói mắt quá!”

Anh ta bất lực nhìn tôi, rồi đưa tayđang giữ vô lăng lên tắt đèn, vẻ mặt khó hiểu ẩn giấu sau màn đêm.

“Chu Đạm Đạm, nhà em ở đâu?”

Tôi nhìn ra cửa sổ, thư thái thả lỏngngười dựa vào chiếc ghế da mềm mại. Tôi muốn làm một vũng bùn vô tri, phớt lờ lờianh ta.

Thấy tôi quay đầu đi chỗ khác, anh tavươn tay ra đưa lên đầu vuốt nhẹ mái tóc tôi, rồi mạnh mẽ kéo tôi xoay lại:“Chu Đạm Đạm, thầy đang hỏi, nhà em ở đâu.”

Tôi trừng mắt liếc anh ta, hàm hố cười:“Ha ha, em sẽ không nói cho thầy biết.”

Chu Dật gõ nhẹ lên trán tôi, cất giọngnghiêm túc: “Thầy không đùa với em, nhanh nói cho thầy biết, thầy đưa em vềnhà.”

Khóe mắt tôi nổi lên những tia gian tà,con ngươi đục ngầu không nhìn thấy anh ta, sờ nhẹ chỗ bị gõ, hất cằm đắc ý nói:“Thầy xin em đi, thầy xin thì em mới nói cho thầy biết~~”

Sắc mặt anh ta xanh mét, tôi mơ màngnghe thấy tiếng nghiến răng: “Chu Đạm Đạm, trả lời thành thật coi.”

Anh ta nổ máy cho xe lướt ra khỏi sântrường vắng lặng không có bóng người, đi tới cổng.

Tôi buồn bực, mệt mỏi ngồi dịch về phíasau: “Không được, thầy phải xin em, gâu~”

Xe bỗng dừng lại, Chu Dật cởi dây antoàn quay người, tay đặt lên trán tôi xem xét: “Cô nhóc này, em sao vậy? Cứ họctiếng chó kêu hoài thế.”

Tôi vuốt ve tay anh ta, lưu manh giơngón trỏ ra lắc lắc: “Ha ha, em thay đổi chủ ý rồi, thầy xin em cũng không nóicho thầy biết. Thầy hãy quăng em, để em làm một con cún nhỏ cô đơn lưu lạcngoài đường đi, gâu~”

Mặc dù lúc này tôi nó lung tung, đầu ócrối mù, nhưng vừa dựa vào ghế khiến tôi nhớ đến cha mình. Nếu ở nhà cha biết đượcđứa con gái hoàn mỹ của ông đang say khướt, còn khóc lóc om sòm như quỷ sứ, thìsau này tôi chỉ có thể làm con cún nhỏ kêu ‘oẳng oẳng’.

Tôi bỗng dưng nhận ra, với tình hình nàythì chớ nên chọc giận thầy Chu hiền hòa. Vì vậy, tôi đưa tay nhéo má mình đau đếnđỏ ửng, rồi dùng ánh mắt ngây thơ, dễ thương như con nai vàng ngơ ngác, chấphai tay lại thành hình chữ thập, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Chu Dật.

“Thầy ơi~~~ giúp em với! Thầy nhìn xem,trên người em toàn mùi rượu, em không muốn cha thấy mình bê bối như vậy, cũngkhông muốn ông lo lắng. Em chỉ có thể nhờ vào thầy, thầy là thầy giáo, tấtnhiên nói chuyện sẽ có uy tín, cha em chắc chắn sẽ tin lời…”

“Không được Chu Đạm Đạm, em phải vềnhà.”

Tôi lập tức chuyển thành khóc lóc ầm ĩ,nũng nịu nói: “Đừng mà, đừng mà! Thầy là tốt nhất, thầy sẽ không để một cô bé yếuđuối như em lưu lạc đầu đường, phải không? Thầy lấy giấy căn cước thuê phòng trọcho em ngủ, rồi có thể yên tâm về nhà, thầy nhé? Được không ạ? Em xin thầy mà,em thề sẽ trả lại tiền phòng đầy đủ!”

Tôi vội nhào vào lòng anh ta. Khóe môiChu Dật giật nhẹ, đưa tay đẩy tôi ra: “Không được, thầy rất lo lắng.”

Tôi chán nản gục đầu, trong lòng thậtkhông muốn về gặp cha.

Xe chạy dần ra khỏi trường, lẫn vào dòngxe cộ về đêm, anh ta thở dài nói: “Thôi được, thầy đưa em về nhà thầy.”

Tôi quay phắt lại nhìn cảnh giác. Như thểanh ta đoán được ý nghĩ của tôi, vừa buồn cười vừa khinh thường nói: “Em nghĩquá xa rồi đấy.”

Tôi bực bội phản kháng: “Em có nghĩ gìđâu chứ!”

Anh ta cười khẽ, phớt lờ luôn tôi, chỉ tậptrung lái xe.

Trong xe chẳng có nổi một bài hát. Chu Dậtmở radio, trúng ngay chương trình đang kể một câu chuyện ma khá nổi tiếng. Tôixoay mặt ra cửa sổ, nhìn những ánh đèn đường đầy màu sắc vụt lướt qua mặt tôi rồivụt mất, nhìn cảnh tượng ấy khiến tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, tốc độ xe đã chậm dần. Tôitròn xoe mắt vì trong xe rất tối, hình như đang đi vào một khu nhỏ. Chu Dật lấyđiều khiển từ xa mở cổng lên, cho xe chạy thẳng vào.

Men rượu đã giảm đi rất nhiều, tôi ngồidậy hỏi anh ta: “Đây là nhà thầy sao?”

Anh ta chần chờ một giây mới nói: “Ừ.”

Tôi lảo đảo theo anh ta đợi thang máy dừnglại. Vừa bước vào nhà, cuối cùng ánh mắt tôi nhìn rõ mọi thứ hơn.

Nhà của Chu Dật bình thường, gồm ba phòngngủ, hai phòng khách, nhưng cách trang trí rất trang nhã. Tuy tùy tiện đơn giản,mà vẫn toát lên vẻ ấm áp lạ kì, đây là phong cách mà tôi yêu thích. Những thứ đồnội thất kết hợp ăn ý, tôi lại chẳng hiểu gì cả, ngu ngơ sờ soạng lên đó, rồiquay sang Chu Dật bật ngón tay cái, nói: “Nội thất nhà thầy sang trọng quá.”

Anh ta chả thèm cảm ơn, nghiêm giọng ralệnh: “Ngối xuống sofa đi, thầy đi thay đồ đã.”

Ở đậu nhà người ta, tôi không thể cãi lời,huống chi, mình còn phải nhờ cậy anh ta tối nay. Vì thế tôi ngoan ngoãn, nghiêmchỉnh ngồi vào ghế không cục cựa, để anh ta hài lòng đi vào phòng.

Ngồi một lúc mà thầy vẫn chưa ra, tôivươn đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi khô nứt, khao khát được một ly nước.

Bỗng nhiên tầm mắt rơi vào cái chai trênbàn trà, chất lỏng màu đỏ sậm – Đó là rượu nho.

Chả nhẽ lại uống rượu tiếp? Tôi liếcnhìn khắp nơi, sửng sốt vì trong nhà không có lấy một bình nước nào để có thể uốngđược.

Cổ họng ran rát, sau một hồi đấu tranhtư tưởng, tôi vươn tay cầm chai rượu nho, dùng đồ khui rượu đặt bên cạnh mở rađưa lên miệng uống một hớp. Rồi vụng trộm đậy nắp lại, để vào chỗ cũ.

Đúng lúc cửa phòng ngủ bật mở, Chu Dật mặcchiếc áo T-shirt và quần dài bước ra nhìn thấy tôi đang ngồi trên sofa cười tủmtỉm, thì xoa nhẹ khóe mắt lo lắng.

“Đi vào toilet rửa mặt đi, thầy chuẩn bịgiường cho em.”

Tôi cười tủm tỉm đứng dậy, cười tủm tỉmđi về phía anh ta chỉ, cười tủm tỉm đóng cửa lại.

Tôi vỗ nhẹ nước lạnh lên mặt, vừa cười vừanhẹ nhàng mở cửa bước

Chu Dật đang bận rộn bên trong, tôi lạicảm thấy khát nước quá, nên cất tiếng hỏi: “Thầy ơi, nhà thầy có nước không ạ?”

“Trên bàn trà đấy.”

“Sao cơ…?”

Tôi nhìn chai rượu nho vừa bị mình uốngtrộm để trên bàn, im lặng một lúc… Rồi cầm nó lên, thoải mái nở nắp, đưa lên miệnguống thêm mấy hớp.

Trong sách nói, trước khi ngủ mà uống mộtly rượu nho, sẽ rất có lợi cho cơ thể. Tôi đang làm theo trong sách mà~.

Đặt chai rượu lại chỗ cũ, đi đến cănphòng Chu Dật đang chuẩn bị, thấy anh ta đang lấy gối đầu, tôi tiến lên nói: “Đểem giúp thầy.”

“Không cần.” Anh ta nhẫn tâm cự tuyệt ýtốt của tôi.

Tôi quan sát Chu Dật, anh ta nhìn rất trẻ,vì đang khom lưng, mái tóc rũ xuống trán, trông như một pho tượng đàn ông đẹptrai hoàn mỹ.

Tôi bị anh ta đuổi ra ngoài, nên cầm điệnthoại đi đến ban công gọi điện cho cha. Tôi cố làm giọng mình nghe thật tựnhiên, bình tĩnh: “Cha à, hôm nay con ở lại nhà Lăng Linh ôn tập, ngày mai mẹ bạnấy đưa chúng con đến trường. Cha ngủ sớm đi, đừng lo lắng cho con.”

Cúp điện thoại xong, tôi đứng ngoài bancông để gió thổi luồn qua hai má. Đột nhiên có cảm giác như thứ cái gì đó đi vớitốc độ ánh sáng, từ lòng bàn chân lan đến tận não mình.

Tôi đã quên, hoàn toàn quên mất, tác dụngcủa rượu nho rất chậm, nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.

“Chu Đạm Đạm.” Chu Dật ở phía sau gọitôi.

Tôi lắc qua, lắc lại đi vào bên trong:“Gâu!”

Anh ta dùng ánh mắt cảnh báo nhìn tôi:“Em uống rượu nho trên bàn phải không?”

Tôi lắc đầu: “Có uống.” Rồi lại gật đầu:“Không, không uống.”

Sau đó cười ngây ngô…

Chu Dật tiến lên kéo tôi, hung tợn mắng:“Chu Đạm Đạm, thầy đúng là nên vứt em ở ngoài đường!

Tôi sửng sốt, đột ngột ngồi xuống: “Thầyơi, em đau bụng!”

Anh ta liếc tôi hỏi: “Đau thật hay giả bộ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Mẹ... Conđau bụng.”

Cả người anh ta biểu hiện như hỏng bét.

Tôi ngồi xuống, nhoài người qua ôm lấyđùi anh ta: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, ôi ôi, mẹ đi đâu vậy? Con và cha đều rất nhớ mẹ.”

Anh ta nhẹ nhàng ngồi xuống, sờ đầu củatôi: “Chu Đạm Đạm, đứng lên đi.”

Tôi vẫn ngồi yên ôm đùi anh ta, giọngnghẹn ngào: “Con đau bụng, con rất nhớ mẹ. Tại sao mẹ không cần cha và con nữa,mẹ ơi~”

Anh ta cầm tay muốn kéo tôi đứng lên, hỏi:“Mẹ em ở đâu?”

Tôi bất động tại chỗ nói: “Mất rồi.”

Cánh tay đang kéo tay tôi bỗng thả ra, mộtlát sau, giọng anh ta rất dịu dàng: “Đạm Đạm, đứng lên đi.”

Anh ta khom người dùng hai tay túm lấytôi, gương mặt đẹp trai đến cả phụ nữ cũng ghen tị phóng to trước mắt, bờ môi hấpdẫn ấy khẽ nhếch: “Em đứng lên, thầy dìu em vào phòng ngủ nhé.”

Đã từng có ai nghĩ rằng, tiếng nói củaanh ta rất đầm ấm mê hồn hay chưa?

Tôi vô thức nhìn đôi môi khẽ khép hờ đó,bỗng dưng một cảm xúc bất chợt từ đâu lùa về, tôi đem môi mình đặt lên bờ môi ấy,rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh ta.

Đôi môi của anh rất mềm mại, nhưng lại lạnhlẽo như đá. Tôi mở to hai mắt nhìn đăm đăm, mọi phiền muộn trong đầu đều tiêután hết…

Sau đó, tôi đứng bật dậy rời khỏi đôimôi anh ta, đưa mắt nhìn chăm chú, nói: “Mẹ, giọng mẹ nghe hay quá.”

Mặt anh ta không chút thay đổi, nhưngánh mắt trở nên rất phức tạp, dùng một tay túm lấy tôi kéo đứng lên.

Tai tôi ù đặc, mắt cũng nổi cả đom đóm,tôi đẩy anh ta ra: “Mẹ, con đi ngủ.” Sau đó đi vào gian phòng anh ta đã chu bị,đóng cửa leo lên giường.

Không biết lúc nào, cánh cửa bị đẩy ra,tôi nghe thấy tiếng bước chân, cùng với giọng nam: “Chu Đạm Đạm?”

Vô nghĩa, không phải tôi thì là ai?

Tiếp theo có tiếng lầm bầm của anh ta:“Em có ở đây không?”

Trời đất! Chẳng phải tôi đang nằm một đốngđây sao? Anh ta mù à? Tôi im lìm nhắm mắt lại, không để ý đến anh ta.

Vài phút sau, chăn của tôi bị xốc lên,bên tai là một giọng điệu kinh ngạc, phẫn nộ, ngang ngược, kèm theo khiếp sợ:“Chu Đạm Đạm, sao em chui xuống gầm giường hả? Chui ra ngoài cho thầy!”

Tôi sợ hãi run lên vài cái, rõ ràng tôiđang nằm trên giường, tại sao bây giờ lại lọt xuống gầm giường rồi?

Thăm nhà của Đản Đản

Tôi nhíu mày, mở to hai mắt mơ màng nhìnmỉm cười vui vẻ với anh ta. Nhưng dường như anh ta chẳng vui vẻ gì, còn nghiêmkhắc vỗ nhẹ xuống thành giường: “Chu Đạm Đạm, em bò ra ngoài mau.”

“Ra ngoài lạnh lắm…” Tôi mất kiên nhẫnthan thở.

“Đi ra ngoài, lên giường ngủ đắp chăn sẽkhông lạnh nữa.”

“Thật không?”

“Thật mà, ngoan nào, ra ngoài đi.”

Tôi bán tin bán ngờ bò ra, Chu Dật thởphào một hơi nhẹ nhõm, bế tôi đặt lên trên giường rồi xoay người rời đi.

Tôi lập tức nhảy dựng lên, nhanh chóng từphía sau ôm lấy cổ anh ta: “Mẹ không được đi, không được đi…”

Anh ta bất đắc dĩ quay lại: “Thầy sẽkhông đi, em nằm xuống ngủ m

Tôi như một con gấu túi [18] dán lên ngườianh ta, đầu khẽ dựa vào bờ vai rắn chắc ấy, lẩm bẩm: “Mẹ ngủ cùng con nhé.”

[18] Gấu túi (Koala): một loại động vậtthuộc họ Gấu, rất xinh… có thể nuôi làm kiểng, bên nước ngoài… Đầy hehe

Anh ta im lặng, vuốt nhẹ mái tóc dài óngả của tôi, rồi ngồi xuống giường, nói: “Đừng làm ầm ĩ lên nữa, ngày mai em cònphải đi học, và thầy cũng cần soạn giáo án.”

Tôi đong đỏng cãi lời: Mẹ là mẹ con,không phải thầy giáo đâu!”

“…”

Hai tay tôi vờn quanh cổ anh ta, rồi gụcđầu tựa vào bờ ngực ấm áp ấy. Trong phòng chỉ có ngọn đèn bàn tỏa ra thứ ánhsáng mờ nhạt, yên tĩnh. Tôi nhắm mắt lại một lúc, rồi đột nhiên nâng mũi lêntrên mặt anh ta hít hít.

Anh ta chẳng so đo gì, nói: “Chu Đạm Đạm,em lại học cách hít hít của mấy con cún nhỏ à?”

Tôi cười ngọt ngào: “Mẹ, con yêu mẹ…”

Bỗng dưng vòng tay đang ôm lấy tôi trởnên cứng nhắc, tôi càng cố hướng về phía trên cọ qua cọ lại, rốt cuộc mặt chạmmặt với anh ta.

Anh ta bậm môi, trong đáy mắt chất chứathứ cảm xúc nào đó mà tôi không thể hiểu được. Mẹ tôi rất đẹp, không chỉ riêngcha con tôi, mà còn tất cả hàng xóm đều công nhận rằng: Bà có thể trở thành mộtngôi sao.

Hương thơm và vẻ đẹp của người trước mắtrất giống mẹ. Tôi không kìm lòng nổi, ngước mặt lên, ôm lấy anh ta rồi đặt môimình lên đó.

Trong sách nói, hôn môi cũng là mộtphương thức biểu đạt tình yêu sâu sắc nhất.

Cả người anh ta bỗng run lên, dường nhưtrở tay không kịp. Có lẽ anh ta coi đây là một sự ngây ngô, chứ không phải làhôn, vì thế chẳng hề đẩy tôi ra.

Chóp mũi tôi và anh ta khẽ chạm nhau,tôi cười khanh khách nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm nó.

Đột nhiên cánh tay bên hông tôi trở nêncăng thẳng, cả người tôi bị anh ta kéo vào lòng, rồi quyền chủ động cũng bị anhta đoạt mất. Anh ta ngang tàng nâng cằm tôi lên, hôn lướt qua nhẹ nhàng như mộtcọng lông chim, trong con ngươi đen nháy tản ra một ngọn la nóng rực, sáng ngờingoài ý muốn.

