Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 139: Ngoại truyện (6)



Không có người trả lời, nhưng thay vào đó là hàng loạt viên đá được ném ra, nhanh và chuẩn nhắm ngay vào trán, tay và chân của đám sát thủ, làm rớt tất cả vũ khí của chúng.

-Một đám người dùng vũ khí đánh một chàng trai, tay không tất sắt mà không biết nhục à. Còn dám ở đó chỉ trích người khác, không biết ai nhục hơn ai. Mau về nhà lấy gương soi lại đi, cái mặt mấy người dày gần bằng cái hố bê tông rồi đó.

Tất cả ánh mắt của mọi người nhìn về phía phát ra lời nói, thì nhìn thấy một thiếu nữ dáng hình mảnh mai, khuôn mặt tinh xảo, mái tóc buột cao, đang tựa người một cách lười biếng vào gốc cổ thụ, mỉm cười nhìn họ.

Một tên trong đám sát thủ, nhìn cô bằng ánh mắt dâm đãng, không hề dấu giếm dục vọng trong mắt của mình nói:

-Cô em, nhìn cũng ngon đấy. Nếu một hồi phục vụ tốt bọn ta biết đâu bọn ta sẽ tha ngươi một mạng. Ha ha a…..

Cô gái không nói gì chỉ là nụ cười trên môi của nàng ngày càng sâu hơn. Một viên đá bay ra từ tay cô, hướng ngay mặt gã mà bay thẳng tới trước ánh mắt bất ngờ của mọi người, gã bụm lấy miệng của mình, khi lấy tay ra là một ngụm máu và mấy cái răng.

-Tiện nhân. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào. Thì đừng trách lão tử vô tình. Tụi bây giết con khốn đó luôn cho tao.

Cô gái đi lại, thân hình cô như con bướm, linh hoạt tránh khỏi phục kích của rất nhiều gã tráng hán thô kệch. Chàng trai cũng không hề thua kém nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, ra đòn phản kích.

Một nam một nữ trong lúc vô tình kề vai sát cánh, cùng nhau chiến đấu.

-Cẩn thận. – chàng trai hét lên.

Cô gái giậc mình nhìn chàng trai lạ mặt đang ôm mình vào lòng, vì anh cao hơn cô cả cái đầu, nên hiện tại khuôn mặt cô đang áp sát vào bờ ngực vững trãi của anh, cơ hồ có thể nghe được cả tiếng tim đập của anh, nhiệt độ trên người anh, làm khuôn mặt thoáng chóc ửng đỏ. Cô gái vội vàng đẩy chàng trai đang chắn trước mặt mình ra.

Hơi thở ấm áp của của cô phà vào người chàng trai, làm anh cảm thấy trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khó hiểu, nhưng khi bị cô đẩy ra, không hiểu sao anh cảm thấy như mất mát thứ gì đó.

Đúng là làm ơn mắc oán mà, cô đã cứu hắn, vậy mà hắn còn dám chiếm tiện nghi của cô. Để xem cô có đánh chết anh không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch như tờ giấy của anh, cô cảm thấy lo lắng không thôi.

Chàng trai nhìn thấy cô gái thất thần, nhíu mi nói:

-Cô suy nghĩ cái gì vậy, tập trung đánh đi. Tôi không muốn bị cô liên lụy.

Cô gái quan sát chàng trai thêm lần nữa thì phát hiện tấm lưng của anh có vết đao, máu nhiễm đỏ một vùng. Thì ra khi nãy anh lấy thân che cho cô, nếu không thì giờ phút này cô không nằm đo ván mới lạ đó. Đúng là cô quá khinh địch mà.

“Đáng chết, dám đánh lén cô nãi nãi, đúng là chê ngày dài quá đây mà”

Khuôn mặt cô gái bỗng tối sầm lại, vịn lấy chàng trai làm điểm tựa, nhảy lên xoay người, tung chân đá bay mấy người một cách ngoạn mục. Cô như con thú hoang xỏng chuồn nhào vào đối thủ, quyền đấm cước đá một cách không thương tiếc.

***********************

Năm phút sau

Nhìn mấy gã đang nằm ngỗn ngang trên mặt đất, cô gái lạnh lùng nói:

-Cút. Lão nương đếm tới ba, mà còn phát hiện tên nào còn ở đây, lão nương không ném nó xuống sông làm bạn với thủy tề. Tên lão nương đây nhất định sẽ viết ngược lại đó.

Chưa đếm đến hai, cả lũ sát thủ đã kéo nhau lồm chồm bò dậy, cuốn quýt bỏ chạy, chạy trối chết, không dám ngoảnh đầu lại.

Cô gái mỉm cười ngã người nằm lên bãi cỏ xanh, hàng lông mi dài khẽ khép lại. Cảm giác ánh mắt của đối phương không ngừng di chuyển trên người mình, làm cô không hề thoải mái chút nào.

-Này anh còn chưa đi nữa hả? Mà tiểu thư đây biết mình trưởng rất mĩ nhưng anh có cần nhìn chầm chầm như vậy không, sẽ làm mòn nhan sắc đấy.

Chàng trai ngồi xuống kế bên cạnh cô gái nói:

-Đúng là một cô gái kỳ lạ. Nhưng cám ơn cô rất nhiều.

Cô gái mỉm cười nói:

-Không có gì, xem như là tôi trả lại món nợ chín năm về trước cho anh đi. Xin lỗi vì tôi và mẹ mà khiến gia đình anh xa cách nhau bảy năm.

Nhưng mà có ai biết rằng, trong bảy năm đó, mẹ và cô cũng không hề hạnh phúc gì. Chỉ vì sự ích kỷ trong tình yêu, không nói đúng hơn có lẽ vì sự háo thắng không chịu thua, và hơn thế là thói quen, một thói quen chết người. Làm mẹ nhầm lẫn giữa tình yêu và tình bạn thân mà làm bản thân tổn thương, đau khổ suốt bảy năm. Làm tâm hồn non nớt của cô chiềm đắm cho thù hận và oán trách.

Nhưng khi mọi hiểu lầm và âm mưu được sáng tỏ. Cô mới biết mình không có tư cách oán hận. Vả lại khi buôn bỏ mọi thù hận cô cảm thấy tâm hồn mình rất thanh thản và vui vẻ. Vì vậy kể từ đó, cô luôn tập tha thứ và đối mặt với lỗi lầm của người khác bằng nụ cười, bởi cô biết được khi mình thù hận không giúp mình thoải mái hơn mà nó chỉ làm bản thân tổn thương nhiều hơn.

Bây giờ thì tốt rồi mọi chuyện đã qua. Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi người đều đã có hạnh phúc cho riêng mình.

Chàng trai khẽ nhíu mài, nhìn thoáng qua cô gái đang nằm bên cạnh, sóng mũi cao cao, hàng lông mi rất dài, đôi lông mày rậm mà tinh tế, cái môi đỏ thắm, khuôn mặt căn xứng, mái tóc dài thước tha, làn da trắng như tuyết, mặc dù không hề trang điểm nhưng vẫn không thể giấu được nét đẹp khuynh quốc, khuynh thành của mình.

Chàng trai dời ánh mắt về phía mặt nước, mỉm cười nói:

-Đã mười năm rồi vậy mà cô còn nhớ tôi nữa sao?

Năm ấy sau khi anh và mẹ thoát ra từ chỗ bọn bắt người bán qua biên giới thì anh cũng không còn gặp lại cô nữa.

-Không phải anh cũng không quên được tôi đấy sao? Anh càng lớn càng rất giống người đàn ông đó.