Thầy Giáo Ác Ma

Chương 5



Chương trình chiếu được ba phần tư thì Thiệu Hoa Khiêm đứng dậy, mắt khép hờ, che giấu ham muốn đang dâng lên từ từ trong mắt, nhỏ giọng nói, "Tôi đi một lát."

Nhưng Lý Tinh Ngải dường như không nghe thấy lời của anh, tầm mắt vẫn dán chặt vào ti vi, tay bởi vì căng thẳng dõi theo cuộc chiến mà nắm thành quyền, ngay cả lúc Thiệu Hoa Khiêm rời khỏi phòng khách cũng không hay. Mãi cho đến khi trò chơi bước vào vòng chung kết, cô vừa muốn giải trừ nhiệm vụ giống như trên TV, vừa lại muốn trốn tránh thợ săn lùng bắt kẻ tham gia, mệt mỏi ngồi phịch ở trên ghế sa lon.

5 phút sau, cô la to một tiếng, nhảy bật dậy từ trên ghế salon, nhớ tới mình vẫn còn "Nhiệm vụ", cô quyết định không lãng phí thời gian nữa, cũng không quản Thiệu Hoa Khiêm rốt cuộc đã biến đi đâu rồi, lập tức đi đến phòng vẽ tranh.

Lúc vừa tới, đầu tiên là cô quan sát bố cục trong nhà anh —— phòng khách, phòng bếp, toilet, phòng ngủ chính, phòng vẽ tranh và hai căn phòng ngủ dành cho khách.

Nễu đã có phòng vẽ tranh, và chuẩn bị vẽ vậy thì. . . . . . Anh ta muốn vẽ hình khỏa thân của cô, vậy tỷ lệ bức hình ở phòng vẽ tranh là lớn nhất rồi!

Trong phòng vẽ tranh, một cửa sổ sát đất đối diện với cửa phòng, bên trái đặt một cái ghế sa lon dài có lẽ dùng để nghỉ ngơi, bên phải là một cái bàn gỗ nằm sát vách tường, trên bàn rải rác một ít dụng cụ vẽ, vài cây cọ, vài lọ màu nước thông thường, vài hộp bút chì màu. Ngoài ra còn có mấy bức tranh vừa dày vừa nặng và vài bức mới phát thảo.

Lý Tinh Ngải không tiếp tục quan sát tình hình bên trong, không chút suy nghĩ đi tới chiếc bàn dài, lấy cuốn album cuối cùng bên phải ra, trên đó viết một chữ 'Người', mở từng trang ra tìm, chỉ sợ mình sẽ bỏ sót những tấm hình chụp của anh.

Cô chỉ lo tập trung tinh thần tìm kiếm, nào biết Thiệu Hoa Khiêm đã lặng lẽ đến gần cô, bế cô từ phía sau lên rồi đặt xuống ghế sa lon.

Sau khi Lý Tinh Ngải nhìn thấy rõ bộ dạng của Thiệu Hoa Khiêm, lập tức cầm lấy cái gối trên ghế sa lon ném về phía anh.

Thiệu Hoa Khiêm cười lớn tránh né, hai chân quỳ ở hai bên sườn của cô, nửa ngồi trên đùi cô, tư thế này khiến cô nhìn rất rõ ràng bộ ngực với núm vú màu mật của anh.

Lý Tinh Ngải cũng bị thu hút, mặc dù không phải chưa từng gặp qua ngực đàn ông, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy của anh, nhưng cô vẫn luống cuống cố gắng dời tầm mắt sang chỗ khác.

"Thế nào? Xấu hổ sao?" Nhìn ánh mắt cố lẫn tránh của cô trông rất đáng yêu.

"Anh có thể mặc quần áo vào không?" Cuối cùng, tầm mắt của cô cố định trên mặt anh, muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại không tài nào nhút nhích được, lưng dường như đã dán chặt vào ghế sa lon.

"Tôi không quen tắm xong mặc quần áo." Anh bày tỏ thái độ.

"Áo tắm đâu? Mặc áo tắm cũng có thể chứ?" Chỉ quấn khăn tắm thật sự có chút bất tiện, hơn nữa ngộ nhỡ nó tuột xuống. . . . . . Cô không muốn bị đau mắt hột đâu!

"Tôi không có áo tắm để mặc." Anh nói: "Tôi dợi bạn gái yêu dấu mua giúp tôi.”

"Nếu tôi mua thì anh sẽ mặc chứ?"

"Đương nhiên." Anh sẽ không lãng phí quà của bạn gái tặng cho mình rồi.