Đó không phải là nụ hôn như chuồn chuồnlướt nước, cũng chẳng phải nụ hôn cuồng nhiệt… Nó như một dòng suối mát lướttrên bờ môi tôi, nhẹ nhàng cọ sát.

Tôi cẩn thận đáp trả, hai cơ thể hợpthành một khối để hơi thở quyện vào nhau. Một tay anh ta ôm lấy thắt lưng tôi,tay còn lại khẽ vuốt ve đôi gò má của tôi nhè nhẹ.

Khi hai đầu lưỡi chạm nhau, như có mộtluồng điện giật bắn người chạy qua, tôi vịn lấy cánh tay đang nới lỏng của anhta mà không thể buông ra.

Rồi những ngón tay thon dài vuốt những sợitóc rối của tôi vén ra sau tai, và đôi môi đang bị anh ta hôn nồng nàn ấy cũngrời khỏi.

Anh ta cúi đầu, sự khó chịu vụt tắt,hàng lông mi dài gần tôi trong gang tấc… Thật giống như trong một giây này, tôicó thể ngửi được mùi hoa Violet. Mà giọng nói của anh ta như có như không: “Béngoan, ngủ đi.”

Tôi hoảng hốt tựa lên xương quai đòn củaanh ta, nói: “Mẹ ngủ cùng con, không cho mẹ đi.”

Qua một lúc thật lâu, giọng của anh tahơi khàn khàn đáp lại: “Được.”

Tôi nhớ rõ mình ôm lấy anh ta, ngoanngoãn nhắm mắt lại. Bên cạnh là tiếng hít thở trầm thấp vững vàng của anh ta,kèm theo tiếng gió nhè nhẹ, khiến tôi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Đầu đau nhức đến sống không bằng chết,tôi mở to hai mắt hung hăng đập tay hai cái xuống gối. Tôi đang nằm trong mộtcăn phòng xa lạ, nhưng tôi biết đây là nhà của Chu Dật.

Hình như tối hôm qua uống say, tôi đã cầuxin anh ta cho mình ở lại. Sau đó chui vào xe về nhà anh ta, sau nữa… Tôi cốsuy nghĩ, nhưng hoàn toàn rỗng tuếch, trí nhớ như bị biến mất hết chẳng sót lạiđiều gì.

Màn cửa không kéo lên, nhưng ánh sángkhông quá chói. Tôi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn rất sớm so với với nhữnglúc rời giường theo thường lệ trước đây.

Tôi mờ mịt ngồi dậy, gãi gãi tóc, nhìnxuống bộ quần áo đầy nếp nhăn của mình mới thả lỏng người xuống. Tốt quá! Tênthầy giáo biến thái này còn có chút nhân tính!

Tôi bước xuống giường, mở cửa đi rangoài đã thấy Chu Dât với vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên sofa đọc báo. tôi, anh tachỉ liếc một cái: “Trên bàn có khăn sạch và bàn chải đánh răng, em tự mình vàonhà vệ sinh đi.”

Tôi cười lấy lòng nói: “Cám ơn thầy ạ!Em đã làm phiền thầy rồi, mai mốt em sẽ không tái phạm như thế nữa.”

Anh ta khinh thường nở nụ cười.

Xem đi, đây là ý gì chứ? Làm gì mà lộ raánh mắt không tín nhiệm như thế?

Tôi hờn dỗi đi vào WC. Mặc dù mỗi buổisáng tôi đều có cái bộ dạng chật vật, nhưng bây giờ nhìn thấy hình ảnh của mìnhtrong gương, khiến tôi không nén được hoảng sợ… Trông tôi như… một yêu quáirùng rợn.

Tóc tai rối tung giống rễ cây phân nhánhdưới mặt đất, vẻ mặt còn ngái ngủ, đôi mắt mờ mịt… ngoại trừ hỗn loạn cũng chỉcó hỗn loạn! Tôi thở dài, hèn chi anh ta lại cười khinh thường đến thế.

Khi tôi rửa mặt xong, anh ta đã thay quầnáo chỉnh tề, mái tóc chải gọn gàng, đeo thêm kính mắt… lại trở thành dáng vẻ củangười quân tử dịu dàng ôn hòa. Một tay anh ta cầm giáo án và chìa khóa, một taychỉ thứ gì đó trên bàn, nói: “Ăn đi.”

Trên bàn gồm những thứ: sữa đậu nành, nướctrái cây, bánh mì nướng, trứng và sữa...

Anh ta muốn vỗ béo tôi như một con lợntham ăn hay sao? Tôi nghẹn họng trân trối, anh ta thấy tôi im lặng thì ho nhẹlên một tiếng: “Thầy không biết em thích ăn thứ gì nên mua mỗi thứ một ít.”

“Em biết ạ.” Tôi nói.

“Từ sau khi thầy mua đủ loại băng vệsinh giúp em, thì em đã phát hiện ra, thầy là người thích đem tất cả những gìmình nghĩ, mua hết mỗi thứ một ít.”

Anh ta bị tôi làm nghẹn họng, hung hăngnói: “Mau ăn đi.”

Tôi vừa bóc trứng vừa hỏi anh ta: “Thầy,tối hôm qua em ngủ lúc nào vậy?”

Anh ta phớt lờ, liếc thoáng qua tôi mộtcái, đùa nghịch chùm chìa khóa trong tay: “Không biết.”

“Không biết… em có làm gì không?” Ví dụnhư… nổi điên đùa giỡn.

“Không có.” Anh ta không mặn không nhạtnói.

Tôi thở ra một cách khoan khoái.

“Nhưng mà…” Anh ta tiếp tục nói: “Khisay rượu lại học tiếng chó kêu. Chu Đạm Đạm, em thật thú vị!”

Cái quái gì thế? Tôi say rượu học tiếngchó kêu?

Tôi chăm chú quan sát vẻ mặt của anh ta,nếu nhỡ anh ta lừa gạt tôi thì sao? Tôi làm gì dễ bắt bị gạt như vậy chứ!

Chu Dật hình như đọc hiểu tâm tư tôi,anh ta khinh thường khẽ nhếch khóe môi lên: “Thầy chả có lí do gì để lừa gạt emcả, không những em học tiếng chó kêu, mà còn học theo chó ngủ dưới gầm giường nữa.”

* * *

Con mẹ nó, tôi không thể sống nổi! Tôiđã học theo tiếng chó kêu, mà còn ngủ dưới gầm giường nữa? Tôi điên hay là dosay rượu? Ối, rượu hại người, thật hại người mà.

Tôi ảo não ngửa mặt lên trời thở dài, chỉcòn thiếu điều đấm hai tay vào ngực mình. Một lúc sau, tôi lại hỏi anh ta: “Ngoạitrừ việc này, em còn làm gì nữa không thầy?” Nếu còn làm gì khác, kiểu như múathoát y… thì tôi đây thà tự sát để quên đi.

Anh ta tựa người vào sofa, khóe môi nhếchlên hình như tâm trạng không tồi, trong mắt có chút đăm chiêu như đang suy nghĩđiều gì đó. Lát sau, anh ta ngẩng đầu nhìn vào vẻ mặt nghi vấn của tôi, lạnhlùng lắc đầu: “Không có.”

“Ồ…” Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Anh ta đứng lên hỏi: “Ăn xong chưa? Xongrồi thì đi thôi.”

“Tới thẳng trường luôn sao thầy?” Tôi hỏi.

Anh ta liếc tôi một cái: “Không như vậythì sao?”

Tôi yên lặng, đi theo phía sau.

Lúc Chu Dật cho xe chạy vào trường, ngoạitrừ người quét dọn và bảo vệ ra thì không có ai trong đó. Chưa đến giờ vào học,trường vắng lặng phủ lớp sương mù, không khí rất mát mẻ.

Chu Dật vừa mở cửa xe, vừa nói: “Cặpsách của em vẫn còn trong lớp, giờ lên làm bài tập bù lại vẫn còn kịp.

Tôi quay phắt lại, kinh ngạc la lên nhưsắp chết: “Còn phải làm bài tập bù sao thầy?”

Anh ta im lặng gật đầu, cười nói vớitôi: “Nếu không, em cho rằng mình tới trường sớm là để chạy bộ tập thể dục buổisáng à?”

”…”

Đáy lòng tôi im lìm như chảy máu, quả thậtmáu đã đầm đìa trong lòng.

Tên Chu Dật nhẫn tâm này, rõ ràng biếtđêm qua tôi say muốn chết, sáng nay còn bắt tôi làm bài tập bù. Lương tâm ởđâu? Thiên lý ở đâu đây?

Tôi như cái xác không hồn mở của xe, lêtừng bước chân nặng nề về phía lớp của khối học sinh cấp ba. Quay lưng về phíaChu Dật, mạnh mẽ dựng thẳng ngón giữa lên, Fuck you! [19]

[19] Ở phương tây: hành động giơ ngóntay giữa lên là chửi thề, thách thức: Fuck you: Má nó… or… upss whatever…lol.

Anh ta dương dương tự đắc nhẹ nhàng đi vềvăn phòng, còn tôi khốn khổ lết người về phía phòng học.

Trong phòng học yên ắng đến ngay cả tiếnggió cũng có thể nghe được, tôi tức giận giũ hết bài vở ra, ngồi nhìn chúng nóthan thở.

Dù sao nếu không muốn thì đơn giản làkhông làm. Tôi chống cằm ngồi nhớ lại tối hôm qua, cứ có cảm giác mình đã mơ thấymẹ nhưng hình như không phải… Vốn tưởng rằng sẽ nhớ rất rõ cảm giác ấy, vậy màsáng sớm vừa tỉnh dậy lại đã quên sạch chẳng còn một mảnh. Trong lòng khó tránhkhỏi cảm giác khổ sở.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng học bịđẩy ra, vài học sinh chuyên cần đi vào, mở sách ra đọc. Tôi ngồi phía sau nhìnbóng dáng của họ, nức nở vài tiếng.

Lúc Lăng Linh đi vào nhìn thấy bộ quầnáo đầy nếp nhăn của tôi, nhướng mày hỏi: “Tối qua cậu làm gì vậy? Đây là tạohình kiểu gì hả?”

Tôi kéo cô nàng ngồi xuống, nhỏ giọngđem chuyện xảy ra tối qua kể hết cho cô nàng nghe. Qủa nhiên... Lăng Linh kíchđộng che miệng lại, khóe mắt rưng rưng, cao hứng chỉ vào người tôi: “Thế hóa racậu… cậu ở nhà thầy Chu ngủ qua đêm! Ohohohoh!”

“Oh my Lady Gaga!” [20] Con quỷ chết bầmnày sao có số hên quá vậy. Nói đi! phải cậu thừa dịp thầy Chu tắm rửa, quyến rũthầy ấy hay không?”

[20] Oh my Lady Gaga: một dạng lời cảmthán kiểu như kinh ngạc kì lạ, quái dị. Lady Gaga là hình tượng ca sĩ quái đảnnhất bây giờ.

Tôi trợn trắng mắt liếc cô nàng: “Thôi đi,anh ta không chọc ghẹo mình, mình yên tâm còn không kịp, hơi đâu mà quyến rũanh ta!”

Lăng Linh hoàn toàn không để ý tới tôi,chìm đắm trong ảo tưởng như thơ như tranh cô nàng tự vẽ ra, điều này làm tâm trạngtôi hỏng bét.

Lúc tan học, bạn học Lăng Linh vừa nháymắt đưa tình vừa lôi kéo tôi: “Đạm Đạm ơi, đi cùng mình đến văn phòng ngắm thầyChu nhé. Sáng nay không có tiết của thầy, mình muốn thấy mặt thầy ấy quá.”

Tôi cứng họng vì bị bạn nhỏ Lăng Linh gọimột tiếng Đạm Đạm nũng nịu, tay bị cô nàng kéo mạnh đi đến trước cửa văn phòng.

Cô nàng giả vờ đi ngang qua văn phòng, đầungó nghiêng vào trong, tròng mắt đảo quanh.

Tôi đi bên cạnh, thấy cái vẻ dáo dác củacô nàng mà cười không ngừng. Cô nàng chạy tới vỗ vào lưng tôi, hét lên: “Chu ĐạmĐạm, con nhóc quái gở này …”

Tôi ngồi thẳng người, bỗng dưng nghe thấybên trong nói đến tên của mình, nhưng không phải giọng của Chu Dật.

Tôi nghiêng đầu nghểnh cổ nhìn vàotrong, phát hiện bên cạnh Chu Dật là thầy giáo chủ nhiệm cũ của lớp tôi, trêntay còn cầm một tập hồ sơ gì đó đưa cho Chu Dật.

Chu Dật cầm lấy mở nhẹ ra, thầy chủ nhiệmcũ vẫn tiếp tục nói: “Lúc mới bước vào trung học, có trải qua một cuộc thi sáthạch lần thứ nhất, đặc biệt thành tích môn Ngữ Văn nổi trội xuất sắc, lại kínhtrọng thầy cô, ngoan ngoãn vâng lời, phẩm chất rất tốt. Các thầy cô giáo cũ cònthiên vị cô bé này nữa.”

Lăng Linh cẩn thận nhìn tôi liếc mắt mộtcái, thấy tôi không có biểu hiện gì, lại nhìn vào bên trong.

“Đáng tiếc, không biết cô bé ấy bỗngdưng sao lại thế! Khi sang học kì mới lại hoàn toàn thay đổi như một ngườikhác: Trên lớp thì ngủ, thậm chí còn trốn học, không làm bài tập, đi thi nộp giấytrắng. Rất nhiều thầy cô đều hỏi cô bé lí do tại sao, cô bé không nói, còn nghịchngợm ngày càng nhiều, ngay cả kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng tham gia một chân,khuyên bảo cũng không nghe. Thầy cô đều từ từ bỏ mặc cô bé. Haiz! Thật sự cảmthấy đáng tiếc cho cô bé quá.”

Một thầy giáo đang ngồi soạn b cũng ngẩnglên góp lời: “Không thể cứ để mãi như thế được, các lớp học cuối cấp là quan trọngnhất trong những khối lớp chúng ta dạy, không thể để cho cô bé quấy đục nồi nướcnày.”

Chu Dật khép hồ sơ lại, nói với thầy chủnhiệm cũ điều gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Chẳng qua thầy chủ nhiệm cũ đột nhiên cườicười: “Vậy làm phiền cậu nhé, thầy Chu, giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến cha cậu.”

Tôi bĩu môi, chưa thấy qua thầy giáo chủnhiệm nào nào lại phải lấy lòng giáo viên mới của trường như thế. Còn Lăng Linhđứng bên cạnh, kinh ngạc tròn xoe mắt.

Buổi chiều có một tiết sinh hoạt, Chu Dậtkhông mang theo gì cả bước vào lớp học.

Sáng nay tôi thức dậy quá sớm, lại cònnói chuyện phiếm với bọn An Nhược suốt nên thiếu ngủ. Lúc này tôi đang ngủ gàngủ gật, nhìn thấy anh ta chẳng cầm gì trên tay, đoán chừng không có chuyện gìquan trọng. Thế là tôi nằm bò ra bàn, ngủ ngon lành.

Kết quả vừa ngủ được một lúc, đã bị AnNhược lay tỉnh: “Cậu thảm thương rồi, Đạm Đạm ơi.”

A?

“Chuyện gì thế? Chẳng lẽ mình lại bịphát nữa à?”

Tôi vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu Dậtđang nhìn mình: “Xem ra trò Chu Đạm Đạm còn chưa nghe rõ, thầy sẽ nhắc lại mộtlần nữa.”

“Thầy quyết định sẽ đến thăm gia đình củanhững học trò cá biệt. Đầu tiên sẽ là em: Chu Đạm Đạm, tối nay em nên thông báotrước với người nhà nhé.”

Tôi mở trừng hai mắt, đôi chân cứng ngắcdưới bàn…

Thăm, thăm, thăm… nhà á?

Có phải anh ta uống lộn thuốc rồi không?

Đản Đản im lặng

Tôi thật sự hoảng sợ trở về nhà.

Tôi luôn cho rằng mình là người có tố chấttâm lý tốt, nhưng hôm nay tôi mới nhận ra điều đó hoàn toàn sai lầm.

Sự gian trá của Chu Dật đã hoàn toàn làmtôi tiêu tan ý tưởng anh ta là một người đứng đắn. Anh ta ném một quả bom hẹngiờ đến viếng nhà, mà tôi phải vui sướng khua chiêng gõ trống chào đón.

Tôi như một cô dâu bé nhỏ lôi kéo chamình: “Ba ơi… Con nói ba biết một chuyện, nhưng ba đừng kích động nha.”

“Ôi con gái, sao mặt mày con trông thảmthế kia, con sợ gì vậy hả?”

“Ơ?” Tôi vội vã sờ lên mặt mình, ngăn nóđừng nhăn nhúm lại.

Ba đang nấu ăn trong bếp, tôi tựa như mộtcon ruồi bay lượn xung quanh. Khi ông bất chợt quay người lại, tôi sợ tới mứcđánh rơi luôn cái đĩa. Rốt cuộc ba dừng tay, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải conlàm hỏng bài thi không?”

Tôi im lặng một giây, rồi khổ sở lắc đầu:“Dạ không phải, là… thầy giáo chủ nhiệm lớp con muốn đến thăm nhà mình.”

Ba vội vàng dẹp cái xẻng xào nấu qua mộtbên, mắt sáng lên: “Thật hả con? Nhưng sao bỗng dưng thầy muốn đến nhà? Đản Đản,con làm được việc tốt gì ư?”

