[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu

Chương 29



Trư là một loại động vật đặc biệt dễ thoả mãn, chu chu ở trong vương phủ cuộc sống gia đình yên bình quá mức thoải mái, mặc dù có đôi khi cũng sẽ cảm thấy rất thương tâm, về sau phải cùng các bằng hữu tách biệt, bất quá… Nghĩ đến này đồ ăn ngon, nghĩ đến Tô Phi Hồng, nghĩ đến cục cưng sắp sinh ra, y lại cảm thấy rất hưng phấn, nghĩ thầm cùng lắm thì sau này ta sẽ trở về vụ ẩn sơn, các huynh đệ nhớ ta,muốn gặp ta, sẽ xuống mà thăm ta, ân, để cho bọn họ mỗi ngày tới một người, như vậy ta liền mỗi ngày đều có người bồi rồi.

Thoáng một cái liền năm tháng qua đi, bụng chu chu càng lúc càng tròn càng lớn, đầu heo này chỉ đi vài bước cũng đã thở hổn hển. Tô Phi Hồng cũng không còn để ý chuyện triều chính nữa, mà chuyên tâm ở nhà ngày ngày bồi ái nhân ăn ngủ, ai biết lúc nào là sẽ sinh đâu, khương ngự y càng một tấc cũng không rời nhiếp chính vương phủ, có thể nói, toàn bộ nhiếp chính vương phủ trên dưới đều tiến nhập trạng thái sẵn sàng lâm trận khi có biến, ngày hôm trước chu chu chỉ bất quá là ăn quá nhiều rau xanh này nọ, kêu lên một tiếng đau bụng, kết quả nha hoàn vú em bà đỡ khương ngự y liền hạng nặng vũ trang chạy đến, kết quả đương nhiên là sợ bóng sợ gió một hồi.

Ngày hôm nay, Tô Phi Hồng đang bồi ái nhân ngồi dưới cây tử đằng ngắm phong cảnh, chợt nghe tiền viện tiếng bước chân vang lên, một thanh âm hét lớn: “Vương... Vương gia, cái kia... Lục phong lăng muốn bắt đi thái tử điện hạ, bị... Bị hiền vương phát hiện, liền đang đánh tới đánh lui một hồi, cầu... Vương gia mau đi, bằng không...” Đang nói bỗng dưng tắc nghẹn lại, Tô Phi Hồng tiến đến xem, người này thì ra đã mệt đến bất tỉnh luôn, hắn nhận ra đây là thị vệ bên người giang thanh vũ,xem ra là không để ý đến tính mạng mình mà cố hết khí lực không quản ăn uống,hít thở một đường vội đến đây bẩm báo.

Tô phi hồng dặn dò hạ nhân chăm sóc chu chu cùng thị vệ kia, liền hướng phía hoàng cung mà phi đi, mấy ngày nay hắn quá mức hạnh phúc, hầu như cũng đem chuyện lục phong lăng quên đi mất. Không nghĩ tới tên gia khoả này chỉ có thể ẩn nhẫn đến mức độ này thôi, may mà giang xuân niên trạch tâm nhân hậu, bằng không chỉ cần khi mình không ở bên người ca ca nữa, hắn nếu muốn sớm ngày leo lên ngôi vị hoàng đế nói, chỉ cần giả bộ nói không phát hiện, mặc cho đối phương đem giang thanh vũ bắt đi, chẳng phải là khiến mình cả đời hối hận hay sao.

Tô phi Hồng,quan ải cùng Phùng dạ Bạch đều là bạn bè tri kỉ, giao hảo hoà hợp, võ công đương nhiên so ra cũng không kém hơn, khi chạy tới hoàng cung, trước khôn vũ điện đã diễn ra đại chiến ác liệt. Giang thanh vũ khuôn mặt trắng bệch đứng trên đầi, đã hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ.

“Tất cả dừng tay cho bản vương.” Tô Phi Hồng rống to hơn, tiếng hô uy nghiêm truyền đến khiên song phương đang hỗn chiến không hẹn mà cùng dừng lại động tác, hắn lúc này mới thâm trầm mà đi lên trên điện cao, hừ lạnh nói: “Bái trữ giáo chủ có phần quá ngạo mạn không coi ai ra gì, dám dám nhân lúc trời tối mà xông vào hoàng cung bắt người, lục phong lăng, lẽ nào ngươi thực sự liền cuồng vọng đến nước này?” Không đợi hắn nói xong, liền thấy trong mắt lục phong lăng hiện lên một tia đắc ý, trong lòng không khỏi “Lộp bộp!” Bỗng chốc, chẳng hiểu vì sao liền có một cỗ dự cảm bất hảo sản sinh.

