Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ

Chương 30: Quân sư dỏm thể hiện



Qua ngày hôm sau Hoa Kỳ Nhiên vẫn chưa đi học, tối hôm qua lúc Từ Hoa gọi video cho bạn cùng bàn thì thấy người nào đó mặt mũi đờ đẫn, đến cả sức nói chuyện cũng không có, chỉ toàn mơ mơ màn màn gật gật gù gù những gì cô nói.

Mà xem chừng... Kỳ Nhiên gật đầu cho có lệ chứ cũng không để ý đâu -- Bạn bè thế đấy!

Nhưng mà Từ Hoa cũng không có giận, gọi cho bạn mình xong thì lại nằm trên giường suy nghĩ kế hoạch của mình. Mãi một lúc sau, trong phòng cô nàng phát ra tiếng hét.

" Kế hoạch đại thành công, quân sư tái xuất --"

Từ dưới nhà cô nàng vọng lên tiếng của mẹ mắng chửi.

" Mày bị ma nhập hả con kia? Đêm hôm gào thét như kẻ có bệnh thế hả con? Có cho ai ngủ không?"

Sau đó... Sau đó... Phòng của Từ Hoa quả thật im ắng hơn hẳn.

Sáng hôm sau, Từ Hoa mang vẻ mặt phấn khởi như trúng số độc đắt đến trường. Nghênh ngang đi học nhưng trong lòng lại đợi đến giờ về, nội tâm tựa như nắm chắc đại thắng trong tay.

Đợi mãi cũng đến lúc tan học, khi trước là Hoa Kỳ Nhiên chạy bán sống bán chết ra khỏi cổng trường, bây giờ thì đổi lại có Từ Hoa chạy nhanh như thỏ lao ra khỏi cửa lớp... Tựa như là hậu duệ của Kỳ Nhiên trong môn " điền kinh 200m đi gặp trai" vậy.

Từ Hoa theo chỉ dẫn của Hoa Kỳ Nhiên mà tìm ra được địa chỉ nhà Cố Tu Mạnh rất dễ dàng. Cũng may, nhà của đại ngốc cũng không xa trường nên đi không có lâu.

Vốn dĩ, Từ Hoa cũng đã nghe nói về gia cảnh của Tu Mạnh cho nên lúc nhìn thấy ngôi nhà xập xệ cũ kĩ này cũng không có khó chịu, phía trước khoảng sân nhỏ có một Cố Tu Mạnh đang lủi thủi ngồi dưới đất, cầm nhánh cây khô vẽ thứ gì đó trên mặt đất khô khan.

Từ Hoa ngó nghiêng một hồi, cuối cùng quyết định tự đẩy cửa xông vào, bóng dáng một cô gái đứng trước mặt chàng trai ngốc, nở nụ cười tươi như hoa nói.



" Xin chào Tu Mạnh, tớ là Từ Hoa cũng là bạn của Kỳ Nhiên"

Cố Tu Mạnh mấy ngày nay vì đau lòng mà cả người cũng phờ phạc như kẻ sắp chết, vừa nghe đến tên Kỳ Nhiên... Anh liền lập tức ngẩng mặt lên nói.

" Chào! Chào bạn."

Từ Hoa cũng không phải đứa con gái thích dài dòng, cô nàng ngồi xổm xuống đất để nói chuyện với người kia cho dễ hơn.

" Được rồi, tớ có chuyện quan trong cần nói... Này này, đừng xa cách tớ như thế, cứ xem tớ như một người đàn ông cho dễ nói chuyện."

Cố Tu Mạnh ngẩng ngơ nói.

" Cậu không phải là con trai, cậu nói sai rồi! "

Từ Hoa lần đầu tiên bị kẻ ngốc bắt bẻ liền cảm thấy xấu hổ, cô nàng hắn giọng nói lại.

" Vậy xem chúng như chị em gái cho dễ nói chuyện nhé?"

" Nhưng mà tớ là con trai không phải là con gái!"

Cố Tu Mạnh bắt bẽ khiến cô nàng quân sư tức tím người nhưng lại không thể làm gì được. Cuối cùng, cô nàng đành nhe răng cười cười giảng hòa.

" Được được chúng ta nói chuyện giữa một người nam và một người nữ nhé? Có được không ông trời con?"