Lòng tôi hung hăng rơi xuống ba vạch đenngòm. Cuộc viếng thăm này mà ba cũng cho rằng tôi được tuyên dương, nhưng có ngờđâu chỉ là để phê bình một cô học trò hư hỏng như tôi. Tôi phải làm cách nào đểnói cho ba biết, thầy của mình muốn dùng chiêu ‘giết gà dọa khỉ’ nhằm tạo uytín!

“Chuyện này… con cũng chưa rõ lắm. Bathay quần áo đi, thầy con nói tới chiều sẽ đến.”

Ba tôi rất vui mừng, vung tay múa chânnhư người mới đôi mươi. Kích động cứ như kẻ đến thăm không phải là thầy giáo màlà một ngôi sao nổi tiếng. Tôi buồn bực đứng chôn chân tại chỗ, với vẻ đau khổtận cùng...

Tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ba mìnhvui mừng ra sao khi biết được hành động anh dũng của tôi trong trường. Lờ đi sựhiện diện của Chu Dật gần đây đã lột mất một lớp da, khiến tôi phải mang mặt nạnữ quỷ của thế kỉ 21.

Muốn lừa dối tót lọt trước mặt ba, tôichỉ còn cách ngăn cản Chu Dật đừng đem mấy chuyện xấu xa của tôi nói ra. Cố gắngkhiến anh ta chỉ kể những biểu hiện tốt mà thôi.

Rốt cuộc ở trong trường, tôi có những biểuhiện nào tốt đây? Nghĩ hoài không ra kết quả, tôi thất vọng đi tới phòng banhìn vào.

Ba mở cửa, tôi sợ hết hồn: “Á, ba khôngcần ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, mình có phải đón tiếp thủ tướng đâu ba?”

“Con nhóc này, sao lại nói như thế hả?Ba muốn tạo một ấn tượng tốt với thầy con thôi. Con cũng mau đi thay bộ đồ khácđi.”

Tôi nín thinh, yên lặng thay bộ độ ngủtrong nhà bằng một bộ đồ được ngụy trang thật tốt. Phải khiến tôi giả tạo [21]đến tận trời mây hay sao đây? – Tôi ai oán nghĩ.

[21] Nguyên bản: trangB (slang) giả tạođể đạt lợi ích.

Khoác bộ đồ thục nữ trên người, tôi ngồitrong phòng khách than thở, nhìn đi nhìn lại chiếc đồng hồ trên tường. Còn támphút lẻ ba mươi sáu giây nữa, ác ma Chu Dật sẽ đến đây để cướp lấy tính mạngquý giá của tôi…

Lòng đang run rẩy, thì bỗng nhiên tiếngđiện thoại di động vang lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói ma quỷ ngàyđêm ám ảnh tôi: “Chu Đạm Đạm phải không? Em ra đón thầy nhé, thầy… tìm không thấynhà em.”

Vừa nghe xong, ở đầu dây điện thoại bênnày, tôi điên cuồng cười lên ba tiếng khinh bỉ cái cử chỉ khách sáo của Chu Dật.Sau đó mới đắc ý dạt dào ra sân, thả bộ đến góc đường chính.

Quả nhiên thấy được bộ dáng cao lớn củađồng chí thầy Chu, tay đút trong túi quần, vẻ mặt dương lên tự đắc.

Cảm giác cứ như anh ta đi nghỉ phép, chứkhông phải đến viếng thăm một cô học trò hư hỏng. Tôi cười tủm tỉm chào hỏi,cúi đầu thật mạnh một góc chín mươi độ.

“Thầy Chu, thầy thật đúng giờ, em dẫn đườngcho thầy nhé.”

Chu Dật hồ nghi nhìn ánh mắt vô hại đangtươi cười của tôi, sau đó cùng sánh vai bước đi.

Tôi vừa mỉm cười với người hàng xóm đingang bên cạnh, vừa cất tiếng hỏi anh ta: “Hôm nay thầy Chu định tán gẫu với baem chuyện

Có lẽ anh ta bị nụ cười khéo léo của tôilàm kinh ngạc, nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm: “Tất nhiên là đến nói chuyện tìnhhình học tập của em rồi.”

Tôi chớp chớp mắt định nói thêm, thì bỗngdưng dì La vừa mới ra cửa giữ chặt: “Ối cô nhóc Đạm Đạm đáng yêu, cháu đi vớiai đấy?”

Tôi liếc nhìn nụ cười như gió xuân trênmôi Chu Dật, rồi nhìn sang dì La mỉm cười đoan trang, nói: “Dì La, đây là thầyChu – giáo viên chủ nhiệm lớp cháu, hôm nay đến thăm nhà ạ.”

Dì La kinh ngạc nhìn Chu Dật, chắc chắntrong lòng đã liên tục trầm trồ khen ngợi, chỉ chưa đến mức kéo tay anh ta màthôi. Dì vui mừng nói: “Không biết Đạm Đạm của chúng tôi ở trong trường ngoanngoãn đến mức nào, mà ngay cả thầy giáo cũng tự mình đến tận nhà thăm hỏi thếnày?”

Giọng điệu đó, thái độ biểu hiện đó, tựanhư tôi là một ‘trạng nguyên’ trong trường.

Tôi thiếu điều vấp chân ngã lăn ra đất,thật sự sợ Chu Dật buột miệng nói ra điều gì khiến tôi đỡ không nổi, chỉ muốnchạy trốn.

Chu Dật quay phắt lại, nhìn thấy tâm trạngkhốn đốn của tôi, nở nụ cười thật giả tạo: “Vâng ạ, biểu hiện của Chu Đạm Đạm ởtrường học rất đặc biệt.”

Tôi nghĩ tim mình sắp ngừng đập, trên đờinày chỉ có tôi mới hiểu cái từ ‘đặc biệt’ của Chu Dật mang ý nghĩa gì. Tôi vộikéo tay Chu Dật tránh xa dì La ra.

Anh ta cười cười liếc mắt nhìn tôi mộtcái. Tôi cũng khúm núm cười ngây ngô hai tiếng.

Ba tôi hân hoan đứng ngoài cửa tiếp đón,lòng tôi se thắt, bước nhanh lên phía trước: “Thưa thầy, đây là ba em. Thưa ba,đây là thầy Chu – chủ nhiệm lớp con đấy ạ.”

Không biết vì sao ba lại vui mừng lạ thườngnhư thế, khiến lòng tôi càng thêm hỏng bét. Ông tiếp đón Chu Dật như một siêusao vào đến tận nhà: “Mời, mời thầy ngồi. Nhà chật chội, lại không có gì để tiếpđãi thầy.”

Chu Dật chẳng những phong độ ngồi xuống,mà còn vội vàng mời ba và tôi cùng ngồi: “Không đâu ạ, cháu đã quấy rầy bác rồi.Trong nhà trang trí cổ điển quá.”

Ba tôi nghe xong lại càng thêm cao hứng:“Ồ! Hóa ra thầy Chu cũng thích phong cách cổ điển à?”

Chu Dật gật đầu: “Cháu không chỉ là giáoviên chủ nhiệm lớp của trò Đạm Đạm, mà còn là thầy dạy Ngữ Văn nữa đấy ạ.”

Tôi đứng phía trước hai người họ, haitay đặt lên đùi như một tiểu thư khuê các tao nhã: “Thưa thầy, em đi pha bìnhtrà ấm đây. Bên ngoài lạnh quá, uống trà cho ấm người.”

Tôi không dám nhìn vẻ mặt của người nàođó, ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào bếp.

Trong mênh mênh mang mang, tôi còn nghetiếng ba mình và anh ta học đòi văn vẻ khen tặng gì đó: Nào là thầy Chu trẻ tuổi,thầy Chu nhất định rất tài hoa, thầy Chu chắc chắn được nhiều người hoannghênh… Tôi thật chẳng biết tại sao ba lại nhiệt tình như thế.

Lúc nước đang sôi, tôi bỗng nghe thấyChu Dật nói Chu Đạm Đạm ở trong trường học… Gì gì gì, thì trong lòng vang lênnhững tiếng loảng xoảng, thiếu chút đánh đổ ly nước, lao ra với vận tốc ánhsáng, ngắt ngang lời anh ta: “Trà đã pha xong rồi đây, mời thầy dùng.”

Chu Dật nâng tách trà lên thổi nhẹ, sauđó nhẹ nhàng nhấp môi. Khi đặt tách xuống, anh ta đột nhiên nhìn tôi rồi nở nụcười thật tinh quái.

Má ơi! Tôi sợ tới mức nghĩ mình cần điWC...

Ba vẫy tay về phía tôi, nói: “Đản Đảncũng đến đây ngồi đi. Ban nãy thầy Chu còn khen ngợi con đó.”

Tôi và Chu Dật đồng thời nhìn ông vớiánh mắt thật khó hiểu.

Khen ngợi tôi? Làm sao có thể chứ...?Lóc thịt tôi còn hơn.

Chu Dật cũng lộ ra ánh mắt khó hiểu củamình. Tôi đoán rằng, có lẽ anh ta sắp bắt đầu phê bình, thì bất ngờ bị ba tôicướp lời làm đảo lộn tình hình.

Tôi không thể chần chờ một phút nào nữa,vẻ mặt thẹn thùng nhanh chóng tiếp lời: “Thật vậy sao ạ? Thầy Chu khen con gìthế?”

Chu Dật im lặng liếc tôi một cái, quay đầulại nói với ba tôi: “Phẩm chất của trò Chu Đạm Đạm trong trường không tệ.”

Tôi hài lòng gật đầu, muốn cất lời khentặng anh ta. Ai ngờ anh ta chuyển hướng câu chuyện: “Chẳng qua việc học

“Thật ra em biết mình chưa tận lực giúpđỡ người khác trong học tập, đây là khuyết điểm xấu của em.” Tôi căng thẳng tựtiện ngắt lời câu nói tiếp theo của anh ta.

Không khí loãng vài giây, ánh mắt Chu Dậtnặng nề, sâu kín quay lại nhìn tôi.

Tôi giả vờ ngây thơ, tự nhiên đối vớianh ta nở nụ cười ngọt ngào.

Ba gõ nhẹ vào trán của tôi, nói: “Bạn họcvới nhau phải nên giúp đỡ chứ con. Đản Đản à, con không nên ỷ vào thành tích tốtcủa mình mà sinh ra kiêu ngạo, biết không?”

Tôi cúi đầu sám hối, trong miệng chỉ lầmbầm hai chữ: Đã biết, đã biết.

Tạm dừng lại, lén lút đưa mắt nhìn Chu Dật.Thật bất ngờ, anh ta vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, khóe môi nở nụ cườinhư gió rít từng cơn.

Trái tim tôi chỉ còn một nửa…

Anh ta không nói gì, lại nâng tách tràlên uống một ngụm, rồi chậm rãi đặt xuống: “Thái độ học tập của Trò Chu cần phảisửa đổi một chút…”

“Thầy Chu, em biết sai rồi ạ. Mặc dùthành tích học tập của em luôn đứng đầu, nhưng có đôi khi cũng gặp nhiều saisót. Thật ra, em muốn suy nghĩ làm cách nào để không chậm trễ chương trình học!”

* * *

Chu Dật im lặng, tôi loáng thoáng thấy cảngười anh ta tỏa ra khí lạnh, chỉ có người ba khờ khạo của tôi liên tiếp vừakhen vừa trách: “Đản Đản, con thật là…”

Tôi không dám nói thêm, chỉ muốn yên lặngrơi nước mắt quỳ xuống cầu xin ‘đại ca’ Chu tha thứ…

Một lát sau, rốt cuộc khóe môi của anhta cũng nhếch lên, nghiêng đầu nhìn tôi, cố ý vô tình nói: “Biểu hiện của tròChu trong trường rất tuyệt vời, nhưng chẳng qua con gái mà uống rượu thì thậtkhông hay.”

Miệng tôi co rúm lại, chết tan xác.

Ba kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Đản Đản,con uống rượu trong trường sao?”

Tôi kêu lên một tiếng, á khẩu chống đỡ hết

Trong lòng điên cuồng mắng Chu Dật khôngcó tính người, trên mặt lại tươi cười giải thích: “Ngày đó là sinh nhật của bạnhọc, con quá cao hứng nên cùng bạn ấy uống một chút rượu. Khi về con quên nói vớiba.” Nói xong, tôi bất an, không dám nhìn hai người họ.

Ba cười cười xoa đầu tôi: “Đản Đản, lầnsau phải nhớ nói cho ba biết nhé.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, liếc trộm Chu Dật.

Anh ta đăm chiêu ngồi yên trên ghế sofakhông nhúc nhích, thấy tôi nhìn trộm, anh ta nở nụ cười đắc thắng.

Tôi thật bất an, thật kinh hoàng, và thậtsợ hãi. Có một cảm giác như bị người này đang đem mình ra giết chết.

Tôi đoán là chắc anh ta đang nhìn trò xiếccũng như đang tìm nguyên nhân giả tạo của chuyện này. Ối, buồn rầu quá đi.

Tôi đứng một bên nghe thấy Chu Dật hỏithăm ba tôi rất nhiều việc, như muốn chứng minh anh ta là một giáo viên chủ nhiệmtận tâm, có trách nhiệm với học sinh của mình.

Tôi thở một hơi thật dài, bị ba vỗ vai:“Nhanh đưa thầy ra ngoài đi con.”

Tôi mất tự nhiên đứng dậy, đi theo bên cạnhanh ta.

Hai người im lặng ra đến giữa sân. Tôi cảmthấy bầu không khí ngột ngạt đến cực độ, nên chỉ vào cây đại thụ, hỏi: “Thầy cóbiết đây là cây gì không?”

Anh ta nhẹ nhàng nhìn qua, rồi nói: “Câyhòe?”

A… Bị anh ta đoán đúng, tôi thấy khó chịunhưng vẫn làm bộ giật mình: “Thầy thông minh quá, có rất nhiều người không biếtnó là cây gì.”

Anh ta cười khẽ, đưa ngón tay lên chỉvào tấm bảng dưới bóng cây hòe già nói: “Trò Chu, trên đó có khắc cây hòe kìa.”

Tôi chăm chú nhìn vào, mẹ nó! Không biếtai rảnh rỗi khắc chữ lên cây hòe! Có bệnh chắc!

Tôi đi theo sau, cười hai tiếng ha ha.

Chờ tôi cười xong, Chu Dật chậm rãi xoayngười nhìn tôi, ánh mắt vừa nghiêm khắc, vừa chế nhạo: “Chu Đạm Đạm, em…”

Tôi thấy thái độ này không đúng, lập tứclã chã chực khóc, nói: “Thầy ơi, em biết vừa rồi mình không nên ngắt lời thầy,em không nên bịa đặt, nhưng…”

“Nhưng em sợ ba mình buồn lòng, nên phảinói dối có thiện ý đúng không?”

Tôi chớp mắt, sửng sốt ngẩng đầu nhìnlên. Phía trước hé ra khuôn mặt lạnh như tiền của Chu Dật.

Tôi gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng,vâng, vâng! Thầy Chu rất hiểu con người em, xin cảm ơn thầy vừa rồi đã giải vâycho em.”

Anh ta mỉm cười, lòng của tôi nhảy dựng.

“Hôm nay thầy không muốn làm rõ nguyênnhân.”

“Vâng, vâng, vâng! Thầy rất anh minh.”Anh cái con khỉ!

“Tuy nhiên thầy rất tò mò, nếu ba em biếtthành tích học tập cũng như biểu hiện của em ở trường, thì ông ấy sẽ phản ứngthế nào nhỉ?”

“Thầy…” Dễ ợt! Rõ quá rồi, bà cô đây rấthiểu, dùng chiêu uy hiếp chứ gì! Điều này tôi còn 2B hơn thầy nhiều, coi nhưtôi xui xẻo gặp hạn đi!

“Thầy ơi, thầy muốn em làm gì, em đềutình nguyện ạ!”

Anh ta chỉ cười không nói, yên lặng bướcra sân vắng. Lòng tôi gấp đến mức nóng lên như nồi lẩu, chỉ sợ anh ta nghĩ quáichiêu ác độc nào đó để đày tôi.

Cuối cùng bị dày vò tới đường cùng, màanh ta vẫn đứng khoanh tay đưa lưng về phía tôi.

Cuối chân trời xa xôi, có vô số nhữngđám mây âm u lạnh lẽo tụ lại một chỗ. Trên đường vừa lạnh vừa yên ắng, tôi lẳnglặng đứng sau lưng chờ anh ta nói chuyện.

“Vậy thử thi đại học xem sao.”

Tôi bất ngờ phản ứng không kịp, một lúcsau mới phát hiện ra anh ta nói rất nghiêm túc. Tôi chả suy nghĩ gì, gật đầungay: “Vâng ạ, không thành vấn đề! Cảm ơn thầy, thầy đi thong thả nhé.”

Anh ta xoay người, tiến lên từng bước, hỏi:“Em đồng ý rồi sao?”

Tôi gian trá gật đầu: “Vâng, thưa thầy.”

Anh ta nhìn tôi đăm đăm, khẽ nhếch bờmôi bạc: “Hãy nhớ kĩ, lời hứa đã thốt ra khỏi miệng đều không phải nói dối. ChuĐạm Đạm, đây xem như là lời em hứa với thầy.”

Tôi đứng yên tại chỗ, đừng nói tôi bỗngnhiên phạm vào một chuyện ngu xuẩn nào đó rồi chứ?

Nỗi oan khuất của Đản Đản

Một lần nữa nhặt đống sách giáo khoa cũđã một năm không động tới lên, tôi cảm thấy đó là một động tác khó khăn. Đặc biệtChu Dật còn đang nghiêm túc giảng bài trên bục, nhưng nghĩ như thế nào cũng mấttự nhiên.

Tôi hỏi Lăng Linh đang ngồi bệnh cạnh,có phải tôi điên rồi không? Cô nàng giả v hiền lành vỗ nhẹ vai tôi, nói: “Bạn họcà, cậu được thăng thiên rồi.”

