Thất Sát Nữ Đế

Chương 38: Tuyền Ki Thạch Phủ



Phong Vô Ý cầm kiếm lên thử xem cảm giác ra sao, nhưng tới khi cầm lên thì nàng lại bĩu môi.

"Có chuyện gì à, sử dụng thần kiếm mà còn cảm thấy không tốt sao?" Tiêu Tử Mặc mỉm cười nói.

"Ta không biết dùng kiếm, mà cũng không muốn dùng kiếm" Phong Vô Ý tức giận lau thân kiếm, mở miệng nói tiếp: "Là một kiếm khách thì đều sử dụng kiếm, nhưng mà ba năm luyện đao, mười năm luyện kiếm... ta không có từng đấy thời gian để luyện"

"Mặc kệ là thế nào đi nữa, thì thí luyện cũng đã hoàn thành rồi" Tiêu Tử Mặc thở phào một hơi nhẽ nhõm, rồi ngẩng đầu lên.

Lúc này bóng đêm đã bao phủ khắp mặt đất, trên bầu trời là một khoảng không rộng mênh mông. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Ngay cả mặt trăng cũng không nhìn thấy rõ, vì bị tầng mây thật dầy che khuất, thậm chí cả gió cũng mang theo một cỗ khí tức áp lực nặng nề.

"Nhìn cái gì vậy?" Phong Vô Ý đi tới, tiện tay lấy một bộ y phục đem bọc lại Thương Lãng kiếm để tránh cho bị lưỡi kiếm cắt trúng phải chính mình, còn một bên thì cất giọng trêu đùa: "Chẳng lẽ vào thời tiết xấu như thế này mà ngươi cũng có thể xem được tinh tượng hay sao?"

"Chỉ sợ ngày mại sẽ có mưa to" Tiêu Tử Mặc trả lời.

"Không biết con bạch điêu kia lúc nào sẽ tới đón chúng ta nhỉ?" Phong Vô Ý nhíu mày lên tiếng hỏi. Trời mưa hay không cũng không quan trọng, nhưng mà nàng cũng không muốn giống như một đứa ngốc đứng ở giữa trời mưa.

"Bên này có động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ là đã sớm kinh động tới trưởng lão rồi" Tiêu Tử Mặc nghe nàng hỏi, thì cũng bình tĩnh trả lời.

"Tiếp theo còn có cái thí luyện nào khác nữa sao?" Phong Vô Ýbắt đầu cảm thấy có chút buồn phiền.

"Còn một lần" Tiêu Tử Mặc gật đầu nói: "Khảo nghiệm của Tuyền Ki Thạch phủ từ trước tới nay đều lấy 'ba' làm số lượng. Nếu ta đoán không sai, thì lần kế tiếp chính là để cho ngươi vượt qua thí luyện chi môn rồi"

"Thí luyện chi môn?" Phong Vô Ý ngẩn người: "Đó là cái gì?"

"Không biết" Tiêu Tử Mặc nói ra đáp án này, rõ ràng là đã làm cho nàng rất ngạc nhiên: "Sách sử ở trong Tuyền Ki Thạch phủ ghi lại, người tiến vào thí luyện chi môn rất nhiều, nhưng mỗi một người ở trong đó lại trải qua các khảo nghiệm khác nhau. Cho nên, không có cách nào đoán trước được"

"Vậy cũng chỉ có thể binh đến tướng chặn rồi" Phong Vô Ý nói xong, lai đem Thương Lãng kiếm đổi sang tay kia.

"Nói cũng như không, mà ngươi đang làm cái gì vậy hả?" Tiêu Tử Mặc tò mò nhìn thanh thần binh đang bị y phục che phủ cẩn thận kia, lên tiếng hỏi.

"Không có vỏ kiếm, cho nên quá phiền phức rồi!" Phong Vô Ý oán giận nói.

"Thương Lãng kiếm, không cần vỏ kiếm" Tiêu Tử Mặc giật mình, rồi lập tức nở nụ cười. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Một mặt đưa tay cầm lấy thần kiếm, một bên cởi bỏ y phục đang bao bọc nó ra, rồi mới đưa chuôi kiếm cho nàng cầm.

"Sau đó thì sao?" Phong Vô Ý nhíu mày.

"Kiếm làsátý, tâm chính là bao kiếm" Tiêu Tử Mặc trầm giọng nói.

