Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 19: Phá băng (1)



Ngay sau khi học kỳ 2 chính thức khai giảng, tôi đã liền bắt đầu trốn tránh hắn.

Tuy nói rằng chuyện tương lai không ai có thể đoán trước được, nhưng tôi đã từng dốc hết lòng mình mà yêu hắn một cách mù quáng, và kết quả là tự chuốc lấy 7 năm đau khổ [sau đó phải mất thêm 3 năm nữa tôi mới có thể hoàn toàn hồi phục lại tâm tình]. Nếu như quen biết với những người khác, có lẽ chúng tôi cũng không nhất định sẽ cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường, nhưng đối với hắn mà nói, tôi thật sự không có dũng khí nếm thử một lần nữa.

Tôi nghĩ rằng bản thân mình quả thật là một kẻ nhát gan, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng (một lần gặp nguy hiểm gì đó, tới khi gặp lại hình ảnh tương tự cũng lập tức có phản xạ sợ hãi) [TMD (mẹ kiếp), hơn tôi còn bị cắn hết mười năm~]

Cứ như vậy trước hãy mau trốn đi, dù sao hắn hiện tại vẫn chỉ là một tên nhóc 14 tuổi, vốn đang trong giai đoạn phát triển… Ân, thời kỳ này hormone sinh dục thường không được ổn định, mặt khác tình cảm của những đứa trẻ cũng sẽ không kéo dài, nếu như tôi bây giờ lại nhắm mắt lao đầu vào vết xe đỗ ngày trước, mà lịch sử vẫn lập lại như cũ không có cách nào có thề thay đổi được, hắn lại một lần nữa quay lưng bước đi… Vậy tôi phải làm sao đây? Đến lúc đó liệu rằng tôi còn có đủ khả năng dùng thêm 3 năm thời gian nữa để đứng lên sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bất giác run lên từng đợt từng đợt, tôi quả thật không muốn đem trái tim mình đặt cược vào một ván bài mà biết chắc rằng sẽ thua rất đau.

Né một tuần, một tháng, hai tháng… Nửa năm…

Lúc mới bắt đầu hắn vẫn còn nghi hoặc, nhưng sau vài lần tan học trông thấy tôi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về nhà mà không chờ hắn đi cùng như trước, hắn cũng dần dần khẳng định là tôi trốn tránh hắn.

Hắn cũng rất cứng rắn, không thèm lẽo đẽo đi theo sau tôi như trước nữa.

Đây vốn cũng là chủ ý của tôi, cho nên tôi cứ bảo trì thái độ lạnh nhạt thờ ơ như vậy, sau khi trải qua một quãng thời gian dài, hắn rốt cuộc cũng đã nhận ra rằng lần này tôi quyết tâm không giải hòa cùng với hắn, do đó hắn bất đắc dĩ, phải dẹp bỏ lòng tự trọng của một đại thiếu gia sang một bên mà chủ động bắt chuyện trước với tôi… Tôi khẽ cắn cắn môi, nhiều lần tưởng chừng như đã sắp gục ngã tuy nhiên khi nghĩ đến tình cảnh trong tương lai, tôi rốt cuộc vẫn kiên quyết bảo vệ lập trường cũ…

“Kim Sanh à, cậu hãy làm ơn làm phước cứu mạng chúng tớ đi.” La Lỵ mang vẻ mặt cực kỳ đau khổ nhìn tôi mà cầu xin tha thiết.

“Cậu bị làm sao vậy?” Không biết rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến cho vị đại tỷ ngốc nghếch này trở nên bứt rứt như vậy?

“Xem như tớ cầu xin cậu, cậu và tên Trần Hy kia hãy nhanh chóng làm hòa với nhau đi, chúng tớ thật sự chịu không nổi nữa rồi!” Cô ấy vừa nói vừa vò đầu bức tóc.

“Tớ với hắn không có cãi nhau, vậy làm sao có thể làm hòa được cơ chứ?” Tôi mặt vẫn không đổi sắc nói.

