Thất Sát Nữ Đế

Chương 37: Thần Binh Thương Lãng



"Ầm" Cuối cùng thì một nửa bên vách núi cũng bị sụp xuống, từng đợt nham thạch rơi xuống trông thật như một trận trời long đất lở.

"Cẩn thận!" Phong Vô Ý vẫn quansáttình cảnh xung quanh, thấy thế thì kéo bả vai của Tiêu Tử Mặc lại về phía sau, lưng cũng dánsátvào bên vách đá để tránh thoát đi những nham thạch đang rơi xuống. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on.Một bên trầm giọng nói: "Nắm chặt lấy tay ta, cho dù có thế nào cũng không được phép buông tay!"

Tiêu Tử Mặc gật đầu, mười ngón đan xen vào với nhau, rồi nắm chặt lấy tay nàng.

Bọn họ đều rõ ràng, cái con rồng này sẽ tuyệt đối không để cho bản thân nó bị chôn sống ở đây, nhưng mà dù là có không chết thì cũng sẽ không tránh khỏi bị thương. Hơn nữa nó còn có thể bay lên, cho nên chỉ cần Phong Vô Ý không tiếp tục dùng sức kéo nó xuống như vừa rồi, mà thả lỏng sức lực ra thì con rồng này ... có khả năng rất lớn là sẽ đem bọn họ cùng đi ra ngoài.

Quả nhiên, khí lực của Thanh Long dần sôi sục trở lại, rồi bỗng nhiên cảm thấy được lực lượng đang kéo nó xuống dưới đã giảm nhẹ đi thì cũng lập tức quay đầu, bay thẳng lên trên trời.

"Đi!" Phong Vô Ý kéo chặt dây thép, tay còn lại thì nắm chặt lấy tay của Tiêu Tử Mặc. Ngay sau đó, hai người cùng bay lên trời.

Thanh Long có Long Lân bảo hộ, dù bị tảng đá rơi trúng cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng mà bọn họ thì khác, nhưng cũng may là thuật sai khiến của Tiêu Tử Mặc vẫn còn có tác dụng, tất cả bọn nó đều đang bay lượn vòng quanh hai người ở giữa không trung, khiến cho những tảng đá rơi xuống đều bị đánh văng ra ngoài.

Mặt đất càng ngày càng xa, đột nhiên đập vào mắt lúc này là cả một khoảng trời rộng lớn và sáng sủa. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on.Rốt cuộc đã rời khỏi phạm vi của sơn cốc, từ trên trời cao nhìn xuống, chỉ thấy ở bên dưới là các dãy núi nối liền vào nhau kéo dài liên miên không dứt. Gần nhất là một mảng rừng cây xanh tốt, xa hơn thì là dãy núi tuyết trắng tinh, mà xa hơn chút nữa còn có thể loáng thoáng thấy được con sông Đại Giang, rồi thành thị thôn trấn, và hàng nghìn hàng vạn dặm đất đai.

Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Long vẫn còn tiếp tục bay thẳng lên trên cao như cũ thì cắn răng một cái, sau đó nàng chạm nhẹ vào cơ quan ở trên chiếc nhẫn trong tay. Dây thép lập tức bị rút lại, cũng đồng thời mang bọn nàng tiếp cận gần với cái đầu to lớn của con rồng này.

"Đi lên!" Phán đoán đúng thời điểm, nàng dùng sức ném Tiêu Tử Mặc đi lên trên.

Ngày từ lúc chữ đầu tiên được thốt ra khỏi miệng nàng thì Tiêu Tử Mặc đã hiểu rõ ý tử, sau đó hắn cố gắng mượn lực mà sải bước lên trên lưng Thanh Long. Hai chân kẹp chặt lấy thân mình của nó, tay thì nắm chặt lấy một mảnh long lân để khiến cho bản thân mình không bị ngã xuống dưới.

Phong Vô Ý thấy ổn rồi, thì mới thu lại dây thép, đồng thời cũng ngồi xuống phía trước Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc ôm lấy eo nàng, saukhi cảm thấy nàng đã ổn định được thân thể, lúc này hắn mới thởi ra một hơi.

Dù có thế nào đi nữa thì bọn họ cũng đang ở trên chín tầng trời, nếu như bị ngã xuống thì nhẹ nhất cũng sẽ bị thịt nát xương tan. Mà cái gọi là xương cốt, có thể còn giữ lại được hay không cũng khó mà nói trước được ạ!

