Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ

Chương 5: Tớ chỉ đợi mình cậu



Thật không khó để bắt đầu một mối quan hệ. Chúng ta có thể từ một người dưng trở thành một người quen. Một người bình thường trở thành một người đặt biệt đối với bản thân chúng ta.

Cũng như việc Hoa Kỳ Nhiên chỉ mất một buổi có thể làm quen được rất nhiều bạn tại ngôi trường mới mới này. Vì vậy, buổi sáng khi vừa ngồi vào lớp. Đã có vài nam sinh đập tay tỏ vẻ thân thiết với cậu, hoặc vài nữ sinh khi thấy Kỳ Nhiên liền chào buổi sáng.

Trường Y không bị áp lực như trường S, cho nên bạn bè đối với nhau cũng thân thiết hơn... Lí do cậu chuyển trường cũng chỉ vì ở đó có sự ganh đua quá lớn. Trường Y...thật sự thỏa mái hơn rất nhiều.

Từ Hoa từ cửa lớp bước vào, miệng còn ngậm ống hút của hộp sữa. Một tay dụi mắt đi vào bàn học của mình.

" Kỳ Nhiên ~ chào cậu buổi sáng"

" Từ Hoa, chào buổi sáng"

Hoa Kỳ Nhiên nở nụ cười nhìn cô bạn còn nằm dài ra trên bàn lười biếng vì còn buồn ngủ kia. Từ Hoa cũng chẳng giữ thể diện, cứ thế lầm bầm.



" Haizz... Mệt chết tớ rồi, buồn ngủ quá. Tối qua thức đến gần ba giờ sáng cũng chỉ để đam mĩ. Giờ thì cảm thấy thật hối hận... Tớ quyết tâm, ngày mai sẽ dậy sớm"

" Thức khuya không tốt, cậu là con gái. Cần phải chú ý đến da mặt nữa. Có nhớ chưa?"

Hoa Kỳ Nhiên tốt bụng nhắc nhở cô bạn cùng bạn, mà Từ Hoa cũng gật đầu đồng ý.

" Được được... Tớ nhớ rồi, nhưng mà hôm nay lão nương mệt chết đi được...tớ muốn ngủ"

Hoa Kỳ Nhiên lắc đầu chịu thua, đoạn từ trong cặp lấy ra một thanh socola lớn đặt lên bàn. Cố gắng trấn an Từ Hoa.

" Này đừng than nữa, cho cậu một thanh socola lớn đấy."

Con gái thích ăn vặt là chuyện dĩ nhiên. Từ Hoa nhìn thanh socola lớn được đặt trước mặt liền tỉnh ngủ, hai mắt sáng rực rỡ nói.

" Cảm ơn cậu, Kỳ Nhiên... Cậu thật sự rất tốt bụng đó... Nhưng mà cậu đem theo một túi kẹo lớn như vậy làm gì? Một mình cậu ăn sao?"

Từ Hoa vừa nhận thanh socola vừa nhìn sang cặp Kỳ Nhiên. Trong cặp cậu là một túi kẹo lớn có đủ loại kẹo trong đó, Từ Hoa cảm thấy tò mò cho nên hỏi. Nhưng rất nhanh, Kỳ Nhiên đã phủ nhận.

" Không phải, tớ không thích ăn đồ ngọt. Kẹo này tớ mang cho Tu Mạnh"

Từ Hoa tò mò lại tiếp tục hỏi.



" Tu Mạnh? Tu Mạnh là ai thế?"

Hoa Kỳ Nhiên cũng rất kiên nhẫn trả lời cô.

" Tu Mạnh là một chàng trai ngồi ở cổng trường mình đây. Tớ nghe bác bảo vệ nói ngày nào cậu ấy cũng đến trường tiễn các học sinh về"

" À thì ra là cậu nói về Tu Mạnh ngốc... Hể, nhưng tại sao lại mang kẹo cho Tu Mạnh. Cậu ấy xin sao?"

" Không có, là tớ tự muốn mang đếm cho cậu ấy. Tu Mạnh...rất đáng yêu"

Nghe đến đây, Từ Hoa bỗng nhiên bật cười. Không ngừng nói.

" Mới gặp một lần mà đã khen họ đáng yêu. Không phải có ý gì nhưng nhìn cậu, tớ bỗng tưởng tượng ra một chuyện tình đam mĩ giữa chàng ngốc và nam sinh học giỏi đẹp trai đấy"

Hoa Kỳ Nhiên bị trêu chọc cũng không giận, cậu chỉ lắc đầu phủ nhận.

" Này, đừng có ngớ ngẩn nhé"

" Nhưng mà Tu Mạnh thật sự rất tội nghiệp. Tớ nghe chị hai tớ nói, từ lúc chị hai học cho đến khi ra trường và mãi đến bây giờ, chiều nào Tu Mạnh cũng đứng ở trường mình cả. Còn có...bác bảo vệ cũng từng kể rằng Tu Mạnh sống với một người bà đã già. Cha mẹ cậu ấy thì không rõ đâu, nhà cậu ấy rất nghèo. Buổi sáng, Tu Mạnh ngồi trên xe đạp đèo bà ra chợ bán rau. Mặc dù bị ngốc nhưng cậu ấy rất ngoan, nên gánh rau của bà cậu ấy bán cũng nhanh hết lắm. Tu Mạnh bị ngốc nhưng lại rất thích được mặc đồng phục đi học...chỉ là cậu ấy cũng bị rất nhiều người xua đuổi"

Nghe kể về Cố Tu Mạnh, Hoa Kỳ Nhiên bỗng chốc sững người. Bóng dáng của chàng ngốc ấy lại một lần nữa hiện ra trong đầu cậu. Nụ cười ngô nghê, không mang theo chút phiền muộn nào ấy lại càng khiến Kỳ Nhiên chú ý đến nam nhân kia hơn.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, các học sinh nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Thấy giáo bắt đầu điểm danh từng người. Cứ thế từng tiết học trôi qua, trong đầu Hoa Kỳ Nhiên cứ nhớ đến những lời mà Từ Hoa kể về Cố Tu Mạnh.

- -----******-------

Thật vất vả mới đến lúc tan trường, Hoa Kỳ Nhiên nhanh tay thu dọn sách vở cho vào cặp rồi đi ra khỏi lớp trong sự khó hiểu của Từ Hoa, miệng cô bạn còn lẩm bẩm.

" Quái lạ, cậu ấy bị ma đuổi hay sao mà lại đi nhanh như thế?"

Hoa Kỳ Nhiên đến nhà xe trường học, dắt chiếc xe đạp của mình đi ra cổng trường. Tất nhiên, cậu ra trường từ rất nhanh cho nên lúc này học sinh vẫn chưa đông lắm. Một tiếng gọi vang lên bên tai.

" Xin chào, xin chào. Mạnh Mạnh ở đây nè, ở đây nè. Cậu có thấy tớ không >