"Một khi đã như vậy, lần sau tôi sẽ tặng anh một cái. Anh có thể đứng dậy được chưa?"

"Không cần." Anh nhếch môi cười lười biếng, đầu sáp lại gần cô, duỗi lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng của cô,

"Tìm sao rồi? Có tiến triển gì không?"

"Anh buông tôi ra rồi nói, tốc độ sẽ nhanh hơn đó!" Cô bị anh liếm cho ngứa ngáy, rất muốn rời khỏi anh, nhưng đầu đã bị cố định lại.

"Nhưng tôi không muốn để em tìm ra nhanh thế, thân là bạn trai, tôi có trách nhiệm phải ngăn cản em." Anh hôn lên môi cô.

"Làm gì có người như vậy chứ!" Lý Tinh Ngải cãi lại.

"Hay em thử chống lại tôi xem nào, tôi cho em quyền đó luôn đấy." Anh nói xong, không đợi cô trả lời, đầu lưỡi đã chui vào trong khoang miệng thơm ngát của cô không ngừng khuấy đảo, thô bạo hút lấy lưỡi cô, dường như muốn nuốt chửng vật nhỏ kia vào trong bụng, khiến cô phát ra tiếng kêu ú ớ, không cách nào nuốt vào nước bọt đang chảy ra ở khóe miệng.

Đây là lần thứ hai Lý Tinh Ngải dây dưa môi lưỡi với anh trong trạng thái tỉnh táo, lửa nóng của anh càng lúc càng mãnh liệt, Lý Tinh ngải chưa bao giờ trải nghiệm qua điều náy. Khi lui tới với Lục Phong Quang bởi vì hai người đều đi theo con đường văn nghệ lãng mạng, cho nên ở phương diện tình yêu nam nữ, trước sau vẫn duy trì quan hệ trong sáng thuần khiết.

Nếu nói Lục Phong Quang chỉ là nước lọc, như vậy Thiệu Hoa Khiêm chính là rượu mạnh, một khi ngọn lửa được đốt lên, sẽ cháy rất dữ dội, ánh lửa rực rỡ chói mắt, hơn nữa còn vô cùng nóng bỏng, tựa như có sinh mạng sẽ cắn nuốt người và vật mà anh ta coi trọng. . . . . . Lý Tinh Ngải mơ hồ nghĩ, đôi tay bất tri bất giác ôm cổ anh.

Cuối cùng, Thiệu Hoa Khiêm cũng chịu nhả vật nhỏ trơn mềm ra, đầu lưỡi liếm nước bọt xung quanh khóe miệng cô. Cách một lớp vài dùng ngón trỏ và ngón cái ngắt nụ hoa của cô, nhưng chỉ véo nhẹ, tầm mắt Thiệu Hoa Khiêm lơ đãng nhìn lướt qua bên dưới, chân mày khẽ nâng lên.

"Tinh Ngải, lẽ nào áo lót của em chỉ có vòng thép mà không có mút độn?" Nhìn xem nụ hoa của cô đã bị anh xoa bóp nhô ra thành hai đỉnh trên quần áo rồi kìa.

Lý Tinh Ngải cúi đầu xem xét, phát ra một tiếng rên rỉ, đầu lưỡi bởi vì bị anh mút đau mà không còn hơi sức để nói chuyện.

"Không trả lời? Không sao, tự tôi nhìn." Nói xong, anh dùng cả hai tay xé toạc cổ áo sơ mi cô, dùng sức một cái, cúc áo lập tức rớt ào ào xuống.

"Á!" Quá bạo lực rồi! Quần áo của cô!

Thiệu Hoa Khiêm không hề để ý tới tiếng thét chói tai của cô, gạt bàn tay đang muốn che giấu kia ra, nhìn vào áo lót mỏng, một nửa bầu ngực đã lộ ra ngoài, tức khắc nước bọt chảy ra cuồng cuộn.

"Tinh Ngải dâm đảng nhỉ, không ngờ lại có sở thích mặc áo lót xuyên thấu. . . . . . Hay là bởi vì tới nhà tôi, vì vậy mới cố ý mặc như thế để cho tôi nhìn? Hả?" Nhìn hai nụ hoa loáng thoáng bên trong lớp vải mỏng, vừa thật mê người nhưng cũng không kém phần đáng yêu.

Mặt Lý Tinh Ngải nóng rang, đầu lưỡi đau buốt lắp bắp giải thích, "Này, đó không phải là áo lót xuyên thấu! Nó là một dạng áo lót đẳng cấp tôi mua ở cửa hàng chuyên bán đồ lót, mặt sau có kèm theo nhãn hiệu để chứng minh."