" Được rồi, cậu có chuyện gì tìm tớ sao?"

Từ Hoa giả vờ ho nhẹ một tiếng, sau đó lại nhích đến gần Tu Mạnh, cả hai chụm đầu lại nói.

" Tớ nói cái này mình cậu biết thôi nhé!"

" Ừ... Ừ cậu nói đi, Mạnh Mạnh nghe"

" Một mình cậu biết thôi đấy!"

" Một mình tớ biết thôi"



" Ừ, mà có kẻ thứ ba biết cũng không sao!"

Cố Tu Mạnh: "..."

Từ Hoa cũng mặc kệ ai kia đang cứng họng, trực tiếp truyền tải một tin động trời.

" Tớ nói cho cậu hay, Kỳ Nhiên sắp chết rồi đó "

Ầm! Ầm! Ầm.

Tiếng bão lòng vang lên trong người Cố Tu Mạnh, chẳng hiểu vì sao anh lại đau lòng đến thế. Nước mắt trực trào ra rồi chảy xuống, mấp máy môi anh hỏi lại.

" Cục cưng.... Cục cưng của tớ sẽ chết sao?"

Từ Hoa hai mắt trợn to, hai tay đưa lên cao vung vẫy như một con tinh tinh. Quân sư dỏm nhìn gà con Tu Mạnh đang mếu máo nói tiếp.

" Kỳ Nhiên sắp chết rồi, cậu ấy vì bị cậu từ chối nên sắp chết rồi. Sợ chưa? Sợ chưa? Thấy ghê chưa?"

Cố Tu Mạnh khóc thút thít như bị bắt nạt, anh nức nở nói.

" Oa... Oa... Thật sao? Cậu ấy sắp chết thật sao?"

Quân sư dỏm trợn mắt trả lời.

" Đúng vậy, nhìn mắt tớ có giống nói dối không."

" Oa... Oa...oa... Mắt làm gì biết nói, nhìn cậu giống con tinh tinh hơn ấy... Oa oa"

Từ Hoa cảm thấy:

" Mẹ bà nó, đi giúp người còn bị chê như động vật lắm lông. Phắc diu "

Cố Tu Mạnh ngồi phịch ra đất khóc nức nở, tiếng khóc như oán trách điều gì. Anh hỏi lại một lần nữa.

" Chết thật sao? Cậu ấy chết thật sao? Lỗi tại Mạnh Mạnh, oa oa.... Không được... Tớ phải đi gặp cậu ấy, tớ phải đi gặp cậu ấy xin lỗi mới được"

Máu chốt chính là chỗ này, con gà con cuối cũng đi tìm thóc. " Tinh tinh" Từ Hoa mừng đến hai tay vung vẫy khắp nơi, giọng nói khích lệ.

" Ừ ừ, đi gặp mặt cậu ấy lần cuối mau đi. Có điều gì muốn nói thì nói cho Kỳ Nhiên biết, đừng giấu trong lòng... Nếu không cậu ấy không khỏi bệnh được đâu"

" Được được, tớ đi ngay"

Cố Tu Mạnh vội đến độ không thèm lau nước mắt nước mũi trên mặt, cứ thế dắt xe đạp cũ của mình lao như bay ra khỏi cổng bỏ mặc người lạ ở trong nhà.

Từ Hoa lòng mừng như trúng số, còn không ngừng tự khen mình.

"Quân sư cao cấp chỉ có thể là mình, ai mà giỏi thế không biết. Lần này mà hai người họ không yêu nhau nữa thì mình sẽ cạo đầu đi tu cho mà xem"

Nhưng chưa đến mười phút sau, bóng dáng của nam nhân ngốc quay lại, lần này anh không đạp xe nữa mà là dắt hẳn xe về nhà mình. Từ Hoa thấy vậy vội nói.

" Sao lại về rồi?"

Con gà nhỏ Tu Mạnh vụng về trả lời.

" Xe tớ bị bể lốp rồi, oa... Oa... Oa. "

Bạn học họ Từ cảm thấy tâm trạng hôm nay rất thích hợp để chửi bậy. Cô nàng trong lòng thầm mắng.

" Đi tỏ tình với cờ rớt cũng không yên, số cậu sao đen như cứt chó vậy hả Tu Mạnh?"