Phong Vô Ý cùng lúc đưa hai tay bắt lấy cái sừng ở trên đầu Thanh Long, cười lạnh nói: "Lúc này ngay cả cưỡi ở trên người của ngươi thì ta cũng đều đã làm rồi, ngươi còn có nhận thua hay không?"

"Ngươi chỉ là mộtnữnhân còn trẻ tuổi, nhưng lại rất có ý tứ" Sau khi giải thoát khỏi sự nóng bỏng của dây thép thì Thanh Long cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, tuy giọng nói vẫn còn tức giận nhưng mà ở trong đó lại ẩn chứa sự ngạc nhiên nhiều hơn: "Lực lượng thì yếu kém tới mức đáng thương, nhưng mà ngươi lại có bản lĩnh vô cùng kì quái... mà tâm tính cũng rất kiên cường. Hơn nữa còn có người đồng bạn này của ngươi, có thể sử dụng được lực lượng... chắc hẳn là một thệ hệ truyền nhân của Tuyền Ki Thạch phủ đúng không? Nhưng mà thật đáng tiếc, đáng tiếc"

Đáng tiếc cái gì, Phong Vô Ý nghe thấy thế thì ở trong lòng cũng đánh một cái dấu hỏi thật lớn. Nhưng nàng lại không có hỏi thêm gì, mà chỉ nói: "Vậy ngươi đồng ý đi theo ta rồi hả?"

"Cũng được" Thanh Long lắc đầu vẫy đuôi một trận, rồi mới từ từ nói: "Tại chỗ này, ngay cả chim cũng không thấy nổi một con bay qua. Ta đã ở trong sơn cốc này ngây ngốc vô số năm, giờ đi ra ngoài cũng được. Nhưng mà.... nha đầu, ngươi có thể hay không sử dụng được ta thì phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi. Mà hiện tại lúc này, ngươi hiển nhiên là không có tư cách!"

"Tư cách?" Phong Vô Ý nhíu mày, tức giận lên tiếng: "Cái loại lực lượng mà phải dựa vào người khác ban ơn cho, ta không cần. Mà ngươi, sẽ có một ngày, ta không chỉ có thể sử dụng được ngươi, mà ngươi còn phải thần phục dưới chân ta nữa!"

"Ha ha ha...." Đột nhiên Thanh Long cười lớn một trận khiến cả trời đất phải rung động: "Được rồi, tạm thời ngươi là người cầm giữ ta, cho nên ít nhất cũng phải có được chút khí thế này mới đúng!"

Vẻ mặt Phong Vô Ý không vì nghe thấy thế mà thay đổi, nàng còn đang định nói thêm gìnữa, thì đúng vào lúc này... Thân thể cao lớn của Thanh Long bỗng toát ra một mảnh ánh sáng màu xanh bao phủ quanh thân thể, sau đó từ từ thu nhỏ lại và cuối cùng là biến thảnh một thanh bảo kiếm.

"Không tốt!" Tiêu Tử Mặc vừa hô to, tay cũng đồng thời nắm chặt lấy tay của Phong Vô Ý.

Cũng không biết là do Thanh Long quên mất, hay là nó có ý định khảo nghiệm bọn họ một lần. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on.Mà ngay từ lúc thanh thần binh Thương Lãng xuất hiện ở trên chín tầng trời, thì hai người bọn họ cũng bị mất đi chỗ chống đỡ, rồi rơi thẳng xuống dưới.

Tuy là đang bị rơi xuống, nhưng Phong Vô Ý lại không hề hoảng hốt chút nào. Nàng chỉ đưa tay đè lên vị trí cơ quan ở trên chiếc nhẫn, chờ tới khi có chướng ngại vật xuất hiện ở bên cạnh người thì liền bắn ra quấn chặt lấy. Lúc trước, vào thời điểm nhảy dù, cũng có một lần bị trục trặc khiến cho dù không thể bung ra, nàng cũng đã từng làm một lần như vậy... chỉ là lần này khác ở chỗ, bên cạnh còn có thêm một người nữa mà thôi.

Tiêu Tử Mặc hít sâu một hơi, hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy, nên tay trái dùng lực kéo đứt chiếc vòng trang sức ở trên cổ, đem miếng ngọc màu tím lấy xuống.

Chỉ trong nháy mắt, từ trên khe hở trong tay hắn bắn ra những đạo ánh sáng màu tím vô cùng xinh đẹp, mà lực lượng này cũng làm cho người ta không thể mở mắt ra nổi.

