Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 3 - Chương 22



Thất Nương tỉnh lại giữa trận xóc nảy cùng những tiếng ồn ào huyên náo.

Nàng được Văn Ngọc Hổ ôm trước ngực cùng ngồi chung một con ngựa, nghe thấy tiếng Văn Ngọc Hổ hô to: “Nhanh đến cửa thành, mọi người cẩn thận!”

Văn Ngọc Hổ cúi đầu thấy nàng đã tỉnh, áy náy nói: “Thất Nương, còn đau không? Ta thật sự… xin lỗi.”

Thất Nương tinh thần đã thanh tỉnh lại, ảm đạm nói: “Không liên quan đến huynh, dù sao cũng không thể vì ta mà khiến những người khác mất mạng được.”

Chợt nhớ đến phụ thân Lưu Trường Khanh, tim thót lại, nhưng lại nhớ đến thân phận ông đã là bình dân, đối với Long Giao đế không còn tính chất uy hiếp nào, Long Giao đế không đáng bất chấp cả thiên hạ mà sai lầm đi đối phó một người có công với Long Giao quốc.

Nàng nhìn qua hai bên trái phải, thấy Văn Ngọc Đang cùng mẹ nàng ngồi chung một con ngựa, Tiểu Cúc cùng ngồi trên ngựa với một người tướng sĩ, bọn Nhiếp Chiêu đang ở phía trước mở đường.

“Ngự Lâm quân đuổi tới!”

Đám người Nhiếp Chiêu chia một nửa bọc hậu, giục mọi người đi nhanh.

“Mẹ, ôm chặt!” Văn Ngọc Đang hai chân kẹp chặt ngựa, xoay mình giương cung lắp tên, ba mũi tên kẹp trong tay, nhất tề bắn ra, mũi tên trúng ngay đích chân trước ngựa Ngự Lâm quân.

Ngựa bị mất móng khiến cho những Ngự Lâm quân không kịp ghìm ngựa lại đều bị té nhào.

Văn Ngọc Đang thấy có tác dụng, lập tức quay người đuổi theo mọi người.

Ngự Lâm quân cứ đuổi theo bọn họ mãi cho đến tận cửa thành.

Đô vệ thống lĩnh Lý Hạo trấn giữ kinh thành nhận được tin, hắn khẩn cấp hạ lệnh bày trọng binh trên dưới tường thành, dàn quân sẵn sàng.

Khi Văn Ngọc Hổ đến, chờ họ chính là trên tường thành một loạt cung thủ đang giương tên, dưới cửa thành là lính đã dàn trận.

Họ đã không còn đường lui, Ngự Lâm quân đuổi theo sau vây kín họ lại trùng trùng điệp điệp, trong phút chốc họ đã rơi vào tuyệt cảnh.

Sắc trời đã đen, nhưng tường thành trên dưới đuốc cháy sáng như ban ngày.

Lý Hạo đứng ở đầu tường thành, lớn tiếng hô: “Bắn…” Từ ‘tên’ chưa kịp nói ra, xa xa có người quát to: “Tân Bình công công đang trong tay ta, ai dám động thủ?”

Nghe thấy tiếng người vừa đến, huynh muội Văn Ngọc Hổ và Văn phu nhân vừa mừng vừa sợ, cùng hô lớn: “Cha!”, “Tướng công!”

Phía Ngự Lâm quân lui dạt sang hai bên, một đội Hắc Giao quân khoảng chừng hai ba trăm người theo sau Văn Chiến tiến lên, phía trước Văn Chiến chính là người đã tuyên lão vào cung, tâm phúc bên người hoàng thượng, Tân công công.

Bọn họ nhập lại thành một nhóm với Văn Ngọc Hổ.

Tân Bình mặt mày ủ ê, trong lòng hối hận không thôi, sớm biết vậy hắn dù thế nào cũng không đến rồi giẫm phải bãi lầy thế này.

