Thất Sơn Truyện

Chương 13-2: Chuyện kể của Hùng Bon-sai - Ma chạy 2



Đường xuống nhà mát dưới lưng chừng núi khá khó đi, vì lúc sáng Thông đi lên một lần rồi nên anh còn nhớ man mán, mặc dù vậy cũng phải vất vả lắm mới đến nơi. Con đường gập ghềnh, được lót đá và thắp sáng bằng những bóng đèn tròn treo trên những cây tre dựng tạm bợ. Nhà mát này có ba khu: một quán nước được dựng thụt vào trong vách đá, đối diện với nó là giang nhà có treo võng dành cho khách hành hương nghỉ chân, và khu điện thờ với hai bức tượng Ông Cọp đang đứng oai phong canh giữ. Như lời của Chín Danh, chúng đã phai màu gần hết, không còn phân biệt được đâu là vằn đen, đâu là lông cam nữa, phần bụng thì rêu bám đen kịt.

Thông đặt ba thùng sơn xuống, anh nhìn một vòng rồi nói: “Phân chia công việc sao đây “sếp”?

Hùng đáp: “Mày ngồi sơn đi, để anh lo con ma.” Rồi anh lấy cây cọc kỳ nam ra, vũ khí tối thượng mà lúc nào anh cũng tin tưởng. 

Mọi chuyện bắt đầu khá suôn sẻ, Thông vốn là loại người công việc gì cũng đã từng kinh qua nên anh làm rất gọn, thoáng cái đã gần xong phân nửa con hổ. Anh nói: “Êm không đại ca?”

Hùng đang ngồi trên bệ đá gần đó, khua khua cái cọc kỳ nam: “Ờ ờ… Sơn phủ lên lớp cũ thôi mà, mày hỏi vậy sao anh biết đường trả lời?!”

“Không phải cái này, em hỏi con bé quét sân hồi chiều kìa, anh thấy nó êm không?”

“Nơi tôn nghiêm, không lo làm việc mà ở đó địa gái hả mậy!”

Thông cười hehe: “Ông trời cho anh con mắt làm gì, miễn sao tâm anh tịnh thì thôi. Mà thấy vậy chứ con bé đó không đơn giản đâu, đạo hạnh cũng thuộc hàng khủng đó…”

Hùng tò mò: “Ý mày là sao?”

Thông đang ngồi khuất sau tượng hổ, anh ngóc đầu lên rồi nói: “Lúc anh bất tỉnh, chú Chín có nói với em là con nhỏ mới lên đây ở thôi, nghe đâu lúc trước dính dáng tới vụ gì tày đình lắm, sau đó có người bảo nó trốn lên Núi Két. Chú Chín còn nói nó là trùm của cái gì mà phong thủy, rồi trấn yểm gì gì đó…”

Chợt Hùng đưa tay lên, ý bảo Thông ngừng nói, anh phóng tầm mắt về phía quán nước trong vách đá, là khuôn mặt trắng bệch lúc nãy. Nó đang nấp sau một bụi cây lởm chởm, tưởng rằng không ai thấy. Hùng khẽ cười, anh thận trọng trèo xuống mỏm đá, đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu với Thông, anh lần theo bức tường của điện thờ, con Ma Chạy vẫn chưa phát hiện. Anh hạ thấp trọng tâm áp sát, con ma giờ chỉ còn cách anh khoảng năm sáu bước, Hùng thủ thế, nắm chặt cọc kỳ nam, định bụng sẽ một nhát siêu thoát luôn cho con ma phá phách. Anh hét lớn rồi lao lên. Nhưng anh đã quá coi thường loài Ma Chạy, nó quá nhanh, chỉ cần một cú lách nhẹ đã né nhát chém gọn hơ. Nó cười the thé, dậm chân xuống đất kiểu con nít làm nũng rồi vèo cái đã thấy nó tới khúc quanh xuống núi. Hùng nhầm hướng nó chạy mà đuổi theo, giọng ơi ới kêu Thông cứ tiếp tục sơn tượng.

Vừa đuổi đến khúc quanh, Hùng thấy bóng dáng con ma vừa chui tọt vào một bụi cây. Anh cũng không chần chừ làm gì, lấy hai cánh tay che mặt rồi cũng phóng vào theo. Chỗ đáng lẽ có vách núi thì lại có lối mòn dẫn xuống, nó chỉ tối chứ không sâu lắm, có thể thấy một cửa hang ẩn hiện phía cuối đường, Hùng men theo những bậc thang bằng đất, quyết tâm đuổi theo con ma đến cùng. Hang động này có thể hình thành trong tự nhiên, nhưng để ý kỹ thì có dấu vết của con người, những thân cây bị chặt, dấu dao làm cỏ và chính cả bậc thang đất lúc nãy. Bên trong hang, một loại ánh sáng màu xanh lục hắt lên những vết sần sùi của vách tường. Nhắm hướng phát ra ánh sáng, Hùng thận trọng tiến tới, anh nấp chỗ bóng tối, thò đầu nhìn vào bên trong.