Phong Vô Ý không chịu được mà phải nheo mắt lại, trong tai chỉ nghe thấy một tiếng âm thanh giống như chim chóc đang kêu. Sau đó là dưới chân đột nhiên trở nên mềm nhũn, ngã lên một thứ gì đó mềm mại, nhưng cũng không khiến mình bị thương chút nào. Tốc độ rơi không những đã ngừng lại, mà còn có cảm giác như là đang được kéo lên trên.

Từ từ mở to hai mắt, lọt vào mắt nàng lúc này là cảnh tượng khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc và thán phục không thôi.

Nàng thấy bọn họ đang cưỡi trên một con chim khổng lồ, ngoại hình con chim này nhìn giống như phượng hoàng ở trong sách, nhưng trên thân lại bị một màu tím bao phủ, từ gáy trải dài khắp toàn thân. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on.Trên cái đầu tinh xảo cùng với chiếc đuôi xinh đẹp dài tới chừng ba, bốn mét đang phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng mỹ lệ. Thần sắc của nó cực kỳ cao ngạo, nhìn không khác gì một vương giả .

"Đây là?" Phong Vô Ý tò mò sờ lên lông ở trên lưng chim, quay đầu lại nói: "Đây là mãnh thú bị phong ấn ở trong mảnh ngọc màu tím kia của ngươi à?"

"Đúng vậy, nó được gọi là Tử Vô. Cũng chính là vương giả của mãnh thú ở trên Đại Lục Phạm Thiên-- Ma diễm băngsátđiểu" Tiêu Tử Mặc trả lời: "Ma diễm băngsátđiểu tình tình rất hung bạo, chỉ ăn thịt và nội tạng của người. Thuộc tính băng, nhưng lại có thể phun ra lửa, mà ngọn lửa đó lại mang theo hàn băng rét lạnh tới thấu xương. Tuy là không thể cháy, nhưng lại có thể đem người đóng băng lại chỉ trong nháy mắt"

"So với con rắn kia còn đẹp hơn nhiều" Phong Vô Ý nhún vai. Thật sự là nhìn không ra, một sinh vật xinh đẹp như thế mà sao lại khát máu tới vậy.

Trong khi hai người nói chuyện, Tử Vô đã đưa bọn họ quay trở về tới cái sơn cốc lúc đầu. May mắn là vách núi kia sập xuống không hề ảnh hưởng tới bên này, nếu không thì đã chôn vùi Hoàng Cửu Lê xuống bên dưới, mà nếu thật sự như vậy thì vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi!

"Ầm--" Ngay lúc bọn họ rơi xuống đất, Thanh Long cũng hóa thành thanh kiếm cổ rơi xuống ở ngaybên cạnh. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on.Rồi lập tức cắm xuống trên mặt đất, chỉ để lộ ra chuôi kiếm ở bên ngoài.

Trên người Tử Vô cũng toát ra ánh sáng màu tím, toàn thân giống như một ngọn lửa mà lao vào miếng ngọc ở trên tay Tiêu Tử Mặc, cuối cùng là biến mất không thấy đâu nữa. Lúc này trên trán Tiêu Tử Mặc cũng toát ra mồ hôi lạnh ướt đẫm, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân hình lung lay như sắp ngã.

"Ngươi không sao chứ?" Phong Vô Ý thấy thế thì lo lắng hỏi thăm.

"Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi" Tiêu Tử Mặc thở ra một hơi, đem miếng ngọc đeo lên trên cổ, cười khổ nói: "Lực lượng của Tử Vô quá mức mạnh mẽ, cho nên khống chế nó không dễ dàng chút nào. Chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị lực lượng của nó phản lại, cho nên đây cũng là nguyên nhân mà khi không phải thật sự cần thiết thì ta sẽ không triệu gọi nó ra"

"Dù sao thì vật cũng đã tới tay, nên không cần vội" Phong Vô Ý nói xong, cúi người rút thanh kiếm ra. Thanh kiếm này so với trường kiếm thì rộng lớn hơn một chút, thân kiếm trong suốt như nước, bên trong tỏa ra khí lạnh dày đặc, nhưng lại được ẩn giấu đi một cách kín dáo vô cùng. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on.Chuôi kiếm được khắc một đồ án hình Thanh Long cưỡi mây, rồi thân hình rồng kéo dài uốn lượn vòng quanh chuôi kiếm... Sau đó nhìn trên thân kiếm thì thấy ở đó được khắc lên hai chữ cổ theo phong cách xa xưa-- Thương Lãng!

Thượng cổ thần binh, Kiếm Thương Lãng!