"Tâm là bao kiếm?" Phong Vô Ý đọc một lần, chợt ở trong lòng như đã hiểu ra điều gì đó. Hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, rồi đưa mắt nhìn tập trung vào hàn khí dầy đặc ở thân kiếm.

Trong nháy mắt, một bao kiếm tự nhiên xuất hiện rồi bao trùm lên thân kiếm, nhìn vô cùng hòa hợp không thể chê vào đâu được.

Bao kiếm này tuy trông như một thanh gỗ bình thường, ở trên mặt cũng không hề có hoa văn hay đồ án gì cả... nhưng lại rất phù hợp với dáng vẻ tao nhã đơn giản của Thương Lãng kiếm.

Ánh mắt Tiêu Tử Mặc trở nên nặng nề, đang lúc há mồm còn chưa kịp nói thì ở trên không trung đã truyền tới tiếng chim kêu vang dội.

"Đến rồi!" Phong Vô Ý ngẩng đầu lẩm bẩm: "Thật đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền"

"Tào Tháo là ai?" Tiêu Tử Mặc cảm thấy không hiểu nên hỏi lại.

"Trong thế giới của ta, có một vị chính là nhà chính trị quân sự vĩ đại có tên gọi như thế" Phong Vô Ý thuận miệng nói luôn.

"A..." Tiêu Tử Mặc đáp một tiếng, nhưng vẫn không hiểu rõ cái người gọi là Táo Tháo này cùng với Bạch Linh, một bên là nhà chính trị quân sự và một bên là con chim lớn này thì có quan hệ gì với nhau.

Mà cũng ngay tại thời điểm hắn đang rối rắm, thì Bạch Linh đã lao xuống, nhẹ nhàng hạ cánh ở bên cạnh bọn họ.

"Đi thôi" Phong Vô Ý nắm lấy bờ vai của Tiêu Tử Mặc, đem Thương Lãng kiếm đeo ở bên hông, rồi tiện thay thu dọn luôn bọc hành lý.

"Ừm" Tiêu Tử Mặc cũng tiện tay cầm lấy tượng gỗ có hình dáng trẻ con, ngón tay xoa nhẹ ở trên mặt tượng gỗ vài lần. Chỉ thấy ở trên tượng gỗ hiện lên một đạo ánh sáng màu vàng, rồi rất nhanh lập tức nhạt dần đi.

"Phong ấn?" Phong Vô Ý bước lên trên lưng bạch điêu, quay đầu nhìn thấy động tác của Tiêu Tử Mặc thì nhíu mày lên tiếng.

"Tuy có thể bảo hắn ngậm miệng lại, nhưng mà để tránh cho hắn chọc phải phiền phức thì vẫn nên phong ấn lại có lẽ sẽ tốt hơn" Tiêu Tử Mặc khẽ nói: "Ta đã hạ phong ấn khóa lại năm cảm giác của hắn, cho nên phải đợi tới khi rời khỏi Tuyền Ki Thạch phủ thì mới có thể cởi bỏ"

Phong Vô Ý gật đầu, vòng hai tay từ đằng sau ra đằng trước ôm chặt lấy eo của Tiêu Tử Mặc.

Bạch điêu kêu dài một tiếng, vỗ cánh bay cao.

Tính tới lúc này thì Phong Vô Ý đã bay lượn tất cả là ba lần, nhưng lần cưỡi Thanh Long là đang quyết chiến một trận cửu tử nhất sinh, nên so với cưỡi Bạch Linh lúc này thì nàng có cảm giác thoải mái và vững vàng hơn rất nhiều.

Ở trên không trung, mây gió biến đổi liên tục, chỉ sợ chưa tới bình minh thì cơn mưa lớn đã đổ xuống mất rồi.

"Trưởng lão, là người như thế nào?" Phong Vô Ý ngẫm nghĩ rồi hỏi. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Dù sao thì người sắp gặp cũng chưa phải là bằng hữu, cho nên biết trước người ta ra sao thì có lẽ sẽ tốt hơn.