Loại áo lót này được của hàng Tiểu Thư giới thiệu, hoàn toàn không có mút độn, nhìn chung hơi mỏng, cô do dự mua một cái về dùng thử, vui mừng phát hiện ra khi trời nóng mặc vào không hề bị ngột ngạt giống như mấy dạng áo lót thông thường. Vì vậy từ đó cô đã thích nó, trong tủ quần áo toàn là loại này.

"Thật vậy chăng? Để tôi xem một chút." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Thiệu Hoa Khiêm lại cúi xuống, cách lớp vải mỏng cắn lấy nụ hoa, "Về sau không cho phép mặc loại áo lót như thế này ra ngoài nữa, nghe không?"

"Đừng. . . . . . Oh. . . . . ." Hàm răng anh nhẹ nhàng đóng lại, tuy rằng lực đạo không lớn, nhưng đối với một nụ hoa vừa nhạy cảm vừa non nớt mà nói, vẫn tránh không khỏi có chút đau, ép Lý Tinh Ngải kêu gào thành tiếng.

"Cái áo lót này quá mỏng quá nguy hiểm, có thể nhìn thấy cả điểm lồi rồi." Có mặc hay không cũng giống nhau.

"Tôi mặc lâu như vậy vẫn bình yên vô sự, chỉ cần anh đừng động tay động chân thì sẽ không có chuyện. . . . . . Á! Đau!" Cô vươn tay tới trước mặt anh, muốn đẩy đầu anh ra khỏi ngực, nhưng anh lại không nhút nhích.

"Mặc kệ, tôi sẽ tịch thu cái áo lót này! Em còn cái nào giống như vậy không?" Nghĩ đến nụ hoa của cô có thể sẽ bị người ngoài nhìn thấy, anh đã cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lý Tinh Ngải nghiêng đầu không để ý tới anh.

"Tinh Ngải, còn mấy cái?"

Anh dịu dàng nói nhỏ, lại làm cho Lý Tinh Ngải bỗng nhiên lạnh run người, cô nhin về phía gương mặt to màu mật ong, nuốt nước bọt.

"Chỉ có cái này. . . . . . Đau!"

"Không được nói dối lừa gạt bạn trai." Hàm răng anh bao phủ nụ hoa của cô, một bộ dáng chính là "Nếu em không nói thật, tôi sẽ cắn nữa".

"Tính luôn cái đang mặc, tổng cộng có bốn cái." Lý Tinh Ngải nhìn anh chằm chằm, giọng nói chứa đầy sự uất ức. Quá đáng! Khốn kiếp! Thế nhưng dám dùng cái đó để uy hiếp cô.

"Một khi đã như vậy, hai cái để ở chỗ tôi, hai cái còn lại em giữ, em chỉ có thể mặc ở nhà tôi hoặc trong nhà của em, hiểu chưa?"

"Làm bạn trai thì giỏi lắm sao?" Cô lên án. Mặc dù cô làm bạn gái của anh là có mục đích, nhưng mặc kệ như thế nào, yêu thương bạn gái không phải là trách nhiệm của đàn ông sao? Tại sao anh hoàn toàn ngược lại vậy?

"Không hẳn thế, chẳng qua vì em là của tôi, toàn thân trên dưới đều là của tôi, cho dù là một vết gồ nhỏ, nhưng cũng chỉ có tôi mới được nhìn, tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, hào phóng chia sẻ cho những người khác thưởng thức." Thiệu Hoa Khiêm vừa nói, vừa kéo áo lót xuống, bầu ngực non mềm lập tức phơi bày ra, anh thèm khát ngắm nhìn hai khổi thịt trắng trẻo nở nang, dùng ngón trỏ se se nụ hoa của cô.

Lời nói cực kỳ bá đạo khiến Lý Tinh Ngải không khỏi sửng sốt, bất chợt trong lòng ngũ vị tạp trần. Chưa từng có người đàn ông nào xem cô như vật sở hữu mà ra lệnh như vậy, cô nên chán ghét loại hành vi này mới phải, nhưng. . . . . . Thật kỳ lạ, thái độ của anh lại khiến cô có chút vui vẻ. . . . . .

"Tinh Ngải, hôm nào. . . . . . Không, ngày mai tôi sẽ đến nhà em lấy áo lót." Thiệu Hoa Khiêm ngang ngược nói, nhưng bởi vì miệng bận mút nụ hoa của cô mà dần dần biến mất, đổi lại chỉ còn là âm thanh hôn hít mập mờ, cùng với lời nói gợi tình không dứt, "Tao rất nhớ bọn mầy, vị sữa vẫn thơm nồng như vậy. . . . . . Ưm ưm . . . . . Vừa mềm lại ngọt. . . . . . Ăn thật ngon. . . . . ."

