Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Chương 42: Em cứ bước đi



(Tặng bạn Bi_Clover921, nhungtran270979, kuraikimidori, baobei1992, minhle7483, SNThy76, Maiyeuvinzoi, phabeos, NkocKhanhStellar, user03199, TrnMy40, chausakura, TrcPoom, Rei-Mon1, Vy_Chick, airi_kotomi, uyenbuyn, BiiT97, matkan9x, thedarknight1356, Nhipham7, selena2402, PSckNguyn, AkiraMinosa, HaCaBong. Chúc mừng các bạn nha, xin lỗi vì hôm qua nhà Du mất mạng nên không up được!)

***

Hàn Luân hét lên câu đó, đối với anh, Soraffina không phải một món hàng, muốn thì lấy không muốn thì vứt đi. Cô ấy là một thực thể đáng quý cần phải được trân trọng.

Yay im lặng nhìn Hàn Luân đau khổ, tình bạn và tình yêu...thật khó để lựa chọn.

“Dạ Nguyệt đã xuất hiện, anh có thể ngăn được thứ tình cảm mà Hạo Khang dành cho cô ấy không?”

Hàn Luân chỉ biết im lặng, vốn dĩ bọn họ sinh ra là dành cho nhau, anh đã là kẻ thứ ba trong chuyện này, với Hạo Khang, anh chỉ cần một cái bóp cò thì đã có thể kết thúc cuộc đời của anh nhưng anh ấy đã không làm như vậy.

“Đã một ngày rồi anh không về nhà, về đi, Soraffina đang đợi đấy.”

Yay kéo Hàn Luân đứng dậy, chỉ khi nghe thấy tên cô thì anh như mới bừng thức tỉnh. Phải, cô đang đợi anh, anh phải nhanh chóng đi về. Hàn Luân cầm lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Yay nhìn Hàn Luân thở dài.

“Lại trả tiền!”

***

Soraffina ngồi ở quán cà phê, cô đã bảo Rechel về trước, cô muốn ở một mình suy nghĩ về mọi chuyện. Cảm xúc trong cô giờ thật sự hỗn loạn, chẳng thể suy nghĩ được việc gì.

Bỗng đâu một cô gái ngồi đối diện cô, vẫn khuôn mặt đó, cô thờ ơ lạnh lùng chẳng liếc lấy cô gái đó dù chỉ một cái. Soraffina thật sự không có tâm trạng để quan tâm tại sao cô ta lại ngồi đối diện mình. Tay vẫn nhẹ nhàng khoáy đều tách cà phê nguội lạnh, cô không thích vị đắng của cà phê nhưng lại thích hương thơm của nó. Hương thơm nhẹ nhàng đó khiến con người ta cảm thấy thật dễ chịu.

“Dạ Nguyệt?”

“Cô gọi tôi?” Soraffina lúc này mới dời sự chú ý của mình lên cô gái đó. Hóa ra cô ta là Mai Mai, cô nhẹ chớp mắt nở một nụ cười nhạt. Nụ cười mà bốn năm trước cô cũng đã cười như thế. “Hóa ra là Vương phu nhân, cô tìm tôi có việc gì?” Soraffina nhẹ nhàng ăn một miếng bánh kem.

“Tôi nghĩ chúng ta cần nói thẳng một vài vấn đề!” Giọng điệu của cô ta tỏ ra khinh thường người khác.

“Mai Mai, cô có biết tại sao cô có được ngày hôm nay không?” Bỗng dưng Soraffina chuyển chủ đề khiến Mai Mai khựng lại, cô ta đưa ánh mắt ngờ vực nhìn cô. Soraffina mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói tiếp, giọng cô trầm ấm cứ như đang kể một câu chuyện cổ tích.

“Mọi việc bắt đầu từ sự việc Hạo Khang đi Italy, hôm đó tôi tông trúng cha cô, ông ấy chết. Cô đã nuôi một suy nghĩ rằng tại sao tôi không ở trong tù suốt bốn năm qua đúng không? Cô biết tại sao không? Vì tôi có tiền, có quyền và có thế lực. Một đương kim tiểu thư như tôi thì làm sao phải vào tù chứ. Ha ha.” Lời Soraffina thốt ra cực kì đanh đá, mỗi lời nói là một lưỡi dao chém vào tim, vào da thịt người nghe.

“Gia đình cô bắt Hạo Khang bồi thường, chúng ta gặp nhau lần đầu ở bệnh viện, nhớ không? Rồi sau đó cô gặp Hạo Khang, rồi lại gặp tôi. Trong lòng cô dấy lên lòng ghen ghét dơ bẩn, cô muốn có vị trí của tôi. Giờ thì có đấy, mục đích thì đạt được nhưng quá trình thì thật sự không thể chấp nhận.” Soraffina nhẹ mỉm cười, Mai Mai không ngờ ý nghĩa của từng lời Soraffina lại cay độc đến vậy. Hai tay của cô ta đan vào nhau, bàn tay đầy mồ hôi. “Chỉ vì ba cô chết mà mọi việc rắc rối quá. Tóm lại, hai mẹ con cô, hai người đều chỉ là phận tiểu tam. Nhớ đấy!” Soraffina móc trong ví ra một tờ tiền rồi đứng lên bỏ đi. Thật chán ghét!

