Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 57: Món đồ chơi (1)



“Bốp”

Âm thanh thanh thúy vang lên, xé tan bầu không khí yên tĩnh của căn phòng. Khuôn mặt vốn trắng, nên thấy rõ dấu ấn đỏ chói của cả năm ngón tay. Nên có thể dễ dàng nhận thấy người đánh có dùng sức nặng đến cỡ nào.

Nhã Thuần lại lui về phía sau hơn nữa, cơ hồ cả thân thể của cô như dáng vào mặt tường, giọng nói rung rung, kèm theo sợ hãi và lo lắng:

-Tôi không biết mình đã làm gì sai, ở đây tôi thành thật xin lỗi anh. Tôi không có ý, anh thả tôi đi. Tôi hứa sau khi ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh… tôi hứa thật đó…..

Cô nói cô sẽ biến mất khổi cuộc đời của anh sao. Cô dám? Anh đưa tay sờ lên mặt đỏ ửng, ẩn ẩn đau của mình vì cái tát của cô, khẽ nhếch môi.

“Roẹt…..”

Anh thanh tiếng vãy bị xé rách vang lên, dù rất nhỏ nhưng nó như tiếng dao cắt vào lòng cô.

-Á  aa  a a aa……….

Nhã Thuần vội lấy tay che lại cơ thể của mình, thân thể run rẫy, nắm lấy bàn tay của anh, đôi mắt ngập nước nói:

-Nam Cung Hạo Thiên, anh làm tôi sợ đó. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy. Tại sao?  Xin anh hãy để tôi đi đi, tôi van anh đó.

-Em còn dám hỏi tôi.

-Nam Cung Hạo Thiên anh bị tâm thần rồi, thật không thể nói lý với anh mà Tên biến thái, tên khốn nhà anh, thả tôi ra, anh có còn là đàn ông nữa không vậy?

-Lý Nhã Thuần, em thật không biết tôi có phải là đàn ông không hay sao? Vậy thì hãy thử xem tôi có phải hay không nhé? – Nam Cung Hạo Thiên nghiến răng ken két nói.

Vừa dứt lời, Nam Cung Hạo Thiên nhanh chóng thoát hết quần áo của mình ra, ôm chặt lấy Nhã Thuần.

Nhã Thuần đưa tay đẩy anh ra, nhưng bị anh chụp được, dùng một tay khóa chặt hai tay của cô trên đỉnh đầu, đặt lên môi của cô một nụ hôn cuồn nhiệt, ngăn chặn, tước đoạt hết những lời phản kháng của cô.

“Anh chỉ đến bên em lúc buồn, còn những ngày vui anh về nơi đâu…..” – nhạc chuông điện thoại của Nhã Thuần reo lên.

Lúc này Nhã Thuần mới nhớ Nhã Dịch còn đang đợi cô trong phòng, giờ này cô còn ở đây, chắc nó lo lắng lắm đâu. Nhã Thuần đưa ánh mắt cầu xin, thành khẩn vời phía anh.

Nam Cung Hạo Thiên, đắn đo suy nghĩ trong chốc lát, sau đó với tay lấy cái điện thoại đưa cho Nhã Thuần, giọng anh mang theo ý cảnh cáo nói:

-Nếu em muốn nó thấy cái dáng vẻ này của em thì cứ việc nói đi. Tôi không ngại diễn cảnh đông cung sống trước mặt nó đâu.

Lý Nhã Thuần trong lòng khinh bỉ anh ngàn vạn lần, biến thái, hắn là gã đàn ông biến thái nhất mà cô từng biết.

Nhã Thuần tiếp lấy điện thoại, vừa mở máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc nức nở của Nhã Dịch, làm cô đau lòng không thôi, Nhã Thuần nhỏ giọng an ủi:

-Nhã Dịch nín đi, Nhã Thuần có việc tối nay ngũ ở phòng chị Uyển Nhi.

-Không, Nhã Dịch muốn ngũ với Nhã Thuần cơ. Nhã Dịch không muốn xa Nhã Thuần.

