Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 110: Điều ước giản đơn



Bỗng nhiên thân hình người phụ nữ bị ngã về phía sau, ngất xỉu, nằm dài trên sàn gạch lạnh lẽo, chắc có lẽ trong lúc đá đứa bé, do bà say rượu mất trọng tâm, vấp võ chai rượu.

Đứa bé lòm còm bò dậy, mặt thân thể đầy thương tích, một thân chật vật không thôi, vội chạy lại bên cạnh người phụ nữ.

-Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ làm Dao nhi sợ lắm đó. Có phải mẹ mệt rồi không, vậy thì mẹ ngũ đi, Dao nhi sẽ ngũ chung với mẹ nha.

Thân thể quá nhỏ so với kích thước người phụ nữ nên nó không thể lôi người phụ nữ vào phòng.

Nó chạy vào phòng ngũ, lôi kéo lấy cái mềm và hai cái gối ra. Một cái nó đỡ đầu người phụ nữ lên để xuống, cái còn lại nó gối đầu lên. Nó mỉm cười hạnh phúc phủ kính chăn cho cả hai người, quay sang ôm chầm lấy người phụ nữ, rồi nhắm mắt lại ngũ.

Chỉ những phút giây này, nó mới có thể bình yên, ôm lấy mẹ nó, hưởng thụ sự ấm áp từ người mà nó yêu nhất.

Nhưng không biết từ lúc nào trên tay nó xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ khác, bên cạnh là một bé trai như bản sao thu nhỏ của ba nó. Tấm hình bị vò nát và quăn vào sọt rác.

********************************

Nó không thấy sợ hình ảnh này của mẹ nó, bởi lẽ đối với nó đã quá quen thuộc.

Mỗi lần mẹ nó uống sai, mẹ nó gần như loạn trí không thể kiềm ném hành vi của mình và nhận ra nó.

Nhưng sau khi tỉnh lại, nó thấy bà rất buồn, bà không ngừng ôm lấy nó vừa khóc vừa xin lỗi, đến khi ngất đi. Bà dẫn nó đi chơi, và mua thật nhiều đồ chơi đẹp cho nó.

Nó biết mẹ nó cũng rất yêu nó, nhưng vì ba không thương bà, nên bà mới như vậy.

Vì điều đó, nó rất hận người đàn bà đáng ghét kia, ả ta không chỉ chiếm lấy trái tim của ba nó, còn làm nó không thể danh chính ngôn thuận trở thành thiên kim nhà họ Nam Cung thế gia.

Mặc dù, nó có tiền bạc, có xe hơi, có tất cả những món đồ chơi khiến những đứa trẻ khác phải ghen tị. Dù vậy nó lại không nhận được tình yêu thương đầy đủ từ ba mẹ thì tất cả những thứ đó có ý nghĩa gì.

Có ai biết rằng khi nhìn những đứa bé khác nắm tay cha mẹ cùng đi chơi hay đi dạo lòng nó sẽ hâm mộ, sẽ đau khổ và tự ti biết mấy.

Cũng như những đứa trẻ khác, nó chỉ cần một gia đình có đủ ba mẹ. Ba sẽ dẫn nó đi chơi, và làm thật nhiều đồ chơi bằng thủ công cho nó, mỗi đêm mẹ nó sẽ ôm nó và kể chuyện xưa ru nó ngũ.

Không lẽ ước mơ nhỏ nhoi của nó như vậy cũng quá cao, quá xa vời hay sao?