Phận tiểu tam, Mai Mai cười chua xót. Cô ta nói đúng quá mà, mẹ cô cũng vậy và giờ trong mắt cô ta, cô cũng vậy.

“Tiểu tam cũng được, cuối cùng thì tôi vẫn có Hạo Khang.” Mai Mai khẽ nói rồi đứng lên bỏ về. Cô không quan tâm lời của Soraffina, vừa bước ra cửa, cô liền thấy Soraffina vẫn đứng đó.

“Tôi nói còn thiếu, chắc Hạo Khang không biết việc ba anh ấy có quan hệ qua lại với mẹ cô đâu nhỉ? Hai năm trước mẹ cô qua đời, cô vì thế mà...tôi không biết Mẫn Mẫn có phải là con anh ấy hay không hay là...em gái anh ấy!”

Mặt Mai Mai tái đi, cô ta đưa tay lên định đánh Soraffina nhưng cô đã kịp thời chặn lại. Soraffina cười độc ác, tay cô khẽ vuốt gương mặt của Mai Mai.

“Bình tĩnh chứ em gái!”

Soraffina bỏ đi, để lại Mai Mai đứng như trời trồng, cô ta đang nói gì thế này? Cô điên mất thôi. Mai Mai đón một chiếc taxi đi thẳng về nhà, chuyện này, chắc chắn cô phải làm rõ mới được.

***

Hàn Luân về nhà, không thấy bóng dáng Soraffina đâu, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Soraffina có thể đi đâu được cơ chứ? Tìm Hạo Khang sao? Một cảm giác ghen tị dấy lên trong lòng anh.

Hàn Luân tựa người vào ghế sofa, tay anh dây dây thái dương, được một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến, hai mí mắt cứ trĩu nặng xuống. Ý thức của anh dần mờ nhạt rồi mất đi hoàn toàn, đó là tác dụng của rượu, chẳng có gì đáng lo ngại.

***

Soraffina cầm một xấp hình trong tay, đó là của Hà Lam đưa, bọn họ đã gặp nhau trước khi Mai Mai gặp cô. Trong suốt bốn năm qua, Hà Lam luôn muốn lật mặt Mai Mai, cô thật sự không biết vì lí do gì mà Hà Lam lại như vậy.

“Đại Tỉ, chuyện này xảy ra cách đây bốn năm rồi và nó vẫn tiếp diễn đến bây giờ. Mình đã định đưa những thứ này cho Hạo Khang nhưng bất ngờ bồ lại quay về. Mình nghĩ nó sẽ có ích cho bồ trong việc lật mặt ả Mai Mai.” Hà Lam đã đưng cho cô một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Hà Lam và Mai Mai, trong đó là toàn bộ sự thật về con người bỉ ổi, vô liêm sỉ kia.

“Tít”

“Dạ Nguyệt đã chết, giờ cô lại muốn cản trở tôi sao Hà Lam? Từ khi nào cô trở thành con chó trung thành của cô ta vậy? Cái chết của con Dạ Nguyệt cũng đều do một mình tôi làm ra. Tôi đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của tất cả những người làm rồi sau đó lặng lẽ đi ra ngoài theo cuộc gọi mà bạn Hạo Khang đã gọi đến. Tôi đã qua đêm với anh ấy, anh ấy không chạm vào tôi dù chỉ một cái. Mẹ tôi, bà ấy đã vờ gọi vào điện thoại bàn ở nhà để dẫn dụ cô ta đi xuống. Không may, chỉ là không may, cô ta trượt chân, té, mất đứa bé. Cô ta gọi cầu cứu Hạo Khang, tôi nghe máy. Thế là tôi đã giải quyết được một người.” Soraffina tay nắm chặt máy ghi âm. Cô cắn môi đến ứa cả máu.

“Khốn khiếp!” Soraffina gằng mạnh hai chữ đó. Cô ta phải trả giá cho việc mình đã làm, một mạng đền một mạng. Cố bình tĩnh để nghe tiếp, Soraffina hít một hơi thật sâu.

“Cái chết của Dạ Nguyệt cô nghĩ liên quan đến tôi? No no no, tôi không làm việc đó. Chỉ là xui rủi thôi. Cái chết của cô ta...tôi khẳng định lại không liên quan đến tôi. Bây giờ tôi đang mang thai con của Hạo Khang, không việc gì tôi phải lo lắng nữa!”

Cứ nghĩ đến vẻ đắc ý của cô ta lúc đó thì cô muốn nhảy vào cào nát mặt cô ta. Nhưng làm vậy chỉ tổn hại đến thể diện của cô, rồi đây cô sẽ hạ ả ta moitj cách đau đớn nhất.

