Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 2: Kinh mạch bị đứt đoạn thành phế nhân






Ngày trước tên của hắn bởi vì lúc gọi, cũng hơi giống với cái tên Tống Thanh Thư, nên bị một số bạn bè cười nhạo, đặt cho một biệt hiệu là “ kẻ phế nhân “, lúc đó hắn đang tràn trề năng lượng, liên tiếp hái gặt thành công nên rất tự tin với bản thân mình, đối với việc này chỉ cười khẩy cho qua, không ngờ tới hiện tại có thể thật sự thành cái bi kịch mà chính Tống Thanh Thư đang mang tròng vào trên đầu hắn.


- Ngươi vào đi.


Bên cạnh bàn nữ nhân thanh y sau khi trầm mặc một hồi, mở miệng từ tốn nói.


Tống Khanh Sơ lần này đã có tám phần xác định đây là thế giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký, chứ không ai sẽ rỗi hơi mà cố ý bố trí những cảnh tượng như thế này để lừa gạt mình, vấn đề then chốt là hắn rõ ràng nhớ được bản thân mình lúc đó đã chết rồi.

Suy đoán theo lời bọn họ đối thoại, lúc này chắc là trong giai đoạn Thiếu Lâm tự tiến hành đại hội đồ sư, Tống Thanh Thư bị đánh trọng thương, nữ nhân mặc áo xanh kia đương nhiên chính là Chu Chỉ Nhược trên danh nghĩa là phu nhân của hắn.


Tống Khanh Sơ theo bản năng sinh tồn làm bộ tiếp tục hôn mê, bên trong nguyên tác thì hôn nhân của Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược vốn là hữu danh vô thực, Chu Chỉ Nhược đối với Tống Thanh Thư cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình, Tống Khanh Sơ ngày trước đã từng xem qua mấy phiên bản truyền hình phim Ỷ Thiên cho nên đối với Chu Chỉ Nhược xấu bụng lòng dạ ác độc bị khắc sâu ấn tượng, nếu như bây giờ nàng biết con người Tống Thanh Thư đã bị mình thế thân, chắc chắn nàng không chút do dự sử dụng Cửu âm bạch cốt trảo, trực tiếp đưa mình đi Tây Thiên ngay lập tức.

Tống Khanh Sơ đã chết quá một lần, nên hắn không bao giờ muốn nếm lại cái tư vị đó nữa, lúc này Trương Vô Kỵ cũng đi vào:


- Tống sư huynh thương thế làm sao, để ta nhìn xem một chút.


Chu Chỉ Nhược thấy Vô Kỵ đi vào, cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh lùng nói rằng:


- Hắn cả người xương cốt đã bị vỡ tan, thương thế rất nặng, sống chết chưa biết ra sao, không biết đêm nay có thể chịu đựng qua không.


Câu nói vừa nghe được làm cho Tống Khanh Sơ cười khổ:


"Cô nương này thật không có lương tâm, thân xác này tốt xấu gì thì trên danh nghĩa cũng là phu quân của nàng ta, hiện tại tính mạng đang hấp hối, nàng bình thản không để ý đến chút nào, chẳng lẽ muốn hắn chết nhanh đi để mình thành một tiếu quả phụ, khi có cơ hội thì dựa vào trong ngực Trương Vô Kỵ sao?”

Trương Vô Kỵ nói:


- Tống phu nhân cũng biết ta hiểu về y thuật, sẽ cố gắng tận lực trị liệu cho Tống sư huynh.


Lời nói của Vô Kỵ dấy lên hi vọng trong lòng Tống Khanh Sơ, Trương Vô Kỵ được Điệp Cốc y tiên chân truyền, có Vô Kỵ chữa trị, cái mạng này của mình xem như là tạm thời được bảo vệ rồi.


Chu Chỉ Nhược hỏi:


- Vì sao ngươi phải cứu hắn?


Tống Khanh Sơ nằm ở trên giường nghe được nàng nói cũng sững sờ, hắn âm thầm thương hại Tống Thanh Thư:


“ Xem ra lúc ngươi còn sống vẫn không thể chiếm lấy được một chút tình cảm của nàng, đến mức bây giờ, phu nhân của ngươi còn ước gì ngươi chết sớm đây này.”


Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, nói:


- Bởi vì ta đối với Tống phu nhân không đúng, trong lòng vạn phần hổ thẹn, huống hồ hôm nay Tống phu nhân hạ thủ lưu tình, tha cho tính mạng của ta, Tống sư huynh bị thương nặng, đương nhiên là ta phải tận lực.

Chu Chỉ Nhược ánh mắt thăm thẳm nói:


- Đó là ngươi hạ thủ lưu tình trước, ta há không biết? Nếu như ngươi có thể cứu sống Tống đại ca, thì muốn ta báo đáp làm sao đây?


Tình hình này hình như không đúng vậy, làm sao lại giống như một đôi tình nhân đang cùng ngồi tâm sự? Còn hỏi báo đáp làm sao, một nữ nhân ai oán hỏi một nam nhân câu như vậy, nếu như đối phương muốn ngươi lấy thân mình báo đáp thì làm sao đây? Tuy rằng Chu Chỉ Nhược không phải là thê tử của hắn, nhưng trong lòng cũng có sự cảm thông đồng cảm với Tống Thanh Thư khi phảng phất thấy thân xác Tống Thanh Thư mà hắn đang trú ngụ chợt phát lạnh.


Trương Vô Kỵ nói:


- Một mạng đổi một mạng, xin Tống phu nhân đối với nghĩa phụ của ta, hạ thủ lưu tình.