“Lừa quỷ à! Mọi người ai có mắt cũng đều có thể nhìn thấy từ lúc cậu không thèm đếm xỉa gì đến hắn thì khuôn mặt của hắn càng ngày lại càng trở nên đen xì xì, cậu có biết hay không hiện tại trình độ khủng bố của hắn đã muốn vượt qua cả Vương Mộc Mộc rồi a? Ngay đến cả fan hâm mộ hắn cuồng nhiệt như Trình A Kiều cũng đã nói rằng cô ấy tình nguyện ở suốt cả một buổi tối với Vương Mộc Mộc, chứ nhất quyết không chịu ở cùng với hắn cho dù chỉ là một giây!”

“Hắn trở nên như vậy không nhất định là có liên quan đến tớ nga! Nói không chừng do nhân phẩm của hắn đột nhiên biến dị thì sao?” Tôi lầm bầm nói, trong lòng không hiểu vì sao lại bỗng nhiên cảm thấy rất ray rứt.

“Cậu thật sự là một cô gái ác độc.” La Lỵ dữ tợn véo véo vào khuôn mặt tôi, “Tớ mặc kệ, hắn mỗi ngày tan học đều vác theo bộ mặt đen xì xì kia mà đi theo sau bọn tớ, tớ quả thật chịu không nổi nữa rồi!”…

Thời gian cứ như vậy thấm thoát trôi qua.

Ngay khi Hong Kong được trao trả lại cho Trung Quốc thì vừa vặn là kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, buổi tối ngày hôm đó người dân cả nước hưng phấn đến mức suốt cả một đêm không ngủ, nhưng chỉ có tôi là ngoại lệ.

Thái Hậu và lão cha trông thấy cảnh tượng này cảm thấy vô cùng đau đớn, “Hai chúng ta tại sao lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy? Học hành giỏi giang thì có cái gì tốt, nói không chừng nếu như nó sống trong thời kỳ kháng chiến (chiến tranh Trung – Nhật) thì chắc chắn sẽ là Hán gian.”

Tôi im lặng thở dài một hơi.

Lúc bấy giờ có thể nói là tôi tựa như đang được xem lại một đoạn băng cũ đã quay ở N năm trước kia, nhưng điều quan trọng nhất chính là lời nói của hai người bọn họ trong quá khứ và trong hiện tại hoàn toàn tương phản —

“Hai chúng ta tại sao lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy? Cái gì cũng tốt chỉ có duy nhất việc học hành là không tốt, về sau chắc chắn phải đi ăn mày nga.”

Đang chìm sâu vào trong mộng đẹp, Thái Hậu bỗng nhiên mang theo vẻ mặt quỷ dị mà lay tôi tỉnh lại, “Con bé này, mau tỉnh dậy a, con có điện thoại đấy.”

Tôi mơ mơ màng màng nói, “Ai vậy chứ? Bây giờ chẳng phải đã là nửa đêm —” Vừa mới nói được nửacâu thì tôi đã liền nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Ở thời điểm này dám cả gan gọi điện thoại cho tôi, cũng chỉ có mỗi tên nhóc thiếu thước tấc kia mà thôi.

“Thái Hậu, mẹ hãy giúp con nói với hắn rằng con đã muốn ngủ bất tỉnh nhân sự không tài nào có thể đánh thức được.” Lúc này đây tôi không muốn nghĩ gì hết, thật sự không muốn nghĩ gì hết.

Thái Hậu xốc chăn lên rồi ngay lập tức đá tôi xuống giường, “Đi mau, người ta nửa đêm gọi điện thoại đến chắc chắn là có vấn đề gì đó rất quan trọng, còn không mau đi ra nghe điện thoại sao?”

Tôi không cam lòng chầm chậm lê từng bước dài mà đi đến phòng khách, ở phía sau lưng hiện tại vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói vui mừng của Thái Hậu nói với lão cha, “Con gái của chúng ta đã trưởng thành rồi…”

… Tôi đỗ mồ hôi như mưa.

Cầm lấy microphone, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên một giọng nói trầm thấp dịu dàng, chứ không còn là giọng nói ồ ồ giống như vịt đực trước kia nữa, “Là tớ.”

