Thất Thân Làm Thiếp

Chương 36: – một đêm không ngủ



Một đêm không ngủ, suốt buổi tối, Vãn Thanh đều mở mắt thao thức, chỉ cần liếc mắt lên, liền phảng phất thấy con rắn trúc diệp thanh màu xanh từ từ tiến đến phía mình..

Đó là cảm giác sợ hãi đến từ đáy lòng.

Song nhi cũng một đêm không ngủ đứng ở đầu giường canh giữ cho nàng, trong lòng tràn ngập sự áy náy, nhìn về phía nàng, nhưng lại không biết nói gì.

Song nhi tựa hồ biết lòng của Vãn Thanh đang sợ, chỉ biết nắm tay Vãn Thanh thật chặt, như là muốn liều thân bảo vệ Vãn Thanh.

Vãn Thanh âm thầm cảm thấy an ủi, nàng không đến mức cô đơn, vẫn còn có người nhớ đến nàng, quan tâm đến nàng.

Ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trào, rơi xuống trải giường, tạo thành một đóa hoa màu xanh đậm tuyệt đẹp

Vãn Thanh thật sự cảm động bởi tình cảm của Song Nhi

"Tiểu thư, chúng ta chạy trốn đi!" Song nhi đột nhiên thốt ra một câu dọa người, dọa Vãn Thanh giật cả mình, giương đôi mắt nhìn về phía Song Nhi, có điểm không thể tin được, Song nhi có thể nói ra những lời như vậy.

Sau khi nhìn trái nhìn phải, liền che miệng Song Nhi lại: "Song nhi, không được nói lung tung!" Tuy nói nơi này là chỗ của lão bá, nhưng lão bá dù sao vẫn là người của Phượng Cô…. Nếu chẳng may tai vách mạch rừng, để đến tai hắn, không biết sẽ hành hạ chủ tớ hai người bọn họ thế nào, chỉ sợ đến lúc đó, sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong!

Phượng Cô từ trước đến nay nổi tiếng nhẫn tâm, nếu Song nhi bị hắn hạ thủ, Vãn Thanh thực sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

Song nhi kéo tay Vãn Thanh ra, vội vàng nói: "Tiểu thư, ta không nói lung tung, người nọ tàn bạo vô lương tâm như thế, lần này dùng rắn dọa người, lần sau sẽ như thế nào? Rồi lần sau nữa? Song nhi thật sự không thể trơ mắt nhìn tiểu thư cứ đi bên cạnh hắn để chịu tổn thương!"

Thanh âm của Song Nhi nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn vô cùng kích động.

"Song nhi đừng lo lắng, ta không sao. Lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề gì, vào lúc này, chúng ta chỉ có thể đi đấy đâu hay đến đấy. Nhưng ta đáp ứng ngươi, thật sự đến lúc chống đỡ không được, ta nhất định sẽ trốn đi, quyết không để tính mạng mình bị nguy hiểm."

Kỳ thật những điều Song nhi nói - nàng làm sao có thể chưa từng nghĩ qua, nhưng sợ hãi có bao giờ giải quyết được vấn đề, nếu nàng chạy trốn, chỉ sợ sẽ chọc giận Phượng Cô, khiến hắn đối phó với song thân phụ mẫu của nàng.

Nàng làm sao có thể vì bản thân mà bất chấp an nguy của phụ mẫu?

Hơn nữa, nếu muốn chạy trốn, lại dễ dàng như thể nói đi là đi được ngay sao? Phượng gia sản nghiệp trải khắp thiên hạ, chắc chắn công tác tình báo cũng tốt theo.

Chỉ sợ là mặc kệ như thế nào, nàng cũng không thể chạy trốn khỏi sự giam cầm của hắn.

Đến lúc đó, chỉ khiến bản thân bị đày đọa nhiều hơn thôi!

Hôm nay, cũng chỉ có thể binh tới tướng đở, nước đến đắp đê, đi từng bước từng bước một, nếu có một cơ hội bất ngờ xuất hiện, nàng may ra mới có thể chạy trốn.

Còn cơ hội là cái gì, nàng hôm nay cũng không nghĩ ra, nhưng nàng tin tưởng, nhất định có biện pháp.

"Tiểu thư…" Song nhi vẫn thập phần lo lắng, đôi mắt đỏ hoe nhìn Vãn Thanh chăm chú.

Vãn Thanh khẽ cười, vỗ nhẹ tay Song Nhi, kiên định nói: "Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi chẳng lẽ lại là người dễ dàng bị kẻ khác khi dễ!"

Vừa nói vừa kéo chăn, thanh âm khinh lãng mà thanh thoát,: "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, chỉ sợ bọn họ muốn khởi trình, nếu chậm trễ làm bọn họ đợi, không phải là muốn chọc giận người khác sao!"

Vội vàng phân tán sự chú ý của Song nhi, không muốn Song Nhi tiếp tục làm rối tinh mọi việc lên.

Dù sao Song nhi cũng là một tiểu cô nương đơn thuần, vừa nghe thấy khẩn cấp, vội vàng nói: "Song Nhi giúp tiểu thư rửa mặt." Vừa nói chạy vội đi ra ngoài.