Đúng vậy! Tôi cũng hiểu được mình đã lêntrời dù mấy lời quỷ quái này nghe như rất khiếp, nhưng thưa với với các bạn:Bây giờ tôi đang tập trung tinh thần cao độ vào nghe Chu Dật giảng Ngữ Văn!

Lạy chúa xin hãy ban phúc cho con! (Ohgod bless me)

Chu Dật nói chỉ cần tôi đem một nửa sứclực quậy phá anh ta để dồn sức vào học tập, cam đoan tôi có thể đuổi kịp. Tôithấy mấy lời nói này nghe càng đáng sợ hơn, không biết là anh ta tự tin về chấtlượng dạy học của mình hay đánh giá tôi cao quá mức?

Nói ngắn lại một câu, tôi ra vẻ cố học tậpnghiêm túc đã làm choáng váng một nhóm giáo viên. Sau đó, tôi thấy họ cực kìvui mừng, khóc mếu máo chạy đến phòng Chu Dật khen ngợi anh ta có cách dạy hay.

Thúi lắm, mấy cô em yếu ớt! Uy hiếp họctrò có được coi là cách dạy hay không?

Chu Dật còn nói, ngoài giờ học chính thứcra, anh ta còn muốn lén dạy thêm cho tôi nữa.

Miễn phí, bằng không cho dù tôi có thậtsự đi học nhưng làm bài thi vẫn rất khó kh

Hừm! Tôi ghét cái người quỷ kế đa đoannày quá. Mặc dù tôi miễn cưỡng đồng ý nhưng địa điểm là do tôi lựa chọn: Đó làtại một nhà thủy tạ ở khu phố trung tâm. Nơi đây trước kia tôi vẫn thường đếnchờ mẹ tan tầm, tuy rằng nó nhỏ bé vắng người qua lại, nhưng bà chủ nhà thủy tạrất tốt.

Bên ngoài nơi này kẻ đến người đi tấp nập,đối diện nó chính là khu mua sắm sầm uất nhất thành phố A. Tầng thứ nhất ngay mặtđường là một cửa hàng kim cương nổi tiếng, trang hoàng lộng lẫy, tựa như tất cảnhững viên kim cương bên trong đều đua nhau phát sáng, ra vào đó chỉ có những kẻgiàu sang. Tôi đã vào nơi ấy vài lần khi mẹ còn là quản lý cửa hàng, cho nên mấychị nhân viên bán hàng bên trong đều biết tôi.

Thế nhưng hôm nay chỉ còn lại cảnh cònngười mất, từng đợt nhân viên cửa hàng đã thay đổi. Tôi cũng chẳng đặt chân đếnnơi đó nữa, chỉ ngồi tại nhà thủy tạ này lẳng lặng dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi bỗng nhiên nhìn thấy Chu Dật hiênngang đi ra khỏi tiệm kim cương. Tôi nghĩ mình nhìn lầm, dụi mắt lại lần nữa,quả thật không sai: Đó chính là bản sao thu nhỏ của Chu Dật.

Một giáo viên phổ thông bình thường cũngcó thể ra vào cửa hàng kia sao? Tôi nhíu mày nghĩ.

Tuy nhiên mấy giây sau, suy nghĩ ấy đãtiêu tan, có khi người ta chỉ lượn vào dòm ngó cho no con mắt mà thôi.

Vừa nghiêng đầu, tôi lại thấy một gãtrung niên cung kính tiễn Chu Dật ra ngoài. Lão béo ụ ấy tôi biết, ông ta lànhân viên duy nhất mà cửa hàng không thay đổi… Khi mẹ còn làm việc ở đó, gã talà phó quản lý.

Bình thường mấy người như gã chỉ tiếpđãi khách quý.

Nhìn thấy ông phó quản lý đối đãi rấtcung kính với Chu Dật, có vẻ như nói gì nghe đó, làm tôi chẳng biết phản ứnggì. Thầy Chu cũng được coi như là người giàu có ư?

Tôi cẩn thận nhớ lại chiếc xe, căn hộanh ta dùng… tất cả rất xứng đáng với mức thu nhập của một giáo viên dạy trunghọc, chứ không giống với những thứ mà một cậu ấm nên dùng. Dĩ nhiên, trừ việctoàn thân anh ta tỏa ra một khí chất sang trọng, thì tôi không thể không thừanhận. =_=

Trong đầu tôi lạnh run, khi xuất hiệnhình ảnh người ta vây quanh Chu Dật kêu lên: “Thiếu gia, Chu thiếu, Chu công tử,Dật gia

Tôi đang chìm trong cảm giác ớn lạnh,thì Chu Dật đã băng qua đường, mở cửa nhà thủy tạ bước vào. Bên trong chỉ cótôi và một người khách, anh ta lập tức bước lại đây.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, tưởng tượng tớicảnh anh ta bị một đám nữ vệ sĩ bao quanh…

Anh ta chỉ vào mặt tôi: “Đây là vẻ mặtgì?”

Tôi vội vàng xua tay: “Không, không cógì đâu ạ. Bỗng dưng thấy thầy đẹp trai quá.”

Môi anh ta nhếch lên, tâm trạng xem ra rấttốt. Miệng tôi cũng cong lên một cách tự kỉ.

Tôi không nhịn được tò mò, đợi anh ta ngồixuống, liền hỏi ngay: “Thầy, thầy mua nhẫn cho bạn gái à?”

Anh ta sửng sốt nhìn tôi bằng ánh mắt phứctạp, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi em nhìn thấy thầy hả?”

Tôi vốn chỉ có ý định trêu ngẹo, khôngnghĩ tới anh ta lộ ra ý nghiêm túc, tôi gật nhẹ đầu: “Vâng, em thấy thầy đi vớiphó quản lý ‘Phong Dật kim cương’ đấy.”

Anh ta đưa mắt nhìn bảng hiệu ‘Phong Dậtkim cương’ ở đằng đối diện, giọng không lạnh không nhạt, nói: “Em quen với viênquản lý?”

Bấy giờ tôi mới biết mình nói hớ, càngkhông muốn để người khác biết chuyện trong nhà. Đối mặt với ánh mắt hoài nghi củaanh ta, tôi đành thú thật: “Vâng ạ, trước kia mẹ em làm việc ở đó.”

Anh ta im lặng nhìn Phong Dật kim cương,một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Viên quản lý là bạn tôi.”

Tôi gật đầu. Hóa ra là như vậy, còn tưởngđâu anh ta định che giấu thân phận cao quý nữa chứ.

“Ùm, thầy làm thầy giáo là được rồi.”

Anh ta bị câu nói bất ngờ của tôi làmnghẹn họng, sau đó cười nhẹ hỏi tôi: “Là ai ngay từ đầu nói thầy không xứng làmgiáo viên nhỉ?”

“Giờ thay đổi suy nghĩ không được sao thầy?”Tôi hỏi lại.

Lúc học lớp mười tôi đã có năng khiếu đặcbiệt tốt trong môn Ngữ Văn. Môn hóa hơi kém một chút, vốn hôm nay anh ta sẽ phụđạo thêm Ngữ Văn cho tôi… Ai dè anh ta lại cầm theo mấy quyển sách khoa học tựnhiên.

Tôi giật bắn người, thì ra anh ta là mộtgiáo viên toàn năng sao?

“Thầy ơi, hồi trước còn học phổ thông,thành tích của thầy tốt không?”

Tay anh ta nắm thành quyền chống cằm, miễncưỡng nhớ lại, nói: “Không tốt, cũng nổi loạn giống y chang như em.”

“Này này, thầy không phát hiện ra bây giờem đang cải tà quy chánh sao?”

Anh ta cười ha hả, đưa tay xoa đầu tôinhư vuốt ve một con cún nhỏ, làm tôi bực bội: “Em có phải là cún con đâu, thầyđừng xoa đầu như thế.”

Anh ta phớt lờ, tiếp tục nói: “Thầy cònnghịch hơn em, nửa tháng trước khi thi vào đại học, buổi tối thầy trốn học đi uốngrượu, đua xe với bạn bè.”

Wow, thì ra tuổi trẻ của Chu Dật cũng làthiếu niên lắm nhiệt huyết nha. Tôi bỗng cảm thấy thân thiết với anh ta, cònxém muốn kề vai sát cánh: “Hóa ra Chu Dật thầy còn có đoạn lịch sử huy hoàngnhư thế, em còn tưởng thầy chỉ là con mọt sách.”

“Nhưng con mọt sách không xảo quyệt giốngthầy!”

Anh ta nghe xong sửng sốt, sau đó cườiha ha: “Em… gọi tôi là thầy Chu.”

Tôi khinh thường bĩu môi.

Vừa cùng anh ta tâm sự, vừa nghe anh tagiảng bài thật sự vui vẻ và thoải mái hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều.Sau mấy tiếng trôi qua, anh ta đề nghị nghỉ ngơi chốc lát, tôi ra quầy bar lấyhai ly nước, đưa cho anh ta một ly, nói: “Uống thử đi, bảo vật của tiệm này… làem mời thầy.”

Anh ta đưa tay nhận lấy, uống một ngụm,khẽ nhíu mày.

Tôi cười ha ha: “Thì ra thầy sợ chua.”

Sóng mắt anh ta chứa đầy ý cười: “Chu ĐạmĐạm, chuyện em cảm thấy hạnh phúc nhất là gì?”

Sao bỗng dưng hỏi tôi như thế?

“Ồ, hạnh phúc nhất là ngủ đến khi tựnhiên tỉnh giấc, kiếm được nhiều tiền đếm tới rút gân tay.”

Anh ta cười thoải mái.

“Thầy cười gì thế?”

“Kiểu như em ấy, thầy thấy em sẽ biếnthành người ngủ cho đến rút gân tay, mà kiếm tiền thì đếm tới tự nhiên tỉnh.”

Cái gì quái gì đây? Tôi liếc anh ta mộtcái, đúng là tên sát phong cảnh.

Hôm nay thời tiết khá tốt, mặt trời mấyngày trước đã bị mây đen che kín, bây giờ ánh nắng rốt cuộc cũng lộ ra…

Nhà thủy tạ có vị trí thật đẹp, đón ánhsáng nhè nhẹ chiếu vào những mặt bàn làm bằng kính. Tôi uống một miếng nước,lén lút đưa mắt liếc Chu Dật đang nghiêm túc giảng bài bên cạnh.

Anh ta đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng,trông như một sinh viên ưu tú trong trường đại học. Trên người phảng phất mùithuốc lá, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, và khuôn mặt điển trai làm tôi ngấtngây.

Buổi chiều nay coi như không tệ với ánhnắng ấm áp, vị nước chua ngọt và với một người thầy giáo hại phong cảnh đángyêu làm bạn bên mình.

Ngày hôm sau tôi đi học rất sớm. Được rồi,tôi thừa nhận là mình bị ép bức… Nguyên nhân tôi đến trường học sớm như vậy,chính là muốn có thể thừa dịp yên lặng điền đơn.

Tôi làm thế, đương nhiên không phải vìChu Dật.

Ở trước mặt cha tôi rất vâng lời, nếukhông thi vào đại học, cha nhất định sẽ thất vọng về tôi, mặc dù ông chưa nóira điều đó. Tôi đã làm mẹ thất vọng rồi, tôi không thể làm cha thêm thất vọng nữa.

Một năm nay tôi coi như đã quậy phá quáđủ.

Viết mãi, cho đến khi Lục Hạo bí mật tiếnđến gần bên tôi: “Nói cho cậu một bí mật nè.”

Nếu tôi là học sinh đứng thứ hai đếm ngượctừ dưới lên, thì Lục Hạo là tên áp chót. Vì mối quan hệ ‘chuột gạo’ với nhau,nên hắn rất biết thông cảm, và tình cảm của hai chúng tôi rất tốt.

“Bí mật gì?”

“Tan học chiều nay, lớp hai với lớp bảykéo bè kéo cánh đánh nhau, nghe nói là vì con gái. Tôi biết bọn họ đánh nhau ởđâu, cậu muốn đi xem cùng không?”

Đánh nhau vì con gái? Hắc hắc, loại nàykhông xem thật đáng tiếc, tôi vốn thích xem náo nhiệt.

“Tốt, buổi chiều đi cùng nhau.”

“Được thôi, không thành vấn đề.”

Yêu quái Đản Đản

Nghe nói ‘trận thánh chiến đoạt mỹ nhân’này sẽ diễn ra vào chiều tối. Tôi cố ý tìm một lí do chính đáng để nghỉ giờ phụđạo buổi chiều của Chu Dật, rồi cùng Lục Hạo lén lút như kẻ trộm ra phía sau cổngtrường ăn chút đồ.

Lục Hạo giải thích cho tôi những thôngtin đơn giản của trận thánh chiến, nào là cô gái trong li đồn kia xinh đẹp,trong sáng, cao quý tới nhường nào, đến hai tay thủ lĩnh tranh giành cô nàngcũng đều là nhân vật ‘giang hồ’ vang danh, cường ngạnh hết chỗ chê.

Tôi tự nhiên lí giải rằng hai tên sư tửhùng dũng ấy, vì chịu hết nổi sự yên tĩnh mà cắm đầu vào tàn sát lẫn nhau vì mộtcô gái, còn chúng tôi bỗng trở thành những con gà con, những chú nai vàng, nhữngcon ngựa nhỏ vây kín bên cạnh nhìn xem. Đương nhiên tuy ngoài miệng nói như vậy,nhưng đây vẫn là sự kiện đặc biệt gây phấn chấn lòng người.

Từng bước chân phấn khích đi vào một khuđất trống ở phía sau trường học, nghe nói trước đây nơi này từng là một sânbóng rổ. Suốt dọc đường đi, tôi cảm thấy rất kích động, đánh nhau để giành mộtcô gái quả là một chuyện sôi trào nhiệt huyết.

Trước kia có một anh lớp trên từng nói,ba năm học trung học mà không đi xem đánh nhau thì thật là đáng tiếc.

Thứ nhất, vì muốn chứng minh cho việckhông uổng phí ba năm học của mình, nên tôi hí hửng theo đến đây. Thứ hai, tôirất tò mò về cô gái trong lời đồn đãi như sấm kia. Người đẹp mà, ai lại khôngthích cơ chứ?

Eo ơi, tin tức này lan truyền nhanh quá.Vừa vào đến sân tôi đã nhìn thấy ba lớp đầu người tự động làm thành một nửavòng tròn, điều này khiến toàn thân tôi lạnh đến phát run. Lục Hạo xem ra cũngvậy, rồi đột nhiên hắn quay đầu quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói: “Ngườicậu vừa nhỏ vừa gầy, nên tiến tới trước mở đường vào trong nhé, mình đi theosau cậu.”

Tôi thấy điều này chả ăn khớp gì cả, chẳngphải người tiên phong lúc nào cũng là kẻ có thân hình cường tráng sao? Nhưngtôi chưa kịp phản ứng gì đã bị Lục Hạo đẩy lên phía trước… Thật hết cách, tôiđành kéo nhanh lưng quần rồi chui vào bên trong.

Tôi vừa chui vào, vừa nghe những ngườibên cạnh kêu lên kinh hãi cái gì mà đem theo hung khí, ai quen ai linh tinh đủthứ, thật không thể thở nổi. Nhờ tay chân xinh xắn lanh lợi, tôi rất vất vả mớichui vào được vị trí của khu vực thứ hai. Đột nhiên tôi phát hiện ra trời đã tốitừ lúc nào, hay do tôi đang bị ảo giác nhỉ? =_=

Lục Hạo nhìn lên trời buông lời than thở:“Hôm nay trời nhanh tối thật, mùa đông sắp tới rồi.”

Tôi cũng học theo nhìn lên trời buông tiếngthan: “Cậu cho rằng mình là chuyên gia khí tượng chắc?”

Lục Hạo trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

Cũng may là những người đứng phía trướckhông cao, chưa đến mức khiến tôi phải kiễng chân lên mà xem trận đánh. Vì thếtôi tham lam vươn thân nghểnh cổ như một con ngốc nhìn vào bên trong. Qủa đúnglà có đủ các loại người giống chúng tôi như đàn gà đàn vịt bu xem xunh quanh, vớivẻ rất bình tĩnh.

Tôi một lòng trung thành tìm kiếm trongđám đông người đẹp ưu tú đang ở đâu, ánh mắt nhanh như chớp tia vài vòng mớiphát hiện ra một nửa khuôn mặt hư hư thực thực của người đẹp. Người đẹp đúng làngười đẹp nha, một nửa khuôn mặt thôi cũng có thể gợi lên cảm nghĩ độc nhấttrong đầu. Tôi cố gắng dùng sức tìm đủ mọi cách nhích qua bên cạnh vài bước, cuốicùng mới vạch trần cái khăn che mặt thần bí của người đẹp.

Chị gái xinh đẹp này rất phong cách… Oạch,đang ngồi dưới đất ăn thịt nướng…

Mặc dù khuôn mặt xinh xắn đi cùng bứctranh đó không phù hợp cho lắm, nhưng người đẹp ăn thịt nướng so với vũ nữ xấuxí múa cột vẫn dễ nhìn hơn.

Lại nhìn đến nhân vật chính, còn chưaphát hiện hai tên thủ lĩnh đang đứng ở đâu, đã thấy những ánh mắt giết người củamấy tay đàn em sẵn sàng chuẩn bị khai chiế

Tôi hơi mệt mỏi định ngồi xổm xuống nghỉngơi, đột nhiên đám người trở nên kích thích, náo loạn đứng lên, tôi nhanhchóng lấy lại tinh thần. Hóa ra không biết từ lúc nào một tên thủ lĩnh đã bắt đầuđộng thủ, cầm cây côn gỗ đánh loạn.