“Tớ biết.”

“…” Hắn im lặng không nói.

Tôi bắt chước học theo hắn im lặng không nói, nhưng cũng có lẽ là không biết nên nói cái gì cho phải.

Sau một hồi lâu, hằn mới mở miệng gằn từng tiếng từng tiếng, “Nhâm Kim Sanh.”

“Ân.” Đây là lần đầu tiên hắn gọi đầy đủ họ tên của tôi.

“Hôm nay là sinh nhật của tớ.”

“Sinh nhật vui vẻ.”

Rồi sau đó hắn nhẹ nhàng treo điện thoại.

Tôi cầm microphone trong tay mà không khỏi có chút sững sờ, chỉ như vậy thôi sao?

“Là nam sinh nào vậy con?” Thái Hậu ôm hai tay để trước ngực đứng ở một bên chờ đợi.

“Con với hắn chỉ là bạn học cùng lớp mà thôi, mẹ không cần hiểu lầm nga!” Tôi khiếp sợ đảo mắt nhìn chung quanh, xem rốt cuộc lão mẹ có dấu diếm con dao chặt thịt nào hay không.

Thái Hậu mỉm cười, thật nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tôi, “Khi nào rảnh hãy dẫn hắn về nhà cho chúng ta gặp mặt.”

“…!!!”

Năm học thứ hai tại trường trung học F cứ như vậy mà nhanh chóng đến rồi, tôi vẫn như cũ trụ tại ban 1.

Học sinh trong lớp thay đổi không nhiều, nhưng điều ngoài ý muốn của tôi nhất chính là La Lỵ cũng được chuyển lên đây… tuy rằng đó chỉ là chiếc vé cuối cùng.

Tên nhóc thiếu thước tấc kia sau khi đã tu luyện suốt cả 3 tháng hè gương mặt càng ngày lại càng trở nên đen xì, trên cơ bản là hiện tại đã không còn có ai dám ngồi cùng bàn với hắn nữa.

Lúc này đây Lý Ngộ cũng đã lên cao tam (lớp 12), mỗi ngày đều phải đối mặt với các cuộc kiểm tra đến mức sứt đầu mẻ trán, cho nên không có thời gian rảnh rỗi chạy đến tìm tôi như trước.

Mặc dù vậy nhưng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ khi được nhàn rỗi như vậy, dù sao cũng không cần hắn phải làm gia tăng mức độ nổi tiếng của tôi nữa rồi, bởi vì sau nhiều lần giữ vững ngôi vị thứ nhất toàn trường tôi hiện tại có thể nói là nhân vật cực kỳ nổi danh tại trường trung học F.

Cuối tháng 12 năm đó, cơn sốt Titanic chính thức đổ bộ vào Trung Quốc, mỗi ngày tôi đều bỏ ra hàng giờ liền mà đứng nhìn ngắm tấm áp phích của Leonardo một cách mê mệt, đồng thời trong lòng không ngừng cảm khái vì sao trên thế giới này lại có thể có một người đẹp trai đến như vậy?

Mấy hôm sau, La Lỵ đột nhiên đem 2 tấm vé xem phim nhét vào trong tay tôi.

“Làm gì vậy?”

Cô ấy cười gian xảo, “Mời cậu đi xem phim.”

“Wao, dạo gần đây có vẻ như cậu có rất nhiều tiền tiêu vặt a!” Phải biết rằng bộ phim Titanic này được quảng bá vô cùng rầm rộ, cho nên trong giai đoạn mới công chiếu mỗi một chiếc vé đều rất khó kiếm. Mặt khác vị trí của 2 chiếc vé này lại là hàng đầu, xem ra giá cả cũng không phải rẻ.