Bàn tay to của anh nâng bầu ngực cô lên, để cho mình dễ dàng cắn mút hơn.

Anh thật háo sắc!

Anh thật háo sắc!

Một đường xấu hổ chạy dọc từ ngón chân đến gương mặt Lý Tinh Ngải, khiến hai má cô ửng hồng, não thì muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay lại làm ngược lại, ôm chặt lấy cái đầu trước ngực, cô vừa thẹn vừa vội, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bầu ngực non mềm của mình liên tiếp bị ấn xuống những dấu hôn, rồi lại không dám lên tiếng ngăn cản, vì sợ mình sẽ bật ra âm thanh rên rỉ dâm đãng.

Giờ khắc này, thân thể dường như không còn là của mình nữa, lý trí chống lại chủ nhân của nó, liều mạng đón lấy lửa nóng hừng hực trong cái miệng rộng kia, chủ động tìm kiếm sự vui vẻ.

Lý Tinh Ngải cảm giác mình điên cuồng hơn rồi, cơ thể và đầu hình như đã bị tách ra, một cái thì chờ mong sung sướng, một cái lại liều mạng kháng cự.

Nhưng dần dần, cơ thể của cô bắt đầu cảm thấy chưa thỏa mãn.

Lý Tinh Ngải vừa xấu hổ vừa nghi ngờ hành động trên cơ thể mình, cô rũ mắt xuống, chứng kiến bản thân vặn vẹo cố gắng đuổi theo môi của anh, muốn nhét nụ hoa vào trong miệng anh, lại bị anh nhiều lần né tránh. Ngay cả khi tay anh đang cầm một bầu ngực khác của cô, nhưng cũng không còn xoa lấy đóa hồng mai trên đỉnh nữa, mà chỉ nắn bóp bầu vú trắng nõn.

"Anh . . . . ." Cô lấy hơi thốt lên một chữ duy nhất.

"Tinh Ngải muốn gì? Nói nghe một chút." Anh tiếp tục khiêu khích cô, cố ý phá hủy lý trí của cô.

"Tôi. . . . ." Cô cắn chặt môi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, chống cự thân thể đang không ngừng nảy sinh ham muốn của mình.

"Tinh Ngải nói đi, tôi muốn nghe em nói." Anh ưỡn người, dùng đầu lưỡi ngăn cản cô tiếp tục cắn môi dưới, lồng ngực nóng rực đè xuống vú mềm mát lạnh của cô, cọ xát nụ hoa đang muốn được yêu thương kia.

"Không...không cần." Cô khó khăn mở miệng.

"Sao vậy? Những lời đó rất thú vị mà." Anh lột sạch quần áo cô ra, bàn tay to đốt lửa trên người cô, nhưng vẫn tránh né chỗ cô mong mỏi được chạm đến, khiến cô càng run rẩy khó chịu hơn, "Tinh Ngải nói đi, chỉ cần em mở miệng, tôi sẽ ngậm em, nhấp nháp em, khiến em thoải mái."

Mũi anh phà hơi nóng lên nụ hoa của cô.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Cô mê mang nghĩ, nhưng vẫn không chịu thuận theo ý anh.

Hazi, mà thôi, phải đi từ từ từng bước một vậy. Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô tự nguyện trở thành người phụ nữ của mình!

Thiệu Hoa Khiêm hạ quyết tâm xong, đầu lưỡi cuốn lấy quả anh đào nhỏ lên.

Sự đụng chạm của anh mang đến cho Lý Tinh Ngải niềm vui thích khó tả, khiến cô kìm lòng không được há miệng thở dốc, đôi mắt mê loạn nhìn chăm chú vào hành động của anh. Lần đầu tiên biết, thì ra nụ hoa của mình lại đẹp đẽ như vậy.

Nụ hoa màu đỏ sậm, vểnh lên xinh xắn, trước mặt người đàn ông này nó giống như một loại đồ ăn ngon nhất thế giới. Thiệu Hoa Khiêm vừa tham lam vừa nhiệt tình mút lấy mút để quả anh đào nhỏ ấy, phía trên toàn là nước bọt trong suốt của anh. Bởi vì thị giác kích thích, cổ họng cô bật ra tiếng rên khe khẽ, môi đỏ mọng tinh tế bắt đầu thở hổn hển.

