[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đương Cẩu Ngộ Thượng Lang

Chương 1



Cẩu yêu một khắc từ đụn mây hạ xuống, cuối cùng cũng tìm được cho mình một cái tên: Đông Nam. So với các yêu tinh khác, tên này của hắn căn bản là không có ý nghĩa gì đặc biệt, chính là hắn rớt xuống ở hướng đông nam, cho nên hắn sẽ đặt tên Đông Nam, nói cách khác, nếu hắn đáp xuống hướng tây bắc, tên của hắn sẽ biến thành “Tây Bắc”.

Này cũng không có gì không ổn. Cẩu yêu cho rằng nhiệm vụ của cẩu chính là bảo vệ tốt trang viên, đối với chủ nhân là tuyệt đối trung thành, tên tuổi này nọ không đáng để lãng phí tinh thần, huống chi cho dù lãng phí tinh thần, với tính tình ngốc nghếch thường xuyên bị thối xà châm chọc của hắn cũng sẽ không nghĩ ra cái tên hay ho gì.

Cẩu yêu ngu ngốc cùng thành thật là nổi tiếng nhất trong mười hai yêu tinh, xà yêu đã nói qua, hắn kia căn bản không gọi là ngốc mà là hết hy vọng. Ngẫm lại, lúc trước mười hai yêu tinh cuối cùng hòa hảo, hắn vì không muốn cùng Bạch Thử trở thành bằng hữu mà từ chối một phen, đơn giản Bạch Thử là con chuột tinh, con chuột ở trang viên trộm lương thực, hắn sao có thể cùng con chuột làm bằng hữu?

Cuối cùng vẫn là xà yêu một phen làm cho hắn hiểu ra. Hắn rất không câu nệ lễ tiết mà ngồi xếp bằng ở trên tảng đá bĩu môi nói: “Cẩu cẩu ngươi thật là ngốc, con chuột thâu lương thực, đó là thuộc phạm vi quản hạt của miêu, ngươi bởi vì rất trung thành, quả thật là ngu ngốc, mới có thể đi săn lùng chuột, kết quả như thế nào? Có người khen ngươi tốt sao? Nhân loại còn không phải có câu bắt chó đi cày xen vào việc người khác? Nghe một chút, nghe một chút, ngươi nếu bắt chuột thì phải xen vào việc của người khác, việc này chứng minh cái gì? Chứng minh ngươi với chuột không thể trở thành địch nhân, nếu trở thành địch nhân, sẽ bị kêu là xen vào việc của người khác, cho nên ngươi chỉ có thể cùng con chuột yêu trở thành bằng hữu mà thôi.” (Đạo lý gì vậy a? Ta nghĩ chỉ có em cẩu mới tin thôi.)

Cẩu cẩu Đông Nam bởi vì hồi tưởng đồng bạn trong quá khứ mà tâm cảm thấy chút ấm áp, hắn cố bỏ qua cảm giác mờ mịt trong lòng, một bên âm thầm khuyên chính mình: Đông Nam à, ngươi hoảng cái gì? Ngươi là cẩu, chính là bằng hữu của nhân loại, trong mười hai yêu tinh chỉ có ngươi và ngưu ca ca cùng bằng hữu nhân loại quan hệ thân cận không phải sao? Bọn họ ai sợ ai, ngươi cũng không cần lo lắng a. Nghĩ như vậy, hắn dần dần thả lỏng ý chí, chuẩn bị tìm cho mình một thân phận thích hợp, tốt nhất là làm bảo tiêu hộ vệ linh tinh, như vậy mới phù hợp với thân phận cùng chức trách của cẩu.

Cẩu yêu Đông Nam vận khí không tồi. Chưa đến chạng vạng hắn đã vào đến nơi có tên “Xương Thịnh” đại thành, hơn nữa còn thấy thông báo tuyển dụng bảo tiêu hộ vệ, đi vào dùng không đến một thành công lực, liền đánh ngã hết ba đại hán, dễ dàng nhận được việc.

Buổi tối, ăn được một bữa cơm có chút phong phú, cẩu yêu Đông Nam cảm động đến mức nước mắt đều nhanh chóng rơi xuống. Một ngàn năm a, suốt một ngàn năm trôi qua, hắn cuối cùng cũng được ăn xương ống mỹ vị, hơn nữa là xương còn dính rất nhiều thịt, này căn bản là không thể tưởng tượng nổi, nếu ở nhân gian đều có loại xương này để ăn, nếu không phải còn có mười một huynh đệ đều phải phi tiên, hắn nghĩ hoàn toàn muốn vì xương ống mà buông tha cho phi tiên.