Hùng kinh hồn phát hiện ra hàng chục bức tượng khác, nhìn vào cách tạc tượng, có thể kết luận là cùng một nghệ nhân: những khuôn mặt trắng bệch, ngũ quan được vẽ cẩu thả, thứ duy nhất khác nhau là bộ đồ chúng đang mặc. Trong đây có bộ đội, nông dân, tiều phu, hàng thịt đủ cả. Hùng sợ con Ma Chạy lợi dụng điều này, đứng nấp vào những bức tượng, đợi thời cơ bỏ trốn nên anh thận trọng dùng cọc kỳ nam gõ lên từng bức một, âm thanh “cộc, cộc” của đá vôi rỗng ruột vang lên trong ánh sáng màu lục ma mị. Đột nhiên Hùng nghe giọng Thông la thất thanh phía trên: “Đại ca, cứu em với con ma nó đè em nè!” Anh tức tốc chạy lên, khi anh vừa khuất bóng, nhất loạt mấy chục bức tượng chầm chậm xoay đầu của mình kêu răng rắc, chúng dồn ánh mắt về phía cửa hang. 

Phía Thông, lúc Hùng vừa chạy đi anh cũng nhún vai rồi ngồi xuống sơn tiếp, sơn được mấy cái vằn thì anh nghe tiếng động sau lưng mình. Lúc anh quay lại thì cả thân người phì nhiêu của con Ma Chạy đã lù lù trước mặt, anh chỉ kịp hét lên gọi Hùng. Con ma đè lên cơ thể anh, nó ấn cả đầu anh xuống những vết sơn bị chảy ở dưới đất rồi cất tiếng cười the thé, nghe vừa rờn rợn vừa đáng ghét. Thông nổi máu, anh chống tay xuống đất, lấy hết sức để bật dậy. Không thành công. Anh tiếp tục thử, hai lần, ba lần, đến lần thứ tư con ma không còn giữ nổi nữa. Nó bị Thông đẩy bật ngửa. Không thể thấy được cảm xúc từ những đường vẽ cẩu thả trên mặt nó, nhưng Thông chắc mẩm rằng nó đang hốt hoảng, dăm ba con ma chuyên đi phá người thế này đâu có đường nào so được với những chuyện cả bọn đã trải qua mấy ngày nay. Con Ma Chạy lồm cồm ngồi lên toan bỏ chạy nhưng Hùng đã xuất hiện sau lưng nó từ lúc nào, anh choàng một tay kềm chặt cổ nó rồi vun cây cọc kỳ nam cắm vào ngực nó. “Phập!” Con ma hét lên một tiếng chói tay, dãy dụa như cá bị đập đầu, không lâu sau thì nó đã bị Hùng “siêu thoát.”

Thông nhìn Hùng, anh nở nụ cười chế giễu rồi quay sang tiếp tục sơn, mặt anh dính những đốm màu sơn đen, cam, trắng. Một lúc sau, tượng Ông Cọp đầu tiên cũng sơn xong, từ nãy đến giờ Hùng cứ loay hoay quanh cái “xác” của con Ma Chạy, vừa lúc Thông định bắt tay vào sơn bức tượng thứ hai thì anh nghe tiếng Hùng gọi: “Thông, mày lại đây coi cái này nè!” Hùng lắc cây cọc kỳ nam qua lại, chỗ vết đâm bốc lên mùi hôi thối không chịu được, còn thối hơn hơi thở của ông Năm Chèo. Hơn nữa, trong đó còn có vài con dòi đang cố chui ra ngoài. Hùng rút cọc kỳ nam, vẻ mặt anh có vẻ lo lắng, anh nói: “Chẳng lẻ chú Chín…” nhưng chưa kịp dứt lại thì phía dưới khúc quanh vang lên hàng trăm tiếng chân, chúng dồn dập rồi phân ra như đang bao vây Hùng và Thông. Vào tư thế lưng đâu lưng quen thuộc, Thông nói: “Vụ gì nữa đây anh!”

“Lúc anh rượt con Ma Chạy, anh có tìm thấy một cái hang, trong hang có hơn mấy chục bức tượng nữa!”

