Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chương 8



Bác sĩ không nói hai lời liền vén quần áo lên, khiến Lục Lập có chút bất ngờ không kịp phản ứng, nghĩ đến nữ lưu manh còn bên cạnh anh hung hăng đưa tay kéo áo mình xuống, miệng cãi lại: "Tôi không biết cô ấy."

Loại người xấu xí, lưu manh, cuồng bạo lực như thế anh bị mù mới có thể có ý với cô, điều đó tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

"Người yêu?" Lâm Thanh Chỉ lặp lại mấy từ này có chút suy ngẫm.

Trong gần hai trăm năm làm người liên kết, cô cũng có nhận thức được một số chuyện chỉ là không biết được đầy đủ, hiểu biết của cô đều đến từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi sau khi hoàn thành nhiệm vụ của 3208. Tựa như cô biết thế giới này, chữa bệnh không phải dùng đến thảo dược mà là dùng dụng cụ y tế tiên tiến, nơi càng phồn hoa càng phát triển thì trình độ y tế càng cao.

Hiện tại trong trí não của cô, ngoại trừ kiến thức từ miệng 3208 còn có ký ức 17 năm trước của cơ thể này, nhưng hết 16 năm đầu Lâm Thanh Chỉ đều được cha bảo vệ, trong đầu nguyên chủ ngoại trừ kiến thức học tập còn lại đều chính là người nhà, đối với từ người yêu vẫn có chút xa lạ.

Bác sĩ ngắt lời cô, nhìn Lục Lập thấp giọng nói: "Nói bậy! Có một số lời cho dù có tức giận cũng không thể nói lung tung, đến lúc đó người yêu thật sự không còn thì cho cậu ở đó mà khóc." Đồng thời trong lòng ông cảm khái, tiểu thanh niên hiện tại chính là như vậy, vừa cãi nhau liền nói không biết nhau thật sự là vô lương tâm.

Lục Lập còn muốn mở miệng cãi lại, Lâm Thanh Chỉ đã đột nhiên đứng lên.

Anh sợ đến vội vàng làm ra tư thế phòng bị, nhưng cô chỉ nhìn lướt qua anh một cái rồi nói: "Lát nữa anh ra ngoài tìm tôi, bà nội của tôi vẫn còn ở bệnh viện, hiện tại tôi đau vai, đau mông, đến cả chân cũng đau! Lát nữa anh tới giúp tôi kéo xe.”

Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng tiêu sái của cô, lồng ngực Lục Lập dâng lên một trận nghẹn khuất, bả vai cô đau có quan hệ gì với anh? Cái rắm của cô ấy... Lại còn mông, nghĩ đến đây lỗ tai Lục Lập bật chợt lại ửng đỏ, cái này miễn cưỡng vẫn có chút quan hệ, nhưng đau chân thì có chuyện gì liên quan đến anh? Lưng và mũi anh ta vẫn còn đau đây này!

Với cả, tại sao anh lại phải kéo xe?!



Thời điểm Lâm Thanh Chỉ đến phòng y tế vẫn chưa nhìn thấy bà nội Lâm trở lại, phải đợi thêm một lúc lâu, bà mới được đẩy từ trong phòng khám ra bên ngoài.

Cô đưa tay giúp đẩy giường bệnh, cúi đầu nhìn bà nội có chút mệt mỏi đang nằm ở trên giường, hỏi bác sĩ: "Bà nội của tôi không sao chứ? Bà sẽ chết sao?"

"Nói nhảm nhí cái gì đó! Bà đây có thể sống tới một trăm tuổi luôn đấy." Bà nội Lâm vốn vẫn còn hơi mệt mỏi, nhưng vừa nghe thấy những lời Lâm Thanh Chỉ nói trong nháy mắt liền tức giận.



Bác sĩ kỳ quái nhìn cô một cái, sao lại có người đem cái chết treo ở bên miệng mà nói như thế chứ.

Tuy nhiên vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Bà cụ không có vấn đề gì cả, chỉ là có chút thiếu hụt dinh dưỡng, hơn nữa sự trao đổi chất của các cơ quan trong cơ thể chậm lại cho nên mới không có tinh thần mà xuất hiện trạng thái này, lát nữa đầu tiên cứ truyền một chai dịch dinh dưỡng, sau đó kê chút thuốc trở về ăn cơm uống thuốc đúng giờ, nhớ phải xuống giường đi lại và bổ sung những chất còn thiếu, sau này sẽ không còn xảy ra vấn đề này nữa."

Cuối cùng còn cố ý dặn dò: "Bà cụ đã lớn tuổi rồi, cô phải chú ý nhiều hơn đến những biểu hiện của bà, không được để cho bà đói. ”

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Lâm Thanh Chỉ bên này cùng bà nội Lâm đi truyền dịch, bên kia Lục Lập lại che mũi dán băng y tế cau mày đi đến phòng bệnh 3218.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra "rầm" một tiếng, Lý Bình đang đùa giỡn với bạn gái lập tức bị hoảng sợ tầm mắt nhìn về phía cửa, thấy người đến là Lục Lập liền đẩy người trong tay ra nịnh nọt nói: "Ôi! Cậu chủ Lục, hôm nay là ngọn gió nào đã thổi anh tới đây vậy?"

Lý Bình trên tay đang quấn băng gạc, nhìn trên mũi Lục Lập dán băng y tế có chút kinh ngạc hỏi: "Anh làm sao vậy? Bị đánh sao?"

Sau đó biểu tình đột nhiên nghiêm túc: "Chỉ cần anh nói một tiếng, tôi lập tức sẽ để cho mấy anh em chặt đứt tay tên chết tiệt đó!”

Lục Lập không kiên nhẫn nhìn người trên giường thấp giọng nói: "Thứ tôi muốn thế nào rồi? Có mang đến cho ông đây không? ”

Lý Bình nghe thấy anh hỏi, tròng mắt liền đảo một cái cười hì hì nói: "Cái này, anh không phải cùng người khác đánh nhau đến bị thương sao? Đừng nóng vội, chờ vết thương của tôi tốt lên tôi sẽ nhanh chóng mang tới cho anh, bất quá..."

Hắn chuyển đề tài, xoa xoa ngón tay mỉm cười nói: "Cái này... Có chút không đủ, cậu chủ Lục có thể thêm một chút hay không? ”

Lục Lập bước tới cạnh giường, đưa tay nắm chặt cổ áo của người bên trên xách lên, lạnh lùng nói: "Tiền tôi đưa sẽ không ít, nhưng nếu cậu dám lừa dối tôi, tôi nhất định sẽ giết chết cậu."

Lý Bình hai tay nắm chặt lấy tay anh cười hứa hẹn: "Nhất định, nhất định."

Lục Lập mặt trầm như nước nhìn người trên giường một cái, sau đó mới hất hai tay đang nắm tay mình ra rồi rời đi.