Không chỉ như thế, công tác trực buổi đêm, Đông Nam cũng không cần phải phụ trách từ trời tối đến hừng đông, hắn chỉ cần cùng hai gã hộ viên từ giờ Tý đến giờ Sửu tuần tra bảo đảm an toàn, thời gian còn lại có thể về giường chung tự do ngủ, điều này làm cho Đông Nam càng thêm cảm động, một ngàn năm trước, khi hắn còn là thổ cẩu bình thường, nào có được đãi ngộ như vậy a, có thể vào nhà ngồi chồm hổm đều là nhờ chủ nhân hắn khai ân.

Đông Nam chính là không biết, hắn chỉ là một gã tối hạ đẳng hộ viên trong phủ đại phú, nếu hắn cấp bậc hơi cao hơn một chút như là nô bộc hay hộ viên sư phó, là có thể có phòng riêng, đồ ăn cũng là từ đại trù phòng làm, bất quá riêng tối hạ đẳng hộ viên cuộc sống cũng đã làm cho hắn ngàn năm tu hành thổn thức không thôi, lệ nóng lưng tròng.

Ngày hôm sau, Đông Nam nhận được nhiệm vụ, cùng các vị hộ viên khác hộ tống Đại tiểu thư đi Nam Hoa miếu dâng hương.

Điều này làm cho Đông Nam có điểm sợ hãi, là Nam Hoa miếu da, ai biết trong miếu có hay không một vị hòa thượng pháp lực cao cường, tu hành một ngàn năm có thể giúp hắn che giấu yêu khí, nhưng nếu là gặp được hòa thượng pháp lực cao thâm vẫn có thể bị bại lộ thân phận. Hơn nữa hòa thượng thật đáng ghét a, đem Bạch Nương tử đặt ở Lôi Phong tháp, Pháp Hải gia khỏa còn không phải là hòa thượng sao?

Bất quá đi trên đường được một lúc, Đông Nam rất nhanh liền phát hiện chính mình là buồn lo vô cớ. Làm tối hạ đẳng hộ viên, tác dụng duy nhất của hắn chính là cho thấy thân phận của vị Hoa phủ Đại tiểu thư. Không có biện pháp, ai bảo bọn họ là Hoa phủ giàu nhất vùng này, trừ bỏ Long gia làm hải thương trong thành có thể cùng bọn họ tranh ưu khuyết điểm, này trong vòng một ngàn dặm không ai có thể chống lại bọn họ.

Long gia cùng Hoa gia thực lực tương đương, đều là quốc gia đại thương nhân, hai nhà lão chủ đều đã quy tiên, hiện tại đều do Thiếu chủ nhân đương gia quản lý. Chẳng qua, Long gia thiếu chủ Long Đình Vũ là bằng hữu của đương kim hoàng thượng, tại điểm này có chút trội hơn, Hoa thiếu chủ tuy nói bằng hữu khắp thiên hạ cũng không thể cùng Long Đình Vũ so sánh. Bất quá, hắn cùng đám người Phùng Dạ Bạch giao hảo, mà những người này đều là tri kỉ của đương kim thánh thượng, bởi vậy cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, Hoa gia tại đây cũng sẽ không thua kém Long gia quá nhiều. Huống chi, thiếu chủ hai nhà chính là ý hợp tâm đầu hảo bằng hữu.

Dưới tình huống như vậy, Đại tiểu thư duy nhất của Hoa phủ Hoa Hương đến miếu dâng hương làm sao có thể không phô trương? Đông Nam đi giữa đội ngũ, nhìn phía trước không thấy đầu, hướng phía sau không thấy đuôi, không khỏi líu lưỡi trách hào phú có quá đông người hầu, thật phô trương. Hắn bởi vì vóc dáng không cao, trà trộn trong đống người không nhìn được chút nào, vừa lúc nhìn đông xem tây, mừng rỡ phát hiện ở ngã tư đường, sát cửa hàng, bên dưới táng cây nằm một đại hoàng cẩu. Hắn hưng phấn không thôi, chỉ còn thiếu không “chạy tới cùng đồng loại bắt chuyện một phen.”.