Bạo động bạo động, tôi vừa nhìn đã trợnmắt há hốc miệng. Tình hình dần dần hỗn loạn, chỉ có chị gái xinh đẹp kia vẫn sừngsững ngồi đó như giai nhân trong phim ‘Cuốn theo chiều gió’.

Tôi thấy thích thú với một tên mập mạp vừabị chiếc bàn gỗ đập trúng, đầu hắn trọc lóc cắm xuống đất giống kiểu ‘chó liếmphân’.

Thậm chí những người xung quanh bắt đầuhò hét ầm ĩ, Lục Hạo đứng bên cạnh thiếu điều vặn trẹo luôn cái eo thon nhỏ củamình.

Tóm lại đây chính là hình ảnh của một trậnhỗn loạn tràn đầy nhiệt huyết.

Ẩu đả một lúc rồi, nhưng nhóm người nàyvẫn không có ý nói lẽ phải. Thậm chí còn có người rút cây côn đánh mạnh vào đốiphương, kẻ bị đánh gần như quỳ rạp trên mặt đất hấp hối.

Đến lúc này tôi mới phát hiện ra có điềubất thường, cả hai nhóm động thủ càng lúc càng hăng máu, càng dồn người khácvào chỗ chết. Ngay cả chị gái xinh đẹp vững như Thái Sơn kia cũng đứng lên bỏchạy.

Lại một người nữa lấy rút một cây mã tấura, tôi càng nhìn càng thấy kinh hoàng, trong lòng thật bất an, vì thế xoay ngườiđịnh trốn đi. Kết quả là bị một lớp người vây quanh, sống chết cũng chẳng thoátđược, tôi nhanh chóng lôi kéo Lục Hạo: “Nè, những người này đều là học sinh củatrường mình hả? Sao nhìn thì chả giống gì cả, nếu không phải thì chúng ta đithôi.”

Lục Hạo như vừa sợ lại vừa muốn xem,nói: “Chờ một chút, xung quanh đây cũng chưa có ai đi mà. Cậu cũng chẳng chuira ngoài được, dù sao không có nguy hiểm đến chỗ bọn mình đâu.”

Một tên cao lớn bên cạnh ngờ vực nhìntôi, nói: “Bọn họ không phải học sinh trường chúng ta, đều là xã hội đen cảmà.”

Tôi lo âu nhìn vào bên trong mấy lần,nhác thấy một tên con trai chân toàn là máu trốn ra ngoài, trong lòng hoảng sợ,vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, mãi đến lúc Lục Hạo hét gọi đi.

Cả hai đang còn do dự, bỗng nhiên một tiếngsúng bén nhọ cắt ngang giữa không trung, người bốn phía trong nháy mắt thétchói tai. Sau đó bạn đẩy tôi, tôi đẩy bạn tháo chạy ra ngoài. Tôi hoàn toànkhông còn biết phải phản ứng ra sao, thì đã bị một đứa con gái cường tráng phíatrước đẩy sang bên kia.

Một đám người hỗn loạn bên trong bắt đầutheo mấy người bên phía chúng tôi mở rộng đường thoát. Trời đã sắp tối hoàntoàn, lúc này tôi chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Lục Hạo. Thế nhưngtrong lòng lại quá sợ hãi và khẩn trương, nên đành phải đi theo sau đám ngườichạy ra ngoài.

Vừa nhấc chân, mắt cá chân đã bị một bàntay nắm chặt, tôi hét toáng lên quay đầu lại, đột nhiên phát hiện một bóng dángquen thuộc trên mặt đất.

Tôi thử kêu lên một tiếng: “Lâm Phù.”

Người đó giật nhẹ người: “Còn không đếnđỡ tôi đứng lên.”

Thì ra đúng là hắn, tôi vội ngồi xổm xuốngđỡ hắn đứng lên: “Sao lại là cậu? Cậu không bị thương chứ? Sao cậu lại nằm trênđất thế?”

Hắn tức giận phủi bụi trên người: “Khôngcó việc gì, bị người khác đẩy ngã thôi, sao cậu lại ở trong này?”

Tôi đang muốn mở miệng, thì có ngườikhông biết sao lại rống lên một câu: “Cảnh sát đến đấy!” Cắt ngang ý nghĩ củatôi.

Lâm Phù nhíu mày đưa mắt nhìn về phíasau, rồi bắt lấy bả vai của tôi: “Chúng ta đi nhanh.”

Tôi gật đầu cùng hắn nhanh đi ra, chưađi được hai bước đã bị một chú cảnh sát ngăn lại.

Tôi cảm thấy thật đau lòng quá. Lâm Phùcũng mặt xám như tro.

Tiếp theo lại càng bi thảm, không biếtai đã báo cảnh sát, lúc cảnh sát đến chính là lúc nghe được âm thanh tiếng súngvang lên. Người ở bên trong đều lao ra phía ngoài, nên không bắt được người nàohết, đi vào liền phát hiện còn cả thảy tám người, vì vậy liền đem chúng tôi trởthành nghi phạm.

Tên nổ súng khoảng hai mươi tuổi, tuy đãnổ súng nhưng may mắn là không trúng người nào. Chẳng qua là đánh cho mấy tênđàn em thảm hại đến quỳ rạp trên đất rên rỉ.

Mấy tay cảnh sát trẻ tuổi kia dường nhưđã quá quen thuộc, chỉ nhìn tên con trai đã nổ súng cười lạnh một tiếng: “Ồ, lạilà chú em hả.”

Tên đó hừ nhẹ một tiếng, không nói một lờinào.

“Mang toàn bộ về trụ sở!”

Tiếng ra lệnh vừa dứt, tôi và Lâm Phùcũng liên quan bị nhét vào xe cảnh sát…

Tôi mang vẻ mặt cầu xin, không ngại giảithích với người cảnh sát: “Chú cảnh sát à, cháu thật sự chỉ đi ngang qua thôi,các chú đổ tội oan cho cháu rồi.”

“Ai làm chứng cho cháu.”

Hic hic, Lục Hạo chả biết đã chạy đi nơinào, hiện tại người trong trường cũng chạy hết. Đến bản thân Lâm Phù còn khó bảovệ, tôi làm thế nào tìm người đây!

Đáng giận là cái bà chị xinh đẹp có liênquan kia trốn đâu mất dạng!

Tôi đau đầu khóc không ra nước mắt, lănlộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị bắt đến đồn cảnh sát lần nào.

Lâm Phù thấy bộ dáng của tôi, tức giậnan ủi: “Vào tù ngồi một ngày thôi mà, căng thẳng gì chứ?”

“Giam một ngày! Mình làm sao về nhà đượcđây?”

“Gọi điện thoại cho người nhà đến bảolãnh cho cậu, nếu không thì chờ sáng mai được thả chúng ta cùng ăn bữa sáng.”

Sáng cái con khỉ á!

Tôi lại một lần nữa tấn công chú cảnhsát hiền lành: “Chú à chú ơi hic hic, cháu thật là oan uổng mà, chú cho cháu mộtcon đường sống đi.”

Chú cảnh sát hiền lành quay đầu trừng mắtnhìn tôi: “Ngồi yên, tí nữa còn phải ghi âm lời khai đó.”

Ghi âm cái con khỉ!

Tôi đứng trang nghiêm trước sở cảnh sátmà trong lòng chứa một cảm xúc thật phức tạp: Một nơi quá thiêng liêng, một nơilàm tôi rất uất nghẹn, và một đám cảnh sát đần độn! Tôi thật muốn dựng đứngngón tay giữa trước tấm ảnh trước đồn cảnh sát. [22]

[22] Hành động giơ ngón tay giữa là chửithề: Fuck you!

Tôi và Lâm Phù là hai người bìn – kiêmoán dân – kiêm người chạy nạn bị bắt vào đây. Một loạt người ngồi trên ghế dàichấp nhận làm lễ rửa tội và ghi chép lí lịch.

Tôi cẩn thận quan sát vài người khác:Không là cái đầu bóng lưỡng, thì cũng là tóc húi cua… Dù sao đều là một lũ màbà cô đây không quen, bà cô để các người tự tiện xét hỏi họ.

Ngược lại, tôi và Lâm Phù tựa như contôm chưa quen mặt ngồi ở góc phòng.

“Thật... Thật sự sẽ bị giam ở đây mộtđêm?”

“Với tình trạng này, nếu không có ngườibảo lãnh thì chắc cậu sẽ chẳng được thả ra ngoài.”

“Hic hic hic, mình thật sự không có ngườibảo lãnh đâu.”

“Vậy ở lại với tôi đi, chúng ta là chịem tốt mà.”

Grừ... Tôi rùng mình, một tên con traimang vẻ mặt ngọt ngào lại đi xưng với bạn chúng ta là chị em tốt, bạn có thể chấpnhận sao?

Đã có mấy người bắt đầu gọi điện thoạikêu người tới bảo lãnh, nhưng hắn vẫn bình thản ngồi bất động tại chỗ, tựa hồkhông thèm để ý bị giam một đêm.

Lâm Phù dựa vào tường: “Nè, sao vừa rồicậu lại ở trong đó?”

“Hic hic, mình và bạn học tới xem náonhiệt. Bạn học bỏ chạy, mình bị dính thảm kịch này, còn cậu thì sao?”

“Mục tiêu bọn họ giận dữ vì gái đẹp, màcô gái đẹp đó là bạn thân của tôi, nên tôi theo cậu ấy đến, nhưng cô nàng bỏ chạymất rồi.”

Tôi im lặng một lát rồi kết luận: “Chúngta thật sự là chị em gặp nạn.”

“Đúng vậy.”

Nói xong, mấy tên uy mãnh ngồi bện cạnhchúng tôi rùng mình vài cái.

Đến lượt tôi ghi chép, tôi vô cùng lịchsự, vô cùng giống một cô dâu mới mắc oan ngồi trước mặt chú cảnh sát, cố tạo ramột dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nói: “Cháu thật sự chỉ đi xem náo nhiệt thôimà.”

‘Sứ giả chính nghĩa’ thật khinh thườngliếc mắt nhìn tôi một cái, như tự cho mình có thể xuyên thấu qua áp của tôi.

Chính nghĩa đề ra một số câu hỏi thích hợp,một ít cách nhìn đặc biệt đối với vấn đề này, tôi đáp lại mất kiên nhẫn. Bà côđây rõ ràng là xem náo nhiệt, dựa vào đâu mà dám lấy giọng điệu điều tra phạmnhân để hỏi chứ?

Chú cảnh sát đập mạnh ngòi bút máy lênbàn: “Con nhóc này mới học cấp ba đã kéo bè kéo lũ đánh nhau, trông xinh đẹp thếkia mà lại không biết tự kiểm điểm. Tại sao bây giờ con nít đều là như vậy, quậyphá lung tung không sợ làm cha mẹ mình thất vọng hả?”

Tôi vốn đang nhẫn nhịn, nghe hắn nói nhưvậy, máu nóng trong lòng liền bùng phát, ào ào đứng lên chỉ vào cái mũi của ôngta: “Kiểm điểm cái đầu mẹ chú á, bà cô đã nhấn mạnh bao nhiêu lần là chỉ đi xemnáo nhiệt – xem nào nhiệt đó. Chú là cảnh sát sao, chú bắt người nào liền gọingười đó là phạm nhân hả?”

Tên cảnh sát kia có lẽ chưa bao giờ gặpqua người dám xưng với mình là ‘bà cô’, hắn đứng bật dậy, hung ác quát: “Cháuăn nói như vậy đó hả? Còn nhỏ mà ăn nói thô tục quá. Ở nhà cháu không có giagiáo, không được mẹ dạy bảo phải nói chuyện với người lớn ra sao à? Trở về chỗngồi đi!”

“Được dạy dỗ cái con mẹ ông, không đượcdạy dỗ con mẹ ông!” Hốc mắt tôi đỏ lên giận dữ hét.

Lâm Phù nhanh chóng xông lên giữ chặttôi, rồi bị hắn lôi mạnh về, nước mắt không chịu thua kém thi nhau rơi xuống.Tôi chính là không có mẹ, tôi chính là không được mẹ dạy dỗ, tôi không có mẹ làlỗi của tôi sao.

Lâm Phù một mặt gấp đến đòi mạng một mặtan ủi tôi: “Cậu gọi điện thoại kêu người nhà tới đón đi.”

Tôi lau nước mắt, lấy di động từ trongtúi xách ra, đã hơn chín giờ rồi. Màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, đều củacha gọi.

Tôi chỉnh đốn lại tâm trạng, sau đó gọiđiện thoại lại, chuông vừa reo một tiếng đã có người bắt máy: “Nè Đản Đản, conchạy đi đâu vậy, cha lo lắng cho con lắm biết không?”

Tôi nghẹn ngào ‘ô’ một tiếng, nhanhchóng dứng lại, nhìn ánh mắt cổ vũ của Lâm Phù, ấp a ấp úng nói: “Cha à, con...con...”

“Con sao vậy Đản Đản, con đang ở đâu vậy?Muốn cha đến đón con không?”

Tôi hít một hơi, thoải mái thảo luận quađiện thoại nói: “Không cần đâu ạ! Hôm nay con ở lại nhà Lăng Linh giúp bạn ấyôn tập thi cuối kì. Cha đừng lo lắng nhé, sáng mai con gọi điện thoại cho cha.”

“Vậy được rồi, mai một nhớ kĩ gấp thếnào cũng phải gọi điện báo cho cha biết, nếu không cha còn tưởng con xảy rachuyện gì rồi.”

“Con có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Changủ đi, sáng sớm mai còn mở quán nữa.”

Tắt điện thoại, đón nhận ánh mắt bất đắcdĩ của Lâm Phù, tôi nhún vai như hết cách.

Tôi ngẩn người ngồi xếp bằng trên ghế, vừarồi người nhà của người gọi điện thoại kia vội vàng giải quyết mọi việc rồi vừacảm ơn cảnh sát vừa phê bình đứa nhỏ, cuối cùng cậu con trai kia bị dẫn đi rangoài, còn lại bảy người mắt to mắt nhỏ nhìn.

Haiz! Không biết Chu Dật bị tôi cho leocây, mà phát hiện ra bây giờ tôi đang ở đồn cảnh sát cùng một đám lưu manh nóichuyện phiếm, thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

Haiz, đợi chút, Chu Dật…

Tôi vui mừng lấy điện thoại ra, do dự thậtlâu, không mấy hi vọng gọi qua cái dãy số kia.

“Thầy Chu ơi, cứu một mạng người còn hơnlà xây bảy tháp phù đồ~~~”

Tôn Ngộ Không năm đó đánh yêu quái, cónguy hiểm đều được Phật Tổ cứu đi, không nguy hiểm đều đánh chết chướng ngại vật.

Tôi rốt cuộc được một lần hãnh diện làmyêu quái trong nguy hiểm.

Thầy giáo chăm sóc

Lúc tôi nhìn thấy thân hình cao lớn đẹptrai khoẻ mạnh kia thong thả đi vào, cả người trong nháy mắt giống như rơi vàotầng hào quang của đức phật, ánh sáng vàng lấp lánh.

Tôi lập tức đứng nghiêm dậy cúi chào:“Thầy Chu.”

Anh ta mặc một cái áo khoác pha sau cómũ áo, tóc hơi bù xù, thoạt nhìn chắc là mới từ nhà đến. Dưới cặp kính mắt củaanh ta lộ ra một ánh mắt nghiêm khắc khiến tôi sợ tới mức vội vàng cúi đầu.

Chu Dật vừa lắng nghe giọng điệu tức giậncủa chú cảnh sát, vừa bình tĩnh nhìn tôi, chờ cảnh sát nói xong, anh ta gật gậtđầu, mỉm cười đi về phía tôi, sau đó nhìn sang Lâm Phù, chị em tốt của tôi. Vìthế không mặn không nhạt cười: “Hai người quả thật là chuyện tốt thành đôi.”

Vừa nghe thấy giọng điệu âm dương maquái này, lòng tôi vang lên tiếng chuông báo động, Chu Dật tức giận rồi.

Cũng khó trách việc nổi giận, buổi tốingười ta thường là ở nhà vui vẻ xem tivi, không đâu lại nhận được điện thoại củasở cảnh sát đến cứu vớt hai đứa học trò cấu kết với nhau làm chuyện xấu, khôngtức giận sao được.

Tôi biết ý im lặng không nói gì.

Lâm Phù khoát tay tỏ vẻ không có gì:“Anh mang cậu ấy ra ngoài là được rồi, không cần bảo lãnh cho em, em không địnhtrở về đâu.”

Ánh mắt Chu Dật có ý nhắc nhở: “Chị gáicủa em sẽ lo lắng.”

“Cứ để cho chị ấy sốt ruột đi.”

Chu Dật không nói chuyện với cậu ấy nữa,quay đầu nhìn tôi, giọng nói hơi trầm xuống: “Vậy em có đi hay không?”

“Đi chứ, em muốn đi.” Bằng không tôi gọiđiện bảo thầy đến làm gì, đi thăm chúng tôi chắc.

Tôi nhanh chóng quyết định từ bỏ việc đồngcam cộng khổ với chị em tốt của tôi – đồng chí Lâm Phù, đi theo sau Chu Dật híha hí hửng rời khỏi sở cảnh sát.

Lúc này đã gần mười giờ, trên đườngkhông còn nhiều người đi lại cho lắm, dọc theo đường đi Chu Dật cũng chẳng hềnói chuyện, im lặng kiểu muốn lấy mạng người. Trong không khí trầm lắng như thếnày, tôi cũng không dám mở miệng nói gì, đành vô thức đi theo hắn.

Đi bộ khoảng năm phút đồng hồ, tôi nhìnthấy xa xa đầu kia Chu Dật đã đứng lại ở ven đường.

Anh ta dừng chân, ánh mắt nhíu lại: “ChuĐạm Đạm, em không thể làm cho người khác bớt lo lắng sao?”