Thiệu Hoa Khiêm dời cơ thể lên trên, ngậm chặt miệng cô, đút nước bọt cho cô, nghe thấy tiếng cô nuốt ừng ực xuống theo bản năng, anh vừa hưng phấn vừa khó chịu hét to một tiếng, dùng lồng ngực trần trụi đè ép cơ thể trơn bóng của cô, thuận thế đẩy cô ngã xuống ghế sa lon, lột nốt quần lót cô ra, điều chỉnh tư thế giúp cô, khiến cô một chân vắt trên ghế sa lon, một chân buông lỏng xuống đất.

Hai chân bị mở lớn lập tức cảm giác lạnh lẽo xông tới, khiến Lý Tinh Ngải hoảng hốt muốn che giấu, nhưng Thiệu Hoa Khiêm lại sớm một bước vùi đầu vào giữa hai chân cô, ở khoảng cách gần thưởng thức tiểu huyệt ướt nhẹp đang không ngừng co rút, yếu ớt phun nước mật, khiến anh phát ra tiếng cười trầm thấp.

"Không nên nhìn!" Nhìn đỉnh đầu màu đen giữa hai đùi, cô thét lên chống đẩy bờ vai của anh.

"Đừng mắc cỡ, lúc trước tôi cũng đã từng nhìn qua của em như thế. Đúng rồi, ngày đó em bị mất trí nhớ, chẳng qua không sao, hôm nay tôi sẽ giúp em nhớ lại." Thiệu Hoa Khiêm nuốt nước bọt, trái tim bởi vì hưng phấn mà đập liên hồi, vươn lưỡi liếm lên mép hoa huyệt của cô.

"A. . . . . ." Hai chân Lý Tinh Ngải động một tí đã khép lại, nhưng bj anh chế trụ kịp thời, khe huyệt giống như đáp lại sự mơn trớn của anh, co rụt mãnh liệt hơn, lượng dịch tiết ra cũng nhiều hơn.

"Tinh Ngải rất thích tôi liếm có đúng không? Chảy ra nhiều nước như thế, là đợi tôi liếm khô cho em sao?" Anh nói mập mờ không rõ, đầu lưỡi quét qua khe huyệt gần mười cái, sau cùng cũng chặn lại được chất lỏng đang tràn ra ở lỗ nhỏ, lưỡi anh không ngừng đâm vào trong khe huyệt, từ nông cho tới sâu, hơn nữa còn dành ra một tay kích thích đầu hoa hạch.

"A a. . . . . ." Lý Tinh Ngải kích động rên rỉ, ngón chân co rút lại, tình triều khổng lổ hết đợt này tới đợt khác kéo tới, khiến cô phải bật ra tiếng khóc nức nở, mười ngón tay níu chặt lấy mặt trên của ghế sa lon.

"Tinh Ngải không khóc, tôi yêu em, tôi sẽ làm cho em thoải mái." Mùi vị ngai ngái khiến Thiệu Hoa Khiêm càng điên cuồng hơn, hai mắt đỏ bừng, đầu lưỡi giống như bị đói khát làm cho tốc độ đào bới mỗi lúc một nhanh. Mãi cho đến lúc bụng dưới của cô co rút lại, vừa khóc vừa la, cơ thể run rẩy phun hết nước mật ra ngoài, anh mới nâng người lên, thở hổn hển lấy mu bàn tay lau sạch dịch nhầy trên mặt, tiếp theo cởi thật nhanh khăn tắm ngang hông, nâng vật phái nam đỏ thẫm nhắm chính xác khe huyệt sau khi đã đạt cao trào, từ từ xâm nhập.

"A. . . . . ." Lại là tư vị vừa ấm áp vừa chặt chẽ khiến anh sảng khoái đến mức tê dại cả da đầu, phát ra tiếng ngâm nga trầm thấp, khép hờ mắt hưởng thụ cảm giác như đặt mình vào thiên đường, trong lúc chờ đợi Lý Tinh Ngải hoàn hồn, anh điều chỉnh lại nhịp tim hỗn loạn của mình.

Anh không tính sẽ giải phóng dục vọng nhanh như vậy, anh muốn bất kể thể xác hay tâm hồn, cô đều phải khắc sâu dấu vết mà anh để lại, anh muốn bắt nạt cô ở thời điểm cô còn tỉnh táo, làm cho cô mê loạn lần nữa, vịn thật chặt vai anh vừa khóc vừa la, khiến cô biết rõ người đàn ông chôn trong cơ thể mình là ai.

"Đi ra ngoài." Mấy phút sau, Lý Tinh Ngải tỉnh hồn lại đẩy đẩy anh. Đồ của anh to như vậy, lấp kín cả hoa huyệt của cô, muốn bỏ qua cũng khó.

