Thao Nát Những Bá Tổng Đó

Chương 23



“Tiểu thiếu gia bị tôi thao khóc, vừa khóc vừa xin tha, trên miệng nói không cần nhưng tiểu huyệt lại hút rất chặt, lúc thì bảo tôi sâu chút lúc thì lại nói không muốn.” Chu Uý Kì tiếp tục kích thích anh ta.

“Đủ rồi a…hô ưm~” Lãnh Tiêu giống như sắp đạt đến cao trào, ngón chân anh ta bất giác cuộn tròn lại.

Hai chân dùng sức kẹp lấy Chu Uý Kì, thậm chí hai tay cũng không tự chủ nắm lấy cánh tay của Chu Uý Kì, móng tay giống như muốn bấm vào trong thịt, trên mặt bị tình dục bao phủ, hai mắt dày đặc hơi nước, miệng không khống chế được mở ra.

“A ha…ha…Chu, Uý Kì! A~”

Lãnh Tiêu thất thân đâu còn có dáng vẻ của ông chủ hắc đạo, lãnh khốc thiếu gia ở hắc bạc lưỡng đạo hô phong hoán vũ không ái dám chọc sớm đã không thấy bóng dáng nữa rồi.

Chu Uý Kì vừa điên cuồng thao vừa nói lời kích thích anh ta, anh thích vừa thao vừa gọi anh ta là đại thiếu gia, giống như anh thích vừa thao Lãnh Tịch vừa gọi cậu ấy là tiểu thiếu gia, có một sự thú vị khác.

“Lúc này đại thiếu gia có thể đồng cảm rồi chứ.” Chu Uý Kì cười tà cuối cùng đỉnh sâu vào, “xuy” một tiếng, côn thịt đã bị dịch thể bôi trơn đến vừa ướt vừa cứng cắm cả cây vào, hung hăng đỉnh qua điểm G khiến Lãnh Tịch hưng phấn đến cả người run rẩy.

Cuối cùng Lãnh Tiêu không khống chế được rên khẽ một tiếng, phụt phụt mấy cái, Lãnh Tiêu bắn ra ngoài, anh ta thất thần thở dốc, ánh mắt nhìn trần nhà hơi tan rã.

Cùng lúc này, Chu Uý Kì cũng bắn tất cả vào trong cơ thể nóng rực của anh ta, loại cảm giác cường liệt đó từng chút kích thích Lãnh Tiêu vừa mới cao trào, cảm giác nóng bỏng trong vách thịt truyền đến toàn thân, cơ thể Lãnh Tiêu không nhịn được run rẩy từng đợt, cùng với khoái cảm dữ dội co rút lại, trầm luân vào.

Chu Uý Kì cũng nằm sấp ở trên người anh ta thở dốc, đây là cơ thể sống, vô cùng may mắn anh có thể lực siêu cường, còn có được phúc lợi của hệ thống, do đó đến mấy hiệp nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng sau khi thất thần, Lãnh Tiêu không động đậy đột nhiên lật người một phát.



Chu Uý Kì tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đứng dậy từ trên người anh, đồng thời lùi lại mấy bước, ngay cả Lãnh Tiêu nhíu chặt mày nửa lệch ở trên giường cũng hít khí, nhưng cây súng lục kia đã bị anh ta nắm trong tay lần nữa.

Thật ra vừa rồi Lãnh Tiêu muốn nhanh chóng bắt lấy súng lục lật người lên, nhưng vừa lật người lại bị cảm giác không thích hợp ở hậu huyệt kéo lại, cầm được súng rồi nhưng anh ta lại không nhanh nhẹn giống như bình thường.

Lãnh Tiêu dứt khoát nửa dựa ở trên giường giơ súng về phía Chu Uý Kì, ánh mắt bắn về Chu Uý Kì, một nửa ánh mắt là lạnh lùng, còn một nửa là dư vị cao trào vẫn chưa rút đi.

Chu Uý Kì lại không nhanh không chậm, giống như không nhìn thấy súng trong tay anh ta, vẻ mặt vẫn cợt nhả như cũ cười nói với anh ta: “Đại thiếu gia cũng quá vô tình rồi, người ta là rút điểu vô tình, nhưng tôi còn chưa rút ra ngoài anh đã đi lấy súng rồi.”