“Em” Tôi nhất thời nghẹn lời, mặc dù cónhiều lời để giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Em cũng gần mười tám tuổi rồi, sao cònhành động tuỳ hứng như vậy?”

Một cơn gió lạnh thổi qua vây lấy tôi:“Em…Em không phải cố ý.” Tôi chậm rãi nói.

Anh ta thở dài, không trách tôi nữa, mởcửa xe ngồi vào bên trong, sau đó khởi động xe không lưu tình mà phóng đi.

Há hốc mồm…

Tôi đứng bên cạnh cột điện ngây ra nhưphỗng, nhìn anh ta lạnh lùng ném tôi đứng lạnh run trong gió như thế. Xem ratôi thực sự chọc giận anh ta rồi, tôi đứng tại chỗ không biết nên làm gì.

Phố đối diện có một cái quán nhỏ, đã trễthế này mà người đến còn rất đông. Chủ quán thoạt nhìn là một đôi vợ chồng, vợphụ trách nấu nướng, còn chồng lại lo việc tiếp đón khách.

Làn khói trắng nóng hôi hổi dưới ngọnđèn mờ nhạt, mặc cho việc quán đó thoạt nhìn đơn sơ cũ nát vẫn tràn đầy hương vịhạnh phúc.

Chân tôi đã tê rần, vì thế ngồi bệt xuốngđường, trong đầu hiện lên giọng nói lạnh như băng vừa rồi của Chu Dật, tronglòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót.

Đột nhiên một âm thanh phanh xe từ xa tớigần, sau đó im bặt ở trước mặt tôi, khi tôi ngẩng đầu cẩn thận nghiên cứu chiếcxe có vẻ quen thuộc này, Chu Dật đã xuống xe đi đến bên cạnh tôi: “Đứng lên.”

Tôi đứng dậy, chớp chớp ánh mắt: “Ô ô,thầy, thầy quả nhiên không đành lòng vứt bỏ em.”

Anh ta hung hăng trừng mắt liếc nhìntôi: “Lên xe.”

Ngồi trên xe, tôi tự mình đeo dây antoàn rồi nhìn Chu Dật bên cạnh cười nịnh nọt: “Thầy Chu, sao thầy lại quay trởlại vậy ạ?”

Khuôn mặt chết lặng của anh ta hơi dịuđi so với vừa rồi, tuy nhiên sau này tôi cũng không dám lại hành động thiếu suynghĩ nữa, nếu lại chọc anh ta điên lên một lần nữa, nói không chừng anh ta sẽ mởcửa xe mà đá bay tôi ra ngoài.

“Nếu sáng mai trên mặt báo xuất hiệntiêu đề trước cửa đồn công an phát hiện một xác chết nữ giới, tôi cho rằng tôisẽ thuộc dạng tình nhất.”

“Hắc hắc......” Ôi, lo lắng cho tôi,đúng là lo lắng cho tôi, tức giận xong lại hối hận, thầy đúng là chẳng nể mặtmũi tôi chút nào hết. Tôi mừng thầm, tính không vạch trần anh ta.

“Em cười cái gì?”

“A? Dạ là, cười vì thầy Chu thật đúng làmột giáo viên tốt!”

Anh ta nghe xong sửng sốt, cười cười chếnhạo, sau đó liếc mắt nhìn tôi: “Tý nữa thành thật giải thích mọi chuyện rõràng cho thầy.”

“Tuân mệnh!”

Đây là lần thứ hai tôi tới nơi này, lầntrước say rượu mơ mơ màng màng cái gì cũng chẳng thấy rõ ràng, lần này mở tohai mắt mà quan sát. Nếu so với lần trước hình như sạch sẽ hơn, trên bàn trà ởphòng khách bày một đĩa hoa quả tươi mới.

Anh ta đi vào phòng lấy ra một bộ áo ngủ,tôi theo thói quen bước vào phòng tắm, tắm rửa một cái, sau đó thay áo ngủ.

Khi đi ra lại không thấy Chu Dật đâu,tôi liền ngồi ở trên sô pha xem tivi, chuyển kênh qua lại cũng không có gì hayđể xem, vì thế tôi đi đến phòng ngủ của Chu Dật tính gọi cửa, lại thấy một khuônmặt nghe điện thoại chưa từng thấy bao giờ của anh ta, khóe mắt đuôi lông mày đềutoát ra hơi lạnh: “Đó là công ty của ông, không phải của tôi, ‘Phong Dật...’...”

Bỗng nhiên ý thức được đây là việc riêngcủa hắn, vì thế tôi im lặng lui về phòng khách.

Một lát sau, tôi lại nhịn không được tòmò vặn nhỏ tiếng tivi xuống, muốn nghe âm thanh nội dung cuộc nói chuyện bêntrong, nhưng mà thanh âm bên trong lại im bặt.

Chu Dật mở cửa từ bên trong đi ra, thấybộ dáng buồn cười của tôi khi mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, nhẹ nhàng nhướngmày cười.

Tôi chỉ chỉ hoa quả trên bàn: “Thầy, ănđược không ạ?”

“Được.” Anh ta gật gật đầu, “Đừng ăn nhiều,sắp đến giờ ngủ rồi.”

Tôi tự bóc vỏ quýt, còn anh ta ngồi vàosô pha nhỏ bên cạnh, nhắm mắt, thoạt nhìn rất mệt mỏi, có thể là do cuộc điệnthoại vừa rồi.

Sau một lúc lâu, anh ta mở mắt ra,“Hômnay xảy ra chuyện gì?”

Tôi nuốt một miếng quýt trong tay, lo lắnggiải thích: “Em nghe nói có người kéo bè kéo lũ đánh nhau, nên muốn xem náo nhiệt,kết quả cảnh sát đến, không may em lại bị bắt giữ, em chưa làm gì cả, chỉ đixem thôi.”

Trong mắt anh ta lộ vẻ bất đắc dĩ: “ChuĐạm Đạm, thầy phải nói như thế nào với em đây.”

Đừng nói gì cả, tha cho tôi đi, lần nàytôi cũng không làm chuyện xấu gì, tôi là người lương thiện mà.

Anh ta nhìn thấy tôi ăn xong quýt trongtay liền đứng dậy lấy từ phía sau ngăn tủ một chiếc bàn chải đánh răng mới đưacho tôi: “Em đi đánh răng đi, thầy đi trải giường chiếu cho em.”

Tôi đứng trước bồn rửa mặt đánh răngxong xuôi, cắm bàn chải đánh răng trên đồ để bàn chải đánh răng, song song vớibàn chải của anh ta, cảm thấy tôi giống như cũng đang sống ở đây vậy.

Chu Dật chắc cũng chuẩn bị giường xong rồi,đèn phòng khách cũng đã tắt, tôi đi đến phòng dành cho khách, cười tủm tỉm nói:“Cám ơn thầy, đêm nay lại làm phiền thầy.”

Anh ta nghe vậy cười: “Em cũng biết làphiền hả, đi ngủ đi, ngủ ngon.”

“Thầy ngủ ngon.”

Chui vào chiếc chăn mềm mại, lại khôngmuốn ngủ, nghiêng người hướng ra cửa sổ. Bởi vì bức màn không đóng, bên ngoàiánh sáng mờ ảo chiếu vào, như những cơn mưa nhẹ nhàng, giống như có thể nghe thấytiếng gió bên ngoài lớp thuỷ tinh.

Đối diện là một toà nhà cao tầng, từ nơinày có thể thấy nóc của tòa nhà cao tầng đó, không gian lạnh lẽo ít người ở.

Không biết nhìn bao lâu, cuối cùng tôicũng nhắm mắt lại ngủ.

Ở trên giường lạ tôi rất khó ngủ say, lầntrước là uống rượu say túy lúy, nhưng lần này hoàn toàn tỉnh táo. Tôi mơ một giấcmộng dài, giống như đặt mình trong trong giấc mộng đó.

Cũng là vào một ngày trời mưa, âm u ngaycả mây cũng không có, trên đường không có nhiều người, chỉ có khu mua sắm‘Phong Dật kim cương’ ở trung tâm thành phố còn toả ra bốn hướng cái cảm giác lạnhlẽo như trước, thu hút ánh mắt người.

Tôi nghỉ học, ngồi trong quán nước tròchuyện câu được câu không với bà chủ, miệng uống nước, chờ mẹ tan làm, mẹ nói,có một tin vui cho tôi.

Kế tiếp cơn mơ đột nhiên thay đổi, tôikhông biết mình đang ở đâu, lại có thể thấy mẹ.

Mái tóc mẹ rối tung, khó khăn lê từng bướcmột trong cơn mưa, nét mặt chết lặng, dường như còn mang theo... tuyệt vọng.

Mẹ từ đi ra ‘Phong Dật kim cương’, từngbước đi lên hướng đến chỗ cao nhất của căn nhà, chung quanh không có ai chú ý đếnmẹ, tôi ở bên đường lớn tiếng kêu, nhưng dường như mẹ không còn nghe thấy gì hếtmà cứ tiếp tục đi hướng lên trên.

Mẹ đi thật lâu thật lâu, tôi đi theophía sau mẹ, nhìn mặt mẹ không chút thay đổi đẩy cửa sắt tầng cao nhất đi rangoài.

Tôi không biết mẹ muốn làm gì, tronglòng sinh ra một dự cảm không tốt.

Tầng cao nhất gió rất mạnh, bên tai còncó thể nghe thấy âm thanh vù vù, mặt đất thật ẩm ướt thật trơn trượt, bước đikhông ổn định của mẹ bị gió hung hăng quật ngã, mẹ tiếp tục đứng lên đi tới,ánh mắt quyết liệt xem xét, hơn nữa càng chạy càng nhanh.

Tôi thét chói tai chạy tới muốn giữ chặtmẹ, nhưng đã quá muộn......

Mẹ bay qua rào chắn, nước mắt dần chảyra, không chút do dự thả người nhảy xuống.

Tôi vươn tay chộp tới, lại chẳng bắt đượcgì.

Sau đó không biết từ khi nào tôi lại nhớtới tầng dưới chót, ngay ở phía trước ‘Phong Dật kim cương’, rất nhiều máu rấtnhiều máu, loang ra giống như hoa hồng nở rộ, mùi máu tươi tản ra, đám người bắtđầu thét chói tai, sơ tán, tôi chạy vào.

Thấy mẹ trợn tròn mắt nằm ở nơi đó, vẫnkhông nhúc nhích.

Một dòng máu lạnh như băng chảy tới châncủa tôi......

“A!!” Cả người tôi run rẩy, ngồi dậy.

Tôi biết đó là mơ, đối với tôi đó là mộtgiấc mơ chân thật, tôi ở trong căn phòng lạnh tối đen run rẩy, hình dáng mẹ nhảylầu ở ngay trước mắt tôi không biến mất, tôi cuộn mình lại, tay chân

Bên tai dường như vẫn còn vang vọng nhữngtiếng la hét chói tai, tôi vùi đầu ôm gối cố gắng không nghe, nhưng thanh âmnày càng lúc càng lớn, cuối cùng tôi không thể không nhảy xuống giường chạy racửa chạy đến cửa phòng của Chu Dật: “Thầy ơi! Thầy...”

Cửa phòng mở ra, Chu Dật hình như khôngngủ, anh ta sửng sốt, giơ tay dùng ngón cái lau nước mắt trên hai má của tôi:“Sao lại khóc?”

Tôi vừa nhìn thấy mình ở trong chiếcgương của phòng anh ta liền hoảng sợ, tóc tai tôi bù xù đang ôm gối với sắc mặttrắng bệch giống như ma trinh nữ.

Anh ta nhìn xuống phía dưới chân tôi,nhíu mày: “Nhanh lấy dép mang vào.”

Tôi mang dép vào, đứng trong phòng anhta không nói lời nào.

Anh ta nhẹ giọng chậm rãi hỏi tôi: “Emsao vậy?”

Tôi cúi đầu : “Gặp ác mộng ạ.”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu tôi,tiếp tục dùng giọng nói mềm nhẹ nói: “Ngoan, đừng nghĩ nữa, thầy đi pha cho emly sữa nóng.”

Tôi gật gật đầu, ngồi trên giường anhta, chờ anh ta bưng ly sữa nóng đi vào, một hơi uống hết. Có thể là tác dụngtâm lý, thật sự cảm giác tốt hơn một chút, bên trong tai cũng không nghe tiếngong ong nữa.

Tay đang cầm cái ly không, nói: “Thầy,thầy có thể ở bên cạnh em không?”

Anh ta sợ run, lập tức gật đầu: “Em ngủ ởđây đi, thầy còn phải soạn bài, lát nữa thầy sẽ ngủ ở phòng cho khách.”

“Vậy thầy có thể chờ em ngủ rồi hãy điđược không?” Tôi gần như cầu xin.

“Được.”

Tôi đặt cái ly không vào tay anh ta, sauđó nằm trên giường của anh ta.

Chăn thật ấm áp, trên gối còn có mùihương của anh ta, tôi gối hai má lên trên, cuộn thân mình lại giống như contôm.

Anh ta rửa sạch cái ly rồi bước vào, đếntủ đầu giường lấy máy tính, sau đó ngồi vào một chiếc sô pha nhỏ, hết sức chămchú làm việc

Tôi ôm chăn mềm, vẫn không nhúc nhíchnhìn hình dáng của anh ta, tiếng gõ bàn phím cố ý giảm bớt, ngẫu nhiên ngẩng đầuliếc nhìn tôi, tôi liền mỉm cười ngọt ngào.

Anh ta để một ly cà phê bên cạnh, nhưnglại không thấy uống, lúc anh ta cúi đầu đánh chữ, một hàng lông mi dày đậm thậtbắt mắt, dưới ngọn đèn mờ ảo khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ta tối sầm lại,ngay cả tiếng hít thở cũng rất thấp.

Khi lần thứ bảy liếc mắt vẫn thấy tôicòn đang ngây ngô cười, cuối cùng khép máy tính lại: “Tại sao còn chưa ngủ?”

“Đột nhiên không ngủ được ạ.”

Anh ta đặt máy tính ở trên đùi: “Vừa rồimơ thấy gì?”

Tôi run run kéo chăn, nói: “Em mơ thấy mẹ.”

Anh ta không nói chuyện.

Tôi tiếp tục nói: “Em mơ thấy mẹ nhảy lầu,rất nhiều máu, còn có rất nhiều người la hét chói tai.”

“Đừng nhớ đến chuyện này.”

“Dạ.” Tôi gật đầu, tạm dừng lại, hỏi anhta: “Thầy, thầy cùng ‘Phong Dật kim cương’ và người quản lí có quan hệ ạ?”

Anh ta nghiêng đầu sửng sốt: “Tại sao bỗnghỏi thầy câu này?”

Tôi trầm mặc nhìn anh ta, hít hít mũi:“Mẹ em trước kia làm ở ‘Phong Dật’.”

Trong mắt anh ta hiện lên kinh ngạc,bưng cà phê lên uống một ngụm: “Viên quản lí và thầy có biết nhau, nhưng khôngcó quan hệ.”

“Dạ.” Tôi xoay người lại, mặt hướng anhta. Tự nhủ nói: “Em rất nhớ mẹ, ngày hôm sau là sinh nhật em, mẹ nói muốn choem một tin vui, em đợi ở dưới lầu rất lâu... Mẹ, mẹ liền....” Tôi chưa nóixong.

“Thầy, thầy có yêu mẹ mình không?”

Anh ta lộ ra nụ cười mỉm: “Yêu chứ.”

“Em cũng yêu, nhưng dù yêu thế nào, mẹcũng sẽ không biết nữa rồi.”

Chu Dật tự vào chiếc sô pha nhỏ, đôi mắtsáng long lanh, nói: “Mẹ thầy tinh thần có chút vấn đề, thỉnh thoảng không biếtthầy là ai, có đôi khi lại xem thầy là người khác, nhưng thầy vẫn rất yêu mẹ. Yêumột người là chỉ cần bản thân mình nguyện ý, không vì có những nhân tố kháchquan phức tạp, chỉ cần mình yêu người đó, vậy là đủ.”

“Chỉ cần em yêu mẹ?”

“Đúng vậy, Chu Đạm Đạm em nhớ kỹ, yêu làthứ tình cảm bao dung vô tư.”

......

“Cám ơn thầy.”

“Ừ, đã khuya rồi, mau ngủ đi.”

Tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở vữngvàng của Chu Dật, rất an tâm.

Một đêm không mộng mị, mở mắt ra thấy buổisáng trong xanh nhẹ nhàng thoải mái, hốc mắt còn có chút mơ hồ, ở trên giườngnhìn lên trần nhà một lúc mới dần dần thấy rõ. Tôi dựng người dậy mới phát hiện,một cái gối khác bên người đã bị tôi đá xuống giường.

Tôi mím môi, chạy nhanh xuống giường nhặtlên. Quay người lại, đột nhiên bị gương mặt người ở sau ghế sô pha dọa hết hồn.Hóa ra, Chu Dật ngủ ngồi một đêm ở sô pha. Trong lòng tôi thầm cảm động, tốihôm qua tôi vô lễ đưa ra yêu cầu giúp đỡ, không nghĩ tới anh ta thật sự ngủcùng tôi.

Nhón mũi chân nhẹ như mèo đi đến bên cạnhanh ta, ánh sáng bao trùm một bên mắt, phía sau là cửa sổ đang mở cũng khôngquan trọng, sắc mặt anh ta có chút không tốt, trong tay còn nắm di động, mệt mỏigối lên phần đặt tay của sô pha.

Tôi nhẹ nhàng mà đóng cửa sổ lại, mở tủquần áo của anh ta lấy ra một chiếc áo khoác để đắp cho anh ta, sau đó thayxong quần áo rồi ngồi trên giường nhìn anh ta.