Vốn việc tuyên triệu đáng ra không cần hắn đích thân, chỉ là hoàng thượng không yên tâm, hắn vì lấy lòng hoàng thượng cuối cùng xung phong nhận việc đi tuyên triệu, ai mà biết không hiểu tại sao Văn Chiến lại như biết trước việc này, đột ngột mạnh tay tóm hắn uy hiếp, thị vệ trong cung sợ ném chuột vỡ đồ không dám động thủ, sau không biết từ đâu đến một đội Hắc Giao quân, liền đem hắn một đường tiến thẳng đến cửa thành.

Vừa nghĩ đến hoàng thượng quyết ý muốn diệt Văn gia, hắn trong lòng run rẩy, kêu khổ không ngừng.

Thì ra, Lâm Chinh lo lắng Văn gia, sắp xếp từ trong quân một đội xuất sắc nhất, rời khỏi Hắc Giao quân giúp Văn Chiến ra khỏi thành.

Lý Hạo nhìn thấy Tân Bình thì giật mình, ngẩn người nói: “Văn Chiến, hôm nay ông đã đến bước tử lộ, nếu thả Tân công công, ta sẽ cho ông được toàn thây.”

Văn Chiến cười ha ha: “Từ thời tổ phụ bắt đầu, Văn gia ta bốn đời đều vì Long Giao hoàng triều bảo vệ đất nước, khi ta còn ở Biên thành liều chết đánh trận, ngươi không biết còn đang bú sữa ở đâu đâu! Văn Chiến ta nếu là hạng người sợ chết thì đã sớm về nhà làm ruộng rồi.”

Lão nghiêm mặt lại: “Văn gia ta trên dưới một lòng vì nước, hôm nay ta bị kẻ gian làm hại, rơi vào tình thế này, hiện nay ta cả nhà già trẻ đều có ở đây, chúng ta nếu chết thì chết cùng một chỗ cũng không có gì tiếc nuối, chỉ tiếc những con em binh lính Hắc Giao quân theo sau ta đây, bọn họ mỗi người đều là nam nhi tốt can đảm dũng mãnh, nhưng lại phải ở đây uổng phí mạng sống vì ta, Văn Chiến thẹn với các vị, xin ở đây hướng các vị thỉnh tội.”

Nói xong liền cúi xuống bái lạy mọi người.

“Tướng quân! Không thể…”

“Không cần! Tướng quân.”

Mọi người đều thốt ra, Nhiếp Chiêu kéo Văn Chiến lớn tiếng nói: “Có thể cùng tướng quân đồng sinh cộng tử là quang vinh suốt đời của Nhiếp Chiêu ta, khi chúng ta ở Biên thành, cùng kẻ địch liều mạng đánh nhau người nào không phải lấy một địch trăm, chúng ta phải cho hắn nhìn thấy, Hắc Giao quân ta không phải loại người có thể coi thường, mọi người nói có phải không?”

Tướng sĩ Hắc Giao quân ầm ầm đáp lại, Lý Hạo nhìn mà kinh hãi.

Lý Hạo không thể so với Văn Chiến, hắn không có kinh nghiệm chinh chiến thật sự ở sa trường, thiếu đi khí thế nhất hô bá ứng trong quân của Văn Chiến.

Ngự Lâm quân thủ thành ngoài đầu lĩnh, những người khác đều không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên muốn bọn họ phải đối phó với chính quân đội của mình, bọn họ trong lòng cũng khó tránh khỏi khúc mắc.

Trong Ngự Lâm quân có người hỏi: “Văn tướng quân, nếu ông bị người ta hãm hại, không bằng dừng tay cùng chúng ta hồi cung giải thích với hoàng thượng…”

Đầu lĩnh Ngự Lâm quân Trần Tử Tu đã được lệnh gặp liền giết không tha đâu để hắn nhiều lời, lớn tiếng ngắt lời: “Văn Chiến ngươi mưu đồ tạo phản đã bị hoàng thượng phát hiện, ngươi không cần lắm lời giảo biện, những kẻ còn lại chỉ cần buông vũ khí, không cùng Văn Chiến thông đồng làm bậy…”

“Ha ha ha…” Lời hắn bị một tràng cười thanh thúy cắt đứt.

“Thật sự là buồn cười chết đi mất!” Thất Nương đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Trần Tử Tu nói, “Đồ đồng lõa bán nước nhà ngươi, còn không biết xấu hổ ở đây đổi trắng thay đen, Tô Văn cho ngươi lợi ích gì để ngươi bán mạng vì hắn như thế?”