"Tuyền Ki Thạch phủ hiện giờ chỉ còn lại có ba vị trưởng lão vẫn còn tồn tại hậu thế" Tiêu Tử Mặc sắp xếp lại suy nghĩ một lúc, rồi mới từ từ nói: "Đại trưởng lão nghiêm khắc cổ hủ, nhị trưởng lão ôn hòa giản dị, tam trưởng lão tính tình ngoan đồng-- nhưng người trẻ tuổi nhất cũng chính là tam tưởng lão, tuổi cũng đã hơn trăm. Lưu Ly là đệ tử của đại trưởng lão"

"Nói vậy, thí luyện Thương Lãng kiếm chắc hẳn là do tam trưởng lão-- cái người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này đưa ra chủ ý đi!" Phong Vô Ý sau khi nắm rõ thì lên tiếng nói.

"Đúng thế" Tiêu Tử Mặc có chút kinh ngạc khi thấy nàng nhạy cảm như vậy, rồi tiếp tục nói: "Thí luyện chi môn, chính là do nhị trưởng lão quản lý"

"Thí luyện chi môn...." Phong Vô Ý lẩm bẩm tự nói một câu, rồi rơi vào trạng thái suy nghĩ. Căn cứ vào lời nói của Tiêu Tử Mặc, mỗi người đi vào thí luyện này đều sẽ gặp phải những khảo nghiệm khác nhau... trong lòng nàng bỗng nảy ra một suy nghĩ, thí luyện chi môn, chỉ sợ là có liên quan tới thí luyện Tinh Thần lực! Đúng vậy, nhưng nàng vẫn không biết rõ được chi tiết của cuộc thí luyện này là gì, mà cũng bởi vì tư liệu có được quá ít, nên càng không có cách nào phán đoán được.

"Sắp tới rồi, nơi đó chính là Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Phong Vô Ý.

"Hả?" Phong Vô Ý nghiêng đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới là một khoảng không tối đen như mực, ngay cả một ngọn đèn cũng không thấy, nên nàng không thấy rõ bất cứ thứ gì cả.

"Ngọn núi kia chính là Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc đưa tay chỉ.

"Núi? cả một ngọn núi?" Phong Vô Ý ngạc nhiên.

"Đúng thế, dốc núi Bích Ảnh có rất nhiều hang động rộng lớn, do trải qua thời gian lâu dài mà có hình dáng như vậy... sau đó mới dần biến thành Tuyền Ki Thạch phủ hiện tại" Tiêu Tử Mặc trả lời nghi ngờ của nàng.

"Ồ..." Phong Vô Ý tốn bao công sức suy đoán thì ra cái được gọi là thạch phủ, nếu nói dễ nghe thì chính là một cái sơn động mà thôi. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Khó trách trong nghìn năm qua không có ai có thể tìm tới được Tuyền Ki Thạch phủ, mà cứ cho là người ta có đứng ở trên dốc núi Bích Ảnh thì cũng làm gì có ai nghĩ tới được là chính mình đang đứng ở trên nóc nhà của Tuyền Ki Thạch phủ chứ....

Khi đang nói chuyện, Bạch Linh đã hạ cánh xuống một mảnh đất bằng phẳng ở trên sườn núi. Nơi này nằm ở trong vách đá cheo leo, không hề có một đường nào để đi lên trên, trừ khi là người có bản lĩnh bám vào được vách đá trơn nhẵn như gương và vượt qua độ cao hơn ngàn mét để bò lên. Mà điều quan trọng chính là cả cái dốc núi Bích Ảnh này lại bị nghiêng về một bên, cho nên ngay cả khi đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống, thì cũng không thể nào nhìn tới được chỗ đất trống này.

Tiêu Tử Mặc sờ sờ lên đầu Bạch Linh, đợi tới khi nó bay đi, thì mới đi tới bên cạnh vách đá đưa tay tìm kiếm một lúc. Không biết là đã chạm phải cơ quan gì, chỉ thấy vách đá đang im lặng, đột nhiên tách ra hai bên để lộ ra một con đường đủ để cho hai người sóng vai đi vào cửa.

Bên trong cánh cửa là một con đường đá thông thẳng xuống bên dưới, Tiêu Tử Mặc dẫn đầu đi xuống, Phong Vô Ý chỉ chậm nửa bước rồi cũng đuổi theo sau. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Khi hai người đi qua, cửa đá ở sau lưng lại một lần nữa đóng lại. Mà cùng với lúc đấy, mấy ngọn đèn ở hai bên vách tường cũng bừng sáng lên, cứ cách mười bậc thang thì sẽ có một ngọn đèn. Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy phía dưới là vô số bậc thềm đá cùng với ngọn đèn lúc sáng lúc tối, giống như con đường kéo dài không thấy điểm cuối.