Chu Uý Kì vừa nói vừa kéo lấy cái quần Lãnh Tiêu mới cởi xuống ở bên cạnh, mặc lên trước mắt anh ta, vừa mặc vừa nhặt một cái áo sơ mi trắng khoác lên trên người, nhưng lúc anh chuẩn bị cài cúc áo, “đoàng”-một tiếng súng vang lên.

Chu Uý Kì tay mắt lanh lẹ, quan trọng là có bàn tay vàng của hệ thống, vì vậy anh hơi nghiêng đầu về một bên, lập tức cảm nhận được bên tai bay vụt qua một viên đạn, nhưng loại cảm giác cận kề cái chết này vẫn khiến tim Chu Uy Kì lệch một nhịp, anh cũng không phải thật sự không sợ chết.

Người có thể tránh viên đạn ở khoảng cách gần như vậy rõ ràng không phải người bình thường, ánh mắt Lãnh Tiêu tối lại, phát thứ hai sắp bắn ra ngoài.

Đương nhiên anh ta sẽ không để người ngông cuồng tự đại như vậy lập tức chết, anh ta sẽ khiến anh sống không bằng chết.

Nhưng lúc Lãnh Tiêu sắp bóp cò, đột nhiên một bóng dáng xông vào từ ngoài cửa, lập tức chắn ở trước mặt Chu Uý Kì.

“Đừng!” Lãnh Tịch vô cùng lo lắng chạy từ trường học về, vừa đi đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng súng truyền ra từ trên lầu, cậu dường như là không màng tất cả chạy như bay lên, sau đó nghĩ cũng không nghĩ chắn ở trước mặt Chu Uý Kì: “Anh hai, đừng.”

Chu Uý Kì hơi kinh ngạc nhìn người lùn hơn anh nửa cái đầu ở trước mặt, sau đó bất giác nhếch khoé miệng lên.



Lãnh Tiêu trừng lớn mắt, quả thật là không ngờ em trai sẽ đột nhiên xông ra chặn ở trước người người này, thiếu một chút, thiếu một chút nữa anh ta đã tổn thương em trai của mình rồi.

“Tiểu Tịch, em đây là làm gì?” Lãnh Tiêu nhíu mày, có chút không hiểu.

“Anh hai, em…anh, anh không thể giết anh ta.”

“Tại sao?” Lãnh Tiêu nhíu mày: “Không phải em hận người này thấu xương sao, không phải em đã tìm cậu ta một tháng rồi sao?”

Ngay lúc đó Lãnh Tịch không biết nên trả lời thế nào, bởi vì đến gấp, trên mặt cậu đỏ bừng, thở hồng hộc, đầu cũng hơi choáng, Lãnh Tiêu tiếp tục nói: “Tiểu Tịch, trước đây là anh hai không tốt, anh hai quá bận nên không nhận ra em bị người khác ức hiếp.”

“Người đàn ông này dám động vào một đầu ngón tay của em thì đã định sẵn kết cục rồi, cậu ta nhất định phải chết. Đương nhiên, trước khi cậu ta chết em muốn tra tấn thế nào thì tra tấn thế ấy, muốn trút giận như nào thì trút giận như thế, điểm này anh hai chắc chắn tôn trọng em.”

Lãnh Tiêu vẫn chiều em trai đến vô biên như xưa, nhưng sắc mặt của Lãnh Tịch lại quái lạ, cậu quay đầu nhìn người đằng sau, Chu Uý Kì đúng lúc nhìn cậu, đáy mắt vẫn cợt nhả như cũ, khốn kiếp, không có một chút cảm giác sợ hãi nào khi cận kề cái chết.

Lãnh Tịch cắn răng, quỷ mới biết tại sao cậu lại không muốn anh chết, sợ anh chết, thậm chí không màng tất cả chắn trước mặt anh.

“Anh hai…em, em không muốn anh ta chết.”

“Tại sao?” Lãnh Tiêu nhíu mày, càng khó hiểu hơn, hơn nữa dáng vẻ em trai bảo vệ người đàn ông này rõ ràng khiến anh vô cùng khó chịu.

Chu Uý Kì lại cười.