Trần Tử Tu trợn mắt nhìn, Thất Nương không đợi hắn mở miệng, giành trước một bước quay lại lớn tiếng nới với ba quân: “Văn tướng quân có chứng cớ Tô Văn thông đồng với giặc bán nước, Tô Văn vì diệt khẩu, xúc xiểm với hoàng thượng, mượn tay hoàng thượng để giết người, nếu ngươi không phải đồng lõa, sao lại không cho phép người khác nhiều lời?”

Trần Tử Tu bị nàng nói át đi, nhất thời á khẩu không nói gì được.

Ngự Lâm quân phòng thành đều lộ ra vẻ ngờ vực, cung thủ trên tường thành vẫn chĩa tên vào bọn họ cũng không biết nên xuống tay với ai.

Lý Hạo quát lớn: “Ngươi nói Tô thừa tướng thông địch bán nước, hắn đã là dưới một người trên vạn người, sao làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?”

“Ngươi không thắc mắc vì sao đúng lúc Biên quân ở Biên thành đổi nơi đóng quân, Nhật Hưng quốc lại dẫn binh đến đánh sao? Tại sao Biên thành tử thủ sáu ngày cũng không có ai đem viện quân đến cứu?” Thất Nương nhướn mày, “Lão thất phu Tô Văn đã giao ước với Nhật Hưng quốc, khi chuyện thành lão ta được cắt đất phong vương, có điều kiện tốt như vậy, lão sao lại không làm? Bằng chứng lão thông địch bán nước hiện giờ đang ở trên tay cha chồng ta, có muốn ta đọc cho ngươi nghe không? Chúng ta ở Biên thành liều mạng vì dân, kết quả vậy mà lại đem quốc thổ hai tay dâng cho gian thần!”

Chuyện Biên thành, binh sĩ cũng có nghe, lúc này binh khí trong tay binh lính đều đã hạ thấp xuống.

Thất Nương nhìn Trần Tử Tu và Lý Hạo đang do dự, nàng tiến lên vài bước lộ vẻ bi thương nói: “Ta biết các ngươi không tin, quên đi, các ngươi cũng là nghe lệnh mà làm, Văn gia ta không có hạng người sợ chết, các ngươi ra tay đi, dù sao hoàng thượng mạng cũng chẳng còn được bao lâu nữa, một năm hay một ngày cũng không có gì khác nhau!”

Đã biết thân phận của nàng, Trần Tử Tu đối với nàng ngược lại có chút kiêng dè, hắn quát: “Cái gì mà một năm với một ngày? Hoàng thượng đang tốt sao mạng lại không còn bao lâu nữa?”

Thất Nương cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thân thế ta tất cả mọi người đều biết, ta và Long Giao quốc tâm mạch tương liên, nếu ta chết, đời Long Giao đế này tất nhiên cũng chết, ngươi thật sự không biết hay giả vờ vậy?”

Thất Nương cố ý đem lời này nói ra khiến mọi người đều biết, cứ như vậy Trần Tử Tu và Lý Hạo quyết không dám mảy may đụng chạm đến nàng.

Bởi vì nếu như Thất Nương xảy ra chuyện gì, bất luận cố tình hay vô ý, kẻ khác đều sẽ cho là bọn hắn cố ý, sau đó việc nay truyền vào tai Long Giao đế, làm sao không sinh lòng nghi kỵ đối với bọn hắn?

Trần Tử Tu giật mình chấn động, hắn và Lý Hạo đứng phía xa nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ do dự phía bên kia.

Sau đó lại nghe nàng nói: “Cho nên lần này Tô Văn muốn diệt Văn gia, một nguyên nhân chính là ta, Bao tiên sinh đã bí mật nói cho ta biết, hoàng thượng thời gian không nhiều, chỉ còn thọ được một năm nữa, dù sao sau một năm hoàng thượng cũng sẽ… Thôi không cần một năm này nữa, các ngươi ra tay đi.”

Thất Nương không chỉ muốn Tô Văn chết không có chỗ chôn, cũng muốn Long Giao đế chết không được tử tế.