Trương Vô Kỵ nói như vậy khiến cho Tống Khanh Sơ thở phào nhẹ nhõm, may là Trương Vô Kỵ về mặt tình cảm do dự thiếu quyết đoán, nếu như Vô Kỵ có tính cách giống như Vi Tiểu Bảo, vào lúc này chỉ cần vô liêm sỉ đòi hỏi thân xác của Chu Chỉ Nhược, thì há Chu Chỉ Nhược còn quay đầu được nữa sao?

Chu Chỉ Nhược hướng vào phía trong, khẽ nói:


- Hắn ở bên trong.


Trương Vô Kỵ đi tới bên giường, quan sát thương thế Tống Thanh Thư một hồi, nói rằng:


- Tống phu nhân, có thể cứu được chi mệnh của Tống sư huynh, ta cũng khó nắm chắc, có thể để cho ta thử một lần?


"Tống phu nhân" ba chữ nghe qua, Tống Khanh Sơ càng thấy Trương Vô Kỵ hợp mắt, hắn âm thầm suy nghĩ:


” Nếu như đem ta chữa khỏi vết thương, ngươi cùng Chu Chỉ Nhược cho dù có đầu mày cuối mắt ôm ấp ta cũng sẽ không tính toán."


Tống Khanh Sơ ở trong lòng tính toán, xác thực là trong nguyên bản Tống Thanh Thư có lý do để hận Trương Vô Kỵ, có điều hắn chỉ là kế thừa thân thể của Tống Thanh Thư, nên không cần thiết cùng lúc phải mang theo trong lòng cừu hận.


Còn trước đó trong lòng không vui, tất cả cũng là bởi vì Chu Chỉ Nhược ở trong chốn võ lâm được công nhận là đại mỹ nhân, Tống Khanh Sơ xuất phát từ tâm lý chiếm hữu của nam nhân nên bực tức mà thôi.

Trong lúc Tống Khanh Sơ trầm tư, thì Trương Vô Kỵ đã bắt đầu giúp hắn nối xương, Tống Khanh Sơ bị đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn chưa mò ra rỏ ràng tình hình với thế giới mới này, nên chỉ làm bộ nói mê sảng, mà không dám lớn tiếng kêu đau.


Trương Vô Kỵ nắn thẳng lại xương vỡ, lấy ra Hắc Ngọc Tục Đoạn Cao, vận dụng Cửu dương thần công, tập trung dược lực vào các nơi xương vỡ của Tống Thanh Thư, thời gian một nén nhang qua đi, y thở một hơi dài nhẹ nhõm, quay qua nói với Chu Chỉ Nhược rằng:


- Tính mạng Tống sư huynh đã không còn đáng ngại, chỉ là. . . . chỉ là. . .


Chu Chỉ Nhược trên mặt cũng không lộ ra một nét vui mừng nào, nhàn nhạt hỏi:


- Cứ nói đừng ngại.


- Chỉ là Tống sư huynh kinh mạch bị đứt đoạn, sau này e rằng …sẽ không bao giờ có thể tiếp tục luyện võ công được nữa..

Lời nói của Trương Vô Kỵ tựa như ngũ lôi sét đánh xuống đầu, Tống Khanh Sơ há hốc mồm, ở trong thế giới võ hiệp này, nếu trở thành phế nhân, ý vị như thế nào không cần nói thì cũng biết.


- Ngươi không nên tự trách mình, cứu mạng hắn sống lại cũng là đã không dễ rồi.


Chu Chỉ Nhược kia ngữ khí vẫn là thờ ơ, Tống Khanh Sơ nghe qua thấy trong lòng quái lạ, thật giống là hai người Chu Chỉ Nhược và Trương Vô Kỵ bọn họ mới là phu thê, còn chính mình chỉ là một người ngoài mà thôi….Ặc…thì chính mình xác thực đúng là một người ngoài mà...


…………………………………………………………………………………………


Tiếp theo là câu chuyện Trương Vô Kỵ lo lắng Chu Chỉ Nhược đánh không lại tam đại thần tăng Thiếu Lâm, uyển chuyển nói ra cho nàng biết là Kim Cương Phục Ma lợi hại như thế nào, hy vọng là nàng có thể cùng với y hợp lực phá trận.

Chu Chỉ Nhược kiên quyết từ chối:


- Chúng ta ngày trước từng có hôn nhân ước hẹn, nhưng phu quân ta giờ khắc này tính mạng đang hấp hối, ngày hôm nay ta lại không đã thương lấy tính mạng của ngươi, người bên ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ nói là ta đối với ngươi vẫn còn vương vấn tình xưa, bây giờ lại cùng nhau hợp tác phá trận, người người anh hùng thiên hạ sẽ mắng ta là nữ nhân không biết liêm sỉ, lẳиɠ ɭơ dâʍ loan.


Trương Vô Kỵ vội la lên:


- Chúng ta chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm, người bên ngoài có nói gì chăng nữa, để ý đến làm chi cho nhọc lòng?


- Nếu như ta tự vấn lương tâm thấy hổ thẹn thì sao?


Chu Chỉ Nhược một câu hỏi ngược lại, làm cho cả gian nhà tràn ngập bầu không khí ám muội.


Tống Khanh Sơ lại cười khổ không thôi, đối với thân thể của Tống Thanh Thư trầm trọng chia buồn:

"Chu Chỉ Nhược này trần trụi câu dẫn, quả thật đây là Phan Kim Liên sống lại, Diêm Bà Tích tái thế a. Ai da…đáng thương Thanh Thư huynh đệ, kiếp trước ngươi tột cùng tạo nên tội nghiệt gì, để bây giờ thân thể thì bị ta đoạt xác, được sống lại không nói, xem ra tình cảnh trước mắt thế này, ngay cả thê tử của mình cũng không giữ được rồi…”