Không ngờ câu nói để phân tán sự chú ý của Song Nhi lại quá thiêng, thật sự đoàn người đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ Vãn Thanh.

Phượng Cô đứng ở trước đoàn người, chưa lên xe, Vãn Thanh không thèm liếc mắt qua hắn dù chỉ một cái, vội vàng đi về phía xe ngựa của mình.

Nhưng lại bị Phượng Cô cầm tay giật lại.

Cơn đau truyền đến từ cổ tay, Vãn Thanh nhìn hắn, chịu đựng cơn đau, nhẹ nhàng hỏi: "Gia có chuyện gì sao?"

Phượng Cô dùng ánh mắt lãnh liệt nhìn Vãn Thanh: "Làm cho cả đoàn xe ở chỗ này chờ ngươi đến bây giờ, ngươi còn dám hỏi có chuyện gì sao?"

"Gia cũng chưa từng nói mấy giờ sẽ khởi trình, cho nên Vãn Thanh thức dậy chậm một chút." Nàng lả lướt nói, dùng lí lẽ đáp lại. Nhưng nói xong lại cảm giác được không nên, hắn không nói thời gian khởi trình, rồi lại khởi trình sớm như vậy,nhất định là có mục đích. Nhất định muốn làm khó nàng.

Nàng lại không nhận ra mà sa vào bẫy của hắn, hết lần này tới lần khác biết hắn đào hố vẫn nhảy vào chờ chết.

Hơn nữa hắn vốn là người cao ngạo, nhất định không chịu được kẻ khác đối đầu như thế. Nàng vẫn còn như thế đối mặt với hắn, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Không ngoài dự đoán, mặt hắn biến sắc, ánh mắt ngay lập tức tối sầm lại, tay duỗi ra, vặn người nàng: "Tới trễ còn dám nhiều lời, lá gan quả nhiên là càng lúc càng lớn, xem ra, tối hôm qua cảnh cáo ngươi còn chưa đủ? Trừng phạt như vậy có phải còn quá nhẹ không?" Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nghe đến tối hôm qua, mặt Vãn Thanh trở nên trắng bệch, một nỗi sợ hãi dâng lên.

Nhưng không muốn ở trước mặt hắn yếu thế nhận thua, cắn chặt hàm răng, Vãn Thanh kiên trì nhìn hắn, không nháy mắt một lần, sau đó từ từ nói rành mạch: "Gia, thiếp thân nói tất cả đều là lời nói thật, hoàn toàn không phải nói dối!" Nói đến hai chữ nói dối, nàng nhấn mạnh.

Phượng Cô nghe xong lời của nàng, giận phát điên, chưa có ai dám dùng thái độ này nói với hắn, lại còn dùng lời lẽ kiểu đấy. Nữ nhân này, xem ra là càng lúc càng lớn mật!

Đúng là xem thường nàng, cứ tưởng nàng chỉ là một nữ tử nhát gan, đột nhiên phát hiện, nàng lại là kẻ to gan lớn mật, ngay cả quyền uy của hắn cũng dám khiêu khích!

Thêm lực vặn cổ tay Vãn Thanh, Phượng Cô kéo nàng lại gần.

Rồi sau đó đột nhiên cười một nụ cười tuyệt mỹ, cũng tà ác vạn phần: "Không nghĩ tới, ta vẫn ta lại cưới được một thê tử giỏi như vậy!"

Nói xong tay lại thêm lực lên cổ tay Vãn Thanh. ( chẳng mấy chốc mà gẫy thôi)

Vãn Thanh chỉ cảm thấy cổ tay muốn gẫy nát, vẫn cố nén không kêu dù chỉ một tiếng, chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn lại hắn.

Lão phúc không chịu được, chạy đến giải vây.

Phượng Cô đột nhiên đổi nét mặt, tay buông lỏng ra, rồi sau đó cười ha ha, xoay người lên xe ngựa.

Trước khi lên xe, không quên ném lại một câu: "Ta ít khi nắm tay nữ nhân, chỉ muốn nắm thêm một chút thôi! Thật muốn nắm thêm chút nữa."

Rồi sau đó nhảy lên xe ngựa, thanh âm nghênh ngang: "Khởi trình!"

Vãn Thanh chỉ cảm thấy toàn thân trở lạnh.

Hắn tuy đã đi, nhưng khí tức thô bạo của hắn dường như vẫn lẩn quất quanh đây, khiến nàng không thở đượng.

Song nhi chạy vội tới, mắt rưng rưng, lôi kéo tay nàng: "Tiểu thư… " một tiếng vừa thốt ra, đành bỏ dở câu nói

Vãn Thanh cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng lau nước mắt của Song Nhi: "Đừng khóc, chỉ có ba tháng thôi, đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt rồi."

"Nhưng …. " Song nhi hai mắt sợ hãi, vừa nói, vừa sợ hãi nhìn về phía Phượng Cô.

Vãn Thanh biết nàng lo lắng Phượng Cô, vì vậy khẽ nắm tay Song Nhi nói thầm bên tai,: "Ta nhất định sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm."

Nói xong buông tay Song nhi, quay sang chào tạm biệt phúc bá, rồi bước lên xe ngựa.