Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 101: Tiểu ác ma



Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ bước ra khỏi phòng, sắc mặt đang cười của Nhã Thuần chuyển sang trắng, đúng là công phu tức chết người không đền mạng của thằng quý tử nhà cô chỉ lên cấp chứ không hề bị mai một.

Không biết là nó học cái tính bá đạo, phúc hắc đó từ ai nữa, số cô thật khổ mà.

Thật ra thì vào cái ngày cô bị cho lên bàn phẫu thuật để lấy bảo nhi ra, đang trong lúc người ta tiêm thuốc mê. Cô đã vùng dậy chạy ra khỏi phòng.

Mặc dù hắn không cần cô và con, nhưng con cô là vô tội, nó nào có lỗi gì đâu. Nó còn chưa thấy ánh mặt trời, chưa có quyền lên tiếng phản kháng, thì đã bị cô tước luôn cái quyền được sống. Lý Nhã Thuần cô làm sao tàn nhẫn độc ác như vậy được.

Nên cuối cùng cô quyết định chấp nhận nó, chấp nhận kết quả tình yêu một phía của cô.

Nếu bây giờ hỏi cô, cô có hối hận khi đó không bỏ nó không? Cô sẽ tự tinh nói là “Không”. Nếu thật sự khi đó cô xóa bỏ nó, thì đó mới quyết định sai lầm nhất của cả cuộc đời cô.

*******************************

Nhìn ai kia thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn chong chóng, Đoạn Niệm không khỏi thầm than trong lòng.

Nó không phải không biết tại nó, Nhã Thuần mới xém chết, cũng vì nó mà bây giờ cứ trái gió trở trời, là Nhã Thuần hay bị bệnh.

Nó không thể làm hơn, nó cũng muốn cho Nhã Thuần ngủ thêm nữa, nhưng một ngày hai tư tiếng mà ngũ hơn mười bốn tiếng, thì sức khỏe chỉ có tệ hơn chứ làm sao mạnh hơn được.

Cho nên để tốt cho Nhã Thuần nó đành làm một đứa bé hư thôi, làm tiểu ác ma trong những giấc ngũ ngày của mẫu hậu nó thôi.

*******************************

Nhìn hình tin tức và hình ảnh trên tivi nó không khỏi nhíu mày lại hắn ta.

Trên màn hình tivi là hình ảnh một trai một gái, vừa mới bước ra từ khách sạn, bị đám chó săn phát phát hiện, đang được truyền hình trực tiếp.

Nó nhanh chóng chuyển sang kênh khác nó không muốn Nhã Thuần nhìn thấy, nhưng rất tiếc, dường như đã muộn.

Tiếng đĩa trái cây bị rớt phía sau lưng nó, đã cho nó biết Nhã Thuần đã thấy.

Nó nhìn sang Nhã Thuần, tay chân cô run rẩy, khuôn mặt khẽ biến sắc trắng như giấy nhưng sao đó nhanh chóng biến mất. Cứ như người khi nãy không phải là cô.

Nhưng những hành động nhỏ đó của cô làm sao thoát khỏi thiên lý nhãn của nó.

Không nghĩ nó cũng biết đêm nay mẹ nó không rửa mặt bằng nước mắt mới lạ.

Làm sao nó biết ư? Nó chỉ là nhỏ chứ nó không ngu.

Cứ mỗi lần, tivi đưa tin về người đàn ông kia, thì tối hôm đó mẹ nó dường như khóc ngất cho đến mệt mỗi ngũ đi, mười lần không lỗi một.

Mặc dù, Nhã Thuần trước mặt nó luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn cố gắng kiềm nước mắt, đến khi đã xác định nó ngũ say, mới dám thút thít khóc. Nhưng nó là con Nhã Thuần, hai mẹ con ngũ chung gần ấy năm, nếu như nó còn không phát hiện thì thật uổng phí làm người.

Lúc đầu nó không biết tại sao? Nhưng ngày một lớn dần nó đã biết, cái kẻ đầu sỏ gây nên tội lỗi đó là ba nó. Càng lớn thì càng thấy rõ hơn, nó như là bản sao thu nhỏ của hắn ta.

Trong khi mẹ nó luôn sống trong đau khổ, buồn tủi, thì tên kia ngày ngày tay ôm, tay ấp, sống vui vẻ bên người đẹp. Thật tức chết nó mà.

Hãy đợi đấy, nó nhất định sẽ khiến cho cái tên không trách nhiệm phải hối hận vì hành vi của hắn gây nên.

*****************************

“Hắc xì”

Thư ký Mã nhìn tổng tài không ngừng nhảy mũi, một bên đưa khăn giấy, một bên quan tâm hỏi:

-Ngài không sao chứ?

-Không sao…. “Hắc xì”…..

Không biết tên khốn nào dám động dao trên đầu thái tuế, dám rủa anh. Có ngon thì đừng để anh bắt được, nếu không anh không đánh gẫy chân nó mới lạ. Là quân tử thì có ngon đối mặt trực tiếp với anh, đừng nói xấu sao lưng anh như kẻ tiểu nhân thế.

*******************************