[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê

Chương 26



“Được rồi, ngươi đã không truy cứu, ta đây trở về, trong nhà còn có người chờ ta chiếu cố a.”

Hắn nói lời này kỳ thật là cho bò tinh nghe. Quả nhiên, Hạ Hầu Hiên vừa nghe lập tức không chịu vội la lên:

“Uy uy uy, làm gì mà muốn đi ngay vậy? Bồi trẫm ăn bữa cơm……”

Nhất ngữ chưa xong, thanh âm bò tinh thản nhiên cũng truyền đến:

“Hạ Hầu, nếu trong phủ Quốc sư có người phải chiếu cố, ngươi cường lưu người ta ăn cơm, người ta cũng ăn không vô a, hảo, ngươi sẽ không ép buộc người chứ.”

“Tốt lắm, Quan Sơn có thể đi, bất quá ngươi hôm nay phải bồi trẫm cả ngày.”

Hạ Hầu Hiên lập tức dời mục tiêu. Ngay khi đạt được đáp án, hắn lập tức trở mặt, quay đầu đối Quan Sơn trừng mắt nói:

“Ngươi sao còn không đi? Ở trong này vướng chân vướng tay, được rồi, về đi, ta có việc sẽ cho người gọi ngươi. Hắc hắc, hôm nay Ngưu Ngưu đáp ứng bồi trẫm cả ngày, không cần ngươi.”

Quan Sơn trở mình xem thường, cười lạnh nói:

“Ngươi nói nhảm cái gì? Cũng không biết sao có thể lên làm hoàng đế, may mà tổ tông ngươi phù hộ, nếu không ngươi nhất định là đại hôn quân nhất trong lịch sử.”

Hắn nói xong, Hạ Hầu Hiên vẫn hắc hắc cười, còn giả bộ chọc tức hắn. Quan Sơn lại hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, một mặt trong lòng âm thầm cân nhắc: Ân, chuyện này xem ra có điểm ý tứ, chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho Hoàng Thượng lưu lại bò tinh ở nhân gian, sẽ không sợ Đường Cung không lưu lại, ha ha ha……

Hắn nghĩ như vậy, tâm tình không khỏi sáng lán, vừa đi vừa cười trở về phủ. Chỉ thấy bọn người hầu đều xúm xít, nhìn thấy hắn đều chào hỏi. Mà Quan Sơn nóng lòng đem chuyện gặp được bò tinh nói cho Đường Cung, cũng vô tâm tư cùng bọn người hầu cãi cọ, vội vàng liền chạy vào trong phòng, nhưng tìm một vòng cả trong phòng ngoài phòng đều không thấy bóng dáng Đường Cung.

“Đại nhân tìm Đường Cung a? Nô tỳ vừa mới thấy nó đi hậu viện, chắc là ở đó ăn sâu a.” Tiểu Liên đi qua, thấy Quan Sơn vẻ mặt lo lắng, lập tức hiểu hắn đang làm gì, thế là vội vàng thay hắn chỉ đường. Vừa dứt lời, Quan Sơn liền chạy vội ra ngoài, đến lúc không còn thấy bóng dáng, một thỏi bạc mới từ không trung ” Ba” một tiếng lọt vào chiếc chén không trong tay Tiểu Liên.

Một mạch đi vào hậu viện, hắn lại nhận ra một cỗ hơi thở xa lạ không khỏi cảm thấy rùng mình, tay hắn không tự kìm hãm được nắm chặt lại, thầm nghĩ không có khả năng, là ta đa tâm, làm gì có kẻ nào dám đến Quốc sư phủ của ta bắt người, ta nhất định là quá quan tâm Đường Cung, kết quả tâm bị loạn.

Nhưng mà khi hắn bước vào hậu viện, hắn liền biết điều không hay mình đoán trở thành sự thật. Hậu viện rõ ràng có một đống đất bị bới ra, mấy chục con giun bò lổm nhổm trên đất, chung quanh còn rơi mấy chục đồng tiền.

Đường Cung trời sinh tính tiết kiệm yêu tiền như mạng, nó không thể làm rớt mấy đồng tiền mà không nhặt, càng không thể bỏ mặc mấy con giun tùy ý bò lung tung như vậy, nó thực chú ý tới việc làm ăn giun dế của nó, đặc điểm này Quan Sơn chỉ nhìn qua cũng biết.

“Ai? Kẻ nào lớn mật như thế? Xem ra ta gần đây không xuất thế, thế gian đại khái đã muốn có người quên Quan Sơn ta hả.”

Quan Sơn nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, nói gằn từng chữ. Hắn muốn dùng cách này bức mình bình tĩnh, kẻ này có thể phá kết giới Quốc sư phủ cướp người đi nhất định là một cao thủ. Nếu mình không thể tỉnh táo lại, đừng nói cứu Đường Cung trở về, ngay cả việc tìm tung tích nó cũng không có khả năng.

“Đầu tiên, kẻ này nhất định là biết Đường Cung ở trong Quốc sư phủ, sẽ không phải ngẫu nhiên đi ngang qua phát hiện yêu khí. Thứ nhất, có kết giới; thứ hai, cho dù ngẫu nhiên phát hiện yêu khí, bọn họ hẳn là biết địa vị của ta, tuyệt đối không thể không nói lời nào liền bắt người. Nói như vậy, đây chính là cố ý……”

Quan Sơn chậm rãi phân tích, trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh tên đạo sĩ kém cỏi hại Đường Cung, ánh mắt hắn ngay lập tức bắn ra thần quang làm người ta run rẩy:

“Không tồi, là hắn, nhất định là đồng môn của hắn, có thể là trưởng môn, mẹ nó, Tu Chân Giới từ lúc nào xuất hiện nhiều kẻ bại hoại đến như vậy, xem ra ta phải hảo hảo rửa sạch môn hộ một phen.”

Quan Sơn phẫn nộ cực nhưng cũng không dễ dàng có ngay biện pháp.

Hiện tại quan trọng nhất là phải biết Dường Cung bị bắt đi đâu. Quan Sơn nhăn mặt nhíu mày trở lại phòng ngủ của mình, mở ra một mật thất. Hắn khoanh chân ngồi trên đồ án bát quái giữa phòng triệu thần thức từ từ hiện ra.

Bởi vì chuyện lần này liên quan đến người tu chân, người thường không thể trợ giúp cho hắn, mà Quan Sơn lại không có bằng hữu Tu Chân Giới ở gần, cho nên hắn chỉ có thể ở đây tỏa ra sát khí cùng giăng kết giới bảo vệ mật thất, vừa lợi dụng thần thức tìm kiếm nơi Đường Cung bị giam giữ. Lúc này chỉ sợ một ngón tay người thường cũng dễ dàng đẩy hắn vào tử địa.

Thần thức chậm rãi tản ra, tùy ý tản ra tứ phía càng ngày càng xa, trên trán Quan Sơn mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống. Sắc mặt hắn cũng càng ngày càng tái nhợt, qua một hồi lâu, khi mặt hắn đã không có một tia huyết sắc, thần thức triệu cũng đã tới cực hạn, cơ hồ đã khuếch tán đến vài quốc gia. Nhưng Đường Cung vẫn như cũ vô tung vô ảnh. Nếu là người sáng suốt, hiện tại nên từ bỏ, chính là hắn như thế nào có thể buông tay, Đường Cung nói không chừng đang gặp nguy hiểm a.