Thập Niên 70: Kiều Kiều Nữ

Chương 3: Xuyên Qua 3



Trong phòng có không ít người đang đứng, trong đó một cụ bà đang ngồi ở vị trí gia chủ. Trông mặt của bà rất hiền từ, nhưng khi nhìn thấy Cố An An bước khập khiễng đi vào, chút đau lòng hiện lên nơi đáy mắt bà, sau đó trừng mắt nhìn Cố An An.

Vất vả lắm bà mới thuyết phục con trai út cho Cố An An suất đi học này, là dựa theo ưu điểm của cô để quyết định. Nào ngờ cô ngốc đến nỗi cho dù có quỳ giữa băng tuyết thì cũng muốn nhường nó ra ngoài.

Chu Ái Cúc càng nghĩ càng giận, bà dứt khoát quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.

Cố An An cảm thấy ấm áp, tự biết mình chọc bà nội giận, cô thầm nghĩ lát nữa đi dỗ bà vậy.

Một bé trai ở bên cạnh nhào vào lòng Cố An An, chỉ vào ống quần ướt nửa đoạn do quỳ của cô, nhỏ giọng nói: “Chị, chị còn đau không?” Bé trai này là Cố Tùng Tùng em trai của Cố An An, năm nay tám tuổi, rất thân với cô.

Cố An An lắc đầu.

Đường Lan Chi đỡ Cố Uyển Uyển, đang tranh chấp với Cố Vệ Cường. Cố Vệ Cường chỉ cảm thấy gân xanh trên thái dương của mình sắp vỡ ra, ông quát lên: “Sao chúng ta có thể đổi suất đi học cấp III ở thị trấn được? Lúc trước người ta đã nói rõ là muốn người có điểm cao nhất, hiện tại An An thi được nhất, là con bé nên đi học. Hơn nữa, cơ thể của Uyển Uyển kém như vậy, nếu lên cấp III thì phải trọ ở trường, ai có thể chăm sóc con bé được?”

Đường Lan Chi cứng đầu cãi lại: “Có thể đổi phiếu điểm của An An thành Uyển Uyển. Cũng là bởi vì thân thể của Uyển Uyển kém nên mới không thể lãng phí thời gian ở nông thôn.”



Nhìn Đường Lan Chi một lòng một dạ giành ích lợi cho con gái út, lòng Cố An An trở nên lạnh lẽo. Dù sao thì cũng là mu bàn tay, da mỏng ít thịt, cho nên bà ta mới không đau lòng.

Lời nói ích kỷ của Đường Lan Chi làm cả nhà lập tức yên tĩnh. Đến cả Chu Ái Cúc không quan tâm việc đời cũng phải dời tâm tư lên người Đường Lan Chi.

Bà trừng con trai út nhà mình, đều do ông chiều vợ nên bà ta sinh hư. Bà lạnh lùng nói: “Tuy rằng nhà họ Cố ta đây không phải gia tộc lớn, nhưng còn không xấu xa đến nỗi làm cháu gái nhỏ giành suất đi học của cháu gái lớn. Cố Uyển Uyển, cháu nói xem, là cháu có thành tích kém nên không thi đậu trường cấp III ở thị trấn, hay là chị cháu có thành tích tốt nhường cho cháu.”

Ở nhà, Chu Ái Cúc vẫn luôn tỏ ra hiền lành, khi nói chuyện cũng ít khi lớn tiếng. Đột nhiên bà giận dữ như vậy làm mấy người trong nhà đều ngây người ra một chút.

Cố Uyển Uyển bị điểm danh chậm rãi đi ra từ phía sau Đường Lan Chi. Cô ta giật môi, sắt mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn không mở miệng. Mẹ của cô ta bị bà nội mắng, người có thể xin giúp đỡ cũng chỉ có chị cả.

Cô ta đỏ mắt nhìn Cố An An, hy vọng có thể nói đỡ cho cô ta. Dù sao lúc thường ngày, mỗi lần Cố Uyển Uyển gây họa thì Cố An An đều đến giải quyết hậu quả. Ai bảo An An quá thật thà, cô cảm thấy có lỗi với em gái mình nên tự nguyện chịu thiệt thòi.

Bé trai trong lòng Cố An An lại kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Chị, đừng đồng ý!” Tuy chị hai cũng là chị ruột của cậu bé, nhưng ở trong mắt Cố Tùng Tùng, chị cả vẫn tốt hơn. Tuy Cố Tùng Tùng còn nhỏ, nhưng cậu bé rất lanh lợi, biết mẹ thích chị hai nhất, mà chị cả lại thương cậu bé nhất. Cậu bé từng nghe lén cha và bà nội nói có thể học cấp III ở thị trấn, tương đương với bước nửa chân vào đó. Chuyện này liên quan đến tương lai của chị cả, không thể làm chậm trễ.

Cho dù chị hai khóc cũng không được.