Hai mắt cô ướt át, gò má vươn vãi nước mắt, toàn thân tản mát hơi thở mê hoặc lòng người sau khi đã đạt cực khoái, nhìn thấy Thiệu Hoa Khiêm vẫn không cõ động tĩnh gì, mà phái nam chôn trong hoa huyệt ướt át lại nhúc nhích lớn thêm vài phần.

"Ta cũng muốn thế, nhưng em hút chặt tôi như vậy, tôi không rút ra được." Anh thở dốc liếm vành tai cô, đưa giọng nói vừa thấp lại vừa khàn vào trong tai cô.

"Anh. . . . . ." Lý Tinh Ngải thở hổn hển, tiếng nói mang giọng mũi, đáng thương cầu khẩn, "Tôi rất khó chịu, anh có thể ra ngoài được không?"

Lần đó vì say rượu thì coi như xong đi, nhưng lần này tại thời điểm tinh thần hoàn toàn minh mẫn lại nảy sinh quan hệ với anh, thậm chí còn cầu xin anh liếm cho mình, điều này làm cho người luôn câu nệ trong chuyện tình dục như Lý Tinh Ngải không biết phải làm sao để đối mặt với bản thân.

Không sai cô đã đồng ý trở thành bạn gái của anh, nhưng cô không hề có tình cảm gì với anh. Vậy thì tại sao khi được anh âu yếm cô lại vui sướng đến như vậy, thậm chí còn gào thét muốn anh thâm nhập sâu hơn nữa, loại cảm giác này giống như cô là một nô lệ tình dục, mà không phải là loài người có lý trí.

"Như vậy ư, được rồi, tôi sẽ thử xem sao." Vật phái nam rút ra từng chút từng chút một, nhưng giữa lúc tưởng chừng như sẽ rời đi, lại chợt đâm mạnh vào, đâm thật sâu vào trong cơ thể cô.

"A. . . . . ." Lý Tinh Ngải bị sự va chạm của anh làm cho chấn động một phen.

"Oh, xin lỗi, tiểu huyệt của em ướt quá, hại tôi không cẩn thận lại trượt vào nữa rồi." Anh ác mồm cáo trạng trước.

"Anh vô lại. . . . . . A. . . . . . Anh...anh còn đẩy. . . . . . A. . . . . ."

Thiệu Hoa Khiêm bắt đầu co mông lại, đột nhiên đâm vào hoa huyệt đang không ngừng phun ra dịch mật nóng rực, khiến tinh thần Lý Tinh Ngải dưới sự va chạm của anh bị đẩy lên chin tầng mây.

"Thoải mái không? Hả?" Mồ hôi của anh bắn tung tóe lên người cô, anh khom người liếm đi, "Nhìn bầu vú em đong đưa vui vẻ như vậy. . . . . . Ừ. . . . . . Tinh Ngải, gọi tôi là Ma Vương đại nhân được không?"

"Không muốn." Lý Tinh Ngải miễn cưỡng duy trì một ít thanh tĩnh còn sót lại, cự tuyệt cách xưng hô nghe qua đã biết dâm đãng rồi.

"Không cho phép từ chối." Anh cười quỷ dị dùng sức đâm mạnh vào nơi mềm mịn.

"Ai ya. . . . . ." Cơ thể Lý Tinh Ngải căng chặt hơn.

"Gọi hay không gọi? Hả?" Anh vừa đụng mạnh một cái, sau đó nơi to lớn đẩy đẩy lối vào một chút, không ngừng đảo quanh chạm nhẹ.

"Không...không được làm nơi đó. . . . . ." Cô run giọng cầu khẩn, chỗ kín được anh kích thích không ngừng truyền đến cảm giác tê dại giống như bị điện giật, thần trí của cô bắt đầu tan rã lần nữa.

"Gọi đi, tôi sẽ dừng tay." Anh vừa húc vừa uy hiếp cô, cảm giác được vách tường thịt đang không ngừng cắn nuốt mình, anh bật ra tiếng rên nho nhỏ, nhúng hăng say hơn.

Rốt cuộc, Lý Tinh Ngải bị anh làm tới mức không chịu nổi, thở gấp cầu xin tha thứ, "Ma, Ma Vương đại nhân. . . . . ."

"Nói to lên."

"Đại nhân. . . . . . Ma Vương đại nhân. . . . . ."

"Gọi tôi là gì?" Đầu anh đỗ đầy mồ hôi.

"Đừng làm tôi nữa. . . . . . Van xin anh. . . . . ."