-Không được…a..a...  -   cái tay không yên phận của anh khẽ nhéo hong cô một cái – Nhã Dịch ngủ đi, nếu không ngoan, ..ưm ưm….Nhã Thuần sẽ giận đó.

-Nhưng mà….

-Tút tút tút…

Nhã Dịch còn muốn phản kháng nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng tút tút…

*************

“Choang”

Ly sữa đang cầm trên tay, bị Nhã Dịch nén xuống sàn bể tan nát. Nhìn sắp hồ sơ để trên bàn, nắm đấm của Nhã Dịch co lại thành đoàn, thì ra là hắn.

Đó là tư liệu về ngày Nhã Thuần mất tích. Nó còn nhớ rõ, hôm ấy trời mưa rất to. Đợi mãi không thấy Nhã Thuần đến rước nó, lòng nó như lửa đốt, đây là lần đầu Nhã Thuần không rước nó.

Nó chạy về nhà vẫn không thấy cô, liên lạc với bạn cô thì họ nói cô về rất sớm. Nó đi khắp nơi tìm cô. Đến sáng khi nghe tiếng mở cửa, lòng nó vui như mở hội, nhưng nhìn hình dáng thân tàn ma dại của cô, lòng nó như bị ai hung hăn đăm một dao.

Nó biết cô đã xảy ra chuyện, nó muốn hỏi cô lắm nhưng nó biết cô sẽ dấu nó. Nên nó nuốt nước mắt ngược vào trong, ba mẹ đã mất chỉ còn nó và cô. Nó biết cô xem nó là chỗ dựa, là động lực duy nhất để sống vì vậy nó phải mạnh mẽ.

Từ ngày hôm đó nó tìm mọi cách để bản thân trở nên cường mạnh, đủ sức để bảo vệ cô.

Nhã Dịch từ bên sô pha đứng lên, đi về phiá cửa sổ, đôi mắt nhìn ra ngoài màn đêm. khuôn mặt đăm chiêu, quanh thân tản mát cỗ hương vị nhàn nhạt, mà lạnh lùng làm người khác không rét mà run trái ngược hoàn toàn với độ tuổi vốn có của nó.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhã Dịch bắt máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp mà kính cẩn:

-Lý thiếu chúng tôi đã bắt được Đầu To và đồng bọn của hắn. Không biết cậu tính xử trí thế nào.

-Noah hãy cho người hầu hạ chu đáo hắn cho tôi, nhưng nhớ để lại mạng cẩu của hắn. Sau đó đưa toàn bộ những gã đó đến đồn cảnh sát đi, nhớ kèm theo tất cả chứng cứ phạm pháp của tụi nó. Tôi muốn tất cả chúng phải trả giá cho những gì chúng đã gây ra.

-Vâng.

Nhã Dịch nhanh chóng tắt điện thoại, nó sợ nó sẽ đổi ý. Thật ra khi lần đầu tiên nhìn sắp tư liệu đó, nó cơ hồ như nổi điên muốn giết chết ngay đối phương không chút lưu tình, sau đó đem chúng đi uy cẩu. Với thế lực của nó như bây giờ thì việc ấy dễ như trở bàn tay.

Nhưng nó không thể làm thế, không phải vì nó quá hiền lành hay nhân từ mà tất cả bởi vì cô. Nếu để Nhã Thuần biết được vì cô mà hai tay nó nhuộm máu cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, sẽ luôn mang tâm trạng tự trách. Mà đó là điều nó không hy vọng nhìn thấy được.

Từ nhỏ cô đã nói với nó, con người ai không phạm sai lầm. Ngay cả thánh nhân còn đôi lúc làm sai huống chi là người trần tục. Vì vậy cần phải cho họ cơ hội, để ăn năn hối cải. Nếu như bị cẩu cắn không lẽ mình cũng quay lại cắn ngược nó à. Như thế thì mình và chúng có khác gì nhau.