“Ha hả, bản giáo chủ sở dĩ cứ như vậy gióng trống khua chiêng minh mục trương đảm, chính là vì dẫn Vương gia đến đây A. Vương gia mấy ngày nay đều bồi bên nguời phu nhân, trên người lại có pháp bảo của quan ải pháp sư, làm hại tả hộ pháp của ta muốn làm việc nghiã hàng trừ yêu quái cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đem Vương gia dẫn dụ đi, tả hộ pháp của ta sao có thể thừa cơ mà hành động?”

Hắn vừa dứt lời, tô phi hồng mặt không còn chút máu, dụ định lao về phủ thật nhanh, lại nghe lục phong lăng ha hả cười nói: “Vương gia không cần lo lắng, phu nhân ngươi sắp tới kì sinh, căn bản là không có sức lực mà đánh trả, tiếu hộ pháp muốn hàng hắn, là dễ như trở bàn tay, ân, trừ phi ta hạ mệnh lệnh để hắn thả người, ha hả, Vương gia là người thông minh, hẳn là hiểu ý của ta chứ?”

“Ngươi muốn ta đem thái tử ca ca đổi lấy chu chu?” Tô Phi Hồng nghiến răng nghiến lợi thâm trầm nói, nhìn thấy vẻ đắc ý hiện trên mặt lục phong lăng, hắn thật muốn hướng lên mặt y mà ra sức đánh một quyền, đánh đến mức mặt hắn nở hoa luôn.

Lục phong lăng gật đầu, sau một khắc, Tô Phi Hồng liền như đinh đóng cột nói: “Không có khả năng, ta sao có thể vì ái nhân mà hi sinh thái tử ca ca, huống hồ hắn cũng không phải đồ vật của ta, có thể do ta làm chủ, chuyện của hắn do chính hắn quyết định...” Lời còn chưa dứt, sắc mặt lục phong lăng liền biến đổi, cười lạnh nói: “Có đúng không?? Ngươi vì thái tử ca ca, liền ngay cả ái nhân cùng nhi tử cũng đều không cần?”

“Ta đi theo ngươi, đem chu chu thả ra.” Giang thanh vũ trước giờ vẫn lặng yên bỗng nhiên rống lớn một tiếng, khuôn mặt đỏ hết lên, bước vài bước lớn vọt tới trước mặt lục phong lăng, lớn tiếng nói: “Có nghe thấy không? Dẫn ta đi, thế nhưng ngươi phải cam đoan chu chu mẫu tử bình an, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.” Lời còn chưa dứt, lục phong lăng liền ôn nhu cười nói: “Nói vớ vẩn cái gì thế, ngươi đi theo ta, sao lại khiến ngươi biến thành quỷ, làm thần tiên có khi lại chẳng bằng.”

“Thái tử ca ca...” Tô Phi Hồng cùng giang xuân niên cùng nhau hô to, bọn họ hiện tại cũng rất mâu thuẫn, hi sinh trư trư ai cũng không muốn, nhưng dùng hạnh phúc của giang thanh vũ mà hoán đổi tính mạng của chu chu, cũng thật là quá tàn nhẫn, điều này chẳng khác gì giày vò giang thanh vũ cả đời. Nhưng giang thanh vũ thái độ thập phần kiên quyết, hắn thấy rằng truớc giờ đều là do Tô phi hồng lo lắng quyết định cho hắn, khó có được một ai toàn tâm toàn ý đối đãi với hắn như vậy, hiện tại hắn hẳn nên vì y mà quyết định hi sinh mới đúng.

“Ai nói ta cần cùng thái tử hoán đổi.” Chính vào đúng khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, phía trên đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to hơn, tiếp theo một người tuyệt mỹ thiên hạ dường như Lăng Ba tiên tử từ trên trời giáng xuống, trong tay nắm chặt một phi kiếm lưu quang tràn đầy, chỉ thấy hắn vút một cái bay đến trước mặt lục phong lăng, hét lớn: “Trư thảo, chỉ là tên hỗn đản này muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà áp chế Tô Phi Hồng tập trung, dốc sức làm thịt hắn cho ta.”