Rất khó tưởng tượng Chu Dật luôn luôn xảoquyệt khi ngủ lại đáng yêu như thế, giống như một đứa trẻ non nớt, điện thoạidi động cũng nắm chặt.

Đột nhiên tôi cảm thấy áy náy, nếu tốihôm qua tôi không bảo anh chờ tôi ngủ mới ngủ, anh ta cũng sẽ không phải ngủtrên sô pha như bây giờ. Nhìn chiếc máy tính bên cạnh đang hoạt động, lại nhìnthấy quầng thâm trên mắt anh ta, mới biết được làm thầy giáo thật vất vả.

Tôi nhìn gương mặt ngủ say của anh ta,nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, giả tạo, anh ta giảo hoạt còn có các loại thủ đoạnvô lại, cũng không thể xem là một thầy giáo tốt, lại khắc sâu trong trí nhớtôi.

Khóe miệng bất giác mỉm cười.

Ngôi sao hài hước Đản Đản

Tôi đau khổ phòng thủ ở trong phòng họcgần mười phút đồng hồ, Lăng Linh và An Nhược mới tung tăng cùng nhau đến. Tôi gụctrên bàn, uể oải nói: “Hai chị ơi, các cậu lần sau đến sớm một chút được không?Tớ đói bụng đến nỗi thành xác ướp luôn rồi.”

Lăng Linh cười hì hì đi tới đưa bánh mìtrong tay cho tôi: “Ai kêu cậu thay đổi triệt để, sáng sớm lại chạy đến phòng họclàm bánh cuốn.”

An Nhược ở bên cạnh gật đầu: “Cậu nổiđiên rồi.”

Tôi phớt lờ các nàng, bản thân lo ănbánh mì thơm phức mềm mại, cho tới bây giờ không nghĩ đến bánh bao dứa lại làmón ăn ngon như vậy.

Lăng Linh ngồi xuống bên cạnh tôi, mộttay khoác lên trên vai tôi, cả khuôn mặt tiến sát lại: “Em gái Đạm Đạm xinh đẹpcủa chị, em cho chị và chị An Nhược của em thông báo đi chứ? Là ai làm cho emthay hình đổi dạng, em xem, nhìn em vừa nghe giảng vừa làm ra vẻ học hành, kỳtích nha.”

Tôi đưa mắt liếc cô nàng, trong miệng vẫncòn ngậm một mẩu bánh mì nhỏ: “Có một buổi tối tớ nằm mơ, Quan Thế m bà ấy đíchthân tới nhà của tớ, nói với tớ nếu không học sẽ có một hồi tai ương ngập đầu,tớ chỉ có thể đứng lên nỗ lực học để đảm bảo bình an mà thôi, tớ có thể không!”

“Xí, cậu chỉ nói bừa thôi. Tớ đoán chínhlà bản lĩnh cao cường của thầy Chu của chúng ta, ngay cả cậu – một hạt giốngkhông muốn sống này cũng nuôi sống được.”

“Phù…Khụ khụ…Cậu, các cậu chú ý cách sửdụng từ được không? Cái gì mà nuôi sống với không nuôi sống chứ.”

Tập thể hai cô nàng nhìn chằm chằm tôi,mắt trợn trắng: “Cậu phản ứng lớn như vậy làm gì

Sặc… Đúng ha, tôi phản ứng lớn như vậy đểlàm gì?

Ăn xong một mẩu bánh mì cuối cùng, tronglớp người đến đã gần đầy đủ, sáng nay Chu Dật vẫn không tới phòng học kiểm tra,bình thường sáng sớm anh ta đều tự mình đi tới phòng học làm một vòng, sau đó mớiquay về phòng làm việc.

Mấy nữ sinh phía trước đều thở dài vàitiếng rồi lên lớp.

Thật ra tôi cho rằng giáo viên của NhấtTrung phải dạy rất tốt, hai mươi phút đầu tôi chăm chú nghe một chút, hai mươiphút sau bắt đầu quân nhân đào ngũ cũng không quan trọng, dù sao về cơ bản đặcđiểm của tất cả các giáo viên chính là hai mươi phút đầu đều là tinh hoa, đạikhái nếu nghe một chút, thời gian một tiết học sẽ qua rất nhanh, còn có thể tiếnbộ không ít, ít nhất là không mệt mỏi như trong tưởng tượng của tôi.

Tiết học cuối cùng của buổi trưa là sinhhoạt, hẳn là do chủ nhiệm lớp vào dạy.

Lớp cấp ba về cơ bản là không có tiếtsinh hoạt, ngoài mỹ danh tiết sinh hoạt thì còn được gọi là tự học, gặp phải chủnhiệm lớp ngang ngược một chút nói không chừng còn có thể vào học.

Chuông vào học còn chưa vang lên, Chu Dậtđã tiến vào phòng học, đứng ở trên bục giảng mà cười hô hô, hai má có chút ửngđỏ, con mắt dường như còn có chút mơ màng, không biết đi làm cái việc gì mà nhậnkhông ra hình người.

Anh ta vừa tiến vào, phía dưới lập tứccó học sinh nhao nhao cầm đề thi đi tới hỏi vài vấn đề.

Anh ta rất kiên nhẫn, ngồi trên ghế cầmbút máy cho đám học sinh lời giải thích, môi mỏng đỏ lên hé ra hợp lại, phía dướicó một tập thể nữ sinh vội vàng đập liên tục mà hò hét: “Quá gợi cảm mà!”

Tôi không ngừng nhìn chằm chằm anh ta,muốn nhìn ra anh ta đến tột cùng là gợi cảm ở đâu, đến tột cùng là vì sao làm chonữ sinh say mê như thế.

Có thể là chú ý tới ánh mắt của tôi, anhta lợi dụng lúc hàng có khoảng không mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, ánh mắtđang cười lại như lắc đầu, sau đó tiếp tục giảng đề.

Trong lòng tôi nổi lên một gợn sóng hoảngsợ nho nhỏ, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, vùi đầu làm bài.

Viết vẽ bừa bã mất cả tờ trên tập giấynháp, tâm tư căn bản không đặt trên mặt giấy, lại không nhịn được ngẩng đầunhìn anh ta, không nghĩ tới vừa vặn bị anh ta bắt gặp.

Bên cạnh anh ta không biết từ lúc nào đãkhông còn người hỏi bài, an vị ở trên mặt anh ta là một đôi mắt phượng yêu macâu hồn, nhìn thẳng về phía tôi, đụng tới ánh mắt đang nhìn lén của tôi, anh taquan sát bằng nửa con mắt, ngoéo khoé miệng một cái giống như là đang nói anhta đã biết tôi nhìn anh ta vậy.

Tôi cũng không dám… nhìn anh ta nữa.

Trong trường học, Chu Dật luôn hoà nhã,thầm kín, làm cho tôi có cảm giác như có hai người không giống nhau vậy, nhưngtôi lại không thể nói rõ được.

Cảm giác anh ta ở trường học luôn luônnhư gần như xa, sâu đến khó lường, thế nào cũng không biết được từ sáng đến tốianh ta suy nghĩ cái gì.

Lăng Linh thấy tôi ngồi ngây ra, lấy bútviết gõ xuống bàn học của tôi: “Thần đồng, làm gì mà nhìn thầy Chu đến phát ngốcvậy?”

Tôi thu hồi ánh mắt, chống cằm hướngLăng Linh kề tai nói nhỏ: “Hỏi cậu mấy vấn đề nè.”

“Hỏi đi, chị của em tung hoành ngang dọcchiến trường nhiều năm như vậy, có thể có cái gì mà chị đây không thể giải đáphả.”

Thật muốn nhổ nước bọt vào cô nàng quá!Còn chiến trường cơ đấy!

Tôi trừng mắt liếc cô nàng, sau đó hỏi:“Nếu như ngay từ đầu cậu vô cùng ghét một người, nhưng không lâu sau lại cảm thấycó thể tiếp nhận anh ta, vậy là bình thường phải không?”

“Đây mà là vấn đề cái quái gì, đươngnhiên là bình thường rồi, cậu ngay từ đầu không hề biết người đó, lúc cậu dần dầntiếp xúc, hiểu rõ rồi thì mới biết được anh ta là người như thế nào chứ.”

“Nói xong cũng vậy à, vậy nếu có nhữnglúc cậu không có việc gì để làm thì sẽ nhớ đến người này, sẽ muốn biết anh tađang suy nghĩ cái gì, anh ta đang làm gì…”

Không đợi tôi nói xong, Lăng Linh đã chặnngang ngắt lời tôi: “Cậu đang nói về chính mình hả Đạm Đạm? Mau nói cho tớ biết!Là tên gian phu nào?”

Gian gian gian… Gian phu!

Đại não của tôi nhất thời bị nổ tung: “Cậuđang nói cái gì thế!”

“Cậu á, xác định chắc chắn người cậuđang nói là một đàn ông, vậy chị đây nói cho em biết, cái này gọi là yêu!”

Y…Yêu.

Tôi nghe kết luận chắc như đinh đóng cộtcủa Lăng Linh, ở trong gió hoàn toàn ngổn ngang… Ngổn ngang… Ngổn ngang… (tiếngvọng )

Tôi lắc đầu cứng ngắc, lại lắc nhiềuhơn, rõ ràng là bị đả kích rồi.

Lăng Linh bình tĩnh xoay tay ổn định cáiđầu đang mất bình tĩnh của tôi: “Nói đi, là ai hả?”

“Không… Không có ai hết.”

“Còn dám lừa tớ! Nói mau! Không nói là tớlôi đầu cậu xuống làm bóng đá đó!”

Ô ô ô ô ô ô.

“Là… là nam chính của một quyển tiểuthuyết tớ xem gần đây.”

“…… Cậu muốn chết hả Chu Đạm Đạm.”

“Đừng như vậy mà Lăng Linh yêu quý của tớ.”Lá gan nhỏ bé yếu ớt của tôi hung hăng chảy xuống hai nước mắt nóng hổi, “Khôngphải tớ không muốn nói cho cậu mà là câu hỏi của tớ căn bản là xuất phát từ sựvô ý thức.” Ai kêu cậu cho tớ cái đáp án kinh hoàng sợ hãi như thế.

Lẽ nào cậu muốn tớ nói cho cậu… Người tớnghĩ chính là… thầy giáo nào đó sao.

Tôi lại thời tiết thất thường một lần nữa,ngay cả chuông kêu vào học lúc nào cũng không biết.

Tôi vùi đầu nhìn cái bàn học bằng gỗ đếnngẩn người, tự mình chịu đựng nỗi hoảng sợ nghiêm trọng, không dám nhìn thẳngvào người thầy giáo nào đó trên bục giảng.

Chỉ nghe thấy Chu Dật hì hì cạch cạch viếtmấy chữ trên bảng đen, sau đó nói với mọi người: “Đây là nội dung chính của tiếtsinh hoạt của chúng ta.”

Mẹ kiếp, ông tự học đến chết đi, ông cònđi làm, trứng chim của ông, ông ăn nhiều vào! Tôi căm giận đay nghiến hàm răng,ngẩng đầu đưa mắt nhìn hà trên bảng đen.

Mỉm cười.

Cười cái con khỉ… Bố mày giờ không cườinổi!

Vừa nghĩ đến câu nói vừa rồi của LăngLinh thiếu chút nữa đã lấy cái mạng già của tôi, tôi căn bản là vô tâm tư thínhnói ra chuyện Chu Dật.

Để xác nhận, tôi lại không muốn sống màbổ nhào vào cô bạn Lăng Linh một lần nữa: “Linh Linh yêu quý, cậu chắc không…Chắc chắn đó là yêu, không phải là ngưỡng mộ, không phải là kính trọng, khôngphải là…”

Lăng Linh nghi ngờ nhìn tôi từ trên xuốngdưới một phen: “Cô gái bé bỏng, nếu như bị tớ phát hiện trong lòng cậu còn vụngtrộm với đứa con trai nào, xem tớ trừng phạt cậu ra sao nhé.”

Ô ô ô ô ô ô Chảy nước mắt!

Tôi thu hồi móng vuốt, ngây người quaycái túi bút sư tử lông xù của mình, tôi chỉ là có chút tò mò đối với một ngườithầy nào đó, có chút hiểu rõ một tý thôi, cũng có chút cảm thấy anh ta không tệ,lời giải thích làm cho tôi kinh hoàng, cái này gọi là yêu…

Yêu cái đầu á, yêu cái con khỉ!

Tôi ổn định tâm trạng, cố nén lại bộ mặtđang co giật, ngẩng đầu nghe giảng.

Chu Dật đứng trên bục giảng, càng lúccàng đẹp trai, khoé miệng cong cong, nhẹ nhàng nói: “Lúc bị người khác hiểu saicó thể cười một chút, đây là một loại rèn luyện mỗi ngày; lúc chịu oan ức có thểcười thản nhiên, đây là một loại rộng lượng; lúc bị tổn hại có thể cười trongtim, đây là một loại rộng rãi; lúc rơi vào hoàn cảnh khốn cùng có thể cười tựgiễu, đây là một loại trí tuệ; lúc không biết làm sao có thể cười lạc quan, đâylà một loại trình độ, lúc gặp nguy nan có thể cười ung dung, đây là một loạichí lớn; lúc bị khinh thường có thể cười bình tĩnh, đây là một loại tự tin; lúcthất tình có thể cười nhẹ nhàng, đây là một loại hào hiệp. Mặc kệ là có chuyệngì, vì nguyên nhân gì, mỗi ngày chúng ta đều phải cười hài lòng.”

Hiện tại ở trong lòng tôi còn rối loạnhơn so với dây thừng, so với cuộn len sợi, căn bản là không để tâm lĩnh hội lờinói này của anh ta, dư vị cau mày vẫn chưa qua đi vì câu nói sóng to gió lớnkia của Lăng Linh.

Không biết Chu Dật lại nói cái gì ở trướcmặt, các bạn học ở phía dưới đồng loạt oà lên tiếng vỗ tay,ũng học theo mà vỗtay.

Chờ im lặng lại, trên mặt Chu Dật trầm mặcvài giây, sau đó giọng điệu mang theo một loại đùa giỡn: “Để làm dịu đi mộtchút bầu không khí ôn tập căng thẳng của mọi người mấy ngày gần đây, thầy quyếtđịnh tổ chức một trò chơi nhỏ.”

“Mời một em học sinh lên đây làm mẫu chomọi người một chút các kiểu dáng tươi cười, ví dụ như cười mỉm, cười mỉa mai,cười giả dối, cười nhạt, để cho mọi người sửa chữa, thế nào?”

“Dạ!~~~~~~” Cả lớp cùng đồng thanh.

Khá lắm, cưỡng ép một người đi lên biểuhiện sự ngu ngốc, sau đó bị hơn người vây xem, loại chuyện này cũng chỉ có tênChu Dật cõ khả năng nghĩ ra!

Mọi người ở phía dưới bùng nổ oa oa, đẩybạn của mình cùng người khác ra, hết lần này tới lần khác không chọn mình.

Nói lời vô ích, đần độn mới tự chọn mìnhấy!

Chu Dật thản nhiên quét phòng học mộtvòng, cuối cùng dừng một chút, ánh mắt chuyển qua phía tôi.

Thiếu chút nữa tôi đập đầu xuống đất.

Nhưng không ngờ không tránh được ma chưởngcủa người này: “Nếu không có người tự nguyện, vậy chúng ta mời học sinh tiến bộnhất trong khoảng thời gian này lên biểu diễn đi, Chu Đạm Đạm.”

“Ha ha ha ha ha ha. Tốt tốt!”

“Hay quá, thầy không biết chứ, bạn ấy làmột ngôi sao hài hước đấy ạ!”

“Đúng Đúng, kêu Chu Đạm Đạm lên biểu diễnđi.”

Trong lòng tôi nổi lên một ngọn lửa, bênngoài cũng đã vọt ra một lớp ngoài cùng của ngọn lửa, thật muốn đá cái tên lừađảo này đến Iraq chịu chết đi cho rồi!

Vẻ mặt An Nhược không đành lòng vỗ vỗtôi: “Đi đi nhóc, nghĩ thoáng chút, đừng để bản thân tức chết nhé!”

Nhanh…

Vẻ mặt tôi làm ra vẻ tuỳ ý các người làmcho nhục nhã thế nào, đi lên trên bục giảng, Chu Dật đứng ở bên cạnh tôi, liếccong góc mắt, sung sướng mà phay tới trên vai của tôi vỗ vỗ: “Trò à, cố gắnglên!”

Vai trái của tôi cảm thấy một cỗ lửanóng, lòng bàn tay rắn chắc của Chu Dật ép tôi, sau đó buông ra.

Đại não của tôi trực tiếp cắt điện trốngrỗng…

Một đám không tim không phổi ở phía dướibắt đầu ra lệnh: “Làm đi Chu Đạm Đạm, một người cười khúc khích nào.”

“Hắc hắc hắc hắc hắc…” Hai mắt của tôivô thần, ánh mắt si ngốc, thoải mái mà hoàn thành kiểu cười khúc khích.

“Nữa đi, tới kiểu cười thục nữ!”

Đơn giản, đem kiểu dáng ở nhà của tôi ranữa là được.

Tám kiểu cười, tôi liền hoàn thành trọnvẹn.

“Nữa đi, nữa đi, cười nhạt khinh thườngđi!”

Tôi liếc nghiêng hai mắt, mặt không chútthay đổi, nhếch khoé miệng.

— cười nhạt khinh thường.

Hiện tại nếu có người đi ngang qua cửa lớptôi, sẽ thấy một cô gái đáng thương đứng trên bục giảng bị một đám người điêncuồng phía dưới chỉ đích danh bán rẻ tiếng cười…

Còn có một ông thầy ở bên cạnh đang vỗtay hăng hái hơn…

Đây là hình ảnh động kinh cỡ nào ây…

Dù sao thì chỉ cần tôi cười, phía dướiliền tức khắc cười rộ lên, cuối cùng là cười châm biếm, ngay cả con mắt tôicũng giật giật, một bầy vô lại này đều cười.