“Anh nói là có nhiều hơn một con hả?”

“Sao tao biết được, có khi ông Chín ổng gài mình rồi!”

“Tượng mà cử động được là ma chạy đúng không anh?”

“Hình như vậy…”

Bỗng Hùng và Thông đều nín bặt, dường như cả hai đều có chung một suy nghĩ. Họ nhìn vào vật thể mà Thông sơn từ nãy đến giờ, cả hay liền hốt hoảng, phóng nhanh ra sau mấy bước. Hai Ông Cọp đang trở mình, quay ngoặc cả đầu về sau nhìn trực diện vào Hùng và Thông, ánh mắt chúng sáng rực một màu đỏ chết chóc. Con hổ Thông vừa sơn xong vẩy lông như vừa bị rớt xuống nước làm sơn bay tứ tung. Chúng gầm lên, tiếng gầm oai hùng của chúa sơn lâm rồi dồn Thông và Hùng vào góc, đúng lúc đó, từ những vách đá, bụi cỏ lại có thêm hàng chục tượng Ma Chạy khác thò đầu vào xem, chúng cười the thé, giọng cười lúc trầm lúc bổng, lúc trong lúc đục.

Hùng tặc lưỡi, một hai con thì còn dễ xử lý, chứ số lượng đông như thế này coi bộ hơi căng, lại có thêm hai con hổ nữa. Anh cần thêm tí thời gian để nghĩ cách, nhưng hai con hổ này làm gì cho anh một thứ xa xỉ như vậy, chúng thủ thế, phóng lên vồ không một chút do dự. Chợt từ phía sau vang lên một tiếng “Đoàng!”, thì ra là Chín Danh, ông ta đang cầm một cây súng hỏa mai, họng súng vẫn còn bốc khói. Hai con hổ nghe tiếng súng chợt ngừng tấn công, đám ma chạy đứng xung quanh cũng nín cười. Chín Danh đứng bệ vệ trên triền núi, ông đặt báng súng xuống đất rồi ném ánh nhìn về phía Hùng và Thông, chờ đợi.

Thông gọi với lên: “Chú Chín, người trong nghề cả, sao lừa nhau kỳ vậy?”

Ông ta đáp: “Thông thí chủ, bần đạo nhờ hai người bắt ma và sơn tượng, chứ không nhờ hai người một nhát “siêu thoát” nó đúng chứ?”

Cả Hùng và Thông đều cứng họng, tình thế lúc nãy nguy cấp, Hùng có thừa nhận anh hành động hơi hấp tấp. Anh nói: “Biết là vậy, nhưng đụng chuyện rồi mới biết mình lỡ tay. Chú Chín lúc chiều cũng đâu tiết lộ là mình còn hơn mấy chục thi thể không phân hủy cho tụi này nghe. Coi như hai bên đều có lỗi!”

“Mấy cái xác đó là do Danh tôi phong ấn, chúng đều là bọn tà ma đạo sĩ lên đây tu làm việc ác rồi bị vật chết. Tôi lấy xi-măng đắp lên người chúng, không cho chúng “siêu thoát”, suốt đời làm vật giữ nhà. Mục đích tôi kêu hai người xuống đây, chỉ là muốn thử bản lĩnh thôi.”

Hùng hừ một tiếng rồi nói: “Thôi được, vậy coi như huề cả làng nhé!.”

Chín Danh thở dài, ông bước xuống: “Chưa đâu. Còn một chuyện khác nữa, sư phụ của Sinh vốn có quan hệ thân thiết với bần đạo, thấy đệ tử của bạn mình bị như vậy cũng bứt rứt. Rốt cuộc, hai người có giao ước gì với cậu ta?”

Đến nước này Hùng cũng không muốn nói dối làm gì nữa, anh cùng Thông, hai người kể lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, từ việc đi tìm kỳ nam rồi nhận được nó từ tay của Sinh, giúp Sinh diệt con Phet Đặp, rồi những sự cố tiếp theo dẫn họ lên Núi Két này. Chín Danh nghe xong, ánh mắt cũng có chút thán phục. Ông lại hỏi: “Kỳ nam ở vùng ngoài cũng đâu thiếu, tại sao lại tới An Giang?”

Hùng đáp: “Bọn tôi muốn tìm vách đá, nơi đó có cất giấu Ngọc Rết trong truyền thuyết.”

Nghe đến đó, Chín Danh trợn mắt, giọng nói trở nên nghiêm trọng: “Hai đứa bây định đi tới Vách Ma Giấu? Đùa tao chắc!”