Giọng nói mềm nhũn van xin của cô khiến các mạch máu Thiệu Hoa Khiêm càng thêm căng ra.

"Tinh Ngải ngoan quá, đại nhân không hại ngươi, đại nhân sẽ làm cho ngươi vui vẻ, được không?" Thiệu Hoa Khiêm nằm sấp trên người cô, bắt đầu đẩy hông, vật nam tính quyết tâm đâm vào trong hoa huyệt đang rỉ dịch, va chạm không ngừng.

"Không. . . . . . Anh gạt người, anh nói sẽ không làm nữa. . . . . . A a. . . . . . Đừng á. . . . . ." Thật nhanh, thật sâu, cơ thể giống như đã bị anh chia thành hai nửa. . . . . . Anh. . . . . . Hình như rất to và cứng, lại nóng giống như lò lửa. . . . . .Giảm dần sự khó chịu của cô.

"Không muốn ư? Vậy kiểu này thì sao?" Anh đổi lại góc độ đâm vào, "A a, thì ra Tinh Ngải thích kiểu quan hệ này, nhìn xem tiểu huyệt của em hút tôi chặt như vậy . . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Tinh Ngải khiến tôi rất thoải mái. . . . . ."

Lý Tinh Ngải dưới sự va chạm của Thiệu Hoa Khiêm, mười ngón tay bấu chặt vai anh, bấm vào trong bắp thịt anh.

Ngay tại lúc cô sắp đạt cực khoái thì Thiệu Hoa Khiêm lại chợt rút mạnh ra.

Lý Tinh Ngải há mồm thở dốc, nhìn lại vật phái nam vĩ đại màu mận chin kia, phun đầy chất lỏng màu trắng đục lên bụng cô, bộ ngực no đủ phập phồng, cảm giác trống rỗng từ bụng nhỏ tăng nhanh, hoa huyệt mất đi vật thể lạ không ngừng co rúc lại, khát khao được anh lấp đầy lần nữa.

Cô dẫu môi nói không ra lời, cố gắng chống lại dao động phóng đãng này.

Thiệu Hoa Khiêm thở gấp cúi xuống ghế sa lon, để cô vòng tay lên cổ, một tay ôm lấy cô, cất bước đi vào phòng ngủ, vừa hôn cô, vừa nỉ non, "Đi vào, chúng ta đeo bao xong sẽ tiếp tục."

Mặc dù anh thích cảm giác trực tiếp chôn trong cơ thể cô, không có bao cao su ngăn cách, mùi vị vừa ươn ướt lại vừa ấm áp khiến anh điên cuồng hơn, cứ như vậy ở trong cơ thể cô đạt đến cao trào, sau đó phun ra. . . . . .

Nhưng, không được.

Anh chẳng phản đối chuyện quan hệ trước hôn nhân, nhưng cũng không tán thành con gái chưa lập gia đình đã mang thai. Theo quan điểm của anh, chưa cưới đã mang thai hậu quả không cần nói cũng biết chẳng tốt đẹp gì, đều mang lại sự tổn hại cho người con gái.

"Ừ. . . . . ." Đột nhiên, Lý Tinh Ngải phát ra tiếng rên rỉ, cái mông đầy đặn bắt đầu lùi về phía sau, khe huyệt cọ cọ vào vật đang ngốc cao đầu của anh.

"Tinh Ngải?"

"A. . . . . . Tôi dừng không được. . . . . . Làm sao bây giờ? Tôi không kiềm chế được cơ thể. . . . . . Ô. . . . . ." Cô xấu hổ khóc lên.

Vật to dài nóng bỏng của anh dán vào giữa khe huyệt cô, tiến hành cọ xát liên tục, cảm giác cơ thể trống rỗng khiến cô không tự chủ được đuổi theo niềm vui sướng ấy, chủ động hoang nghênh sự động chạm của anh, quá mất mặt!

"Một khi đã như vậy, thì không cần phải kiềm chế nữa. Tinh Ngải, nghe theo khát vọng của bản thân, yên tâm hưởng thụ. Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho em rớt lại phía sau." Anh hôn cô, một tay lòn từ dưới lên trên đè lại vật phái nam, dán chặt vào giữa khe huyệt của cô, khiến cô dễ dàng hưởng thụ sự vui sướng hơn.

"Không được, tôi không thích anh. . . . . . Ừ a. . . . . . Không được. . . . . . Tôi không phải là cầm thú. . . . . ." Ma sát vẫn kéo dài liên tục, vật phái nam ở giữa khe huyệt nóng bỏng đến mức khiến tiểu hạch cô không khỏi tê dại, ừ a. . . . . . Cô dừng lại không được. . . . . .