Tất cả mọi người đều bị biến cố này làm sợ ngây người, thế nhưng lục phong lăng không hổ là cao thủ hàng đầu, hắn đem thân thể thu lại phòng hộ, khó khăn lắm mới né được phi kiếm của chu chu, cơ thể bị đánh lui hướng về phía sau mười bước, mới đứng thẳng dậy nổi, vừa sợ vừa giận nhìn chu chu, cắn răng nói: “Ngươi đồ yêu nghiệt sao vẫn chưa chết, tả hộ pháp rốt cuộc làm cái gì vậy?” Vừa dứt lời, chu chu lại một kiếm công tới.

Lục phong lăng vội vàng thấy chiêu đỡ chiêu, cũng không để ý tô phi hồng cũng bắt đầu nhảy vào công kích, hiện tại hắn hận cực kỳ lục phong lăng, sao còn quan tâm đến cái gì đạo nghĩa giang hồ, huống chi là đối phương sử dụng thủ đoạn đê tiện trước. Đang hỗn chiến ác liệt, chợt nghe chu chu “Ai nha” quát to một tiếng, tiếp theo cước bộ lảo đảo, suýt nữa liền đánh rơi cả phi kiếm, tái sau đó hắn cả người cũng ngã xuống trên mặt đất, phi thường thống khổ run rẩy.

“Chu chu.” Tô Phi Hồng kinh hãi, vội vã đánh tới, lại nghe giữa không trung một người thanh âm âm lãnh cười nói: “Yêu nghiệt, xem ngươi lúc này chạy đi đâu.” Nói xong, một bóng người bay xuống, kiếm quang khởi lượng vài đạo sấm sét, hướng thẳng đến Tô Phi Hồng cùng Chu Chu.

Kiếm quang kia tới thập phần nhanh lẹ, Tô Phi Hồng lo lắng người bên dưới, thực sự khó có thể phân thân chống đỡ, lại đúng lúc này, một bóng người dứt khoát xông lên, ưỡn ngực trực tiếp nghênh đón nhát kiếm, Không phải người khác, chính giang thanh vũ là người xông tới.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giang thanh vũ thập phần vui mừng nở nụ cười, cứ vậy nhiều năm qua, vẫn là Tô Phi Hồng bảo hộ hắn, giờ đây, hắn cuối cùng cũng có thể Vì đối phương làm một chút sự tình, dù cho điều này cần phải trả giá bằng sinh mạng, nhưng chỉ cần có thể bảo trụ tô phi hồng cùng chu chu cùng với hài tử chưa xuất thế kia, điều này tất cả đều đáng giá.

“Phốc” một tiếng, là thanh âm mũi kiếm tiến nhập thân thể, nhưng mà trên người không có cái gì cảm giác đau đớn, hai vai trái lại lại bị một đôi tay dùng sức nắm lấy. Giang thanh vũ mở mắt, liền thình lình phát hiện khuôn mặt lục phong lăng chắn ở trước mặt hắn, thanh kiếm cắm vào sau lưng hắn, vẫn xuyên thấu qua trước ngực, trước mắt hắn từ nơi bị kiếm đâm máu chậm rãi tuôn ra, máu từng giọt từng giọt tích rơi trên mặt đất.

“Giáo chủ...” “Lục phong lăng...” Song song vang lên vài người kêu to, ngay cả kẻ khởi xướng gây chuyện tả hộ pháp cũng bị doạ cho khuôn mặt tròn trắng bệch, vội vã xông lên tra xét thương thế lục phong lăng, không dám tùy tiện rút kiếm, huống chi nơi đây lại là hoàng cung trọng địa, lúc này lại quân vô tướng hổ vô thủ ( rắn mất đầu ạ+.+). Bởi vậy hắn rất nhanh chóng cân nhắc cẩn trọng, đoạn vội vàng ra lệnh: “Lui lại, lập tức lui lại.” Nói xong một tiếng hô lên, chỉ trong nháy mắt, một bóng xám từ trên mây lao xuống, là một con điêu xám khổng lồ.

Tả hộ pháp nâng lục phong lăng nhảy lên bạch điêu, nam nhân cường hãn kia, rõ ràng sắc mặt cũng tái nhợt, bộ mặt vì đau đớn mà méo mó, lại vẫn là đối giang thanh vũ lộ ra một tư thái tươi cuời, trầm tiếng nói: “Chờ ta, ta nhất định lại trở về nhận lấy ngươi, đó là lí do mà, nếu như không muốn nghe chuyện hoàng đế ngày đăng cơ bị bắt cóc đi, liền ngoan ngoãn nghe lời, không nên đăng cơ.” Đang nói dở, bạch điêu liền kêu lên một tiếng dài rồi phóng thân bay lên cao, thoáng cái liền vô tung vô ảnh.