Một đao giết hắn, sao có thể khiến nàng hết hận? Nàng muốn Long Giao đế trong một năm này, không ngày nào không ngay ngáy sợ hãi, ngồi đếm chính thời gian còn sống của mình, sầu não mà chết.

Thời gian chờ đợi giống như lăng trì, báo thù như vậy mới có thể không để Nhị tỷ chết không nhắm mắt của nàng thất vọng.

Trần Tử Tu nhất thời do dự không quyết, Thất Nương đột ngột lao vào binh khí của hắn, Trần Tử Tu kinh hãi, vội vàng cuống quýt rụt tay lại, Văn Ngọc Hổ quát to một tiếng Thất Nương, cũng nhào đến.

Thất Nương xoay mình tránh sang bên cạnh, Ngọc Đao của Văn Ngọc Hổ đã đặt trên cổ Trần Tử Tu, cùng lúc đó mũi tên của Văn Ngọc Đang bay vụt lên tường thành, Lý Hạo không tránh kịp bị ghim lại trên tường thành, không thể động đậy.

Trong nháy mắt, Văn Ngọc Đang đã lắp tên vào cung, nhắm ngay Lý Hạo quát lớn: “Mở cửa thành, nếu không mũi tên tiếp theo sẽ không tiện nghi như thế nữa đâu!”

Bỗng nhiên xảy ra chuyện, không ai phản ứng kịp, bọn họ đã đảo khách thành chủ, một lần nữa nắm chắc cục diện.

Những người khác lại càng không dám động thủ.

Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Lý Dục khuyên nhủ: “Nếu thật sự đúng như lời Văn tướng quân nói, không bằng cùng ta hồi cung giải thích với hoàng thượng, có Văn thiếu phu nhân làm chứng, hoàng thượng nhất định sẽ tin.”

Văn Chiến và Thất Nương nhìn nhau trao đổi, trong lòng đều nói, như vậy chỉ sợ chết sẽ nhanh hơn.

Văn Chiến lắc đầu: “Văn Chiến ta đối với hắn đã không còn hy vọng gì, ta tình nguyện tiêu dao tự tại nơi sơn dã cũng không muốn dốc sức cho loại hôn quân có mắt không tròng này nữa. Đừng nhiều lời, mau mở cửa thành!”

Bọn họ nếu đã trở mặt, thì dù có giải trừ hết hiểu lầm, với sát tâm của Long Giao đế, quan hệ quân thần muốn trở lại như trước, căn bản là không thể.

Lúc này nếu không đi, tương lai sẽ là hối hận không kịp.

Văn Chiến vì Long Giao quốc lập bao nhiêu chiến công hiển hách không người nào sánh được, đối mặt với một người được bọn họ coi là anh hùng, vị lãnh tụ tinh thần như vậy, bất luận là quân phòng thành hay Ngự Lâm quân, ai cũng không muốn thật sự đối đầu với hắn.

Bọn họ đều biết nếu ngày nào đó bị dân chúng biết nguyên nhân thực sự sau chuyện này, tương lai chờ bọn họ sẽ là bị đem bêu danh thiên cổ.

“Keng” một tiếng, không biết là binh khí của ai rơi xuống đất, sau đó, tiếng leng keng từ quân phòng thành tràn sang Ngự Lâm quân.

Một lát sau, tất cả binh khí của quân phòng thành và Ngự Lâm quân đều đã nằm trên mặt đất.

“Mở cửa!” Trần Tử Tu rốt cuộc nói.

Cửa thành chậm rãi mở ra.

Khi Trần Tử Tu và Tân Bình bị thả trở về, trong tay Trần Tử Tu còn mang theo chứng cứ Tô Văn thông địch bán nước.

Văn Chiến cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội.

Hắn nhanh chóng phái Ngự Lâm quân bao vây phủ Thừa tướng, sau đó hồi cung phục mệnh.

Đêm đó, Tô Văn không chút chuẩn bị đã bị Ngự Lâm quân bắt.

Ba ngày sau, Tô Văn bị lăng trì xử tử.

Long Giao đế chưa được một năm, hoăng (chết).