Shit, bố mày cười tốt như vậy sao?

Tôi trước đây sao lại không phát hiện ramình là một ngôi sao hài hước nha…

Nhìn bộ mặt cứng ngắc của tôi, gần như kềcận cái chết, cái thằng ngốc X thầy giáo Chu Dật này rốt cuộc cũng ngăn lại mộtbầy người điên kia, để cho tôi quay về chỗ ngồi, sau đó đắc ý dào dạt nói với mọingười rằng: “Xem ra lớp chúng ta đúng là ngoạ hổ tàng long, xem ra sau này thầyphải khai thác tiềm chcác em nhiều hơn đây.”

Tôi đánh… Thầy, tôi hận ông!!!

Lúc ăn trưa cùng Lăng Linh và An Nhược,Lăng Linh dường như nhớ tới cái gì, hỏi tôi: “Chúng tớ, còn có bọn Lục Hạo mờithầy Chu đi ăn tối, cậu tới chứ?”

An Nhược lập tức nói tiếp: “Cậu phải đến,thầy Chu đã giúp đỡ cậu nhiều mà, cậu xem hiện tại cậu sống gương mẫu này.”



“Các cậu sao lại đột nhiên mời thầy điăn vậy?”

“Thầy tới cũng đã nửa học kì rồi, tất cảmọi người đều thích thầy như vậy, môn học của thầy lại dạy rất hay, chúng tớnghĩ nên mời thầy đi ăn cơm chứ, xem như là cảm ơn đi.”

“Ờ… Được rồi.”

“Được, ngày hôm nay tan học buổi chiềuchúng ta chờ thầy Chu cùng đi.”

Đản Đản thẹn thùng

Lúc gần tan học buổi chiều, tôi ngồixung quanh một đám người, toàn bộ đều đang thảo luận nên mời Chu Dật ăn gì, thựcra tôi cảm thấy long trọng như vậy để làm gì, cũng không phải là mời thủ tướngăn.

Một tiệm ăn nhỏ sạch sẽ tiện nghi mộtchút không phải đã giải quyết được vấn đề rồi sao, cần gì phải ra quân ồ ạt nhưthế.

Nhưng mà tôi không dám phát biểu, cáinhìn của tôi sáng suốt như vậy, tôi sợ tôi sẽ bị cả lũ đánh mất, dựa theo nhữngngười khác nói là không thể thờ ơ với thầy Chu, muốn cho anh ta sinh ra một loạicảm giác giống như ở nhà.

Đối với việc này, tôi không nói gì.

Bọn họ thảo luận suốt từ tiết một, tập hợpkhoảng bảy tám cuối cùng có một kết quả.

Sau khi tan học, chúng tôi, sáu bảy ngườicùng nhau đứng trước cổng trường chờ thầy Chu vĩ đại của chúng tôi.

An Nhược và mấy nữ sinh khác vô cùnghưng phấn, cố suy nghĩ xem lát nữa ăn cơm sẽ hỏi một chút về sinh hoạt cá nhâncủa thầy Chu như thế nào, ví dụ như: Có bạn gái chưa…

Lăng Linh và tôi dựa vào thân cây, đợikhông bao lâu liền thấy Chu Dật từ bên trong đi ra.

Nhìn xa xa, bước chân của anh ta dườngnhư rất nhàn nhã, khoé mắt đuôi lông mày đều lộ ra cốt cách cao quý, học tròcùng đi bên cạnh anh ta tạo nên một sự đối lập rõ ràng.

Anh ta đến gần chúng tôi, khẽ cười: “Cácem chờ lâu rồi.”

Lục Hạo cợt nhả xua tay: “Không lâu đâu ạ,không lâu đâu ạ, vài giờ mà thôi. Thầy ơi, thầy đoán chúng em mời thầy ăn gì ạ?”

Anh ta buồn cười lắc đầu: “Không biết.Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?”

Lục Hạo khoác vai anh ta như người anhem: “Thầy, thầy thích ăn món cay Tứ Xuyên không ạ?”

Chu Dật đi bên cạnh hắn: “Thế hả, saonào? Muốn mời thầy ăn món cay Tứ Xuyên ư?”

Đám An Nhược đi tới cười nói với Chu Dật:“Thầy, chúng em dự định mời thầy ăn ở nhà hàng Tuấn Hào ạ.”

Chu Dật nhíu mày, có chút kinh ngạc.

Không đợi anh ta lên tiếng, tôi khì khìnở một nụ cười: “Đối diện là ‘Món cay’ đó ạ?”

“Ha ha ha ha ha ha …”

Vài người đều cười rộ lên, Chu Dật cũngtheo đó mà cười vài tiếng, một đôi mắt phượng không đứng đắn liếc trộm tôi, tôitrừng mắt liếc anh ta, quăng đi quá mức… Đi.

Nhà hàng Tuấn Hào là một nhà hàng hải sảncó tiếng, giá cả rất cao, một lần ăn cơm phải trả ba bốn nghìn tệ kể ra là vẫnbình thường, mà ‘Món cay’ đối diện với nó lại là tiệm ăn món cay Tứ Xuyên chínhcống, điều kiện không tồi, giá cả cũng phải chăng, quan trọng là… Mùi vị đặc biệtchính cống.

Chu Dật thích thú dạt dào sờ đầu: “Cácem hôm nay là chủ xị, các em là người quyết

“Yeahhh ~~ thầy Chu muôn năm.”

An Nhược giả bộ suy nghĩ cẩn thận trongđầu, nói với Chu Dật rằng: “Món cay cách trường chúng ta không xa, thầy nàychúng ta đi bộ qua đó thế nào ạ?”

Chu Dật đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

An Nhược quay đầu nhìn tôi nháy mắt mấycái, trong mắt hoàn toàn đều là hưng phấn.

Trường học cách ‘Món cay’ quả thực khôngxa, hơn nữa trên đường đi cây xanh rất nhiều, kèm theo ánh nắng chiều tà trên lốiđi bộ như vậy, cười đùa thoải mái mà đi dạo vẫn có thể xem là một chuyện trẻcon vui vẻ.

Mấy học sinh nam cao to vây quanh Chu Dậtđi phía sau đám nữ sinh chúng tôi, Chu Dật vẻ mặt ôn hoà cùng bọn họ trò chuyệnbóng đá, thậm chí còn tán gẫu về game online.

Tôi âm thầm thè lưỡi, không nghĩ tới ChuDật cũng thích chơi trò chơi.

Lăng Linh, An Nhược và tôi đi cùng mộtchỗ, An Nhược kéo tôi, kề tai tôi nói nhỏ: “Thầy Chu càng nhìn càng đẹp trainha.”

Tôi cố ý quay đầu muốn nhìn Chu Dật,không nghĩ tới thoáng chốc ánh mắt đối diện của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi,tôi vội quay đầu lại, đánh mắt qua loa qua An Nhược: “Cũng không tệ lắm…”

“Này, Chu Đạm Đạm.”

Một học sinh nam phía sau gọi tên củatôi, tôi quay đầu lại nhìn, hắn cười tủm tỉm tiến lên trước hỏi tôi, âm thanh đặcbiệt lớn: “Thành tích của cậu tiến bộ nhanh như vậy, cậu chuẩn bị cảm ơn thầyChu như thế nào đây?”

Tôi ngượng ngùng a một tiếng, cào càotóc, nhìn mắt Chu Dật: “Cùng lắm thì tý nữa kính thầy Chu mấy chén đi.”

“A a được. Đây là chính cậu nói đấynhé.”

Chu Dật khẽ nhếch khoé miệng: “Coi như hết,con gái thì uống ít rượu chút.”

Tôi quay đầu không nhìn anh ta, tronglòng thầm mắng: “Không phải sợ tôi uống say lại tới quấy rầy anh ta sao?”

An Nhược nháy mắt, đâm đâm cánh tay củatôi, tôi biết cô nàng có ý gì, mặc kệ cô nàng cùng Lăng Linh đi nhanh về phíatrước.

Dọc theo đường đi, bầu không khí cũngkhông tệ, mọi người cười hi hi ồn ào đi tới cửa quán Món cay thì sắc trời đã tốiđi, cửa quán Món cay treo hai chuỗi ớt đỏ lớn, sáng lên bừng bừng mà chiếu rọicửa chính đến muôn màu muôn vẻ.

Chỉ đứng ở cửa, tôi cũng đã cảm thấy đượcmột mùi vị cay tê dại, trong nháy mắt châm lên vị giác.

Một người đang chuẩn bị đi vào, bỗngnhiên bên cạnh có người kêu một tiếng: “Colin.”

Chu Dật dừng chân, chúng tôi cũng quay đầunhìn lại, một chiếc Hummer màu bạc ở ven đường bấm còi to không ngừng, ở vị trílái xe thò ra một cái đầu, dáng vẻ lưu manh.

“Ô hay, quả nhiên là cưng, sao lại chạyđến nơi này?”

Chu Dật nhìn về phía chúng tôi nhô cằmra: “Mấy đứa nhỏ mời đi ăn đấy.”

Không biết vì sao, tôi nghe thấy câu mấyđứa nhỏ này của anh ta, trong lòng có chút buồn phiền.

Người kia ở trong xe trước mặt mở cửa xenhảy ra, lấy cái bao tay, không đàng hoàng vẫy tay chào chúng tôi: “Này mấy nhóc,các nhóc yêu mến thầy Chu sao?”

Ánh mắt Chu Dật vô ý quét qua mặt tôi,sau đó nói với người kia rằng: “Được rồi, sao cậu lại ở chỗ này?”

Người đàn ông kia vẫn cười xấu xa, thấyChu Dật nhíu mày liền không hề ‘đùa giỡn’ chúng tôi nữa, ngược lại hướng vềphía Nhà hàng Tuấn Hào ở đối diện chỉ chỉ: “Qua đây ăn cơm, tất cả mọi người đềuđang trong đó, đi qua chào hỏi chứ?”

Chu Dật suy nghĩ vài giây, sau đó quay đầunói với chúng tôi: “Các em đi vào trước gọi món ăn đi, thầy sẽ vào sau.”

An Nhược bất mãn bĩu môi tát vào mồm:“Thầy à, thầy cũng không thể thả bồ câu cho chúng em nha.”

Chu Dật bật cười: “Sẽ không, thầy chỉqua chào hỏi bạn bè một câu mà thôi.”

Đoàn người chúng tôi liền đi vào trước,cố ý chọn một vị trí sát cửa sổ.

Lục Hạo và những người khác vội vàng gọimón ăn, tôi ngồi ở tận cùng bên trong, vừa vặn có thể thấy cửa của Nhà hàng TuấnHào ở phía đối diện.

Chu Dật và người đàn ông kia sau khi điqua đường cái, liền chạm mặt một đám người ở trước cửa nhà hàng.

Cách một lớp thuỷ tinh, thấy không rõ diệnmạo của đám người kia, nhưng quần áo của bọn họ gọn gàng, nam diện mạo hiệnngang, nữ yểu điệu quyến rũ.

Đèn chiếu rọi xuống thuỷ tinh ở Nhà hàngTuấn Hào lộng lẫy sáng sủa, Chu Dật dung nhan như ngọc, đẹp đẽ quý phái tựnhiên, đứng ở giữa đoàn người bọn họ, góc lông mày đuôi mắt lộ vẻ tự phụ, địa vịcao không thể với tới.

Trong lòng tôi không hiểu sao lại nảysinh một sự thất vọng nho nhỏ, đột nhiên cảm thấy Chu Dật và chúng tôi xa cáchquá, cách một con đường thôi lại như là cách cả một thế giới.

Lăng Linh và Phùng Yên ngồi ở phía đốidiện cũng thấy được, Phùng Yên mở to hai mắt: “Bạn bè của thầy Chu nhìn qua đềulà người có nhiều tiền, thầy Chu của chúng ta nói không chừng cũng có thân phậnnhỉ.”

Lục Hạo khinh thường cười ha ha: “Tuổitrẻ tài năng như thế, lại là chủ nhiệm lớp ở Nhất Trung, không có thân phận thìsao có thể làm được, nhưng mà thầy dạy không tệ, con người cũng rất tốt, thôi đừngnói nữa.”

Mọi người ngẫm lại cũng đúng. Vì vậy ngậmmiệng không nói.

Lúc Chu Dật đi vào, chúng tôi còn chưacó hết đồ ăn, mọi người cùng quây quần bên phía chỗ ngồi chủ vị.

Mọi người mời Chu Dật nếm vài món ăn, LụcHạo khiêu lông mi hỏi anh ta: “Thầy ơi, hôm nay cho phép uống rượu được không ạ?”

Chu Dật bất đắc dĩ cười: “Cho phép,nhưng mà đừng uống nhiều đấy.”

Mấy học sinh nam vừa nghe liền hoan hôvài câu, lại uống vài chai bia.

Không lâu sau, rau trộn liền ào ào trênbàn, Phùng Yên rụt rè hỏi Chu Dật: “Thầy ơi, chị xinh đẹp vừa rồi là bạn gái củathầy sao?”

Chu Dật rõ ràng hạ góc, sau đó lắc đầu:“Không phải.” Dừng một chút, liếc mắt: “Thầy còn chưa có bạn gái.”

“Oh oh, chúng ta đến kính thầy Chu độcthân một chén đi, ha ha ha!”

Mấy học sinh nam ồn ào, chúng tôi đềunâng chén rượu hướng cái chén của Chu Dật chạm một cái, uống một hơi cạn sạch.

Lúc ăn mấy đồ ăn nóng, An Nhược lại dẫnđầu hướng Chu Dật độc thân kính một chén rượu, cũng nói với chúng tôi: “Chúngta phải từng người từng người kính thầy Chu độc thân một chén, đồng thời mỗingười đều phải nói một câu cảm ơn, không cho phép trùng nhau nhé.”

Tôi thiếu chút nữa bị nghẹn dưa chuột.

Tôi ngồi cách Chu Dật một người, anh tabưng chén rượu, con mắt đen kịt dao động dịu dàng nhìn chăm chú vào tôi, taytôi run lên, thiếu chút nữa rơi ly.

Sau khi nhẹ nhàng chạm ly với anh ta,tôi cân nhắc hạ lời: “Cảm ơn thầy Chu… Kiên trì dạy bảo.”

Đang chuẩn bị ngồi xuống, An Nhược lại bắttôi đứng lên: “Không được không được, Đạm Đạm, câu phải nói nhiều câu lắm, nếukhông cậu lại kính một chén, thầy Chu đối với cậu dùng rất nhiều tâm nha, khôngthể có lệ như thế liền cho qua được.”

“Hay hay, nói nhiều câu vào.”

Tôi dựa sát lại… Các cậu hôm nay tạo phảnhả!

Tôi xấu hổ lại đứng lên, mười ánh mắtnhìn chăm chú làm đại não trống rỗng, ấp úng tiếp tục nói: “Phương pháp giáo dụccủa thầy Chu rất… Vâng rất đặc biệt, em sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ không làm chothầy Chu thất vọng… Vâng. Cảm ơn thầy ạ.”

Chu Dật cười hời hợt gật đầu: “Tiếp tụccố gắng Chu Đạm Đạm, chúng ta cùng nhau cố gắng hơn nữa.”

Khuôn mặt của tôi nhất thời ửng đỏ, mượncớ đi vào WC.

Hướng về cái gương trong WC nhìn hai gòmá nóng hổi dính nước, thầm mắng chính mình sao lại không có tiền đồ như thế,cái dáng tươi cười mị hoặc lại khiến cho tinh thần tôi hoảng hốt.

Mở cửa WC, vừa lúc gặp phải Chu Dật từWC nam đi ra, tôi vừa mới trấn an tâm tình xuống phía dưới lại loạn nhảy dựnglên: “Thầy Chu.”

Anh ta liếc mắt nhìn tôi: “Ừ.”

Lối đi nhỏ của WC rất chật hẹp, tôi vàanh ta chỉ có thể đi một trước một sau, lúc này đúng lúc một người đàn ông đivào, thân hình vô cùng béo, tôi không có biện pháp không thể làm gì khác hơn lànghiêng người nhường hắn, Chu Dật ở phía sau cũng nghiêng người.

Không ngờ tôi bị cái tên mập mạp kia đụngphải, thân thể lệch đi, vừa vặn đâm vào trong lòng Chu Dật.

Nắm tay của anh ta nắm cả eo tôi, tựatôi vào trong lòng anh ta, trong nháy mắt tôi cảm giác được hình như có thểnghe thấy tiếng tim đập của chính mình, cả người đóng băng, đợi cái tên mập mạpkia đi qua, anh ta mới buông ra.

Tôi không dám đem cái mặt đỏ như mông khỉgặp Chu Dật, cúi đầu: “Ngại quá, thầy Chu.”

Anh ta đang ở phía sau, nhẹ trả lời: “Đừngngại.”

Nghe giọng điệu bình tĩnh của anh ta,tôi khó tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Một bàn người ăn cũng không nhiều lắm,chúng tôi mua suất AA, Phùng Yên và một bạn gái khác đã kêu mẹ tới đón. Vì vậyđã đi trước, còn lại vài người cùng Chu Dật chào hỏi vài câu rồi đứng dậy đi racửa.

Lục Hạo ngồi xe công cộng đi về, LăngLinh và An Nhược cũng sống gần đó nên tập hợp lại ngồi xe taxi về.

Kết quả… Còn lại hai người tôi và Chu Dậtđứng ở cửa.

Tôi đang do dự nên ngồi xe công cộng vềnhà hay là kêu ba tới đón thì Chu Dật tiến lên một bước: “Theo thầy quay về lấyxe, thầy chở em về nhà.”

Tôi lúc này mới nhớ tới xe của Chu Dật vẫncòn đỗ ở trường.