“Cô nghĩ đứa bé không phải con Hạo Khang?”

Đoạn ghi âm đến đó là kết thúc, Soraffina xem lại những bức ảnh ban nãy. Hai mắt cô ứ lệ, con cô đã chết dưới tay ả ta thì hai mẹ con cô ta đừng hòng có những ngày tháng sông yên ổn bên Hạo Khang. Hạo Khang, anh ấy là của cô.

***

Hàn Luân ngồi đối diện Soraffina, anh ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng. Anh khẽ vuốt tóc cô, đôi mắt của Hàn Luân đầy nổi buồn.

“Soraffina, anh suy nghĩ rất kĩ rồi!” Hàn Luân lên tiếng, Soraffina vẫn không ngẩng đầu lên, tay cô vẫn nắm chặt lấy gấu váy. “Anh nghĩ chúng ta nên kết thúc em nhé? Em quay lại với Hạo Khang, anh trở về cuộc sống trước đây. Sẽ hơi khó chịu một chút nhưng rồi sẽ quen thôi.”

“Nhưng...”

“Em và Hạo Khang, hai người thuộc về nhau! Vậy nhé, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau! Tạm biệt em! Em hãy ở lại đây!”

“Hàn Luân!” Cô với tay níu tay anh lại nhưng muộn rồi, anh đã bước đi. Cô ngồi đó khóc oa oa như một đứa con nít, giờ thì anh bỏ cô đi mất rồi. Cô phải làm sao đây?

“Ting ting ting” điện thoại cô vang lên, nhìn vào màn hình là Hạo Khang. Cô quệt nước mắt, hắng giọng mấy lần mới bắt đầu nghe máy.

“Alo!” Cô nói. Giọng cô lạc hẳn Hạo Khang khẽ nhíu mày.

“Hôm qua em gọi anh hẹn gặp, chiều nay ba giờ tại bar phòng cũ!” Hạo Khang chỉ nói vậy, bên kia vang lên một tiếng ừ rất nhỏ rồi cuộc gọi bị ngắt. Hạo Khang nhìn điện thoại, hình như đã có chuyện gì đó. Anh không rõ nhưng lời nói của cô đã thể hiện cô đang không ổn.

***

“Nếu em nói em không kết hôn với Hàn Luân nữa, anh có quay lại không?” Soraffina mở lời trước, Hạo Khang nghiêng đầu nhìn cô tỏ vẻ không hiểu, chỉ mới hôm qua cô còn khó khăn trong việc chọn lựa mà hôm nay lại nói dễ dàng quá nhỉ?

“Em không về Pháp?” Hạo Khang hỏi một câu thật sự không vô chủ đề nào hết.

“Vâng!”

“Ừ”

“Em không kết hôn với Hàn Luân, anh có quay lại với em không?” Soraffina nhìn thẳng vào mắt anh mag hỏi, Hạo Khang muốn né tránh nhưng anh không thể. Đôi mắt cô quá sắc sảo khiến anh cảm thấy khó xử dưới ánh nhìn này.

“Không!” Anh đáp gọn lỏn, cô chỉ nhẹ mỉm cười.

“Vì sao?”

“Là do trách nhiệm, là vì Mẫn Mẫn!” Anh nói, giọng nói trầm ấm của anh lại khiến tim cô giá lạnh.

“Em hiểu rồi!” Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay cô, tim cô đau quá. Cuối cùng thì cô là kẻ mất hết. Hạo Khang, Hàn Luân những người đàn ông luôn yêu thương cô bây giờ đều quay mặt lại.

Cô lấy trong túi xách ra một hộp quà màu tím, cô khẽ chùi nước mắt cố nặn ra một nụ cười thật tươi nhưng nụ cười đó chỉ làm cho cô thêm thảm hại hơn thôi.

“Đây...là quà cưới! Chúc anh hạnh phúc!” Cô đẩy hộp quà về phía anh, Hạo Khang cầm lấy, nó khá nhẹ.

“Cảm ơn em!”

Soraffina đứng lên rời đi, thế là hết rồi, cô thua thật rồi.

***

“Theo thông tin mới nhất gần đây cho biết, chuyến bay mang số hiệu Z1105, cất cánh lúc một giờ ba mươi phút đi từ Bạch Sa đến Pari đã bị rơi. Đội cứu nạn đang tích cực tìm kiếm tại vùng biển S.”

“Choang” tách matcha vỡ tan, đó không phải là chuyến bay của Hàn Luân sao? Cô không nghe lầm chứ? Trời ơi!

“Rechel...” Cô chỉ vừa gọi tên Rechel thì ngất đi, ý thức mờ dần rồi mất hẳn. Cả người cô lạnh ngắt như một cái xác.

(Câu hỏi tiếp theo, Soraffina tặng qùa gì cho Hạo Khang?)