Cô ấy phất phất tay, “Tớ dĩ nhiên là không có dư tiền để làm những việc này rồi, người mời cậu đi xem phim lần này là một anh chàng siêu cấp dễ thương hiện đang học tại khối cao trung (cấp 3, từ lớp 10-12) của trường chúng ta, hơn nữa hắn cũng rất cao nga ~”

Tôi vốn định mở miệng từ chối, bởi vì năm đó Thái Hậu rất hâm mộ bộ phim này cho nên đã lôi kéo tôi đến rạp xem đi xem lại đến 10 lần, diễn biến cốt truyện có thể nói là tôi đã thuộc nằm lòng. Nhưng khi vừa mới quay đầu nhìn lại thì đã trông thấy gương mặt than đen xì xì kia nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể làm gì khác hơn là đành phải sửa miệng đáp ứng…

Tôi thậm chí đã cố gắng đến mức độ này rồi, chỉ mong rằng đại thiếu gia kia liền rộng lòng buông tha cho tôi đi.

Lần đầu tiên gặp mặt, vì tránh để rơi vào tình cảnh chênh lệch chiều cao như của Lý Ngộ, cho nên trước ngày hẹn một ngày tôi đã liều mạng dốc hết số tiền tiết kiệm được trong suốt cả năm qua đi mua một đôi giày cao gót chuyên dụng.

Người đến cuộc hẹn là một thiếu niên rất sáng sủa, chẳng những vậy khi cười lên ở hai bên khóe miệng của hắn còn lộ ra lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.

Hắn ân cần mang theo nhiều loại đồ ăn thức uống, ngại ngùng nói rằng bởi vì không biết tôi thích loại nào do đó liền nhân tiện mua mỗi loại một thứ.

Không hiểu vì sao khi đứng đối mặt với gương mặt sáng sủa này tôi lại bất giác nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng đen xì xì kia. Lắc lắc đầu, tôi tự nói với chính mình không được tiếp tục nhớ mong đến hắn nữa, mà phải cố gắng tập trung tư tưởng vào gương mặt sáng sủa nọ, sau đó nhanh chóng đi theo hắn vào trong rạp chiếu phim.

Bên trong rạp chiếu phim thật yên lặng, chỉ có tại vị trí của tôi không ngừng phát ra những tiếng nhai khoai tây chiên “Sột xoạt, sột xoạt”.

Ngồi ở dãy ghế phía trước, vị đại thẩm nọ cảm thấy rất bất mãn liền liên tục quay đầu mà trừng mắt nhìn tôi.

Nhìn cái gì? Tôi đưa tay quệt quệt miệng, hiện tại bản thân tôi vốn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ không hiểu biết chuyện…

Tôi cố gắng hết sức nhẫn nhịn, kiên nhẫn chờ đợi để xem cảnh H của nam nữ nhân vật chính.

Tên thiếu nhiên ngồi ở bên cạnh lúc bấy giờ có vẻ không được tự nhiên, tôi chẳng hề để ý chỉ tiếp tục nhai khoai tay chiên “Sột xoạt, sột xoạt”. Giả bộ làm gì a? Nếu như không có mặt tôi ở nơi này, không biết chừng hắn còn mong đạo diễn kéo dài thêm cảnh H đó ra.

Đợi thêm một hồi lâu, còn đến 30 phút nữa bộ phim mới kết thúc, tôi thật sự không chống đỡ được nữa rồi.

Tôi rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm, lấy cái cớ ra ngoài đi vệ sinh mà chạy thẳng ra khỏi rạp chiếu phim.

Ra khỏi rạp chiếu phim tôi vội vội vàng vàng đi một mạch đến nhà ga gần đó, nhưng khi vừa mới đặt chân tới ngã tư đường, thì bước chân vốn đang vội vã của tôi đãbị cảnh tượng trước mắt khiến cho phải dừng hẳn lại.

Một bóng dáng cao gầy quen thuộc đang đứng tựa lưng vào cột điện. Ngay khi trông thấy tôi, hắn liền chậm rãi đi hướng về phía tôi, nét mặt của hắn lúc bấy giờ bị chôn vùi trong ánh đèn đường mờ ảo, vì vậy tôi không thể nhìn rõ được rốt cuộc đó là nét mặt gì.

Quả thật không thể nào nhìn rõ được.