Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 18



Sau khi chào tạm biệt Ôn Dĩ Hoài xong, Giản Chiêu vừa bước ra khỏi nhà ăn, định bụng về ký túc xá tìm thuốc uống thì đã có người gọi cậu lại.

Cách đó không xa, Thiều Ngọc đang vẫy tay với y, vẻ mặt hớn hở lon ton chạy đến với tà váy bay bổng. Giản Chiêu chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Sân trường hiện tại cũng vừa tan, có nhiều người tụ tập bên những bồn cây, vì Thiều Ngọc gọi to mà dần có ánh nhìn hướng về đây. Những người xung quanh lại không có chút kiêng kị nào mà đánh giá Thiều Ngọc, hình như đang lẩm bẩm với nhau điều gì, chỉ nghe được vài câu nói truyền đến.

"Chính là cái tên học sinh thích mặc váy đó đó. Không chỉ gây sự với Triệu Thiên Kiệt mà còn bám vào hội phó hội học sinh. Da mặt cũng dày thật đấy, cũng không nghĩ lại xem bản thân có thân phận như thế nào, lại dám đi trêu chọc những nam sinh SS." Một học sinh A nghị luận.

"Không chỉ thế cậu ta còn dính lấy Phó Quân Thanh cơ, chậc chậc ngay cả con riêng gia tộc lớn cũng chẳng tha." Học sinh B tiếp lời.

"Còn không biết ngại mà mặc váy chạy tung tăng như con gái. Nghĩ làm vậy là có thể thu hút sự chú ý của các đại thiếu gia sao. Xem nhiều phim thanh xuân vườn trường quá ảo tưởng hay gì!?" Một học sinh C xen vào.

Nói xong lại truyền đến một tràng cười lớn.

Những lời thảo luận ác ý văng vẳng bên tai Giản Chiêu. Y nhìn đến Thiều Ngọc đang chạy lại đây, bình thản không bày tỏ ra cảm xúc gì, đôi mắt thản nhiên nhìn một vòng rồi lại dừng ở đôi giày da sứt mẻ dưới chân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thiều Ngọc đã chạy đến trước mặt, không ngừng thở dốc, vui vẻ nói:

"Thầy đây rồi, nãy giờ em chạy đi tìm thầy mãi."

"Xin lỗi, nhưng về việc chuyển chỗ..." Giản Chiêu mở miệng.

"Ấy không, không, em đến tìm thầy không phải về việc đó đâu. Cơ mà cái khăn quàng này của thầy nhìn đẹp quá, thầy mới mua hả? Hợp với thầy ghê đó, nhìn thầy sang trọng hơn hẳn."

Những lời khen nịnh nọt này khiến Giản Chiêu cảm thấy không thoải mái lắm nhưng y vẫn khẽ nở một cười:

"Cảm ơn, cậu còn có việc gì sao?"

"Ơ...em chỉ muốn nói chuyện với thầy thôi, còn có… bây giờ thầy có thời gian rảnh không? Có thể phụ đạo môn Toán cho em được không?" Thiều Ngọc nói xong còn vội chêm thêm một câu "Nếu như không được cũng không sao, chỉ là lần đầu tiên gặp cho đến bây giờ, sau khi thầy giúp em nhiều, em thấy thầy rất lợi hại, nếu có thể được thầy phụ đạo ắt hẳn sẽ tiến bộ rất nhanh."



Giản Chiêu không trả lời ngay. Thật tâm y chẳng muốn dạy kèm cho cậu ta, nhưng là một thầy giáo thì không thể từ chối sự ham học của học sinh. Huống hồ nếu cậu ta không nhờ gì quá đáng thì cũng không nên từ chối. Mới vào nghề, Giản Chiêu không thể không thừa nhận là y có hảo cảm tốt với những học sinh chăm học.

Hơn nữa qua những lời ác ý vừa rồi, cứ như Thiều Ngọc bị tất cả mọi người tẩy chay vậy.

Việc này làm Giản Chiêu bất chợt nhớ lại hồi cấp ba của bản thân. Vì thân thể bất tiện cùng tính tình nhạt nhẽo nên y chẳng thể hòa đồng với bạn bè xung quanh, ngay cả những hoạt động chung của cả lớp cũng không thể tham gia. Phần lớn thời gian đều nằm trong bệnh viện, lúc đến trường thì đều vùi đầu vào sách vở để bắt kịp tiến độ học tập. Cộng thêm nỗi đau mất mẹ làm y dần khép mình, mỗi lần nhìn ai đều yên lặng, lúc ấy đôi mắt hổ phách vốn xinh đẹp của y lại gây nỗi ám ảnh cho kẻ khác. Cuối cùng bị mọi người gán cho biệt danh 'lập dị', dần bị xa lánh và tẩy chay. Cũng bắt đầu từ khi đó, Giản Chiêu học được cách làm giảm sự tồn tại của bản thân, cho dù bị những người bên cạnh cô lập cũng lạnh nhạt không để ý, cuối cùng chật vật trưởng thành cho đến bây giờ.

Quá hiểu cảm giác đó, nên dù Thiều Ngọc có phiền phức hay đáng ghét cỡ nào, Giản Chiêu đều không thể đành lòng bỏ mặc một học sinh của mình chịu cảnh như thế.

"Tất nhiên là có thể rồi." Giản Chiêu gật đầu "Hôm nay tôi không có tiết, nếu muốn tôi phụ đạo thì có thể theo tôi đến thư viện."

Thiều Ngọc cảm kích cười tươi, trên hai má bánh bao lộ ra hai cái lúm đồng tiền:

"Cảm ơn thầy Giản, thầy thật tốt bụng!"

"Ừm."

Muốn đến thư viện phải đi từ nhà ăn và băng qua hai tòa nhà dạy học. Giản Chiêu lờ đờ làm như không thấy sự chú ý của những người xung quanh đang chuyển từ Thiều Ngọc sang mình. Thiếu niên bên cạnh cứ luyên thuyên nói về buổi học hôm nay của mình, nói rằng mình ghét học môn Văn như thế nào. Thỉnh thoảng Giản Chiêu sẽ mở miệng an ủi:

"Không sao, tôi học môn văn cũng không tốt, tuy nhiên không phủ nhận môn học này cũng quan trọng lắm."

Hai người vừa đi được một quãng khá xa, thì đột nhiên có người từ đâu nhảy ra chặn đường.

Không chỉ một, mà hẳn một nhóm người.

Nhìn những nam sinh vẻ mặt hùng hổ, Giản Chiêu tâm lặng như nước, ngược lại là Thiều Ngọc bên cạnh đã phát hoảng.