Đây chính là nguyên nhân cô giữ chặt lấy lý trí sao? Cô cũng không bị cồn ăn mòn, ý thức đạo đức thật mãnh liệt.

Thiệu Hoa Khiêm yên lặng nghĩ.

Chỉ là, anh cũng sẽ không vì vậy mà buông tha cô.

Anh không có ý đùa bỡn cô, vì vậy mới dùng kế khiến cô trở thành bạn gái anh.

Anh không phủ nhận lúc đầu mình bị vóc người của cô hấp dẫn trước tiên, nhưng cô lại có lối suy nghĩ nhảy rất đặc biệt, lý luận vừa kỳ quái vừa đáng yêu, cùng với tính nết đơn thuần, mức độ dần dần chạy song song với vóc người hấp dẫn của cô, thâu tóm ánh mắt và trái tim anh, thậm chí bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn giữ cô bên cạnh mãi mãi.

Anh thừa biết hiện tại cô không thích mình, nhưng mà chỉ cần anh dựa vào lý do tìm hình của cô. Anh tuyệt đối sẽ nắm chặt khoảng thời gian "Tự tìm tới cửa" này, cố gắng khiến cô thích mình, bao gồm cả cơ thể lẫn tâm hồn.

Trên thực tế, anh không hề có tấm hình trần trụi nào của cô, vì để tránh bị người khác thấy, chỉ có thể lưu lại trong bộ nhớ của mình. Nếu không phải vì sợ cô chạy trốn, anh đã sớm tiến hành thủ tiêu tài liệu của cô trong điện thoại di động rồi.

"Tinh Ngải, thành thật đối mặt với bản thân, thẳng thắng đón nhận ham muốn cũng phải là sai, càng không phải là cầm thú. Chẳng lẽ, em chỉ mong được vui vẻ trên phương diện tình cảm, mà không dám thừa nhận cơ thể mình cũng muốn vui vẻ ư? Như vậy không phải quá khác người sao? Tình dục trên cơ thể em lẽ nào không phụ thuộc vào cảm giác của em?"

Anh cúi xuống hôn cô, hóa thân thành một con rắn đi dạo bên trong khu vườn địa đàng Eva hấp dẫn, dụ dỗ cô gái nhỏ bước vào vòng xoáy của đam mê, một tiếng nối tiếp một tiếng, liên miên không dứt, rốt cuộc cũng hoàn toàn đập nát lý trí đạo đức của cô, khiến cô cùng mình rong chơi ở một nơi được đặt tên là biển cả tình ái.

Đánh mất ràng buộc luân lý, nơi ấy của Lý Tinh Ngải rung động làm cho tốc độ nhanh hơn, cô phóng túng cơ thể hưởng thụ sự sung sướng, tự do rên rỉ, há to mồm thở dốc, chất lỏng âm ấm chảy ra khỏi cơ thể, dính ở trên đỉnh vật phái nam to và dài, thậm chí còn rơi xuống đất vài giọt.

Cuối cùng, cô cũng phát ra tiếng thét chói tai, bụng dưới co rúc dữ dội, ái dịch nóng hổi tiết ra mãnh liệt, cọ rửa vật nam tính màu đỏ thẫm nọ.

"Ưm. .ưm . . . ." Thiệu Hoa Khiêm rên lên, không ngờ cho dù chưa hề đâm vào trong cơ thể cô, vẫn có thể bị cô làm tới hưng phấn như thế.

Thắt lưng anh tê dại một lúc lâu, vật nam tính bị dịch mật nóng hổi vọt tới kích thích nảy lên liên tục, lổ nhỏ trên đỉnh co rụt lại, đột nhiên bắn ra chất lỏng màu trắng đục.

"Ông trời ạ . . . . ." Anh thở hổn hển, ôm lấy cơ thể mềm mại trong ngực ngã song song xuống giường lớn, hôn hít cô lung tung, bàn tay to xoa bóp bớ mông xinh đẹp của cô, "Tinh Ngải thật lợi hại, như vậy đã có thể khiến tôi bắn. . . . . ."

Lý Tinh Ngải nằm liệt ở trong lòng anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, nhưng sự nhào nặn trên mông lại khiến cô sinh ra cảm giác vô cùng thoải mái.

Đôi mắt khép hờ, trải qua hai lần lên đỉnh, cô vừa mệt lại vừa mỏi, bên tai nghe lời thì thầm của anh, cô phát ra tiếng ngáy meo meo như mèo kêu, mơ màng chìm vào giấc ngủ.